Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 111: Ngồi xe lăn cả đời.



Xe lao nhanh xuống vách đá, khiến nó bị va đập đến biến dạng. Xăng bắt đầu chảy ra ngoài, chỉ một chút nữa thôi, nó bén lửa thì sẽ nổ tung. Bắc Đường trong xe vẫn còn sống, có thể nói hắn khá là may mắn đi, nhưng thương thế của hắn cũng không hề nhẹ.

" Cmn, thằng khốn nạn!" Hắn tức giận mắng tên đàn em của mình, rồi khó nhọc đẩy cửa ra. Hắn biết xe sắp nổ rồi, cho nên hắn cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu như hắn không muốn bản thân bị chết cháy.

Thần may mắn lại mỉm cười với hắn, sau một lúc dùng hết sức đẩy cửa, thì cuối cùng nó cũng chịu bung ra. Bắc Đường mừng rỡ lê cơ thể nặng nề ra ngoài, hắn không còn nhiều thời gian hơn nữa.

" Chết tiệt!" Ôm cánh tay bị gãy, hắn cuối cùng cũng ra khỏi xe, bây giờ hắn lại dùng sức chạy, càng tránh xa chiếc xe càng tốt, như vậy hắn mới có thể an toàn.

" Ầm, Ầm, Đùng!" Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo đó là một ngọn lửa rực cháy dữ dội, đang cuồn cuộn nuốt lấy chiếc xe.


Bắc Đường cũng bị ảnh hưởng, sau lưng hắn đã bị lửa làm bỏng một mảng lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của hắn.

" Mình phải đi khỏi đây! Không thể để Ngôn Kiến Hào bắt được!" Hắn nghiến răng nén cơn đau như chết đi sống lại nói, rồi nhanh chóng lần theo lối mòn phía sau trốn thoát.

Ngôn Kiến Hào rất nhanh liền đuổi đến nơi, lúc hắn có mặt bên dưới vực sâu, chiếc xe đã cháy thành than. Người bình thường nhìn vào cũng biết, nếu Ngôn Ân Ly thật sự ở bên trong, cô sớm đã hóa thành tro rồi.

" Ân Ly!" Hắn dường như tuyệt vọng kêu lên, trước mắt hắn chỉ thấy một màu đen u tối.

Cảnh sát bắt đầu đi đến làm nhiệm vụ, bọn họ nhanh chóng xác nhận bên trong chỉ có một thi thể, là của tên lái xe kia. Vậy Ngôn Ân Ly đã ở đâu? Cô làm sao mà thoát được vụ tai nạn này?

" Ngôn thiếu gia, người bên trong không phải tiểu thư Ngôn Ân Ly! Cô ấy chắc là chỉ ở đâu đó xung quanh đây thôi, tôi sẽ cho người tìm kiếm ngay!" Đội trưởng đội cảnh sát đến chỗ Ngôn Kiến Hào thông báo.

Nghe đến đây, trong lòng hắn lại le lói thêm hi vọng, cô không có ở trong xe là may mắn rồi. Ngôn Kiến Hào vội vã chạy đến xung quanh tìm kiếm, hắn cảm thấy cảnh sát làm việc rất chậm chạp. Diệp Mộ Phàm cũng ở đây, hắn cũng loay hoay giúp tìm người.

Mọi ngóc ngách và bụi cây đều được tìm kỹ lưỡng, nhưng ban đêm lại khiến công tác tìm kiếm gặp khó khăn, tầm nhìn của mọi người đều hạn hẹp.

" Thấy rồi! Tìm thấy cô ấy rồi!" Diệp Mộ Phàm là người phát hiện ra cô, hắn mừng rỡ kêu lên.

Ngôn Kiến Hào nghe hắn gọi, liền nhanh như gió chạy đến nơi. Nhìn cơ thể của Ngôn Ân Ly ngay lúc này, tim hắn như bị ngàn mũi dao đâm xuyên, rỉ từng giọt máu đau đớn.


" Ân Ly, em có nghe thấy anh nói gì không?" Hắn ngồi xuống, cởi áo khoác che chắn cơ thể đầy rẫy vết thương của Ngôn Ân Ly, miệng run rẫy gọi tên cô. Hắn là sợ cô sẽ không tỉnh lại, sẽ rời xa hắn mãi mãi.

Hai chân của cô lúc này đã nằm bất động dưới tảng đá lớn và gồ ghề, máu tươi cũng theo đó mà chảy ra. Diệp Mộ Phàm tâm hồn yếu đuối, nhìn thấy cảnh tượng này hắn liền chịu không nổi, mà quay mặt sang nơi khác.

" Mau kéo tảng đá khốn kiếp này ra ngay!" Ngôn Kiến Hào đau lòng gầm lên.

Sau một hồi loay hoay, thì cảnh sát cũng đã thành công xử lý tảng đá to kia. Nhưng hai chân Ngôn Ân Ly lúc này đã dập nát, nhìn vào còn cảm thấy lạnh người.

Ngôn Kiến Hào ôm cô đứng lên, hắn muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện, đôi chân này nhất định phải chữa lành. Với một người như Ngôn Ân Ly, nếu hai chân cô thật sự bị hỏng rồi, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Cả đoạn đường dài hắn không nói một lời, chỉ ôm chặt cô vuốt ve, thật tâm hắn cũng đang rất run sợ. Nhìn hai chân của cô, hắn lại thấy hô hấp vô cùng khó khăn.

" Sẽ ổn thôi! Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì không hay!" Hắn hôn lên trán cô khẽ nói, Ngôn Ân Ly hai mắt nhắm nghiền, cô chẳng thể nghe thấy lời hắn nói. Dù cô có thể thoát ra khỏi cái xe đi đến địa ngục kia, thì tình hình của cô vẫn là không hề tốt.

Nhập viện trong tình trạng đa chấn thương, mất máu quá nhiều, Ngôn Ân Ly lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, ở đây đều là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất nước.

Cả nhà Ngôn Gia ngồi bên ngoài lo lắng không yên, ngay cả Ngôn Kiến Hào giây phút này cũng như ngồi trên đống lửa. Hắn ước gì người nằm bên trong là hắn, để hắn thay cô gánh vác đau khổ.


" Y Nhiên, đừng lo lắng quá! Ân Ly nhất định sẽ ổn thôi, con bé sẽ được Chúa che chở!" Ngôn lão gia nắm tay Mạc Y Nhiên an ủi bà ấy.

Lời vừa nói xong, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt đi, Ngôn Ân Ly được bác sĩ đẩy ra ngoài. Mạc Y Nhiên vội vàng chạy theo sau, chỉ có Ngôn Kiến Hào là ở lại, hắn muốn biết tình hình của cô.

" Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi!" Hắn hỏi.

" Cơ thể có nhiều vết thương, nhưng nhìn chung thì không nguy hiểm đến tính mạng, cô ấy bây giờ đã tốt hơn rồi. Nhưng hai chân thì không cứu được, cô ấy có thể sẽ ngồi xe lăn cả đời!" Bác sĩ ôn tồn trả lời hắn.

Ngôn Kiến Hào nghe xong như sét đánh giữa trời quang. Ngồi xe lăn cả đời? Vậy chẳng phải là tàn phế rồi hay sao?

\_\_\_\_**☃️ To Be Continued ☃️**\_\_\_\_






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương