Hôn Mê Liền Cưới Anh
-
Chương 43: Ngoại truyện Đêm càng dài tình càng sâu
Chắc mọi người cũng đã nghe nói, bởi vì một trận cược thua vô nghĩa, hai anh em nhà Âu Dương được an bài làm hai năm trái nghề, anh cả Âu Dương Quyền đi lái xe bus, em trai Âu Dương Liệt đi tiếp khách ở tiệm Ngưu Lang.
Mà tôi, chính là người xui xẻo đến chết mà bị bức tới tiệm Ngưu Lang Âu Dương Liệt!
Đừng hỏi rốt cuộc tôi thua vụ gì, tôi đã hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa, thậm chí hoàn toàn nhớ không nổi, tôi chỉ biết đó là cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Do mẹ Cao cùng ông bố nhà mình cùng nhau làm ra cơn ác mộng!
Tại sao cả hai đều là họ Âu Dương mà người cần phải đi tiếp khách là tôi ? Tại sao! Tại sao! Tại sao! Tại sao ( đĩa bị xước- TG ). . . . . . Tôi đây không phục dĩ nhiên yêu cầu chống án, ai ngờ ba tôi lạnh lùng nói, ai bảo con không phải con rể của Cao gia!
Phải. . . . . . Tôi nhận. . . . . . Chẳng lẽ mày lại hi vọng mẹ Cao sẽ đem con rể mình cho phép ở tiệm Ngưu Lang mà tiếp khách sao?
Nguyện thua cuộc luôn luôn là tác phong của tôi, không phải tiếp khách 2 năm sao, cũng may mẹ Cao hạ thủ lưu tình, chỉ quy định chỉ cần ngồi thôi không quy định nhất định phải tiếp khách, bằng không chắc tôi không đi xa tha hương theo Tam Mao lưu lạc là không được rồi.
Vì vậy, kiếp sống ngồi xô pha của tôi chính thức bắt đầu. . . . . .
Bởi vì cái gọi là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, những ngưu lang chuyên nghiệp ngày nay chẳng phải ngoa, ngoại hình đặc biệt đẹp trai, tư cách đặc biệt tốt, sự chuyên nghiệp đặc kiên định, thái độ đặc biệt hay, phục vụ đặc khoẻ, có thể nói là người bình thường thật đúng là làm không đến thế này được.
Lúc tôi ngồi tiếp khách năm thứ nhất trong có thể nói là mở rộng tầm mắt, cho nên tôi coi nghề này cũng là nghề đáng được tôn trọng nhất, và coi những người làm nghề này là những con người đáng yêu nhất.
Nói ra nghề này thực chất trắng ra là chính là nghề phục vụ, tôn chỉ chính là phục vụ người khác, thỏa mãn người khác, tạo phúc cho người khác. Những nữ khách hàng tơid đây cũng không không chỉ là muốn nghỉ ngơi, giải toả áp lực, tìm vui, bởi vì nhan sắc dạng thường, những khách cũ có thể nói là nhiều kiểu, người mập người gầy, người xấu xí loại nào cũng có, trong đó loại khách hàng có vẻ ngoài xấu xí chiếm phần lớn.
Vì thế người không phải là chuyên nghiệp như tôi là chết sống không thể tiếp nhận, mà người chuyên nghiệp có thể làm được là đối xử như nhau, có thể đạt được cảnh giới nụ cười lả lơi, thật là làm cho tôi bội phục sát đất.
Ngồi ở tiệm Ngưu Lang một năm này, tôi "tu thân dưỡng tính", kiên trì ngồi cười theo nụ cười dâm đãng kia, hơn nữa còn là ngồi có điều kiện, dáng dấp quá tệ là không ngồi, không hợp ý tôi thì không tiếp, tuổi quá lớn cũng không. . . . . . Cho nên trên căn bản tôi không có ra khỏi đài, vì vậy cũng bị những khách cũ bầu là Ngưu Lang khó chịu nhất, Ngưu Lang khó mời nhất.
Thật ra thì đây đều là người ta thổi phồng ra thôi, bất quá tôi thờ ơ, chỉ cần không ép tôi ra sân khấu là tốt rồi. Vì vậy lâu ngày cũng không mới có người chọn tên của tôi nữa, tôi cũng vậy vô cùng thanh nhàn.
Cho đến có một ngày, tôi lại bị điểm danh . . . . . . Ách, thật ra thì cũng không phải là điểm của tên tôi, mà là phù hợp với yêu cầu của cô gái này cũng chỉ có một mình tôi mà thôi. . . . .
Yêu cầu của cô ấy: Ngưu Lang sạch sẽ nhất trong tiệm.
Thử hỏi, trong tiệm Ngưu Lang này trừ tôi đây chưa từng bán thân còn có ai so với tôi sạch sẽ hơn chứ?
Trả lời lời yêu cầu ngoài dự liệu này, tôi quyết định sẽ đi gặp cô gái này.
Vốn tưởng rằng sẽ là một người ăn mặt loè loẹt như Dương Quý Phi, hoặc là một cô gái xấu xí đi tìm an ủi. . . . . . Cho đến khi gặp mặt, tôi vẫn không thể nào tin nổi lại là một mỹ nữ muốn thân hình có thân hình, muốn thân cao có thân cao, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, đồ trang sức trang.
So sánh với sự kinh ngạc của của tôi, nữ nhân đầu tiên là lạnh lùng quan sát tôi một lần, sau đó lấy ra một xấp tiền, nhìn tôi nhàn nhạt nói: "Coi như hài lòng, nếu như không có ý kiến gì khác..., hiện tại hãy cùng tôi đi."
Thanh âm nghe là giọng trung trầm, cảm giác như cố ý hạ thấp giọng, nhưng rất là dễ nghe. Nhìn đôi mắt kia, tôi lại nói không ra lời cự tuyệt, lại vô ý gật đầu , vì vậy, "đời trai" của tôi cứ như vậy bị mua đi.
Cô gái mang tôi mang tới một khách sạn năm sao, đem tôi nhét vào trong phòng liền một mình đi tắm.
Tôi ngồi ở trên giường trăm mối ưu tư, bằng điều kiện của cô ấy là hoàn toàn không cần tốn tiền chọn người qua đêm, chẳng lẽ cô ấy thích điếm? Nhưng là hoàn toàn không nhìn ra nha, sau đó còn là cẩn thận ứng đối rất khá.
Nửa giờ như vậy, cô ấy mặc áo choàng tắm xuất hiện ở trước mắt tôi, dùng ánh mắt ý bảo tôi đi tắm.
Cả đêm cô ấy cơ hồ cũng không nói chuyện gì, mà tôi cũng vậy không biết nói gì, vì vậy định cũng không nói. Ở dưới người của tôi cô ấy tựa hồ có chút khẩn trương, hoàn toàn không nhìn ra là người đi chủ động tìm hoan.
Da thịt của cô ấy cảm xúc rất, làm cho tôi cơ hồ đem cầm lòng không đậu, lúc cuối cùng, cô ấy đột nhiên thật thấp nói một câu, tôi là lần đầu tiên.
Nghe vậy tôi đây phản ứng đầu tiên chính là thắng xe, bất đắc dĩ. . . . . .
Cô ấy tựa hồ rớt nước mắt, nhưng vẫn không lên tiếng.
Không biết tại sao, biết được mình là người đàn ông đầu của cô ấy tôi lại cảm thấy hưng phấn vô cùng, có lẽ đây chính là bệnh chung của đàn ông. Sau đó tôi thả chậm tốc độ, quyết định cho cô ấy một lần đầu tiên khó quên. . . . . .
Lửa nóng ! Triền miên ! Nhịp tim dữ dội. . . . . .
Ngày thứ hai, tôi thỏa mãn mỉm cười mà tỉnh lại, không ngoài ý muốn phát hiện bóng hình xinh đẹp kia biến mất rồi.
Tối hôm qua là một đêm tôi trọn đời khó quên, trừ là lần đầu tiên tiếp khách của tôi, cũng là lần vận động thoả mãn nhất của tôi, chẳng qua là, xấp tiền mặt trên gối sao mà chói mắt quá, không có biện pháp, ai bảo tôi bây giờ thân phận là Ngưu Lang chứ?
Sau lần đó, cách mỗi một tháng cô ấy sẽ lại chọn tôi điểm danh, mà tôi cũng vậy không tự chủ được chờ cô ấy điểm danh, vì vậy, tôi chân chính bắt đầu tiếp khách rồi, chỉ tiếp một người khách là cô ấy.
Ngày tháng thoi đưa người đến người đi, một không cẩn thận, lời hứa 2 năm của sắp đến hạn, mà tôi cũng thực sự làm Ngưu Lang nửa năm, hơn nữa còn là càng làm càng đắc lực.
Trong nửa năm này, chúng tôi chỉ có thân thể quất quít, thỏa mãn đối phương, cô ấy cũng bị tôi dụ dỗ phải càng ngày càng nhạy cảm, mê người, hấp dẫn (sexy).
Trong nửa năm này, chúng tôi đều là nửa đêm mới gặp mặt, vừa thấy mặt đã vận động, hoàn toàn không có trao đổi ngôn ngữ , cho nên tôi cũng không biết tên họ cô ấy.
Trong mắt của tôi, cô gái này cái gì cũng tốt, chính là có chút lạnh nhạt, trên giường lửa nóng, dưới giường vô tình, nhưng là hết lần này tới lần khác cứ hấp dẫn tôi như vậy.
Lại một đêm lửa nóng, sau khi bình tĩnh tôi mở miệng trước, nói cho cô ấy biết tin tôi muốn hoàn lương, cô ấy không có phản ứng gì, chẳng qua là ừ một tiếng. Thật ra thì tôi muốn nói cho cô ấy biết chính là, tôi không có có làm ở đây nữa, cô ấy tốt nhất cũng không nên đến đây.
Trời sáng chia tay, cô ấy không chút do dự rời đi, mà tôi lại lưu luyến không rời.
Vĩnh viễn từ biệt nơi phong trần, sống lại lần cuộc sống bình thường tôi lại cảm thấy trong lòng trống trải, đánh không lại hiểu lầm nội tâm, tôi nhờ một "đồng nghiệp cũ" làm người liên lạc, chỉ cần cô gái kia vừa vào trong tiệm liền cho tôi biết, hoàn hảo, tôi không có ở đây sau cô ấy cũng không tới nữa.
Sự nghiệp phát triển không ngừng, hết thảy đều trở về quỹ đạo, mà bóng hình xinh đẹp kia vẫn vương vấn mãi trong đầu tôi.
Bên cạnh anh em người người kết hôn, có người phụ nữ của riêng mình, thật là làm mắt tôi ngứa ngáy không ngừng.
Đêm nay, cô vợ Diệp Nhã của bạn tôi Cao Phàm gọi cho chúng tôi một đám người cùng nhau tụ tập, vốn là tôi là muốn vắng mặt, ai ngờ Diệp Nhã nói nhất định phải giới thiệu mỹ nữ cho tôi, được rồi, tôi thừa nhận người cô ấy giới thiệu cho Bàng Chính Vũ quả là cực phẩm, nhưng là không có lý nào mọi người đều là cực phẩm chứ? Vốn là tôi thật không muốn đi, nhưng là Cao Phàm buông lời, không đi lời của cẩn thận hắn cùng tôi trở mặt, nhìn lại nào, cái gì gọi là hồng nhan họa thủy? Diệp Nhã chính là họa thủy hồng nhan.
Tôi cố ý đến trễ, lần lữa không muốn vào cửa lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp làm tôi tương tư mãi. Được rồi, tôi thừa nhận, bạn bè bên cạnh Diệp Nhã tất cả đều là cực phẩm.
Tôi đứng ở sau lưng cô ấy, cô ấy quay đầu lại nhìn thấy tôi phản ứng đầu tiên lại là. . . . . . Chạy trốn!
Tôi nhấc chân sẽ phải đuổi theo, bất đắc dĩ bị người ta kéo, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Bàng Chính Vũ. Người nầy gần đây cùng Diệp Nhã rất ăn ý, cũng nhanh chóng bị đồng hóa rồi, này không phải chứ, Diệp Nhã bắt đầu đặt câu hỏi: muốn đuổi theo có thể, nhưng nói cho em biết trước chuyện của hai người!
Bởi vì vội vả đuổi theo người, tôi bật thốt lên: Cô ấy! Là đối tượng 419 của anh!
Sau đó vừa nghĩ, chúng tôi đâu chỉ có một đêm?
Giày cao gót vẫn luôn là thiên địch của con gái, thử hỏi mang giày cao hơn 5 centi mét con gái có thể chạy nhanh bao nhiêu? Tôi đuổi khoảng mười mấy mét liền nhẹ nhõm đem cô ấy ngăn lại.
Cô ấy rất là hốt hoảng, hai má đỏ bừng, không biết là chạy bộ tạo thành hay là bởi vì tôi, tôi đương nhiên là hi vọng bởi vì tôi.
Cô ấy không nói lời nào, mà tôi cũng vậy chỉ nói đôi câu, về tên cùng điện thoại.
Thì ra là cô ấy gọi An Thiến, cô gái tôi vẫn thích, động tâm gọi An Thiến. Ở biết được tên cô ấy một khắc tôi liền tự nhủ, tôi sẽ không buông tay, tôi sẽ là người đàn ông thứ nhất cũng là cuối cùng của cô ấy.
Cuộc sống sau đó, không nghĩ tới tôi cũng dùng đến chiêu luôn bị tôi khi dễ tới cực điểm của Bàng Chính Vũ —— quấn chặt lấy.
Da mặt dày hiệu quả chính là chẳng những biết cô ấy là nữ tiếp viên hàng không, cũng biết cô ấy cũng không phải là người lãnh đạm mà là nóng nảy vô cùng.
Dần dần, cô ấy không hề bài xích và chống cự sự tiếp xúc và tồn tại của tôi nữa, dễ thương hơn chính là thỉnh thoảng bị tôi dụ dỗ lên giường, thật là đáng yêu, tôi tin tưởng tôi đã nắm cô ấy trong tay.
Cho đến có một ngày, cô ấy cẩn thận hỏi tôi, chẳng lẽ anhthật không nhớ rõ tiểu Thiến năm lớp một sao?
Thì ra là. . . . . . Thì ra là. . . . . . duyên phận của chúng tôi cũng là từ thời mới vào lớp một, thì ra là cô gái nhỏ này đã yêu tôi thật nhiều năm! Thỏa mãn! Thỏa mãn! Vô cùng thỏa mãn!
Bởi vì cô ấy luôn phải bay tới bay lui, cho nên cuộc sống của chúng tôi giống như tiểu biệt thắng tân hôn, kích tình không giảm, niềm vui thú vô cùng.
Sau đó, chúng tôi sống chung.
Sau nữa, chúng tôi lại kết hôn.
Cao Phàm nói gần đây người phụ nữ của hắn luôn quấn hắn muốn biết về đoạn bọn họ khi còn bé kia bị tôi coi là chuyện tình "Nghiệt duyên".
Cô gái của tôi cũng vậy, dĩ nhiên không phải là khi chuyện còn bé , mà là về chuyện tôi làm Ngưu Lang.
"Ông xã! Anh nói cho em biết về nội dung đánh cuộc của hai người và mẹ Cao đi !"
Không có cửa đâu! Hấp dẫn anh cũng không nói! Uy hiếp anh cũng không nói!
Học Cao Phàm giả ngu đi, tôi thuận tiện đang giả mất trí nhớ.
Không thể không nói, Cao Phàm à, chiêu giả điên của cậu dùng rất tốt nha!
Mà tôi, chính là người xui xẻo đến chết mà bị bức tới tiệm Ngưu Lang Âu Dương Liệt!
Đừng hỏi rốt cuộc tôi thua vụ gì, tôi đã hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa, thậm chí hoàn toàn nhớ không nổi, tôi chỉ biết đó là cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Do mẹ Cao cùng ông bố nhà mình cùng nhau làm ra cơn ác mộng!
Tại sao cả hai đều là họ Âu Dương mà người cần phải đi tiếp khách là tôi ? Tại sao! Tại sao! Tại sao! Tại sao ( đĩa bị xước- TG ). . . . . . Tôi đây không phục dĩ nhiên yêu cầu chống án, ai ngờ ba tôi lạnh lùng nói, ai bảo con không phải con rể của Cao gia!
Phải. . . . . . Tôi nhận. . . . . . Chẳng lẽ mày lại hi vọng mẹ Cao sẽ đem con rể mình cho phép ở tiệm Ngưu Lang mà tiếp khách sao?
Nguyện thua cuộc luôn luôn là tác phong của tôi, không phải tiếp khách 2 năm sao, cũng may mẹ Cao hạ thủ lưu tình, chỉ quy định chỉ cần ngồi thôi không quy định nhất định phải tiếp khách, bằng không chắc tôi không đi xa tha hương theo Tam Mao lưu lạc là không được rồi.
Vì vậy, kiếp sống ngồi xô pha của tôi chính thức bắt đầu. . . . . .
Bởi vì cái gọi là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, những ngưu lang chuyên nghiệp ngày nay chẳng phải ngoa, ngoại hình đặc biệt đẹp trai, tư cách đặc biệt tốt, sự chuyên nghiệp đặc kiên định, thái độ đặc biệt hay, phục vụ đặc khoẻ, có thể nói là người bình thường thật đúng là làm không đến thế này được.
Lúc tôi ngồi tiếp khách năm thứ nhất trong có thể nói là mở rộng tầm mắt, cho nên tôi coi nghề này cũng là nghề đáng được tôn trọng nhất, và coi những người làm nghề này là những con người đáng yêu nhất.
Nói ra nghề này thực chất trắng ra là chính là nghề phục vụ, tôn chỉ chính là phục vụ người khác, thỏa mãn người khác, tạo phúc cho người khác. Những nữ khách hàng tơid đây cũng không không chỉ là muốn nghỉ ngơi, giải toả áp lực, tìm vui, bởi vì nhan sắc dạng thường, những khách cũ có thể nói là nhiều kiểu, người mập người gầy, người xấu xí loại nào cũng có, trong đó loại khách hàng có vẻ ngoài xấu xí chiếm phần lớn.
Vì thế người không phải là chuyên nghiệp như tôi là chết sống không thể tiếp nhận, mà người chuyên nghiệp có thể làm được là đối xử như nhau, có thể đạt được cảnh giới nụ cười lả lơi, thật là làm cho tôi bội phục sát đất.
Ngồi ở tiệm Ngưu Lang một năm này, tôi "tu thân dưỡng tính", kiên trì ngồi cười theo nụ cười dâm đãng kia, hơn nữa còn là ngồi có điều kiện, dáng dấp quá tệ là không ngồi, không hợp ý tôi thì không tiếp, tuổi quá lớn cũng không. . . . . . Cho nên trên căn bản tôi không có ra khỏi đài, vì vậy cũng bị những khách cũ bầu là Ngưu Lang khó chịu nhất, Ngưu Lang khó mời nhất.
Thật ra thì đây đều là người ta thổi phồng ra thôi, bất quá tôi thờ ơ, chỉ cần không ép tôi ra sân khấu là tốt rồi. Vì vậy lâu ngày cũng không mới có người chọn tên của tôi nữa, tôi cũng vậy vô cùng thanh nhàn.
Cho đến có một ngày, tôi lại bị điểm danh . . . . . . Ách, thật ra thì cũng không phải là điểm của tên tôi, mà là phù hợp với yêu cầu của cô gái này cũng chỉ có một mình tôi mà thôi. . . . .
Yêu cầu của cô ấy: Ngưu Lang sạch sẽ nhất trong tiệm.
Thử hỏi, trong tiệm Ngưu Lang này trừ tôi đây chưa từng bán thân còn có ai so với tôi sạch sẽ hơn chứ?
Trả lời lời yêu cầu ngoài dự liệu này, tôi quyết định sẽ đi gặp cô gái này.
Vốn tưởng rằng sẽ là một người ăn mặt loè loẹt như Dương Quý Phi, hoặc là một cô gái xấu xí đi tìm an ủi. . . . . . Cho đến khi gặp mặt, tôi vẫn không thể nào tin nổi lại là một mỹ nữ muốn thân hình có thân hình, muốn thân cao có thân cao, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, đồ trang sức trang.
So sánh với sự kinh ngạc của của tôi, nữ nhân đầu tiên là lạnh lùng quan sát tôi một lần, sau đó lấy ra một xấp tiền, nhìn tôi nhàn nhạt nói: "Coi như hài lòng, nếu như không có ý kiến gì khác..., hiện tại hãy cùng tôi đi."
Thanh âm nghe là giọng trung trầm, cảm giác như cố ý hạ thấp giọng, nhưng rất là dễ nghe. Nhìn đôi mắt kia, tôi lại nói không ra lời cự tuyệt, lại vô ý gật đầu , vì vậy, "đời trai" của tôi cứ như vậy bị mua đi.
Cô gái mang tôi mang tới một khách sạn năm sao, đem tôi nhét vào trong phòng liền một mình đi tắm.
Tôi ngồi ở trên giường trăm mối ưu tư, bằng điều kiện của cô ấy là hoàn toàn không cần tốn tiền chọn người qua đêm, chẳng lẽ cô ấy thích điếm? Nhưng là hoàn toàn không nhìn ra nha, sau đó còn là cẩn thận ứng đối rất khá.
Nửa giờ như vậy, cô ấy mặc áo choàng tắm xuất hiện ở trước mắt tôi, dùng ánh mắt ý bảo tôi đi tắm.
Cả đêm cô ấy cơ hồ cũng không nói chuyện gì, mà tôi cũng vậy không biết nói gì, vì vậy định cũng không nói. Ở dưới người của tôi cô ấy tựa hồ có chút khẩn trương, hoàn toàn không nhìn ra là người đi chủ động tìm hoan.
Da thịt của cô ấy cảm xúc rất, làm cho tôi cơ hồ đem cầm lòng không đậu, lúc cuối cùng, cô ấy đột nhiên thật thấp nói một câu, tôi là lần đầu tiên.
Nghe vậy tôi đây phản ứng đầu tiên chính là thắng xe, bất đắc dĩ. . . . . .
Cô ấy tựa hồ rớt nước mắt, nhưng vẫn không lên tiếng.
Không biết tại sao, biết được mình là người đàn ông đầu của cô ấy tôi lại cảm thấy hưng phấn vô cùng, có lẽ đây chính là bệnh chung của đàn ông. Sau đó tôi thả chậm tốc độ, quyết định cho cô ấy một lần đầu tiên khó quên. . . . . .
Lửa nóng ! Triền miên ! Nhịp tim dữ dội. . . . . .
Ngày thứ hai, tôi thỏa mãn mỉm cười mà tỉnh lại, không ngoài ý muốn phát hiện bóng hình xinh đẹp kia biến mất rồi.
Tối hôm qua là một đêm tôi trọn đời khó quên, trừ là lần đầu tiên tiếp khách của tôi, cũng là lần vận động thoả mãn nhất của tôi, chẳng qua là, xấp tiền mặt trên gối sao mà chói mắt quá, không có biện pháp, ai bảo tôi bây giờ thân phận là Ngưu Lang chứ?
Sau lần đó, cách mỗi một tháng cô ấy sẽ lại chọn tôi điểm danh, mà tôi cũng vậy không tự chủ được chờ cô ấy điểm danh, vì vậy, tôi chân chính bắt đầu tiếp khách rồi, chỉ tiếp một người khách là cô ấy.
Ngày tháng thoi đưa người đến người đi, một không cẩn thận, lời hứa 2 năm của sắp đến hạn, mà tôi cũng thực sự làm Ngưu Lang nửa năm, hơn nữa còn là càng làm càng đắc lực.
Trong nửa năm này, chúng tôi chỉ có thân thể quất quít, thỏa mãn đối phương, cô ấy cũng bị tôi dụ dỗ phải càng ngày càng nhạy cảm, mê người, hấp dẫn (sexy).
Trong nửa năm này, chúng tôi đều là nửa đêm mới gặp mặt, vừa thấy mặt đã vận động, hoàn toàn không có trao đổi ngôn ngữ , cho nên tôi cũng không biết tên họ cô ấy.
Trong mắt của tôi, cô gái này cái gì cũng tốt, chính là có chút lạnh nhạt, trên giường lửa nóng, dưới giường vô tình, nhưng là hết lần này tới lần khác cứ hấp dẫn tôi như vậy.
Lại một đêm lửa nóng, sau khi bình tĩnh tôi mở miệng trước, nói cho cô ấy biết tin tôi muốn hoàn lương, cô ấy không có phản ứng gì, chẳng qua là ừ một tiếng. Thật ra thì tôi muốn nói cho cô ấy biết chính là, tôi không có có làm ở đây nữa, cô ấy tốt nhất cũng không nên đến đây.
Trời sáng chia tay, cô ấy không chút do dự rời đi, mà tôi lại lưu luyến không rời.
Vĩnh viễn từ biệt nơi phong trần, sống lại lần cuộc sống bình thường tôi lại cảm thấy trong lòng trống trải, đánh không lại hiểu lầm nội tâm, tôi nhờ một "đồng nghiệp cũ" làm người liên lạc, chỉ cần cô gái kia vừa vào trong tiệm liền cho tôi biết, hoàn hảo, tôi không có ở đây sau cô ấy cũng không tới nữa.
Sự nghiệp phát triển không ngừng, hết thảy đều trở về quỹ đạo, mà bóng hình xinh đẹp kia vẫn vương vấn mãi trong đầu tôi.
Bên cạnh anh em người người kết hôn, có người phụ nữ của riêng mình, thật là làm mắt tôi ngứa ngáy không ngừng.
Đêm nay, cô vợ Diệp Nhã của bạn tôi Cao Phàm gọi cho chúng tôi một đám người cùng nhau tụ tập, vốn là tôi là muốn vắng mặt, ai ngờ Diệp Nhã nói nhất định phải giới thiệu mỹ nữ cho tôi, được rồi, tôi thừa nhận người cô ấy giới thiệu cho Bàng Chính Vũ quả là cực phẩm, nhưng là không có lý nào mọi người đều là cực phẩm chứ? Vốn là tôi thật không muốn đi, nhưng là Cao Phàm buông lời, không đi lời của cẩn thận hắn cùng tôi trở mặt, nhìn lại nào, cái gì gọi là hồng nhan họa thủy? Diệp Nhã chính là họa thủy hồng nhan.
Tôi cố ý đến trễ, lần lữa không muốn vào cửa lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp làm tôi tương tư mãi. Được rồi, tôi thừa nhận, bạn bè bên cạnh Diệp Nhã tất cả đều là cực phẩm.
Tôi đứng ở sau lưng cô ấy, cô ấy quay đầu lại nhìn thấy tôi phản ứng đầu tiên lại là. . . . . . Chạy trốn!
Tôi nhấc chân sẽ phải đuổi theo, bất đắc dĩ bị người ta kéo, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Bàng Chính Vũ. Người nầy gần đây cùng Diệp Nhã rất ăn ý, cũng nhanh chóng bị đồng hóa rồi, này không phải chứ, Diệp Nhã bắt đầu đặt câu hỏi: muốn đuổi theo có thể, nhưng nói cho em biết trước chuyện của hai người!
Bởi vì vội vả đuổi theo người, tôi bật thốt lên: Cô ấy! Là đối tượng 419 của anh!
Sau đó vừa nghĩ, chúng tôi đâu chỉ có một đêm?
Giày cao gót vẫn luôn là thiên địch của con gái, thử hỏi mang giày cao hơn 5 centi mét con gái có thể chạy nhanh bao nhiêu? Tôi đuổi khoảng mười mấy mét liền nhẹ nhõm đem cô ấy ngăn lại.
Cô ấy rất là hốt hoảng, hai má đỏ bừng, không biết là chạy bộ tạo thành hay là bởi vì tôi, tôi đương nhiên là hi vọng bởi vì tôi.
Cô ấy không nói lời nào, mà tôi cũng vậy chỉ nói đôi câu, về tên cùng điện thoại.
Thì ra là cô ấy gọi An Thiến, cô gái tôi vẫn thích, động tâm gọi An Thiến. Ở biết được tên cô ấy một khắc tôi liền tự nhủ, tôi sẽ không buông tay, tôi sẽ là người đàn ông thứ nhất cũng là cuối cùng của cô ấy.
Cuộc sống sau đó, không nghĩ tới tôi cũng dùng đến chiêu luôn bị tôi khi dễ tới cực điểm của Bàng Chính Vũ —— quấn chặt lấy.
Da mặt dày hiệu quả chính là chẳng những biết cô ấy là nữ tiếp viên hàng không, cũng biết cô ấy cũng không phải là người lãnh đạm mà là nóng nảy vô cùng.
Dần dần, cô ấy không hề bài xích và chống cự sự tiếp xúc và tồn tại của tôi nữa, dễ thương hơn chính là thỉnh thoảng bị tôi dụ dỗ lên giường, thật là đáng yêu, tôi tin tưởng tôi đã nắm cô ấy trong tay.
Cho đến có một ngày, cô ấy cẩn thận hỏi tôi, chẳng lẽ anhthật không nhớ rõ tiểu Thiến năm lớp một sao?
Thì ra là. . . . . . Thì ra là. . . . . . duyên phận của chúng tôi cũng là từ thời mới vào lớp một, thì ra là cô gái nhỏ này đã yêu tôi thật nhiều năm! Thỏa mãn! Thỏa mãn! Vô cùng thỏa mãn!
Bởi vì cô ấy luôn phải bay tới bay lui, cho nên cuộc sống của chúng tôi giống như tiểu biệt thắng tân hôn, kích tình không giảm, niềm vui thú vô cùng.
Sau đó, chúng tôi sống chung.
Sau nữa, chúng tôi lại kết hôn.
Cao Phàm nói gần đây người phụ nữ của hắn luôn quấn hắn muốn biết về đoạn bọn họ khi còn bé kia bị tôi coi là chuyện tình "Nghiệt duyên".
Cô gái của tôi cũng vậy, dĩ nhiên không phải là khi chuyện còn bé , mà là về chuyện tôi làm Ngưu Lang.
"Ông xã! Anh nói cho em biết về nội dung đánh cuộc của hai người và mẹ Cao đi !"
Không có cửa đâu! Hấp dẫn anh cũng không nói! Uy hiếp anh cũng không nói!
Học Cao Phàm giả ngu đi, tôi thuận tiện đang giả mất trí nhớ.
Không thể không nói, Cao Phàm à, chiêu giả điên của cậu dùng rất tốt nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook