Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
-
Chương 9: Khởi Đầu Của Cuộc Hôn Nhân 9
Cô luôn sống rất khiêm tốn thế nên bố mẹ cô không bao giờ cảm thấy có lỗi với cô. Chỉ có má Vương- người bảo mẫu của nhà họ Tịch và cô đã sống dựa vào nhau nên bà ấy luôn đối xử chân thành với cô.
Mỗi khi cô bị Tịch Viễn Trình xúc phạm, mỗi khi bị Tịch Mộ Tuyết ức hiếp, mỗi khi cô đơn và bất lực, má Vương luôn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô nói: "Mộ Như đợi đến khi con lớn lên và kết hôn, con sẽ có một mái ấm thuộc về con. "
Vậy nên từ nhỏ cô đã mong được lớn lên, từ nhỏ đã mong được lấy chồng, thực ra từ nhỏ cô đã mong có một mái ấm gia đình.
Sau đó, khi cô mười ba tuổi, nhà họ Tần từ Bân Hải đến nhà họ Tịch để cầu hôn, lúc đó ước tính của họ cũng là cầu hôn Tịch Mộ Tuyết, nhưng Tịch Mộ Tuyết đã gả cho Đông Phương Mặc một năm trước rồi, còn Tịch Viễn Trình thì không biết thế nào. Ông ấy đã nghĩ, nếu cô ăn mặc đẹp đẽ và đưa cô ấy đến nhà họ Tần, đương nhiên, cô phải che trán bằng tóc mái dày, và nói rằng đó con gái của ông tên là Tịch Mộ Như, và đó là lí do cô có hôn ước với nhà họ Tần.
Mặc dù sau đó má Vương nói với cô rằng khi lớn lên cô có thể gả cho nhà họ Tần, nhưng cô biết đó là cách lừa dối của bố cô, sau khi nhà họ Tần phát hiện ra vết bớt trên trán của cô, cô nhất định sẽ không còn hôn ước với nhà họ Tần nữa.
Hơn nữa, bốn năm trước, nhà họ Tần coi như phá sản, sau đó không có tin tức gì từ nhà họ Tần, cho nên hợp đồng hôn nhân vốn không thuộc về cô cũng không còn nữa.
Mộ Như trở về căn phòng đã ở chưa đầy ba tháng, im lặng cúi đầu thu dọn hành lý, dù còn một tuần nữa nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đến lấy, đúng không?
Hơn nữa, cô muốn tranh thủ mấy ngày này để đưa má Vương đi mua quần áo, trong kỳ nghỉ hè cô đã kiếm được hàng trăm đô la, cô có thể thêm một chiếc áo khoác mùa đông cho má Vương. Má Vương đã năm mươi nhưng chưa bao giờ mặc áo khoác ngoài.
Phòng của cô được chuyển đến vào tháng 7. Bên cạnh là phòng của Mộ Tuyết, còn phòng của cô là phòng của người giúp việc cạnh biệt thự, cạnh phòng của má Vương.
Lý do khiến cô chuyển đến biệt thự vào tháng 7 là vì cô đã tốt nghiệp trung học và được nhận vào Đại học Tần Hải. Tịch Mộ Tuyết giống như công chúa xinh đẹp và kiêu hãnh, chỉ khác là điểm số của cô cao hơn nhiều so với Tịch Mộ Tuyết, xếp hạng nhất thành phố.
Chính vì vậy mà ánh mắt của Tịch Viễn Trình đã chú ý đến cô, ống ta rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng người con gái mà ông ta luôn coi là chướng ngại vật xấu xí này đã thực sự trưởng thành, và cô đã có thể giành lấy danh dự cho ông.
Má Vương bước vào, lặng lẽ giúp cô thu dọn đồ đạc, sau đó thấp giọng an ủi cô: "Con của mẹ, mẹ vốn tưởng rằng cho dù hợp đồng hôn nhân của con với nhà họ Tần không còn, sau này con cũng có thể quen một chàng trai tốt." Vào đại học, thông minh tài giỏi, mai sau cưới được gia đình nề nếp, nhưng không ngờ mới bước chân vào cổng trường đại học chưa được một tháng, đã trở nên như vậy...."
Mộ Như cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi không nhai được mà nước mắt lưng tròng, có lẽ, đây là cuộc đời của cô, từ ngày lọt lòng, cô đã bị bố mẹ ruồng bỏ, vì vậy mới xảy ra hoàn cảnh như thế này, không phải là rất bình thường sao.
"Tiểu Như, cuộc đời người phụ nữ của chúng ta là như thế đấy. Có lúc không thể chống cự hay phản kháng được", má Vươn thấy Mộ Như im lặng nên lấy tay lau nước mắt nói: "Sau khi kết hôn, con vẫn phải yêu bản thân mình. Người đó tuy rằng anh ta hoàn toàn không nhận ra nhưng cuối cùng cũng không phải lỗi của anh ta, hơn nữa con còn có vết sẹo trên trán, con đã bị phân biệt đối xử từ khi còn nhỏ nên con không thể phân biệt đối xử với chồng mình.... "
Mỗi khi cô bị Tịch Viễn Trình xúc phạm, mỗi khi bị Tịch Mộ Tuyết ức hiếp, mỗi khi cô đơn và bất lực, má Vương luôn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô nói: "Mộ Như đợi đến khi con lớn lên và kết hôn, con sẽ có một mái ấm thuộc về con. "
Vậy nên từ nhỏ cô đã mong được lớn lên, từ nhỏ đã mong được lấy chồng, thực ra từ nhỏ cô đã mong có một mái ấm gia đình.
Sau đó, khi cô mười ba tuổi, nhà họ Tần từ Bân Hải đến nhà họ Tịch để cầu hôn, lúc đó ước tính của họ cũng là cầu hôn Tịch Mộ Tuyết, nhưng Tịch Mộ Tuyết đã gả cho Đông Phương Mặc một năm trước rồi, còn Tịch Viễn Trình thì không biết thế nào. Ông ấy đã nghĩ, nếu cô ăn mặc đẹp đẽ và đưa cô ấy đến nhà họ Tần, đương nhiên, cô phải che trán bằng tóc mái dày, và nói rằng đó con gái của ông tên là Tịch Mộ Như, và đó là lí do cô có hôn ước với nhà họ Tần.
Mặc dù sau đó má Vương nói với cô rằng khi lớn lên cô có thể gả cho nhà họ Tần, nhưng cô biết đó là cách lừa dối của bố cô, sau khi nhà họ Tần phát hiện ra vết bớt trên trán của cô, cô nhất định sẽ không còn hôn ước với nhà họ Tần nữa.
Hơn nữa, bốn năm trước, nhà họ Tần coi như phá sản, sau đó không có tin tức gì từ nhà họ Tần, cho nên hợp đồng hôn nhân vốn không thuộc về cô cũng không còn nữa.
Mộ Như trở về căn phòng đã ở chưa đầy ba tháng, im lặng cúi đầu thu dọn hành lý, dù còn một tuần nữa nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đến lấy, đúng không?
Hơn nữa, cô muốn tranh thủ mấy ngày này để đưa má Vương đi mua quần áo, trong kỳ nghỉ hè cô đã kiếm được hàng trăm đô la, cô có thể thêm một chiếc áo khoác mùa đông cho má Vương. Má Vương đã năm mươi nhưng chưa bao giờ mặc áo khoác ngoài.
Phòng của cô được chuyển đến vào tháng 7. Bên cạnh là phòng của Mộ Tuyết, còn phòng của cô là phòng của người giúp việc cạnh biệt thự, cạnh phòng của má Vương.
Lý do khiến cô chuyển đến biệt thự vào tháng 7 là vì cô đã tốt nghiệp trung học và được nhận vào Đại học Tần Hải. Tịch Mộ Tuyết giống như công chúa xinh đẹp và kiêu hãnh, chỉ khác là điểm số của cô cao hơn nhiều so với Tịch Mộ Tuyết, xếp hạng nhất thành phố.
Chính vì vậy mà ánh mắt của Tịch Viễn Trình đã chú ý đến cô, ống ta rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng người con gái mà ông ta luôn coi là chướng ngại vật xấu xí này đã thực sự trưởng thành, và cô đã có thể giành lấy danh dự cho ông.
Má Vương bước vào, lặng lẽ giúp cô thu dọn đồ đạc, sau đó thấp giọng an ủi cô: "Con của mẹ, mẹ vốn tưởng rằng cho dù hợp đồng hôn nhân của con với nhà họ Tần không còn, sau này con cũng có thể quen một chàng trai tốt." Vào đại học, thông minh tài giỏi, mai sau cưới được gia đình nề nếp, nhưng không ngờ mới bước chân vào cổng trường đại học chưa được một tháng, đã trở nên như vậy...."
Mộ Như cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi không nhai được mà nước mắt lưng tròng, có lẽ, đây là cuộc đời của cô, từ ngày lọt lòng, cô đã bị bố mẹ ruồng bỏ, vì vậy mới xảy ra hoàn cảnh như thế này, không phải là rất bình thường sao.
"Tiểu Như, cuộc đời người phụ nữ của chúng ta là như thế đấy. Có lúc không thể chống cự hay phản kháng được", má Vươn thấy Mộ Như im lặng nên lấy tay lau nước mắt nói: "Sau khi kết hôn, con vẫn phải yêu bản thân mình. Người đó tuy rằng anh ta hoàn toàn không nhận ra nhưng cuối cùng cũng không phải lỗi của anh ta, hơn nữa con còn có vết sẹo trên trán, con đã bị phân biệt đối xử từ khi còn nhỏ nên con không thể phân biệt đối xử với chồng mình.... "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook