Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
-
Chương 199-12: Đại kết cục (hạ) Váy cưới của em
Editor: Mèo (meoancamam)
Kể từ sau hôm đại hội cổ đông đó, Quý Xuyên gặp tai nạn xe cộ, mẹ lại bởi vì bị kích thích quá độ mà tinh thần thất thường. Khiến Tiếu Huyên chịu không nổi chính là, mẹ mình lúc tinh thần thất thường lại vô tình tiết lộ năm đó sở dĩ mẹ của Tiếu Bảo Bối lại nghĩa vô phản cố (*) rời đi như vậy đều bởi vì bà ta. Năm đó, thật ra thì Tiếu Vi thích Tiếu Đằng, muốn gả cho ông. Nào biết Tiếu Đằng sớm đã có người trong lòng. Hơn nữa ông cụ không hy vọng hai đứa trong nhà lại cưới nhau, cho nên chỉ có thể đơn phương phá vỡ ảo tưởng của Tiếu Vi, gả bà ta cho cha Tiếu Huyên.
(*) nghĩa vô phản cố: không quay đầu lại, không dừng lại
Nhưng dù sau đó Tiếu Vi có sinh ra Tiếu Huyên, bà ta vẫn không cách nào buông tha chấp niệm trong lòng. Mỗi một lần nhìn thấy mẹ Tiếu Bảo Bối, bà ta đều sẽ hung hăng thóa mạ người phụ nữ đó, sau đó còn chế tạo ra cảnh tượng bà ta và Tiếu Đằng dây dưa với nhau, khiến mẹ Tiếu Bảo Bối tức giận bỏ đi. Mà Tiếu Đằng bởi vì tức giận vợ mình thế nhưng lại không tin tưởng ông, cho nên lúc bà rời đi không hề giữ lại. Cứ như vậy, Tiếu Vi tự tay đạo diễn một hồi bi kịch trong gia đình của Tiếu Đằng.
Đây có lẽ là bí mật Tiếu Vi muốn mang vào trong quan tài nhưng không nghĩ bà ta tinh thần thất thường, thế nhưng sẽ lải nhải nói hết những chuyện này ra. Mà từ khi Tiếu Đằng biết được chân tướng tất cả mọi chuyện trong miệng bà ta, quyết định lần nữa bước lên con đường đoạt về vợ mình. Hiện tại, Tiếu Đằng đã quyết định xuất phát, tạm thời giao Tiếu thị cho Kiều Trác Phàm xử lý. Về phần những người nhà họ Tiếu khác, bởi vì lúc trước Kiều Trác Phàm biểu hiện xuất sắc ở đại hội cổ đông, lại một lần nữa cứu vãn Tiếu gia cho nên bọn họ không có bất kỳ dị nghị đối với quyết định này.
Mà Tiếu Huyên thì sao? Cô cũng sẽ không có cái gì dị nghị. Thật ra thì bây giờ theo ý cô, những thứ này đều là mẹ nhận trừng phạt đúng tội. Nếu không phải ban đầu bà phá hư hạnh phúc gia đình nhà người ta, cũng sẽ không lưu lạc tới tình trạng hôm nay.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Tiếu Huyên đối với người đàn ông vẫn luôn nhắm mắt trên giường bệnh nói: "Quý Xuyên, em đi thăm mẹ! Rất nhanh sẽ trở lại, chờ em…"
Sau đó, người phụ nữ rời đi. Nhưng ngay khi cô đi ra cửa phòng bệnh, ngón tay người đàn ông cô vừa mới nắm lấy bỗng nhúc nhích.
"Kiều Trác Phàm, em tìm được Nhạc Dương rồi. Hiện tại Nhạc Dương đã có gia đình của mình, còn có đứa nhỏ của mình nữa…" Trong đại sảnh hội nghị tập đoàn Đế Phàm, khi tất cả mọi người bận rộn nghiên cứu tài liệu họp đến yên lặng như tờ, một người phụ nữ đang mang thai trực tiếp đẩy cửa phòng họp, vui vẻ kêu.
Mà người đàn ông vốn sẽ chủ trì buổi hội nghị khi nhìn thấy người con gái nâng bụng bự đứng ở cửa phòng họp, trong mắt lập tức xuất hiện ấm áp. Sau đó anh buông xuống bút máy trong tay, sải bước đi tới chỗ cô gái.
Nhưng Tiếu Bảo Bối vốn cũng an tĩnh tại chỗ chờ Kiều Trác Phàm đến lại mắt sắc nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh vị trí của Kiều Trác Phàm khi nãy. Tiếu Bảo Bối sẽ chú ý đến người phụ nữ này là bởi vì người này mặc một bộ váy màu đỏ.
Mà khi người phụ nữ đó nhận thấy được ánh mắt Tiếu Bảo Bối vứt tới cũng hào phóng ngẩng đầu cười một tiếng đối với cô. Nhìn gương mặt xinh đẹp của người nọ, Tiếu Bảo Bối lập tức thấy tự ti mặc cảm. Chua xót cũng bắt đầu lan tràn trong thế giới của cô.
Cứ như vậy, Tiếu Bảo Bối vốn hưng phấn bừng bừng đến tìm Kiều Trác Phàm, cả ngày đều rầu rĩ không vui.
"Cục cưng, nên đi tắm!" Lúc về đến nhà, Kiều Trác Phàm đã bắt đầu thúc giục Tiếu Bảo Bối nhanh tắm rồi. Nhưng kêu một lúc lâu, Tiếu Bảo Bối vẫn ngồi trên ghế sô pha cũng không có động tĩnh gì. Kiều Trác Phàm cho là cô ngủ thiếp đi nên chỉ có thể đi tới, định tự mình “mời” Tiếu Bảo Bối đi. Kết quả chờ khi anh tới trước mặt cô mới phát hiện, Tiếu Bảo Bối đang rơi nước mắt. Điều này nhưng khiến anh lo lắng.
“Đây là có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?" Phụ nữ có thai cảm xúc phập phồng có chút lớn, điều này Kiều Trác Phàm có thể hiểu. Nhưng mà kể từ lúc Tiếu Bảo Bối mang thai tới nay, mỗi chuyện anh đều theo ý cô cho nên sau khi mang thai sô lần cô khóc đã ít lại càng ít hơn. Vậy mà lúc này nước mắt của Tiếu Bảo Bối tới vừa vội vừa nhanh, khiến Kiều Trác Phàm có chút không chịu nổi.
"Đừng khóc nào, có chuyện chúng ta nói chuyện thật kỹ? Khóc như vậy cũng không phải là biện pháp!" Kiều Trác Phàm đau lòng muốn kéo cô vào trong lòng mình. Nào nghĩ tới thế nhưng Tiếu Bảo Bối dùng tay đẩy anh ra.
"Kiều Trác Phàm… Hu hu! Tên bại hoại nhà anh, anh không cần giả mù sa mưa trước mặt em! Hu hu…"
"Tại sao anh lại giả mù sa mưa?" Kiều Trác Phàm có chút không hiểu.
"Hu hu, anh bị em phát hiện rồi mà anh còn giả mù sa mưa? Anh dám nói cái đêm anh không về nhà lại không phải trải qua cùng với người phụ nữ ngồi cạnh anh trong phòng họp ngày hôm nay à? Người đó chính là người con gái mà dỉ nhỏ nói Kiều Trác Phàm anh thích mười năm, còn không thổ lộ thành công đi! Bây giờ cô ấy trở lại, anh liền sắp xếp cô ấy đến bên cạnh anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đúng hay không?"
"Cục cưng, tại sao em càng nói càng loạn vậy?" Kiều Trác Phàm thật sự còn không nghĩ tới trí tưởng tượng của Tiếu Bảo Bối sẽ phong phú như vậy, xâu chuỗi được một loạt mấy sự kiện này.
"Anh còn nói xạo? Kiều Trác Phàm, đồ trứng thối nhà anh. Anh cho rằng trên tay em không có chứng cứ sao?" Khi nói đến đây, cũng không biết Tiếu Bảo Bối rút ra một bản vẽ từ cái góc nào ở sô pha, đặt xuống trước mặt Kiều Trác Phàm: "Anh thích chính là cô gái gọi là bb này, còn vẽ cho cô ấy nhiều tranh như vậy, em thì một bức cũng không có! Hu hu… Kiều Trác Phàm anh còn để em mặc chiếc váy cưới anh thiết kế cho người ta, anh thật sự khiến em thất vọng rất nhiều!" Lúc này Tiếu Bảo Bối thật đúng là khóc cho cơn tức lần trước chưa được xả, nhưng mấy lời này cũng nói được lưu loát khiến Kiều Trác Phàm không có cách nào chen miệng vào được.
Mà nhìn bức tranh bị ném trước mặt mình, Kiều Trác Phàm nghĩ tới chiếc kẹp tóc trên khóa cửa căn phòng kia. Lúc này anh lấy ra từ trong túi áo mình một cái chìa khóa, đưa cho Tiếu Bảo Bối: "Cục cưng, em đi xem căn phòng kia một chút đi! Sau khi xem xong, anh tin tưởng em sẽ không còn lý giải như vậy nữa."
Khi tay Tiếu Bảo Bối được nhét vào một cái chìa khóa, đầu của cô có chút trống rỗng. Mặc dù cô còn có chút do dự nhưng Kiều Trác Phàm cũng không cho cô cơ hội do dự mà trực tiếp bế cô lên, đi tới trước cánh cửa vẫn luốn đóng chặt.
Khi đứng trước cánh cửa kia, Tiếu Bảo Bối nghĩ muốn rút lui. Bởi vì cô cũng không biết cánh cửa này mở ra sẽ sinh ra biến hóa như thế nào đối cuộc sống của mình. Nhưng Kiều Trác Phàm không để ý đến tâm trạng của cô, trực tiếp dùng chìa khóa cô đang cầm mở ra cánh cửa ấy.
Khi nắm cửa chuyển động, Tiếu Bảo Bối cảm giác tim mình đập nhanh dị thường. Mà Kiều Trác Phàm cũng nói bên tai cô: "Cục cưng, người phụ nữ mà em để ý thật ra chỉ là một người họ hàng xa của anh. Bởi vì anh hi vọng khi em sinh con thì có thể ở bên cạnh em! Cho nên gần đây, anh đều dạy người ta xử lý chuyện công ty như thế nào! Đến lúc đó có thể tạm thời giao toàn bộ mọi việc cho cô ấy. Cục cưng, anh cùng cô gái đó thật sự trong sạch, đến nỗi cô ấy muốn ngồi bên cạnh anh anh đều chủ động lui ra. Hơn nữa, người anh thích vẫn luôn là em. Người tên bb đó, cũng là em…"
Sau đó, khi đẩy ra cánh cửa kia, Kiều Trác Phàm cũng ấn công tắc nguồn điện bên cạnh cửa. Khi chỗ đặt đồ trong căn phòng đó hiện ra trước mắt Tiếu Bảo Bối, cô cảm giác trái tim mình sắp nhảy tới cực hạn. Bởi vì trong cả căn phòng này đều là ảnh chụp lớn lớn nhỏ nhỏ. Mà trong những bức hình đó, đều chỉ có một người. Người đó, chính là Tiếu Bảo Bối cô…
"Rất lâu trước kia, có một cô gái xảy ra tai nạn xe cộ. Khi cậu bé đi ngang qua vừa kịp lúc cứu cô bé. Nhìn cô gái sau tai nạn xe cộ giống như mèo con co tròn trong lòng mình, cậu nhóc đã có người muốn bảo vệ cả đời. Nhưng trên người cô nhóc dính đầy lông chó, khiến cho cậu nhóc sau khi đưa cô đến bệnh viện thì hen suyễn tái phát. Mấy tháng sau, khi cậu bé khôi phục lại lần nữa nhìn thấy cô gái ấy mới phát hiện, bên cạnh cô đã có người khác…”
Khi Tiếu Bảo Bối mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn những bức ảnh đến chính cô còn chưa từng thấy qua dán khắp căn phòng này, Kiều Trác Phàm một người nói khẽ.
Khi kể xong chuyện xưa, Kiều Trác Phàm tính toán rời phòng. Giây phút định xoay người kia, vòng eo anh bị quấn chặt.
"Kiều Trác Phàm, thì ra là anh mới là người đó… Thật xin lỗi…" Hôm nay, nhiều lời nói hơn nữa cũng có vẻ không đủ. Cô lúc này chỉ có thể ôm thật chặt Kiều Trác Phàm. Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng biết, ôm như thế cũng không thể bù đắp những thứ đã bỏ qua lúc trước.
Tại sao xung quanh Kiều Trác Phàm nhiều người như vậy cũng có thể nhìn một cái là nhận ra cô, tại sao nhìn khi anh nhìn cô lại khiến cô cảm giác giống như vĩnh viễn đều xem không đủ, tại sao người trong mỗi bức tranh trong tập tranh đó thoạt nhìn lại có chút quen thuộc…
Đây là nghi vẫn luôn chiếm cứ trong lòng Tiếu Bảo Bối trước kia, nhưng bây giờ đã được giải đáp. Bởi vì, Kiều Trác Phàm yêu cô mười năm…
"Kiều Trác Phàm, cám ơn anh vì em mà khoác lên áo cưới!"
"Cô ngốc…” Trong phòng chỉ còn lại bọn họ ôm nhau thật chặt, hi vọng nhờ vào đó mà đền bù tiếc nuối trước kia…
- - đường phân cách - -
"Oa oa oa..." Sáng sớm hai tháng sau, một sinh mệnh mới đã tới thế giới này.
"Kiều thiếu, chúc mừng là một thiếu gia!" Khi Kiều Trì ôm cậu nhóc đang cất tiếng khóc chào đời đến trước mặt Kiều Trác Phàm, ngay cả liếc mắt “Kiều đại gia” cũng không nhìn lâu, trực tiếp đi vào bên trong phòng sinh. Lúc này, Tiếu Bảo Bối mới vừa sinh xong em bé còn chưa mở mắt.
"Cục cưng sao rồi?" Anh không quan tâm đứa bé, chỉ quan tâm cục cưng nhà anh!
"Bởi vì sinh con mà phu nhân hao hết thể lực, hiện tại cần nghỉ ngơi!" Cô y tá lo lắng anh sẽ đưa cô gái đi, vội vàng ngăn trước mặt anh.
Chỉ là lần này Kiều Trác Phàm biểu hiện rất tốt, không mắt to trừng mắt nhỏ với người khác, lướt qua cô y tá kia, trực tiếp nửa ngồi bên cạnh Tiếu Bảo Bối, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy mồ hôi của cô sau đó nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: "Cục cưng, cám ơn em… Cùng em, là hạnh phúc lớn nhất cả đời này của Kiều Trác Phàm anh."
Khi Kiều Trác Phàm dắt tay Tiếu Bảo Bối được hâm mộ nhất phòng sinh từng bước một rời đi, một màn này được một phóng viên đi ngang qua không cẩn thận ghi lại. Sau đó chuyện Kiều thiếu sủng vợ cũng truyền khắp nơi này! Nghe nói, hiện tại việc Kiều thiếu sủng vợ đã hoàn toàn lấn át lời đồn Đàm thiếu sủng vợ ở khu S năm đó.
Bởi vì năm đó dù Đàm thiếu yêu vợ thế nào thì cũng không biểu đạt ra ngoài rõ ràng như vậy. Mà tới được Kiều thiếu bên này, anh trực tiếp đặt tên con trai vừa ra đời của mình là "Kiều Ái Bảo".
Ý tứ đương nhiên là Kiều Trác Phàm yêu Tiếu Bảo Bối rồi! Chỉ là cậu nhóc Kiều Ái Bảo vừa sinh ra đã nhận được cái tên thổ như vậy, cũng khổ. Gần như là từ lúc được năm tuổi, Kiều tiểu gia vẫn luôn ầm ĩ muốn đổi tên. Chẳng qua vô số lần kháng nghị đều bị ông bô nhà cậu lấy danh nghĩa đổi tên cậu sẽ vũ nhục tình yêu của người ta với Tiếu Bảo Bối nên hoàn toàn bác bỏ.
Mà Tiếu Huyên bên kia, khi Tiếu Bảo Bối sinh Kiều tiểu gia thì bụng của cô đã lộ ra rõ ràng. Quý Xuyên đang đi theo cô đến bệnh viện khám thai. Bởi vì tai nạn xe cộ lúc ấy bị thương não bộ, ảnh hưởng đến thần kinh phần chân nên hiện tại Quý Xuyên có chút thọt chân. Bước đi vẫn luôn khập khễnh.
Nhưng mà bây giờ anh và Tiếu Huyên cũng là tay trong tay đi tới bệnh viện này để kiểm tra. Bác sĩ nói cho Quý Xuyên, chỉ cần kiên trì rèn luyện hồi phục thì khôi phục cuộc sống của người bình thường cũng có thể. Mà Quý Xuyên nghe được đáp án này, nhìn về chiếc bụng đã lồi ra của Tiếu Huyên. Anh tự nói với mình, vì Tiếu Huyên cùng đứa bé anh cũng muốn lần nữa khôi phục lại cuộc sống của người bình thường.
Trên đường từ bệnh viện ra ngoài, Quý Xuyên đụng phải Kiều Trác Phàm trên lối đi nhỏ ở bệnh viện. Ở đây nhìn thấy anh, Quý Xuyên cũng biết Tiếu Bảo Bối cũng ở nơi đây. Cho nên, anh lấy ra từ trong túi một vật.
"Kiều thiếu, giúp tôi trả lại những thứ này cho Bảo Bối đi!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm mở ra phần tài liệu kia. Đó là 15% cổ phần mà lần trước Quý Xuyên dùng thủ đoạn phi pháp lừa gạt từ chỗ Tiếu Bảo Bối.
"Dù cho anh không cầm đến, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại!" Kiều Trác Phàm đến một tiếng cảm ơn cũng không có, trực tiếp nhét tài liệu vào túi quần mình.
Thấy cái này, Quý Xuyên cười cười: "Anh không phải lo lắng tôi sẽ ảnh hưởng cuộc sống của anh. Chờ Huyên Huyên sinh con ra sau, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố này!"
"Ông đây chưa từng cảm thấy anh sẽ ảnh hưởng cuộc sống của chúng tôi!" Đối với Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm mềm không được cứng cũng không xong. Bởi vì chính anh ta khiến cho năm đó Kiều Trác Phàm cùng Tiếu Bảo Bối bỏ qua nhau. Nếu không phải ham muốn cá nhân của anh ta quá nặng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này! Nhưng mà bây giờ anh có thể chủ động giao ra đây những thứ này rồi rời đi, điều này chứng minh anh đã buông xuôi tất cả điều này…
- - đường phân cách - -
Bữa tiệc một trăm ngày của Kiều Ái Bảo, bận rộn cả ngày Tiếu Bảo Bối rốt cuộc cũng trấn an được con trai, sau đó xinh xinh đẹp đẹp nằm bên cạnh Kiều Trác Phàm. Chỉ là, vừa nằm xuống trong lòng phụ nữ liền có nhiều chuyện.
"Kiều Trác Phàm, tại sao anh sẽ lấy em?" Đối với vấn đề này, Kiều Trác Phàm cảm giác những lời bản thân nói đều có thể đọc làu làu rồi. Mà anh cũng biết, cô nhóc này không phải không biết lý do, cũng chỉ là muốn ở chỗ Kiều Trác Phàm anh cảm nhận được cảm giác ưu việt thôi! Mà hôm nay, anh quyết định đổi một cách nói khác.
"Anh nghe nói em là dân tộc thiểu số!"
"Điều này có liên quan tới việc anh lấy em sao?" Không chiếm được đáp án mình muốn, cô gái nào đó rất bất mãn.
Kiều đại gia lộ ra ánh mắt âm u, cười cười: "Có liên quan! Chúng ta có thể có đứa thứ hai…”
Sau đó, vị đại gia nào đó giống như sói đói nhào đến….
—— Hết Trọn Bộ ——
- ----- Lời ngoài mặt ------
Chuyện xưa của Nhạc Dương, tìm thời gian lại viết tiếp đi. Nhưng A Vĩ không phải chồng của Nhạc Dương, đây là chắc chắn! Chỗ Đàm thiếu thì trước cho tôi thời gian hai ngày nghỉ một chút. Hai ngày nay đang chạy đua chỗ Đại Kết Cục, thời gian ngủ một ngày không quá bốn tiếng, mệt mỏi đến suy sụp rồi.
Cuối truyện còn phải cảm tạ nhóm thân ái vẫn luôn làm bạn tôi đến tận đây. Mỗi một lần kết truyện đều sẽ có một khởi đầu mới. Hi vọng lúc viết truyện mới vào tháng sáu, mọi người còn có thể ủng hộ tôi trước sau như một. Muốn nhận được tin tức về truyện mới cùng chuyện về Đàm thiếu, mọi người có thể chú ý Tân Lãng Microblogging - - 520 tiểu thuyết Luật Nhi.
Tôi là Luật đậu bỉ mấy người yêu nhất, chúng ta sẽ gặp nhau ở hố truyện tiếp theo!
Kể từ sau hôm đại hội cổ đông đó, Quý Xuyên gặp tai nạn xe cộ, mẹ lại bởi vì bị kích thích quá độ mà tinh thần thất thường. Khiến Tiếu Huyên chịu không nổi chính là, mẹ mình lúc tinh thần thất thường lại vô tình tiết lộ năm đó sở dĩ mẹ của Tiếu Bảo Bối lại nghĩa vô phản cố (*) rời đi như vậy đều bởi vì bà ta. Năm đó, thật ra thì Tiếu Vi thích Tiếu Đằng, muốn gả cho ông. Nào biết Tiếu Đằng sớm đã có người trong lòng. Hơn nữa ông cụ không hy vọng hai đứa trong nhà lại cưới nhau, cho nên chỉ có thể đơn phương phá vỡ ảo tưởng của Tiếu Vi, gả bà ta cho cha Tiếu Huyên.
(*) nghĩa vô phản cố: không quay đầu lại, không dừng lại
Nhưng dù sau đó Tiếu Vi có sinh ra Tiếu Huyên, bà ta vẫn không cách nào buông tha chấp niệm trong lòng. Mỗi một lần nhìn thấy mẹ Tiếu Bảo Bối, bà ta đều sẽ hung hăng thóa mạ người phụ nữ đó, sau đó còn chế tạo ra cảnh tượng bà ta và Tiếu Đằng dây dưa với nhau, khiến mẹ Tiếu Bảo Bối tức giận bỏ đi. Mà Tiếu Đằng bởi vì tức giận vợ mình thế nhưng lại không tin tưởng ông, cho nên lúc bà rời đi không hề giữ lại. Cứ như vậy, Tiếu Vi tự tay đạo diễn một hồi bi kịch trong gia đình của Tiếu Đằng.
Đây có lẽ là bí mật Tiếu Vi muốn mang vào trong quan tài nhưng không nghĩ bà ta tinh thần thất thường, thế nhưng sẽ lải nhải nói hết những chuyện này ra. Mà từ khi Tiếu Đằng biết được chân tướng tất cả mọi chuyện trong miệng bà ta, quyết định lần nữa bước lên con đường đoạt về vợ mình. Hiện tại, Tiếu Đằng đã quyết định xuất phát, tạm thời giao Tiếu thị cho Kiều Trác Phàm xử lý. Về phần những người nhà họ Tiếu khác, bởi vì lúc trước Kiều Trác Phàm biểu hiện xuất sắc ở đại hội cổ đông, lại một lần nữa cứu vãn Tiếu gia cho nên bọn họ không có bất kỳ dị nghị đối với quyết định này.
Mà Tiếu Huyên thì sao? Cô cũng sẽ không có cái gì dị nghị. Thật ra thì bây giờ theo ý cô, những thứ này đều là mẹ nhận trừng phạt đúng tội. Nếu không phải ban đầu bà phá hư hạnh phúc gia đình nhà người ta, cũng sẽ không lưu lạc tới tình trạng hôm nay.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Tiếu Huyên đối với người đàn ông vẫn luôn nhắm mắt trên giường bệnh nói: "Quý Xuyên, em đi thăm mẹ! Rất nhanh sẽ trở lại, chờ em…"
Sau đó, người phụ nữ rời đi. Nhưng ngay khi cô đi ra cửa phòng bệnh, ngón tay người đàn ông cô vừa mới nắm lấy bỗng nhúc nhích.
"Kiều Trác Phàm, em tìm được Nhạc Dương rồi. Hiện tại Nhạc Dương đã có gia đình của mình, còn có đứa nhỏ của mình nữa…" Trong đại sảnh hội nghị tập đoàn Đế Phàm, khi tất cả mọi người bận rộn nghiên cứu tài liệu họp đến yên lặng như tờ, một người phụ nữ đang mang thai trực tiếp đẩy cửa phòng họp, vui vẻ kêu.
Mà người đàn ông vốn sẽ chủ trì buổi hội nghị khi nhìn thấy người con gái nâng bụng bự đứng ở cửa phòng họp, trong mắt lập tức xuất hiện ấm áp. Sau đó anh buông xuống bút máy trong tay, sải bước đi tới chỗ cô gái.
Nhưng Tiếu Bảo Bối vốn cũng an tĩnh tại chỗ chờ Kiều Trác Phàm đến lại mắt sắc nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh vị trí của Kiều Trác Phàm khi nãy. Tiếu Bảo Bối sẽ chú ý đến người phụ nữ này là bởi vì người này mặc một bộ váy màu đỏ.
Mà khi người phụ nữ đó nhận thấy được ánh mắt Tiếu Bảo Bối vứt tới cũng hào phóng ngẩng đầu cười một tiếng đối với cô. Nhìn gương mặt xinh đẹp của người nọ, Tiếu Bảo Bối lập tức thấy tự ti mặc cảm. Chua xót cũng bắt đầu lan tràn trong thế giới của cô.
Cứ như vậy, Tiếu Bảo Bối vốn hưng phấn bừng bừng đến tìm Kiều Trác Phàm, cả ngày đều rầu rĩ không vui.
"Cục cưng, nên đi tắm!" Lúc về đến nhà, Kiều Trác Phàm đã bắt đầu thúc giục Tiếu Bảo Bối nhanh tắm rồi. Nhưng kêu một lúc lâu, Tiếu Bảo Bối vẫn ngồi trên ghế sô pha cũng không có động tĩnh gì. Kiều Trác Phàm cho là cô ngủ thiếp đi nên chỉ có thể đi tới, định tự mình “mời” Tiếu Bảo Bối đi. Kết quả chờ khi anh tới trước mặt cô mới phát hiện, Tiếu Bảo Bối đang rơi nước mắt. Điều này nhưng khiến anh lo lắng.
“Đây là có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?" Phụ nữ có thai cảm xúc phập phồng có chút lớn, điều này Kiều Trác Phàm có thể hiểu. Nhưng mà kể từ lúc Tiếu Bảo Bối mang thai tới nay, mỗi chuyện anh đều theo ý cô cho nên sau khi mang thai sô lần cô khóc đã ít lại càng ít hơn. Vậy mà lúc này nước mắt của Tiếu Bảo Bối tới vừa vội vừa nhanh, khiến Kiều Trác Phàm có chút không chịu nổi.
"Đừng khóc nào, có chuyện chúng ta nói chuyện thật kỹ? Khóc như vậy cũng không phải là biện pháp!" Kiều Trác Phàm đau lòng muốn kéo cô vào trong lòng mình. Nào nghĩ tới thế nhưng Tiếu Bảo Bối dùng tay đẩy anh ra.
"Kiều Trác Phàm… Hu hu! Tên bại hoại nhà anh, anh không cần giả mù sa mưa trước mặt em! Hu hu…"
"Tại sao anh lại giả mù sa mưa?" Kiều Trác Phàm có chút không hiểu.
"Hu hu, anh bị em phát hiện rồi mà anh còn giả mù sa mưa? Anh dám nói cái đêm anh không về nhà lại không phải trải qua cùng với người phụ nữ ngồi cạnh anh trong phòng họp ngày hôm nay à? Người đó chính là người con gái mà dỉ nhỏ nói Kiều Trác Phàm anh thích mười năm, còn không thổ lộ thành công đi! Bây giờ cô ấy trở lại, anh liền sắp xếp cô ấy đến bên cạnh anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đúng hay không?"
"Cục cưng, tại sao em càng nói càng loạn vậy?" Kiều Trác Phàm thật sự còn không nghĩ tới trí tưởng tượng của Tiếu Bảo Bối sẽ phong phú như vậy, xâu chuỗi được một loạt mấy sự kiện này.
"Anh còn nói xạo? Kiều Trác Phàm, đồ trứng thối nhà anh. Anh cho rằng trên tay em không có chứng cứ sao?" Khi nói đến đây, cũng không biết Tiếu Bảo Bối rút ra một bản vẽ từ cái góc nào ở sô pha, đặt xuống trước mặt Kiều Trác Phàm: "Anh thích chính là cô gái gọi là bb này, còn vẽ cho cô ấy nhiều tranh như vậy, em thì một bức cũng không có! Hu hu… Kiều Trác Phàm anh còn để em mặc chiếc váy cưới anh thiết kế cho người ta, anh thật sự khiến em thất vọng rất nhiều!" Lúc này Tiếu Bảo Bối thật đúng là khóc cho cơn tức lần trước chưa được xả, nhưng mấy lời này cũng nói được lưu loát khiến Kiều Trác Phàm không có cách nào chen miệng vào được.
Mà nhìn bức tranh bị ném trước mặt mình, Kiều Trác Phàm nghĩ tới chiếc kẹp tóc trên khóa cửa căn phòng kia. Lúc này anh lấy ra từ trong túi áo mình một cái chìa khóa, đưa cho Tiếu Bảo Bối: "Cục cưng, em đi xem căn phòng kia một chút đi! Sau khi xem xong, anh tin tưởng em sẽ không còn lý giải như vậy nữa."
Khi tay Tiếu Bảo Bối được nhét vào một cái chìa khóa, đầu của cô có chút trống rỗng. Mặc dù cô còn có chút do dự nhưng Kiều Trác Phàm cũng không cho cô cơ hội do dự mà trực tiếp bế cô lên, đi tới trước cánh cửa vẫn luốn đóng chặt.
Khi đứng trước cánh cửa kia, Tiếu Bảo Bối nghĩ muốn rút lui. Bởi vì cô cũng không biết cánh cửa này mở ra sẽ sinh ra biến hóa như thế nào đối cuộc sống của mình. Nhưng Kiều Trác Phàm không để ý đến tâm trạng của cô, trực tiếp dùng chìa khóa cô đang cầm mở ra cánh cửa ấy.
Khi nắm cửa chuyển động, Tiếu Bảo Bối cảm giác tim mình đập nhanh dị thường. Mà Kiều Trác Phàm cũng nói bên tai cô: "Cục cưng, người phụ nữ mà em để ý thật ra chỉ là một người họ hàng xa của anh. Bởi vì anh hi vọng khi em sinh con thì có thể ở bên cạnh em! Cho nên gần đây, anh đều dạy người ta xử lý chuyện công ty như thế nào! Đến lúc đó có thể tạm thời giao toàn bộ mọi việc cho cô ấy. Cục cưng, anh cùng cô gái đó thật sự trong sạch, đến nỗi cô ấy muốn ngồi bên cạnh anh anh đều chủ động lui ra. Hơn nữa, người anh thích vẫn luôn là em. Người tên bb đó, cũng là em…"
Sau đó, khi đẩy ra cánh cửa kia, Kiều Trác Phàm cũng ấn công tắc nguồn điện bên cạnh cửa. Khi chỗ đặt đồ trong căn phòng đó hiện ra trước mắt Tiếu Bảo Bối, cô cảm giác trái tim mình sắp nhảy tới cực hạn. Bởi vì trong cả căn phòng này đều là ảnh chụp lớn lớn nhỏ nhỏ. Mà trong những bức hình đó, đều chỉ có một người. Người đó, chính là Tiếu Bảo Bối cô…
"Rất lâu trước kia, có một cô gái xảy ra tai nạn xe cộ. Khi cậu bé đi ngang qua vừa kịp lúc cứu cô bé. Nhìn cô gái sau tai nạn xe cộ giống như mèo con co tròn trong lòng mình, cậu nhóc đã có người muốn bảo vệ cả đời. Nhưng trên người cô nhóc dính đầy lông chó, khiến cho cậu nhóc sau khi đưa cô đến bệnh viện thì hen suyễn tái phát. Mấy tháng sau, khi cậu bé khôi phục lại lần nữa nhìn thấy cô gái ấy mới phát hiện, bên cạnh cô đã có người khác…”
Khi Tiếu Bảo Bối mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn những bức ảnh đến chính cô còn chưa từng thấy qua dán khắp căn phòng này, Kiều Trác Phàm một người nói khẽ.
Khi kể xong chuyện xưa, Kiều Trác Phàm tính toán rời phòng. Giây phút định xoay người kia, vòng eo anh bị quấn chặt.
"Kiều Trác Phàm, thì ra là anh mới là người đó… Thật xin lỗi…" Hôm nay, nhiều lời nói hơn nữa cũng có vẻ không đủ. Cô lúc này chỉ có thể ôm thật chặt Kiều Trác Phàm. Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng biết, ôm như thế cũng không thể bù đắp những thứ đã bỏ qua lúc trước.
Tại sao xung quanh Kiều Trác Phàm nhiều người như vậy cũng có thể nhìn một cái là nhận ra cô, tại sao nhìn khi anh nhìn cô lại khiến cô cảm giác giống như vĩnh viễn đều xem không đủ, tại sao người trong mỗi bức tranh trong tập tranh đó thoạt nhìn lại có chút quen thuộc…
Đây là nghi vẫn luôn chiếm cứ trong lòng Tiếu Bảo Bối trước kia, nhưng bây giờ đã được giải đáp. Bởi vì, Kiều Trác Phàm yêu cô mười năm…
"Kiều Trác Phàm, cám ơn anh vì em mà khoác lên áo cưới!"
"Cô ngốc…” Trong phòng chỉ còn lại bọn họ ôm nhau thật chặt, hi vọng nhờ vào đó mà đền bù tiếc nuối trước kia…
- - đường phân cách - -
"Oa oa oa..." Sáng sớm hai tháng sau, một sinh mệnh mới đã tới thế giới này.
"Kiều thiếu, chúc mừng là một thiếu gia!" Khi Kiều Trì ôm cậu nhóc đang cất tiếng khóc chào đời đến trước mặt Kiều Trác Phàm, ngay cả liếc mắt “Kiều đại gia” cũng không nhìn lâu, trực tiếp đi vào bên trong phòng sinh. Lúc này, Tiếu Bảo Bối mới vừa sinh xong em bé còn chưa mở mắt.
"Cục cưng sao rồi?" Anh không quan tâm đứa bé, chỉ quan tâm cục cưng nhà anh!
"Bởi vì sinh con mà phu nhân hao hết thể lực, hiện tại cần nghỉ ngơi!" Cô y tá lo lắng anh sẽ đưa cô gái đi, vội vàng ngăn trước mặt anh.
Chỉ là lần này Kiều Trác Phàm biểu hiện rất tốt, không mắt to trừng mắt nhỏ với người khác, lướt qua cô y tá kia, trực tiếp nửa ngồi bên cạnh Tiếu Bảo Bối, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy mồ hôi của cô sau đó nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: "Cục cưng, cám ơn em… Cùng em, là hạnh phúc lớn nhất cả đời này của Kiều Trác Phàm anh."
Khi Kiều Trác Phàm dắt tay Tiếu Bảo Bối được hâm mộ nhất phòng sinh từng bước một rời đi, một màn này được một phóng viên đi ngang qua không cẩn thận ghi lại. Sau đó chuyện Kiều thiếu sủng vợ cũng truyền khắp nơi này! Nghe nói, hiện tại việc Kiều thiếu sủng vợ đã hoàn toàn lấn át lời đồn Đàm thiếu sủng vợ ở khu S năm đó.
Bởi vì năm đó dù Đàm thiếu yêu vợ thế nào thì cũng không biểu đạt ra ngoài rõ ràng như vậy. Mà tới được Kiều thiếu bên này, anh trực tiếp đặt tên con trai vừa ra đời của mình là "Kiều Ái Bảo".
Ý tứ đương nhiên là Kiều Trác Phàm yêu Tiếu Bảo Bối rồi! Chỉ là cậu nhóc Kiều Ái Bảo vừa sinh ra đã nhận được cái tên thổ như vậy, cũng khổ. Gần như là từ lúc được năm tuổi, Kiều tiểu gia vẫn luôn ầm ĩ muốn đổi tên. Chẳng qua vô số lần kháng nghị đều bị ông bô nhà cậu lấy danh nghĩa đổi tên cậu sẽ vũ nhục tình yêu của người ta với Tiếu Bảo Bối nên hoàn toàn bác bỏ.
Mà Tiếu Huyên bên kia, khi Tiếu Bảo Bối sinh Kiều tiểu gia thì bụng của cô đã lộ ra rõ ràng. Quý Xuyên đang đi theo cô đến bệnh viện khám thai. Bởi vì tai nạn xe cộ lúc ấy bị thương não bộ, ảnh hưởng đến thần kinh phần chân nên hiện tại Quý Xuyên có chút thọt chân. Bước đi vẫn luôn khập khễnh.
Nhưng mà bây giờ anh và Tiếu Huyên cũng là tay trong tay đi tới bệnh viện này để kiểm tra. Bác sĩ nói cho Quý Xuyên, chỉ cần kiên trì rèn luyện hồi phục thì khôi phục cuộc sống của người bình thường cũng có thể. Mà Quý Xuyên nghe được đáp án này, nhìn về chiếc bụng đã lồi ra của Tiếu Huyên. Anh tự nói với mình, vì Tiếu Huyên cùng đứa bé anh cũng muốn lần nữa khôi phục lại cuộc sống của người bình thường.
Trên đường từ bệnh viện ra ngoài, Quý Xuyên đụng phải Kiều Trác Phàm trên lối đi nhỏ ở bệnh viện. Ở đây nhìn thấy anh, Quý Xuyên cũng biết Tiếu Bảo Bối cũng ở nơi đây. Cho nên, anh lấy ra từ trong túi một vật.
"Kiều thiếu, giúp tôi trả lại những thứ này cho Bảo Bối đi!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm mở ra phần tài liệu kia. Đó là 15% cổ phần mà lần trước Quý Xuyên dùng thủ đoạn phi pháp lừa gạt từ chỗ Tiếu Bảo Bối.
"Dù cho anh không cầm đến, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại!" Kiều Trác Phàm đến một tiếng cảm ơn cũng không có, trực tiếp nhét tài liệu vào túi quần mình.
Thấy cái này, Quý Xuyên cười cười: "Anh không phải lo lắng tôi sẽ ảnh hưởng cuộc sống của anh. Chờ Huyên Huyên sinh con ra sau, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố này!"
"Ông đây chưa từng cảm thấy anh sẽ ảnh hưởng cuộc sống của chúng tôi!" Đối với Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm mềm không được cứng cũng không xong. Bởi vì chính anh ta khiến cho năm đó Kiều Trác Phàm cùng Tiếu Bảo Bối bỏ qua nhau. Nếu không phải ham muốn cá nhân của anh ta quá nặng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này! Nhưng mà bây giờ anh có thể chủ động giao ra đây những thứ này rồi rời đi, điều này chứng minh anh đã buông xuôi tất cả điều này…
- - đường phân cách - -
Bữa tiệc một trăm ngày của Kiều Ái Bảo, bận rộn cả ngày Tiếu Bảo Bối rốt cuộc cũng trấn an được con trai, sau đó xinh xinh đẹp đẹp nằm bên cạnh Kiều Trác Phàm. Chỉ là, vừa nằm xuống trong lòng phụ nữ liền có nhiều chuyện.
"Kiều Trác Phàm, tại sao anh sẽ lấy em?" Đối với vấn đề này, Kiều Trác Phàm cảm giác những lời bản thân nói đều có thể đọc làu làu rồi. Mà anh cũng biết, cô nhóc này không phải không biết lý do, cũng chỉ là muốn ở chỗ Kiều Trác Phàm anh cảm nhận được cảm giác ưu việt thôi! Mà hôm nay, anh quyết định đổi một cách nói khác.
"Anh nghe nói em là dân tộc thiểu số!"
"Điều này có liên quan tới việc anh lấy em sao?" Không chiếm được đáp án mình muốn, cô gái nào đó rất bất mãn.
Kiều đại gia lộ ra ánh mắt âm u, cười cười: "Có liên quan! Chúng ta có thể có đứa thứ hai…”
Sau đó, vị đại gia nào đó giống như sói đói nhào đến….
—— Hết Trọn Bộ ——
- ----- Lời ngoài mặt ------
Chuyện xưa của Nhạc Dương, tìm thời gian lại viết tiếp đi. Nhưng A Vĩ không phải chồng của Nhạc Dương, đây là chắc chắn! Chỗ Đàm thiếu thì trước cho tôi thời gian hai ngày nghỉ một chút. Hai ngày nay đang chạy đua chỗ Đại Kết Cục, thời gian ngủ một ngày không quá bốn tiếng, mệt mỏi đến suy sụp rồi.
Cuối truyện còn phải cảm tạ nhóm thân ái vẫn luôn làm bạn tôi đến tận đây. Mỗi một lần kết truyện đều sẽ có một khởi đầu mới. Hi vọng lúc viết truyện mới vào tháng sáu, mọi người còn có thể ủng hộ tôi trước sau như một. Muốn nhận được tin tức về truyện mới cùng chuyện về Đàm thiếu, mọi người có thể chú ý Tân Lãng Microblogging - - 520 tiểu thuyết Luật Nhi.
Tôi là Luật đậu bỉ mấy người yêu nhất, chúng ta sẽ gặp nhau ở hố truyện tiếp theo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook