"Ui...." Tiêu Dật đột nhiên tỉnh lại, cơ thể có chút cứng ngắc, đau đớn.

Vừa mở mắt ra liền thấy Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Tứ Lục trưởng lão.

"Đây là đâu vậy?" Tiêu Dật mơ hồ hỏi.

Đại trưởng lão cười khẽ nói: "Là Tiêu gia."

Tam trưởng lão cũng tươi cười: "Dật nhi, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi."

Vẻ mặt Tiêu Dật đầy nghi hoặc: "Sao chúng ta lại quay về Tiêu gia? Người của Mộ Dung gia đâu?"

Đại trưởng lão nói: "Mộ Dung Sơn và đám trưởng lão Mộ Dung gia đều đã chết, trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, bọn ta đã tiêu diệt toàn bộ Mộ Dung gia, nguy cơ của Tiêu gia đã được giải quyết, ngươi có thể yên tâm."

"Đã giải quyết hết rồi à?" Tiêu Dật cười cười, thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"

"Tròn bảy ngày bảy đêm." Nhị trưởng lão ở bên cạnh cười khẽ: "Thằng nhóc nhà ngươi ấy, lúc ôm ngươi về thì lạnh cứ như khối băng vậy. Dọa đám bọn ta phải thay phiên dùng chân khí ôn dưỡng cơ thể cho ngươi, trông mong ngươi tỉnh lại."

Đại trưởng lão trầm giọng hỏi: "Sau khi cuộc chiến với Mộ Dung gia kết thúc, bọn ta lập tức chạy đi tìm ngươi. Nhìn thấy xác của Mộ Dung Mặc và ngươi đang bị thương nặng hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Khụ khụ." Tiêu Dật suy yếu ho khan hai tiếng, vết thương trong người vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Tam trưởng lão quan tâm nói: "Dật nhi à, con không sao chứ?"

Đại trưởng lão cũng giật mình, vội vàng bắt mạch giúp hắn.

Tiêu Dật suy yếu lắc đầu nói: "Ta không sao, kinh mạch trong cơ thể bị tổn thương nhưng không đáng ngại, chỉ cần tịnh dưỡng một phen là được."

"Vậy thì tốt rồi." Đại trưởng lão nói: "Bản thân ngươi cũng là luyện dược sư, vết thương của mình thế nào ngươi rõ hơn ai hết, cũng không cần bọn ta lo lắng."

"Hừ." Tam trưởng lão lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: "Mộ Dung gia khốn khiếp, nếu không vì đám tiểu nhân này thì Dật nhi sao lại bị thương nặng tới vậy chứ? Đáng tiếc, không thể giết hết cả gia tộc đó."

Tiêu Dật nghi ngờ hỏi: "Không phải Đại trưởng lão nói đã tiêu diệt toàn bộ Mộ Dung gia rồi à?"

Đại trưởng lão giải thích: "Trước đó bọn ta quay về Tiêu gia, mỗi người đều có thương tích trong người, phải nghỉ ngơi một phen rồi mới tới Mộ Dung gia. Người của Mộ Dung gia rất giảo hoạt, đã có vài tên con cháu chạy trốn từ trước."

Tam trưởng lão tức giận nói: "Lúc bọn ta tới Mộ Dung gia thì Mộ Dung Thiên Quân, Mộ Dung Kiều Nhi và Mộ Dung Hiên đã biến mất."

"Không cần để ý tới chúng." Tiêu Dật lắc đầu: "Chúng không thành tài được thì chẳng có đe dọa gì tới Tiêu gia cả."

"Tiêu Dật." Đại trưởng lão đột nhiên gọi một tiếng, sau đó bắt đầu im lặng.

"Vâng?" Tiêu Dật nhíu mày, có chút hồi phục tinh thần, nhạy bén nhận ra vẻ ưu sầu nồng đậm trên người ba vị trưởng lão.

Hiện giờ nguy cơ của Tiêu gia đã được giải trừ nhưng sắc mặt của ba vị trưởng lão vẫn rất nghiêm nghị, hiển nhiên sự việc không hề đơn giản.

"Sao vậy?" Tiêu Dật trầm giọng hỏi.

Ba vị trưởng lão liếc nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.

Đại trưởng lão lên tiếng: "Có hai tin xấu muốn nói với ngươi."

Tiêu Dật gật đầu, ý thức được chuyện không bình thường nên lên tinh thần, chân thành nói: "Xin Đại trưởng lão cứ nói."

"Tin xấu thứ nhất." Đại trưởng lão nói: "Mấy hôm trước bọn ta có giữ lại tính mạng của vài tên chấp sự Mộ Dung gia, cũng đã thẩm vấn một phen. Dù sao thì bọn chúng vẫn chưa nói rõ mấy năm nay Mộ Dung Mặc rốt cuộc đã đi đâu? Sao lại một mình quay về thành Tử Vân? Chuyện này chúng ta cần phải biết rõ ràng."

Tiêu Dật lắng nghe, trước kia hắn cũng rất nghi hoặc về chuyện này. Nhưng khi đó thời gian gấp gáp nên cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

Đại trưởng lão nghiêm túc nhìn Tiêu Dật, giọng điệu rất nghiêm túc: "Lần này Mộ Dung Mặc trở về là vì muốn xưng bá thành Tử Vân. Nhưng nguyên nhân lại không hề liên quan tới thành Tử Vân."

"Mỏ thiết tử vân." Không đợi Tiêu Dật đặt câu hỏi, Đại trưởng lão đã nói trước: "Mục đích của hắn là chiếm được tất cả các mỏ thiết tử vân. Hơn nữa lần Mộ Dung Sơn dẫn người tập kích phủ đệ Tiêu gia, không phải hắn đang bế quan, chỉ là không tiện ra tay thôi."

"Nếu không phải chúng ta giết chết trưởng lão Mộ Dung gia, có lẽ lão già kia sẽ không xuất hiện. Nhưng một khi đã xuất hiện thì sẽ không tiếc mọi giá để đuổi giết chúng ta để diệt khẩu."

Mày Tiêu Dật lại càng nhíu chặt hơn, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đại trưởng lão chỉnh lại suy nghĩ trong đầu một chút, không trả lời Tiêu Dật mà nhìn thẳng Tiêu Dật hỏi: "Ngươi có biết Bắc Sơn Mộ Dung gia không?"

"Bắc Sơn Mộ Dung gia?" Tiêu Dật lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu.

Đại trưởng lão gật đầu: "Ngươi chưa từng tới những nơi khác ngoài thành Tử Vân để rèn luyện, không biết cũng bình thường. Bắc Sơn Mộ Dung gia nằm ở quận Bắc Sơn, không ai không biết, có thể nói là danh tiếng hiển hách."

"Vậy ngươi có biết cửa hàng Thịnh Bảo không?" Đại trưởng lão lại hỏi.

"Biết." Tiêu Dật gật đầu: "Đây là cửa hàng lớn nhất ở quận Bắc Sơn chúng ta."

Cửa hàng Thịnh Bảo chuyên bán đồ dùng tu luyện của võ giả, thiên tài địa bảo, kỳ trân dị bảo, đan dược, nguyên liệu, các loại vũ khí, cần gì cũng có.

Trong thành Tử Vân có một chi nhánh, Tiêu Dật từng tới đó mua nguyên liệu luyện đan.

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng vậy, quận Bắc Sơn có một trăm năm mươi thành, mỗi thành đều có chi nhánh của cửa hàng Thịnh Bảo, có thể nói đó là cửa hàng có thế lực lớn nhất ở quận Bắc Sơn chúng ta."

Quốc gia của Tiêu gia chúng ta có tên là vương quốc Viêm Võ, là một vương quốc cực kỳ rộng lớn.

Vương quốc Viêm Võ có tổng cộng ba mươi sáu quận, thành trì vô số.

Quận Bắc Sơn chính là một trong số đó, có một trăm năm mươi thành.

Thành Tử Vân là một thành của quận Bắc Sơn.

Thành Tử Vân rất lớn nhưng nếu so với cả quận Bắc Sơn thì chẳng khác gì muối bỏ biển. Mà quận Bắc Sơn cũng chỉ là một quận của vương quốc Viêm Võ mà thôi.

Có thể thấy được quận Bắc Sơn đã rất rộng; mà vương quốc Viêm Võ còn rộng lớn tới mức độ nào.

Trở lại chuyện chính.

Đại trưởng lão nói tiếp: "Cửa hàng lớn nhất ở quận Bắc Sơn chúng ta chính là cửa hàng Thịnh Bảo, mà nó thuộc về Bắc Sơn Mộ Dung gia."

Tiêu Dật gật đầu, chuyện này cũng không lạ, thế giới rộng lớn như vậy, vẫn luôn có một ít gia tộc lớn mạnh, nội tình và thế lực cũng lớn đến độ làm người ta phải giận sôi gan.

Nhưng đột nhiên Tiêu Dật nghĩ tới một ý tưởng đáng sợ.

Hắn nghi hoặc nói: "Đại trưởng lão, ngươi đừng nói với ta là Mộ Dung gia và Bắc Sơn Mộ Dung gia này có quan hệ?"

Đại trưởng lão gật đầu nói: "Đúng là có quan hệ, nhưng quan hệ không lớn. Mộ Dung gia là một chi nhánh của Bắc Sơn Mộ Dung gia từ rất nhiều năm trước. Có điều đã là chuyện rất nhiều năm rồi, bọn họ sớm đã không còn liên hệ."

"Năm đó Mộ Dung Mặc biến mất ở thành Tử Vân chính là tới Bắc Sơn Mộ Dung gia, trở thành chấp sự ngoại môn."

Chấp sự ngoại môn là địa vị không quá quan trọng của gia tộc. Gia tộc thường dùng thủ đoạn này để hấp dẫn võ giả ngoại tộc cống hiến cho mình.

Địa vị của chấp sự ngoại môn kém hơn chấp sự, thậm chí kém hơn cả con cháu xuất sắc của gia tộc, gần bằng con cháu bình thường có địa vị cao một chút.

Đại trưởng lão nói tiếp: "Lần này Mộ Dung Mặc trở về là muốn có được tất cả mỏ thiết tử vân để cống hiến cho Bắc Sơn Mộ Dung gia, hi vọng thăng cấp địa vị của mình."

"Dù sao thì thiết tử vân cũng là nguyên liệu có nhu cầu rất lớn, Bắc Sơn Mộ Dung gia lại là một gia tộc buôn bán, bọn họ lại càng để ý tới danh dự và danh tiếng. Chấp sự ngoại môn như Mộ Dung Mặc vì muốn thăng cấp địa vị của mình mà không tự thủ đoạn, vì tư lợi bản thân mà sát hại gia tộc khác, thậm chí làm hại cả một phương."

"Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ phá hủy danh tiếng Bắc Sơn Mộ Dung gia, dẫn tới việc buôn bán bị tổn hại, Mộ Dung Mặc sẽ bị gia tộc trừng phạt nghiêm khắc."

"Đây chính là nguyên do hắn sẽ không tùy tiện ra tay, một khi ra tay phải diệt khẩu. Hắn muốn thần không biết quỷ không hay lấy được tất cả quặng mỏ."

"Ta hiểu rồi." Sau khi nghe Đại trưởng lão giải thích, Tiêu Dật lập tức hiểu được.

Tất nhiên hắn cũng hiểu được nguyên nhân làm sắc mặt ba vị trưởng lão nghiêm túc tới vậy: "Các vị sợ người của Bắc Sơn Mộ Dung gia sẽ tới gây chuyện với chúng ta à?"

Tuy Bắc Sơn Mộ Dung gia trọng thanh dang, Mộ Dung Mặc chỉ là một chấp sự ngoại môn không quan trọng.

Nhưng dù sao thì Mộ Dung Mặc cũng là người của bọn họ, cây sống cần da người sống cần thể diện, người trong thế lực nhà mình bị người ngoài giết chết, thế lực nhà mình không có khả năng thờ ơ, đây là hành vi bị bẽ mặt.

Từ khi nghe thấy năm chữ Bắc Sơn Mộ Dung gia, sắc mặt Tiêu Dật cũng trở nên nghiêm túc nhưng vẫn bình tĩnh ứng phó; Đại trưởng lão dùng lý trí phân tích, Nhị và Tam trưởng lão thì trầm tư.

Chỉ có Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão lộ ra lo âu, lưỡng lự.

Lúc này nghe Tiêu Dật nói vậy thì suýt chút nữa đã hoảng sợ nhảy dựng.

"Trời ơi!" Tứ trưởng lão kinh hãi nói: "Nếu Bắc Sơn Mộ Dung gia tới tìm chúng ta gây sự, Tiêu gia chúng ta sẽ bị tiêu diệt không còn lại cặn luôn mất."

"Sẽ không." Tiêu Dật và Đại trưởng lão cùng lắc đầu.

"Thông minh." Vẻ mặt Đại trưởng lão đầy tán thưởng, cười nói với Tiêu Dật: "Ngươi nói đi."

Tiêu Dật gật đầu nói: "Ở trong mắt con quái vật lớn Bắc Sơn Mộ Dung gia kia, Tiêu gia chúng ta chỉ là một con kiến nhỏ yếu, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết, tùy tiện phái cường giả trong tộc tới là có thể tiêu diệt chúng ta."

"Nhưng lần này dù sao cũng là Mộ Dung Mặc sai, là Mộ Dung Mặc đã dấy lên tranh chấp. Nếu bọn họ vì thế mà tiêu diệt Tiêu gia chúng ta thì sẽ ảnh hưởng tới danh dự."

"Tuy có khả năng chỉ ảnh hưởng một xíu xiu thôi, thậm chí nhỏ tới không đáng kể. Nhưng đối với bọn chúng cũng quan trọng hơn Tiêu gia chúng ta cả trăm lần."

Tiêu Dật lộ ra vẻ mặt tự giễu: "Nói đơn giản là, bọn chúng vốn không để chúng ta ở trong mắt."

"Mạng của toàn bộ Tiêu gia chúng ta không chống đỡ được chút xíu danh dự đó của Bắc Sơn Mộ Dung gia, bọn chúng không cần phải làm như thế."

Tuy rất châm chọc nhưng cũng chính là sự thật.

Đối với thế giới tàn khốc mạnh được yếu thua này, mạng người ở trong mắt những thế lực lớn quả thực chẳng đáng một đồng.

Tiêu gia là một trong ba gia tộc lớn ở thành Tử Vân, nhưng đặt vào toàn quận Bắc Sơn thì chỉ là một gia tộc nhỏ bé không đáng nói tới.

Mà Bắc Sơn Mộ Dung gia chính là một trong số những gia tộc mạnh nhất của quận Bắc Sơn, cho dù là ở toàn bộ vương quốc Viêm Võ cũng có tiếng tăm không nhỏ.

Hai bên căn bản không cùng cấp bậc.

Đại trưởng lão cười nói: "Tiêu Dật, ở một vài thời điểm ta thật sự không thể nào hiểu được, tâm trí của ngươi sao lại già dặn đến vậy, không hề kém cỏi hơn lão giả đã trải qua hơn nửa đời người như ta."

"Nhưng..." Đại trưởng lão đột nhiêu thay đổi sắc mặt nói: "Ngươi đã bỏ sót một điểm."

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Mặc dù Bắc Sơn Mộ Dung gia sẽ không tiêu diệt chúng ta nhưng nhất định sẽ kiếm chuyện gây phiền phức. Hơn nữa nếu ta đoán không sai, Mộ Dung Mặc đã vì một lý do gì đó mà chết trong tay ngươi."

"Bắc Sơn Mộ Dung gia chắc chắn sẽ giết ngươi. Phương pháp dùng một mạng đổi một mạng này sẽ không tổn hại tới thể diện gia tộc bọn họ."

"Cái gì?" Tam trưởng lão lập tức khẩn trương: "Dật nhi chẳng qua chỉ là cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, nói nó có thể giết Mộ Dung Mặc thì căn bản không ai tin được."

Đại trưởng lão lắc đầu: "Tin hay không tin không quan trọng. Tiêu Dật là thiên tài số một của Tiêu gia, thiếu gia chủ hiện tại, gia chủ Tiêu gia tương lai. Bắc Sơn Mộ Dung gia nhất định sẽ đổ cơn giận lên đầu hắn, lấy tính mạng hắn."

"Vì thế Tiêu Dật phải rời khỏi thành Tử Vân ngay lập tức." Đại trưởng lão nói.

Tam trưởng lão thở dài: "Với thế lực của Bắc Sơn Mộ Dung gia, nếu muốn giết một người, trời đất bao la này, Tiêu Dật có thể trốn đi đâu chứ?"

Lúc này Đại trưởng lão lại cười cười, nói với Tiêu Dật: "Đi Liệt Thiên Kiếm Phái, môn phái hàng đầu của quận Bắc Sơn chúng ta."

[hết 59]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương