Hôn Mê Liền Cưới Anh
-
Chương 40: Hồi ức của Cao Phàm (phiên ngoại)
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, bất giác, tôi cùng với vợ yêu Diệp Nhã kết hôn đã gần 25 năm.
Hôm nay chúng tôi đã không còn trẻ trung sống động như trước nữa, mà đang đi vào tuổi trung niên. Nhưng mặc dù như thế, tình cảm và sự say mê của tôi đối với cô ấy lại thủy chung như một, cũng có nhiều trở ngại, mà cô ấy và tôi rất giống nhau
Gần đây cô ấy rất thích hỏi tôi về năm đó, khi còn bé kia đoạn hai chúng tôi lần đầu tiên gặp gỡ "Không cẩn thận" bị cô ấy quên mất. Thật ra thì tôi biết, sở dĩ cô ấy hỏi như thế, nhưng thật ra là muốn quanh co lòng vòng để biết từ lúc nào mà không cẩn thận tiếp cận tôi, cũng để cho tôi một người cực phẩm thế gian này hiếm gặp cam nguyện chỉ để ý một mình cô ấy, chỉ chờ đợi mình cô ấy, chỉ thích mình cô ấy, thậm chí còn cẩn thận soạn ra một bản hợp đồng hôn nhân có dụng ý khác.
Tôi dĩ nhiên không muốn dễ dàng nói cho cô ấy biết, cho nên mỗi lần đều cười giả lả cho qua, cô ấy đương nhiên là không phục, kết quả là cô ấy luôn leo lên đùi tôi làm bộ muốn nhéo tôi cho hả giận, đúng vậy giống như bây giờ, vẻ mặt và cử chỉ kia rất là đáng yêu, làm sao tôi không thương được chứ.
Tôi đem cô ấy ôm ở trên đùi, hai tay đặt trên thắt lưng cô ấy bởi vì đến trung niên mà hơi có vẻ mượt mà rồi, xúc cảm cách một lớp thật mỏng quần áo làm cho tôi yêu thích không muốn rời tay, không nhịn được vuốt ve lên xuống.
Rõ ràng đã là mẹ của hai đứa con, nhưng ở trước mặt của tôi vẫn như cũ là người phụ nữ làm cho tôi say đắm ngay từ đầu, lúc bọn nhỏ không thấy được, cô ấy vẫn như cũ duy trì hình tượng đáng yêu, hoạt bát, giảo hoạt. . . . . . Thậm chí là làm trò đùa dai, dĩ nhiên, những người xui xẻo đó ngoại trừ Quan Duẫn Phi không ai khác là Bàng Chính Vũ.
Giờ phút này cô ấy ngồi trên đùi tôi nói huyên thuyên đủ chuyện, chỉ thấy hé ra nụ cười thần thái sáng láng, miệng đỏ càng thêm khẽ đóng khẽ mở vô cùng mê người. Cô ấy rốt cuộc đang nói gì tôi dĩ nhiên là không chú ý nổi, bởi vì tôi hoàn toàn bị đôi môi đỏ kia dẫn dụ, trong lòng suy nghĩ làm sao để cắn xuống một cái. Coi như thời điểm ý nghĩ này hình thành trong đầu, thân thể của tôi rất trực tiếp sinh ra phản ứng, một phen ôm lấy đầu cô ấy rồi hôn lên, cô ấy đầu tiên cũng có ý muốn chống cự, ngay sau đó lâm vào trạng thái kích thích mà tôi nhanh chóng gợi lên.
Nụ hôn này càng lúc càng không thể khống chế nổi, cô ấy luôn có thể dễ dàng khơi dậy nhiệt tình của tôi như thế, làm cho tôi có hôn thế nào cũng muốn không đủ, thế nào cũng không ngán. Giờ phút này tôi đây đã sớm không kịp đợi trở lại phòng ngủ, vì vậy quyết định ở trên ghế sa lon ăn luôn cô ấy. May mắn là hôm nay hai đứa nhỏ đều không ở nhà, bằng không cô ấy cũng chết sống không chịu theo tôi điên cuồng như thế, điên cuồng như lúc xưa. . . . . .
Nhìn cô vẫn nằm bên cạnh tôi, cái cảm giác thỏa mãn đó tựa hồ từ trước kia không cách nào hình dung nổi.
Nhìn cô ấy vừa ngủ mang theo ý cười, tôi không nhịn được nhớ lại kia đoạn lần đầu tiên hai đứa tôi gặp nhau mà bị cô ấy "Không cẩn thận" quên mất.
Lúc đó tôi tuổi gần mười tuổi, thân là con trai lớn, mặc dù trên còn có một người chị, nhưng tôi có vẻ so bạn cùng tuổi vẫn hiểu chuyện và thành thục hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đã bị giáo dục để trở thành người thừa kế, tôi đây rất ít có thể cùng bạn cùng lứa vui đùa và nghịch ngợm. Mẹ không đành lòng để tuổi thơ tôi quá mức vô vị như thế, vì vậy quyết định đem tôi đưa đến nhà bà ngoại để nghỉ ngơi một chút. Bây giờ suy nghĩ lại, hoàn hảo tôi đã đến đó, nếu không làm sao có thể gặp được tình yêu chân chính của đời mình?
Đối với đứa bé từ nhỏ đã ở trong nhà lớn tôi đây mà nói, nhà ngoại tôi đơn giản chính là "Khu bình dân". Một tầng lầu có 6, 7 hộ sinh sống, hơn nữa gian phòng cũng nhỏ, tóm lại chính là rất khó quen. Tôi đã từng hỏi ngoại, tại sao không dời đến chỗ lớn hơn, ngoại hiền lành nhìn tôi trả lời, nhà lớn một mình bà ở rất vắng vẻ, rất cô đơn, ở chỗ này, mặc dù phòng ốc nhỏ, nhưng hàng xóm đều là người tốt, hơn nữa nhiều người náo nhiệt, lại vui vẻ.
Thật ra thì bà ngoại nói không sai, nơi này quả thật rất náo nhiệt, không khí lại rất tốt, cả làng giống như đại gia đình vừa nói vừa cười, không khí rất hài hòa, hòa thuận, thân thiện. Nói ra loại không khí này tôi chưa từng biết tới, có lẽ đây cũng là nơi nội tâm tôi vẫn luôn mong mỏi và trông chờ.
Đi theo bà ngoại ở mấy ngày, tôi đã hoàn toàn yêu nơi này, ngoài không khí, còn có cô bé ấy.
Ngày hôm đó, từ bên ngoài trở về vừa định mở cửa vào nhà, tôi đây đột nhiên nghe một tiếng gọi non nớt.
"Ca ca, anh chơi với em nhé!"
Tôi quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, lại là một bé gái nhỏ chừng 6 tuổi. Cô ấy thắt hai bím tóc, gương mặt hồng hào, vóc người tròn trịa, rất là đáng yêu, giờ phút này vẻ mặt đang mong đợi câu đồng ý của tôi.
Có lẽ là không kịp đợi câu trả lời, cô bé nho nhỏ nhảy một tới trước mặt tôi, không nói lời nào kéo tay tôi, cười đến rất vui vẻ nói: "Em tên là Diệp Nhã, năm nay 6 tuổi nha, em dẫn anh đi chơi nghen! Chúng ta cùng nhau chơi đùa!"
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô bé lôi kéo tay tôi, lòng bàn tay nong nóng truyền một đường ấm áp đến tận sâu trong tim tôi, vì vậy, tôi bị một cô nhóc mới 6 tuổi kéo đi khắp nơi.
Chỗ mà cô ấy mang tôi đến nhiều nhất thật ra là một bãi cỏ nhỏ, nhưng mà nơi đó quả thật rất thoải mái, rộng rãi tầm mắt, không khí thanh tân, còn có khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của cô ấy.
Cho đến có một ngày, cô ấy mới nhớ tới rồi ngốc nghếch hỏi tôi tên.
"Anh tên là Cao Phàm, em phải nhớ thiệt kĩ đó!"
Ngay lúc đó cô ấy mặc dù gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng sự thật chứng minh, sau này cô ấy căn bản là không nhớ rõ tôi nữa.
Tôi rất thích cùng cô ấy ở một chỗ, cho dù là phối hợp cô ấy cùng nhau chơi trò gia đình thú nhồi bông ngây thơ, thích cô ấy luôn ngọt ngào gọi tôi là Cao ca ca, thích cô ấy luôn là hướng về phía tôi cười ngọt ngào.
Mặc dù cô ấy luôn là cùng tôi chơi chung với tôi, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, cô gái nhỏ này thật ra còn rất được hoan nghênh, mấy bé trai nhà cách vách, thậm chí là ở phố bên kia luôn là tìm đến cô ấy để cùng chơi đùa.
Vì vậy, cô ấy không chỉ chơi với một mình tôi, ngay cả cười ngọt ngào cũng không chỉ cười với mình tôi nữa, điều này cũng làm cho tôi lần đầu tiên trong đời cảm thấy cảm giác nguy hiểm. Không nghĩ ra cách nào khác để vãn hồi sự chú ý của cô ấy, tôi đây không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại tìm mẹ thỉnh giáo, hiểu rõ chân tướng sự việc mẹ tôi đầu tiên là phát ra một tràng cười to vô cùng kinh khủng, sau đó thần bí dạy tôi một biện pháp, đó là thích cô ấy bao nhiêu thì khi dễ cô bấy nhiêu.
Theo lý luận của mẹ già, con gái khắc sâu ấn tượng với người đối xử không tốt với họ hơn là người tốt, bây giờ đối với cô ấy người tốt đầy rẫy, cho nên nếu như tôi đối với cô ấy không tốt nhất định cô ấy sẽ nhớ đến tôi.
Mặc dù tôi cảm thấy phải có chút là lạ, nhưng là lúc ấy tôi đây vẫn còn bé nên quyết định nghe lời mẹ già nói, khi dễ cô ấy thôi!
Vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, tôi thật sự thích cô ấy bao nhiêu thì khi dễ cô ấy bấy nhiêu, kéo đuôi sam, nhéo hai má tròn ủm, bắt con ếch hù dọa cô ấy. . . . . . Lấy được kết quả chính là, tiếng khóc, tiếng khóc ấm ức, tiếng khóc khó hiểu.
Ngay lúc đó tôi thật cho là, cô ấy khóc đến càng nhiều liền chứng minh cô ấy nhớ tôi cũng nhiều như vậy.
Thật ra thì tôi cảm thấy hình như cô ấy cũng rất yêu thích tôi, bởi vì bất kể tôi khi dễ cô ấy thế nào, cô ấy cuối cùng vẫn lựa chọn chơi đùa cùng tôi.
Vẫn luôn là cô ấy bị tôi hù dọa khóc, không nghĩ tới lại có một ngày tôi cũng bị cô ấy hù dọa khóc.
Đêm hôm đó, tôi ngồi ở cửa nhà chờ cô ấy trở lại, định đưa cô ấy một con thú nhồi bông nhỏ, nhưng là ngóng phải trông trái cũng chẳng thấy cô ấy đâu. Cho đến nghe một hồi tiếng chân hốt hoảng và tiếng khóc quá quen thuộc với tôi, tôi vội vàng đứng lên, không ngờ nhìn thấy cô ấy nằm trên lưng cha cô, mà cổ chân lại máu chảy đầm đìa, một hình ảnh vô cùng chói mắt.
Tôi bị dòng máu tuôn chảy không ngừng kia doạ sợ đến choáng váng, bởi tôi không dám tưởng tượng, thân thể bé nhỏ của cô ấy lại có bao nhiêu máu chảy ra như thế, tôi hoàn toàn bị dọa phát run, lại không nhịn được khóc lớn lên, bởi vì tôi không muốn cô ấy chết.
Bất quá nói đến lại thấy là lạ, lúc tôi đang khóc lớn ra tiếng, cô ấy đột nhiên đừng khóc, chỉ nghĩ là tôi khóc thì cô ấy sẽ không khóc tình huống, tôi quyết định tiếp tục khóc, trong lòng suy nghĩ chỉ cần cô ấy không khóc là tốt rồi, dưới đáy lòng cũng thầm quyết định từ đó không hề khi dễ cô ấy nữa, sẽ đối tốt hơn với cô.
Từ đó về sau, tôi thật không hề khi dễ cô ấy nữa, cô ấy cũng sẽ không ở trước mặt của tôi khóc thút thít, chúng tôi lại thân thiện như ban đầu.
Nhớ một cơn mưa quá giấc trưa, không khí mát mẻ tự nhiên, bên kia xuất hiện một dải cầu vồng. Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của cô ấy kéo ra ban công cùng nhau ngắm, cô gái nhỏ hình như chưa từng thấy qua cầu vồng bao giờ, vừa hoan hô lại cười khúc khích. Tôi liền ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười đến vô cùng rực rỡ của cô ấy, tự nhiên cảm thấy nó xinh đẹp hơn hẳn cầu vồng phía xa xôi kia, vì vậy, tôi trên mặt cô ấy hôn một cái, thật là cảm thấy ngượng ngùng.
Vốn tưởng rằng chúng tôi còn có thể tiếp tục tại cùng nhau chơi đùa rong chơi, ai ngờ đâu cái ngày chúng tôi ngắm cầu vồng bên nhau là ngày cuối cùng.
Mùa tựu trường đến, tôi bị cha mẹ đưa về, ra đi ngày đó rất vội vàng, thậm chí ngay cả cơ hội để mình nói lời tạm biệt với cô ấy cũng không có.
Từ đó chúng tôi không hề liên lạc nữa, nói chi là gặp mặt.
Trở lại bên cạnh gia đình học tập, tôi lại khôi phục lại cuộc sống trước kia, ngoài mặt thoạt nhìn vẫn giống như xưa, nhưng tôi biết, tôi không thể quên được cô ấy, không thể quên được khi cô ấy cười, cũng không quên được con người cô ấy.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt tôi đã là sinh viên đại học năm nhất, ở nước ngoài học tập tôi tự nhiên gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng có cảm giác không có một người nào, không có một ai có thể so sánh cô ấy. Nhóm bạn thân của tôi cũng thấy chuyện này rất thần kì thần kỳ, nghĩ không ra cô ấy rốt cuộc có điểm gì mà lại hấp dẫn tôi như vậy, để cho tôi ngay cả cam nguyện vì cô ấy "Thủ trinh" .
Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô ấy rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn tôi cơ chứ, có lẽ là do nhiệt độ khi cô ấy lần đầu tiên kéo tay tôi, có lẽ là do cô ấy luôn nhìn tôi cười ngọt ngào, có lẽ là do lần đó từ cổ chân cô ấy máu tươi chảy ra không ngừng. . . . . .
Ai biết được, dù sao sau khi lớn lên tôi đây chính là chỉ biết mình cô ấy, yêu định cô ấy thôi.
Thật ra thì không phải là tôi không muốn đi tìm cô ấy, bất đắc dĩ khi còn bé là không thể đủ sức, lúc đang học thì không có thời gian, bây giờ đi làm, thời gian thừa thải, nhưng không biết làm sao để tìm được. Xa cô ấy đi mấy năm từ bà ngoại mới biết được sau khi tôi rời đi không lâu cô ấy cũng dọn nhà, hiện tại cô ấy ở chỗ nào cũng không biết.
Chẳng lẽ chúng tôi nhất định không cách nào để gặp mặt lần nữa? Tôi không cam lòng, cũng sẽ không cho phép như thế!
Cứ như vậy, vừa làm việc vừa tìm kiếm cô ấy nên tôi vẫn độc thân, mẹ tôi gấp đến độ không được rồi, luôn là không biết mệt mỏi vì tôi an bài xem mắt. Để không làm mất hứng mẹ, mỗi lần xem mắ tôi đều phải đến, chẳng qua là giở chút thủ đoạn, để cho mấy cô gái kia không thể ôm lấy ảo tưởng với tôi nữa.
Cho đến có một ngày, mẹ lại giúp tôi an bài một cuộc xem mắt, nghe nói cô gái kia cũng khá giống tôi, luôn là không ngừng xem mắt, nhưng vẫn chưa có hồi kết.
Trong đó nguyên do có lẽ cũng giống tôi, không biết tại sao, tôi đối với cuộc xem mắt này, thật ra là đối với cô gái kia sinh ra hứng thú cùng mong đợi.
Xem mắt ngày đó tôi bởi vì công việc nên tới hơi trễ, cô ấy hình như không có ý kiến gì, cũng chẳng thèm nhìn tôi, chẳng qua là chuyên tâm ăn thức ăn ngon. Thấy vậy tôi đây vốn là cũng là mất dần hứng thú, cho đến nghe mẹ gọi tên cô ấy.
Diệp Nhã.
Tôi kinh hãi, cô ấy lại tên là Diệp Nhã.
Cái tên này vẫn được tôi giấu kín dưới đáy lòng, chưa từng gọi lên, càng chưa nghe được người khác kêu lên.
Vì vậy tôi cẩn thận quan sát cô ấy, muốn xác nhận cô ấy đến cùng phải là người tôi vẫn thầm nhớ trong nhiều năm hay không.
Rất nhanh, tôi hưng phấn phát hiện, cô ấy chính là Diệp Nhã của tôi, bởi vì cô ấy vẫn tròn trịa như thế, như chưa hề thay đổi qua, chẳng qua là, cảm giác của cô ấy với tôi là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa biểu hiện cũng rất lãnh đạm.
Như vậy sao được? Nếu để tôi tìm được rồi, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông tay.
Vì vậy tôi rất mạo muội xin điện thoại của cô ấy.
Rất lâu sau khi cùng cô ấy gặp lại tôi mất ngủ, hưng phấn, kích động, mừng như điên làm cho tôi căn bản không ngủ được.
Mặc dù cô ấy hiện tại hoàn toàn nhớ không ra tôi, ngay cả khi làm như tôi là người xa lạ, nhưng tôi sẽ không buông tha nữa, bởi vì khi đã yêu, tôi nhất định phải làm cho cô ấy cũng yêu tôi như thế!
Ngày thứ hai, tôi không nhịn được hẹn cô ấy gặp mặt, thậm chí còn đưa ra cái hợp đồng hôn nhân hoang đường kia.
Lúc đầu cô ấy tự nhiên cảm thấy rất lạ lùng, nhưng là tôi không ngừng dùng ngôn ngữ oanh tạc, lấy giọng nói ra gây mê, cuối cùng đem lừa cô ấy lúc đang mê mang đồng ý cùng tôi kết hôn.
Tôi thừa nhận ở sự kiện trên tôi rất hèn hạ, nhưng vì tôi không muốn buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào có thể cùng cô ấy ở bên nhau.
Cưới xong so với tưởng tượng của tôi hạnh phúc hơn rất nhiều, cho dù mới đầu chúng tôi cũng không ngủ cùng nhau, nhưng là ở nhà có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy đã làm cho tôi cảm thấy thỏa mãn rồi.
Suy nghĩ một chút, vì có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô ấy, tôi xin ông chủ của cô ấy là Quan Duẫn Phi, để cho cô ấy đến công ty của tôi làm.
Cùng nhau chung sống được một khoảng thời gian, tôi vui mừng phát hiện cô ấy cũng không phải là đối với tôi hoàn toàn không có cảm giác, vừa đúng lúc này ông nội cầm đầu bộ ba nhàm chán nhà họ Cao tới nhà tham gia náo nhiệt, tôi rốt cục được cùng cô ấy ở chung phòng.
Cùng cô ấy nằm bên nhau, tôi vô cùng hưng phấn, dù cho thật là không làm được gì, dù cho đè nén rất chi là khổ cực.
Mọi người rút lui, cô ấy lại trở về gian phòng của mình, tôi cũng không tìm đượ lý do để cô ấy ở lại. Hiện tượng tốt chính là chúng tôi bắt đầu bước vào giai đoạn mờ ám, có chỗ phát triển rất lớn.
Cho đến có một ngày, tôi hoàn toàn có thể xác định cô ấy tâm ý và suy nghĩ, lại nhận được điện thoại của bạn đang ở tiệm Ngưu lang (trai bao), nói là nhìn thấy bà xã tôi.
Mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng tôi vẫn chạy tới soát người, quả nhiên tôi thấy cô ấy.
Về đến nhà, tôi bây giờ vừa buồn cười vừa tức giận, cuối cùng quyết định hay là trước đem cô ấy ăn để ngăn chặn tai hoạ.
Một khắc khi chúng tôi hoà vào nhau, cô ấy khóc, mà tôi cũng hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.
Sau đó cuộc sống chúng tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cho dù cô ấy chưa từng nói qua yêu tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được.
Nhưng có người vẫn không muốn chúng tôi hạnh phúc, cuộc sống yên tĩnh luôn là bị người quấy rầy: ngoài mặt là người yêu giả vờ của tôi đồng chí La Y Y, khối trưởng của cô ấy, thậm chí là là nam đồng chí Louis, rồi tai nạn xe cộ. . . . . .
Bất quá cũng không sao, càng như vậy chúng tôi yêu nhau càng sâu đậm, coi như là chút gia vị trong cuộc sống là được.
Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, cả đời này, tôi có thể hạnh phúc, thỏa mãn rồi.
Đang ở thời điểm tôi cho là không thể hạnh phúc hơn, cô ấy lại nói cho tôi biết, cô ấy mang thai!
Biết người phụ nữ mình yêu vì mình mang thai, cái loại thỏa mãn, hưng phấn đó làm sao có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả đây?
Vì vậy, chúng tôi sinh 2 bé, một trai một gái, hoàn mỹ lắm đúng không.
"Chồng à? Nghĩ gì đấy, tự nhiên nhìn em rồi ngẩn người."
Một giọng nói ngái ngủ đem tôi từ trong ký ức kéo về thực tế, nhìn thấy vẻ đáng yêu và mơ màng của cô ấy mới vừa tỉnh ngủ, tôi không nhịn được hôn xuống.
Cô ấy giống như là nhớ ra gì đó, một phen đem tôi đẩy ra, chưa từ bỏ ý định nói: "Anh còn chưa có kể cho em nghe chuyện hồi bé của chúng mình đâu nhé!"
"Ha ha. . . . . ." Trước sau như một tôi vẫn cười khúc khích cho qua.
Nhìn thấy tôi tiếp tục ăn vạ, cô ấy tức giận cong cong chu miệng lên, như đứa trẻ tức giận xoay người không thèm để ý tới tôi nữa.
Người phụ nữ đáng yêu thế này, làm sao tôi có thể không thương cho được?
Tôi dĩ nhiên sẽ nói cho cô ấy biết, đầu đuôi, thêm dầu thêm mỡ, nói cho cô ấy biết hết thảy.
Nhưng mà không phải là bây giờ.
Tôi muốn khi hai người cũng đầu đầy tóc bạc. . . . . .
Lúc tay trong tay ngồi ở dưới tàng cây đùa bỡn lãng mạn sẽ nói cho cô ấy biết. . . . . .
Ngoại truyện BL+GL= BGL (Boylove+ Girl love= Boygirl love) nghe tựa chắc hẳn các bạn cũng biết là ai và ai rồi phải không. Hẹn gặp lại.
Hôm nay chúng tôi đã không còn trẻ trung sống động như trước nữa, mà đang đi vào tuổi trung niên. Nhưng mặc dù như thế, tình cảm và sự say mê của tôi đối với cô ấy lại thủy chung như một, cũng có nhiều trở ngại, mà cô ấy và tôi rất giống nhau
Gần đây cô ấy rất thích hỏi tôi về năm đó, khi còn bé kia đoạn hai chúng tôi lần đầu tiên gặp gỡ "Không cẩn thận" bị cô ấy quên mất. Thật ra thì tôi biết, sở dĩ cô ấy hỏi như thế, nhưng thật ra là muốn quanh co lòng vòng để biết từ lúc nào mà không cẩn thận tiếp cận tôi, cũng để cho tôi một người cực phẩm thế gian này hiếm gặp cam nguyện chỉ để ý một mình cô ấy, chỉ chờ đợi mình cô ấy, chỉ thích mình cô ấy, thậm chí còn cẩn thận soạn ra một bản hợp đồng hôn nhân có dụng ý khác.
Tôi dĩ nhiên không muốn dễ dàng nói cho cô ấy biết, cho nên mỗi lần đều cười giả lả cho qua, cô ấy đương nhiên là không phục, kết quả là cô ấy luôn leo lên đùi tôi làm bộ muốn nhéo tôi cho hả giận, đúng vậy giống như bây giờ, vẻ mặt và cử chỉ kia rất là đáng yêu, làm sao tôi không thương được chứ.
Tôi đem cô ấy ôm ở trên đùi, hai tay đặt trên thắt lưng cô ấy bởi vì đến trung niên mà hơi có vẻ mượt mà rồi, xúc cảm cách một lớp thật mỏng quần áo làm cho tôi yêu thích không muốn rời tay, không nhịn được vuốt ve lên xuống.
Rõ ràng đã là mẹ của hai đứa con, nhưng ở trước mặt của tôi vẫn như cũ là người phụ nữ làm cho tôi say đắm ngay từ đầu, lúc bọn nhỏ không thấy được, cô ấy vẫn như cũ duy trì hình tượng đáng yêu, hoạt bát, giảo hoạt. . . . . . Thậm chí là làm trò đùa dai, dĩ nhiên, những người xui xẻo đó ngoại trừ Quan Duẫn Phi không ai khác là Bàng Chính Vũ.
Giờ phút này cô ấy ngồi trên đùi tôi nói huyên thuyên đủ chuyện, chỉ thấy hé ra nụ cười thần thái sáng láng, miệng đỏ càng thêm khẽ đóng khẽ mở vô cùng mê người. Cô ấy rốt cuộc đang nói gì tôi dĩ nhiên là không chú ý nổi, bởi vì tôi hoàn toàn bị đôi môi đỏ kia dẫn dụ, trong lòng suy nghĩ làm sao để cắn xuống một cái. Coi như thời điểm ý nghĩ này hình thành trong đầu, thân thể của tôi rất trực tiếp sinh ra phản ứng, một phen ôm lấy đầu cô ấy rồi hôn lên, cô ấy đầu tiên cũng có ý muốn chống cự, ngay sau đó lâm vào trạng thái kích thích mà tôi nhanh chóng gợi lên.
Nụ hôn này càng lúc càng không thể khống chế nổi, cô ấy luôn có thể dễ dàng khơi dậy nhiệt tình của tôi như thế, làm cho tôi có hôn thế nào cũng muốn không đủ, thế nào cũng không ngán. Giờ phút này tôi đây đã sớm không kịp đợi trở lại phòng ngủ, vì vậy quyết định ở trên ghế sa lon ăn luôn cô ấy. May mắn là hôm nay hai đứa nhỏ đều không ở nhà, bằng không cô ấy cũng chết sống không chịu theo tôi điên cuồng như thế, điên cuồng như lúc xưa. . . . . .
Nhìn cô vẫn nằm bên cạnh tôi, cái cảm giác thỏa mãn đó tựa hồ từ trước kia không cách nào hình dung nổi.
Nhìn cô ấy vừa ngủ mang theo ý cười, tôi không nhịn được nhớ lại kia đoạn lần đầu tiên hai đứa tôi gặp nhau mà bị cô ấy "Không cẩn thận" quên mất.
Lúc đó tôi tuổi gần mười tuổi, thân là con trai lớn, mặc dù trên còn có một người chị, nhưng tôi có vẻ so bạn cùng tuổi vẫn hiểu chuyện và thành thục hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đã bị giáo dục để trở thành người thừa kế, tôi đây rất ít có thể cùng bạn cùng lứa vui đùa và nghịch ngợm. Mẹ không đành lòng để tuổi thơ tôi quá mức vô vị như thế, vì vậy quyết định đem tôi đưa đến nhà bà ngoại để nghỉ ngơi một chút. Bây giờ suy nghĩ lại, hoàn hảo tôi đã đến đó, nếu không làm sao có thể gặp được tình yêu chân chính của đời mình?
Đối với đứa bé từ nhỏ đã ở trong nhà lớn tôi đây mà nói, nhà ngoại tôi đơn giản chính là "Khu bình dân". Một tầng lầu có 6, 7 hộ sinh sống, hơn nữa gian phòng cũng nhỏ, tóm lại chính là rất khó quen. Tôi đã từng hỏi ngoại, tại sao không dời đến chỗ lớn hơn, ngoại hiền lành nhìn tôi trả lời, nhà lớn một mình bà ở rất vắng vẻ, rất cô đơn, ở chỗ này, mặc dù phòng ốc nhỏ, nhưng hàng xóm đều là người tốt, hơn nữa nhiều người náo nhiệt, lại vui vẻ.
Thật ra thì bà ngoại nói không sai, nơi này quả thật rất náo nhiệt, không khí lại rất tốt, cả làng giống như đại gia đình vừa nói vừa cười, không khí rất hài hòa, hòa thuận, thân thiện. Nói ra loại không khí này tôi chưa từng biết tới, có lẽ đây cũng là nơi nội tâm tôi vẫn luôn mong mỏi và trông chờ.
Đi theo bà ngoại ở mấy ngày, tôi đã hoàn toàn yêu nơi này, ngoài không khí, còn có cô bé ấy.
Ngày hôm đó, từ bên ngoài trở về vừa định mở cửa vào nhà, tôi đây đột nhiên nghe một tiếng gọi non nớt.
"Ca ca, anh chơi với em nhé!"
Tôi quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, lại là một bé gái nhỏ chừng 6 tuổi. Cô ấy thắt hai bím tóc, gương mặt hồng hào, vóc người tròn trịa, rất là đáng yêu, giờ phút này vẻ mặt đang mong đợi câu đồng ý của tôi.
Có lẽ là không kịp đợi câu trả lời, cô bé nho nhỏ nhảy một tới trước mặt tôi, không nói lời nào kéo tay tôi, cười đến rất vui vẻ nói: "Em tên là Diệp Nhã, năm nay 6 tuổi nha, em dẫn anh đi chơi nghen! Chúng ta cùng nhau chơi đùa!"
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô bé lôi kéo tay tôi, lòng bàn tay nong nóng truyền một đường ấm áp đến tận sâu trong tim tôi, vì vậy, tôi bị một cô nhóc mới 6 tuổi kéo đi khắp nơi.
Chỗ mà cô ấy mang tôi đến nhiều nhất thật ra là một bãi cỏ nhỏ, nhưng mà nơi đó quả thật rất thoải mái, rộng rãi tầm mắt, không khí thanh tân, còn có khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của cô ấy.
Cho đến có một ngày, cô ấy mới nhớ tới rồi ngốc nghếch hỏi tôi tên.
"Anh tên là Cao Phàm, em phải nhớ thiệt kĩ đó!"
Ngay lúc đó cô ấy mặc dù gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng sự thật chứng minh, sau này cô ấy căn bản là không nhớ rõ tôi nữa.
Tôi rất thích cùng cô ấy ở một chỗ, cho dù là phối hợp cô ấy cùng nhau chơi trò gia đình thú nhồi bông ngây thơ, thích cô ấy luôn ngọt ngào gọi tôi là Cao ca ca, thích cô ấy luôn là hướng về phía tôi cười ngọt ngào.
Mặc dù cô ấy luôn là cùng tôi chơi chung với tôi, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, cô gái nhỏ này thật ra còn rất được hoan nghênh, mấy bé trai nhà cách vách, thậm chí là ở phố bên kia luôn là tìm đến cô ấy để cùng chơi đùa.
Vì vậy, cô ấy không chỉ chơi với một mình tôi, ngay cả cười ngọt ngào cũng không chỉ cười với mình tôi nữa, điều này cũng làm cho tôi lần đầu tiên trong đời cảm thấy cảm giác nguy hiểm. Không nghĩ ra cách nào khác để vãn hồi sự chú ý của cô ấy, tôi đây không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại tìm mẹ thỉnh giáo, hiểu rõ chân tướng sự việc mẹ tôi đầu tiên là phát ra một tràng cười to vô cùng kinh khủng, sau đó thần bí dạy tôi một biện pháp, đó là thích cô ấy bao nhiêu thì khi dễ cô bấy nhiêu.
Theo lý luận của mẹ già, con gái khắc sâu ấn tượng với người đối xử không tốt với họ hơn là người tốt, bây giờ đối với cô ấy người tốt đầy rẫy, cho nên nếu như tôi đối với cô ấy không tốt nhất định cô ấy sẽ nhớ đến tôi.
Mặc dù tôi cảm thấy phải có chút là lạ, nhưng là lúc ấy tôi đây vẫn còn bé nên quyết định nghe lời mẹ già nói, khi dễ cô ấy thôi!
Vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, tôi thật sự thích cô ấy bao nhiêu thì khi dễ cô ấy bấy nhiêu, kéo đuôi sam, nhéo hai má tròn ủm, bắt con ếch hù dọa cô ấy. . . . . . Lấy được kết quả chính là, tiếng khóc, tiếng khóc ấm ức, tiếng khóc khó hiểu.
Ngay lúc đó tôi thật cho là, cô ấy khóc đến càng nhiều liền chứng minh cô ấy nhớ tôi cũng nhiều như vậy.
Thật ra thì tôi cảm thấy hình như cô ấy cũng rất yêu thích tôi, bởi vì bất kể tôi khi dễ cô ấy thế nào, cô ấy cuối cùng vẫn lựa chọn chơi đùa cùng tôi.
Vẫn luôn là cô ấy bị tôi hù dọa khóc, không nghĩ tới lại có một ngày tôi cũng bị cô ấy hù dọa khóc.
Đêm hôm đó, tôi ngồi ở cửa nhà chờ cô ấy trở lại, định đưa cô ấy một con thú nhồi bông nhỏ, nhưng là ngóng phải trông trái cũng chẳng thấy cô ấy đâu. Cho đến nghe một hồi tiếng chân hốt hoảng và tiếng khóc quá quen thuộc với tôi, tôi vội vàng đứng lên, không ngờ nhìn thấy cô ấy nằm trên lưng cha cô, mà cổ chân lại máu chảy đầm đìa, một hình ảnh vô cùng chói mắt.
Tôi bị dòng máu tuôn chảy không ngừng kia doạ sợ đến choáng váng, bởi tôi không dám tưởng tượng, thân thể bé nhỏ của cô ấy lại có bao nhiêu máu chảy ra như thế, tôi hoàn toàn bị dọa phát run, lại không nhịn được khóc lớn lên, bởi vì tôi không muốn cô ấy chết.
Bất quá nói đến lại thấy là lạ, lúc tôi đang khóc lớn ra tiếng, cô ấy đột nhiên đừng khóc, chỉ nghĩ là tôi khóc thì cô ấy sẽ không khóc tình huống, tôi quyết định tiếp tục khóc, trong lòng suy nghĩ chỉ cần cô ấy không khóc là tốt rồi, dưới đáy lòng cũng thầm quyết định từ đó không hề khi dễ cô ấy nữa, sẽ đối tốt hơn với cô.
Từ đó về sau, tôi thật không hề khi dễ cô ấy nữa, cô ấy cũng sẽ không ở trước mặt của tôi khóc thút thít, chúng tôi lại thân thiện như ban đầu.
Nhớ một cơn mưa quá giấc trưa, không khí mát mẻ tự nhiên, bên kia xuất hiện một dải cầu vồng. Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của cô ấy kéo ra ban công cùng nhau ngắm, cô gái nhỏ hình như chưa từng thấy qua cầu vồng bao giờ, vừa hoan hô lại cười khúc khích. Tôi liền ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười đến vô cùng rực rỡ của cô ấy, tự nhiên cảm thấy nó xinh đẹp hơn hẳn cầu vồng phía xa xôi kia, vì vậy, tôi trên mặt cô ấy hôn một cái, thật là cảm thấy ngượng ngùng.
Vốn tưởng rằng chúng tôi còn có thể tiếp tục tại cùng nhau chơi đùa rong chơi, ai ngờ đâu cái ngày chúng tôi ngắm cầu vồng bên nhau là ngày cuối cùng.
Mùa tựu trường đến, tôi bị cha mẹ đưa về, ra đi ngày đó rất vội vàng, thậm chí ngay cả cơ hội để mình nói lời tạm biệt với cô ấy cũng không có.
Từ đó chúng tôi không hề liên lạc nữa, nói chi là gặp mặt.
Trở lại bên cạnh gia đình học tập, tôi lại khôi phục lại cuộc sống trước kia, ngoài mặt thoạt nhìn vẫn giống như xưa, nhưng tôi biết, tôi không thể quên được cô ấy, không thể quên được khi cô ấy cười, cũng không quên được con người cô ấy.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt tôi đã là sinh viên đại học năm nhất, ở nước ngoài học tập tôi tự nhiên gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng có cảm giác không có một người nào, không có một ai có thể so sánh cô ấy. Nhóm bạn thân của tôi cũng thấy chuyện này rất thần kì thần kỳ, nghĩ không ra cô ấy rốt cuộc có điểm gì mà lại hấp dẫn tôi như vậy, để cho tôi ngay cả cam nguyện vì cô ấy "Thủ trinh" .
Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô ấy rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn tôi cơ chứ, có lẽ là do nhiệt độ khi cô ấy lần đầu tiên kéo tay tôi, có lẽ là do cô ấy luôn nhìn tôi cười ngọt ngào, có lẽ là do lần đó từ cổ chân cô ấy máu tươi chảy ra không ngừng. . . . . .
Ai biết được, dù sao sau khi lớn lên tôi đây chính là chỉ biết mình cô ấy, yêu định cô ấy thôi.
Thật ra thì không phải là tôi không muốn đi tìm cô ấy, bất đắc dĩ khi còn bé là không thể đủ sức, lúc đang học thì không có thời gian, bây giờ đi làm, thời gian thừa thải, nhưng không biết làm sao để tìm được. Xa cô ấy đi mấy năm từ bà ngoại mới biết được sau khi tôi rời đi không lâu cô ấy cũng dọn nhà, hiện tại cô ấy ở chỗ nào cũng không biết.
Chẳng lẽ chúng tôi nhất định không cách nào để gặp mặt lần nữa? Tôi không cam lòng, cũng sẽ không cho phép như thế!
Cứ như vậy, vừa làm việc vừa tìm kiếm cô ấy nên tôi vẫn độc thân, mẹ tôi gấp đến độ không được rồi, luôn là không biết mệt mỏi vì tôi an bài xem mắt. Để không làm mất hứng mẹ, mỗi lần xem mắ tôi đều phải đến, chẳng qua là giở chút thủ đoạn, để cho mấy cô gái kia không thể ôm lấy ảo tưởng với tôi nữa.
Cho đến có một ngày, mẹ lại giúp tôi an bài một cuộc xem mắt, nghe nói cô gái kia cũng khá giống tôi, luôn là không ngừng xem mắt, nhưng vẫn chưa có hồi kết.
Trong đó nguyên do có lẽ cũng giống tôi, không biết tại sao, tôi đối với cuộc xem mắt này, thật ra là đối với cô gái kia sinh ra hứng thú cùng mong đợi.
Xem mắt ngày đó tôi bởi vì công việc nên tới hơi trễ, cô ấy hình như không có ý kiến gì, cũng chẳng thèm nhìn tôi, chẳng qua là chuyên tâm ăn thức ăn ngon. Thấy vậy tôi đây vốn là cũng là mất dần hứng thú, cho đến nghe mẹ gọi tên cô ấy.
Diệp Nhã.
Tôi kinh hãi, cô ấy lại tên là Diệp Nhã.
Cái tên này vẫn được tôi giấu kín dưới đáy lòng, chưa từng gọi lên, càng chưa nghe được người khác kêu lên.
Vì vậy tôi cẩn thận quan sát cô ấy, muốn xác nhận cô ấy đến cùng phải là người tôi vẫn thầm nhớ trong nhiều năm hay không.
Rất nhanh, tôi hưng phấn phát hiện, cô ấy chính là Diệp Nhã của tôi, bởi vì cô ấy vẫn tròn trịa như thế, như chưa hề thay đổi qua, chẳng qua là, cảm giác của cô ấy với tôi là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa biểu hiện cũng rất lãnh đạm.
Như vậy sao được? Nếu để tôi tìm được rồi, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông tay.
Vì vậy tôi rất mạo muội xin điện thoại của cô ấy.
Rất lâu sau khi cùng cô ấy gặp lại tôi mất ngủ, hưng phấn, kích động, mừng như điên làm cho tôi căn bản không ngủ được.
Mặc dù cô ấy hiện tại hoàn toàn nhớ không ra tôi, ngay cả khi làm như tôi là người xa lạ, nhưng tôi sẽ không buông tha nữa, bởi vì khi đã yêu, tôi nhất định phải làm cho cô ấy cũng yêu tôi như thế!
Ngày thứ hai, tôi không nhịn được hẹn cô ấy gặp mặt, thậm chí còn đưa ra cái hợp đồng hôn nhân hoang đường kia.
Lúc đầu cô ấy tự nhiên cảm thấy rất lạ lùng, nhưng là tôi không ngừng dùng ngôn ngữ oanh tạc, lấy giọng nói ra gây mê, cuối cùng đem lừa cô ấy lúc đang mê mang đồng ý cùng tôi kết hôn.
Tôi thừa nhận ở sự kiện trên tôi rất hèn hạ, nhưng vì tôi không muốn buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào có thể cùng cô ấy ở bên nhau.
Cưới xong so với tưởng tượng của tôi hạnh phúc hơn rất nhiều, cho dù mới đầu chúng tôi cũng không ngủ cùng nhau, nhưng là ở nhà có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy đã làm cho tôi cảm thấy thỏa mãn rồi.
Suy nghĩ một chút, vì có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô ấy, tôi xin ông chủ của cô ấy là Quan Duẫn Phi, để cho cô ấy đến công ty của tôi làm.
Cùng nhau chung sống được một khoảng thời gian, tôi vui mừng phát hiện cô ấy cũng không phải là đối với tôi hoàn toàn không có cảm giác, vừa đúng lúc này ông nội cầm đầu bộ ba nhàm chán nhà họ Cao tới nhà tham gia náo nhiệt, tôi rốt cục được cùng cô ấy ở chung phòng.
Cùng cô ấy nằm bên nhau, tôi vô cùng hưng phấn, dù cho thật là không làm được gì, dù cho đè nén rất chi là khổ cực.
Mọi người rút lui, cô ấy lại trở về gian phòng của mình, tôi cũng không tìm đượ lý do để cô ấy ở lại. Hiện tượng tốt chính là chúng tôi bắt đầu bước vào giai đoạn mờ ám, có chỗ phát triển rất lớn.
Cho đến có một ngày, tôi hoàn toàn có thể xác định cô ấy tâm ý và suy nghĩ, lại nhận được điện thoại của bạn đang ở tiệm Ngưu lang (trai bao), nói là nhìn thấy bà xã tôi.
Mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng tôi vẫn chạy tới soát người, quả nhiên tôi thấy cô ấy.
Về đến nhà, tôi bây giờ vừa buồn cười vừa tức giận, cuối cùng quyết định hay là trước đem cô ấy ăn để ngăn chặn tai hoạ.
Một khắc khi chúng tôi hoà vào nhau, cô ấy khóc, mà tôi cũng hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.
Sau đó cuộc sống chúng tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cho dù cô ấy chưa từng nói qua yêu tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được.
Nhưng có người vẫn không muốn chúng tôi hạnh phúc, cuộc sống yên tĩnh luôn là bị người quấy rầy: ngoài mặt là người yêu giả vờ của tôi đồng chí La Y Y, khối trưởng của cô ấy, thậm chí là là nam đồng chí Louis, rồi tai nạn xe cộ. . . . . .
Bất quá cũng không sao, càng như vậy chúng tôi yêu nhau càng sâu đậm, coi như là chút gia vị trong cuộc sống là được.
Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, cả đời này, tôi có thể hạnh phúc, thỏa mãn rồi.
Đang ở thời điểm tôi cho là không thể hạnh phúc hơn, cô ấy lại nói cho tôi biết, cô ấy mang thai!
Biết người phụ nữ mình yêu vì mình mang thai, cái loại thỏa mãn, hưng phấn đó làm sao có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả đây?
Vì vậy, chúng tôi sinh 2 bé, một trai một gái, hoàn mỹ lắm đúng không.
"Chồng à? Nghĩ gì đấy, tự nhiên nhìn em rồi ngẩn người."
Một giọng nói ngái ngủ đem tôi từ trong ký ức kéo về thực tế, nhìn thấy vẻ đáng yêu và mơ màng của cô ấy mới vừa tỉnh ngủ, tôi không nhịn được hôn xuống.
Cô ấy giống như là nhớ ra gì đó, một phen đem tôi đẩy ra, chưa từ bỏ ý định nói: "Anh còn chưa có kể cho em nghe chuyện hồi bé của chúng mình đâu nhé!"
"Ha ha. . . . . ." Trước sau như một tôi vẫn cười khúc khích cho qua.
Nhìn thấy tôi tiếp tục ăn vạ, cô ấy tức giận cong cong chu miệng lên, như đứa trẻ tức giận xoay người không thèm để ý tới tôi nữa.
Người phụ nữ đáng yêu thế này, làm sao tôi có thể không thương cho được?
Tôi dĩ nhiên sẽ nói cho cô ấy biết, đầu đuôi, thêm dầu thêm mỡ, nói cho cô ấy biết hết thảy.
Nhưng mà không phải là bây giờ.
Tôi muốn khi hai người cũng đầu đầy tóc bạc. . . . . .
Lúc tay trong tay ngồi ở dưới tàng cây đùa bỡn lãng mạn sẽ nói cho cô ấy biết. . . . . .
Ngoại truyện BL+GL= BGL (Boylove+ Girl love= Boygirl love) nghe tựa chắc hẳn các bạn cũng biết là ai và ai rồi phải không. Hẹn gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook