Chử Khanh mở mắt lần nữa thì trên giường chỉ còn một mình cô, Tùy Chiêu Thành đã đến công ty rồi, Chử Khanh chống tay ngồi dậy, toàn thân đau nhức, đêm qua, coi như Chử Khanh đã chịu khổ rồi, nhìn mấy vết đỏ trên người mình, Chử Khanh chỉ muốn nằm trên giường cả ngày.

Sau một thời gian dài chuẩn bị tinh thần, Chử Khanh đứng dậy khỏi giường, mặc bộ đồ ngủ, rửa mặt, soi gương trong nhà vệ sinh, Chử Khanh không có mặt mũi nhìn mình, trên cổ toàn là vết đỏ, Chử Khanh xấu hổ không dám nhìn vào gương nữa.

Chử Khanh vội vàng rửa mặt, vừa ra khỏi cửa phòng vệ sinh đã nhìn thấy Tùy Chiêu Thành từ bên ngoài đi vào, mặt lại đỏ bừng.

"Dậy rồi à?"

Tùy Chiêu Thành cười, đêm qua được ăn thịt, bây giờ tâm trạng của Tùy Chiêu Thành đang rất tốt.

"Ừm."

Chử Khanh từ từ đến gần Tùy Chiêu Thành, sau đó đi vào phòng thay đồ, rồi bị Tùy Chiêu Thành nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, "Sao vậy? Không vui à?"

Tùy Chiêu Thành hôn lên mặt Chử Khanh.

"Không phải, em muốn thay đồ, anh buông em ra đi."

Chử Khanh đỏ mặt giãy giụa.

"Anh giúp em nha?"

"Không muốn, anh mau buông em ra đi, em lạnh."

"Được, em thay đồ đi, anh xuống dưới chờ em ăn cơm."

Tùy Chiêu Thành thấy Chử Khanh ngượng ngùng rồi, lập tức buông tay cô ra.

"Ừm."

Chử Khanh cố ý chọn một chiếc áo len cổ lọ, may mắn bây giờ đang là mùa đông, nếu không, Chử Khanh không biết phải làm sao nữa.

Sau khi xuống lầu, Chử Khanh cố gắng hết sức đè nén sự căng thẳng của mình, đi xuống lầu ăn cơm như thường lệ, Tùy Chiêu Thành nhìn Chử Khanh xuống lầu, đã múc cháo cho Chử Khanh.

"Khanh Khanh, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty."

"Cứ hai ba ngày là em ở nhà không đến công ty, vậy còn tiền lương không?"

Chử Khanh cúi đầu húp cháo.

"Có, tiền lương của Khanh Khanh đều ở chỗ anh, Khanh Khanh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

"Vậy em muốn mười triệu, anh cũng cho sao?"

Chử Khanh đỏ mặt nhìn Tùy Chiêu Thành, anh dám nói cho sao.

"Ha ha ha, được, anh cho em."

"Hả? Không phải, em nói đùa thôi, quên đi, ăn cơm ăn cơm."

Chử Khanh kinh ngạc ngẩng đầu rồi cúi đầu, quên mất Tùy Chiêu Thành rất giàu có, cô chơi không nổi.

Tùy Chiêu Thành vội vàng ăn sáng rồi rời nhà đến công ty, Chử Khanh ở nhà không có việc gì làm, cũng không muốn ra ngoài, thế là muốn đi vào phòng làm việc tìm sách giết thời gian, đây là lần đầu tiên Chử Khanh bước vào phòng làm việc của Tùy Chiêu Thành.

Phòng làm việc được bao quanh bởi các giá sách, chứa đầy sách. Chử Khanh ngẫu nhiên chọn một cuốn sách, mở ra xem, thấy sách được ghi chú dày đặc, hiển nhiên là đã đọc rất cẩn thận.

Chử Khanh kinh ngạc đến không thể tin được, ngẫu nhiên chọn ra thêm mấy cuốn sách, vẫn được ghi chú dày đặc như vậy, Chử Khanh ngồi trên ghế xem, chẳng trách Tùy Chiêu Thành còn trẻ mà đã là anh tài kinh doanh nổi tiếng.

Tuy Tùy Chiêu Thành rất có thiên phú nhưng đằng sau đó, việc học tập cũng rất quan trọng, vừa có thiên phú lại nỗ lực, đúng là hiếm có.

Chử Khanh chợt hiểu tại sao Tùy Chiêu Thành lại làm thầy của mình, nếu mình có một phần năng lực của Tùy Chiêu Thành thì nhà họ Chử cũng không lâm vào hoàn cảnh như vậy.

Chử Khanh xếp sách lại gọn gàng, đây không còn là sách nữa, là ghi chép, là bảo vật, Chử Khanh không dám làm hư.

Buổi tối, Tùy Chiêu Thành trở về nhà, nhìn thấy Chử Khanh đang xem TV trong phòng khách, nhìn thấy cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, đặt đ ĩa đồ ăn nhẹ trên đầu gối, tâm trạng thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến nhà họ Tùy.

"Khanh Khanh."

Tùy Chiêu Thành cởi áo khoác, ngồi ở bên cạnh Chử Khanh.

"Hửm? Anh về rồi?"

Chử Khanh cầm hộp đồ ăn nhẹ lên, chuẩn bị đặt lên bàn cà phê.

"Cầm đi."

Tùy Chiêu Thành nắm tay Chử Khanh, "Sai phải gò bó như vậy? Ở trong nhà mình, muốn làm gì thì làm."

" Không phải."

Chử Khanh lại ngồi xuống, "Vốn dĩ em muốn rót ly nước cho anh, anh không muốn thì anh tự rót đi."

"Ha ha ha, được, anh tự mình làm."

Tùy Chiêu Thành đứng dậy rót hai tách trà, sau đó đưa cho Chử Khanh: "Ăn đồ ăn vặt nên uống nhiều nước."

"Ồ!"

Chử Khanh ngoan ngoãn uống một ngụm.

"Ngày mốt anh đi công tác ở Thụy Sĩ, em đi cùng anh được không? Chúng ta đi Thụy Sĩ ngắm tuyết."

Tùy Chiêu Thành uống trà, tự nhiên ôm Chử Khanh vào lòng.

"Không quấy rầy anh đi công tác chứ?"

Chử Khanh vẫn có chút không tự nhiên.

"Không đâu, cũng không thể làm việc cả ngày, dù sao chúng ta cũng chưa đi tuần trăng mật, đúng lúc dẫn em đi chơi luôn, em đi Thụy Sĩ bao giờ chưa?"

Chử Khanh lắc đầu, "Chưa."

Ngoại trừ Mỹ và Pháp, Chử Khanh chưa từng đi nước nào khác.

"Vậy thì đi đi, ngay mai em ở nhà thu dọn đồ đạc, ngày mốt chúng ta cùng đi Thụy Sĩ, dẫn em đi chơi mấy ngày."

"Được, tuân lệnh."

Dù sao Chử Khanh cũng rảnh rỗi, cũng không tới công ty, ra ngoài chơi cũng tốt, xem như học thêm kiến thức.

"Ngoan."

Tùy Chiêu Thành vuốt tóc Chử Khanh, hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy.

Sau đêm qua, bầu không khí giữa hai người có vẻ tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là Chử Khanh, không còn lúng túng nữa.

Tùy Chiêu Thành rất thích nhìn thấy Chử Khanh như vậy, anh đã hạ quyết tâm muốn sống cùng cô cả đời, thấy Chử Khanh luôn gò bó, Tùy Chiêu Thành cũng đau lòng.

Tay Chử Khanh đã tốt lắm rồi, ngày mai anh sẽ đi công tác cùng Tùy Chiêu Thành, cho nên Chử Khanh thu dọn đồ đạc của mình, nên cô cũng tiện thể thu dọn đồ đạc giúp Tùy Chiêu Thành.

Tự mình thu dọn đồ đạc thì dễ rồi, nhưng còn của Tùy Chiêu Thành thì không biết anh có thích không, quên đi, dù sao Tùy Chiêu Thành cũng không so đo đâu, Chử Khanh xem dự báo thời tiết ở Thụy Sĩ, dựa theo thời tiết để lấy quần áo, một lát thì đã sửa soạn xong.

Tùy Chiêu Thành trở về nhìn thấy, cũng không nói được hay không, sáng sớm hôm sau, chú Trần đưa họ ra sân bay, Chử Khanh ngồi gần cửa sổ, Tùy Chiêu Thành ngồi bên ngoài, suy nghĩ một lúc, lâu rồi Chử Khanh không ra nước ngoài, mặc dù nhà họ Chử cũng có chút tiền nhưng cũng không thể bay khắp thế giới.

Tùy Chiêu Thành nắm lấy cổ tay Chử Khanh nói: "Khi đến Thụy Sĩ, em ở khách sạn chơi hai ngày, anh giải quyết công việc xong rồi sẽ dẫn em đi chơi."

"Được."

Ở Thụy Sĩ, Tùy Chiêu Thành thật sự rất bận, bận rộn đúng hai ngày, sau đó đã rảnh rỗi dẫn Chử Khanh đi chơi, Tùy Chiêu Thành đưa Chử Khanh đi Lucerne, Lausanne, còn đi đến Montreux, một tuần ngắn ngủi nhưng đi được rất nhiều chỗ.

Điều làm Chử Khanh ngạc nhiên hơn nữa là dường như Tùy Chiêu Thành rất quen thuộc với những nơi này. Đi đến đâu anh cũng có thể kể cho Chử Thanh nghe rất nhiều chuyện xưa hay truyền thuyết của nơi đó, cũng giúp Chử Khanh hiểu rõ Tùy Chiêu Thành hơn, thật ra anh cũng không khó gần, còn đối xử với cô rất tốt.

Ở Thụy Sĩ một tuần, khi Chử Khanh về nhà, cô cẩn thận nghĩ về một tháng này, Tùy Chiêu Thành đối xử với cô rất tốt, không hề hung ác như lời đồn.

Chử Khanh đang suy nghĩ có nên đối xử với Tùy Chiêu Thành tốt hơn một chút hay không, mặc dù cuộc hôn nhân này là bất đắc dĩ mới có được nhưng Tùy Chiêu Thành thật sự có tình cảm với cô, vậy cô nên cố gắng hơn, nếu hai người có thể tiến thêm một bước thì cuộc sống sau này sẽ tốt hơn rồi.

Có lẽ lúc đầu không tốt, nhưng nếu kết quả tốt thì cả nhà họ Chử và nhà họ Tùy đều sẽ tốt hơn, Chử Khanh thu lại cảm giác khó chịu, cô cũng có chút tình cảm với Tùy Chiêu Thành, cũng nên làm những thứ vợ cần làm.

Chử Khanh biến hóa như vậy, sao Tùy Chiêu Thành lại không cảm nhận được, đối với sự thay đổi của Chử Khanh, Tùy Chiêu Thành cũng thấy như xuân về hoa nở, quả nhiên là mùa xuân đến khá nhanh, anh kiên trì bấy lâu nay cuối cùng đã có kết quả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương