Hỗn Loạn Văn Minh
-
Chương 1: Sống lại
Trên một con đường đông đúc tại Việt Nam, một dám đông đang tụ tập lại xung quanh 1..... Thi Thể. Thi thể này là của 1 thiếu niên tầm 17 tuổi, Hắn ta bị tông bởi 1 chiếc xe, theo giấy chứng minh trong bóp, tên hắn là Thiên Nhân. Lúc này ngay tại thi thể của thiếu niên ấy mập mờ xuất hiện một làn khói trắng có hình dáng con người, làn khói này sau khi xuất hiện liền bay vụt lên không trung với 1 tốc độ mà vận tốc ánh sáng cũng khó lòng bì kịp. Làn khói vượt qua ngoài khí quyển, đi vào không gian, xuyên qua hằng hà sa số các vũ trụ, cuối cùng dừng chân tại 1 hành tinh nhỏ bé trong 1 vũ trụ xa xôi nào đó. Những người xung quanh thiếu niên điềm nhiên không hề có phản ứng gì, cứ như thể không 1 ai có thể trông thấy làn khói trắng ấy....
Tại Hỗn Văn Đại Lục, trong 1 khu rừng ngàn vạn niên tuổi, có 1 thiếu niên tầm 16 tuổi nằm bất tỉnh dưới 1 gốc cây, bộ dạng hắn nhìn vào liền khiến người ta liên tưởng đến người nguyên thủy. Hắn cao tầm 1m7, mình khoát độc 1 cái khố da sói, trông cơ thể cũng có thể gọi là có cơ bắp. Nhưng lúc này trên người hắn đang bị 1 vết thương khá lớn giống như do móng vuốt của hổ gây ra, vết thương đã ngừng chảy máu nhưng mạch hắn cũng đã không còn đập nữa, hắn đã chết được nữa giờ, hồn cũng đã lìa khỏi xác rồi.... Bỗng nhiên lúc này từ trên trời cao một làn khói trắng dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được bay nhập vào cơ thể thanh niên kia. Cơ thể ấy bắt đầu có lại dấu hiệu của sự sống 1 cách thần kì, các vết thương trên người cũng bắt đầu lành hết. Vài phút sau người thanh niên ấy cuối cùng cũng mở mắt. Trong đôi mắt hắn ban đầu là 1 mảng mơ hồ, ngẩn ngơ, nhưng sau đó liền căng mắt ra như nhận ra điều gì đó: "Đây là thiên đường ư? Sao thiên đường không có mây mà đầy cây cối thế này?" Hắn ta tự hỏi mình. " không đúng, không đúng, đây là mặt đất cơ mà, còn bầu trời thì vẫn nằm trên kia cơ mà..... Azzz đau đầu quá!!! Rõ ràng mình đã bị xe tông, nếu còn sống đáng ra phải ở bệnh viện chứ sao lại ở giữa đám rừng cây này cơ chứ, azzz sao đau đầu thế nầy...".
"Ơ mà khoang... Hể? Cái quái gì đây! ai lại đi khoát cho mình cái khố trơ trùi thế này... Mà này mà này, cái bụng sáu muối này là sao? Đừng nói với ta là bị xe tông cũng có thể từ bụng mỡ lên được sáu muối nha, tay chân mình cũng có cơ bắp nữa này... Định luật vật lý quái quỹ gì thế này, rồi còn con "khủng long" này là sao đây? Sao lại dài......
-A á á a á ( ai đó giúp tôi với).hắn ta định mở miệng nói nhưng chỉ có thể kêu a a. "Kì lạ thật, sao chẳng thể nói gì được thế này... A a a a.... Cái quái gì vậy trời!!! Chẳng lẽ ta bị câm rồi sao trời...". Không được rối không được rối phải thật bình tĩnh mới được. Phải đi tìm ai đó giúp. Đúng rồi! Mình phải tìm người nào đó giúp...
" Được rồi. Đi theo hướng mặt trời vậy, hy vọng có thể gặp ai đó". Thiên Nhân lộ rõ vẽ lo âu và hoảng hốt trên mặt, dù gì thì trước nay hắn cũng chưa từng trãi qua chuyện bị bỏ rơi trong rừng như thế này. Thế nên hắn cũng vô cùng gắp gáp rời đi, cho nên cũng chẳng có thời gian nghĩ về những khác lạ trên cơ thể mình.
Thiên Nhân đi mãi đi mãi suốt 1 ngày trời mà chả thể thoát khỏi khu rừng, cơ thể cũng kiệt sức đến sắp ngất đi rồi, nói gì thì nói "cơ thể" hắn vừa chịu tổn thương chí mạng, dù được hồi phục bởi 1 nguyên nhân nào đó nhưng cái đó cũng chỉ giúp giữ cho hắn ta sống thôi, đi được cả ngày đường phải nói là rất không tệ rồi. Nói đi cũng phải nói lại, hắn đường đường là 1 người từng sống ở 1 nền văn minh phát triển, nên việc sinh tồn trong rừng cũng đã xem qua rất nhiều clip chỉ dạy rồi, việc có thể sống sót rời khỏi khu rừng này ban đầu hắn vô cùng tự tin, nhưng sau đó hắn nhận ra mình đã lầm. Xung quanh hắn là hằng hà sa số cây gỗ lạ lẫm, nhưng chỉ độc 1 loại cây không có gì khác, kể cả cỏ cũng chẳng có, hắn có cố ăn ít vỏ cây, rễ cây nhưng vị thì như đi chết, xung quang cũng chả thể tìm thấy tí nước hay 1 con vật "hiền lành" nào, nói là hiền lành vì khi đi hắn mấy lần nhìn thấy vài " bạn hổ" ( chả hiểu sao đám hổ này thấy hắn không những không tấn công hắn mà còn có vẻ cố tránh xa), nhưng hắn không hề nhận ra điều đấy, bây giờ hắn thật sự là sợ muốn tè ra khố rồi, chỉ mong sao cho thoát khỏi khu rừng càng sớm càng tốt.. Vậy nên hắn 1 mạch đi thẳng theo hướng mặt trời, đến gần bìa rừng thì bất tỉnh nhân sự...
- ưm. "đây là đâu?" Thiên Nhân từ từ mở mắt, thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt hắn là mái của một căn nhà xập xệ
"Sao mình lại ở trong căn nhà này? Lúc đó hình như mình đang cố thoát khỏi rừng, a... Khát quá...
- "á a a..." có vẻ hắn vừa quên mất là bây giờ hắn không thể nói chuyện được...Thiên Nhân cố găng ngồi dậy tìm ai đó, nhưng chung quanh chẳng có ai, khi hắn đang cố đứng dậy thì lại té nhào, không thể đứng vững được và làm ngã vỡ một cái bát không bên cạnh giường.
"xoảng...!!!"
- "a! có chuyện gì vậy?!"
Chưa thấy người nhưng âm thanh trong trẻo cao vút của con gái vọng vào tai Thiên Nhân làm hắn cảm thấy thật sự thoải mái... Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được giọng ai đó kể từ khi tỉnh dậy.Nhưng hắn lại cảm thấy giọng nói trong trẻo này lại có chút gì đó là lạ nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra đó là gì.
- "Ồ ngươi tỉnh rồi! Nằm xuống đi nằm xuống đi, giờ cơ thể ngươi rất yếu nên không nên đứng dậy đâu".
Khi cô gái bước vào nhà qua cánh cửa nhỏ kia thì Thiên Nhân thật sự là bị câm lặng (mặc dù hiện tại hắn có muốn nói cũng chẳng thể nói được chữa nào), Thiên Nhân đang bị choáng ngợp, thật sự là vừa choáng vừa ngộp, hắn có cảm giác tim mình đang hoạt động quá công suất khi nhìn vào cô gái kia. Gương mặt... Gương mặt kia thật sự là quá đẹp, quá hoàn mĩ, ánh mắt trong như ngọc lưu ly, làn da trắng ngần như bạch tuyết, cô gái này đúng là một đại mĩ nhân. Nhưng điều thật sự làm Thiên Nhân choáng ngợp chính là cái bộ độ mà cô ấy đang mặc, chỉ thấy cô khoác duy nhất cái áo dài như nam nhân trung hoa cổ, chiếc áo rộng thùng thình phủ dài xuống tới tận chân... và không có gì chắc chắn là cô ấy có mặc......Nói chung là diện mạo và cách ăn mặt đối nghịch như vậy làm hắn hơi choáng. Nhưng phải bỏ qua việc đó cái đã, giờ hắn cần hỏi rõ đây là đâu trước đã.
-"a a a a..........."Thật trớ trêu, Thiên Nhân vừa lại quên rằng hắn không thể nói được lời nào cả.! Cảm xúc thật sự như là muốn giết người mà...!
Nhưng hắn đã nghĩ ra được biện pháp khi nhìn xuống nên đất, có 1 que củi ngay dười giường, hắn cố chồm người xuống để lấy nhưng làm chồm mãi cũng không tới, bất đắc dĩ phải nhìn sang cô gái đang đứng ngay cửa, có vẻ cô ấy hiểu ý khá tốt khi tiến lại gần và nhặt lên cho Thiên Nhân, lúc cô ấy lại gần hắn lại phải âm thâm thừa nhận vẻ đẹp thanh khiết trên gương mặt cô gái....
" đây là đâu" Đây là 3 chữ đầu tiên mà Thiên Nhân viết trên nền đất để hỏi cô gái kia, nhưng khi viết ra 3 chữ này bên trong hắn lại cảm nhận được có gì đó khác thường, nhưng hắn không nghĩ nhiều, nhìn về phía cô gái chờ câu trả lời....Cô gái nhìn "3 chữ" mà Thiên Nhân ghi trên đất với vẻ mặt cổ quái, cứ như người ta thấy con heo đang lái xe vậy.
- "Đấy là gì? Ngươi đang vẻ con gì à?".
Câu hỏi này thực sự làm Thiên Nhân đứng hình, là cô không hiểu hay cố tình không hiểu thế, chả lẻ cô không có đi học chữ à? Chữ? Chữ? Chữ? Nghĩ tới đây Thiên Nhân cảm thấy mình đang nắm được cái gì đó rồi. Chữ à? Nói mới để ý lúc nãy hình như cô gái ấy nói ra không phải là tiếng Việt. "Ơ thế sao ta lại có thể hiểu cô ấy nói cái gì cơ chứ? Cảnh tượng này sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?" Từ việc bị tông xe còn sống nhưng lại không ở trong bệnh viện mà ở giữa rừng cho đến việc tay chân tự dưng mọc cơ bắp và giờ là 1 cô gái nói thứ ngôn ngữ mà hắn chẳng biết là gì nhưng lại hiểu được, liên kết những thứ này lại cái cảm giác quen thuộc ấy lại càng mãnh liệt hơn... Cảm giác cứ như... Cứ như là....Chẳng lẽ...
Thiên Nhân liếc mắt nhìn bao quát xung quanh căn nhà nhỏ cố gắng để tìm thứ gì đó để chứng minh điều mà hắn đang liên tưởng đến... "A kia rồi" trên một cái bàn gỗ gần đó có 1 cái chậu nước, Thiên Nhân chỉ tay về phía chậu nước cố gắng liếc mắt ra hiệu cho cô gái vẫn đang im lặng đứng kia. Hy vong cô có thể hiểu ý hắn. Và có vẻ cô đã không làm Thiên Nhân thất vọng.
- Ngươi muốn lấy chậu nước à? Người muốn rửa mặt ư? Vừa hỏi cô vừa đưa chậu nước về phía Thiên Nhân.
Đây rồi, đây là khoảnh khắc của sự thật.... Và...khoảnh khắc mà Thiên Nhân nhìn vào chậu nước, hình ảnh phản chiếu bên trong là 1 gương mặt điển trai nhưng thật lạ lẫm... Hắn đã đoán đúng, Hắn đã thật sự............trùng sinh ở 1 cơ thể hoàn toàn khác....
Tại Hỗn Văn Đại Lục, trong 1 khu rừng ngàn vạn niên tuổi, có 1 thiếu niên tầm 16 tuổi nằm bất tỉnh dưới 1 gốc cây, bộ dạng hắn nhìn vào liền khiến người ta liên tưởng đến người nguyên thủy. Hắn cao tầm 1m7, mình khoát độc 1 cái khố da sói, trông cơ thể cũng có thể gọi là có cơ bắp. Nhưng lúc này trên người hắn đang bị 1 vết thương khá lớn giống như do móng vuốt của hổ gây ra, vết thương đã ngừng chảy máu nhưng mạch hắn cũng đã không còn đập nữa, hắn đã chết được nữa giờ, hồn cũng đã lìa khỏi xác rồi.... Bỗng nhiên lúc này từ trên trời cao một làn khói trắng dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được bay nhập vào cơ thể thanh niên kia. Cơ thể ấy bắt đầu có lại dấu hiệu của sự sống 1 cách thần kì, các vết thương trên người cũng bắt đầu lành hết. Vài phút sau người thanh niên ấy cuối cùng cũng mở mắt. Trong đôi mắt hắn ban đầu là 1 mảng mơ hồ, ngẩn ngơ, nhưng sau đó liền căng mắt ra như nhận ra điều gì đó: "Đây là thiên đường ư? Sao thiên đường không có mây mà đầy cây cối thế này?" Hắn ta tự hỏi mình. " không đúng, không đúng, đây là mặt đất cơ mà, còn bầu trời thì vẫn nằm trên kia cơ mà..... Azzz đau đầu quá!!! Rõ ràng mình đã bị xe tông, nếu còn sống đáng ra phải ở bệnh viện chứ sao lại ở giữa đám rừng cây này cơ chứ, azzz sao đau đầu thế nầy...".
"Ơ mà khoang... Hể? Cái quái gì đây! ai lại đi khoát cho mình cái khố trơ trùi thế này... Mà này mà này, cái bụng sáu muối này là sao? Đừng nói với ta là bị xe tông cũng có thể từ bụng mỡ lên được sáu muối nha, tay chân mình cũng có cơ bắp nữa này... Định luật vật lý quái quỹ gì thế này, rồi còn con "khủng long" này là sao đây? Sao lại dài......
-A á á a á ( ai đó giúp tôi với).hắn ta định mở miệng nói nhưng chỉ có thể kêu a a. "Kì lạ thật, sao chẳng thể nói gì được thế này... A a a a.... Cái quái gì vậy trời!!! Chẳng lẽ ta bị câm rồi sao trời...". Không được rối không được rối phải thật bình tĩnh mới được. Phải đi tìm ai đó giúp. Đúng rồi! Mình phải tìm người nào đó giúp...
" Được rồi. Đi theo hướng mặt trời vậy, hy vọng có thể gặp ai đó". Thiên Nhân lộ rõ vẽ lo âu và hoảng hốt trên mặt, dù gì thì trước nay hắn cũng chưa từng trãi qua chuyện bị bỏ rơi trong rừng như thế này. Thế nên hắn cũng vô cùng gắp gáp rời đi, cho nên cũng chẳng có thời gian nghĩ về những khác lạ trên cơ thể mình.
Thiên Nhân đi mãi đi mãi suốt 1 ngày trời mà chả thể thoát khỏi khu rừng, cơ thể cũng kiệt sức đến sắp ngất đi rồi, nói gì thì nói "cơ thể" hắn vừa chịu tổn thương chí mạng, dù được hồi phục bởi 1 nguyên nhân nào đó nhưng cái đó cũng chỉ giúp giữ cho hắn ta sống thôi, đi được cả ngày đường phải nói là rất không tệ rồi. Nói đi cũng phải nói lại, hắn đường đường là 1 người từng sống ở 1 nền văn minh phát triển, nên việc sinh tồn trong rừng cũng đã xem qua rất nhiều clip chỉ dạy rồi, việc có thể sống sót rời khỏi khu rừng này ban đầu hắn vô cùng tự tin, nhưng sau đó hắn nhận ra mình đã lầm. Xung quanh hắn là hằng hà sa số cây gỗ lạ lẫm, nhưng chỉ độc 1 loại cây không có gì khác, kể cả cỏ cũng chẳng có, hắn có cố ăn ít vỏ cây, rễ cây nhưng vị thì như đi chết, xung quang cũng chả thể tìm thấy tí nước hay 1 con vật "hiền lành" nào, nói là hiền lành vì khi đi hắn mấy lần nhìn thấy vài " bạn hổ" ( chả hiểu sao đám hổ này thấy hắn không những không tấn công hắn mà còn có vẻ cố tránh xa), nhưng hắn không hề nhận ra điều đấy, bây giờ hắn thật sự là sợ muốn tè ra khố rồi, chỉ mong sao cho thoát khỏi khu rừng càng sớm càng tốt.. Vậy nên hắn 1 mạch đi thẳng theo hướng mặt trời, đến gần bìa rừng thì bất tỉnh nhân sự...
- ưm. "đây là đâu?" Thiên Nhân từ từ mở mắt, thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt hắn là mái của một căn nhà xập xệ
"Sao mình lại ở trong căn nhà này? Lúc đó hình như mình đang cố thoát khỏi rừng, a... Khát quá...
- "á a a..." có vẻ hắn vừa quên mất là bây giờ hắn không thể nói chuyện được...Thiên Nhân cố găng ngồi dậy tìm ai đó, nhưng chung quanh chẳng có ai, khi hắn đang cố đứng dậy thì lại té nhào, không thể đứng vững được và làm ngã vỡ một cái bát không bên cạnh giường.
"xoảng...!!!"
- "a! có chuyện gì vậy?!"
Chưa thấy người nhưng âm thanh trong trẻo cao vút của con gái vọng vào tai Thiên Nhân làm hắn cảm thấy thật sự thoải mái... Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được giọng ai đó kể từ khi tỉnh dậy.Nhưng hắn lại cảm thấy giọng nói trong trẻo này lại có chút gì đó là lạ nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra đó là gì.
- "Ồ ngươi tỉnh rồi! Nằm xuống đi nằm xuống đi, giờ cơ thể ngươi rất yếu nên không nên đứng dậy đâu".
Khi cô gái bước vào nhà qua cánh cửa nhỏ kia thì Thiên Nhân thật sự là bị câm lặng (mặc dù hiện tại hắn có muốn nói cũng chẳng thể nói được chữa nào), Thiên Nhân đang bị choáng ngợp, thật sự là vừa choáng vừa ngộp, hắn có cảm giác tim mình đang hoạt động quá công suất khi nhìn vào cô gái kia. Gương mặt... Gương mặt kia thật sự là quá đẹp, quá hoàn mĩ, ánh mắt trong như ngọc lưu ly, làn da trắng ngần như bạch tuyết, cô gái này đúng là một đại mĩ nhân. Nhưng điều thật sự làm Thiên Nhân choáng ngợp chính là cái bộ độ mà cô ấy đang mặc, chỉ thấy cô khoác duy nhất cái áo dài như nam nhân trung hoa cổ, chiếc áo rộng thùng thình phủ dài xuống tới tận chân... và không có gì chắc chắn là cô ấy có mặc......Nói chung là diện mạo và cách ăn mặt đối nghịch như vậy làm hắn hơi choáng. Nhưng phải bỏ qua việc đó cái đã, giờ hắn cần hỏi rõ đây là đâu trước đã.
-"a a a a..........."Thật trớ trêu, Thiên Nhân vừa lại quên rằng hắn không thể nói được lời nào cả.! Cảm xúc thật sự như là muốn giết người mà...!
Nhưng hắn đã nghĩ ra được biện pháp khi nhìn xuống nên đất, có 1 que củi ngay dười giường, hắn cố chồm người xuống để lấy nhưng làm chồm mãi cũng không tới, bất đắc dĩ phải nhìn sang cô gái đang đứng ngay cửa, có vẻ cô ấy hiểu ý khá tốt khi tiến lại gần và nhặt lên cho Thiên Nhân, lúc cô ấy lại gần hắn lại phải âm thâm thừa nhận vẻ đẹp thanh khiết trên gương mặt cô gái....
" đây là đâu" Đây là 3 chữ đầu tiên mà Thiên Nhân viết trên nền đất để hỏi cô gái kia, nhưng khi viết ra 3 chữ này bên trong hắn lại cảm nhận được có gì đó khác thường, nhưng hắn không nghĩ nhiều, nhìn về phía cô gái chờ câu trả lời....Cô gái nhìn "3 chữ" mà Thiên Nhân ghi trên đất với vẻ mặt cổ quái, cứ như người ta thấy con heo đang lái xe vậy.
- "Đấy là gì? Ngươi đang vẻ con gì à?".
Câu hỏi này thực sự làm Thiên Nhân đứng hình, là cô không hiểu hay cố tình không hiểu thế, chả lẻ cô không có đi học chữ à? Chữ? Chữ? Chữ? Nghĩ tới đây Thiên Nhân cảm thấy mình đang nắm được cái gì đó rồi. Chữ à? Nói mới để ý lúc nãy hình như cô gái ấy nói ra không phải là tiếng Việt. "Ơ thế sao ta lại có thể hiểu cô ấy nói cái gì cơ chứ? Cảnh tượng này sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?" Từ việc bị tông xe còn sống nhưng lại không ở trong bệnh viện mà ở giữa rừng cho đến việc tay chân tự dưng mọc cơ bắp và giờ là 1 cô gái nói thứ ngôn ngữ mà hắn chẳng biết là gì nhưng lại hiểu được, liên kết những thứ này lại cái cảm giác quen thuộc ấy lại càng mãnh liệt hơn... Cảm giác cứ như... Cứ như là....Chẳng lẽ...
Thiên Nhân liếc mắt nhìn bao quát xung quanh căn nhà nhỏ cố gắng để tìm thứ gì đó để chứng minh điều mà hắn đang liên tưởng đến... "A kia rồi" trên một cái bàn gỗ gần đó có 1 cái chậu nước, Thiên Nhân chỉ tay về phía chậu nước cố gắng liếc mắt ra hiệu cho cô gái vẫn đang im lặng đứng kia. Hy vong cô có thể hiểu ý hắn. Và có vẻ cô đã không làm Thiên Nhân thất vọng.
- Ngươi muốn lấy chậu nước à? Người muốn rửa mặt ư? Vừa hỏi cô vừa đưa chậu nước về phía Thiên Nhân.
Đây rồi, đây là khoảnh khắc của sự thật.... Và...khoảnh khắc mà Thiên Nhân nhìn vào chậu nước, hình ảnh phản chiếu bên trong là 1 gương mặt điển trai nhưng thật lạ lẫm... Hắn đã đoán đúng, Hắn đã thật sự............trùng sinh ở 1 cơ thể hoàn toàn khác....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook