Minh Hiển mắt không chớp, cũng chẳng nhăn mặt nhăn mũi khó chịu, ngược lại còn giở giọng mang bảy phần ý cười cợt: "Nằm trên người tôi, cô có vẻ rất thích nhỉ? Còn không mau tránh ra! Cô nặng chết đi được."


Dư Hân mặt đen như đít nồi, vội vàng bật dậy nhưng vẫn không quên mắng một câu: "Cậu! Biến thái!"


Minh Hiển cũng bật người dậy, cười như không cười, nói tiếp: "Là ai nằm đè lên người tôi hả? Cô mới là biến thái đấy."


"Cậu im đi." Dư Hân mặt tỏ vẻ phẫn nộ nhưng ai nhìn vô cũng thấy tai cô đã đỏ ửng lên từ khi nào rồi.


"Ngoan, đừng giận nữa. Tôi dẫn cô đi trượt partin." Minh Hiển cười ôn nhu, đưa tay vuốt đầu cô như đang vuốt thú cưng. Còn là con thú cưng gì thì tự hiểu. Nói ra thật khiến con người ta mất lòng.


"Bỏ ra!" Dư Hân hất tay Minh Hiển ra: "Minh Hiển cậu đây đang xem tôi là chó à?"


Minh Hiển cười trừ: "Có sao?"


***


Minh Hiển lướt vèo vèo trên sân chán rồi lại lượn lờ xung quang Dư Hân. Dư Hân đơ người ra, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.


"Cô không biết trượt à?" Minh Hiển dừng lại trước mặt cô, cười giễu cợt.


Dư Hân chí khí hùng hồn: "Ai nói tôi không biết trượt chứ?" Dứt lời liền run run nhấc chân lên thì...


Bịch...


"Á! Chết tiệt!" Dư Hân đau điếng thốt lên.


Minh Hiển đưa tay đỡ trán. Không biết trượt thì cứ nói đại là không biết trượt đi, hà cớ gì mà lại nói dối để rồi ra nông nỗi như thế này. Khi Dư Hân vừa đứng lên, Minh Hiển đã giơ tay ra trước mặt cô, nói: "Để tôi dạy cô!"


Mấy bước đầu, Minh Hiển nắm tay dắt cô đi, Dư Hân còn tỏ vẻ sợ sệt như đúng rồi. Nhưng khi hắn vừa buông tay ra để cô tự trượt thì... Cô cười toe toét trượt vèo vèo. Hắn đơ người ra trong giây lát rồi liền đen mặt lại. Cô ta trượt giỏi như vậy mà ban đầu còn dám giả bộ? Hắn vậy mà lại bị cô lừa?


Dư Hân có cảm giác hình như ai đó đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt tóe ra lửa, cô theo bản năng ngoái đầu nhìn xung quanh, bắt gặp bản mặt đang nhăn nhó của Minh Hiển, cô mới sực nhớ ra bản thân mình ham chơi quá nên quên diễn luôn rồi. Dư Hân lè lưỡi cười. Dù sao cũng đã lộ tẩy rồi, thôi kệ vậy.


Khi trượt ngang qua Minh Hiển, cô mỉm cười, đưa điện thoại lên rồi chụp tách một cái, gương mặt hắn trong ảnh tuy là đang nhăn nhó khó chịu nhưng nhìn vẫn rất bảnh bao, tuy vậy, tính chất dìm hàng cũng không tệ.


"Lãng Dư Hân, cô lại nhân lúc tôi không chú ý chụp dìm tôi?" Minh Hiển sát khí ngùn ngụt trượt rượt đuổi Dư Hân.


Dư Hân quay người lại trượt lùi, lè lưỡi trêu ngươi: "Ha ha, thì sao nào?" Dứt lời liền xoay người lại trượt tăng tốc lên.


Minh Hiển cũng chả phải của vừa, nhanh chóng bám sát lấy cô.


Nụ cười của cô lúc này vẫn như nụ cười ba năm trước, đều khiến trái tim hắn không ngừng loạn nhịp. Nụ cười ấy, ngây thơ ngọt ngào thuần khiết khiến đối phương như đắm chìm trong một thế giới màu hồng đầy tươi sáng. Hắn giống như một kẻ nghiện chỉ vì một liều thuốc phiện như cô.


Khi mặt trời gần khuất dạng, Minh Hiển nắm tay cô đi trên bãi cát vàng, tiếng sóng biển vỗ rì rào bên tai, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài biển khơi rộng lớn vì ánh nắng chiều tà mà mặt nước nhuộm một màu vàng cam lấp lánh. Hắn đột nhiên có ngẫu hứng, cất giọng hát trầm ấm. Dư Hân ngoảnh mặt lại nhìn, mỉm cười dịu dàng. Vốn dĩ góc nghiêng của hắn bình thường đã đủ thần thánh lắm rồi, nay còn được ánh sáng Mặt Trời dịu dàng chiếu sáng như tăng thêm mấy phần thần thái. Dư Hân nhịn không được quan sát hồi lâu. Giống như có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, Minh Hiển quay sang nhìn cô, vừa cười vừa tiếp tục hát. Tim Dư Hân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn phải biết, hắn lúc này nhìn quá ư là... đẹp trai a, nắng lúc này chỉ là thứ làm nền cho vẻ đẹp quá mức quy định này thôi.


Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn có thể nghe được tiếng sóng biển và tiếng chim hải âu cùng tiếng hát ấm áp của hắn như hòa vào làm một. Thật sự quá đỗi thanh bình.


Dư Hân đưa điện thoại lên chụp vài bức, cô muốn lưu giữ khoảnh khắc này... mãi mãi. Kỉ niệm giữa hắn và cô, cô muốn lưu giữ không bỏ sót một cái nào.


Minh Hiển cũng chẳng có ý định phản đối việc cô chụp hình cùng hắn như thế này, ngược lại còn có chút vui vui, hạnh phúc lâng lâng.


***


Minh Hiển cùng Dư Hân đi trên vỉa hè, thân ảnh hai người được ánh đèn đường chiếu xuống làm hai cái bóng như hòa vào làm một.


Minh Hiển đột nhiên thấy "ai đó", khẽ nuốt một ngụm nước bọt, liền cầm lấy tay cô định đi quay lại, ai ngờ "ai đó" tinh mắt, nhìn loáng một cái liền có thể nhận ra hắn nên cất giọng gọi to: "Ê, Du Minh Hiển!"


Minh Hiển cười khan, quay đầu lại, cười như không cười: "Ừ! Trùng hợp thật. Không ngờ ở đây cũng có thể gặp cậu."


Đối phương cười ha hả: "Đúng vậy! Thật là trùng hợp. Ủa mà... Chàng trai cạnh cậu đây là ai vậy?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương