Phủ đệ Mộ Dung gia.

Vốn là phủ đệ của một trong ba gia tộc lớn phồn vinh nhất trong thành Tử Vân, lúc này lại giống như một đống đổ nát.

Khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau và dấu vết bị chân khí khổng lồ càn quét.

Tất nhiên, còn cả xác của người gia tộc Mộ Dung.

Tuy Tiêu gia và Mộ Dung gia đại chiến nhưng người chết là lớn nhất, nhóm con cháu Tiêu gia có lương tâm không phá hoại thi thể bọn họ, ngay cả thi thể của nhóm Mộ Dung Mặc, Mộ Dung Sơn ở ngoài hoang dã cũng được kéo tới nơi này.

Coi như sau khi chết có thể để bọn họ có chỗ lá rụng về cội.

Nhóm con cháu Tiêu gia làm tới nước này đã coi như hết lòng.

Mùi máu tanh nồng, tình cảnh ghê tởm nên bình thường không có ai tới nơi này. Dù sao thì những thứ đáng giá nhất đã bị Tiêu gia mang đi hết, ngay cả kẻ trộm cũng không dám ghé thăm nơi này.

Nhưng lúc này lại có bóng người leo tường tiến vào.

Bóng người này chính là Tiêu Dật.

Tiêu Dật đi tới trước cái xác, con mắt Thái Âm Thái Dương xuất hiện, hấp thu tất cả sức mạnh võ hồn của tộc nhân Mộ Dung gia.

Hiện giờ hắn rất cần sức mạnh, gấp gáp muốn gia tăng tu vi.

Bình thường bởi vì võ hồn dưới cấp bậc màu vàng quá yếu nên sau khi võ giả chết đi, võ hồn sẽ tự động tiêu tan trong trời đất trong vòng mười ngày.

Hiện giờ thời gian vẫn chưa tới mười ngày.

Tiêu Dật hấp thu xong võ hồn, cảm thấy thực vui vẻ.

Mộ Dung Mặc và hai võ giả trung niên lạ mặt mà hắn dẫn về, Mộ Dung Sơn và bốn vị trưởng lão Mộ Dung gia đều là võ hồn màu vàng.

Mặt khác, trong số nhóm chấp sự tinh anh cũng có hai võ hồn màu vàng.

Tổng cộng là mười võ hồn màu vàng.

Võ hồn Khống Hỏa Thú nháy mắt đột phá lên màu xanh lá cây.

Sau đó số con cháu Mộ Dung gia còn lại đều là võ hồn màu cam và màu đỏ. Tuy cấp bậc thấp nhưng thắng ở số lượng nhiều.

Màu xanh lá cây của võ hồn Khống Hỏa Thú hơi đậm màu một chút.

Bảy loại màu sắc võ hồn: đỏ thẫm – cam – vàng – xanh lá cây – xanh dương – xanh da trời - tím, võ hồn màu xanh lá cây đã là rất mạnh mẽ, ít nhất thì ở thành Tử Vân này nó chính là mạnh nhất.

Lúc này, Tiêu Dật cũng quan sát võ hồn Băng Loan Kiếm.

Phát hiện Băng Loan Kiếm vốn có màu tím đậm, lúc này màu sắc cũng không thay đổi bao nhiêu.

Quả nhiên đối với võ hồn màu tím mạnh nhất thì số võ hồn dưới màu vàng như thế căn bản không có tác dụng.

Tất nhiên, Tiêu Dật cũng đã rất hài lòng rồi, cười cười xoay người rời đi.

...

Trở lại Tiêu gia thì nhóm trưởng lão đã chờ hắn từ sớm.

Tam trưởng lão giao một túi càn khôn cho hắn, quan tâm nói: "Dật nhi, đây là đồ dùng được chuẩn bị cho con. Có đan dược, ngân lượng... còn có một một món vũ khí là kiếm tinh thiết tử vân."

"Mặc dù con có thiên phú cực cao nhưng ý trời trêu người lại để con thức tỉnh võ hồn Khống Hỏa Thú cấp bậc màu đỏ thấp nhất. Trước kia ta từng thấy con dùng lửa ngưng tụ thành kiếm để chiến đấu, hôm nay đã đặc biệt chuẩn bị vũ khí tốt hơn cho con."

Kiếm thiết tử vân có giá bán cả trăm lượng, là vũ khí tiêu chuẩn của không ít con cháu trong gia tộc.

Mà kiếm tinh thiết tử vân được làm từ thiết tử vân tinh luyện, sắc bén bền chắc hơn rất nhiều, giá bán ngàn lượng, cũng chính là loại vũ khí tốt nhất của thành Tử Vân, bình thường chỉ có chấp sự Hậu Thiên mới dùng nổi.

Tiêu Dật nhận lấy túi càn khôn, nói cám ơn một tiếng: "Cám ơn Tam trưởng lão."

Lúc này Đại trưởng lão cũng đưa qua một chiếc túi càn khôn, nói: "Tiêu Dật, đây là quả bồi nguyên chu mà ngươi bảo ta tìm giúp. Thứ này là dược liệu tam phẩm, rất khó tìm, chỉ có ba quả thôi."

"Cám ơn Đại trưởng lão." Tiêu Dật nói cám ơn, hắn đã sớm muốn luyện Kim Mạch Đan rồi nhưng không tìm được quả bồi nguyên chu.

"Đừng vội." Đại trưởng lão xua tay, lại nói tiếp: "Bên trong còn có một cái lò luyện dược tên là lò vàng Ly Hỏa, chính là lò luyện dược tứ phẩm duy nhất của thành Tử Vân. Năm đó lúc ta còn trẻ ngẫu nhiên giành được khi rèn luyện bên ngoài, nó đã bầu bạn với ta hơn nửa đời người, bây giờ tặng cho ngươi."

"Hi vọng nó có thể giúp đỡ ngươi khi ở bên ngoài."

"Lò luyện dược tứ phẩm?" Tiêu Dật lại càng hoảng sợ hơn.

Lò luyện dược chính là trợ thủ đắc lực của luyện dược sư, có ảnh hưởng rất lớn tới xác suất thành công, tốc độ luyện dược.

Vì thế lò luyện dược rất đắt đỏ, bình thường cũng khó mua được phẩm cấp cao.

Lò luyện dược không tính phẩm, có khá nhiều sử dụng.

Lò luyện ba xoáy chính là lò luyện dược quý giá nhất ở thành Tử Vân, thế nhưng nó chẳng qua cũng chỉ là nhất phẩm.

Thậm chí luyện dược sư tam phẩm ở hai gia tộc lớn khác cũng chỉ dùng lò luyện dược nhị phẩm.

Về phần lò luyện dược tam phẩm thì chưa từng xuất hiện trong thành Tử Vân.

Không quản thế nào Tiêu Dật cũng không ngờ lò luyện bên người của Đại trưởng lão lại chính là một lò luyện dược tứ phẩm quý giá.

Thật sự là quá quý giá, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, Đại trưởng lão Tiêu Ly Hỏa cũng nhờ vào cơ duyên lúc trẻ mới trùng hợp lấy được.

"Cám ơn Đại trưởng lão." Tiêu Dật cúi người thật thấp.

"Thế mà đã vui vẻ tới vậy rồi sao?" Đại trưởng lão vui mừng cười nói.

"Hở?" Tiêu Dật nghi hoặc.

Lúc này Đại trưởng lão lại lấy ra một thứ đưa cho Tiêu Dật, là một đôi găng tay trong suốt.

"Đây là?" Tiêu Dật nghi ngờ hỏi.

Đại trưởng lão nói: "Linh khí hạ phẩm, găng tay Liệt Diễm. Là do tổ tiên Tiêu gia chúng ta lưu lại, tương truyền là được chế tạo từ tơ của băng tàm hắc ngọc ở vùng cực nóng trên dãy núi Vẫn Tinh."

"Mang vào tay lạnh buốt mềm mại, tuy nhẹ mềm mỏng nhưng dao thương không thể nào chém đứt, cứng rắn vô cùng. Đeo vào tay có thể tự động ẩn vào trong da như không có thứ gì."

"Lúc sử dụng có thể điều động chân khí, tăng cường khả năng kiểm soát ngọn lửa trên phạm vi lớn."

Tiêu Dật nhận lấy găng tay Liệt Diễm, sau đó kinh hãi nói: "Tiêu gia chúng ta có cả linh khí sao?"

Linh khí, đây là vật thượng phẩm quý giá nhất trên đại lục Viêm Long, không gì sánh bằng.

Bởi vì nó là thứ có thể trực tiếp gia tăng chiến lực của cường giả.

Linh khí phân chia thành bốn phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.

Mặc dù chỉ là linh khí hạ phẩm nhưng so với lò luyện dược tứ phẩm còn quý giá hơn.

Tuyệt đối có thể giúp võ giả gia tăng sức chiến đấu lên vài lần, đạt tới hiệu quả chiến đầu vượt cấp.

Tiêu Dật dám nói nếu mình sử dụng găng tay Liệt Diễm này, cho dù không dùng bất cứ võ kỹ và chiêu thức nào cũng có thể dễ dàng chiến đấu với võ giả Tiên Thiên.

Nếu dùng tới võ kỹ và chiêu thức thì sức chiến đấu lại càng mạnh khỏi bàn.

Nhưng bởi vì quá quý giả, toàn bộ thành Tử Vân cũng không có, ngay cả cửa hàng Thịnh Bảo cũng không thấy bán.

Tiêu Dật phát hiện Tiêu gia có không ít bảo bối, động Tử Vân, pho tượng yêu thú, và cả găng tay Liệt Diễm này nữa, tất cả đều không phải một gia tộc như Tiêu gia có thể sở hữu.

Nói vậy, Tiêu gia nhiều năm trước có lẽ hùng mạnh hơn bây giờ rất nhiều.

Đại trưởng lão thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Dật thì không khỏi cười nói: "Tiểu tử thúi, ngươi nghĩ tu vi nửa bước Động Huyền của ta làm sao đột phá được lồng giam linh khí của Mộ Dung Mặc chứ? Còn không phải là nhờ vào thứ này à."

"Đây vốn là vũ khí được truyền lại cho các đời gia chủ của Tiêu gia, hiện giờ truyền lại cho ngươi."

Tiêu Dật lắc đầu từ chối: "Vẫn là để lại cho Đại trưởng lão giữ đi, nếu như sau này Tiêu gia gặp phải cường địch thì ngươi có thể bảo vệ Tiêu gia chu toàn."

"Cầm lấy đi." Đại trưởng lão nói: "Ta cảm giác được không bao lâu nữa là mình có thể chính thức đột phá cảnh giới Động Huyền. Linh khí hạ phẩm gia tăng có hạn đối với võ giả cảnh giới Động Huyền, có dùng cũng không khác biệt mấy, nếu là linh khí trung phẩm thì còn may ra."

Vừa nói, Đại trưởng lão vừa cưỡng ép nhét găng tay Liệt Diễm vào tay Tiêu Dật.

Trong lòng Tiêu Dật không khỏi chảy xuôi một dòng nước ấm, đương nhiên hắn biết Đại trưởng lão nói vậy chỉ vì muốn mình yên tâm lấy găng tay Liệt Diễm.

Linh khí hạ phẩm dù sao cũng là vũ khí hiếm có, có và không có hiển nhiên vẫn có sự khác biệt.

Cho dù thật sự không tăng phúc quá nhiều đối với cảnh giới Động Huyền nhưng ít nhất cũng tăng được một chút, vẫn tốt hơn không có. Trong cuộc chiến của võ giả cấp cao, chỉ cần chênh lệch một chút cũng sẽ ảnh hưởng tới thắng bại.

"Đã vậy thì ta xin nhận lấy." Tiêu Dật cũng không nói thêm gì mà nhận lấy, để Đại trưởng lão yên tâm khi để mình ra ngoài rèn luyện, trong lòng cũng khắc ghi ân tình hôm nay.

"Nói ngốc nghếch gì vậy chứ, nó vốn thuộc về ngươi." Đại trưởng lão xua tay, ý bảo Tiêu Dật đừng nghĩ nhiều.

"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ." Đại trưởng lão nghiêm túc dặn dò: "Linh khí hạ phẩm chính là trọng bảo, không thể tùy tiện lộ ra. Nếu không phải nguy hiểm tới tính mạng thì đừng tùy tiện sử dụng. Một khi dùng thì phải diệt khẩu, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết."

"Ở thế giới bên ngoài, lòng người phức tạp hơn trong gia tộc rất nhiều."

Tiêu Dật gật đầu nói: "Ta hiểu được."

Đại trưởng lão dặn dò xong thì Nhị, Tứ, Lục trưởng lão lần lượt lấy túi càn khôn ra đưa cho Tiêu Dật, đều là nguyên liệu có giá trị không chỏ, đan dược, còn cả ngân lượng.

"Bọn ta chỉ có thể giúp ngươi được như thế, lần này ngươi rời khỏi Tiêu gia tới Liệt Thiên Kiếm Phái, nhất định phải cẩn thận." Tất cả trưởng lão đều nghiêm túc dặn dò.

"Vẫn là câu nói đó, Tiêu gia có ngươi thì sẽ có tương lai, mọi chuyện đều phải chú ý cẩn thận."

Tất cả trưởng lão giống như căn dặn đứa nhỏ nhà mình phải đi xa, đều tràn đầy quan tâm và yêu thương.

"Ta biết rồi." Tiêu Dật gật đầu, cúi người, chân thành nói: "Các vị trưởng lão hãy chờ ta, Dật nhi nhất định sẽ nổi danh quận Bắc Sơn, đến ngày ta trở lại sẽ để người khác không còn dám ức hiếp Tiêu gia chúng ta nữa."

Dứt lời, Tiêu Dật xoay người rời đi, bóng dáng chớp lóe, thoáng chốc đã rời khỏi phủ đệ Tiêu gia.

...

Trước cổng phủ đệ, tất cả trưởng lão vẫn chưa rời đi, nhìn bóng dáng đã sớm biến mất kia thật lâu, sau đó đột nhiên thở dài.

"Sau này Tiêu gia ta có lẽ sẽ rất khó khăn." Vẻ mặt Nhị trưởng lão đầy lo lắng.

"Bắc Sơn Mộ Dung gia sẽ không công khai diệt chúng ta, nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể chén ép chúng ta tới thở không nổi." Tam trưởng lão cũng ưu sầu không thôi.

Trong mắt Đại trưởng lão lóe lên ánh sáng: "Có khó hơn nữa cũng phải vượt qua; có bị chèn ép đến bực bội khó chịu cũng phải ráng mà nhịn."

"Tiêu gia chúng ta vẫn còn có Tiêu Dật. Lúc Tiêu Dật trở về chính là ngày quật khởi của Tiêu gia."

[hết 61]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương