Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi
-
16: Đến Công Ty
Tôi vội vàng lấy áo ngủ che người lại, hóa ra là Tần Ngạn bước vào.
"Không phải tôi kêu anh đợi một chút sao? " - tôi bối rối.
Anh ta thản nhiên đáp lại: "Quá lề mề, nói chuyện chút đi! "
Nói rồi Tần Ngạn đi vào phòng ngồi xuống ghế lười của tôi.
Tôi đi lùi lại giường nhanh tay cầm lấy chăn khoác lên người rồi đi lại sofa.
"Muốn nói chuyện gì? " - tôi hỏi.
Tần Ngạn nhìn trên dưới người tôi một lượt thì nói: "Cô nóng à? "
"Không có! "
"Vậy quấn chăn làm gì? "
"Có chuyện gì thì nói luôn đi! " - tôi đổi chủ đề.
"Ngày mai đến công ty đi làm, đây là thẻ nhân viên! " - nói rồi Tần Ngạn lấy tấm thẻ đang cầm bên tay phải ra đặt lên bàn.
Tôi cúi xuống cầm lấy thẻ nhân viên, ngạc nhiên hỏi.
"Thư ký phó chủ tịch? Không phải chứ? "
"Dù sao cô cũng chỉ đến công ty mấy tháng thôi, chức vụ thư ký của tôi đang để trống, mai bắt đầu đi làm đi! "
Nói rồi Tần Ngạn quay người bỏ ra khỏi phòng, tôi ngơ ngác đứng nhìn tấm thẻ rồi vừa đi lại giường vừa giậm chân bình bịch.
Nằm ngả mặt lên trần nhà mà muốn vứt bỏ hết mọi mệt mỏi của hôm nay.
Sáng hôm sau.
Cốc~ cốc~ - cô Trương gõ cửa.
"Thiếu phu nhân! Cậu chủ đang đợi cô cùng đi làm! " - không nghe thấy tiếng trả lời, cô Trương lại tiếp tục gõ.
"Bảo anh ta đi trước đi, lát tôi sẽ đi sau! " - tôi nói to.
Thật ra thì giờ này tôi vẫn đang còn nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng phải thức dậy thôi.
Tôi mở tủ quần áo lựa ra một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay kèm cái chân váy vải lụa dáng dài xòe, sơ viên lại là xong xuôi, dùng kẹp tóc kẹp hai bên mái lại là okla.
Đến công ty, tôi vào thang máy đi thẳng lên tầng 25 vì đó là văn phòng phó tổng của Tần thị.
Thấy tôi gõ cửa, Tần Ngạn lên tiếng.
"Cứ vào đi! "
Tôi bước vào, hỏi:
"Phòng làm việc của tôi ở đâu? "
"Đó! " - Tần Ngạn chỉ thẳng tay vào cái bàn to được để cạnh tường ngay trong phòng anh ta.
Tôi bàng hoàng quay ngoắt lại, hẳng giọng: "Không phải chứ? Tôi không có lấy nổi một cái phòng riêng? Kêu tôi ngồi ở đó làm việc hóa chẳng phải suốt ngày phải nhìn cái bộ mặt....!đẹp trai của anh thì phiền cho anh lắm!" - suýt thì tôi đã nói "cái bộ mặt khó ưa của anh" rồi! May mà mồm còn chưa nhanh hơn não.
Anh ta cười nhẹ: "Tôi cho phép cô ngắm!"
Tôi gượng cười, nội tâm gào thét.
Không phải chứ? Anh ta có bệnh tự luyến từ khi nào vậy? Tôi lặng lẽ đi lại bàn làm việc, mắt Tần Ngạn vẫn cứ dính chặt lấy tôi, tôi lấy quyển sách trên bàn lật ra che mặt lại khỏi phải nhìn thấy anh ta.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Rồi ba tiếng trôi qua.
Tần Ngạn vẫn cứ ngồi ở đó làm việc mà không hề đứng dậy, anh ta không sợ bị trĩ à? Đấy là tôi nghĩ vậy thôi chứ đâu dám nói trước mặt anh ta, từ lúc biết mấy thủ đoạn của Tần Ngạn là tôi bắt đầu thấy hơi rén rồi.
"Thư ký Vạn! " - Tần Ngạn lên tiếng.
Tôi giật mình đứng phắt dậy: "Có! "
....!quắc quắc quắc....
Gì mà anh ta nhìn tôi chằm chằm vậy kìa?
"Đem bản kế hoạch này xuống cho phòng phát triển kế hoạch làm lại, còn bản này thì đi photo thành 2 bản cho tôi! " - Tần Ngạn đặt lần lượt 2 tập giấy lên bàn, tôi cầm lấy rồi đi làm theo.
"Thư ký Vạn? Có chuyện gì sao? " - trưởng phòng phát triển nhìn tôi, hỏi.
"Tần tổng kêu phòng phát triển làm lại bản kế hoạch này! " - tôi đưa một bản cho anh trưởng phòng rồi đi lại máy photo in tập giấy còn lại.
In xong thì đã quá giờ trưa, bụng còn kêu òc ọc nữa.
Mang tập giấy và bản photo lên thì chẳng thấy Tần Ngạn đâu, nghĩ chắc anh ta đi ăn rồi nên đành đặt ở trên bàn rồi ra khỏi phòng.
Tôi bắt gặp Tần Ngạn cũng vào một nhà hàng nhỏ gần công ty, tôi thì lại không quen ăn những món ở căng-tin nên mới tìm nhà hàng, ai ngờ chạm mặt với anh ta.
Tần Ngạn nhìn thấy tôi liền hỏi.
"Xong rồi sao? "
Tôi gật đầu.
Anh chẳng nói gì, chỉ đi lại bàn ngồi.
Tôi vờ không chú ý đến anh ta, đi lại một bàn khác.
Đang chuẩn bị ngồi xuống thì Tần Ngạn gõ tay vào bàn, nhìn chằm chằm tôi.
"Lại đây ngồi! "
Tôi vờ như không nghe thấy liền quay mặt đi, Tần Ngạn thấy thế liền đứng dậy đi lại chỗ tôi, tay anh nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đi lại bàn chỗ anh ngồi.
Tần Ngạn đặt tay lên vai tôi, ghì tôi ngồi xuống ghế rồi áp sát mặt anh vào mặt tôi.
Tim tự nhiên đập thình thịch thế này?
"Ngồi yên đây! "
Tần Ngạn nói bằng giọng điệu ra lệnh, lại còn nhỏ nhẹ khiến tai tôi đỏ ửng.
Tôi nhanh chóng đẩy anh ra rồi ngồi ngay ngắn lại.
Sau khi phục vụ đem đồ ăn ra, chúng tôi cùng dùng bữa nhưng chẳng nói gì với nhau, đang ăn thì Tần Ngạn mới bắt chuyện.
"Ngày mai đi chơi không? "
What? Chắc tôi bị lãng tai rồi! Haizzz, mấy nay lao lực quá mà! Tần Ngạn lại lên tiếng.
"Trả lời! "
Tôi mới bàng hoàng, hóa ra không phải nghe nhầm à? Tần Ngạn mà cũng biết đi chơi á? Lại còn rủ theo tôi nữa?
"Chơi ở đâu? " - tôi tò mò hỏi.
"Cô muốn đi đâu cũng được! "
Tự nhiên thấy vui trong lòng thế này? Tôi vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Ngày hôm sau.
Tôi bật dậy vệ sinh cá nhân, chọn một chiếc áo ôm eo, cổ vuông tay phồng màu trắng cực xinh, mặc cùng chân váy len mỏng vạt chéo màu đen.
Đeo thêm chiếc túi sách trắng có thắt nơ.
Bước ra bên ngoài, Tần Ngạn đã đợi ở đó từ khi nào.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng không đeo cà vạt, xắn ống tay áo tử tế, mặc một cái quần âu màu đen, đeo thêm cái vòng cổ dài có mặt dây hình lá bạc.
Nhìn lại quần áo mới thấy, sao giống mặc đồ đôi quá vậy nè?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook