Dáng vẻ của Tiêu Dật thật sự quá dọa người, ánh mắt khát máu, xác người khắp nơi, Thiết Đao và Mộ Dung Thiên Quân đều sợ hãi.

Nhưng Thiết Đao là kẻ kiếm ăn trên vết đao hơn nửa đời người, đã thường thấy cảnh sống chết, vì thế đã phản ứng trước.

"Khốn kiếp, dám giết người của đội săn yêu Thiết Đao ta, để mạng lại đi." Thiết Đao nổi giận rút đao tấn công về phía Tiêu Dật.

Đội săn yêu Thiết Đao cũng rất có danh tiếng ở dãy núi Vẫn Tinh, có rất nhiều người thuê bọn họ làm việc.

Nhóm thủ hạ hắn mang tới giúp Mộ Dung Thiên Quân lần này đều là trợ thủ đắc lực. Hiện giờ đã chết hết, có thể nói là tổn thất rất lớn đối với đội săn yêu Thiết Đao, bảo hắn làm sao không phẫn nộ.

"Đừng kích động, khi nãy thằng nhóc này đã thi triển võ kỹ bậc huyền của Tiêu gia, rất mạnh." Mộ Dung Thiên Quân nhắc nhở một tiếng.

Nhưng Thiết Đao không lo lắng, hắn có tu vi Hậu Thiên bậc sáu, chẳng lẽ lại sợ một thằng nhãi chưa ráo máu đầu?

"Tới tốt lắm." Tiêu Dật lạnh lùng quát một tiếng, tay đánh ra một chưởng.

Được thăng long tăng phúc, thực lực của hắn đạt tới Hậu Thiên bậc bốn, phối hợp với khí đan băng hỏa, đòn tấn công đánh ra không hề thua kém Hậu Thiên bậc năm.

Nói cách khác chỉ xét về thực lực thì hắn và Thiết Đao chỉ chênh lệch một bậc.

Thiết Đao chém một đao, đòn tấn công cực kỳ sắc bén, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không hổ là săn yêu sư nổi danh.

Tiêu Dật không sợ hãi, liên tiếp sử dụng Báo hình và Hổ hình.

Dựa vào Hình Ý Ngũ Tuyệt thì chút chênh lệch đó đã hoàn toàn bị san bằng.

Hai tay Tiêu Dật khép lại giữ chặt lưỡi đao.

Thiết Đao cười lạnh: "Tiểu tử thúi, dám dùng tay không cản đao của ta, hừ, chờ tay ngươi bị phế đi."

Tiêu Dật không nói gì, con ngươi sáng ngời khát máu nhìn chằm chằm Thiết Đao, lực nắm lại càng mạnh hơn.

"Hửm? Chuyện gì đây?" Thiết Đao phát hiện đao của mình bị Tiêu Dật giữ chặt, không thể nhúc nhích được chút nào.

Bên kia, Mộ Dung Thiên Quân rùng mình lẩm bẩm: "Thực lực của Tiêu Dật thế mà lại ngang ngửa với Thiết Đao. Xem ra chỉ dựa vào Thiết Đao thì không thể nào trừng trị hắn, vậy để mình giết hắn vậy."

Lời vừa nói xong, Mộ Dung Thiên Quân đã vung tay lên quát lớn: "Mũi tên nước Bích Ba."

Mưa tên đột nhiên xuất hiện khắp bầu trời, hóa thành những tia sáng màu xanh da trời tấn công về phía Tiêu Dật.

Mộ Dung Thiên Quân thừa dịp Tiêu Dật giao đấu với Thiết Đao, âm thầm đánh lén.

Ánh mắt Tiêu Dật lạnh lẽo, trên người phừng lên một ngọn lửa, tay tiếp tục giao chiến với Thiết Đao.

Thiết Đao dùng hai tay cầm đao, khống chế Tiêu Dật, trong lòng cũng vui vẻ: "Ta và Thiên Quân công tử hợp tác, ngươi chết là cái chắc. Nếu ngươi dám phân tâm chống lại mưa tên thì Thiết Đao ta sẽ phế đôi tay của ngươi; nếu ngươi tiếp tục ngăn cản Thiết Đao của ta thì mưa tên kia sẽ đâm ngươi thành cái sàng, ha ha ha ha."

"Hừ." Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, biểu cảm bình tĩnh lạnh lẽo như băng, nhanh chóng quát một tiếng: "Phệ Hỏa Bách Nhận."

Cơ hồ là nháy mắt âm thanh phát ra, đôi tay đang khống chế thanh đao lớn tóe ra hai lưỡi dao lửa với nhiệt độ cực cao.

Thiết Đao biến sắc, giống như nghĩ ra tính toán của Tiêu Dật: "Tiểu... tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?"

Vẻ mặt Tiêu Dật không thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiết Đao nói: "Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn mạng của ngươi."

Con ngươi Thiết Đao co rút, lúc này chỉ muốn thu đao lại chạy trốn.

Nhưng Tiêu Dật sẽ không cho hắn cơ hội chạy thoát.

"Chết đi." Tiêu Dật lạnh lùng quát một tiếng, hai lưỡi dao lửa rời khỏi tay.

"Kẻ điên, ngươi đúng là kẻ điên, khoảng cách gần như vậy thì ngươi cũng sẽ bị thương." Thiết Đao lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, không quản thế nào hắn cũng không ngờ được một thiếu niên lại có thể điên cuồng đến mức độ này.

Rẹt một tiếng, hai lưỡi dao lửa hung hăng chém vào ngực Thiết Đao, sau đó ầm ầm nổ tung.

Bịch một tiếng, cơ thể Thiết Đao bị nổ tung, phần bị thương trào ra máu tươi, cả người hắn văng ra.

Cùng lúc đó, tiếp xúc với vụ nổ ở khoảng cách gần như vậy, đôi tay của Tiêu Dật cũng bị nổ tới máu thịt be bét, cơ thể cũng bị thương không nhẹ.

Một loạt động tác của Tiêu Dật quá nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.

Lúc này mưa tên khắp bầu trời đã tiến tới sau lưng hắn. Một phần bị ngọn lửa trên người hắn hòa tan, phần còn lại đâm xuyên qua lưng hắn.

"Phụt." Tiêu Dật phun ra máu tươi.

Lúc mưa tên bắn hết toàn bộ, khắp người hắn đều đã bị thương, trên người xuất hiện một đống lỗ máu.

Nhưng nhìn Thiết Đao đã chết ở trước mặt thì nở nụ cười hài lòng.

Thiết Đao không bị thương trí mạng nhưng hai lưỡi dao lửa chém vào ngực sau đó nổ tung đã phá vỡ nội tạng và bộ phận cơ thể, làm hắn chết tới không thể chết thêm được nữa.

Tiêu Dật cười, mặc dù hiện giờ hắn cũng bị thương nặng nhưng có thể đổi bằng cái chết của Thiết Đao thì hắn cảm thấy rất đáng giá.

Ở bên kia, Mộ Dung Thiên Quân nhìn nụ cười của Tiêu Dật mà cảm thấy sởn tóc gáy.

"Tên điên này, bị như vậy mà vẫn còn cười được sao?" Mộ Dung Thiên Quân phát hiện mình cảm thấy sợ hãi Tiêu Dật.

Tiêu Dật ôm một thân thương tích xoay người sang nhìn Mộ Dung Thiên Quân, lạnh lùng nói: "Bây giờ tới phiên ngươi."

"Ngươi..." Mộ Dung Thiên Quân vô thức lui một bước, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng: "Hừ, chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, hiện giờ còn bị thương nặng, mình không việc gì phải sợ."

Nghĩ xong, Mộ Dung Thiên Quân khôi phục sự kiêu ngạo ngày xưa: "Tiêu Dật, có thể giết chết Thiết Đao cũng coi như ngươi có bản lĩnh. Nhưng ngươi cảm thấy mình còn có thể trốn thoát khỏi tay ta sao?"

"Trốn? Ha ha ha ha." Tiêu Dật bật cười thật lớn, sau đó vẻ mặt lạnh như băng: "Mộ Dung Thiên Quân, Mộ Dung gia các ngươi tung ra lời đồn hủy danh dự của ta, ta vốn không thèm để ý. Nhưng ngươi lại dám chửi mắng trưởng bối Tiêu gia ta, ta sẽ không tha cho ngươi."

Trước đây sau khi tung ra lời đồn, Mộ Dung gia còn nhiều lần hãm hại Tam trưởng lão Tiêu Trọng không biết tốt xấu bao che Tiêu Dật, hai người cùng một giuộc, cấu kết làm chuyện xấu.

Đây mới là nguyên nhân thật sự làm Tiêu Dật đồng ý tới Đại trưởng lão sẽ xử lý Mộ Dung Thiên Quân.

Cộng thêm hôm nay hắn còn làm nhóm con cháu Tiêu gia bị thương nặng ở trong rừng, thù mới hận cũ làm Tiêu Dật nổi lên sát ý.

"Đan điền của Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc bị hủy, sau này không thể làm võ giả, cuối cùng cả đời chỉ có thể làm phế nhân, ngươi cũng đừng mơ được sống khá giả. Mạng của ngươi, ta sẽ thay bọn họ nhận lấy." Tiêu Dật lạnh giọng nói xong thì lập tức tấn công Mộ Dung Thiên Quân.

Vết thương của Tiêu Dật chỉ là bên ngoài, không nghiêm trọng như tưởng tượng. Trước đó hắn sớm đã tính toán xong, vừa liều mạng bị thương để giết chết Thiết Đao, đồng thời để ngọn lửa bao trùm cơ thể, đặc biệt là những bộ phận quan trọng.

Dùng nó để trung hòa đi trận mưa tên.

Tuy trên người hắn có rất nhiều lỗ máu nhưng sẽ không trí mạng.

"Hừ, muốn giết ta? Lớn giọng thật đấy." Mộ Dung Thiên Quân hừ lạnh một tiếng rồi quát khẽ: "Để ta cho ngươi thấy chênh lệch giữa ta và ngươi, Bích Ba Điệp Lãng Chưởng."

Lời vừa nói xong, trên tay Mộ Dung Thiên Quân đã ngưng tụ ra một tầng sóng nước khổng lồ, sóng nước không ngừng quay cuồng, uy lực kinh người.

Bích Ba Điệp Lãng Chưởng, võ kỹ bậc huyền cấp thấp của Mộ Dung gia, uy lực rất mạnh.

Bước chân Tiêu Dật không ngừng lại, trong tay cũng khống chế lửa ngưng tụ ra một cây 'kiếm lửa'.

Đây không phải chiêu thức lợi hại gì, chỉ đơn giản dùng ngọn lửa ngưng tụ thành kiếm mà thôi.

"Băng Sơn Trảm." Tiêu Dật hét lớn một tiếng, chém một kiếm về phía Mộ Dung Thiên Quân.

Lúc này Mộ Dung Thiên Quân cũng đánh ra làn sóng nước khổng lồ kia.

Kiếm lửa nháy mắt va chạm với sóng nước, ngọn lửa nóng rực và cơn sóng lạnh như băng tiếp xúc, lập tức bốc lên vô số hơi nước.

Nhưng một giây sau, kiếm lửa tựa hồ ẩn chứa một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa, nặng nề ép vỡ gợn sóng ngập trời.

Kiếm lửa chẻ đôi gợn sóng, sau đó tiếp tục chém về phía Mộ Dung Thiên Quân.

"Cái gì? Bích Ba Điệp Lãng Chưởng của ta bị phá?" Mộ Dung Thiên Quân kinh hãi, đôi chân lập tức lui về sau.

Xẹt một tiếng, kiếm lửa rạch ra một vết thương dữ tợn trên lồng ngực Mộ Dung Thiên Quân. Sau đó sức mạnh vừa nhanh lại mạnh trên thân kiếm trực tiếp đánh bay hắn.

Nếu không phải Mộ Dung Thiên Quân phản ứng nhanh liên tục lui về sau thì chỉ sợ đã bị kiếm lửa phanh thây.

"Phụt." Sau khi đứng vững lại, Mộ Dung Thiên Quân phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin nổi nhìn Tiêu Dật: "Làm sao có thể, võ kỹ mạnh nhất của Tiêu gia chỉ là bậc huyền cấp thấp mà thôi, sao có thể phá được võ kỹ Mộ Dung gia ta?"

Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, Băng Sơn Trảm chính là võ kỹ bậc huyền cấp trung, tự nhiên phải mạnh hơn.

"Tránh được một kiếm, để ta xem xem ngươi có trốn được kiếm thứ hai hay không." Tiêu Dật lại lần nữa tấn công Mộ Dung Thiên Quân, rõ ràng là không giết được hắn thì không bỏ qua.

Mộ Dung Thiên Quân kinh hãi, một lần nữa sử dụng Bích Ba Điệp Lãng Chưởng.

Ầm một tiếng, kết quả vẫn như cũ, cơn sóng bị phá, trên người lại có thêm một vết thương dữ tợn, trên lực ồ ạt túa máu tươi, rõ ràng đã bị thương rất nặng.

Kiếm thứ ba, sau khi bị đánh bay, Mộ Dung Thiên Quân ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, sắc mặt tái nhợt, hộc ra từng ngụm máu tươi.

"Hừ." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh hắn, cướp lấy túi càn khôn bên hông hắn, nhìn thoáng qua một cái, ba quả yêu huyết viêm tâm ở bên trong.

"Quả yêu huyết viêm tâm và đồ bên trong đều cho ngươi, Tiêu Dật, tha cho ta đi." Mộ Dung Thiên Quân cố nhịn đau cầu xin.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Dật, Mộ Dung Thiên Quân không chút nghi ngờ, Tiêu Dật muốn giết mình.

"Ồ." Tiêu Dật lạnh lùng nói: "Bây giờ túi càn khôn của màu nằm trong tay tao, tao cần mày cho à?"

Dứt lời, Tiêu Dật giơ kiếm lửa trong tay, hung hăng đâm tới.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, trong tình huống bị thương nặng như vậy, Mộ Dung Thiên Quân không thể nào chống lại, chắc chắn phải chết.

"Không...." Mộ Dung Thiên Quân kinh hãi.

Đúng lúc này, từ xa xa có một tiếng quát truyền tới.

"Tiểu tử, dừng tay lại cho ta."

Người chưa tới nhưng âm thanh đã tới. Đồng thời một đòn tấn công khủng khiếp cách không đánh thẳng về phía Tiêu Dật.

Đòn tấn công tuy từ xa đánh tới nhưng tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức Tiêu Dật căn bản không kịp phản ứng đã bị đánh trúng.

'Phụt', Tiêu Dật trực tiếp bị đánh bay tới phun máu.

"Mạnh thật, có thể đánh ra đòn tấn công như vậy thì chỉ có thực lực ít nhất phải là võ giả Tiên Thiên."

Quả nhiên ngay sau đó một bóng người phá không bay tới, Mộ Dung Thiên Quân nhìn thấy bóng người nọ thì lập tức mừng rỡ: "Trưởng lão Mộ Dung Hạt, cứu ta."

Bên kia một bóng người phá không tiến tới, tốc độ không hề thua kém người phía trước.

"Tiêu Dật, ngươi không sao chứ?"

Bóng người đi tới, chính là Tứ trưởng lão.

[hết 44]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương