Hồn Ma Che Dù
Chương 96: Trí mạng giòi bọ

Mộ vân thấm thấy tôi đang nhìn cô ấy, có chút uấn giận, hai tay chống nạnh, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à?”

Ặc, tôi thật sự không phải là cái ý đó, cô còn nhỏ như thế, cũng không phải là đồ ăn của tôi.

Tôi chỉ là nhìn thấy trong ánh mắt của Mộ Vân Thấm có một chút bóng dáng màu trắng thôi, tôi hỏi cô ấy:” Cô có vừa nhìn thấy cái gì không thích hợp hay không? Giống như là một bóng dáng màu trắng linh tinh gì đó, chợt lóe qua không?”

Mộ vân thấm có vẻ rất không bình tĩnh, “Cái gì!! Bóng dáng màu trắng, bóng dáng không phải đều là màu đen sao? Thật sự là vô dụng không một chút biết gì? Cũng không biết quản gia Mộ tìm anh để làm gì, chẳng giống giang hồ thuật sĩ một chút nào, sớm muộn gì cũng sẽ chết thảm. Phải biết rằng, trước kia chính là không ít đại sư đã làm vệ sĩ cho tôi, kết quả đều không ngoại lệ mà chết thảm, tôi thật sự không quá xem trọng anh.”

Cô ấy vừa nói vừa lắc đầu, giống như là xác định là tôi sẽ chết vậy.

Đây đúng là con nhỏ xem thường người, cô nếu như không phải là khách hàng của tôi, tôi bây giờ sẽ đánh đòn cô rồi.

Tôi liếc ngang mặt, nói: “Tôi bây giờ phải tắm rửa, cô muốn nhìn tôi cởi quần áo sao?”

Mộ vân thấm sắc mặt thoáng cái liền đỏ, “Tên biến thái.” Xoay người sang chỗ khác, rời khỏi đi hướng vào trong buồng.

Hừm, con bé cứng đầu

Tôi dọn dẹp một chút, tắm rửa, thay quần áo, cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đất có một con nhện con.

Cũng không biết tôi nghe từ đâu, con nhện càng nhỏ, độc tính càng lớn.

Cái con nhện này tuyệt đối là không tính là lớn, như vậy độc tính của nó hẳn là sẽ không nhỏ. Hơn nữa, cảm thấy khiếp sợ chính là, con nhện nhỏ phía sau lưng có màu sắc rực rỡ, rất là “Xinh đẹp”, càng là xinh đẹp, độc tính càng lớn.

Cả hai điều này làm cho tôi cảm thấy được, cái con nhện này, độc tính tuyệt đối không thể nhỏ được.

Cũng không biết nó là từ đâu xuất hiện, để ngừa nó tạo ra thương thế gì cho bốn người trong phòng, vẫn là nên hạ thủ vi cương một chút.

Tôi nhắm chuẩn con nhện con, vừa nhấc chân lên giẫm tới.

Tôi đeo cũng chính là giày để chạy, một dẵm xuống, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa tôi còn phòng ngừa cho con nhện này có sinh mệnh quá mạnh mẽ, còn di di sát sát lại vài cái.

Chờ đến khi tôi nhấc chân ra, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi thịt nát, máu loãng.

Con nhện nho nhỏ này ai ngờ là có nhiều máu như thế, tôi cũng thật sự là mở rộng tầm mắt. Đồng thời, máu loảng còn tản ra một mùi tanh hôi.

Hoàng thiên kiên quyết đi tới, bịt bịt cái mũi, “Xong đại sư, anh làm cái gì vậy, ăn tương tối hay sao? Thải ra mùi thối như thế.”

Tay tôi chỉ vào đống máu loãng trên nền.

Hoàng thiên kiên quyết nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi, “Là độc của con nhện, xem ra có người chuẩn bị xuống tay với Mộ Vân Thâm, hơn nữa thủ đoạn lại rất cao tay.”

Tôi không xác đinh là lời ông ta nói có phải sự thật hay không, nếu như thật sự có người có thế khống chế được con nhện độc mà nói, người đi phải có bao nhiều kỹ xảo kinh khủng?

Tôi lấy quần áo, dùng giấy phủ lên đống máu loãng, chờ lát nữa tắm rửa trong, lại quay lại xem xét.

Đi vào phòng tắm, cởi quần áo, mở ra vòi nước, để cho nước ấm dội lên thân mình, để xua đi những thứ không thuận lợi từ trước tới nay.

Bóp ra một chút dầu gọi đầu lên tay, sau đó xoa lên tóc.

Xoa xoa, tôi liền xả nước vào tốc, giật một cái liền rụng một chút. Tôi siết thêm một cái, có lẽ là dùng não quá độ? Ai ngờ lại làm cho rụng một đống, chuyện này cũng không phải là chuyện tốt, tóc rụng nhiều sẽ biến thành hói đầu.

Tôi vươn tay, siết cho tóc rụng rơi ra, sau đó tiếp tục gội đầu.

Xoa xoa, lại kéo ra một chút tóc.

Không hợp lý, tôi chưa bao giờ rụng tóc nhiều như thế. Tôi liên sờ sờ siết tóc kéo ra, cảm giacsc rất mềm mại, không giống như là tóc cứng rắn của mình.

Tôi vuốt vuốt tóc, cảm giác trong lòng lạnh xuống, bởi vì tóc lại rất là dài, giống như là tóc của con gái, mà không phải là tóc ngắn của tôi.

Làm sao lại có thể xuất hiện tóc của con gái?

Tôi chạy nhanh lấy khăn xoa xoa mặt, mở to mắt ra xem một cách cẩn thận.

Trời ạ, trong tay tôi cầm một đám lớn tóc dài màu đen, rốt cuộc là ai.

Ngay khi ánh mắt tôi nhìn vào tóc trên tay, đột nhiên có cảm giác buốt lạnh ở eo, tôi cúi đầu nhìn xuống eo, phát hiện có hai cánh tay màu trắng đang nắm lấy ngang hông tôi.

Đôi tay kia rát là trắng, cũng bóng loáng, mười móng tay được bôi màu đỏ, tươi đẹp mà quỷ dị.

Tôi hơi chút nuốt nước miếng, càng những lúc như này, tôi càng phải bình tĩnh.

Ngăn chặn hô hấp dồn dập, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía gương của phòng tắm, phát hiện ở phía sau lưng tôi đứng một cô gái mặc váy màu trắng liền áo. Cô ấy có mái tóc đen dài, hai mắt hiện đầy tơ máu.

Đây chính là bóng dáng màu trắng lúc trước tôi nhìn thấy sao?

Hai tay của cô ta chậm rãi đưa về phía trước sờ soạng, sờ eo tôi và thắt lưng của tôi, vuốt ve bụng nhỏ của tôi. Tôi nhìn móng tay cảu cô ta rất là dài, tâm loạn như ma, tôi biết, một khi có cái gì không đúng, trong nháy mắt có thể đâm vào bụng tôi.

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Cô ấy tựa đầu nhẹ nhàng vào vai của tôi, cái cảm giác kia, giống như là người yêu ôm nhau bình thường vậy.

Đây rốt cuộc là loại quỷ gì?

Đúng lúc này, đột nhiên từ trong buồng kêu lên một tiếng thét chói tai.

“Là mộ vân thấm!”

Âm thanh chói tai này làm cho ma nữ kinh hoảng, nháy mắt, cô ấy liền biến mất.

Tôi cũng lại có thể tự do đi lại, không kịp nghĩ nhiều, tôi lấy một cái khăn tắm quấn vào thân của mình sau đó chạy ra phòng tắm.

Vừa ra phòng tắm, liền nhìn thấy mộ vân thấm đang ngồi dưới đất khóc lớn, tay còn chỉ vào trong buồng bên trong, miệng còn không ngừng nói: “Lưu loan, lưu loan, lưu loan…..”

Lưu loan? Lưu loan cô ấy làm sao?

Tôi bất chấp hình tượng, hướng vào trong buồng vọt vào, hoàng thiên kiên quyết so với tôi tốc độ còn nhanh hơn, đã sắp vọt vào trong buồng.

Vừa tiến vào trong buồng chúng tôi liền choáng váng, lưu loan nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép mắt trợn trắng, cả người run rẩy.

Tôi nghĩ cần tới gần để nhìn, hoàng thiên kiên quyết lại giữ chặt tôi lại,sắc mặt nghiêm túc, nói: “ Dừng có tới gần, tôi ngửi được một cỗ hơi thở tà ác, ở trong cơ thể của cô ấy có thứ gì đó rất nguy hiểm.”

Nói còn chưa hết, lưu loan há mồm phun ra một bãi máu, trong bãi máu còn có màu trắng của trứng.

Đây là cái gì? Tôi nhìn mà cảm giác quay cuồng, không nhịn được mà muốn phun.

Lưu loan hai tay ôm đầu, thống khổ kêu thảm, nằm trên mặt đất thống khổ quay cuồng, nhìn cái kia có cảm giác giống như là đầu sắp phải nứt ra vậy.

“Lui ra phía sau!” Hoàng thiên kiên quyết tay giữ chặt tôi, túm tôi kéo ra phía bên ngoài.

Tôi cũng không phải ngu ngốc, nhìn thấy cảnh tượng này, là biết có cái gì đó muốn đi ra, tất nhiên cũng sẽ lui về phía sau.

Ngay khi chúng tôi lui về phía sau không lâu, lưu loan đột nhiên liền ghé vào mặt đất, tay chân run rẩy vài cái, không hề nhúc nhích.

Sau đó, gáy của cô ấy chậm rãi nứt ra, nhìn thấy có thứ gì đó màu trắng từ trong gáy của cô ấy chui ra.

Là giòi.

Phốc…

Một đoàn giòi lúc nhúc bò ra, sau đó là một đống máu loãng cũng phun ra theo.

Lưu loan cả người rung nhẹ vài cái, cuối cùng cũng không động đậy nữa.

Một mảnh lớn giòi màu trắng lúc nhúc cuồn cuộn, nhúc nhích, giống như là người vừa chết cũng không liên quan gì tới chúng nó vạy, hưởng thụ sự tự do sung sướng.

Tôi nhìn thấy mà ghê cả người, rốt cuộc là ai, lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết người?

Hoàng thiên kiên quyết sắc mặt ác liệt, “Hẳn là giống với con nhện độc lúc trước, có người đem giòi, nhện độc,…. dẫn tới phòng này, một khi dính chiêu, sẽ chết rất thảm.”

Cũng từ khắc này, tôi mới biết là mình phải đối mặt với đối thủ, tàn nhẫn, không hề có nhân tính.

Căn phòng này rốt cuộc là không ở được nữa, các loại côn trùng độc còn không nói, còn có ma nữ áo trắng, làm sao có thể là nới con người có thể ở.

Cũng không biết ma nữ áo trắng có liên quan gì tới lũ giòi bọ này hay không.

Sau đó chúng tôi báo cảnh. Trải qua một đoạn thời gian cùng ma quỷ tiếp xúc, tôi gặp mặt cảnh sát cũng nhiều lần, bọn họ cũng biết tôi có năng lực gì.

Chuyện còn lại, giao cho hoàng thiên kiên quyết phụ trách, ông ta sống lâu như vậy, đối với năng lực xử lý việc rất là mạnh.

Tôi, cùng với Mộ Vân Thấm tản bộ trong sân trường, đi một chút, thư giãn cho một chút tâm tình phức tạp.

Mộ vân thấm hỏi tôi, “Xong phúc kiếm, anh nói xem, trên đời này thật sự tồn tại ma quỷ hay không?”

“cái này, tôi gọi là Xong diễm, không gọi là Xong phúc kiếm.”

“Uhm, được, tôi đã biết. Vậy lỗ hậu, anh nói xem, trên đời này thật sự có ma quỷ hay sao?

Thật sự là đứa nhỏ nghịch ngợm. Tôi duỗi ra bàn tay ở ngay trước mắt cô ấy nói: “Chúng ta cùng ma quỷ, cũng giống như cái bàn tay này, chúng ở ở lòng bàn tay, còn ma quỷ ở mu bàn tay. Vốn là Âm dương bất đồng, mu bàn tay và lòng bàn tay vĩnh viễn không thấy được nhau.”

“ôh?” Mộ vân thấm nghe đến đây lại hứng thú, ” Vậy thì vì sao tôi lại có thể nhìn thấy ma quỷ?”

Tôi nở nụ cười, “Tuy rằng âm dương hai mặt, nhưng là chúng ta cùng ma quỷ dù sao cũng là bị vây vào cùng một không gian, chỉ cần có nguyên nhân đặc thù, chúng ta có thể cùng ma quỷ gặp mặt.”

Mộ vân thấm nhặt lên một mảnh lá cây, “Tôi hiểu rồi.” Sau đó cô ấy đâm thủng lá cây, “Chỉ cần đả thông hai mặt âm dương, là có thể nhìn thấy quỷ.”

Chúng tôi dạo quanh sân trường, với rừng cây nhỏ, cảm thụ làn gió mẹ mát mẻ.

“Vân thấm!” Xa xa có một người con trai gọi tên của Mộ Vân Thâm, sau đó hướng cô ấy chạy qua.

Chờ khi người con trai kia chạy đến gần, tôi mới nhìn rõ dung mạo của anh ta. Là mặt chữ ( 国), lông mi thô to, mũi cao thẳng. Người rất rắn chắc, rất cường tráng.

Anh ta liếc cũng không liếc tôi một cái, trực tiếp liền cùng mộ vân thấm nói: “Vân thấm, em có biết hay không, mấy ngày nay không thấy em, anh rất nhớ em”

ohh, thì ra là người theo đuổi của Mộ Vân Thấm. Chẳng qua dáng vẹ anh ta cao lớn thô kệch, nói chuyện như vậy, nói như thế nào nhỉ… chính là lời ngon tiếng ngọt, thật sự làm cho người nghe xong rất là quái dị.

“Đúng rồi, ngày hôm qua anh gội em mấy cuộc sao lại không nghe? Tại sao lại một nên khốn nghe máy, còn vũ nhục em.”

Oh ho, lúc này tôi xem như hiểu được, thì ra anh ta chính là Hồng Trí Hào.

Hừm, anh ở sau lưng tôi nói những lời này tôi còn không để ý tới, đây lại là mắng tôi là tên khốn khiếp ở ngay trươc mặt tôi, chuyện này tôi thật là nuốt không trôi.

Vỗ vỗ bả vai của Hồng Trí Hào, tôi nói: “Này, anh bạn này.”

Hồng trí hào hướng tôi nhìn lướt qua, trong ánh mắt mặt tràn ngập sự giết chóc. Tại sao một học sinh trung học bình thương, lại có thể có cái anh mắt ấy vậy?

“Chuyện gì? Cháu rùa.”

Ha hả, còn rất ngang tàn.

Tôi nhướng mày ưỡn ngực, một bàn tay sờ hướng về phía ngực hé ra lá bùa, nói: ” Ngại quá, tối hôm qua người nghe điện thoại là tôi.”

Kết quả không ngoài dự đoán, Hồng Trí Hào một quyện đánh về phía tôi, mà lá bùa trên tay tôi cũng quăng ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương