...Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Giản Hoan chạy ra ngoài.

Thẩm Tịch Chi không thích tiếp xúc với người khác, bên ngoài căn phòng gỗ dựng trên sườn núi nhỏ, vừa xa vừa nghiêng.

Giản Hoan chạy từ trên đỉnh núi xuống núi, mãi đến khi chạy đến phạm vi 500 mét, vẫn không nhìn thấy một bóng người.

Giản Hoan mở lòng bàn tay ra, đặt lên miệng, lớn tiếng hét: "Thẩm―Tịch―Chi!"

Trả lời lại nàng chỉ có tiếng vọng không ngừng truyền ra ngoài, và mấy tiếng chim cạp cạp cạp quạc quạc quạc truyền về.

Giản Hoan đứng dưới chân núi, ánh trăng kéo dài bóng dáng của nàng.

Nàng ngửa đầu, nhìn cảnh đêm đầy sao lung linh, trong một lúc, vô cùng mờ mịt.

Thật không còn cách nào, cuối cùng Giản Hoan chỉ có thể đi tìm sư phụ.

Vũ Thanh vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn vừa đi giải quyết tranh chấp nội bộ cùng đệ tử, vừa quay về lại gặp Giản Hoan.

Ông khẽ thở dài.

Trưởng lão năm nay, mệt hơn rất nhiều so với việc hắn tu luyện lúc trước, chẳng trách những lão già kia không ai đồng ý đến.

Giản Hoan nhìn thấy Vũ Thanh, nhanh chóng bước lên chắp tay thi lễ: "Vũ Trưởng lão!"

Vũ Thanh hỏi: "Muộn vậy rồi tìm ta có chuyện gì?"

Giản Hoan nói ngắn gọn: "Vừa nãy con vẽ ra tấm Truyền Tống Phù, bảo Thẩm sư huynh thử hộ con, nhưng―" Nàng hơi dừng lại: "Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa quay lại."

Giản Hoan nhất thời không hiểu ý của Vũ Thanh: "Chưa quay lại?"

Giản Hoan rất lo: "Dạ, một canh giờ rồi, hắn vẫn chưa quay về. Vũ Trưởng lão không phải người nói, giai đoạn bây giờ chúng con vẽ Truyền Tống Phù nhiều nhất chỉ là 100 mét sao? Nhưng con đã tìm xung quanh, cũng không tìm thấy huynh ấy. Không phải Truyền Tống Phù của con có vấn đề chứ?"

Sau khi Vũ Thanh nghe xong suy tư một lúc, quay người lấy ra phù bút lá bùa từ trong ngăn tủ bên cạnh đưa cho nàng: "Truyền Tống Phù như thế nào, ngươi vẽ lại một tờ cho ta xem."

Giản Hoan vẽ một tờ theo lời.

Vũ Thanh nhìn lá bùa kia, đột nhiên cười lên: "Chúc mừng ngươi."

Giản Hoan không hiểu: "A?"

Vũ Thanh cầm tờ Truyền Tống Phù kia, vô cùng hài lòng: "Tờ phù này của ngươi có thể truyền tống người đến 10 dặm, đối với cảnh giới như ngươi mà nói, là vô cùng hiếm."

Nhìn một đoán mười, Vũ Thanh có thể từ trong tấm phù này nhìn ra, Giản Hoan có thiên phú nhận biết nét vẽ.

Phù cấu thành từ nét vẽ phức tạp, người không có thiên phú thì không nhìn thấy đầu và đuôi vô cùng dễ, bị mắc trong đó từ đầu đến cuối cũng không tìm được lối ra.

Nhưng hiển nhiên, Giản Hoan không biết.

Vũ Thanh trả Truyền Tống Phù cho Giản Hoan, trong mắt chứa nụ cười khen ngợi: "Luyện thật tốt, chắc chắn sau này ngươi sẽ không kém."

Giản Hoan nhận lấy, chân thành nói: "Vậy Vũ Trưởng lão, Thẩm sư huynh hắn phải làm sao?"

Vũ Thanh an ủi nàng: "Không sao, hắn sẽ tự quay về. Nếu đi bộ nhanh, lúc bình minh ngươi có thể nhìn thấy hắn, quay về nghỉ ngơi đi."

Giản Hoan: "..."

-

Trên giường trong phòng gỗ, Giản Hoan nằm nghiêng, ngủ say.

Trời ngoài cửa sổ đã chuyển từ tối sang sáng, mặt trời mọc ở chân trời, nửa ẩn nửa hiện, nhuộm mây xung quanh thành tấm áo rực rỡ sặc sỡ.

Trong bức tranh mặt trời mọc đẹp đẽ, Thẩm Tịch Chi một bước nặng một bước nhẹ đi về từ đường chân trời.

Búi tóc vẫn luôn gọn gàng của hắn đã rối từ lâu, y phục màu trắng loang lổ đến không thể nhìn, tóc rũ xuống trán, đôi mắt tĩnh mịch, lạnh như vầng trăng đêm qua.

Thẩm Tịch Chi một tay cầm kiếm, ọp ẹp một tiếng đẩy cửa nhà gỗ ra, chậm rãi đến gần, dừng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm Giản Hoan.

Giản Hoan đang ngủ đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, nàng cuộn mình lại, theo bản năng mở mắt ra.

Dưới bóng tối ngược sáng, Thẩm Tịch Chi đứng ở đó, mang theo một thân hàn ý.

Giản Hoan trong nháy mắt thanh tỉnh, cô lập tức xoay người ngồi dậy, đuôi lông mày đều là vẻ vui sướиɠ: "Thẩm Tịch Chi! ngươi cuối cùng đã trở lại! Ta đã đợi ngươi cả đêm! "

Thẩm Tịch Chi: "..."

Đợi?

Ngủ đợi?

Thẩm Tịch Chi im lặng lúc lâu, đối diện với ánh mắt lấp lánh của Giản Hoan, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ, thể hiện tâm trạng lúc này của hắn: "Ha ha."

Giản Hoan biết chắc chắn trong lòng hắn không vui, vô cùng hiểu lòng người móc ra viên Tích Cốc Đan từ trong lòng đưa cho hắn: "Đến đến đến, từ từ uống viên Tích Cốc Đan trước."

Thẩm Tịch Chi nhướng mi, giơ tay cầm viên Tích Cốc Đan trong lòng bàn tay nàng, đặt bên miệng nuốt xuống.

Sau khi Giản Hoan nhìn thấy hắn nhận lấy mới thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn cất bình ngọc, đã nhìn thấy một bàn tay vươn qua. Cô ngẩng đầu, nhìn cánh tay kia chăm chú.

Lòng bàn tay rộng lớn, năm ngón thon dài.

Đẹp thì đẹp.

Chỉ là―

Giản Hoan ngẩng đầu nhìn anh, ý hữu sở chỉ: "Bình thường ngươi chỉ ăn 1 phần 6."

Thẩm Tịch Chi nhìn nàng, kể lại từng câu từng chữ: "Ta trèo núi chạy về đâu, không biết ngự kiếm, gặp vách núi chỉ có thể vòng... ngươi biết tối qua ta chạy bao xa không?"

Giản Hoan: "..."

Hiểu rồi, ý trá hình là thêm tiền.

Được thôi.

Vì thế Giản Hoan lại đổ một viên cho hắn.

Nhưng bàn tay kia vẫn không rút lại, để trước mặt nàng như cũ, đại diện cho hai viên Tích Cốc Đan cũng không đủ.

Giản Hoan cắn răng, lại thêm viên nữa.

Như vậy, bàn tay kia mới thu lại.

Sau khi thấy hắn nuốt ba viên Tích Cốc Đan một lần, Giản Hoan tò mò hỏi: "Thế ngươi bị truyền tống đến đâu?"

Sau khi Thẩm Tịch Chi có linh lực, làm thuật sạch sẽ cho mình, y phục bị làm dơ mới khôi phục lại ngăn nắp.

Hắn ngồi xuống đệm hương bồ, lánh nặng tìm nhẹ nói: "Một ngọn đồi cằn cỗi xung quanh."

Nghiêm túc mà nói, là một gốc cây trên ngọn đồi cằn cỗi.

Hắn xuất hiện trong không trung vô căn cứ, lúc rơi xuống, y phục mắc trên ngọn cây.

Sợ y phục bị cành cây làm rách quá nặng, dùng thần thức cũng không thể sửa lại, chỉ có thể mua cái mới, hắn không dám cử động mạnh, chỉ có thể chậm rãi cẩn thận từng li từng tí hạ xuống...

Bỏ đi, đời này của hắn không muốn nhớ lại bất kỳ chuyện gì tối hôm qua.

Khác với Thẩm Tịch Chi tự kỷ và không nói chuyện, hôm nay Giản Hoan hầu như đều thăng quan tiến chức thuận lợi.

Nàng vẽ phù càng vẽ càng thuận tay, lại thêm con dấu của Vũ Trưởng lão tối qua, và Thẩm Tịch Chi tự thử nghiệm, Giản Hoan đã nhìn thấy cuộc sống tuyệt đẹp giàu có sau này của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương