Thẩm Tịch Chi nghe vậy chỉ cười.
Lý Ngọc Hoàng vuốt râu mình, càm ràm: "Bây giờ ngươi mới đến tầng năm Luyện khí, đệ tử luyện vũ khí của Luyện Khí Đường ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, sau này ngươi phải tăng tu vi lên, luyện tay nghề thật tốt, đợi ngươi đến Trúc Cơ kỳ, sẽ chuyển ngươi đến Luyện Khí Đường."
Bây giờ Thẩm Tịch Chi chỉ là người vận chuyển của Luyện Khí Đường, bên trong Đường là tất cả luyện khí sư chân chính.
Bổng lộc mỗi tháng của hai người như một kẻ trên trời và một kẻ dưới đất, Thẩm Tịch Chi nhíu mày, thành thật thật lòng nói: "Đa tạ Đường chủ."
Lý Ngọc Thành lại quan sát phù bút trong tay hắn, hóng hớt hỏi: "Làm cho vị hôn thê của ngươi?"
Chuyện vị hôn thê của Thẩm Tịch Chi tìm đến cửa, căn bản đã lan truyền rộng rãi ra cả môn phái.
Tối qua uống rượu với Vũ Thanh, Vũ Thanh có nhắc đến hình như cô nương kia học phù tu.
Thẩm Tịch Chi do dự gật đầu.
Dĩ nhiên phù bút là làm cho Giản Hoan, nhưng chắc chắn không phải ý nghĩ ngầm kia của Đường chủ.
Quả nhiên Lý Ngọc Thành rất biết hiểu ngầm trong lòng: "...Không nghĩ tới Tịch Chi ngươi lại theo đuổi tiểu cô nương như vậy, rất có phong phạm năm đó của ta. Dù sao lão già Cốc Sơn kia đã 3 năm không về, đoán là đã chết ở chỗ nào rồi. Ngươi dứt khoát bái ta làm sư đi." Lão mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời: "Thế nào?"
Thẩm Tịch Chi: "...Đường chủ coi trọng rồi."
Lý Ngọc Thành và sư phụ Cốc Sơn của hắn là đối thủ một mất một còn, hai người thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn ai, uống rượu đánh nhau gây chuyện rất nhiều lần.
Sở dĩ sư phụ của hắn thiếu nợ vô số, Lý Ngọc Thành vẫn có thể miễn cưỡng thu hoạch dù hạt hay lụt, hoàn toàn là vì sư phụ hắn là kiếm tu.
Lý Ngọc Thành lắc đầu, cũng không để ý, nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Thẩm Tịch Chi cầm phù bút, lặng lẽ rời khỏi.
Lúc cơm trưa, ngoài thiện đường người đến người đi.
Thẩm Tịch Chi đưa phù bút cho Giản Hoan: "Ngươi xem đi."
Giản Hoan cầm trong tay lật qua lật lại, trong mắt đều là vẻ kinh hỉ.
Tối hôm qua nàng đã cẩn thận sờ vào mỗi cây phù bút ở Đa Bảo Các, nhưng cái trong tay này, xúc cảm của nó còn tốt hơn nhiều so với 380 tiệm kia, và 2 3 nghìn phù bút, cũng không thua kém chút nào.
Vốn dĩ Giản Hoan đã hạ thấp hy vọng từ lâu, suy cho cùng cũng là phù bút mua bằng nửa giá, kết quả lại vô cùng bất ngờ.
Thẩm Tịch Chi quan sát vẻ mặt của nàng, thấy vậy trong lòng càng nắm chắc hơn.
Chưa đợi nàng mở miệng, hắn đã nói: "180, đừng quên."
Giản Hoan cất phù bút đi, nhìn trái ngó phải, ra hiệu cho Thẩm Tịch Chi đến gần.
Thẩm Tịch Chi cúi đầu.
Giản Hoan kiễng chân, nhỏ tiếng nói vào tai hắn: "Linh thạch ta đặt dưới gối, không có túi giới tử, ta không tiện mang bên người. Ngươi tự về lấy đi, hay là buổi tối lại..."
Thẩm Tịch Chi đứng thẳng người, dường như không do dự: "Ta về lấy."
"Được." Giản Hoan gật đầu, chắp tay nói: "Đúng rồi, phù bút cũng rất tốt, đa tạ!"
Thẩm Tịch Chi gật đầu: "Khách sáo."
Hai người mỗi người một ngả trước cửa thiện đường, Thẩm Tịch Chi đi ra ngoài, hòa vào đám đông.
Giản Hoan chạy vào trong, linh hoạt đi qua đi lại giữa các bàn, đi đến bên cạnh Cung Phi Hồng, tiếp tục ăn uống vui vẻ.
Vốn dĩ vừa nãy đã sắp ăn no, nhưng bây giờ tâm trạng tốt, nàng cảm thấy có thể ăn thêm chút.
Cái ghế đối diện trống không, Giản Hoan hỏi Cung Phi Hồng: "Hồ Lai đâu?"
"Hồ huynh có chuyện đi trước rồi." Cung Phi Hồng đến gần, tò mò hỏi: "Thẩm sư huynh tìm muội có chuyện gì?"
Giản Hoan: "Buổi chiều ta có lớp phù chú, hắn đưa phù bút cho ta."
Cung Phi Hồng: "Sư huynh thật tốt với muội!"
Giản Hoan liếc y một cái: "Ngươi hiểu nhầm rồi, không phải hắn tặng ta, là ta nhờ hắn mua."
Cung Phi Hồng không tin nói: "Vậy huynh ấy thật sự nhận tiền của muội."
Giản Hoan: "Đúng."
Suy nghĩ, nàng nhanh chóng nhân lúc Hồ Lai không ở đây, giúp Cung Phi Hồng tỉnh táo.
Mấy ngày nay, gần như Hồ Lai đều canh giữ bên người Cung Phi Hồng 12 canh giờ.
Giản Hoan ẩn ý: "Tục ngữ nói đúng, phu thê tính toán rõ ràng, giữa huynh đệ càng nên như vậy."
Cung Phi Hồng nghi ngờ: "Không phải tục ngữ nói huynh đệ tính toán rõ ràng sao?"
Giản Hoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn y, dứt khoát chỉ rõ: "Ta nói là ngươi và Hồ Lai huynh."
Cung Phi Hồng càng nghi ngờ hơn: "Hồ huynh làm sao?"
Giản Hoan: "Ta nghe nói, hôm qua ngươi và Hồ huynh đã mua không ít thứ ở Đa Bảo Các, tiêu hơn 10000 linh thạch?"
Hồ Phi Hồng gật đầu.
Giản Hoan: "Có phải nửa trong đó là Hồ huynh muốn dùng?"
Cung Phi Hồng do dự một lúc, gật đầu.
Giản Hoan không nhắc, y gần như không cảm thấy gì.
Hôm qua lúc đi quanh Đa Bảo Các, y và Hồ Chí nói chuyện với nhau rất vui, nhất thời vui vẻ nên trả tiền, không nghĩ nhiều như vậy.
Giản Hoan nhìn hắn thương mến: "Cung Phi Hồng, ngươi cho ta vay tiền còn nhớ ghi giấy nợ, chuyện này ngươi tìm Hồ Lai đến ghi giấy nợ chưa?"
Thật là, Cung Phi Hồng quá dễ lừa.
Nếu không phải nàng vẫn còn có chút lương tâm, nàng có thể lừa Cung Phi Hồng đến không còn qυầи ɭóŧ.
Giản Hoan vỗ vai y, trịnh trọng nghiêm túc: "Ta chỉ nói thế thôi, ngươi tự nghĩ lại đi."
Ngoài cửa, Hồ Chí ở phía sau Giang Xảo Xảo đột nhiên hắt xì một cái.
Nam tử bên cạnh Giang Xảo Xảo quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hồ Chí, Hồ Chí không thể hiện ra bất kỳ khác lạ nào, đối phương quay đầu lại, không để ý nữa.
Giang Xảo Xảo si ngốc đi theo Thẩm Tịch Chi cách vài bước, nhận ra gì đó lại dừng lại.
Nàng cười khổ mấy tiếng, nhẹ giọng nói với người bên cạnh: "Cảnh Xích ca ca, hắn không biết muội."
Cảnh Xích là thị vệ mà Giang phụ tìm riêng cho Giang Xảo Xảo, đơn Mộc linh căn, lớn lên cùng Giang Xảo Xảo.
Trong mắt hắn chứa dáng vẻ của nữ hài, ánh mắt dịu dàng như mật, ôn nhu nói: "Thiếu chủ, nếu đã như vậy, vì sao ngài không nói rõ với hắn."
Giang Xảo Xảo lắc đầu: "Huynh ấy có vị hôn thê rồi, ta nói rồi thì có gì khác không nói?"
Cảnh Xích thở dài: "Thiếu chủ, ngài quên hắn đi. Năm đó hắn cứu ngài, chủ nhân đã ban thưởng cho hắn và sư phụ hắn, đã sớm thanh toán xong, người không cần nhớ mãi trong lòng."
Gương mặt tinh xảo của Giang Xảo Xảo phủ vẻ cay đắng: "Cảnh Xích ca ca, huynh không hiểu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook