Hòn Đảo Kế Tiếp
-
Chương 11: Những Thứ Này, Cách Cô Quá Xa
Trước cái oi bức của màn đêm, đối với khái niệm tình nguyện viên thì Bối Chỉ Ý thật sự có hơi mơ hồ.
Khoảnh khắc nhân sinh không được như ý nguyện nhất lại chọn làm tình nguyện viên, chẳng qua là vì cô không phải người thú vị gì, ngay cả khi muốn phản nghịch cô còn tự vấn lương tâm tìm một cái cớ có thể chấp nhận được, vậy nên mới buông thả phóng túng, chọn một hòn đảo nhỏ mà mình chưa bao giờ ghé qua làm nơi tình nguyện.
Với cô mà nói, khái niệm tình nguyện trên địa cầu này tựa như một tấm vé xem phim điện ảnh vậy—các thanh niên đến từ khắp mọi miền tổ quốc tụ họp về biển đảo hoang thu gom rác, cùng những thợ lặn trang bị đồ lặn đầy đủ lặn xuống biển sâu chơi đùa cùng bầy cá.
Những thứ này, cách cô quá xa.
Dù rời đảo rồi, cô vẫn sẽ rất ít tiếp xúc với nó.
Mãi đến đêm hôm đó, Hòa An mệt mỏi nói với cô những lời kia, đưa cho cô một tập số liệu.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thẳng vào vấn đề ô nhiễm môi trường, hậu quả khi trái đất dần nóng lên—những đường cong số liệu cũng chính là ký hiệu đếm ngược, khiến cho người vốn chỉ quan tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền hằng ngày như cô lần đầu tiên được chân thực sờ đến hệ thống sinh thái gần như đang nguy kịch này.
Loài khởi xướng nhân loại, đối với tất cả những thứ này, thật sự bất lực.
***
Đêm hôm đó đã làm cho thế giới quan của Bối Chỉ Ý dần thay đổi, không những vậy còn thay đổi cả cách thức ở chung của cô và Hòa An.
Ví dụ như những khoảng cách mơ hồ không thấu trước kia, sau đêm hôm đó, bọn họ khôi phục lại thái độ bình thường.
Rõ nhất là, thực đơn mỗi ngày khi đến phiên nấu của Bối Chỉ Ý.
Cô bắt đầu nấu lại món thịt, không còn…bỏ chanh vào nữa, hương vị tuy trước sau không mấy tiến bộ, nhưng lượng cơm Hòa An ăn mỗi tối nhiều hơn hẳn trước kia.
Hòa An vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng dần bắt đầu bớt chút thời gian về căn cứ ăn cơm chiều, phần lớn thời gian anh hay mang về đồ ăn mà ngư dân trên đảo làm cho mình, những món nọ rất ít cay, hơi ngọt, là khẩu vị mà con gái thích ăn.
Người đầu tiên nhịn không nổi nữa là Sakura yêu đồ cay như mạng.
“An, sao anh lại không chung thủy vậy?” Trong miệng thiếu nữ ngậm một cái cánh gà, ánh mắt tràn ngập ai oán.
“…” Hòa An còn chẳng muốn ngẩng đầu.
“Không thể vì em sắp đi mà anh không còn quan tâm em nữa chứ!” Vì quá kích động nên trông cái cánh gà như muốn giương cánh bay xa khỏi miệng Sakura, “Trước kia anh toàn đem đồ cay về thôi!”
Tay cầm đũa của Bối Chỉ Ý khựng lại.
“Trong những người ở đây, chỉ có Bối là không ăn được cay!” Sakura thẳng thừng, nghiêm túc, “Anh thay lòng đổi dạ!”
“…” Miếng cơm nghẹn giữa cổ họng Bối Chỉ Ý, vì không dám ho khan nên nước mắt lưng tròng.
Hòa An ngẩng đầu nhíu mày.
“Miss Bối làm việc nhiều hơn em, không ầm ĩ không nhốn nháo không gây chuyện, anh cũng thay lòng đổi dạ.” Victor rót cho Bối Chỉ Ý ly nước, nhân tiện liếc nhìn Hòa An.
Lực chú ý của Sakura nhanh chóng bị dời đi.
Chủ đề trên bàn ăn hằng ngày rất nhiều, dạo gần đây vì chuyện khai giảng của Sakura nên chủ đề chủ yếu xoay quanh việc cô bé về nhà, cô bé khăng khăng muốn mang súng phóng lao(*) về nhà, Itani phải tận tình khuyên nhủ rằng không thể mang nó qua cửa hải quan mới thuyết phục được cô bé.
(*)Súng phóng lao (鱼叉) là một thiết bị thiết bị phóng lao dùng để săn cá voi và các loại thú biển cỡ lớn khác hay để bắt các động vật biển nói chung như cá, các động vật có vú, rùa biển, vv…, đôi khi nó còn dùng để tấn công, sát thương các loại thú vật khác Loại súng này do người Na Uy phát minh năm 1863, được dùng săn cá …
Bối Chỉ Ý để ý, mỗi lần Itani trò chuyện cùng Sakura, Hòa An và Victor sẽ giữ yên lặng, cũng tựa như khi Hòa An tìm cô nói chuyện, Itani và Victor tuyệt không xen vào.
Phát hiện này làm Bối Chỉ Ý bưng chén cơm lén lút nở nụ cười, hai bên tai ửng đỏ, đôi mắt sáng long lanh.
Sau khi cười xong lại lén lút nhìn thoáng qua Hòa An đang chuyên tâm ăn cơm.
Đường cong nơi khóe miệng nhạt dần.
Cô hiểu rất rõ chút tâm tư nho nhỏ này của mình là gì, đêm hôm đó cách màn đêm, cô nhìn Hòa An ngồi ở nơi đó, ánh mắt anh nhìn cô đứng cạnh cửa.
Dù chưa từng yêu đương, nhưng với giác quan thứ sáu của con gái, cô biết rõ ánh mắt đấy của Hòa An đại diện cho điều gì.
Anh quá mệt mỏi, vậy nên không hề che giấu.
Có thật, thì thế nào…
Cô vô cùng hiểu rõ, hai người họ đều khó có thể tiến thêm bước nữa.
Hòa An có biển cả trời xanh của anh, cô có bê tông cốt thép của mình, Hòa An lưng đeo đồ lặn định sẵn tuyệt không thể đến gần cô, mà cô, chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể mơ ước, nhưng không thể được như Hòa An, lấy chuyện khó khăn tuyệt vọng đến thế làm mục tiêu sống.
Cô chỉ còn lại không đến một tháng.
Những chuyện cô có thể làm, cũng chỉ là tận lực nấu những món Hòa An thích ăn, nhưng thậm chí cô còn chẳng thể nấu nó được ngon hơn.
Mà Hòa An cũng hiểu được.
Anh sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm, nhìn thấy cô ăn nhiều thêm một cái cánh gà thì hai ba ngày sau đều tìm thịt gà nướng về cho cô, sẽ làm cho căn phòng cô dù ban ngày có mở cửa sổ cũng sẽ ít bị muỗi bay vào.
Hai người bọn họ đều là người rất nghiêm túc, dù cho sẽ dừng bước tại đây, nhưng vẫn cố làm đến tốt nhất.
Cô cho rằng sau này trở về sẽ có thể mỉm cười, dù không tiến thêm bước nữa, nhưng cách thức ở chung như vậy, cũng đủ làm cho đáy lòng cô mềm mại.
Người đàn ông đầu tiên mà cô thầm mến, là người rất rất tốt, là người có lý tưởng vĩ đại và tấm lòng thiện lương.
Anh và cô đều rung động, trân quý như vậy.
Người đàn ông hiểu và tôn trọng tình cảm của bạn như vậy, trong thế giới tàn bạo như vậy, cũng đủ trân quý rồi.
***
Thời điểm Sakura rời đi, bọn họ tổ chức một bữa tiệc chia tay nho nhỏ, cạnh bãi cát của ngư dân, dùng mấy tảng đá làm thành bếp, mua thêm đống thịt tươi.
Lửa cháy đỏ rực.
Thiếu nữa Sakura mười bảy tuổi không thể uống rượu, thế là giật dây mấy người còn lại uống, phương thức uống của người Nhật rất ngang, vỗ tay theo nhịp, hò hét những câu mà Bối Chỉ Ý nghe không hiểu gì, bia lạnh cũng theo nhịp trôi tuột vào bụng cô.
Đến tận bây giờ Bối Chỉ Ý cũng không rõ tửu lượng của mình được bao nhiêu, chỉ mới hai chai nhưng cô đã thấy hơi ngà ngà.
Vừa đủ gãi đúng chỗ ngứa.
Đám lửa đỏ rực, nghe những đội viên khác cười đùa trò chuyện phiếm, tay cầm xiên thịt nướng mà Hòa An đã xâu xong, cho vào đám lửa, nhìn nước sốt thịt phát ra từng tiếng nổ lốp bốp trong lửa, sau đó mùi thịt nướng thơm nức dần tỏa ra.
“Bối đẹp quá.” Sakura ôm cánh tay Bối Chỉ Ý làm nũng.
Dù đã làm tình nguyện viên nhiều lần rồi nhưng cô bé vẫn không thể quen được với sự chia tay, cười càng lớn hơn, đáy mặt ngập nước không cách nào khống chế.
“Em thích mọi người lắm!” Cô bé lại làm nũng, người duy nhất không uống rượu, nhưng sao trông lại uống rất nhiều vậy chứ.
“Em trưởng thành rồi nhất định sẽ trở thành người giống An.”
“Em muốn ở bên biển rộng.”
“Như mọi người vậy!”
Những người còn lại đều trầm mặc, Bối Chỉ Ý nhìn thấy khóe miệng Hòa An cong lên nụ cười tự giễu.
“Sẽ mệt lắm sao?” Nương theo độ cồn, Bối Chỉ Ý khe khẽ hỏi Sakura.
Những đống rác vĩnh viễn cũng nhặt không hết, tỷ lệ kim loại nặng trong biển mỗi đợt đo lường luôn cao hơn mức trung bình, tốc độ sa mạc hóa của hải dương cao hơn tưởng tượng, những loài động thực vật mà họ muốn bảo vệ kia, số lượng chết đi vĩnh viễn cao hơn số lượng tạo ra.
Đây là một công việc vô cùng tuyệt vọng.
Dù có dùng sức sống mãnh liệt của thiếu nữ tuổi mười bảy đi nữa, cũng vô vọng che giấu sự tuyệt vọng này.
Chỉ là, thoạt nhìn Sakura vẫn lưu luyến đến thế.
“Nếu toàn cầu ấm lên làm tan băng biển, thì một ngày nào đó của trăm năm sau nhất định sẽ triệt để bao phủ lục địa này, nếu nói vậy thì những chuyện mà chúng ta đang làm đây cũng đủ để có thể làm chậm đi một giây của ngày đó rồi.”
“Mười người, là mười giây đồng hồ.”
“Mỗi giây, trên thế giới sẽ có 4.1 người được sinh ra.”
“Một giây đồng hồ này, chúng ta đã có thể cứu được 4 người.”
Sakura chuyển hướng nhìn bọn người Hòa An: “Giống An và Victor vậy, bọn họ có thể cứu được rất rất nhiều của 4 người.”
“Chúng ta vốn không phải đấng cứu thế, có thể làm được như vậy cũng đủ để nhắm mắt rồi.” Thiếu nữ tuổi mười bảy, bày ra dáng vẻ trưởng bối vỗ vỗ bờ vai Hòa An.
Itani cười khẽ, gập ngón tay lại búng lên trán Sakura.
Sakura rên lên một tiếng, liên tiếp thốt ra mấy câu từ chửi mắng bằng tiếng Nhật.
Bọn họ vẫn còn cười đùa, dù cho trong nụ cười của Itani cất giấu sự không cam lòng đến ngần ấy, làm người dễ mềm lòng như Bối Chỉ Ý cũng thấy thật nhói lòng.
Trong căn cứ rất chú trọng sự riêng tư, bọn họ tuy có thể trò chuyện trời nam đất bắc, nhưng không mấy ai nhắc đến bản thân.
Trong hơn một tháng Bối Chỉ Ý ở đây, không ai hỏi cô tại sao lại lựa chọn làm tình nguyện viên, mà cô cũng thế, chưa từng hỏi ai.
Nhưng cô vẫn biết Sakura tuổi tuy còn nhỏ như đêm hôm khuya khoắt thường hay mất ngủ, Itani sẽ ở bên cùng cô bé xem phim kinh dị.
Cô và Hòa An đã dè dặt duy trì trạng thái cân bằng rất lâu, nội tâm cũng hy vọng họ có thể đánh vỡ sự cân bằng này, như Sakura và Itani vậy.
Bọn họ không giống cô, mục tiêu của họ giống nhau, mà Sakura cũng không nhát gan như cô.
Nhưng bọn họ không hề.
Cách một khắc này, thậm chí còn không trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Itani giúp Sakura khiêng vali lên thuyền, trên boong tàu trao cho cô bé một nụ hôn khẽ lên trán, sau đó nhảy xuống cano, phất tay với Sakura.
Hai người đều cười, đợi đến khi cano nhổ neo chạy đi thật xa, Itani đứng yên bên bên tàu thật lâu.
“Itani đang đợi con bé trưởng thành.” Hòa An đứng bên cạnh Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý ngẩng đầu.
“Sakura chỉ mới mười bảy, tính con bé nhanh nhẹn, tương lai phải tính toán rất kỹ.”
“Vậy nên Itani chỉ có thể chờ con bé lớn lên.”
Không lưu lại phương thức liên lạc là vì không muốn tạo cho cô bé thêm áp lực, khi mọi người vào đảo đều có đơn đăng ký, muốn liên lạc lại thì dễ lắm.
Itani, chỉ là chờ đợi thời khắc Sakura trở nên kiên định.
“Bọn họ sẽ ở bên nhau chứ?” Hốc mắt Bối Chỉ Ý đỏ rực, tựa như muốn khóc thay hai con người không thể khóc được kia vậy.
“Tôi không biết.” Hòa An vẫn rất thành thật.
Anh duỗi tay, vén mái tóc trên gương mặt Bối Chỉ Ý, nhìn cô nín thở, đôi mắt màu xanh biếc của anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Tôi hy vọng bọn họ sẽ ở bên nhau.” Anh nhỏ giọng, bình thản, dịu dàng.
“Nếu không, thật tiếc nuối.” Âm cuối của anh biến mất trong tiếng thở dài.
Sakura rời đi dưới ánh trời chiều, tựa như ngày mà Bối Chỉ Ý đến.
Hòa An và Bối Chỉ Ý một trước một sau về căn cứ, kiềm chế, duy trì khoảng cách còn xa xôi hơn cả bạn bè.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện bắt đầu đi theo khuynh hướng song hướng yêu thầm rồi.
Khoảnh khắc nhân sinh không được như ý nguyện nhất lại chọn làm tình nguyện viên, chẳng qua là vì cô không phải người thú vị gì, ngay cả khi muốn phản nghịch cô còn tự vấn lương tâm tìm một cái cớ có thể chấp nhận được, vậy nên mới buông thả phóng túng, chọn một hòn đảo nhỏ mà mình chưa bao giờ ghé qua làm nơi tình nguyện.
Với cô mà nói, khái niệm tình nguyện trên địa cầu này tựa như một tấm vé xem phim điện ảnh vậy—các thanh niên đến từ khắp mọi miền tổ quốc tụ họp về biển đảo hoang thu gom rác, cùng những thợ lặn trang bị đồ lặn đầy đủ lặn xuống biển sâu chơi đùa cùng bầy cá.
Những thứ này, cách cô quá xa.
Dù rời đảo rồi, cô vẫn sẽ rất ít tiếp xúc với nó.
Mãi đến đêm hôm đó, Hòa An mệt mỏi nói với cô những lời kia, đưa cho cô một tập số liệu.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thẳng vào vấn đề ô nhiễm môi trường, hậu quả khi trái đất dần nóng lên—những đường cong số liệu cũng chính là ký hiệu đếm ngược, khiến cho người vốn chỉ quan tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền hằng ngày như cô lần đầu tiên được chân thực sờ đến hệ thống sinh thái gần như đang nguy kịch này.
Loài khởi xướng nhân loại, đối với tất cả những thứ này, thật sự bất lực.
***
Đêm hôm đó đã làm cho thế giới quan của Bối Chỉ Ý dần thay đổi, không những vậy còn thay đổi cả cách thức ở chung của cô và Hòa An.
Ví dụ như những khoảng cách mơ hồ không thấu trước kia, sau đêm hôm đó, bọn họ khôi phục lại thái độ bình thường.
Rõ nhất là, thực đơn mỗi ngày khi đến phiên nấu của Bối Chỉ Ý.
Cô bắt đầu nấu lại món thịt, không còn…bỏ chanh vào nữa, hương vị tuy trước sau không mấy tiến bộ, nhưng lượng cơm Hòa An ăn mỗi tối nhiều hơn hẳn trước kia.
Hòa An vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng dần bắt đầu bớt chút thời gian về căn cứ ăn cơm chiều, phần lớn thời gian anh hay mang về đồ ăn mà ngư dân trên đảo làm cho mình, những món nọ rất ít cay, hơi ngọt, là khẩu vị mà con gái thích ăn.
Người đầu tiên nhịn không nổi nữa là Sakura yêu đồ cay như mạng.
“An, sao anh lại không chung thủy vậy?” Trong miệng thiếu nữ ngậm một cái cánh gà, ánh mắt tràn ngập ai oán.
“…” Hòa An còn chẳng muốn ngẩng đầu.
“Không thể vì em sắp đi mà anh không còn quan tâm em nữa chứ!” Vì quá kích động nên trông cái cánh gà như muốn giương cánh bay xa khỏi miệng Sakura, “Trước kia anh toàn đem đồ cay về thôi!”
Tay cầm đũa của Bối Chỉ Ý khựng lại.
“Trong những người ở đây, chỉ có Bối là không ăn được cay!” Sakura thẳng thừng, nghiêm túc, “Anh thay lòng đổi dạ!”
“…” Miếng cơm nghẹn giữa cổ họng Bối Chỉ Ý, vì không dám ho khan nên nước mắt lưng tròng.
Hòa An ngẩng đầu nhíu mày.
“Miss Bối làm việc nhiều hơn em, không ầm ĩ không nhốn nháo không gây chuyện, anh cũng thay lòng đổi dạ.” Victor rót cho Bối Chỉ Ý ly nước, nhân tiện liếc nhìn Hòa An.
Lực chú ý của Sakura nhanh chóng bị dời đi.
Chủ đề trên bàn ăn hằng ngày rất nhiều, dạo gần đây vì chuyện khai giảng của Sakura nên chủ đề chủ yếu xoay quanh việc cô bé về nhà, cô bé khăng khăng muốn mang súng phóng lao(*) về nhà, Itani phải tận tình khuyên nhủ rằng không thể mang nó qua cửa hải quan mới thuyết phục được cô bé.
(*)Súng phóng lao (鱼叉) là một thiết bị thiết bị phóng lao dùng để săn cá voi và các loại thú biển cỡ lớn khác hay để bắt các động vật biển nói chung như cá, các động vật có vú, rùa biển, vv…, đôi khi nó còn dùng để tấn công, sát thương các loại thú vật khác Loại súng này do người Na Uy phát minh năm 1863, được dùng săn cá …
Bối Chỉ Ý để ý, mỗi lần Itani trò chuyện cùng Sakura, Hòa An và Victor sẽ giữ yên lặng, cũng tựa như khi Hòa An tìm cô nói chuyện, Itani và Victor tuyệt không xen vào.
Phát hiện này làm Bối Chỉ Ý bưng chén cơm lén lút nở nụ cười, hai bên tai ửng đỏ, đôi mắt sáng long lanh.
Sau khi cười xong lại lén lút nhìn thoáng qua Hòa An đang chuyên tâm ăn cơm.
Đường cong nơi khóe miệng nhạt dần.
Cô hiểu rất rõ chút tâm tư nho nhỏ này của mình là gì, đêm hôm đó cách màn đêm, cô nhìn Hòa An ngồi ở nơi đó, ánh mắt anh nhìn cô đứng cạnh cửa.
Dù chưa từng yêu đương, nhưng với giác quan thứ sáu của con gái, cô biết rõ ánh mắt đấy của Hòa An đại diện cho điều gì.
Anh quá mệt mỏi, vậy nên không hề che giấu.
Có thật, thì thế nào…
Cô vô cùng hiểu rõ, hai người họ đều khó có thể tiến thêm bước nữa.
Hòa An có biển cả trời xanh của anh, cô có bê tông cốt thép của mình, Hòa An lưng đeo đồ lặn định sẵn tuyệt không thể đến gần cô, mà cô, chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể mơ ước, nhưng không thể được như Hòa An, lấy chuyện khó khăn tuyệt vọng đến thế làm mục tiêu sống.
Cô chỉ còn lại không đến một tháng.
Những chuyện cô có thể làm, cũng chỉ là tận lực nấu những món Hòa An thích ăn, nhưng thậm chí cô còn chẳng thể nấu nó được ngon hơn.
Mà Hòa An cũng hiểu được.
Anh sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm, nhìn thấy cô ăn nhiều thêm một cái cánh gà thì hai ba ngày sau đều tìm thịt gà nướng về cho cô, sẽ làm cho căn phòng cô dù ban ngày có mở cửa sổ cũng sẽ ít bị muỗi bay vào.
Hai người bọn họ đều là người rất nghiêm túc, dù cho sẽ dừng bước tại đây, nhưng vẫn cố làm đến tốt nhất.
Cô cho rằng sau này trở về sẽ có thể mỉm cười, dù không tiến thêm bước nữa, nhưng cách thức ở chung như vậy, cũng đủ làm cho đáy lòng cô mềm mại.
Người đàn ông đầu tiên mà cô thầm mến, là người rất rất tốt, là người có lý tưởng vĩ đại và tấm lòng thiện lương.
Anh và cô đều rung động, trân quý như vậy.
Người đàn ông hiểu và tôn trọng tình cảm của bạn như vậy, trong thế giới tàn bạo như vậy, cũng đủ trân quý rồi.
***
Thời điểm Sakura rời đi, bọn họ tổ chức một bữa tiệc chia tay nho nhỏ, cạnh bãi cát của ngư dân, dùng mấy tảng đá làm thành bếp, mua thêm đống thịt tươi.
Lửa cháy đỏ rực.
Thiếu nữa Sakura mười bảy tuổi không thể uống rượu, thế là giật dây mấy người còn lại uống, phương thức uống của người Nhật rất ngang, vỗ tay theo nhịp, hò hét những câu mà Bối Chỉ Ý nghe không hiểu gì, bia lạnh cũng theo nhịp trôi tuột vào bụng cô.
Đến tận bây giờ Bối Chỉ Ý cũng không rõ tửu lượng của mình được bao nhiêu, chỉ mới hai chai nhưng cô đã thấy hơi ngà ngà.
Vừa đủ gãi đúng chỗ ngứa.
Đám lửa đỏ rực, nghe những đội viên khác cười đùa trò chuyện phiếm, tay cầm xiên thịt nướng mà Hòa An đã xâu xong, cho vào đám lửa, nhìn nước sốt thịt phát ra từng tiếng nổ lốp bốp trong lửa, sau đó mùi thịt nướng thơm nức dần tỏa ra.
“Bối đẹp quá.” Sakura ôm cánh tay Bối Chỉ Ý làm nũng.
Dù đã làm tình nguyện viên nhiều lần rồi nhưng cô bé vẫn không thể quen được với sự chia tay, cười càng lớn hơn, đáy mặt ngập nước không cách nào khống chế.
“Em thích mọi người lắm!” Cô bé lại làm nũng, người duy nhất không uống rượu, nhưng sao trông lại uống rất nhiều vậy chứ.
“Em trưởng thành rồi nhất định sẽ trở thành người giống An.”
“Em muốn ở bên biển rộng.”
“Như mọi người vậy!”
Những người còn lại đều trầm mặc, Bối Chỉ Ý nhìn thấy khóe miệng Hòa An cong lên nụ cười tự giễu.
“Sẽ mệt lắm sao?” Nương theo độ cồn, Bối Chỉ Ý khe khẽ hỏi Sakura.
Những đống rác vĩnh viễn cũng nhặt không hết, tỷ lệ kim loại nặng trong biển mỗi đợt đo lường luôn cao hơn mức trung bình, tốc độ sa mạc hóa của hải dương cao hơn tưởng tượng, những loài động thực vật mà họ muốn bảo vệ kia, số lượng chết đi vĩnh viễn cao hơn số lượng tạo ra.
Đây là một công việc vô cùng tuyệt vọng.
Dù có dùng sức sống mãnh liệt của thiếu nữ tuổi mười bảy đi nữa, cũng vô vọng che giấu sự tuyệt vọng này.
Chỉ là, thoạt nhìn Sakura vẫn lưu luyến đến thế.
“Nếu toàn cầu ấm lên làm tan băng biển, thì một ngày nào đó của trăm năm sau nhất định sẽ triệt để bao phủ lục địa này, nếu nói vậy thì những chuyện mà chúng ta đang làm đây cũng đủ để có thể làm chậm đi một giây của ngày đó rồi.”
“Mười người, là mười giây đồng hồ.”
“Mỗi giây, trên thế giới sẽ có 4.1 người được sinh ra.”
“Một giây đồng hồ này, chúng ta đã có thể cứu được 4 người.”
Sakura chuyển hướng nhìn bọn người Hòa An: “Giống An và Victor vậy, bọn họ có thể cứu được rất rất nhiều của 4 người.”
“Chúng ta vốn không phải đấng cứu thế, có thể làm được như vậy cũng đủ để nhắm mắt rồi.” Thiếu nữ tuổi mười bảy, bày ra dáng vẻ trưởng bối vỗ vỗ bờ vai Hòa An.
Itani cười khẽ, gập ngón tay lại búng lên trán Sakura.
Sakura rên lên một tiếng, liên tiếp thốt ra mấy câu từ chửi mắng bằng tiếng Nhật.
Bọn họ vẫn còn cười đùa, dù cho trong nụ cười của Itani cất giấu sự không cam lòng đến ngần ấy, làm người dễ mềm lòng như Bối Chỉ Ý cũng thấy thật nhói lòng.
Trong căn cứ rất chú trọng sự riêng tư, bọn họ tuy có thể trò chuyện trời nam đất bắc, nhưng không mấy ai nhắc đến bản thân.
Trong hơn một tháng Bối Chỉ Ý ở đây, không ai hỏi cô tại sao lại lựa chọn làm tình nguyện viên, mà cô cũng thế, chưa từng hỏi ai.
Nhưng cô vẫn biết Sakura tuổi tuy còn nhỏ như đêm hôm khuya khoắt thường hay mất ngủ, Itani sẽ ở bên cùng cô bé xem phim kinh dị.
Cô và Hòa An đã dè dặt duy trì trạng thái cân bằng rất lâu, nội tâm cũng hy vọng họ có thể đánh vỡ sự cân bằng này, như Sakura và Itani vậy.
Bọn họ không giống cô, mục tiêu của họ giống nhau, mà Sakura cũng không nhát gan như cô.
Nhưng bọn họ không hề.
Cách một khắc này, thậm chí còn không trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Itani giúp Sakura khiêng vali lên thuyền, trên boong tàu trao cho cô bé một nụ hôn khẽ lên trán, sau đó nhảy xuống cano, phất tay với Sakura.
Hai người đều cười, đợi đến khi cano nhổ neo chạy đi thật xa, Itani đứng yên bên bên tàu thật lâu.
“Itani đang đợi con bé trưởng thành.” Hòa An đứng bên cạnh Bối Chỉ Ý.
Bối Chỉ Ý ngẩng đầu.
“Sakura chỉ mới mười bảy, tính con bé nhanh nhẹn, tương lai phải tính toán rất kỹ.”
“Vậy nên Itani chỉ có thể chờ con bé lớn lên.”
Không lưu lại phương thức liên lạc là vì không muốn tạo cho cô bé thêm áp lực, khi mọi người vào đảo đều có đơn đăng ký, muốn liên lạc lại thì dễ lắm.
Itani, chỉ là chờ đợi thời khắc Sakura trở nên kiên định.
“Bọn họ sẽ ở bên nhau chứ?” Hốc mắt Bối Chỉ Ý đỏ rực, tựa như muốn khóc thay hai con người không thể khóc được kia vậy.
“Tôi không biết.” Hòa An vẫn rất thành thật.
Anh duỗi tay, vén mái tóc trên gương mặt Bối Chỉ Ý, nhìn cô nín thở, đôi mắt màu xanh biếc của anh tràn ngập sự dịu dàng.
“Tôi hy vọng bọn họ sẽ ở bên nhau.” Anh nhỏ giọng, bình thản, dịu dàng.
“Nếu không, thật tiếc nuối.” Âm cuối của anh biến mất trong tiếng thở dài.
Sakura rời đi dưới ánh trời chiều, tựa như ngày mà Bối Chỉ Ý đến.
Hòa An và Bối Chỉ Ý một trước một sau về căn cứ, kiềm chế, duy trì khoảng cách còn xa xôi hơn cả bạn bè.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện bắt đầu đi theo khuynh hướng song hướng yêu thầm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook