Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
-
Chương 202: Mê hoặc
Editor: Xám
Tần Cửu không kịp ngăn cản, đành phải nhắm mắt lắng nghe. Lần trước Tần Cửu nghe Tiêu Nhạc Bạch đánh đàn, chính là ở Minh Nguyệt sơn trang, lúc hai người đấu cầm. Lúc đó, khúc hắn đàn chính là 《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》, khúc nàng đàn chính là 《 Tố Tâm 》.
Tần Cửu chưa từng nghĩ, có một ngày còn có thể nghe hắn đánh đàn một lần nữa, hơn nữa còn là khúc 《 Tố Tâm 》 hôm đó nàng đấu với hắn.
Dịu dàng, triền miên, nhẹ nhàng du dương
Khúc nhạc này, được diễn giải dưới kỹ nghệ đánh đàn cao siêu của Tiêu Nhạc Bạch, còn ôn hòa dễ nghe hơn hôm Tần Cửu đàn. Chỉ là, Tiêu Nhạc Bạch không phải thật sự thanh tâm đạm bạc*, khúc nhạc hắn đàn vẫn thiếu vài phần năng lực chấn an lòng người vỗ về thương đau.
*thanh tâm đạm bạc: lòng không màng danh lợi
"Ta vẫn không hiểu, khúc nhạc từ tốn nhẹ nhàng thế này, rốt cuộc vì sao thắng được khúc Thiên Tuyệt Bát Điệu của ta. Ta cũng luôn thấy khó hiểu, nàng, một người mang thù hận, sao có thể trở nên đạm bạc tĩnh tâm, đàn ra khúc nhạc như vậy." Giọng nói của Tiêu Nhạc Bạch vang lên trong tiếng đàn du dương, mang theo hoài nghi thật sự.
Tần Cửu khẽ cười, "Bởi vì đàn của ngươi có sát khí. Như vậy nhất định, lúc người đánh đàn, không thể thật sự tĩnh tâm. Khúc nhạc khác thì thôi, nhưng khúc Tố Tâm này, nó là khúc nhạc cứu người, e rằng ngươi vĩnh viễn không đàn ra được ý nghĩa của nó."
Trước đây, Tần Cửu cho rằng Tiêu Nhạc Bạch làm một nhạc giả chân chính, bây giờ biết được hắn là người của Thiên Thần tông, làm sao hắn có thể là một người không màng danh lợi?
Sắc mặt của Tiêu Nhạc Bạch hơi thay đổi, chỉ là trong nháy mắt, hắn lại mỉm cười, "Nàng nói đúng, ta học đàn chính là để giết người. Khúc nhạc Tố Tâm này, quả thực ta đàn không hợp, nhưng có thể đàn cho A Cửu."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, ngón tay khẽ gảy, tiếng đàn đột nhiên thay đổi.
Lần này, mặc dù vẫn là khúc nhạc du dương dễ nghe, nhưng không còn là 《 Tố Tâm 》, tiếng đàn mờ ảo này hình như có khả năng giúp người ta ngủ yên, người Tần Cửu vốn đã yếu, nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn có sức đấu một trận với Tiêu Nhạc Bạch, mà hiện giờ, nàng lại không có lòng dạ đó. Mặc cho tiếng đàn dẫn dắt, rơi vào giấc mộng tối đen.
Tần Cửu thong thả sống qua ngày giữa những cơn tỉnh tỉnh mê mê, khi bệnh tình từ từ chuyển biến tốt lên, đã qua bảy ngày.
Thời gian này Tiêu Nhạc Bạch thỉnh thoảng đến thăm nàng, nhưng phần lớn thời gian, Tần Cửu vẫn không nhìn thấy hắn, thậm chí ngay của Tô Vãn Hương cũng không đến gây sự, bên cạnh chỉ có Lệ Chi hầu hạ. Ngày tháng trôi qua rất bình yên, bình yên đến mức khiến Tần Cửu gần như đã sắp nghi ngờ, nàng đã đến nhầm nơi rồi.
Khi sắc trời đẹp, Tần Cửu nhìn ra ngoài từ cửa sổ trong phòng, có thể nhìn thấy tuyết đọng trắng xóa che phủ núi non trùng điệp, cùng với đóa hoa màu đỏ tươi trổ ra phía sau cây tuyết tùng, đó là hàn mai ngạo tuyết nở rộ.
Mấy ngày sau, Tần Cửu đã biết rõ chỗ mình đang ở.
Nơi bí ẩn này của Thiên Thần tông, là ở trong cốc ở đỉnh núi của Thiên Thần sơn. Nơi này hai mặt đối diện vách núi cao, phía nam là cửa vào, phía nam lại là một sườn dốc, vào mùa hè hồ nước do tuyết trên đỉnh núi hợp thành này chảy qua sườn dốc, nơi đây chính là một thác nước. Mà đến mùa đông, lại trở thành một sườn dốc kết băng nhẵn bóng. Sườn núi này, mặc dù không có vách núi dốc đứng, nhưng cũng cực kỳ khó đi, nhất là lớp băng rất dày kia, bởi vì ở phía trên, gần như là nửa bước cũng khó đi, hoàn toàn không thể đi vào nơi này. Tần Cửu đã biết được binh lực hiện giờ của Thiên Thần tông. Nhưng muốn tiêu diệt hết một lần ở đây, lại gần như là chuyện không thể.
Buổi tối ngày hôm đó, Tần Cửu ngồi trước gương, Lệ Chi tháo trâm vòng trên đầu nàng xuống, nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Cửu gia, nếu như tông chủ đến, Cửu gia định đối phó thế nào?"
Hiếm thấy Lệ Chi còn quan tâm nàng như vậy, Tần Cửu liếc nàng ta một cái, lại nhìn thấy sắc mặt có chút kỳ lạ. Trong lòng Tần Cửu chấn động, thấp giọng hỏi: "Sao vậy, tông chủ đã quay về rồi?"
Lệ Chi cẩn thận nhìn nàng trong gương, một lát sau, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ cũng không rõ, có điều, nô tỳ chỉ muốn khuyên Cửu gia đừng đắc tội ngài ấy."
Tần cửu cười, "Ta đã đắc tội hắn lâu rồi, ngươi cho rằng ta cẩn thận lấy lòng hắn, hắn sẽ tha cho ta?"
Lệ Chi im lặng không nói gì.
Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, Tần Cửu nghe thấy thị nữ nhỏ giọng nói: "Tông chủ đến rồi."
Tần Cửu không ngờ vừa mới nhắc đến Liên Ngọc Nhân, hắn đã đến rồi. Mấy ngày nay, thật ra nàng vẫn luôn chờ Liên Ngọc Nhân xuất hiện, bây giờ đã thực sự xuất hiện rồi, nhất thời nắm tay trong tay áo siết chặt lại.
Cửa phòng đẩy ra, Liên Ngọc Nhân chậm rãi bước vào.
Tần Cửu nghiêng đầu mỉm cười với Lệ Chi, "Lệ Chi, ngươi ra ngoài trước đi!"
Lệ Chi quay người thi lễ với Liên Ngọc Nhân, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Qua kính lăng hoa trên bàn trang điểm, Tần Cửu quan sát Liên Ngọc Nhân vừa mới vào phòng.
Ánh nến trong phòng sáng rực, chiếu lên y phục tuyền màu trắng của hắn, chế tác từ chất liệu thượng hạng, dưới ánh nến lấp lánh ánh sáng như nước chảy. Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào nàng không hề chớp, nếu như bỏ qua vẻ cười như không cười mang theo tà khí ở khóe môi hắn, thật sự sẽ khiến người ta có ảo giác hắn là một chính nhân quân tử.
Trâm vòng trên đầu Tần Cửu đã tháo hết, nàng dùng lược gỗ từ từ chải mái tóc đen của mình, cho đến khi mái tóc dài dịu dàng ngoan ngoãn buông thẳng xuống ở sau lưng. Liên Ngọc Nhân nhìn nàng giây lát, từ từ đi đến sau lưng nàng, ngón tay chạm lên tóc đen của nàng.
Khóe môi Tần Cửu thu lại ý cười, đang định đứng dậy, lại bị hắn đè vai xuống, đành phải ngồi trở lại.
"Mái tóc này của A Cửu, thật đúng là trơn mượt như tơ, ngay cả tơ lụa thượng đẳng cũng không sánh bằng." Liên Ngọc Nhân nói với giọng dịu dàng.
Tay Tần Cửu hơi khựng lại, lược gỗ trong tay đã bị Liên Ngọc Nhân lấy mất. Hắn đặt lược lên tóc Tần Cửu, buông tay ra, lược gỗ theo mái tóc đen trơn bóng trượt xuống.
Liên Ngọc Nhân vươn tay ôm lấy eo Tần Cửu, nhấc kính lăng hoa trên bàn lên, nhìn người trong gương, khóe môi nhếch lên thành nét cười khiến người ta kinh hồn bạt vía, "A Cửu, nàng xem hai người chúng ta, xứng đôi vừa lứa đến thế nào."
Hơi thở của hắn ở ngay cổ của nàng, luồng khí nóng rực khiến cơ thể nàng hơi cứng ngắc. Thậm chí nàng còn cảm nhận được, ở cổ của mình liên tục nổi lên từng mảng da gà.
Tần Cửu thầm cảnh cáo mình không được hoảng. Nàng bình tĩnh lại, khóe môi hiện ra một nét cười, dưới ánh nến chập chờn trong phòng, nụ cười của nàng giống như mây dày trong đêm, quyến rũ tột cùng.
"Tông chủ, ngài bắt ta tới, không phải là định trừng phạt ta sao?" Tần Cửu hỏi.
Tay của Liên Ngọc Nhân từ eo nàng, di chuyển đến trước ngực, dừng lại trước ngực trái của nàng, "Ta thật sự rất muốn biết, trái tim của nàng làm bằng gì, lại nhẫn tâm đối xử với ta như thế. Lẽ nào ta đối với nàng chưa đủ tốt hay sao? Nàng khiến cho Thiên Thần tông của ta gần như bị tiêu diệt, khiến ta tổn thất nhiều đệ tử như vậy, nhưng ta vẫn không nỡ giết nàng, A Cửu, nàng nói xem, rốt cuộc ta nên trừng phạt nàng thế nào đây? Hả?"
Tay của hắn vẽ vài vòng trước ngực nàng, Tần Cửu cứng người, đột nhiên cười nói: "Nếu như giết chết ta rồi, cũng không thể khiến ngài hết giận, vậy thì, rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Liên Nhân Ngọc nheo mắt lại, giống như không cam lòng mà nói: "Con người ta, ngoài quyền thế ra, thì thích nhất chính là nữ nhân. A Cửu, nếu như nàng đồng ý tiếp ta hàng đêm, vậy thì đây là một cách trừng phạt nàng rất hay."
Kỳ thật, trước khi đến Thiên Thần sơn, Tần Cửu không rõ thái độ của Liên Ngọc Nhân đối với nàng lắm. Dẫu sao, chuyện nàng làm đủ để khiến hắn nổi giận. Nàng không ngờ, hắn vẫn cảm thấy hứng thú với thân thể của nàng. Từ trước đến nay, quả thực Liên Ngọc Nhân biểu hiện rất mãnh liệt với nàng.
Có lẽ, nàng nên lợi dụng cơ hội này.
Tần Cửu quyết định thật nhanh, đứng dậy từ từ đẩy Liên Ngọc Nhân ra, chậm rãi bước đến trước bàn, dập tắt ánh nến.
Bên trong phòng lập tức tối đi, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu vào từ ô cửa sổ. Giấy cửa sổ của Thiên Thần tông, dùng một loại lụa mỏng, có thể ngăn được gió lạnh của ngày đông, cũng vừa vặn có thể đón ánh trăng.
"Quả thực ta có lỗi với tông chủ, hiện giờ rơi vào tay ngài, cũng xem như là báo ứng. Chỉ là, có câu ta muốn nói với tông chủ, ta không hề hối hận vì đã làm như vậy. Bởi vì ta muốn ta báo thù, hiện giờ thù đã báo được, ta cũng không còn gì lưu luyến nữa. Tông chủ muốn mạng của ta, đương nhiên có thể lấy đi. Tấm thân tàn này của ta, nếu như tông chủ không ghét bỏ, cũng mặc ngài lấy đi." Tần Cửu đứng ở trước giường, nhẹ nhàng nói.
Liên Ngọc Nhân nhìn Tần Cửu, đột nhiên mỉm cười, "Đây mới là A Cửu ta thích."
"Nếu tông chủ đã nói thích ta, vậy thì xin tông chủ thương tiếc A Cửu." Tần Cửu nhẹ giọng nói xong, đưa tay chạm lên vai, nhẹ nhàng kéo xuống, từng chiếc y phục trên người đã trượt xuống dưới, rơi đầy xuống đất.
Cơ thể mỹ lệ của nàng giống như châu báu cất trong hộp, tỏa ra ánh sáng lóng lánh trong bóng đêm. Ánh sáng này không hề lóa mắt, nhưng khiến người ta không tài nào dời mắt. Nàng nhìn Liên Ngọc Nhân, ôm vai, kéo y phục cuối cùng trên người xuống, cười dịu dàng, "Tông chủ, ta lạnh."
Giọng nói của nàng không hề mềm mại yêu kiều, trong vẻ trầm khàn lộ ra chút u oán, đủ mị hoặc, đủ khiến người ta thương tiếc. Vào giờ khắc này, đối với một nam nhân mà nói, âm thanh ấy lại là một sự mê hoặc không thể cưỡng lại.
Mấy năm nay, tài phụ họa nịnh nọt, mị hoặc quyến rũ của Tần Cửu với nam nhân không nói là đã đạt đến mức dày công tôi luyện, nhưng đã có vài phần tác dụng.
Quả nhiên, Liên Ngọc Nhân chuyển bước, chậm rãi bước đến trước mặt nàng, vừa vươn tay ra đã bế nàng lên.
Tần Cửu có thể cảm nhận được ngón tay thô to của hắn chạm lên tấm lưng mềm mại của nàng, có thể nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của hắn.
Hắn ôm nàng đến bên giường, đặt lên trên tấm đệm mềm mại. Nàng cảm nhận được ánh mắt hắn, trong ánh trăng hơi lạnh, đang đánh giá nàng.
Y phục cuối cùng trên người Tần Cửu đã bị rơi xuống khi nàng bị đặt trên giường, nhưng mái tóc hơi rối của nàng rất dài, phủ lên quanh người giống như mặc liên nở rộ, che phủ những nơi quan trọng trên người, nửa che nửa đậy, nhưng càng mị hoặc hơn.
Tần Cửu nằm ở trên giường, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, lông tơ trên người bất giác đã dựng thẳng lên. Trái tim trong lồng ngựng càng không thể kìm nén mà nảy lên, nàng đang chờ, chờ nam nhân trước mặt cắn câu.
Nàng biết võ công của nam nhân này sâu không lường được, nàng không nắm chắc mười phần có thể thắng hắn. Hiện giờ, nàng chỉ muốn nắm lấy chút hứng thú này, vào lúc hắn yếu đuối nhất, một kích trí mạng. Với việc này, nàng không tiếc trả bất cứ giá nào.
Nàng chờ đợi, thậm chí nàng đã nhìn thấy tay hắn vươn về phía ngực nàng. Thế nhưng, chuyện cuối cùng, lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
Hắn lại đưa tay cầm lấy chăn gấm, nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Tần Cửu không kịp ngăn cản, đành phải nhắm mắt lắng nghe. Lần trước Tần Cửu nghe Tiêu Nhạc Bạch đánh đàn, chính là ở Minh Nguyệt sơn trang, lúc hai người đấu cầm. Lúc đó, khúc hắn đàn chính là 《 Thiên Tuyệt Bát Điệu 》, khúc nàng đàn chính là 《 Tố Tâm 》.
Tần Cửu chưa từng nghĩ, có một ngày còn có thể nghe hắn đánh đàn một lần nữa, hơn nữa còn là khúc 《 Tố Tâm 》 hôm đó nàng đấu với hắn.
Dịu dàng, triền miên, nhẹ nhàng du dương
Khúc nhạc này, được diễn giải dưới kỹ nghệ đánh đàn cao siêu của Tiêu Nhạc Bạch, còn ôn hòa dễ nghe hơn hôm Tần Cửu đàn. Chỉ là, Tiêu Nhạc Bạch không phải thật sự thanh tâm đạm bạc*, khúc nhạc hắn đàn vẫn thiếu vài phần năng lực chấn an lòng người vỗ về thương đau.
*thanh tâm đạm bạc: lòng không màng danh lợi
"Ta vẫn không hiểu, khúc nhạc từ tốn nhẹ nhàng thế này, rốt cuộc vì sao thắng được khúc Thiên Tuyệt Bát Điệu của ta. Ta cũng luôn thấy khó hiểu, nàng, một người mang thù hận, sao có thể trở nên đạm bạc tĩnh tâm, đàn ra khúc nhạc như vậy." Giọng nói của Tiêu Nhạc Bạch vang lên trong tiếng đàn du dương, mang theo hoài nghi thật sự.
Tần Cửu khẽ cười, "Bởi vì đàn của ngươi có sát khí. Như vậy nhất định, lúc người đánh đàn, không thể thật sự tĩnh tâm. Khúc nhạc khác thì thôi, nhưng khúc Tố Tâm này, nó là khúc nhạc cứu người, e rằng ngươi vĩnh viễn không đàn ra được ý nghĩa của nó."
Trước đây, Tần Cửu cho rằng Tiêu Nhạc Bạch làm một nhạc giả chân chính, bây giờ biết được hắn là người của Thiên Thần tông, làm sao hắn có thể là một người không màng danh lợi?
Sắc mặt của Tiêu Nhạc Bạch hơi thay đổi, chỉ là trong nháy mắt, hắn lại mỉm cười, "Nàng nói đúng, ta học đàn chính là để giết người. Khúc nhạc Tố Tâm này, quả thực ta đàn không hợp, nhưng có thể đàn cho A Cửu."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, ngón tay khẽ gảy, tiếng đàn đột nhiên thay đổi.
Lần này, mặc dù vẫn là khúc nhạc du dương dễ nghe, nhưng không còn là 《 Tố Tâm 》, tiếng đàn mờ ảo này hình như có khả năng giúp người ta ngủ yên, người Tần Cửu vốn đã yếu, nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn có sức đấu một trận với Tiêu Nhạc Bạch, mà hiện giờ, nàng lại không có lòng dạ đó. Mặc cho tiếng đàn dẫn dắt, rơi vào giấc mộng tối đen.
Tần Cửu thong thả sống qua ngày giữa những cơn tỉnh tỉnh mê mê, khi bệnh tình từ từ chuyển biến tốt lên, đã qua bảy ngày.
Thời gian này Tiêu Nhạc Bạch thỉnh thoảng đến thăm nàng, nhưng phần lớn thời gian, Tần Cửu vẫn không nhìn thấy hắn, thậm chí ngay của Tô Vãn Hương cũng không đến gây sự, bên cạnh chỉ có Lệ Chi hầu hạ. Ngày tháng trôi qua rất bình yên, bình yên đến mức khiến Tần Cửu gần như đã sắp nghi ngờ, nàng đã đến nhầm nơi rồi.
Khi sắc trời đẹp, Tần Cửu nhìn ra ngoài từ cửa sổ trong phòng, có thể nhìn thấy tuyết đọng trắng xóa che phủ núi non trùng điệp, cùng với đóa hoa màu đỏ tươi trổ ra phía sau cây tuyết tùng, đó là hàn mai ngạo tuyết nở rộ.
Mấy ngày sau, Tần Cửu đã biết rõ chỗ mình đang ở.
Nơi bí ẩn này của Thiên Thần tông, là ở trong cốc ở đỉnh núi của Thiên Thần sơn. Nơi này hai mặt đối diện vách núi cao, phía nam là cửa vào, phía nam lại là một sườn dốc, vào mùa hè hồ nước do tuyết trên đỉnh núi hợp thành này chảy qua sườn dốc, nơi đây chính là một thác nước. Mà đến mùa đông, lại trở thành một sườn dốc kết băng nhẵn bóng. Sườn núi này, mặc dù không có vách núi dốc đứng, nhưng cũng cực kỳ khó đi, nhất là lớp băng rất dày kia, bởi vì ở phía trên, gần như là nửa bước cũng khó đi, hoàn toàn không thể đi vào nơi này. Tần Cửu đã biết được binh lực hiện giờ của Thiên Thần tông. Nhưng muốn tiêu diệt hết một lần ở đây, lại gần như là chuyện không thể.
Buổi tối ngày hôm đó, Tần Cửu ngồi trước gương, Lệ Chi tháo trâm vòng trên đầu nàng xuống, nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Cửu gia, nếu như tông chủ đến, Cửu gia định đối phó thế nào?"
Hiếm thấy Lệ Chi còn quan tâm nàng như vậy, Tần Cửu liếc nàng ta một cái, lại nhìn thấy sắc mặt có chút kỳ lạ. Trong lòng Tần Cửu chấn động, thấp giọng hỏi: "Sao vậy, tông chủ đã quay về rồi?"
Lệ Chi cẩn thận nhìn nàng trong gương, một lát sau, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ cũng không rõ, có điều, nô tỳ chỉ muốn khuyên Cửu gia đừng đắc tội ngài ấy."
Tần cửu cười, "Ta đã đắc tội hắn lâu rồi, ngươi cho rằng ta cẩn thận lấy lòng hắn, hắn sẽ tha cho ta?"
Lệ Chi im lặng không nói gì.
Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, Tần Cửu nghe thấy thị nữ nhỏ giọng nói: "Tông chủ đến rồi."
Tần Cửu không ngờ vừa mới nhắc đến Liên Ngọc Nhân, hắn đã đến rồi. Mấy ngày nay, thật ra nàng vẫn luôn chờ Liên Ngọc Nhân xuất hiện, bây giờ đã thực sự xuất hiện rồi, nhất thời nắm tay trong tay áo siết chặt lại.
Cửa phòng đẩy ra, Liên Ngọc Nhân chậm rãi bước vào.
Tần Cửu nghiêng đầu mỉm cười với Lệ Chi, "Lệ Chi, ngươi ra ngoài trước đi!"
Lệ Chi quay người thi lễ với Liên Ngọc Nhân, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Qua kính lăng hoa trên bàn trang điểm, Tần Cửu quan sát Liên Ngọc Nhân vừa mới vào phòng.
Ánh nến trong phòng sáng rực, chiếu lên y phục tuyền màu trắng của hắn, chế tác từ chất liệu thượng hạng, dưới ánh nến lấp lánh ánh sáng như nước chảy. Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào nàng không hề chớp, nếu như bỏ qua vẻ cười như không cười mang theo tà khí ở khóe môi hắn, thật sự sẽ khiến người ta có ảo giác hắn là một chính nhân quân tử.
Trâm vòng trên đầu Tần Cửu đã tháo hết, nàng dùng lược gỗ từ từ chải mái tóc đen của mình, cho đến khi mái tóc dài dịu dàng ngoan ngoãn buông thẳng xuống ở sau lưng. Liên Ngọc Nhân nhìn nàng giây lát, từ từ đi đến sau lưng nàng, ngón tay chạm lên tóc đen của nàng.
Khóe môi Tần Cửu thu lại ý cười, đang định đứng dậy, lại bị hắn đè vai xuống, đành phải ngồi trở lại.
"Mái tóc này của A Cửu, thật đúng là trơn mượt như tơ, ngay cả tơ lụa thượng đẳng cũng không sánh bằng." Liên Ngọc Nhân nói với giọng dịu dàng.
Tay Tần Cửu hơi khựng lại, lược gỗ trong tay đã bị Liên Ngọc Nhân lấy mất. Hắn đặt lược lên tóc Tần Cửu, buông tay ra, lược gỗ theo mái tóc đen trơn bóng trượt xuống.
Liên Ngọc Nhân vươn tay ôm lấy eo Tần Cửu, nhấc kính lăng hoa trên bàn lên, nhìn người trong gương, khóe môi nhếch lên thành nét cười khiến người ta kinh hồn bạt vía, "A Cửu, nàng xem hai người chúng ta, xứng đôi vừa lứa đến thế nào."
Hơi thở của hắn ở ngay cổ của nàng, luồng khí nóng rực khiến cơ thể nàng hơi cứng ngắc. Thậm chí nàng còn cảm nhận được, ở cổ của mình liên tục nổi lên từng mảng da gà.
Tần Cửu thầm cảnh cáo mình không được hoảng. Nàng bình tĩnh lại, khóe môi hiện ra một nét cười, dưới ánh nến chập chờn trong phòng, nụ cười của nàng giống như mây dày trong đêm, quyến rũ tột cùng.
"Tông chủ, ngài bắt ta tới, không phải là định trừng phạt ta sao?" Tần Cửu hỏi.
Tay của Liên Ngọc Nhân từ eo nàng, di chuyển đến trước ngực, dừng lại trước ngực trái của nàng, "Ta thật sự rất muốn biết, trái tim của nàng làm bằng gì, lại nhẫn tâm đối xử với ta như thế. Lẽ nào ta đối với nàng chưa đủ tốt hay sao? Nàng khiến cho Thiên Thần tông của ta gần như bị tiêu diệt, khiến ta tổn thất nhiều đệ tử như vậy, nhưng ta vẫn không nỡ giết nàng, A Cửu, nàng nói xem, rốt cuộc ta nên trừng phạt nàng thế nào đây? Hả?"
Tay của hắn vẽ vài vòng trước ngực nàng, Tần Cửu cứng người, đột nhiên cười nói: "Nếu như giết chết ta rồi, cũng không thể khiến ngài hết giận, vậy thì, rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Liên Nhân Ngọc nheo mắt lại, giống như không cam lòng mà nói: "Con người ta, ngoài quyền thế ra, thì thích nhất chính là nữ nhân. A Cửu, nếu như nàng đồng ý tiếp ta hàng đêm, vậy thì đây là một cách trừng phạt nàng rất hay."
Kỳ thật, trước khi đến Thiên Thần sơn, Tần Cửu không rõ thái độ của Liên Ngọc Nhân đối với nàng lắm. Dẫu sao, chuyện nàng làm đủ để khiến hắn nổi giận. Nàng không ngờ, hắn vẫn cảm thấy hứng thú với thân thể của nàng. Từ trước đến nay, quả thực Liên Ngọc Nhân biểu hiện rất mãnh liệt với nàng.
Có lẽ, nàng nên lợi dụng cơ hội này.
Tần Cửu quyết định thật nhanh, đứng dậy từ từ đẩy Liên Ngọc Nhân ra, chậm rãi bước đến trước bàn, dập tắt ánh nến.
Bên trong phòng lập tức tối đi, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu vào từ ô cửa sổ. Giấy cửa sổ của Thiên Thần tông, dùng một loại lụa mỏng, có thể ngăn được gió lạnh của ngày đông, cũng vừa vặn có thể đón ánh trăng.
"Quả thực ta có lỗi với tông chủ, hiện giờ rơi vào tay ngài, cũng xem như là báo ứng. Chỉ là, có câu ta muốn nói với tông chủ, ta không hề hối hận vì đã làm như vậy. Bởi vì ta muốn ta báo thù, hiện giờ thù đã báo được, ta cũng không còn gì lưu luyến nữa. Tông chủ muốn mạng của ta, đương nhiên có thể lấy đi. Tấm thân tàn này của ta, nếu như tông chủ không ghét bỏ, cũng mặc ngài lấy đi." Tần Cửu đứng ở trước giường, nhẹ nhàng nói.
Liên Ngọc Nhân nhìn Tần Cửu, đột nhiên mỉm cười, "Đây mới là A Cửu ta thích."
"Nếu tông chủ đã nói thích ta, vậy thì xin tông chủ thương tiếc A Cửu." Tần Cửu nhẹ giọng nói xong, đưa tay chạm lên vai, nhẹ nhàng kéo xuống, từng chiếc y phục trên người đã trượt xuống dưới, rơi đầy xuống đất.
Cơ thể mỹ lệ của nàng giống như châu báu cất trong hộp, tỏa ra ánh sáng lóng lánh trong bóng đêm. Ánh sáng này không hề lóa mắt, nhưng khiến người ta không tài nào dời mắt. Nàng nhìn Liên Ngọc Nhân, ôm vai, kéo y phục cuối cùng trên người xuống, cười dịu dàng, "Tông chủ, ta lạnh."
Giọng nói của nàng không hề mềm mại yêu kiều, trong vẻ trầm khàn lộ ra chút u oán, đủ mị hoặc, đủ khiến người ta thương tiếc. Vào giờ khắc này, đối với một nam nhân mà nói, âm thanh ấy lại là một sự mê hoặc không thể cưỡng lại.
Mấy năm nay, tài phụ họa nịnh nọt, mị hoặc quyến rũ của Tần Cửu với nam nhân không nói là đã đạt đến mức dày công tôi luyện, nhưng đã có vài phần tác dụng.
Quả nhiên, Liên Ngọc Nhân chuyển bước, chậm rãi bước đến trước mặt nàng, vừa vươn tay ra đã bế nàng lên.
Tần Cửu có thể cảm nhận được ngón tay thô to của hắn chạm lên tấm lưng mềm mại của nàng, có thể nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của hắn.
Hắn ôm nàng đến bên giường, đặt lên trên tấm đệm mềm mại. Nàng cảm nhận được ánh mắt hắn, trong ánh trăng hơi lạnh, đang đánh giá nàng.
Y phục cuối cùng trên người Tần Cửu đã bị rơi xuống khi nàng bị đặt trên giường, nhưng mái tóc hơi rối của nàng rất dài, phủ lên quanh người giống như mặc liên nở rộ, che phủ những nơi quan trọng trên người, nửa che nửa đậy, nhưng càng mị hoặc hơn.
Tần Cửu nằm ở trên giường, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, lông tơ trên người bất giác đã dựng thẳng lên. Trái tim trong lồng ngựng càng không thể kìm nén mà nảy lên, nàng đang chờ, chờ nam nhân trước mặt cắn câu.
Nàng biết võ công của nam nhân này sâu không lường được, nàng không nắm chắc mười phần có thể thắng hắn. Hiện giờ, nàng chỉ muốn nắm lấy chút hứng thú này, vào lúc hắn yếu đuối nhất, một kích trí mạng. Với việc này, nàng không tiếc trả bất cứ giá nào.
Nàng chờ đợi, thậm chí nàng đã nhìn thấy tay hắn vươn về phía ngực nàng. Thế nhưng, chuyện cuối cùng, lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
Hắn lại đưa tay cầm lấy chăn gấm, nhẹ nhàng phủ lên người nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook