Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao
Chương 24: Phân cảnh thứ hai mươi bốn

Sau lễ trao giải Bách Hoa, chị Trần mang đến cho Ôn Nhiễm một tin tức tốt: công ty quyết định cho cô nghỉ phép hai tháng.

Nhưng mà, kèm theo tin tức tốt, còn có một tin tức xấu: sau khi ngày nghỉ kết thúc, Ôn Nhiễm cần quay hai bộ phim truyền hình một bộ phim điện ảnh.

Ôn Nhiễm: . . . . . .

Nhưng mà Ôn Nhiễm rất lạc quan, "Không có việc gì chị Trần, vậy hai tháng này chị cứ để cho em vui chơi đi."

Chị Trần nghi ngờ, kể từ sau khi yêu thương, có lúc nào Ôn Nhiễm yêu công việc như vậy đâu? Không phải cô luôn ước gì không làm việc mới tốt sao?

Nếu như Ôn Nhiễm biết chị Trần đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ khóc nhìn chị Trần, "Không phải là em muốn làm việc đâu. Chị tự hỏi bản thân xem, nếu như mà em không làm việc, công ty còn có thể cho em nghỉ phép sao?"

Chị Trần nhất định sẽ nói không biết.

Lục Minh Triết tới đón Ôn Nhiễm đi sân bay, Ôn Nhiễm kéo theo vali, vẫy vẫy tay với chị Trần, "Chị Trần bái bai ~"

Chị Trần nhịn không được, liếc mắt.

Lái xe như cũ là trợ lý của Lục Minh Triết, sau khi chở Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết đến sân bay, trợ lý liền lái xe trở về phòng làm việc, sau đó bắt đầu ngày nghỉ của anh.

Không sai, Lục Minh Triết cũng cho toàn bộ phòng làm việc nghỉ.

Ôn Nhiễm: Tư bản chủ nghĩa cực kỳ gian ác.

Cứ như vậy, Ôn Nhiễm và Lục Minh Triết bước vào hành trình đi Bắc Âu.

Vốn, Ôn Nhiễm cho rằng Lục Minh Triết chỉ mua vé máy bay đi Finland, cô còn suy nghĩ, ở Finland chơi đủ rồi sau đó, cô nên cùng Lục Minh Triết đi nơi nào chơi thì tốt đây. Kết quả Lục Minh Triết liền trực tiếp đưa đơn đặt hàng trên điện thoại di động cho cô nhìn.

Không chỉ Finland. Diễn đàn L$ê Q%uý Đ^ôn

Lục Minh Triết sắp xếp lộ trình là Finland → Thụy Điển → Na Uy → Đan Mạch → Iceland. Một vòng đi hết Bắc Âu.

Ôn Nhiễm lúc ấy chỉ cảm thán: "Lục tiên sinh, anh thật có tiền."

Lục Minh Triết: ". . . . . ."

Bầu không khí đều bị phá hư. Tình cảnh trong tưởng tượng của Lục Minh Triết rõ ràng là Ôn Nhiễm hết sức vui mừng, sau đó cho anh một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn.

Trên thực tế, Ôn Nhiễm cũng thật sự rất vui vẻ. Chuyện vui Lục tiên sinh mang đến cho cô thật sự là quá nhiều rồi.

"Lục tiên sinh, có lúc em cảm thấy, anh tốt với em như vậy, nhưng hình như em không có mang lại cho anh cảm giác gì đặc biệt."

"Không biết." Lục Minh Triết nhìn cô, "Em chính là đặc biệt nhất."

Ôn Nhiễm vẫn còn có chút áy náy, Lục tiên sinh thật sự quá tốt với cô, cô chưa từng cho Lục tiên sinh bất cứ thứ gì. Cho tới bây giờ chẳng qua chỉ từng nói lời yêu và ưa thích.

Lục Minh Triết không thèm để ý.

Ôn Nhiễm không biết rằng, Ôn Nhiễm đã trở thành thói quen của anh, không biết bắt đầu từ lúc nào.

Ôn Nhiễm vẫn giữ nguyên tác phong trước sau như một của cô, cô ở Finland không chút nương tay mua mua mua, mỗi ngày buổi tối trở lại khách sạn, Lục Minh Triết luôn có thể nhìn thấy túi lớn túi nhỏ chồng chất tại phòng khách.

Mỗi ngày Lục Minh Triết đều sẽ hỏi cô, "Em mua nhiều đồ như vậy, làm sao mang về?"

Mỗi lần như vậy Ôn Nhiễm đều mặt ủ mày ê một chút, liền không suy nghĩ nữa, "Đến lúc đó rồi chúng ta hãy nói!"

Lục Minh Triết đỡ trán. Đau đầu.

Ở Finland, Ôn Nhiễm cảm giác mình hoàn toàn thoải mái.

Không có nhóm lớn người hâm mộ vây xem, cũng không có người đi đường nhận ra mình muốn chụp hình. Ở Finland, không có ai nhận ra mình, người Finland cũng sẽ không nhiệt tình ra mặt. Cô có thể tự do tự tại đi dạo phố, chơi đùa, cũng có thể hưởng thụ sự yên tĩnh không dễ có này.

Ôn Nhiễm cứ như vậy cùng Lục Minh Triết làm cá muối nửa tháng, mỗi ngày đều ngắm phong cảnh, ăn thức ăn ngon, mua mua mua.

Lúc đi Thụy Điển, Ôn Nhiễm còn có chút hả hê khoe khoang với Lục Minh Triết, "Anh xem em mua nhiều như vậy, vali của em vẫn có thể chứa đủ."

Lục Minh Triết gõ cô, "Em cũng không nhìn thử xem em nhét bao nhiêu thứ vào trong vali của anh."

"Trong vali của Lục tiên sinh đều là thứ mua cho Lục tiên sinh đó."

". . . . . ."

Lúc ở quốc gia khác, cuộc sống của bọn họ cũng không có thay đổi quá lớn, chẳng qua ở địa phương khác nhìn phong cảnh khác, ăn thức ăn ngon khác.

So với thời gian ở Finland, ngoại trừ Iceland còn ba quốc gia còn lại, bọn họ tốn thời gian ít hơn rất nhiều, chia đều ở mỗi quốc gia chỉ chơi hơn một tuần lễ.

Mà vali của Ôn Nhiễm cũng từ một biến thành hai.

Lục Minh Triết: "Anh cảm thấy thói quen điên cuồng mua sắm này của em thật sự cần sửa."

Ôn Nhiễm mở to mắt chó nhìn anh, viết đầy "Không muốn".

Lúc bọn họ đến Iceland theo giờ Bắc Kinh là ngày 23 tháng 8. Ôn Nhiễm cảm thấy Iceland lạnh hơn Finland rất nhiều.

Ôn Nhiễm ở khách sạn ôm chăn đột nhiên tính toán thời gian một chút, nhích lại gần Lục Minh Triết đang xem tin tức, nói: "Lục tiên sinh, bây giờ, Iceland đúng lúc có thể nhìn thấy cực quang đó."

Lục Minh Triết cuốn chăn mền trên người Ôn Nhiễm, "Em có cảm thấy lạnh không?"

"Trong lòng lạnh."

". . . . . ." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Diễn đàn L.ê q_uý đ=ôn

"Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi, Lục tiên sinh. Chúng ta đi xem cực quang đi."

Lục Minh Triết liếc cô: "Lúc xem cực quang sẽ rất lạnh, không phải là em sợ lạnh sao?"

". . . . . ."

"Lục tiên sinh ôm em thật chặt liền không lạnh!" Nói xong, Ôn Nhiễm còn mở rộng chăn, ôm Lục Minh Triết vào trong.

Lục Minh Triết cù cô ngứa ngáy, Ôn Nhiễm nhột không ngừng cười, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm không quên ánh sáng cực quang, "Lục tiên sinh! Cực quang! Cực quang. . . . . ."

"Chờ qua hai ngày nữa, dẫn em đi xem cực quang." Lục Minh Triết cũng không ầm ĩ với cô, anh ôm cô nửa nằm ở trên giường, "Đến lúc đó nhớ mặc nhiều một chút."

"Hì hì. . . . . ." Ôn Nhiễm cười khúc khích.

Lục Minh Triết không có nuốt lời, qua hai ba ngày, liền kêu Ôn Nhiễm ra ngoài.

Lúc ra ngoài, Ôn Nhiễm quả nhiên cảm thấy lạnh không chịu được, may nhờ Lục Minh Triết mang thêm một bộ quần áo, nhờ vậy mới không có nửa đường đã trở lại khách sạn.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi đến ngọn hải đăng, dẫn em đi xem cực quang."

Ôn Nhiễm có chút hưng phấn, cô xoa xoa tay, "Thật sự rất lạnh đó."

Lúc trước Ôn Nhiễm chỉ thấy cực quang ở trên ảnh chụp, cực quang thật sự rất đẹp, một đường một đường. Màu sắc cũng hết sức tinh khiết, màu xanh lá giống như phỉ thúy trăm năm khó gặp.

Giống như là bầu trời tự mình tô điểm.

Đến nơi, Lục Minh Triết dắt Ôn Nhiễm từng bước từng bước đi vào, nơi Lục Minh Triết đạp lên, sẽ lưu lại một dấu chân thật sâu, Ôn Nhiễm liền đạp vào cái dấu chân đó.

Sau đó Ôn Nhiễm thật sự lạnh, Lục Minh Triết liền dẫn cô núp ở ngọn hải đăng cách đó không xa, góc hơi chắn gió. Chỗ đó rất tốt, khiến tâm lý của Ôn Nhiễm được chút an ủi, cũng không có ngăn cản tầm mắt của bọn họ.

Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi cực quang.

Lúc cực quang xuất hiện, Ôn Nhiễm cảm thấy chuyến đi này của cô thật sự không uổng công. Lạnh hơn nữa cũng đáng giá.

Ôn Nhiễm thưởng thức cực quang, Lục Minh Triết thưởng thức Ôn Nhiễm.

Lục Minh Triết từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, đi hai bước đến trước mặt của Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễm không rõ chân tướng, dời tầm mắt từ cực quang đến trên mặt Lục Minh Triết.

Đáy lòng của cô có một suy đoán, cô kìm chế sự kích động của mình.

Lục Minh Triết cười với cô, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, chậm rãi quỳ một chân xuống, vươn tay mở cái hộp nhỏ ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương lóng lánh được gắn ở bên trong.

Ôn Nhiễm mím môi một cái.

"Em luôn nói, anh tốt với em, khiến cho em có chút không biết làm sao, bởi vì em cảm giác mình đối với anh chưa đủ tốt. Nhưng anh biết, có lúc em sẽ hoài nghi, anh thật sự thích em sao, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng nói anh yêu em."

Nói tới chỗ này, Lục Minh Triết dừng một chút, "Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, anh chỉ quen với việc có em ở bên cạnh anh. Nhưng mà thói quen là thứ rất đáng sợ, anh không thể rời khỏi em. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, em đã ở trong sinh hoạt của anh, xua đi cũng không được rồi. Cho dù là ở đâu, cuối cùng anh vẫn sẽ nghĩ về em, lúc nhớ tới em đều sẽ không giải thích được liền cười."

"Sau đó lại có một ngày, anh mơ thấy em nói hẹn gặp lại với anh, khi tỉnh lại, anh phát hiện mình không kiềm chế được bật khóc. Khi đó anh biết rằng anh đã yêu em rồi."

"Ôn Nhiễm, anh rất chắc chắn, anh yêu em."

"Vị nữ sĩ xinh đẹp này, xin hỏi anh có may mắn trở thành chồng của em không?"

Lục Minh Triết nhìn đáy mắt của Ôn Nhiễm, nơi đó có trân bảo quật cường không chịu rơi xuống.

Ôn Nhiễm đưa tay trái ra, "Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của anh mà."

"Vinh hạnh của anh."

Lục Minh Triết đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay trái của Ôn Nhiễm, sau đó nắm thật chặt tay của cô, lúc trở lại khách sạn, chưa từng buông ra.

Ban đêm bao bọc vạn vật, khi tình yêu mãnh liệt, Ôn Nhiễm rốt cuộc đang ôm mặt của Lục Minh Triết, nước mắt một giọt lại một giọt rớt xuống, "Lục Minh Triết, em cũng yêu anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương