Hôn Đủ Chưa
-
Chương 14: Không phải là cô ấy trước đây
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên nhanh chóng phai nhạt chỉ là thêm mấy phần sâu thẳm, đôi mắt dài híp lại.
Tô Mộ Tinh thẳng thắn dũng cảm ngoài dự đoán của anh. Cô ấy đón nhận ánh nhìn, khóe mắt nhướng lên hướng về phía anh cười, trong ánh mắt lúng liếng trong trẻo là ánh sáng mong manh lưu chuyển, giống như hồ ly tinh ranh, cứ táo bạo đánh thẳng vào doanh trại địch.
Người trước mắt cũng không có cách nào trùng với hình ảnh cô gái khắp người đều là vết thương, tuyệt vọng bất lực trong trí nhớ của anh nữa. Lúc này toàn thân cô bao bọc bởi lớp áo giáp sắt, không nhìn ra được cảm xúc nào rõ ràng, có vài phần tình cảm chân thật, lại ít nhiều có phần hư tình giả ý.
Bờ môi mỏng của Hứa Thanh Nhiên mím thành vòng cung cứng ngắc, ngón tay giấu dưới trang giấy vuốt nhè nhẹ dọc theo mép trang, lập tức dừng lại. Đôi lông mi dài của người đàn ông hất lên, hừ lạnh một tiếng, tầm nhìn xê dịch, nhấc chân tiến vào phòng bệnh.
Nữ bác sĩ vừa mới đáp lời, theo lời nói cũng chính là bác sĩ phụ trách giường số mười tám, người phản ứng nhanh nhất, ngay tức khắc theo sát phía sau.
Còn lại ba bác sĩ nam không hẹn mà cùng hướng về Tô Mộ Tinh bật ngón tay cái.
Đây rõ ràng là tiền bối nhà mình chịu khuất phục rồi còn gì. Không đẹp mà còn nhìn? Lẽ nào tự nói bản thân bị mù sao?
Khóe miệng Tô Mộ Tinh chan chứa nụ cười, đầu lưỡi đảo quanh kẹo mút trong miệng làm nó xoay trái xoay phải chuyển động một hồi, lần thứ ba cô lấy kẹo trong miệng ra, viên kẹo hình tròn đã tan chảy không ít, còn dư lại cỡ móng tay út.
Gần đây cô muốn cai thuốc, ngậm kẹo cho qua cơn thèm.
Diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai, nếu như cô có ý với Hứa Thanh Nhiên thì dù có giả bộ cũng phải liều mạng giả bộ đến cùng, kiểu trang điểm này phải đổi, ngay cả thói quen cũng phải sửa, không thể lúc nào cũng để bị anh bắt gặp mình đang ngậm thuốc được, thô tục y như một người đàn ông.
Con mẹ nó, ai có thể cứng lên với đàn ông chứ.
Tô Mộ Tinh cầm que nhỏ màu trắng xoay vòng vòng, tâm trạng không tồi, cô cong khóe miệng nháy mắt cười, giơ tay về phía ba người đối diện, "Ăn kẹo không?"
Ba người ngó nhau, đầu lắc như trống bỏi, tiến vào phòng bệnh như một làn khói.
Tô Mộ Tinh: "..."
Cô chu miệng, xoay người, cổ tay dùng sức, que nhỏ trong tay chuẩn xác bay vào thùng rác, lại không phải bắt bọn họ ăn cái này, trong túi cô còn nhiều lắm, vị gì cũng có nha, chạy gì chứ?
Lúc trước, Diệp Mạc Đình trò chuyện cùng Tưởng Mộng nên không để ý đến động tĩnh ngoài hành lang, đúng lúc này đi ra lấy nước thì thấy Tô Mộ Tinh ở ngoài cửa liền đặt ấm nước trong tay xuống bờ tường. Cậu kinh ngạc đi tới đón chị mình.
"Chị, chị đến rồi à." Cậu đón lấy đồ trong tay Tô Mộ Tinh, dẫn chị đi vào trong, giới thiệu với Tiểu Mộng nằm trên giường bệnh, "Tiểu Mộng, chị của anh đến này."
Trước đó Tiểu Mộng vốn đang nằm, vừa nghe Diệp Mạc Đình nói thế liền hơi căng thẳng, một tay chống mép giường làm bộ muốn ngồi dậy.
Tô Mộ Tinh đang chuẩn bị mở miệng ngăn cản, Diệp Mạc Đình đã nói trước, "Tiểu Mộng, cơ thể em còn yếu cứ nằm cũng được, chị là người nhà mình mà." Cậu để giỏ hoa quả và bó hoa xuống, kéo ghế bên cạnh đẩy đến trước mặt Tô Mộ Tinh, còn bản thân lại vòng sang bên kia hơi nâng Tưởng Mộng ngồi dậy rồi kê vài chiếc gối sau gáy cho cô bé.
"Khỏe hơn chút nào chưa?" Tô Mộ Tinh nhìn người trên giường bệnh, so với ngày đó ở đồn cảnh sát, sắc mặt đã tốt hơn bao nhiêu rồi.
Tưởng Mộng hơi rụt rè, cô nhìn sang Diệp Mạc Đình, nhận thấy sự cỗ vũ trong mắt cậu thì như được tiếp thêm mấy phần dũng khí, nhỏ nhẹ trả lời: "Đã đỡ hơn nhiều ạ, Mạc Đình rất săn sóc em."
Tô Mộ Tinh thấp giọng nói: "Vậy thì tốt, Tiểu Mộng cố gắng dưỡng bệnh nhé."
Tô Mộ Tinh có thể hiểu được sự rụt rè của Tiểu Mộng, Diệp Mạc Đình vứt bỏ việc học ở Mỹ quay về đây chăm sóc cô bé, hiển nhiên phải nói dối người nhà, lần này đột nhiên nhảy ra một người chị, ít nhiều sẽ cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí nhiều hơn chính là cảm giác mặc nợ.
Tô Mộ Tinh cũng không nhìn chằm chằm Tưởng Mộng mà chuyển mắt sang người Diệp Mạc Đình, tuy nói khí sắc Tưởng Mộng ít nhiều có chút khá hơn nhưng Diệp Mạc Đình tiều tụy đi không ít, hốc mắt lõm vào, râu ria xồm xoàm, còn đâu phong thái tuổi trẻ trước kia.
Trong lòng Tô Mộ Tinh thở dài một tiếng, mềm giọng nói: "Tiểu Mạc, ở đây có chị chăm sóc Tiểu Mộng, em mấy ngày nay chưa chợp mắt rồi, quay về cố nghỉ ngơi một lúc đi."
Diệp Mạc Đình lắc đầu cự tuyệt, "Chị, em không sao. Em phải ở lại trông..."
Tô Mộ Tinh không đợi cậu nói hết, "Em không phải làm bằng sắt, đến lúc em suy sụp vì quá mệt thì lấy ai chăm sóc Tiểu Mộng?" Tầm mắt cô dừng lại trên giường bệnh, quanh co hỏi Tưởng Mộng như muốn trưng cầu ý kiến, "Nghỉ ngơi mấy tiếng cũng là nghỉ ngơi, em nói có phải không Tiểu Mộng?"
Tưởng Mộng đương nhiên lo lắng cho Diệp Mạc Đình, lập tức tiếp lời: "Mạc Đình, anh không cần để ý đến em. Bệnh viện có bao nhiêu bác sĩ vây quanh như vậy, bác sĩ Hứa lại giỏi như thế, chắc chắn em sẽ không có chuyện gì."
Diệp Mạc Đình vẫn hơi do dự, cậu rất mệt nhưng sâu trong lòng này lại càng sợ hãi hơn.
Tô Mộ Tinh nói: "Chẳng lẽ em không yên tâm khi chị ở đây sao?"
"Em đương nhiên tin tưởng chị!" Diệp Mạc Đình hơi cao giọng.
Cậu đương nhiên tin Tô Mộ Tinh, nếu không tin tưởng thì ngày đó ở đồn cảnh sát sẽ không nghĩ đến việc gọi điện thoại cho chị ấy đầu tiên, nếu không tin tưởng cũng sẽ không nói thẳng chuyện của Tiểu Mộng với chị.
Ở nhà họ Diệp, cậu có thể tin tưởng ai chứ, ngoại trừ người chị rời khỏi nhà gần mười năm này, cậu không nghĩ ra nổi còn có ai sẽ thương tiếc Tiểu Mộng. Từ lúc tám tuổi được đón về nhà họ Diệp, cậu đã hết lòng hết dạ yêu quý người chị gái này, nhưng cậu biết, Tô Mộ Tinh không thích cậu.
Sự việc năm ấy náo loạn lớn nhường ấy, cậu cũng không biết rốt cuộc mẹ mình có nhúng tay vào hay không, nhưng nhiều năm qua, Tô Mộ Tinh vẫn như cũ, luôn nhận định Lục Y Vân không thoát khỏi dính líu đến vụ án năm đó, cũng chưa hề đặt chân vào nhà họ Diệp một bước.
Diệp Mạc Đình không cậy mạnh nữa, dặn dò mấy câu rồi đứng lên trở về căn hộ chung cư. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Mộ Tinh và Tưởng Mộng.
Tưởng Mộng có phần dè dặt.
"Muốn ăn gì không?" Tô Mộ Tinh lấy một quả táo trong khay, "Chị gọt táo cho em nhé." Cũng không đợi Tưởng Mộng phản ứng, cô đã tự mình lấy dao gọt hoa quả bên cạnh gọt vỏ.
Ánh mắt Tưởng Mộng dõi theo những miếng vỏ táo vuông vức bằng ngón tay cái, "Chị, chị có gì cứ nói với em đi ạ."
Đó là lí do mới đẩy Diệp Mạc Đình đi chỗ khác.
Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn Tưởng Mộng, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thật sự là một cô gái hiểu biết, cô rời ánh nhìn rũ mắt, động tác tay không dừng lại, "Mạc Đình là người lớn rồi."
Vốn trước đó đúng là cô có lời muốn nói, nhưng thấy Diệp Mạc Đình cam tâm tình nguyện, cô còn biết nói gì.
Gọt xong quả táo trên tay, vỏ táo dài thuận theo lưỡi dao sắt bén từng cái từng cái vững vàng rơi vào thùng rác, Tô Mộ Tinh cắt táo thành miếng, lại tỉ mỉ dùng dĩa cắm một miếng đưa cho người đối diện.
Tưởng Mộng vươn tay nhận lấy, thử một miếng nhỏ, từ bé cô đã lớn lên trong cô nhi viện, hiểu rõ nhất chính là nhìn sắc mặt người khác, từ đầu đến cuối Tô Mộ Tinh vẫn luôn lạnh nhạt, không cố tỏ ra gần gũi thân thiết cũng không có ý trách cứ, Diệp Mạc Đình lại thường xuyên nhắc đến chị ấy trước mặt mình nên trong lòng cô sinh ra mấy phần thiện cảm, nói một câu từ đáy lòng: "Chị, có phải em rất ích kỷ hay không ?"
Tô Mộ Tinh mím môi, giơ tay vỗ vỗ lên đôi tay Tưởng Mộng đặt ở trên chăn đang đan chặt vào nhau, "Em đừng nghĩ nhiều quá."
Tưởng Mộng không có bạn bè gì, ngoài Diệp Mạc Đình, chẳng có ai đến thăm cô, thế nhưng có những chuyện không cách nào nói với Diệp Mạc Đình, kìm nén trong lòng quá lâu khó chịu vô cùng nên khi đó mới ầm ĩ trốn khỏi bệnh viện.
Cô cảm thấy mình còn chưa chết mà đã như một người chết rồi, có rất nhiều điều muốn tâm sự nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, vẫn cứ không địch nổi cơn buồn ngủ nên mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tô Mộ Tinh cực kì nhẹ nhàng thở dài.
Y tá đẩy chiếc xe đẩy nhỏ vào, thay bình truyền dịch mới rồi lại nhẹ chân nhẹ tay đi ra.
Tưởng Mộng ngủ không yên, liên tục trở mình, chăn trên người bị xốc lên hơn nửa, Tô Mộ Tinh đứng dậy kéo chăn lại cho con bé, bỗng tầm mắt không nhịn được mà ngưng đọng.
Chăn tuột ra cuốn lại dưới nách trái Tưởng Mộng, nửa người hở ra ngoài, quần áo bệnh nhân cô mặc hơi rộng, cúc áo trước ngực lỏng lẻo, còn có một cái chưa cài hết, áo bung ra làm lộ bụng dưới bằng phẳng của cô gái, trên da thịt trắng ngần xăm một đóa hoa, cỡ gần bằng một đồng xu, màu đen, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống hoa lắm, năm cánh hoa nở rộ nhưng có một cách hoa lớn dị thường, một sợi mảnh dẻ quấn một vòng quanh cánh hoa như làn khói thuốc lững lờ bay lên.
Hình xăm rất đặc biệt, cô gái nhỏ này cũng có ý tưởng khá độc đáo.
Cô không nghĩ nhiều, sợ Tưởng Mộng cảm lạnh nên vội vàng đắp kín chăn, cận thận dém góc chăn cho cô bé.
Hà Nội, 30/11/2020
00h50
Đột nhiên có hứng thú. Ngẩng lên nhìn thời gian đã quá muộn.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook