Hồn Anh Nơi Đâu
-
Chương 36: Mèo đen lại xuất hiện . .
Cả đêm tôi không về kí túc xá là sợ làm phiền bọn Lí Nghi, sáng hôm sau gọi bọn họ đến bệnh viện đón tôi lại khiến họ lo lắng.
Nhìn thấy Lí Nghi và Lâm Tư Giai, mắt Giang Phong Dật sáng rực: “A hạnh, chô cậu ở đúng là thiên đường mà.”
Tên cặn bã này! Giang lão gia là người nghiêm khắc, nếu không phải Giang Phong Dật còn gánh vác trọng trách kéo dài hương hỏa cho Giang gia, tôi tin tưởng với tính cách của Giang lão gia nhất định sẽ dụng hình với Giang Phong Dật.
Ánh mắt Giang Phong Dật không tệ, nhìn ra được Lí Nghi cũng là động vật ăn thịt, ma trảo trực tiếp hướng tới chỗ thỏ trắng nhỏ Lâm Tư Giai. Bộ dạng né tránh của Lâm Tư Giai làm tôi không nhịn được, Giang Phong Dật này không phải là thân cận, căn bản là quấy rầy mà.
“Dật điên, tớ muốn về trường, tối hôm qua cám ơn cậu.” Tôi chào Giang Phong Dật.
“Thật sự muốn cảm ơn tớ thì mời tớ đến phòng cậu ngồi chơi đi.” Giang Phong Dật nháy mắt nói.
Tôi chỉ có thể vỗ vai cậu ấy, nói nhỏ một câu: “Không biết xấu hổ.”
Trên đường về, Lí Nghi luôn nhắc tới Miêu ca còn bảo nếu Miêu ca ở đây tuyệt đối sẽ không để tôi bị thương, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, Miêu ca có ở đó, tôi cũng đã bị thương.
Vừa đến phòng liền nhận được tin nhắn của Giang Phong Dật: Trông chừng cô gái tóc xoăn phòng cậu, hồn phách cô ấy thiếu một phách.
Trong phòng chỉ có mỗi Lâm Tư Giai uốn tóc, những người khác đều là tóc thẳng, tôi lập tức hiểu Giang Phong Dật nói ai, tôi tin trình độ của Giang Phong Dật, nếu cậu ấy nói với tôi thì nhất định là đúng tám, chín phần mười, chẳng lẽ người bị chọn tiếp theo là Lâm Tư Giai sao.
Tôi xóa tin nhắn, vô lực nằm trên giường, thật muốn điên mà, đã bị Miêu ca ruồng bỏ, bây giờ lại là một người trong phòng bị mất một phách, từ khi nào tôi lại bất lực như vậy.
“Dật điên, tớ nên làm gì bây giờ, Lâm Tư Giai bị hai người kia theo dõi rồi, không thể để cô ấy chết được, cậu có thể cách cứu cô ấy không?” Tôi nhắn tin hỏi Giang Phong Dật.
“Cậu đừng gấp, sáu ngày nữa là đến cô gái cuối cùng cuối cùng, tớ sẽ ở dưới chỗ sao Thiên Khôi chặn bọn họ, đến lúc đừng để bạn cậu xuất hiện là được.” Giang Phong Dật trả lời.
Không thể nói cho Lâm Tư Giai khiến cô ấy lo lắng, tôi còn phải làm bộ như không có việc gì, mất một phách cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô ấy, chỉ là động tác có chút cứng ngắc, thi thoảng lại ngẩn người, tôi luôn tìm đủ loại lý do ở bên cạnh cô ấy, chỉ sợ người giữ một phách của cô ấy khống chế khiến cô ấy làm gì ngu ngốc.
Sáu ngày trôi qua, đến ngày sao Thiên Khôi và sao Tử Vi kết hợp, tối hôm trước tôi mới dám nói cho Lí Nghi và Mạnh Kiều biết việc Lâm Tư Giai gặp nguy hiểm, tôi bảo hai cô ấy trói Lâm Tư Giai lại, mặc kệ cô ấy khóc lóc hay kêu gào cũng không được thả cô ấy ra.
“A Hạnh, cậu cũng đừng đi, chúng ta báo cảnh sát, hai người đó là tội phạm giết người đấy!” Lí Nghi chặn không cho tôi ra ngoài.
“Nếu tớ không đi, có khả năng Tư Giai sẽ biến thành người thực vật, yên tâm đi, Dật điên có năng lực mà.” Tôi ôm cô ấy, sau đó xông ra ngoài, lúc này tôi hạ quyết tâm, tôi không tin Miêu ca sẽ xuống tay với Lâm Tư Giai, tôi muốn gặp anh hỏi rõ mọi chuyện.
Giang Phong Dật đã chờ tôi ở dưới lầu, giống như các nam sinh khác đứng chờ bạn gái, chẳng qua chúng tôi không đi xem phim, chúng tôi đi chiến đấu, vì không để bọn họ lấy được lực lượng hai ngôi sao, không thể tránh khỏi việc động thủ.
Dưới vị trí của sao Thiên Khôi, Bại lộ cuồng đến sớm hơn chúng tôi, cô ta đốt một ngọn nến trên mặt đất, trong ánh nến phản chiếu hình ảnh sao Thiên Khôi trên trời và móng tay màu hồng đào của cô ta.
“Tôi biết các người sẽ tới, Cao gia cũng được, Giang gia cũng được, vĩnh viễn đều chán như con rệp.” Bại lộ cuồng cau mày chán ghét nói.
“Nếu các người không khinh thường mạng người, tôi sẽ mặc kệ cô.” Tôi cãi lại.
“Dù gì sớm muộn tôi cũng sẽ giết hết người Cao gia, giết cô trước cũng không sao.” Bại lộ cuồng cười yêu mị, liếm năm đầu ngón tay, móng tay cô ta đột nhiên dài ra, sắc như mũi kiếm.
“Bổn đại gia tới bây giờ luôn không đánh người đẹp, tuy tuổi cô lớn một chút, nhưng tôi vẫn không đành lòng ra tay, A Hạnh, giao cho cậu.” Giang Phong Dật nói xong kéo tôi lên phía trên, tôi không hiểu, tuy rằng nhìn người tôi tương đối cường tráng, nhưng tôi vẫn cảm thấy phần thắng rất xa vời.
“Cậu kéo dài thời gian, tên kia chắc đang phá rối rồi, tớ đi tìm, cậu giữ chân cô ta, tớ để linh long ở lại với cậu.” Giang Phong Dật nói nhỏ với tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi mở tay ra, một con rồng nhỏ nhảy lên không trung, một bên bay lên một bên thổi khí. Linh long vừa lên tôi cũng phối hợp diễn, nhưng vẫn rất thê thảm, con rồng này bình thường quen lỗ mãng giống chủ nhân nó, căn bản không biết tôi đứng ở sau nó không có sức chiến đấu, nó quăng đuôi, cát đá đập hết lên mặt tôi, nó nhún chân, đất rung núi chuyển, khiến tôi ngã mặt đất.
Tôi cảm thấy tôi nên tránh xa một chút, con rồng này căn bản không quan tâm đến sống chết của đồng đội, tôi muốn chạy, hai chân lại không thể động.
“Đừng nghĩ chạy, tôi muốn uống cạn máu của Cao gia các người, bắt đầu từ cô đi.” Ánh mắt Bại lộ cuồng híp lại nhìn tôi, tùy tay ngăn cản một quả cầu lửa của linh long.
Tôi có cảm giác thất bại, chẳng trách Miêu ca bỏ tôi đi theo cô ta, đều là con gái nhưng lại khác nhau nhiều như vậy, cô ta xinh đẹp, pháp thuật của cô ta mạn, tôi chỉ biết làm vướng chân thôi, cô ta mới có thể giúp được Miêu ca.
Linh long đúng là làm hết bổn phận, nhận sự nhờ vả của chủ nhân nên nó phải bảo vệ tôi an toàn, Giang Phong Dật không ở bên cạnh, nó không nhận được linh lực của chủ nhân, đánh cùng Bại lộ cuồng một lúc thân thể nó càng ngày càng nhỏ, nhưng nó vẫn che trước mặt tôi không cho Bại lộ cuồng tới gần.
Tôi tới nơi đây không phải để làm con riêng, tôi nhất định phải làm gì đó mới được! Tôi ngồi trên mặt đất, nhặt mấy mảnh đá vỡ, cố gắng nhớ lại trận hình. Cửu dương viêm quân trận triệu hồi địa hỏa, dùng viêm phù dẫn nổ, tạo ra lửa. Giày cao gót của Bại lộ cuồng đạp xuống một phát, lửa tắt.
“Đúng là trận tốt, đúng là miệng cọp gan thỏ, trình độ Cao gia bây giờ chỉ vậy thôi sao.” Bại lộ cuồng trào phúng nói.
Oanh ngục lôi đình trận triệu hồi thiên lôi, nhưng tia lửa điện nhỏ, có chút phản ứng tĩnh điện, trận này là lần đầu tiên tôi dùng, có thể thành công đã tốt lắm rồi. Tia lửa điện nhỏ đấy Bại lộ cuồng không thèm để ý, đang muốn cười nhạo tôi, lại chợt ngẩn ra. Thiên lôi kết hợp địa hỏa, từ này tuy không văn nhã, nhưng nó là lựa chọn duy nhất của tôi. Oanh ngục lôi đình trận và cửu dương viêm quân trận kết hợp lại, lôi điện và lửa ma sát tạo ra âm thanh bùm bùm, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như sao băng rơi từ trên trời xuống, tôi và Bại lộ cuồng ai cũng không chạy được.
“Con nhóc đầu chết tiệt kia! Muốn đồng quy vu tận với tao à, không có cửa đâu!” Bại lộ cuồng mắng, cấp tốc mở kết ấn muốn lật ngược thế cục.
Tôi nhìn một mảnh sáng trên đầu, rốt cục cười thành tiếng: “Cô không chạy thoát được đâu, hai chúng ta đều biến thành khói bụi.”
Lúc trận mưa điện sắp rơi xuống, trên đầu tôi lại xuất hiện một kết giới bảo hộ, mắt tôi không thấy rõ, nhưng tôi chắc chắn trước mắt là một kết giới bảo hộ, một con mèo đen xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng của trận mưa điện vẫn sáng như cũ, trên cổ đeo một cái chuông vàng quen thuộc.
“Miêu ca!” Tôi thốt ra kinh ngạc, trận mưa điện từ trên trời giáng xuống, giống như một trận pháo nổ, tràn ngập khói thuốc, tuy tôi có kết giới bảo hộ, nhưng những mảnh đá vụn vẫn cản trở tầm mắt tôi, khi khói thuốc tan đi, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, con mèo đen vừa rồi không còn, không, vừa rồi chính xác là Miêu ca! Miêu ca anh lại đi đâu rồi!
Nhìn thấy Lí Nghi và Lâm Tư Giai, mắt Giang Phong Dật sáng rực: “A hạnh, chô cậu ở đúng là thiên đường mà.”
Tên cặn bã này! Giang lão gia là người nghiêm khắc, nếu không phải Giang Phong Dật còn gánh vác trọng trách kéo dài hương hỏa cho Giang gia, tôi tin tưởng với tính cách của Giang lão gia nhất định sẽ dụng hình với Giang Phong Dật.
Ánh mắt Giang Phong Dật không tệ, nhìn ra được Lí Nghi cũng là động vật ăn thịt, ma trảo trực tiếp hướng tới chỗ thỏ trắng nhỏ Lâm Tư Giai. Bộ dạng né tránh của Lâm Tư Giai làm tôi không nhịn được, Giang Phong Dật này không phải là thân cận, căn bản là quấy rầy mà.
“Dật điên, tớ muốn về trường, tối hôm qua cám ơn cậu.” Tôi chào Giang Phong Dật.
“Thật sự muốn cảm ơn tớ thì mời tớ đến phòng cậu ngồi chơi đi.” Giang Phong Dật nháy mắt nói.
Tôi chỉ có thể vỗ vai cậu ấy, nói nhỏ một câu: “Không biết xấu hổ.”
Trên đường về, Lí Nghi luôn nhắc tới Miêu ca còn bảo nếu Miêu ca ở đây tuyệt đối sẽ không để tôi bị thương, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, Miêu ca có ở đó, tôi cũng đã bị thương.
Vừa đến phòng liền nhận được tin nhắn của Giang Phong Dật: Trông chừng cô gái tóc xoăn phòng cậu, hồn phách cô ấy thiếu một phách.
Trong phòng chỉ có mỗi Lâm Tư Giai uốn tóc, những người khác đều là tóc thẳng, tôi lập tức hiểu Giang Phong Dật nói ai, tôi tin trình độ của Giang Phong Dật, nếu cậu ấy nói với tôi thì nhất định là đúng tám, chín phần mười, chẳng lẽ người bị chọn tiếp theo là Lâm Tư Giai sao.
Tôi xóa tin nhắn, vô lực nằm trên giường, thật muốn điên mà, đã bị Miêu ca ruồng bỏ, bây giờ lại là một người trong phòng bị mất một phách, từ khi nào tôi lại bất lực như vậy.
“Dật điên, tớ nên làm gì bây giờ, Lâm Tư Giai bị hai người kia theo dõi rồi, không thể để cô ấy chết được, cậu có thể cách cứu cô ấy không?” Tôi nhắn tin hỏi Giang Phong Dật.
“Cậu đừng gấp, sáu ngày nữa là đến cô gái cuối cùng cuối cùng, tớ sẽ ở dưới chỗ sao Thiên Khôi chặn bọn họ, đến lúc đừng để bạn cậu xuất hiện là được.” Giang Phong Dật trả lời.
Không thể nói cho Lâm Tư Giai khiến cô ấy lo lắng, tôi còn phải làm bộ như không có việc gì, mất một phách cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô ấy, chỉ là động tác có chút cứng ngắc, thi thoảng lại ngẩn người, tôi luôn tìm đủ loại lý do ở bên cạnh cô ấy, chỉ sợ người giữ một phách của cô ấy khống chế khiến cô ấy làm gì ngu ngốc.
Sáu ngày trôi qua, đến ngày sao Thiên Khôi và sao Tử Vi kết hợp, tối hôm trước tôi mới dám nói cho Lí Nghi và Mạnh Kiều biết việc Lâm Tư Giai gặp nguy hiểm, tôi bảo hai cô ấy trói Lâm Tư Giai lại, mặc kệ cô ấy khóc lóc hay kêu gào cũng không được thả cô ấy ra.
“A Hạnh, cậu cũng đừng đi, chúng ta báo cảnh sát, hai người đó là tội phạm giết người đấy!” Lí Nghi chặn không cho tôi ra ngoài.
“Nếu tớ không đi, có khả năng Tư Giai sẽ biến thành người thực vật, yên tâm đi, Dật điên có năng lực mà.” Tôi ôm cô ấy, sau đó xông ra ngoài, lúc này tôi hạ quyết tâm, tôi không tin Miêu ca sẽ xuống tay với Lâm Tư Giai, tôi muốn gặp anh hỏi rõ mọi chuyện.
Giang Phong Dật đã chờ tôi ở dưới lầu, giống như các nam sinh khác đứng chờ bạn gái, chẳng qua chúng tôi không đi xem phim, chúng tôi đi chiến đấu, vì không để bọn họ lấy được lực lượng hai ngôi sao, không thể tránh khỏi việc động thủ.
Dưới vị trí của sao Thiên Khôi, Bại lộ cuồng đến sớm hơn chúng tôi, cô ta đốt một ngọn nến trên mặt đất, trong ánh nến phản chiếu hình ảnh sao Thiên Khôi trên trời và móng tay màu hồng đào của cô ta.
“Tôi biết các người sẽ tới, Cao gia cũng được, Giang gia cũng được, vĩnh viễn đều chán như con rệp.” Bại lộ cuồng cau mày chán ghét nói.
“Nếu các người không khinh thường mạng người, tôi sẽ mặc kệ cô.” Tôi cãi lại.
“Dù gì sớm muộn tôi cũng sẽ giết hết người Cao gia, giết cô trước cũng không sao.” Bại lộ cuồng cười yêu mị, liếm năm đầu ngón tay, móng tay cô ta đột nhiên dài ra, sắc như mũi kiếm.
“Bổn đại gia tới bây giờ luôn không đánh người đẹp, tuy tuổi cô lớn một chút, nhưng tôi vẫn không đành lòng ra tay, A Hạnh, giao cho cậu.” Giang Phong Dật nói xong kéo tôi lên phía trên, tôi không hiểu, tuy rằng nhìn người tôi tương đối cường tráng, nhưng tôi vẫn cảm thấy phần thắng rất xa vời.
“Cậu kéo dài thời gian, tên kia chắc đang phá rối rồi, tớ đi tìm, cậu giữ chân cô ta, tớ để linh long ở lại với cậu.” Giang Phong Dật nói nhỏ với tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi mở tay ra, một con rồng nhỏ nhảy lên không trung, một bên bay lên một bên thổi khí. Linh long vừa lên tôi cũng phối hợp diễn, nhưng vẫn rất thê thảm, con rồng này bình thường quen lỗ mãng giống chủ nhân nó, căn bản không biết tôi đứng ở sau nó không có sức chiến đấu, nó quăng đuôi, cát đá đập hết lên mặt tôi, nó nhún chân, đất rung núi chuyển, khiến tôi ngã mặt đất.
Tôi cảm thấy tôi nên tránh xa một chút, con rồng này căn bản không quan tâm đến sống chết của đồng đội, tôi muốn chạy, hai chân lại không thể động.
“Đừng nghĩ chạy, tôi muốn uống cạn máu của Cao gia các người, bắt đầu từ cô đi.” Ánh mắt Bại lộ cuồng híp lại nhìn tôi, tùy tay ngăn cản một quả cầu lửa của linh long.
Tôi có cảm giác thất bại, chẳng trách Miêu ca bỏ tôi đi theo cô ta, đều là con gái nhưng lại khác nhau nhiều như vậy, cô ta xinh đẹp, pháp thuật của cô ta mạn, tôi chỉ biết làm vướng chân thôi, cô ta mới có thể giúp được Miêu ca.
Linh long đúng là làm hết bổn phận, nhận sự nhờ vả của chủ nhân nên nó phải bảo vệ tôi an toàn, Giang Phong Dật không ở bên cạnh, nó không nhận được linh lực của chủ nhân, đánh cùng Bại lộ cuồng một lúc thân thể nó càng ngày càng nhỏ, nhưng nó vẫn che trước mặt tôi không cho Bại lộ cuồng tới gần.
Tôi tới nơi đây không phải để làm con riêng, tôi nhất định phải làm gì đó mới được! Tôi ngồi trên mặt đất, nhặt mấy mảnh đá vỡ, cố gắng nhớ lại trận hình. Cửu dương viêm quân trận triệu hồi địa hỏa, dùng viêm phù dẫn nổ, tạo ra lửa. Giày cao gót của Bại lộ cuồng đạp xuống một phát, lửa tắt.
“Đúng là trận tốt, đúng là miệng cọp gan thỏ, trình độ Cao gia bây giờ chỉ vậy thôi sao.” Bại lộ cuồng trào phúng nói.
Oanh ngục lôi đình trận triệu hồi thiên lôi, nhưng tia lửa điện nhỏ, có chút phản ứng tĩnh điện, trận này là lần đầu tiên tôi dùng, có thể thành công đã tốt lắm rồi. Tia lửa điện nhỏ đấy Bại lộ cuồng không thèm để ý, đang muốn cười nhạo tôi, lại chợt ngẩn ra. Thiên lôi kết hợp địa hỏa, từ này tuy không văn nhã, nhưng nó là lựa chọn duy nhất của tôi. Oanh ngục lôi đình trận và cửu dương viêm quân trận kết hợp lại, lôi điện và lửa ma sát tạo ra âm thanh bùm bùm, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như sao băng rơi từ trên trời xuống, tôi và Bại lộ cuồng ai cũng không chạy được.
“Con nhóc đầu chết tiệt kia! Muốn đồng quy vu tận với tao à, không có cửa đâu!” Bại lộ cuồng mắng, cấp tốc mở kết ấn muốn lật ngược thế cục.
Tôi nhìn một mảnh sáng trên đầu, rốt cục cười thành tiếng: “Cô không chạy thoát được đâu, hai chúng ta đều biến thành khói bụi.”
Lúc trận mưa điện sắp rơi xuống, trên đầu tôi lại xuất hiện một kết giới bảo hộ, mắt tôi không thấy rõ, nhưng tôi chắc chắn trước mắt là một kết giới bảo hộ, một con mèo đen xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng của trận mưa điện vẫn sáng như cũ, trên cổ đeo một cái chuông vàng quen thuộc.
“Miêu ca!” Tôi thốt ra kinh ngạc, trận mưa điện từ trên trời giáng xuống, giống như một trận pháo nổ, tràn ngập khói thuốc, tuy tôi có kết giới bảo hộ, nhưng những mảnh đá vụn vẫn cản trở tầm mắt tôi, khi khói thuốc tan đi, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, con mèo đen vừa rồi không còn, không, vừa rồi chính xác là Miêu ca! Miêu ca anh lại đi đâu rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook