Cuộc chiến trong phủ đệ Tiêu gia mở màn khi gia chủ Mộ Dung gia đã lãnh đạo nhóm trưởng lão đột nhiên tập kích phòng nghị sự Tiêu gia, tiếp sau đó võ giả Mộ Dung gia từ cổng lớn phủ đệ mạnh mẽ xông vào.

Vì thế cuộc chiến được chia ra làm hai chiến trường.

Một cái là cuộc chiến của nhóm võ giả Tiên Thiên ở trong phủ đệ, gần phòng nghị sự.

Một cái là trận chiến của nhóm chấp sự và tộc nhân hai phe ở sân tỷ võ Tiêu gia và gần cổng lớn.

Tiêu Dật một đường chạy vào trong phủ, còn chưa tới gần, từ xa xa đã cảm nhận được chân khí mênh mông đang tán sát bừa bãi khắp bốn phía.

Sức mạnh của võ giả Tiên Thiên mạnh hơn võ giả Hậu Thiên quá nhiều, chỉ phất tay thôi cũng như mở núi nứt đá, mỗi chiêu thức đều rất khủng bố.

Phòng nghị sự lúc này đã là một mảnh đổ nát.

Phủ đệ ở xung quanh gần như không có nơi nào nguyên vẹn, phần lớn đều bị sóng dư chấn của cuộc chiến hủy thành một đống mảnh vụn.

Vèo, đột nhiên một luồng chân khí sắc bén đánh tới.

Bước chân Tiêu Dật khẽ động, khó khăn tránh né, chân khí phóng tới mặt đất bên cạnh hắn. Mặt đất lập tức bị phá vỡ, bụi bặm bốc lên đầy trời.

Đó chỉ mới là dư chấn, có thể thấy cuộc chiến của võ giả Tiên Thiên kịch liệt cỡ nào.

Ánh mắt Tiêu Dật linh động nhìn về phía trước, quả nhiên nhóm trưởng lão đều đang đối chiến.

Tam, Thất, Bát Cửu trưởng lão đang đối mặt với bốn vị trưởng lão Mộ Dung gia.

Nhị trưởng lão thì đối mặt với gia chủ Mộ Dung gia, Mộ Dung Sơn; hai người đều là võ giả Tiên Thiên bậc chín, người này không thể làm gì được người kia.

Về phần Đại trưởng lão thì đang lấy một chọi hai nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn lấn át hai người kia.

"Hử?" Tiêu Dật nhíu mày.

Đối thủ của những trưởng lão khác đều là người của Mộ Dung gia. Nhưng chỉ có đối thủ của Đại trưởng lão là hai người đàn ông trung niên có gương mặt lạ hoắc.

Mặc dù Tiêu Dật không có cách nào xác định tu vi của hai người này nhưng từ độ mạnh yếu của hơi thở, mà Nhị trưởng lão và Mộ Dung Sơn không chênh lệch bao nhiêu thì hẳn cũng là võ giả Tiên Thiên bậc chín.

"Xảy ra chuyện gì, từ đâu mà Mộ Dung gia tìm được hai tên Tiên Thiên bậc chín như thế?" Tiêu Dật dám khẳng định trong thành Tử Vân không có hai nhân vật này.

Khó trách trước đó Tiêu Như Ý lại nói rằng Đại trưởng lão bị giữ chân, không thể cứu viện.

Tiêu Dật quay đầu nhìn Tam trưởng lão Tiêu Trọng, phát hiện ông và kẻ địch đánh ngang tài ngang sức, cũng không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Thất, Bát, Cửu trưởng lão eb6n này, ba người này là nhóm trưởng lão có sức chiến đấu yếu nhất trong Tiêu gia, tu vi chỉ có Tiên Thiên bậc ba, bậc bốn.

Mà cuộc chiến của bọn họ cũng đang ở thế giằng co. Chứng minh ba trưởng lão Mộ Dung gia cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, đồng dạng cũng chỉ có sức chiến đấu Tiên Thiên bậc ba bậc bốn.

"Hừ, chọn các ngươi vậy." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe sát ý.

Muốn niết hồng thì nên chọn quả mềm, Tiêu Dật đương nhiên hiểu đạo lý này.

Cửu trưởng lão đang chiến đấu kịch liệt với một tên trưởng lão Mộ Dung gia, đột nhiên một bóng dáng đỏ rực nhanh chóng vọt tới.

Tất cả trưởng lão Tiêu gia liếc mắt liền nhìn ra bóng người này là ai, lập tức khẩn trương.

"Dật nhi, chiến đấu cấp bậc này không phải con có thể tham gia đâu, mau rời đi."

"Tiêu Dật, mau lui ra ngoài."

Tam trưởng lão và Đại trưởng lão sốt ruột quát một tiếng.

Cửu trưởng lão tăng mạnh thế tấn công, cố gắp áp chế kẻ địch, đồng thời quát một tiếng: "Tiêu Dật, ngươi tới làm gì, đi mau!"

Trưởng lão Mộ Dung gia cũng nhận ra Tiêu Dật, thầm nghĩ: "Hừ, thiên tài số một Tiêu gia sao? Nếu giết ngươi thì trong lòng tất cả trưởng lão Tiêu gia chắc chắn sẽ hỗn loạn."

"Cửu trưởng lão Tiêu gia, ngươi gia tăng thế tấn công để giữ chân ta thì sao. Chỉ là một võ giả Hậu Thiên, ta chỉ cần dùng khí thế cũng có thể giết chết nó."

Trưởng lão Mộ Dung gia cười lạnh một tiếng, một thân khí thế bao trùm toàn thân.

Nhưng một giây sau, nụ cười của hắn chợt đông cứng. Bởi vì khí thế của bóng dáng đỏ rực kia nháy mắt tăng vọt, uy thế của cây kiếm lửa kia cũng làm hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Hiện giờ hắn mới phản ứng được thì đã muộn.

Một chiêu 'Băng Sơn Trảm' của Tiêu Dật đã phá đi khí thế trên người hắn, kiếm lửa trực tiếp chém một phát vào người hắn.

"Phụt." Trưởng lão Mộ Dung gia phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.

Tiêu Dật nhân cơ hội lại chém thêm một kiếm, kết thúc tính mạng của hắn.

Chỉ dựa vào khí đan băng hỏa, đòn tấn công của Tiêu Dật không hề thua kém Hậu Thiên bậc chín; cộng thêm Thăng Long tăng phúc, hắn sớm đạ đạt tới sức chiến đấu Tiên Thiên bậc một, bậc hai từ lâu.

Kết hợp với võ kỹ bậc huyền cấp trung Băng Sơn Trảm, trưởng lão Mộ Dung gia này chẳng qua chỉ là Tiên Thiên bậc ba, hơn nữa còn không dùng chân khí chống đỡ, không chết mới là lạ.

Chỉ dựa vào cơ thể và khí thế, Mộ Dung Hòe còn bị thương nằng, huống chi là trưởng lão này.

"Chết tiệt, mạnh khủng khiếp." Cửu trưởng lão lại càng hoảng sợ hơn.

"Đừng lo lắng, qua giúp nhóm Bát trưởng lão đi." Tiêu Dật nói một tiếng rồi một lần nữa giơ kiếm tấn công về phía kẻ địch của Cửu trưởng lão.

Bên kia, Mộ Dung Sơn thấy trưởng lão nhà mình bị giết thì lập tức giận dữ: "Tiêu Dật, ta muốn mạng của ngươi."

Nhị trưởng lão nhanh tay lẹ mắt lập tức cản hắn lại, cười lạnh: "Mộ Dung Sơn, đối thủ của ngươi là ta. Hừ, trăm phương ngàn kế muốn đối phó Tiêu gia ta, xem ra lần này kẻ bại chính là các ngươi."

Bên kia, Tiêu Dật và Bát trưởng lão bắt tay đối phó một trưởng lão Mộ Dung gia.

"Bát trưởng lão, tìm cơ hội giữ chân hắn, ta sẽ chém một kiếm." Tiêu Dật cười lạnh nói.

Trưởng lão Mộ Dung gia kinh hãi, liếc nhìn vị trưởng lão đã chết của nhà mình, không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Trong tâm trạng sợ hãi đó, vị trưởng lão này bắt đầu hoảng hốt.

Cộng thêm Tiêu Dật và Bát trưởng lão bắt tay, hắn dần dần luống cuống tay chân.

Sau mười hiệp, hắn thậm chí còn bắt đầu xuất hiện sơ hở.

Hai người đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Phệ Hỏa Bách Nhận hét lớn một tiếng, hơn mười lưỡi dao lửa chém tới.

"Bích Ba Điệp Lãng Chưởng." Trưởng lão Mộ Dung gia cũng phóng ra một làn sóng thật lớn.

Không thể không nói, trưởng lão hai bên phóng ra võ kỹ bậc huyền có uy thế mạnh hơn nhóm chấp sự rất nhiều.

Lưỡi dao lửa và sóng lớn va chạm, đồng thời tiêu tan.

"Băng Sơn Trảm." Tiêu Dật nhân cơ hội vọt lên.

Lúc này trưởng lão Mộ Dung gia vừa mới thi triển võ kỹ, không thể kịp điều động một lượng lớn chân khí trong cơ thể để tung ra võ kỹ. Chỉ có thể dựa vào hai tay được bao trùm một chút ít chân khí để ngăn cản.

Ầm một tiếng, uy lực của Băng Sơn Trảm một lần nữa biểu hiện. Hai tay của trưởng lão Mộ Dung gia trực tiếp bị chấn động máu thịt be bét, miệng phun ra máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

Tiêu Dật và Bát trưởng lão nắm bắt thời cơ tấn công, thừa dịp hắn bị thương lấy mạng hắn, vài phút sau, vị trưởng lão Mộ Dung gia này phải nuốt hận dưới kiếm của Tiêu Dật, trở thành một cái xác.

"Đáng chết, Tiêu Dật chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, sao lại mạnh đến vậy." Trưởng lão Mộ Dung gia đang đối chiến với Thất trưởng lão tức giận mắng một câu.

Hiện giờ hai trưởng lão Mộ Dung gia đã chết, ngoại trừ phẫn nộ thì hắn cũng bắt đầu xuất hiện lo lắng.

Bên kia, Mộ Dung Sơn cũng rất phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi: "Chết tiệt, rõ ràng hôm nay có thể túm được Tiêu gia nhưng lại vì tên Tiêu Dật này mà hỏng mất kế hoạch trù tính đã lâu."

Mặc dù Mộ Dung Sơn rất phẫn nộ nhưng thân là gia chủ, ánh mắt và lo lắng của hắn hiển nhiên lại càng chu toàn hơn những người khác.

Hắn biết rõ cứ tiếp tục như vậy thì trưởng lão Mộ Dung gia sẽ lần lượt chết hết người này tới người khác, cuối cùng bọn họ sẽ đại bại mà chạy trốn.

Chỉ suy nghĩ một chút, hắn tức giận tung ra một chưởng đẩy lui Nhị trưởng lão, sau đó không cam lòng tức giận gầm lên: "Con cháu Mộ Dung gia, toàn bộ lui lại."

Giọng nói của hắn vang vọng khắp Tiêu gia.

Mộ Dung Sơn lộ ra vẻ mặt không cam lòng, giống như muốn nhỏ máu, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.

Trưởng lão Mộ Dung gia đang đánh nhau với Thất trưởng lão nghe vậy cũng tung ra một chưởng đánh văng đối thủ, nhanh chóng lui lại, hắn đã nhìn thấy Tiêu Dật và Bát trưởng lão chuẩn bị bao vây tấn công mình.

Đồng thời hai người đàn ông trung niên lạ mặt ác chiến với Đại trưởng lão đã lâu cũng lập tức thoát khỏi cuộc chiến, nhanh chóng rút lui.

Vèo vèo vèo... năm bóng người nháy mắt thoát khỏi cuộc chiến.

Trước khi đi, Mộ Dung Sơn tức giận nói: "Tiêu Dật, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, ngày khác chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi."

"Đuổi theo." Tam trưởng lão phẫn nộ quát một tiếng: "Đám tạp chủng Mộ Dung gia kia, đừng mơ trốn thoát kẻ nào."

Tiêu Dật và nhóm Thất trưởng lão chuẩn bị đuổi theo.

Nhưng Đại trưởng lão đã cản lại nói: "Đừng đuổi theo, phụt..."

Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt trắng bệch, bước chân cũng lảo đảo bất ổn.

May là Nhị trưởng lão nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.

"Đại trưởng lão, ngươi bị thương nặng rồi." Nhị trưởng lão giật mình nói.

"Không sao." Đại trưởng lão xua tay: "Mau đi kiểm tra thương vong của tộc nhân, xử lý xong thì tới phòng nghị sự..."

Đại trưởng lão nhìn phòng nghị sự đã biến thành đống gạch nát, lắc đầu nói: "Xử lý xong thì trực tiếp tới đại sảnh gia tộc nghị sự."

"Rõ." Nhóm người trả lời.

Tiêu Dật trở lại chiến trường bên cổng lớn phủ đệ, cuộc chiến đã ngừng lại, võ giả Mộ Dung gia đã rời đi từ lâu. Nhưng trước khi đi đã bị nhóm chấp sự Tiêu gia truy đuổi nên tử thương thảm trọng, trên mặt đất chất đầy xác.

Bên Tiêu gia cũng không mấy lạc quan, nhưng tổng thể thì thương phóng ít hơn phân nửa Mộ Dung gia.

Trận chiến ngày hôm nay chỉ có thể dùng từ thảm thiết để hình dung.

[hết 54]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương