Hồn Anh Nơi Đâu
Chương 23: Cuộc đàm phán giữa ba nhà

“Anh đang nói đến cái loại bài vị hình chữ nhật bằng gỗ, trên mặt có viết tên người sao?” Trong nhà của tôi có một linh đường, bên trong được dùng để thờ cúng bài vị của ông bà, không biết có phải Tiểu Hắc đang nhắc đến loại này hay không.

Tiểu Hắc gật đầu.

Bài vị chẳng phải được dùng để thờ cúng người đã chết hay sao, thần tiên muốn bài vị để làm chi, trong lòng tôi nảy sinh cảm giác bất ổn, rốt cuộc Tiểu Hắc muốn làm gì đây.

“Sao thế? Miêu đại nhân muốn ăn gì sao?” Thấy tôi cứ thầm thì với Tiểu Hắc mãi, Triệu Tuệ cho rằng mình đãi khách không được chu đáo, bèn ân cần hỏi.

“Không có việc gì, mình đưa Miêu ca đi hóng gió trước, vì nằm trong này khá buồn chán nên nó quậy phá lung tung, mọi người không cần phải để ý đến mình, mình sẽ tự bắt xe về.”

Tôi kéo khóa ba lô lại thật chặt, giống như một tên trộm, thản nhiên chuồn đi ngay dưới mũi nhân viên phục vụ.

“Được rồi.” Tôi mở ba lô, Tiểu Hắc linh hoạt trèo lên cánh tay rồi phóng lên vai tôi.

Vào ngày cuối tuần, dưới ánh mặt trời chói rọi, có một cô gái trẻ đi hết phố này đến phố khác, mục đích là để tìm một cửa hàng bán quan tài, hình ảnh này trông thê lương thế nào. Tôi không rõ sự phân phối giữa các cửa hàng ở đây lắm, phải vất vả đi hết một tiếng đồng hồ mới tìm được một cửa hàng bán vòng hoa vải liệm.

Tôi lén lút đi vào, tựa như đang tiến vào một cửa hàng bán đồ dùng người lớn, bên trong có ánh sáng rất yếu, chủ cửa hàng có đặt một cây đèn dầu vừa cũ lại bẩn trên quầy để gia tăng độ sáng. Người chủ cửa hàng bán vòng hoa tang này là một ông lão gầy nhom, ông ấy đang dựa vào ánh sáng từ ngọn đèn để đọc sách, khi tôi đi vào ông ấy cũng không thèm để ý, chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, người bình thường ai lại đến tiệm bán hoa tang để trộm đồ, cho nên ông chủ không cần phải nhìn chằm chằm vào khách hàng của mình.

“Ông chủ, có bán linh vị không?” Tôi dè dặt hỏi.

Chủ cửa hàng ngẩng đầu, dùng con mắt liếc tôi một cái: “Chất liệu thế nào?”

Chậc, về vấn này này thì tôi chưa nghiên cứu qua lần nào dù chỉ một chút: “Loại nào có chất lượng lẫn giá tốt vậy ông chủ?”

Con mắt đục ngầu màu xám của ông chủ nghi hoặc liếc tôi cái nữa, rồi lại nhìn sơ qua Tiểu Hắc: “Lấy kiểu này đi, gỗ được đào từ trong lòng núi ẩm thấp, màu nước sơn đen cao quý thanh lịch, bảo đảm sẽ mang đến cảm giác thoải mái.”

Lời thoại này giống như đang dùng để quảng cáo di động vậy. Tôi nhận lấy linh vị màu đen từ ông chủ, Tiểu Hắc liền vươn chân ra sờ sờ lớp nước sơn trên mặt, nó vừa lòng gật gật đầu.

“Ông chủ, cái này giá bao nhiêu?”

“Ba trăm*.”

*Khoảng 1 triệu VND.

Giá này nằm trong phạm vi kinh tế của tôi, cũng có thể chấp nhận được, tôi ngoan ngoãn trả tiền, ông chủ cửa hàng lại lấy một con dao nhỏ ra từ trong quầy ra, hỏi: “Khắc chữ gì lên mặt?”

Cái này thì tôi biết, trên bài vị thường được khắc “vị XX” hay “XX”, ý chỉ thờ cúng người nào được khắc tên lên, Tiểu Hắc bảo nó không nhớ rõ tên gọi trước kia của mình, vậy thì để tôi đặt cho nó đi.

“Cao Hắc, Cao trong cao hứng, Hắc trong màu đen.”

Tiểu Hắc kháng cự, cào vào đầu tôi một cái, tôi không thèm nhìn nó, đã theo tôi ăn ngủ thì phải theo họ của tôi thôi.

Tôi giấu bài vị đã được khắc tên xong xuôi vào trong ba lô rồi đem Tiểu Hắc ra khỏi cửa hàng quan tài: “Miêu ca, anh muốn đặt bài vị ở chỗ nào? Trong nghĩa địa công cộng Nam Lăng hay là đặt trong chùa quang minh chính đại?”

“Em đem bài vị này theo bên mình, dù sớm hay muộn thì cũng phải đốt ba nén nhang không hơn không kém.”

Xém chút nữa tôi đã bị sặc trên nước miếng của mình: “Tôi phải mang theo? Đùa à, người khác sẽ cho tôi là người bệnh tâm thần đấy!”

“Em không bằng lòng? Vậy thì về sau có mà bị ma quỷ quấy rối thì anh sẽ để cho em tự mình giải quyết.”

“Không phải chỉ có ba nén nhang sao, tôi liền đi mua nhang ngay.” Tôi không phải là loại người chân chó* gì đâu, nhưng mới đầu năm thì tôi đã gặp mấy chuyện khiến cho mình không sống được yên thân rồi.

*Chân chó: người nịnh bợ.

Tôi lại nhận được điện thoại từ nhà mình, bảo tôi phải trở về, tôi dự tính sẽ trở về vào ngày mười lăm tháng tám tới nhân dịp được nghỉ, còn bây giờ thì tết thanh minh chỉ vừa mới qua khỏi xong. Người gọi đến chính là thím ba, tôi hỏi lý do, thím ấy không trả lời mà lại trực tiếp cúp máy, nếu trên màn hình điện hoại không hiện chữ ‘thím ba’ thật thì tôi còn tưởng là ai gọi sai số.

Trước kia, nhà tôi và tôi đều là hai thế giới khác nhau, lúc còn bé, khi tôi còn ở tại nhà mình, có một đứa em họ vừa thấy tôi đã chỉ vào rồi nói: “Chị họ cõng phụ nữ trên lưng, chị họ cõng phụ nữ trên lưng kìa.” Đây là một dạng khủng bố đến mức khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng khi nhớ lại, nhiều sự tình như thế cứ liên tục phát sinh, có thể nói là tôi có ‘hảo cảm’ đối vời nhà mình đi. Bây giờ, tôi không thể so sánh với tôi của trước kia nữa rồi, ai còn dám tự tiện nằm lên lưng của tôi nữa, tôi liền dán phù lên lưng, xem cô ta có biết đau hay không.

Tiểu Hắc muốn về thăm nhà với tôi, dĩ nhiên là tôi đồng ý, được bảo vệ miễn phí cũng không mất mát gì. Trước khi xe lửa đến, nó dặn tôi phải đối xử với nó như một con mèo bình thường, không được để cho người nhà tôi tìm ra manh mối. Tôi cảm thấy khó hiểu, nhà của tôi không phải là nhà bắt quỷ nổi tiếng hay sao, chẳng lẽ họ lại không nhìn ra thân thế của một con mèo? Tiểu Hắc chỉ đưa cho tôi một ánh nhìn bí hiểm, tôi thấy bộ dáng thần thông quản đại này của nó nhìn càng giống thần tiên hơn một chút.

Khi đến gần nhà ga, cô cả tự mình ra đón tôi, khiến cho tôi vừa mừng lại vừa lo, lại còn nảy sinh khá nhiều nghi hoặc, nhà của tôi là một gia đình truyền thống, coi trọng vai vế cùng trên dưới nhất, ngoài bà nội ra, cô cả là người phụ nữ có vai vế cao nhất trong nhà, hay năm 2012 là thật? Thói quen sinh hoạt của mọi người đều trở nên khác thường?

Cô cả ngược lại là một người phụ nữ kiên định lại thân thiện, cô khách sáo hỏi tôi vài câu về tình huống học tập rồi liền giải thích cho tôi mục đích của lần trở về lần này.

Vào một ngày nào đó, vị lão gia của Giang gia ngắm sao ở nhà, đột nhiên phát hiện chòm sao Tử Vi đang chuyển động, thầm than không tốt, sao tai họa hạ phàm, nhân gian sẽ phải gánh chịu đại nạn sát thân. Được rồi, trên đây là phiên bản võ hiệp do chính tôi thêm mắm thêm muối vào, trên thực tế là Giang lão gia hằng năm vào tiết thanh minh đều mượn lực của tổ tiên để bói một quẻ tiên đoán diễn biến sắp xảy ra, diễn biến năm nay lại xuất hiện nguy cơ khác thường, sau khi giải xong thì quẻ bói này cho thấy Cao gia, Chu gia cùng Giang gia đều phải gặp thiên kiếp một lần. Nhân tiện, tôi xin được nói về bối cảnh của Giang gia một chút, sở trường của Giang gia chính là đoán số mệnh, nói thẳng luôn là tôi rất ghét họ, vì lúc nhỏ, khi tôi còn ở nhà mình, vị lão gia của Giang gia đã xem mặt cho tôi, nghe nói, thời điểm tôi mới chào đời, ông ấy đã bói cho tôi một quẻ, nói tôi trời sinh ngu xuẩn gì gì đó, kiên quyết cướp đi cơ hội có thể học tập như anh chị họ của tôi, tôi cực kỳ ghét người này, rất rất là chán ghét ông ta. Nhưng tôi không thể phủ nhận việc sở trường bói quẻ của Giang gia lại có quyền uy tuyệt đối trong ba gia tộc, không đúng, ba gia tộc đều gần như là ngang sức ngang tài với nhau, muốn tập hợp con cháu của bọn họ lại một chỗ để bàn bạc đối sách.

Từ lúc tôi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến nhiều người đồng thời đến cái xóm thôn tồi tàn này của nhà tôi, Chu gia và Giang gia đều đã dọn ra thành phố, nhưng cũng vào vùng nông thôn này theo Cao gia, vì chúng tôi có thể cung cấp một không gian lớn thích hợp cho mọi người cùng bàn bạc.

Tuy rằng có chung ‘nghề’ trừ ma diệt quỷ với nhóm chú bác của mình, nhưng tôi lại cảm thấy mình không thuộc về trong nhà, trong mắt các anh chị họ, tôi chẳng khác nào một đứa ngốc là mấy, chuyện này thì tôi có thể đồng cảm, vì nếu không phải vì gần đây phát sinh chuyện lạ, tôi vẫn sẽ cho bọn họ là những người dở hơi.

Những anh chị họ cùng huyết thống đối xử với tôi không ra gì, nhưng ngược lại, anh rể từ Chu gia lại tiếp đón tôi một cách ân cần, không chỉ riêng mình tôi, đại thiếu gia của Chu gia này luôn đối tốt với mọi người, trong ba gia tộc, anh ấy đều mang tiếng rất tốt, nhất là đối với các bậc bề trên, cô hai vô cùng hài lòng với vị con rể này, hễ gặp người khác là đem ra khoe khoang mấy câu, mặt khác, các cô bác còn lại chỉ biết vừa hâm mộ vừa ghen tị không thôi.

“Anh thấy thế nào, anh rể của tôi tuấn tú lại lịch sự, anh ấy và chị họ quả thật đúng là trời sinh một đôi.” Khẽ nhìn lướt qua xung quanh, không thấy ai chú ý đến mình, tôi mới nhỏ giọng nói với Tiểu Hắc.

“Em đã là phụ nữ có chồng, không được nhìn những người đàn ông khác.” Tiểu Hắc xù lông, đưa móng vuốt lên che hai mắt tôi lại.

Thể tích chênh lệch quá rõ ràng, một cái móng vuốt của nó chỉ có thể che được một con mắt tôi thôi, còn tôi thì chỉ cần vung một bàn tay lên là có thể nắm trọn đầu nó rồi.

Cao, Chu, Giang, ba gia tộc ai cũng có sở trường riêng, bình thường cũng hợp tác với nhau không ích, nhìn mấy anh chị họ của tôi nói chuyện vui vẻ với người Chu gia và Giang gia, tôi liền cảm thấy cô đơn, đến mặt người ta tôi còn không biết hết, đừng nói chi là tham gia trò chuyện, bọn họ nói cái gì mà âm khí, dương khí, thay đổi âm dương, ngựa thần gì gì đó, một chút tôi cũng không hiểu, bèn lặng lẽ đến phòng bếp trộm một cái bánh, rồi lặng lẽ ngồi ăn.

Bỗng có một nam sinh tóc vàng đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào bộ dạng đang ăn bánh quai chèo của tôi, tôi không vui, trừng mắt với anh ta, người ngoại quốc bây giờ đúng là không có lễ phép, ăn bánh quai chèo mà cũng vây đến xem, đồ bệnh thần kinh.

“A Hạnh!” Nam sinh tóc vàng đột nhiên đưa tay túm lấy bả vai tôi trong kinh hỉ.

Tôi sợ hãi nhìn anh ta, không nhớ rõ là mình đã thông đồng với bạn bè ngoại quốc từ khi nào, nhìn kỹ thì, nam sinh này hình như cũng chẳng phải là người ngoại quốc, tuy rằng anh ta có một mái tóc màu vàng, cái mũi và đôi mắt kia lại là diện mạo của một người Trung Quốc chính hiệu, nếu đem mặt mày thu nhỏ lại, dáng người thấp xuống một tí, cũng hơi giống một người trong trí nhớ của tôi…

“Này đồ con rùa Giang Phong Dật kia, cậu vẫn còn sống đấy à!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương