Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư
-
Chương 48: Măm Côn Thịt Lớn Của Chồng.
Trên khuôn mặt của người đàn ông có vẻ ai oán.
Lâm Vãn nhìn kỹ một hồi mới nhận ra hình như người này là một khách mời của show.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông một cách cẩn thận, rồi khẽ hỏi một câu: “Có phải anh nợ tiền tôi không?”
Nghe Lâm Vãn nói, vẻ mặt của người đàn ông rõ ràng là không thể hiểu nổi.
Anh ta thừa cơ nổi giận mắng: “Lâm Vãn, sao cô lại thế này? Mấy năm trước, tôi chỉ hỏi mượn cô 2 vạn tệ mà thôi, đến bây giờ cô còn nhớ rõ. Không ngờ cô lại keo kiệt như vậy.”
Lâm Vãn vui vẻ, “Nghĩa là anh định không trả tiền?”
Cô lấy camera ra quơ quơ trước mặt người đàn ông, “Tôi đã quay lại những gì anh nói rồi. Nếu anh không trả tiền thì tôi sẽ đăng nó lên Weibo. Để tôi nói cho anh biết nha, tôi có 80 triệu fans trên Weibo đó!”
“Đồ điên!”
Người đàn ông chửi bới vài câu nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại trong túi chống nước ra, quét mã rồi chuyển 2 vạn tệ cho Lâm Vãn.
“Em và Thẩm Minh Hi đang làm gì vậy?”
Giọng Cố Tây Trầm vang lên từ bên cạnh. Lâm Vãn quay qua thì đối mặt với vẻ mặt u ám của anh.
Tên chó này, thường ngày vẫn dùng vẻ mặt này để nói chuyện à?
Lúc trước cô bị ấm đầu à? Lại đi kết hôn với tên này.
Nhưng cô mới đòi được 2 vạn nên tâm trạng rất tốt. Không thèm so đo với tên chó này nữa.
“Hóa ra người này tên là Thẩm Minh Hi hả? Sau này anh đừng cho anh ta vay tiền nha. Anh ta vay tôi 2 vạn tệ rồi 3 năm không trả. Ban nãy tôi mới đòi được nè.”
Lâm Vãn nghĩ, sau khi cô và Cố Tây Trầm kết hôn thì đó là tài sản chung của vợ chồng. Không thể cho loại người này vay tiền mà không trả được.
Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói, lập tức cười thành tiếng.
“Vừa nãy em đòi tiền nó à?”
Cố Tây Trầm nghĩ đến biểu cảm lạnh lùng vừa rồi trên khuôn mặt Thẩm Minh Hi. Có thể tưởng tượng được Thẩm Minh Hi đã khốn khổ như nào khi bị Lâm Vãn ra chiêu.
Hồi Lâm Vãn 15 tuổi bị bố mẹ lừa nhà nghèo, khi đó Lâm Vãn đã nổi tiếng là người ham tiền rồi.
“Nếu không thì sao? Cố Tây Trầm, tôi cảnh cáo anh, đừng cho anh ta vay tiền, anh ta nợ tôi 2 vạn mà không muốn trả đây. Người này có phải muốn được bố thí không vậy?”
Cố Tây Trầm vươn tay ôm chặt Lâm Vãn vào lòng, sau đó gật đầu, “Vợ nói gì, anh nghe nấy.”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến tai Lâm Vãn khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Cô thật kỳ lạ, sao lại có thể cảm thấy như vậy chứ?
Rõ ràng rất ghét Cố Tây Trầm, nhưng tại sao lại có phản ứng sau khi nghe thấy giọng nói của anh?
May mắn thay, thời gian rảnh rỗi đã sắp kết thúc. Lâm Vãn tìm cớ nhanh chóng ra ngoài thay quần áo rồi trở về lều nghỉ ngơi.
Nhưng đến khi nằm trong lều rồi, đầu óc của Lâm Vãn cứ hiện lên những hình ảnh của đêm qua.
Ở một nơi như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều muỗi, nhưng để ngăn cho cô, Cố Tây Trầm đã cố tình cởi áo nuôi muỗi.
“Tên này âm hiểm thật, dùng biện pháp này để lừa gạt mình.”
Lâm Vãn lật người trên giường, hình ảnh cô bị anh đè cứ hiện lên trong đầu.
Côn thịt size đại để giữa háng cô, sau đó dạng chân để anh đút vào.
“Cứu, sao mình lại có thể nghĩ linh tinh như này được?”
Lâm Vãn chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, vội vàng cởi bỏ quần áo trên người.
“Tiểu Vãn, đi ăn cơm thôi em.”
Ngay khi Cố Tây Trầm bước vào thì thấy Lâm Vãn đang kéo quần áo xuống.
Trong phút chốc, cơ thể anh nóng bừng, nhìn thấy hai bầu vú căng tròn của Lâm Vãn, hầu kết anh động lên xuống.
“Tiểu Vãn, em mặc quần áo vào đã.”
Cố Tây Trầm giúp Lâm Vãn kéo áo lên vai.
“Tôi không! Cố Tây Trầm kia, rốt cuộc anh đã hạ độc gì cho tôi vậy? Sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ!”
Lâm Vãn nóng lắm rồi, bây giờ cô còn nóng hơn khi nhìn thấy Cố Tây Trầm.
Đặc biệt là nhìn thấy hầu kết lăn lăn của anh, một giọng nói cứ vang lên trong tâm trí cô, thúc giục cô liếm nó.
“Vãn Vãn, em sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Cố Tây Trầm nghe tiếng rống giận của Lâm Vãn thì cho rằng cô bị ốm. Trong lòng anh dâng lên sự ảo não. Anh phải biết cái này không chống nước chứ. Nếu anh không nhất quyết thua để phải ở đây thì Vãn Vãn sẽ không bị ốm.
“Cố Tây Trầm, anh tránh xa tôi ra!”
Lâm Vãn đưa tay đẩy đầu anh ra. Thân thể của cô vốn đã nóng rồi, bây giờ anh lại gần cô như vậy khiến cô càng nóng hơn.
Nhất là khi nhìn thấy yết hầu của anh, lòng cô ngứa ngáy nhộn nhạo.
“Vãn Vãn, trước tiên hãy nói anh nghe em không ổn chỗ nào, được không em?”
Thấy sự kháng cự của Lâm Vãn, anh còn tưởng cô bị gì nghiêm trọng lắm. Anh càng lo lắng hơn.
Lâm Vãn trực tiếp ngẩng đầu, nhắm thẳng yết hầu của Cố Tây Trầm và hôn lên. Cô mút mạnh.
“Không thoải mái chỗ nào á? Để tôi nói cho anh biết luôn. Anh vừa xuất hiện là tôi cứ như một đứa biến thái vậy! Muốn liếm lên cơ thể anh! Hầu kết, ngực, cơ bụng, còn có…”
Lâm Vãn nhìn vào giữa hai chân Cố Tây Trầm. Chỉ cần đến gần anh chút thôi là cơ thể cô lại thêm lửa nóng. Trong đầu cô cứ không ngừng hiện lên hình ảnh côn thịt đâm vào rút ra nơi lỗ huyệt.
Những đường gân trên côn thịt cọ vào âm hộ làm cô chảy nước.
Rõ ràng cô rất ghét chó Cố mà! Sao có thể sinh ra dục vọng với anh chứ!
Ông trời ơi, ai đó đến cứu cô được không!
“Vãn Vãn muốn chạm vào anh sao? Vậy em sờ đi.”
Khóe miệng Cố Tây Trầm hơi cong lên, mặt mày giãn ra càng thêm đẹp trai bừng bừng sức sống.
Trái tim Lâm Vãn đập thình thịch. Lại nữa rồi, cảm giác kỳ lạ này lại xuất hiện. Sao trái tim cô lại có thể đập liên hồi vì chó Cố!
Cố Tây Trầm cởi giày bước vào lều, sau đó đóng cửa lều lại.
May mắn là cái lều này đủ dày dặn để những người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Anh kéo khóa quần xuống, thả con quái thú đã sớm nổi cơn thịnh nộ trong quần ra.
Lúc này, cây gậy thịt khổng lồ màu tím đen đã nhô cao, quy đầu đo đỏ tiết ra chất dịch hơi tanh. Điều đó đủ để chứng minh rằng anh đang nứng vì bị Lâm Vãn trêu chọc.
Ngón tay mang theo những vết chai mỏng xoa lên côn thịt, sờ nắn tạo nên âm thanh đầy nóng bỏng trong không gian chật hẹp của một cái lều.
Lâm Vãn gắng sức dời mắt đi chỗ khác, nhưng đôi mắt của cô không nghe lời!
Nó cứ chăm chăm vào thứ đồ hàng của Cố Tây Trầm!
Miệng cô khát khô. Thậm chí, cô còn muốn thè lưỡi liếm lên đầu khấc của anh.
Lâm Vãn! Sao mày có thể sinh ra ý nghĩ biến thái như vậy!
Đó là nơi Cố Tây Trầm đi tiểu và bắn tinh mà, sao có thể liếm được!
Lâm Vãn nhìn kỹ một hồi mới nhận ra hình như người này là một khách mời của show.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông một cách cẩn thận, rồi khẽ hỏi một câu: “Có phải anh nợ tiền tôi không?”
Nghe Lâm Vãn nói, vẻ mặt của người đàn ông rõ ràng là không thể hiểu nổi.
Anh ta thừa cơ nổi giận mắng: “Lâm Vãn, sao cô lại thế này? Mấy năm trước, tôi chỉ hỏi mượn cô 2 vạn tệ mà thôi, đến bây giờ cô còn nhớ rõ. Không ngờ cô lại keo kiệt như vậy.”
Lâm Vãn vui vẻ, “Nghĩa là anh định không trả tiền?”
Cô lấy camera ra quơ quơ trước mặt người đàn ông, “Tôi đã quay lại những gì anh nói rồi. Nếu anh không trả tiền thì tôi sẽ đăng nó lên Weibo. Để tôi nói cho anh biết nha, tôi có 80 triệu fans trên Weibo đó!”
“Đồ điên!”
Người đàn ông chửi bới vài câu nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại trong túi chống nước ra, quét mã rồi chuyển 2 vạn tệ cho Lâm Vãn.
“Em và Thẩm Minh Hi đang làm gì vậy?”
Giọng Cố Tây Trầm vang lên từ bên cạnh. Lâm Vãn quay qua thì đối mặt với vẻ mặt u ám của anh.
Tên chó này, thường ngày vẫn dùng vẻ mặt này để nói chuyện à?
Lúc trước cô bị ấm đầu à? Lại đi kết hôn với tên này.
Nhưng cô mới đòi được 2 vạn nên tâm trạng rất tốt. Không thèm so đo với tên chó này nữa.
“Hóa ra người này tên là Thẩm Minh Hi hả? Sau này anh đừng cho anh ta vay tiền nha. Anh ta vay tôi 2 vạn tệ rồi 3 năm không trả. Ban nãy tôi mới đòi được nè.”
Lâm Vãn nghĩ, sau khi cô và Cố Tây Trầm kết hôn thì đó là tài sản chung của vợ chồng. Không thể cho loại người này vay tiền mà không trả được.
Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói, lập tức cười thành tiếng.
“Vừa nãy em đòi tiền nó à?”
Cố Tây Trầm nghĩ đến biểu cảm lạnh lùng vừa rồi trên khuôn mặt Thẩm Minh Hi. Có thể tưởng tượng được Thẩm Minh Hi đã khốn khổ như nào khi bị Lâm Vãn ra chiêu.
Hồi Lâm Vãn 15 tuổi bị bố mẹ lừa nhà nghèo, khi đó Lâm Vãn đã nổi tiếng là người ham tiền rồi.
“Nếu không thì sao? Cố Tây Trầm, tôi cảnh cáo anh, đừng cho anh ta vay tiền, anh ta nợ tôi 2 vạn mà không muốn trả đây. Người này có phải muốn được bố thí không vậy?”
Cố Tây Trầm vươn tay ôm chặt Lâm Vãn vào lòng, sau đó gật đầu, “Vợ nói gì, anh nghe nấy.”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến tai Lâm Vãn khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Cô thật kỳ lạ, sao lại có thể cảm thấy như vậy chứ?
Rõ ràng rất ghét Cố Tây Trầm, nhưng tại sao lại có phản ứng sau khi nghe thấy giọng nói của anh?
May mắn thay, thời gian rảnh rỗi đã sắp kết thúc. Lâm Vãn tìm cớ nhanh chóng ra ngoài thay quần áo rồi trở về lều nghỉ ngơi.
Nhưng đến khi nằm trong lều rồi, đầu óc của Lâm Vãn cứ hiện lên những hình ảnh của đêm qua.
Ở một nơi như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều muỗi, nhưng để ngăn cho cô, Cố Tây Trầm đã cố tình cởi áo nuôi muỗi.
“Tên này âm hiểm thật, dùng biện pháp này để lừa gạt mình.”
Lâm Vãn lật người trên giường, hình ảnh cô bị anh đè cứ hiện lên trong đầu.
Côn thịt size đại để giữa háng cô, sau đó dạng chân để anh đút vào.
“Cứu, sao mình lại có thể nghĩ linh tinh như này được?”
Lâm Vãn chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, vội vàng cởi bỏ quần áo trên người.
“Tiểu Vãn, đi ăn cơm thôi em.”
Ngay khi Cố Tây Trầm bước vào thì thấy Lâm Vãn đang kéo quần áo xuống.
Trong phút chốc, cơ thể anh nóng bừng, nhìn thấy hai bầu vú căng tròn của Lâm Vãn, hầu kết anh động lên xuống.
“Tiểu Vãn, em mặc quần áo vào đã.”
Cố Tây Trầm giúp Lâm Vãn kéo áo lên vai.
“Tôi không! Cố Tây Trầm kia, rốt cuộc anh đã hạ độc gì cho tôi vậy? Sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ!”
Lâm Vãn nóng lắm rồi, bây giờ cô còn nóng hơn khi nhìn thấy Cố Tây Trầm.
Đặc biệt là nhìn thấy hầu kết lăn lăn của anh, một giọng nói cứ vang lên trong tâm trí cô, thúc giục cô liếm nó.
“Vãn Vãn, em sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Cố Tây Trầm nghe tiếng rống giận của Lâm Vãn thì cho rằng cô bị ốm. Trong lòng anh dâng lên sự ảo não. Anh phải biết cái này không chống nước chứ. Nếu anh không nhất quyết thua để phải ở đây thì Vãn Vãn sẽ không bị ốm.
“Cố Tây Trầm, anh tránh xa tôi ra!”
Lâm Vãn đưa tay đẩy đầu anh ra. Thân thể của cô vốn đã nóng rồi, bây giờ anh lại gần cô như vậy khiến cô càng nóng hơn.
Nhất là khi nhìn thấy yết hầu của anh, lòng cô ngứa ngáy nhộn nhạo.
“Vãn Vãn, trước tiên hãy nói anh nghe em không ổn chỗ nào, được không em?”
Thấy sự kháng cự của Lâm Vãn, anh còn tưởng cô bị gì nghiêm trọng lắm. Anh càng lo lắng hơn.
Lâm Vãn trực tiếp ngẩng đầu, nhắm thẳng yết hầu của Cố Tây Trầm và hôn lên. Cô mút mạnh.
“Không thoải mái chỗ nào á? Để tôi nói cho anh biết luôn. Anh vừa xuất hiện là tôi cứ như một đứa biến thái vậy! Muốn liếm lên cơ thể anh! Hầu kết, ngực, cơ bụng, còn có…”
Lâm Vãn nhìn vào giữa hai chân Cố Tây Trầm. Chỉ cần đến gần anh chút thôi là cơ thể cô lại thêm lửa nóng. Trong đầu cô cứ không ngừng hiện lên hình ảnh côn thịt đâm vào rút ra nơi lỗ huyệt.
Những đường gân trên côn thịt cọ vào âm hộ làm cô chảy nước.
Rõ ràng cô rất ghét chó Cố mà! Sao có thể sinh ra dục vọng với anh chứ!
Ông trời ơi, ai đó đến cứu cô được không!
“Vãn Vãn muốn chạm vào anh sao? Vậy em sờ đi.”
Khóe miệng Cố Tây Trầm hơi cong lên, mặt mày giãn ra càng thêm đẹp trai bừng bừng sức sống.
Trái tim Lâm Vãn đập thình thịch. Lại nữa rồi, cảm giác kỳ lạ này lại xuất hiện. Sao trái tim cô lại có thể đập liên hồi vì chó Cố!
Cố Tây Trầm cởi giày bước vào lều, sau đó đóng cửa lều lại.
May mắn là cái lều này đủ dày dặn để những người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Anh kéo khóa quần xuống, thả con quái thú đã sớm nổi cơn thịnh nộ trong quần ra.
Lúc này, cây gậy thịt khổng lồ màu tím đen đã nhô cao, quy đầu đo đỏ tiết ra chất dịch hơi tanh. Điều đó đủ để chứng minh rằng anh đang nứng vì bị Lâm Vãn trêu chọc.
Ngón tay mang theo những vết chai mỏng xoa lên côn thịt, sờ nắn tạo nên âm thanh đầy nóng bỏng trong không gian chật hẹp của một cái lều.
Lâm Vãn gắng sức dời mắt đi chỗ khác, nhưng đôi mắt của cô không nghe lời!
Nó cứ chăm chăm vào thứ đồ hàng của Cố Tây Trầm!
Miệng cô khát khô. Thậm chí, cô còn muốn thè lưỡi liếm lên đầu khấc của anh.
Lâm Vãn! Sao mày có thể sinh ra ý nghĩ biến thái như vậy!
Đó là nơi Cố Tây Trầm đi tiểu và bắn tinh mà, sao có thể liếm được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook