Hòn Đảo Ngủ Say
-
Chương 6
Mãi cho tới lúc kết thúc giờ ra chơi, Triệu Lị Lị vẫn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn.
Trường học vốn là một nơi nhàm chán, sở dĩ có khái niệm nhân vật nổi tiếng tồn tại chính là để khiến cuộc đời học sinh của bọn họ trở nên muôn màu muôn vẻ, chỉ đơn giản đề cập tới một chuyện gì đó thôi cũng đủ cho bọn họ tám suốt giờ học rồi, huống hồ là chuyện có liên quan trực tiếp tới bọn họ.
Cô ấy trầm mặc một lúc mới hỏi Trần Miên: "Thật sự không sao à?"
Trần Miên lắc đầu, áo khoác đồng phục dài che khuất đi cả bàn tay, cô đứng phía sau của Triệu Lị Lị tận dụng có vật che chắn mà liếc nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, sau đó nói với người kia: "Tớ ra cổng trường một chuyến.
"
"Hả? Tí nữa là vào học rồi, cậu đi làm gì?"
"Trần Nhân quay lại rồi, tới thu tiền công mang đồ giúp cô ta.
"
Triệu Lị Lị lập tức không nói gì nữa, nhìn bóng dáng Trần Miên chạy về phía xa mà thầm bực dọc khẽ càu nhàu một tiếng, cánh tay đang trống trải lập tức bị người khác lôi kéo.
Lâm Lâm đã hoàn toàn vực dậy khỏi cảm giác thất tình, mỉm cười nhiều chuyện hỏi: "Trần Miên đi đâu vậy?"
"Đi tìm cô bạn gái của cái người mà cậu đang thầm thương trộm nhớ đó.
"
Khung giờ thi ban Nghệ thuật của trường trung học Tuy Bắc không cố định, thông thường là thông báo xuống rồi sẽ có một đám người mang theo đồ đạc đi theo giáo viên.
Lúc Trần Miên tới cửa trường học chỉ nhìn thấy một mình Trần Nhân đi vào trong, đống đồ không xách hết mà cô ta nói cũng chỉ là cái cặp sách.
Lúc nhìn thấy Trần Miên tới, cô ta vừa vẫy năm ngón tay vừa đưa cặp sách qua cho cô.
Trần Miên cầm cặp sách, Trần Nhân có nhét năm trăm tệ vào trong túi da.
Trần Nhân vẫn có hơi uể oải mà nói: "Thua thiệt sự, nếu không phải tháng trước tôi bị ghi lỗi thì có đánh chết tôi cũng không đi đâu.
Có gì hay ho mà thi đâu chứ, dù sao tốt nghiệp xong tôi cũng ra nước ngoài rồi, cứ quản tôi sống cẩu thả ăn chơi làm cái gì không biết?"
Trần Miên nhận tiền rồi thì lại thoải mái hơn, đáp: "Có thể là do cậu vừa mới bị ghi lỗi đó.
"
Lời này lại lần nữa vọng ngược trở về.
Trần Nhân cũng không để ý, cười khẩy nhìn người kia rồi nói: "Vậy nếu tôi là một học sinh ngoan, cậu cũng không có kiếm được tiền từ chỗ của tôi đâu ha?"
Nói xong lại bày ra dáng vẻ chả buồn đôi co với cô nữa, hiên ngang lắc lư cái điện thoại di động rồi đi về phía sân vận động.
Thay ra một bộ đồng phục ngắn với váy xếp ly năng động làm lộ ra đường cong xinh đẹp.
Một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt được.
Trần Miên thu tầm mắt lại, ôm lấy cái cặp sách của Trần Nhân rồi đi về phía ban Âm nhạc.
Cửa đóng, cô lấy chìa khóa từ trong cặp sách của Trần Nhân ra, lúc mở cửa lại nhận ra cửa không có khóa.
Lúc cảm nhận được tình hình có gì đó sai sai thì mọi thứ đã muộn rồi.
Bên trong phòng có hai người đang đứng.
Một nữ sinh mặc váy ngắn đang choàng tay ôm lấy vai của người nam sinh, tay còn lại thì mò mẫm theo làn váy học sinh của mình làm lộ ra bẹn đùi trắng như tuyết, quyến rũ bàn tay của nam sinh chạm tới.
Chỉ đáng tiếc là Bạch Cốt Tinh gặp phải Đường Tam Tạng, nam sinh bị dụ dỗ vốn dĩ không hề có ý đồ kia, cả người của anh dựa trên tường không hề tiếp nhận nhưng cũng chẳng từ chối lời mời gọi đó, cứ mặc cho nữ sinh kia dụi vào người mình, mềm giọng nũng nịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook