Ngày đó nàng hỏi hắn, mười lăm tháng sau có muốn cùng đi đến Tàng Tiên Lâu hay không, hắn liền trả lời như vậy.
Thẩm Tịch Chi không mấy hứng thú, có lệ mà ừ một tiếng.
Giản Hoan nhưng thật ra tâm tình không tồi: “Ta cũng phải đi thành Thanh Long, muốn cùng nhau đi chung Truyền Tống Trận hay không?”
Nghe thế, Thẩm Tịch Chi nhíu mi lại, hỏi: “Ngươi muốn đi chung như thế nào? Truyền Tống Trận một người một vị trí, có người kiểm tra.”
Giản Hoan từ trong lòng ngực lấy ra một lá bùa, kẹp ở trên tay, cười giống như con mèo nhỏ: “Ta có cái này nha.”
Thẩm Tịch Chi nhìn lá bùa màu vàng kia, tâm hơi hơi động: “Ẩn Thân Phù?”
Giản Hoan gật đầu: “Đúng, cho nên muốn đi chung hay không?”
Thẩm Tịch Chi trầm ngâm một lát.
Truyền Tống Trận một chuyến ba trăm, qua lại sáu trăm, hắn vừa nghĩ đến liền đau lòng.
Nếu là có thể tranh thủ, kia hắn cùng nàng một người chỉ cần ba trăm.
Thẩm Tịch Chi vừa định đồng ý, liền thấy một chút tươi cười trên mặt Giản Hoan biến mất.
Nàng vẻ mặt đau khổ: “Như vậy có phải là trốn vé hay không? Cảm giác không tốt lắm, nếu không thôi bỏ đi.”
Thẩm Tịch Chi: “…Cũng được.”
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Ánh nến dần tối, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Sau một lúc lâu, Thẩm Tịch Chi ngước mắt, ngữ khí nặng nề: “…Vẫn là đi chung đi.”
Giản Hoan theo bản năng cắn móng tay, có điểm chột dạ: “Vậy đi chung đi?”
Sự tình như vậy liền không thể thẳng thắn nói là tốt.
Giản Hoan xoay người một cái, nằm sõng soài trên giường, bỗng nhiên nói thầm: “Ta phát hiện sau khi cùng ở với ngươi, điểm mấu chốt đạo đức của ta càng lúc càng thấp.”
Thẩm Tịch Chi cười nhạo: “Ha hả.”
Giản Hoan liếc mắt một cái: “Ngươi có ý tứ gì? Ngươi không muốn đi chung? Không muốn đi thì nói, trên tay ta có tiền, ráng ngồi cái Truyền Tống Trận cũng không phải không được.”
“Không” Thẩm Tịch Chi liễm mi ngưng cười, phủ nhận nói, “Ý tứ của ta không phải như vậy.”
Giản Hoan: “Vậy ngươi ha hả cái gì?”
Thẩm Tịch Chi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “À, ta cười chính mình, trên lưng vẫn còn cõng nhiều nợ như vậy.”
Truyền Tống Trận của thành Lâm Tiên tọa lạc ở vùng ngoại ô Thanh Diệp Lâm.
Từ phái Ngọc Thanh đi tới nơi này, đã là giờ hợi.
Gần lúc chạng trời đổ cơn mưa to, giờ phút này bầu trời đêm u ám bao quanh, đem mặt trăng che đi hơn phân nửa.
Trên mặt đất một mảnh ướŧ áŧ, còn dấu vết tàn lưu sau cơn mưa.
Hơi thở giữa hè giấu ở trong đất, theo gió tung bay, từng cơn gió đêm mang theo khô nóng.
Giản Hoan đứng ở ngoài Thanh Diệp Lâm, đi vòng quanh thân trúc xanh biếc, một bên vòng một bên thường thường nhìn về phía ven đường.
Sao lại thế này?
Thẩm Tịch Chi như thế nào còn chưa tới?
Hai người cùng nhau rời khỏi phái Ngọc Thanh, nhưng hắn còn muốn đi Tàng Tiên Lâu giao hàng.
Giản Hoan chỉ có một mình, vẽ phù hữu hạn, mấy ngày nay cũng chỉ vẽ cho Kiếm Thiên Hạ, không có dư thừa phù đi Tàng Tiên Lâu bán, vì thế trước đó lại đây chờ hắn trước.
Vốn tưởng rằng hắn không đến chậm lắm, chưa từng nghĩ đến hắn vậy mà để nàng đợi nửa canh giờ.
Đếm đến hơn một ngàn vòng, đầu Giản Hoan bỗng nhiên choáng váng, vội vàng dừng lại, tay hướng thanh trúc chống lại thân thể.
Thanh trúc chịu lực của nàng, nghiêng sang hướng bên kia, lá trúc trên đỉnh đầu sột soạt vang lên, như là thổi tới một trận gió.
Thẩm Tịch Chi bước ra từ bóng đêm theo bản năng nhìn lại, trên chân nhẹ điểm, tà áo xanh đen không gió khẽ động, người liền bay tới bên cạnh Giản Hoan.
“Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi
Giản Hoan nghe được thanh âm, theo bản năng ngửa đầu.
Phía sau hắn là một mảnh màn trời tối mịt, ánh trăng ảm đạm hơi hơi nhu hòa chiếu rọi lên đường cong trên gương mặt như kiếm phong sắc bén của hắn, làm khuôn mặt hắn khó phân được mùi vị nhân tình.
“Không có gì, đầu hơi nhức nhức.” Giản Hoan liếc hắn, hỏi, “Ngươi đêm nay kiếm lời không ít?”
Thẩm Tịch Chi: “?”
Hắn đêm nay xác thật kiếm lời không ít, nhưng làm sao nàng biết được??
Thẩm Tịch Chi phủ nhận: “Cũng tạm, cùng trước kia không sai biệt lắm.”
Hắn xoay người: “Đi thôi, không còn sớm.”
Giản Hoan một phen giữ chặt vạt áo hắn: “Ngươi lừa quỷ, đêm nay ngươi nhất định kiếm lời không ít.”
Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi không nói.
Hắn rũ mắt, đem vạt áo chính mình từ trong tay Giản Hoan rút ra, thực quý trọng mà vuốt phẳng.
Thẩm Tịch Chi hôm nay mặc bộ y phục mới, màu đen thay đổi sang xanh đen, tơ vàng thêu hoa văn thụy thú che kín một đoạn tà áo, làm hắn thoạt nhìn như một vị quý công tử giàu có không rành thế sự nhân gian.
Một tháng trước, quần áo này vẫn là của tên Vô Ảnh Quyền kia.
Không thể không nói, người đẹp vì lụa, y cũng muốn muốn mặc đẹp.
Vô Ảnh Quyền lúc trước mặc bộ đồ này, làm Giản Hoan hoàn toàn không nhìn ra được, vật liệu may mặc này xác thật hẳn là đồ đáng giá.
Giản Hoan vươn tay, dừng chân ở trước mặt hắn, đầu ngón tay trắng mềm ngoắc ngoắc, mắt to liên tục chớp chớp: “Thẩm Tịch Chi, ngươi có phải hay không đã quên cái gì nha?”
Thẩm Tịch Chi trầm mặc một lát, từ trong lòng ngực móc ra túi giới tử, đưa ra tám mươi viên linh thạch giao cho nàng.
Giản Hoan vui vẻ ra mặt mà nhận lấy, vai phải khẽ đẩy cánh tay trái của Thẩm Tịch Chi, khen nói: “Không tồi nha! Thông qua Huyền Thiên Kính liền kiếm lời tám trăm linh thạch, hiện giờ ngươi khẳng định lại nhận không ít đơn hàng, đêm nay ngươi liền thu hơn một ngàn đúng không?”
Cánh tay trái truyền đến cảm xúc nhỏ khác thường, Thẩm Tịch Chi nhíu lại mi, theo bản năng cách xa nàng chút: “…Không cần đoán mò.”
Giản Hoan: “Được được, đã biết.”
Nàng cúi đầu, đi rất chậm, đếm từng viên linh thạch.
Thẩm Tịch Chi đi theo phía sau nàng vài bước, trong lòng trầm ngâm.
Một tháng ở trên Huyền Thiên Kính là có thể thu hoạch được tám trăm, kỳ thật chính hắn ráng mua cái Huyền Thiên Kính, không cần cho nàng phầm trăm, cũng khá tốt.
Nhưng nhớ tới lúc nàng ở trên Huyền Thiên Kính, những cái gì mà “yêu yêu, ai nha, u, yêu ngươi, lần sau nhất định phải lại đến nha, tu sĩ ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp”…
Thôi.
Hắn không được.
Tiền này nàng xứng đáng được nhận.
Trong thời gian này, Truyền Tống Trận không có nhiều người như ban ngày, nhưng cũng có tốp năm tốp ba người thưa thớt tới tới lui lui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook