Hòn Đảo Kế Tiếp
-
Chương 72
Đại sảnh sân bay bị truyền thông vây kín chật như nêm như cối, thậm chí còn có mấy nhân sĩ bảo vệ môi trường cầm tấm biểu ngữ hoan nghênh anh quay lại.
Bước chân Hòa An đến ngay cửa ra bỗng ngừng lại, cúi đầu thấp giọng nói với nhân viên được Bled đưa đến đón anh vài ba câu, chờ cho nhân viên nọ gật đầu đi đến nói với nhóm truyền thông xong, mặt anh không cảm xúc xin thông đường VIP đi thẳng đến tầng hầm khu vực đỗ xe.
Tạm thời anh vẫn chưa thể tiếp xúc với truyền thông.
Ông Daisy nghĩ rằng anh quay về là để nhận quỹ quyên góp, cả đám truyền thông này chắc hẳn là do ông Daisy dùng tiền thuê đến.
Đã lâu lắm rồi anh không quay lại quê nhà của mình, cần phải biết rõ người đứng về phía anh, người nào thì hoàn toàn hết tình.
Anh ngồi trên xe xoa xoa mi tâm, chờ tài xế lái xe rời khỏi sân bay mới cúi đầu lấy di động ra.
Đã bao lâu rồi anh không đụng đến loại công cụ thông tin này, trước khi lên máy bay anh vừa mua nó, sau khi mua về thì vào hộp mail lấy một bức ảnh của Bối Chỉ Ý làm ảnh nền điện thoại.
Người phụ nữ của anh nhỏ xinh tươi cười sáng lên trên di động anh, lúc muốn gọi cho cô anh lại do dự.
Cô…đã biết rồi.
Chuyện này cuối cùng vẫn không thể nói từ miệng anh ra, anh chùn bước, sợ hãi bản thân mình sẽ không thể khống chế được cảm xúc.
Anh không biết hiện tại cô như thế nào, cũng không biết được phản ứng của cô sau khi nghe được những câu chuyện kia, anh…có chút sợ hãi.
Huống hồ chi, anh còn thất hứa, bên phía ba mẹ của cô, anh biết chắc chắn vào lúc này có thể đã mất đi bao phân ấn tượng, sau này quay về cần phải cố thêm một thời gian dài nữa.
Anh nhìn phố xa vừa lạ lẫm lại quen thuộc bên ngoài cửa xe, tay siết chặt lấy di động rồi lại buông ra.
Bối Chỉ Ý trên màn hình cứ nhìn anh cười mãi, bức ảnh này là do anh chụp lén trong đại sảnh căn cứ mà được, lúc ấy cô đang chau mày nghiên cứu chủng loại cá biển mà từ trước đến nay cô không hề tìm hiểu, anh gọi tên cô, cô ngẩng đầu, anh liền dùng điện thoại của cô thuận tay chụp một tấm.
Cô cười đến là ngượng ngùng, mắt sáng lấp lánh chỉ nhìn mình anh.
Rốt cuộc anh vẫn mở khóa điện thoại.
Danh bạ ít ỏi vài số, mà số của cô và người nhà cô đều được anh ghim lên dòng yêu thích.
Anh nhấn vào, cơ hồ vừa mới gọi được đầu dây bên kia đã ấn nghe ngay.
“Alo.” Giọng Bối Chỉ Ý khàn muốn chết, chỉ nói duy nhất một từ thôi nhưng đã nghe ra được sự sốt ruột trong đấy.
“Em đã khóc?” Hòa An nhíu mày.
Bối Chỉ Ý hít hít mũi, trước đó khóc dữ quá, thời gian cho cô hòa hoãn cảm xúc đủ lâu rồi, thế nhưng chỉ vừa nghe được giọng anh, mắt lại bắt đầu cay cay.
“Dạ.” Giọng cô thỏ thẻ thành thật lại ngoan ngoãn, có chút ngượng ngùng, “Mẹ em vừa mới gọi điện thoại cho em.”
Trên thế giới này thật sự sẽ có một người như vậy, mặc kệ ở dưới bất cứ tình huống thời điểm nào nghe được giọng của người ấy, tâm tình sẽ bình tĩnh lại ngay.
Mọi bực bội đều bị ngăn cách bởi âm thanh của cô, sót lại, chỉ còn liên quan đến chuyện gia đình cô, khói lửa nhân gian.
Cô rất nhớ anh, sau khi phát tiết xong người có chút phấn khởi, lúc nhận được điện thoại thì lại trở nên nhiều lời hơn.
“Mẹ em bắt em cuối tuần phải đi xem mắt, lúc đó em không có cơ để từ chối, thế là khóc.” Cô có hơi ngượng ngùng, đối với tình trạng luống cuống lúc ấy đến bây giờ cô vẫn còn thấy mới lạ, “Em chưa bao giờ khóc trước mặt mẹ như thế cả, bà đồng ý với em chờ anh đến Trung Quốc, chúng ta cùng nhau về nhà em để bọn họ gặp mặt.”
“Em đã nói với mẹ là anh rất rất rất tốt.” Cô vội vàng lắm, cũng không biết là muốn an ủi Hòa An hay chỉ đơn giản là muốn kể lại, “Mẹ em bảo, bọn họ chỉ muốn nhìn anh để xác nhận chút thôi.”
“Bọn họ biết anh đến Mỹ là có việc cần làm, vậy nên không trách anh.” Cô nói nhiều cứ như vừa uống rượu xong, vì quá lo lắng cho tình huống bên này, nhưng lại sợ sẽ khơi gợi nên vết thương lòng nên vẫn luôn nói về chuyện gia đình mình.
Hòa An không nói gì, anh ngã lưng dựa vào ghế, híp nửa mắt nhìn người xe như nước bên ngoài cửa sổ, an tĩnh yên lặng nghe Bối Chỉ Ý dùng giọng nói khàn không chịu được vì vừa mới khóc xong kể chuyện với anh, nói rằng ba mẹ cô đã đồng ý gặp mặt bọn họ, nói với anh, mẹ cô bị cô khóc lóc thảm thiết dọa cho, thái độ trở nên lạ lẫm.
Anh có thể mường tượng được cô đã chứng kiến những gì.
Bled nói hết mọi chuyện với cô, mẹ cô lúc ấy lại tạo áp lực xem mắt, cô không phải là người hay khóc, trong ấn tượng lần duy nhất cô khóc đến độ không thể ngừng lại được là vì cô cho rằng mình phải rời khỏi hải đảo này, hai người bọn họ sẽ không thể tiến lên thêm một bước nào nữa.
Một lần ấy, anh ở bên cạnh cô, lần đầu tiên nắm lấy tay cô, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại đầm đìa.
Lúc này đây, hai người cách một cái Thái Bình Dương, cách mười ba tiếng đồng hồ sai giờ, anh nghe cô lải nhải không chút trọng tâm, đáy lòng mềm nhũn.
“Anh không sao cả.” Chờ Bối Chỉ Ý thuật lại hết đầu đuôi câu chuyện với mẹ mình xong, giọng cũng đã khàn khàn.
Bối Chỉ Ý an tĩnh.
“Không thể nói là bình thường, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.” Anh cúi đầu, đóng kín cửa xe, tiếng Trung của anh nghe không có khẩu âm, mẹ anh dạy anh nói tiếng Trung, phải rất rất nhiều năm sau này anh mới quen thuộc được tiếng mẹ đẻ mình.
“Dạ.” Bối Chỉ Ý cất lời, vì giọng quá khàn, trầm thấp như tone nam trầm.
Hòa An cười khẽ, nhẹ nhàng xoa mặt.
Đường dài vừa mệt lại còn thiếu ngủ, từ lúc mà anh biết tin ông Daisy tuyên bố quyên tiền đến nay, đây là lần đầu anh nở nụ cười thật lòng.
“Uống nhiều nước vào, giọng trầm sắp thành giọng nam luôn rồi.” Anh chọc cô, rốt cuộc đã không còn nhìn ra bên ngoài cửa xe nữa, những cảnh sắc quen thuộc ngoài kia đã không còn chói mắt nữa.
Bối Chỉ Ý thanh thanh cuống họng.
“Anh về khách sạn nghỉ ngơi một giấc.” Anh báo hành trình cho cô, “Buổi chiều sẽ mở cuộc họp vưới công ty Bled, ngày mai sẽ mở họp tiếp đãi nhà báo.”
Hành trình của Hòa An Bối Chỉ Ý rất rõ, sáu tiêng đồng hồ Hòa An ở trên máy bay thì cô và Bled đã cùng nhau xem lại kế hoạch marketing, đối với những chuyện sắp tới của anh cô nắm rõ như lòng bàn tay.
“Em và Bled đều ở công ty.” Mấy ngay nay cô sẽ ở bên cạnh Hòa An cùng nhau trải qua những ngày anh ở Mỹ, “Dự án đã gửi đến hộp mail của anh, tỉnh dậy anh hẵng xem nhé.”
Hòa An chớp chớp mắt.
Anh có thói quen an bài cho sinh hoạt của Bối Chỉ Ý, lúc này được an bài ngược lại, làm anh thấy có chút mới lạ.
“Anh có thể ngủ được không?” Cô an bài đến là thỏa đáng và thận trọng, “Em đã đặt cho anh một căn phòng có tấm rèm dày, không sát tường, nhắc bọn họ phải đặt một ly nước trên đầu giường anh, khách sạn đó mạng tốt lắm, nếu thật sự ngủ không được thì em có thể gọi video cùng anh.”
Quá lo lắng cho anh, vậy nên tính thẹn thùng trời ban vào lúc này đã sớm bay biến mất tung mất tích.
“Được.’ Hòa An ngoan ngoãn chịu an bài, chua xót trong lầm chậm chậm hóa ngọt ngào.
“Em chờ anh đến Trung Quốc tìm em.” Bối Chỉ Ý thanh thanh giọng nói rồi mới cất lời, giọng vẫn còn khàn khàn, cô có chút ão não tại sao trước đó lại khóc đến thảm thiết như thế.
“Ừm.” giọng Hòa An dần dần cũng đã quay về tông điệu mềm mại.
Bối Chỉ Ý nghĩ, đôi mắt xanh xám bây giờ của anh hẳn đã quay về tông màu ấm áp rồi nhỉ.
Cô nhớ anh lắm, nhớ hương vị nước biển trên người anh, nhớ đôi mắt cất giấu biết bao chuyện xưa của anh.
“Anh sẽ thắng.” Trước khi cúp điện thoại, còn đảm bảo với Bối Chỉ Ý, “Em ngoan ngoãn chờ anh là được.”
Chờ anh giải quyết mọi chuyện, đến Trung Quốc gặp ba mẹ cô cầu hôn cô gái, dù có bị từ chối, anh nhất định sẽ đánh không cãi lại mắng không trả về.
Từ nay về sau quyết không chia lìa.
***
Bled đã quen với các mối nguy cơ marketing, anh ta giống Hòa An, vào lúc này đây hành động rất đáng tin.
Thế giới này có lẽ không phải ở ác gặp dữ, nhưng vẫn có quy tắc của nó.
Hòa An thật sự rất am hiểu quy tắc như vậy, chỉ là anh không có thói quen mang bản lĩnh này dùng trên người trưởng bối thân quen của mình mà thôi.
Nhưng mà trưởng bối lại không có tác phong của trưởng bối, sau biết bao lần bức anh đến đường chết, anh có tàn nhẫn độc ác đến đâu cũng so không lại ông Daisy cáo già nhiều năm trên thương trường.
Anh không đối địch trực tiếp với ông Daisy, anh dùng chính thân phận gia tộc Wilson của mình để lấy quan hệ hẹn gặp những người này một buổi chiều, lấy cớ là ôn lại chuyện xưa.
Phần lớn mọi người đều cho rằng anh cần minh xác một số tình huống trước khi tiếp nhận số tiền quyên góp của ông Daisy, bao gồm cả những chuyện bên trng của ông Daisy, tất cả mọi người đều cho rằng đây là hành động thị trường bình thường trước khi quyên cổ phân, trừ đám người Hòa An và Bled ra, không một ai biết, Hòa An gặp những người này, là vì hai việc.
Thứ nhất, gia tộc Wilson còn chưa tuyệt, anh không trở về, chẳng qua là vì chí không ở nơi đây;
Thứ hai, anh cần biết ông Daisy rốt cuộc là có bệnh gì, người sẽ thừa kế vận hành công ty là ai.
Thuận tiện anh còn muốn vượt xa phát huy ngày thường một chút, gọi hết những nhà thế giao từng có ân oán ra—cũng không phải chỉ mỗi ông Daisy mới diễn trò tình cũ, lần này anh lộ diện, diễn đủ dáng vẻ tiểu bối, chỉ cần không phải liên quan đến lợi ích thì sẽ không có ai cố ý gây khó xử với một hậu bối không tính sẽ quay lại Chicago.
Cùng lúc với Hòa An bận bịu, nhó Bled cũng không nhàn rỗi chút nào.
Bọn họ bắt đầu đăng bài lên các diễn đàn bảo vệ môi trường chuyên nghiệp, chứng cứ được lấy từ gã mù, nội dung nhìn mà ghê người.
Ngay từ đầu mục đích đăng bài lên không phải là muốn đem chuyện này ra ngoài ánh sáng, có hai chuyên gia kỹ thuật biên Victor và Itani này, …..
Diễn đàn của nguyên ngành bảo vệ môi trường đặc điểm là phổ biến thấp, độ chuyên nghiệp cao.
Trên bài đăng này có số liệu và hình ảnh quá kinh khủng, mấy bài post viện trợ rất nahnh đã sôi nổi tăng nhiệt, trong đó bài thảo luận chuyên ngành cũng ngày càng nhiều, những chứng cứ mà gã mù cung cấp, cũng theo tiết tấu mà đăng lên từng bài một.
Không biết khu ô nhiễm là nơi nào, nhưng mà những nhà chuyên viên trên diễn đàn này, lại biết số liệu mấu chốt của khu bị ô nhiễm, nhiệt độ càng cao thì độ chú ý đến diễn đàn chuyên bảo vệ môi trường này cũng càng nhiều.
Đối với việc bảo vệ môi trường thì ông Daisy không hề có chút hứng thú nào tuyệt nhiên không có thời gian chú ý đến việc Hòa An đã nổ bài đăng trên một diễn đàn có độ nhận diện thấp như thế và tùy lúc sẽ nổ tung.
Dạo gần đây tập đoàn của bọn họ phải tận lực đối phó với những bài báo mặt trái về cam kết giảm ô nhiễm môi trường của tập đoàn họ, một bộ phận đặt tinh lực lên việc kiện tụng của Daisy, bộ phận khác thì đặt tinh lực lên bệnh của ông Daisy, không ai chú ý đếndiễn đàn bảo vệ môi trường ngày thường chỉ có mấy ngàn người đăng ký nay đang ngày một hấp dẫn các chuyên gia bảo vệ quốc tế.
Mà Hòa An, vào ngày hôm sau trước cuộc họp báo, đến bệnh viện và nhà giam một chuyến, lấy thân phận con cháu và bạn học, gặp ông Daisy và Daisy.
Lúc anh gặp ông Daisy, đề cử bác sĩ trị liệu cho ông Daisy, gặp Daisy, giao hết chứng cứ mà gã mù cung cấp cho luật sư của cô ta, hơn nữa còn ám chỉ cho cô ta biết rằng cả anh và cô ta đều bị ông cô ta lợi dụng rồi.
Lúc cuộc họp báo bắt đầu, bởi vì số liệu trên bài viết của diễn đàn bảo vệ môi trường kia quá kinh khủng, những hóa chất đó gây ra cho một thân thể khỏe mạnh chính là sự tổn hại liên tục và không thể nghịch chuyển, rốt cuộc cũng có mấy chuyên gia đứng ra yêu cầu chủ bài đăng công bộ địa chỉ ô nhiễm, các hiệp hội bảo vệ môi trường trên trường quốc tế cũng bắt đầu chuyển sự chú ý chặt chẽ đến bài đăng này.
Địa điểm ô nhiễm môi trường, sẽ được tuôn ra cùng lúc với cuộc họp báo từ chối quyên tặng của ông Daisy, đồng thời lúc tuôn ra còn có cả bằng chứng về việc ông Daisy đội nồi cho đứa cháu gái mình.
Hai ngày này, Hòa An và đoàn đội của Bled đã thành công trong việc canh phòng nghiêm ngặt việc phong sát truyền thông mạng của ông Daisy, vào thời điểm từ chối quyên tặng cổ phần của ông ta đã khiến cho ông ta sứt đầu mẻ trán không còn cơ hội để phản kích.
Bước chân Hòa An đến ngay cửa ra bỗng ngừng lại, cúi đầu thấp giọng nói với nhân viên được Bled đưa đến đón anh vài ba câu, chờ cho nhân viên nọ gật đầu đi đến nói với nhóm truyền thông xong, mặt anh không cảm xúc xin thông đường VIP đi thẳng đến tầng hầm khu vực đỗ xe.
Tạm thời anh vẫn chưa thể tiếp xúc với truyền thông.
Ông Daisy nghĩ rằng anh quay về là để nhận quỹ quyên góp, cả đám truyền thông này chắc hẳn là do ông Daisy dùng tiền thuê đến.
Đã lâu lắm rồi anh không quay lại quê nhà của mình, cần phải biết rõ người đứng về phía anh, người nào thì hoàn toàn hết tình.
Anh ngồi trên xe xoa xoa mi tâm, chờ tài xế lái xe rời khỏi sân bay mới cúi đầu lấy di động ra.
Đã bao lâu rồi anh không đụng đến loại công cụ thông tin này, trước khi lên máy bay anh vừa mua nó, sau khi mua về thì vào hộp mail lấy một bức ảnh của Bối Chỉ Ý làm ảnh nền điện thoại.
Người phụ nữ của anh nhỏ xinh tươi cười sáng lên trên di động anh, lúc muốn gọi cho cô anh lại do dự.
Cô…đã biết rồi.
Chuyện này cuối cùng vẫn không thể nói từ miệng anh ra, anh chùn bước, sợ hãi bản thân mình sẽ không thể khống chế được cảm xúc.
Anh không biết hiện tại cô như thế nào, cũng không biết được phản ứng của cô sau khi nghe được những câu chuyện kia, anh…có chút sợ hãi.
Huống hồ chi, anh còn thất hứa, bên phía ba mẹ của cô, anh biết chắc chắn vào lúc này có thể đã mất đi bao phân ấn tượng, sau này quay về cần phải cố thêm một thời gian dài nữa.
Anh nhìn phố xa vừa lạ lẫm lại quen thuộc bên ngoài cửa xe, tay siết chặt lấy di động rồi lại buông ra.
Bối Chỉ Ý trên màn hình cứ nhìn anh cười mãi, bức ảnh này là do anh chụp lén trong đại sảnh căn cứ mà được, lúc ấy cô đang chau mày nghiên cứu chủng loại cá biển mà từ trước đến nay cô không hề tìm hiểu, anh gọi tên cô, cô ngẩng đầu, anh liền dùng điện thoại của cô thuận tay chụp một tấm.
Cô cười đến là ngượng ngùng, mắt sáng lấp lánh chỉ nhìn mình anh.
Rốt cuộc anh vẫn mở khóa điện thoại.
Danh bạ ít ỏi vài số, mà số của cô và người nhà cô đều được anh ghim lên dòng yêu thích.
Anh nhấn vào, cơ hồ vừa mới gọi được đầu dây bên kia đã ấn nghe ngay.
“Alo.” Giọng Bối Chỉ Ý khàn muốn chết, chỉ nói duy nhất một từ thôi nhưng đã nghe ra được sự sốt ruột trong đấy.
“Em đã khóc?” Hòa An nhíu mày.
Bối Chỉ Ý hít hít mũi, trước đó khóc dữ quá, thời gian cho cô hòa hoãn cảm xúc đủ lâu rồi, thế nhưng chỉ vừa nghe được giọng anh, mắt lại bắt đầu cay cay.
“Dạ.” Giọng cô thỏ thẻ thành thật lại ngoan ngoãn, có chút ngượng ngùng, “Mẹ em vừa mới gọi điện thoại cho em.”
Trên thế giới này thật sự sẽ có một người như vậy, mặc kệ ở dưới bất cứ tình huống thời điểm nào nghe được giọng của người ấy, tâm tình sẽ bình tĩnh lại ngay.
Mọi bực bội đều bị ngăn cách bởi âm thanh của cô, sót lại, chỉ còn liên quan đến chuyện gia đình cô, khói lửa nhân gian.
Cô rất nhớ anh, sau khi phát tiết xong người có chút phấn khởi, lúc nhận được điện thoại thì lại trở nên nhiều lời hơn.
“Mẹ em bắt em cuối tuần phải đi xem mắt, lúc đó em không có cơ để từ chối, thế là khóc.” Cô có hơi ngượng ngùng, đối với tình trạng luống cuống lúc ấy đến bây giờ cô vẫn còn thấy mới lạ, “Em chưa bao giờ khóc trước mặt mẹ như thế cả, bà đồng ý với em chờ anh đến Trung Quốc, chúng ta cùng nhau về nhà em để bọn họ gặp mặt.”
“Em đã nói với mẹ là anh rất rất rất tốt.” Cô vội vàng lắm, cũng không biết là muốn an ủi Hòa An hay chỉ đơn giản là muốn kể lại, “Mẹ em bảo, bọn họ chỉ muốn nhìn anh để xác nhận chút thôi.”
“Bọn họ biết anh đến Mỹ là có việc cần làm, vậy nên không trách anh.” Cô nói nhiều cứ như vừa uống rượu xong, vì quá lo lắng cho tình huống bên này, nhưng lại sợ sẽ khơi gợi nên vết thương lòng nên vẫn luôn nói về chuyện gia đình mình.
Hòa An không nói gì, anh ngã lưng dựa vào ghế, híp nửa mắt nhìn người xe như nước bên ngoài cửa sổ, an tĩnh yên lặng nghe Bối Chỉ Ý dùng giọng nói khàn không chịu được vì vừa mới khóc xong kể chuyện với anh, nói rằng ba mẹ cô đã đồng ý gặp mặt bọn họ, nói với anh, mẹ cô bị cô khóc lóc thảm thiết dọa cho, thái độ trở nên lạ lẫm.
Anh có thể mường tượng được cô đã chứng kiến những gì.
Bled nói hết mọi chuyện với cô, mẹ cô lúc ấy lại tạo áp lực xem mắt, cô không phải là người hay khóc, trong ấn tượng lần duy nhất cô khóc đến độ không thể ngừng lại được là vì cô cho rằng mình phải rời khỏi hải đảo này, hai người bọn họ sẽ không thể tiến lên thêm một bước nào nữa.
Một lần ấy, anh ở bên cạnh cô, lần đầu tiên nắm lấy tay cô, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại đầm đìa.
Lúc này đây, hai người cách một cái Thái Bình Dương, cách mười ba tiếng đồng hồ sai giờ, anh nghe cô lải nhải không chút trọng tâm, đáy lòng mềm nhũn.
“Anh không sao cả.” Chờ Bối Chỉ Ý thuật lại hết đầu đuôi câu chuyện với mẹ mình xong, giọng cũng đã khàn khàn.
Bối Chỉ Ý an tĩnh.
“Không thể nói là bình thường, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.” Anh cúi đầu, đóng kín cửa xe, tiếng Trung của anh nghe không có khẩu âm, mẹ anh dạy anh nói tiếng Trung, phải rất rất nhiều năm sau này anh mới quen thuộc được tiếng mẹ đẻ mình.
“Dạ.” Bối Chỉ Ý cất lời, vì giọng quá khàn, trầm thấp như tone nam trầm.
Hòa An cười khẽ, nhẹ nhàng xoa mặt.
Đường dài vừa mệt lại còn thiếu ngủ, từ lúc mà anh biết tin ông Daisy tuyên bố quyên tiền đến nay, đây là lần đầu anh nở nụ cười thật lòng.
“Uống nhiều nước vào, giọng trầm sắp thành giọng nam luôn rồi.” Anh chọc cô, rốt cuộc đã không còn nhìn ra bên ngoài cửa xe nữa, những cảnh sắc quen thuộc ngoài kia đã không còn chói mắt nữa.
Bối Chỉ Ý thanh thanh cuống họng.
“Anh về khách sạn nghỉ ngơi một giấc.” Anh báo hành trình cho cô, “Buổi chiều sẽ mở cuộc họp vưới công ty Bled, ngày mai sẽ mở họp tiếp đãi nhà báo.”
Hành trình của Hòa An Bối Chỉ Ý rất rõ, sáu tiêng đồng hồ Hòa An ở trên máy bay thì cô và Bled đã cùng nhau xem lại kế hoạch marketing, đối với những chuyện sắp tới của anh cô nắm rõ như lòng bàn tay.
“Em và Bled đều ở công ty.” Mấy ngay nay cô sẽ ở bên cạnh Hòa An cùng nhau trải qua những ngày anh ở Mỹ, “Dự án đã gửi đến hộp mail của anh, tỉnh dậy anh hẵng xem nhé.”
Hòa An chớp chớp mắt.
Anh có thói quen an bài cho sinh hoạt của Bối Chỉ Ý, lúc này được an bài ngược lại, làm anh thấy có chút mới lạ.
“Anh có thể ngủ được không?” Cô an bài đến là thỏa đáng và thận trọng, “Em đã đặt cho anh một căn phòng có tấm rèm dày, không sát tường, nhắc bọn họ phải đặt một ly nước trên đầu giường anh, khách sạn đó mạng tốt lắm, nếu thật sự ngủ không được thì em có thể gọi video cùng anh.”
Quá lo lắng cho anh, vậy nên tính thẹn thùng trời ban vào lúc này đã sớm bay biến mất tung mất tích.
“Được.’ Hòa An ngoan ngoãn chịu an bài, chua xót trong lầm chậm chậm hóa ngọt ngào.
“Em chờ anh đến Trung Quốc tìm em.” Bối Chỉ Ý thanh thanh giọng nói rồi mới cất lời, giọng vẫn còn khàn khàn, cô có chút ão não tại sao trước đó lại khóc đến thảm thiết như thế.
“Ừm.” giọng Hòa An dần dần cũng đã quay về tông điệu mềm mại.
Bối Chỉ Ý nghĩ, đôi mắt xanh xám bây giờ của anh hẳn đã quay về tông màu ấm áp rồi nhỉ.
Cô nhớ anh lắm, nhớ hương vị nước biển trên người anh, nhớ đôi mắt cất giấu biết bao chuyện xưa của anh.
“Anh sẽ thắng.” Trước khi cúp điện thoại, còn đảm bảo với Bối Chỉ Ý, “Em ngoan ngoãn chờ anh là được.”
Chờ anh giải quyết mọi chuyện, đến Trung Quốc gặp ba mẹ cô cầu hôn cô gái, dù có bị từ chối, anh nhất định sẽ đánh không cãi lại mắng không trả về.
Từ nay về sau quyết không chia lìa.
***
Bled đã quen với các mối nguy cơ marketing, anh ta giống Hòa An, vào lúc này đây hành động rất đáng tin.
Thế giới này có lẽ không phải ở ác gặp dữ, nhưng vẫn có quy tắc của nó.
Hòa An thật sự rất am hiểu quy tắc như vậy, chỉ là anh không có thói quen mang bản lĩnh này dùng trên người trưởng bối thân quen của mình mà thôi.
Nhưng mà trưởng bối lại không có tác phong của trưởng bối, sau biết bao lần bức anh đến đường chết, anh có tàn nhẫn độc ác đến đâu cũng so không lại ông Daisy cáo già nhiều năm trên thương trường.
Anh không đối địch trực tiếp với ông Daisy, anh dùng chính thân phận gia tộc Wilson của mình để lấy quan hệ hẹn gặp những người này một buổi chiều, lấy cớ là ôn lại chuyện xưa.
Phần lớn mọi người đều cho rằng anh cần minh xác một số tình huống trước khi tiếp nhận số tiền quyên góp của ông Daisy, bao gồm cả những chuyện bên trng của ông Daisy, tất cả mọi người đều cho rằng đây là hành động thị trường bình thường trước khi quyên cổ phân, trừ đám người Hòa An và Bled ra, không một ai biết, Hòa An gặp những người này, là vì hai việc.
Thứ nhất, gia tộc Wilson còn chưa tuyệt, anh không trở về, chẳng qua là vì chí không ở nơi đây;
Thứ hai, anh cần biết ông Daisy rốt cuộc là có bệnh gì, người sẽ thừa kế vận hành công ty là ai.
Thuận tiện anh còn muốn vượt xa phát huy ngày thường một chút, gọi hết những nhà thế giao từng có ân oán ra—cũng không phải chỉ mỗi ông Daisy mới diễn trò tình cũ, lần này anh lộ diện, diễn đủ dáng vẻ tiểu bối, chỉ cần không phải liên quan đến lợi ích thì sẽ không có ai cố ý gây khó xử với một hậu bối không tính sẽ quay lại Chicago.
Cùng lúc với Hòa An bận bịu, nhó Bled cũng không nhàn rỗi chút nào.
Bọn họ bắt đầu đăng bài lên các diễn đàn bảo vệ môi trường chuyên nghiệp, chứng cứ được lấy từ gã mù, nội dung nhìn mà ghê người.
Ngay từ đầu mục đích đăng bài lên không phải là muốn đem chuyện này ra ngoài ánh sáng, có hai chuyên gia kỹ thuật biên Victor và Itani này, …..
Diễn đàn của nguyên ngành bảo vệ môi trường đặc điểm là phổ biến thấp, độ chuyên nghiệp cao.
Trên bài đăng này có số liệu và hình ảnh quá kinh khủng, mấy bài post viện trợ rất nahnh đã sôi nổi tăng nhiệt, trong đó bài thảo luận chuyên ngành cũng ngày càng nhiều, những chứng cứ mà gã mù cung cấp, cũng theo tiết tấu mà đăng lên từng bài một.
Không biết khu ô nhiễm là nơi nào, nhưng mà những nhà chuyên viên trên diễn đàn này, lại biết số liệu mấu chốt của khu bị ô nhiễm, nhiệt độ càng cao thì độ chú ý đến diễn đàn chuyên bảo vệ môi trường này cũng càng nhiều.
Đối với việc bảo vệ môi trường thì ông Daisy không hề có chút hứng thú nào tuyệt nhiên không có thời gian chú ý đến việc Hòa An đã nổ bài đăng trên một diễn đàn có độ nhận diện thấp như thế và tùy lúc sẽ nổ tung.
Dạo gần đây tập đoàn của bọn họ phải tận lực đối phó với những bài báo mặt trái về cam kết giảm ô nhiễm môi trường của tập đoàn họ, một bộ phận đặt tinh lực lên việc kiện tụng của Daisy, bộ phận khác thì đặt tinh lực lên bệnh của ông Daisy, không ai chú ý đếndiễn đàn bảo vệ môi trường ngày thường chỉ có mấy ngàn người đăng ký nay đang ngày một hấp dẫn các chuyên gia bảo vệ quốc tế.
Mà Hòa An, vào ngày hôm sau trước cuộc họp báo, đến bệnh viện và nhà giam một chuyến, lấy thân phận con cháu và bạn học, gặp ông Daisy và Daisy.
Lúc anh gặp ông Daisy, đề cử bác sĩ trị liệu cho ông Daisy, gặp Daisy, giao hết chứng cứ mà gã mù cung cấp cho luật sư của cô ta, hơn nữa còn ám chỉ cho cô ta biết rằng cả anh và cô ta đều bị ông cô ta lợi dụng rồi.
Lúc cuộc họp báo bắt đầu, bởi vì số liệu trên bài viết của diễn đàn bảo vệ môi trường kia quá kinh khủng, những hóa chất đó gây ra cho một thân thể khỏe mạnh chính là sự tổn hại liên tục và không thể nghịch chuyển, rốt cuộc cũng có mấy chuyên gia đứng ra yêu cầu chủ bài đăng công bộ địa chỉ ô nhiễm, các hiệp hội bảo vệ môi trường trên trường quốc tế cũng bắt đầu chuyển sự chú ý chặt chẽ đến bài đăng này.
Địa điểm ô nhiễm môi trường, sẽ được tuôn ra cùng lúc với cuộc họp báo từ chối quyên tặng của ông Daisy, đồng thời lúc tuôn ra còn có cả bằng chứng về việc ông Daisy đội nồi cho đứa cháu gái mình.
Hai ngày này, Hòa An và đoàn đội của Bled đã thành công trong việc canh phòng nghiêm ngặt việc phong sát truyền thông mạng của ông Daisy, vào thời điểm từ chối quyên tặng cổ phần của ông ta đã khiến cho ông ta sứt đầu mẻ trán không còn cơ hội để phản kích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook