Cô gái kia vừa tức giận giậm chân rời đi chưa được bao lâu thì cô nhân viên phục vụ cũng vừa bưng nước sực tới, nở một nụ cười xã giao: "Nước của hai anh đây ạ."


Đôi mắt nữ nhân viên cứ nhìn chằm chằm Minh Hiển, Dư Hân đang rất là ba chấm cạn lời vì câu nói kia của chị ta cũng đành phải lên tiếng: "Chị ơi, cậu ấy là của em. Không sao, nếu chị muốn ngắm nhìn cũng được, một giây em lấy giá rẻ là..."


"Dư Hân!" Minh Hiển cộc cằn cắt ngang lời cô. Giờ hắn lại trở thành công cụ kiếm tiền cho cô? Điên mất.


Chị nhân viên ban đầu hơi ngạc nhiên, lát sau liền cười khúc khích nhìn Dư Hân: "Ôi, hóa ra cậu là bạn trai của anh áo sơ mi đen kia, thảo nào... Ha ha, hai người đẹp đôi lắm."


Dư Hân định lên tiếng giải thích mình là con gái, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thôi, cô đành nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn chị. Nhưng không ngờ chị lại là hủ nữ đó nha."


Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi chị nhân viên mới rời đi, Dư Hân đột nhiên có cảm giác hơi lạnh sống lưng, cô đưa mắt nhìn Minh Hiển đang nhìn cô đầy bực bội, Dư Hân nheo mắt: "Làm gì nhìn tôi ghê vậy?"


"Cô! Đồ bệnh hoạn." Minh Hiển không nhanh không chậm mắng một câu như vậy.


"Đồ thần kinh." Dư Hân nhíu chặt mày mắng lại. Tự dưng hắn lại chửi cô là thế quái nào? Cô đã làm gì?


Minh Hiển cau mày, hơi cúi đầu, mái tóc rũ xuống làm che khuất đi gần nửa khuôn mặt hắn, Dư Hân thấy vậy có chút hụt hẫng, liền cười xuề xòa: "Minh Hiển, cậu giận à?"


"Tại sao cô lại thích tôi?" Minh Hiển đột nhiên hỏi một câu rồi liền im bặt.


Dư Hân nói với giọng pha chút ý cười: "Tại sao ư? Hmm, cậu đoán thử xem."


Minh Hiển ngước đầu lên, nhếch môi cười: "Oh, tôi đoán ra rồi."


"Vậy cậu nói đi, tại sao tôi lại thích cậu?"


Minh Hiển híp mắt cười: "Cô đoán thử xem!"


Khóe miệng Dư Hân giật giật hai cái, tự dưng muốn chửi thề ghê.


"Tôi thích cậu, có lẽ là bởi vì... Cậu cần một cô bạn gái tuyệt vời như tôi, nên tôi phải đành hạ thấp giá trị bản thân mà đi thích cậu." Dư Hân không biết xấu hổ, nói xong còn gật gù đầu làm như bản thân mình nói đúng rồi.


"Dây thần kinh xấu hổ của cô bị đứt rồi à?" Minh Hiển nheo mắt lại. Có cảm giác cô ta hình như còn đang mắng hắn nữa. Phải đành hạ thấp giá trị bản thân ư? Nực cười.


Dư Hân cười khan ha ha.


Sau đó? Không có sau đó nữa.


Không gian nhất thời chìm trong yên lặng, Dư Hân nhịn không được, cất giọng nói: "Làm gì bây giờ?"


"Hỏi tôi?" Minh Hiển nhướn mày.


Dư Hân đánh ánh mắt nhìn ra ngoài. Ngoài trời không khí có vẻ đã bớt oi bức đi hơn rất nhiều, cô mím môi lại: "Đi gặp đồng loại của cậu không?"


"Gặp đồng loại?"


"Ừ, đi sở thú đi!" Dư Hân bình thản đáp.


"Cô chán sống rồi?" Minh Hiển rít từng chữ qua kẽ răng. Cô ta lại mắng hắn? Cô ta lại mắng hắn nữa cơ đấy.


Dư Hân cười khì khì, đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh Minh Hiển. Minh Hiển khó hiểu nhìn cô, cô lại tính giở trò gì vậy?


"Minh Hiển, cười lên nào!" Dư Hân một tay cầm lấy điện thoại bật camera lên, tay còn lại cầm ly nước áp lên má. Cô đây là? Tạo dáng để selfie?


Minh Hiển cười âm u, nhanh tay giựt lấy điện thoại của Dư Hân, khẽ hôn lên má cô.


Tách...


Tèn ten, vậy là xong. Minh Hiển cười nhe răng nhìn thành quả, bức ảnh này cũng quả là đẹp quá mức cho phép rồi.


Dư Hân nãy giờ vẫn đơ ra, chưa nuốt trôi được chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Cô nuốt một ngụm nước bọt. Thật là quá nhanh quá nguy hiểm. Dư Hân quay sang nhìn Minh Hiển, thầm gắn cho hắn cái biệt danh "lưu manh".


"Thôi cũng đã vậy rồi, tôi post tấm ảnh này lên nhé." Dư Hân giật lại điện thoại, cười toe toét: "Cậu xem, tôi nên viết caption như thế nào đây? "Anh công nhà tớ thật lưu manh" hay là..."


"Cô bị điên à?" Minh Hiển giật lấy điện thoại. Cô post tấm ảnh này lên biết sẽ xảy ra bao nhiêu sóng gió nào không hả? Hắn đường hoàng là một thằng con trai thẳng, là một thằng con trai thẳng, là một thằng con trai thẳng đó. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần. Công công con mẹ nhà cô. Người hắn thích là Lãng Dư Hân cô, hắn thích một đứa con gái đấy. Cô lại làm như bản thân mình thật sự là một thằng tiểu mỹ thụ thật ấy. Rốt cuộc cô còn nhớ rõ giới tính của mình không vậy hả???


"Không có nha! Thần kinh tôi vẫn còn ổn định lắm." Vừa nói cô vừa giành lấy lại điện thoại nhưng tay vừa với lên, Minh Hiển lại giơ điện thoại lên cao hơn, cô nhíu mày: "Minh Hiển, trả điện thoại cho tôi! Trả cho tôi!"


Hắn ỷ mình cao hơn cô, cô càng đòi hắn càng không đưa. Cứ chốc chốc hắn lại hạ tay xuống, chỉ chờ cô đưa tay giựt là hắn lại bất giờ giơ lên cao. Hắn ta dám chơi trò mèo vờn chuột với cô? Hắn dám.


"Minh H... Á!"


Rầm...


Dư Hân ngã đè lên người Minh Hiển tạo thành một tư thế rất ư là... khó khiến con người ta không thể không liên tưởng đến chuyện không dành cho con nít và đàn ông đang cho con bú, à nhầm, phụ nữ đang cho con bú.


"Trời ơi, coi kìa, hai thằng con trai!"


"Giới trẻ bây giờ thật manh động."


"Một con hủ nữ như ta thích điều này. Hắc hắc, sặc mùi đam mỹ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương