Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư
-
Chương 46: Dán Sát Vào Nhau Ngủ, Xấu Hổ Quá.
Lâm Vãn nhìn thấy Cố Tây Trầm cố ý nhường thì tức giận đến ngứa răng. Chắc chắn anh ta cố ý! Tối nay âm mưu dẫn cô đi nuôi muỗi.
Vì Cố Tây Trầm đã thua nên mấy đôi vợ chồng khác đều dọn đến phòng của họ. Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Vãn và Cố Tây Trầm cùng với cái lều. Mà cái lều này còn chưa dựng sẵn, yêu cầu hai vợ chồng cùng làm.
Đương nhiên các cặp đôi khác vào phòng cũng không dễ dàng như vậy, đều phải hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ nữa.
“Cố Tây Trầm, chúng ta còn không biết dựng lều. Lần trước cắm trại ở trường, tôi bị anh hố lên núi bị gió lạnh cả một đêm. Lần này, tôi lại bị anh hố phải hưởng gió biển!”
Trái tim Lâm Vãn sụp đổ. Cô nhớ rõ trước đây trường tổ chức cắm trại cho lớp, cô và Cố Tây Trầm được phân vào cùng một nhóm.
Cố Tây Trầm xung phong nhận việc dựng lều nhưng năng lực của anh là 0. Những bạn học khác đã xong xuôi cả rồi, hai người vẫn đang hưởng gió lạnh trên núi.
Lâm Vãn lạnh run bần bật mà tên chó Cố tinh lực tràn đầy còn hít đất bên cạnh cô.
“Đừng lo lắng, em cứ chờ ở đó đi.”
Cố Tây Trầm ngay lập tức nhớ lại chuyện Lâm Vãn nhắc đến kia. Đêm đó là lần đầu tiên anh và Lâm Vãn ở chung với nhau. Vốn mỗi đêm đã bị tra tấn bởi giấc mộng xuân về Lâm Vãn, đêm đó anh càng khó nhịn nổi. Chỉ cần nhìn đến cổ của Lâm Vãn thì cả người anh đều nóng vô cùng.
“Anh được không đó? Hay để tôi đi hỏi ekip một chút, xem bên họ có ai dựng được lều trại hay không để qua giúp chúng ta.”
Lâm Vãn quay người đi tìm đến tổ chương trình, nhưng MC lại tàn nhẫn nói với cô rằng chính khách mời phải thực hiện tất cả những nhiệm vụ mà ekip đã giao. Nếu để họ giúp đỡ thì thuộc về hành vi gian lận, điều này là không được phép.
Lâm Vãn suýt rớt nước mắt. Trông cậy vào Cố Tây Trầm dựng lều khó như lên trời.
Nhưng đến khi Lâm Vãn quay trở lại thì Cố Tây Trầm đã dựng xong lều trên bờ cát.
Hơn nữa, vị trí mà Cố Tây Trầm chọn rất tốt, dù thủy triều lên vào ban đêm cũng không sợ bị ngập.
“Cố Tây Trầm, ekip chương trình bảo không thể gian lận mà? Anh đã làm thế nào vậy?”
Lâm Vãn bước tới xem xét kỹ hơn, cô thấy chiếc lều được dựng khá chắc chắn. Cô túm lấy nó lắc lắc, không có dấu hiệu bị đổ.
“Sau khi học đại học, anh vào quân đội. Đây chỉ là kỹ năng cơ bản nhất để sinh tồn trong môi trường hoang dã mà thôi.”
Cố Tây Trầm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Vãn thì không khỏi cong môi.
“Cố Tây Trầm, tại sao anh lại bỏ quân đội để vào showbiz? Nếu tôi là ông nội Cố, tôi nhất định sẽ dùng dây lưng đánh chết anh.”
Lâm Vãn vừa nói vừa cởi giày và bước vào lều.
“Ừ, ông nội đánh con đi.”
Cố Tây Trầm vừa nói vừa mở vali lấy chăn bông và gối bên trong ra.
Anh không nói cho Lâm Vãn, tuy ông nội chỉ đánh anh một cái thôi nhưng lại khiến anh da tróc thịt bong, nằm trên giường vài tháng còn chưa hồi phục.
Lâm Vãn nằm lên chăn bông, thỏa mãn lăn lộn.
“Cố Tây Trầm, tôi vừa định nói là nếu không có chăn bông ở nhà thì rất khó ngủ. Thế mà anh lại lôi chăn bông ra.”
Lâm Vãn vui vẻ híp mắt lại.
Lúc này Cố Tây Trầm cũng chen vào bên cạnh, chớp mắt, cái lều trở nên chật chội cực kỳ.
Lâm Vãn lập tức mở to mắt và cảnh giác nhìn Cố Tây Trầm.
“Cố Tây Trầm, anh dịch qua bên kia chút đi. Tôi không còn chỗ nào để lật người hết.”
Bàn chân nhỏ của Lâm Vãn đá vào đùi Cố Tây Trầm.
“Vãn Vãn, em đá anh cũng vô dụng. Cái lều chỉ to bằng từng này thôi.”
Cố Tây Trầm cười nói.
“Anh!!!”
Lâm Vãn ngay lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi Cố Tây Trầm lại cố tình thua.
“Anh cái gì?”
Cố Tây Trầm chống tay lên, nhìn cô.
“Chó Cố, đồ biến thái! Rõ ràng anh có thể thắng mà lúc sau lại cố tình thua để ngủ chung lều với tôi. Đồ biến thái!”
Lâm Vãn hét lên.
“Vãn Vãn, em nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua anh lấy việc giúp người làm niềm vui, nhường phòng tốt cho người khác mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Cố Tây Trầm không hề giảm.
“Tôi tin cái đầu anh í! Tên chó nhà anh đúng là khốn kiếp! Nếu đêm nay anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Lâm Vãn nói rồi dịch vào bên trong, không cho Cố Tây Trầm động vào cô.
Đêm, sau khi đóng lều, Cố Tây Trầm rất lịch sự với Lâm Vãn, không hề làm điều gì quá đáng với cô.
Ngay khi Lâm Vãn nhắm mắt lại, cô cảm thấy sau lưng mình có một thân hình bốc lửa dán lại gần.
Cô quay lại thì thấy Cố Tây Trầm đang sát vào lưng cô với phần thân trên trần trụi. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp đầy đặn của anh. Cơ bắp rắn chắc đó khiến mặt Lâm Vãn đỏ bừng. Cô nhớ rõ ràng cách chúng đụng vào người cô lúc anh ôm cô, làm cô.
“Cố Tây Trầm, sao anh lại cởi quần áo vậy?”
Đêm ngủ trên bãi biển không hề nóng tí nào!
“Đây là thói quen của anh.”
Cố Tây Trầm mỉm cười ghé vào tai Lâm Vãn, “Hay là Vãn Vãn muốn động tay động chân với anh?”
“Tôi không hề! Cố Tây Trầm, anh đừng có tự luyến.”
Lâm Vãn nói xong liền ngủ tiếp.
Cô trở mình và ngủ một giấc đến rạng sáng ngày hôm sau. Cô nhớ ban đêm ngủ ở bên ngoài sẽ có muỗi, nhưng tại sao đêm qua cô lại không thấy có con muỗi nào?
Đúng lúc này, cô quay lại và nhìn thấy bờ lưng của Cố Tây Trầm. Chỉ thấy tấm lưng trần trụi của anh chi chít vết muỗi đốt.
Bỗng Lâm Vãn hiểu ra tại sao đêm qua mấy con muỗi này không đến cắn cô. Chắc tất cả chúng nó đều bu ở chỗ Cố Tây Trầm để cắn anh.
“Cố Tây Trầm, dậy dậy dậy. Anh bị muỗi cắn đến mức này mà còn có thể ngủ được sao?”
Lâm Vãn lay vai anh.
Cố Tây Trầm mở mắt ra, “Vãn Vãn, đừng quấy anh, cho anh ngủ thêm lát nữa đi.”
Đã gần hai đêm anh không nghỉ ngơi, lúc này mệt lắm rồi.
Lâm Vãn đành phải ra ngoài.
Cô đến tìm tổ tiết mục, bảo Cố Tây Trầm bị muỗi đốt sưng hết người. May mắn thay, bên họ đã sớm chuẩn bị sẵn thuốc. Lâm Vãn cầm thuốc vội chạy về lều.
Lúc này Cố Tây Trầm vẫn đang ngủ trong lều, Lâm Vãn suýt bật khóc khi nhìn thấy tấm lưng của anh. Thế mà tên chó này vẫn còn ngủ được.
Cô nặn một ít thuốc ra tay, sau đó cẩn thận bôi lên lưng anh.
“Chó Cố kia, nhầm. Cố Tây Trầm, tối nay anh không được làm thế nữa.”
Lâm Vãn nhìn tấm lưng sưng tấy của Cố Tây Trầm, trái tim cô đau đớn dữ dội. Chính cô cũng không biết lí do vì sao, rõ ràng là Cố Tây Trầm bị thương, nhưng chính cô lại là người khó chịu, khó chịu trong lòng.
Vì Cố Tây Trầm đã thua nên mấy đôi vợ chồng khác đều dọn đến phòng của họ. Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Vãn và Cố Tây Trầm cùng với cái lều. Mà cái lều này còn chưa dựng sẵn, yêu cầu hai vợ chồng cùng làm.
Đương nhiên các cặp đôi khác vào phòng cũng không dễ dàng như vậy, đều phải hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ nữa.
“Cố Tây Trầm, chúng ta còn không biết dựng lều. Lần trước cắm trại ở trường, tôi bị anh hố lên núi bị gió lạnh cả một đêm. Lần này, tôi lại bị anh hố phải hưởng gió biển!”
Trái tim Lâm Vãn sụp đổ. Cô nhớ rõ trước đây trường tổ chức cắm trại cho lớp, cô và Cố Tây Trầm được phân vào cùng một nhóm.
Cố Tây Trầm xung phong nhận việc dựng lều nhưng năng lực của anh là 0. Những bạn học khác đã xong xuôi cả rồi, hai người vẫn đang hưởng gió lạnh trên núi.
Lâm Vãn lạnh run bần bật mà tên chó Cố tinh lực tràn đầy còn hít đất bên cạnh cô.
“Đừng lo lắng, em cứ chờ ở đó đi.”
Cố Tây Trầm ngay lập tức nhớ lại chuyện Lâm Vãn nhắc đến kia. Đêm đó là lần đầu tiên anh và Lâm Vãn ở chung với nhau. Vốn mỗi đêm đã bị tra tấn bởi giấc mộng xuân về Lâm Vãn, đêm đó anh càng khó nhịn nổi. Chỉ cần nhìn đến cổ của Lâm Vãn thì cả người anh đều nóng vô cùng.
“Anh được không đó? Hay để tôi đi hỏi ekip một chút, xem bên họ có ai dựng được lều trại hay không để qua giúp chúng ta.”
Lâm Vãn quay người đi tìm đến tổ chương trình, nhưng MC lại tàn nhẫn nói với cô rằng chính khách mời phải thực hiện tất cả những nhiệm vụ mà ekip đã giao. Nếu để họ giúp đỡ thì thuộc về hành vi gian lận, điều này là không được phép.
Lâm Vãn suýt rớt nước mắt. Trông cậy vào Cố Tây Trầm dựng lều khó như lên trời.
Nhưng đến khi Lâm Vãn quay trở lại thì Cố Tây Trầm đã dựng xong lều trên bờ cát.
Hơn nữa, vị trí mà Cố Tây Trầm chọn rất tốt, dù thủy triều lên vào ban đêm cũng không sợ bị ngập.
“Cố Tây Trầm, ekip chương trình bảo không thể gian lận mà? Anh đã làm thế nào vậy?”
Lâm Vãn bước tới xem xét kỹ hơn, cô thấy chiếc lều được dựng khá chắc chắn. Cô túm lấy nó lắc lắc, không có dấu hiệu bị đổ.
“Sau khi học đại học, anh vào quân đội. Đây chỉ là kỹ năng cơ bản nhất để sinh tồn trong môi trường hoang dã mà thôi.”
Cố Tây Trầm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Vãn thì không khỏi cong môi.
“Cố Tây Trầm, tại sao anh lại bỏ quân đội để vào showbiz? Nếu tôi là ông nội Cố, tôi nhất định sẽ dùng dây lưng đánh chết anh.”
Lâm Vãn vừa nói vừa cởi giày và bước vào lều.
“Ừ, ông nội đánh con đi.”
Cố Tây Trầm vừa nói vừa mở vali lấy chăn bông và gối bên trong ra.
Anh không nói cho Lâm Vãn, tuy ông nội chỉ đánh anh một cái thôi nhưng lại khiến anh da tróc thịt bong, nằm trên giường vài tháng còn chưa hồi phục.
Lâm Vãn nằm lên chăn bông, thỏa mãn lăn lộn.
“Cố Tây Trầm, tôi vừa định nói là nếu không có chăn bông ở nhà thì rất khó ngủ. Thế mà anh lại lôi chăn bông ra.”
Lâm Vãn vui vẻ híp mắt lại.
Lúc này Cố Tây Trầm cũng chen vào bên cạnh, chớp mắt, cái lều trở nên chật chội cực kỳ.
Lâm Vãn lập tức mở to mắt và cảnh giác nhìn Cố Tây Trầm.
“Cố Tây Trầm, anh dịch qua bên kia chút đi. Tôi không còn chỗ nào để lật người hết.”
Bàn chân nhỏ của Lâm Vãn đá vào đùi Cố Tây Trầm.
“Vãn Vãn, em đá anh cũng vô dụng. Cái lều chỉ to bằng từng này thôi.”
Cố Tây Trầm cười nói.
“Anh!!!”
Lâm Vãn ngay lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi Cố Tây Trầm lại cố tình thua.
“Anh cái gì?”
Cố Tây Trầm chống tay lên, nhìn cô.
“Chó Cố, đồ biến thái! Rõ ràng anh có thể thắng mà lúc sau lại cố tình thua để ngủ chung lều với tôi. Đồ biến thái!”
Lâm Vãn hét lên.
“Vãn Vãn, em nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua anh lấy việc giúp người làm niềm vui, nhường phòng tốt cho người khác mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Cố Tây Trầm không hề giảm.
“Tôi tin cái đầu anh í! Tên chó nhà anh đúng là khốn kiếp! Nếu đêm nay anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Lâm Vãn nói rồi dịch vào bên trong, không cho Cố Tây Trầm động vào cô.
Đêm, sau khi đóng lều, Cố Tây Trầm rất lịch sự với Lâm Vãn, không hề làm điều gì quá đáng với cô.
Ngay khi Lâm Vãn nhắm mắt lại, cô cảm thấy sau lưng mình có một thân hình bốc lửa dán lại gần.
Cô quay lại thì thấy Cố Tây Trầm đang sát vào lưng cô với phần thân trên trần trụi. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp đầy đặn của anh. Cơ bắp rắn chắc đó khiến mặt Lâm Vãn đỏ bừng. Cô nhớ rõ ràng cách chúng đụng vào người cô lúc anh ôm cô, làm cô.
“Cố Tây Trầm, sao anh lại cởi quần áo vậy?”
Đêm ngủ trên bãi biển không hề nóng tí nào!
“Đây là thói quen của anh.”
Cố Tây Trầm mỉm cười ghé vào tai Lâm Vãn, “Hay là Vãn Vãn muốn động tay động chân với anh?”
“Tôi không hề! Cố Tây Trầm, anh đừng có tự luyến.”
Lâm Vãn nói xong liền ngủ tiếp.
Cô trở mình và ngủ một giấc đến rạng sáng ngày hôm sau. Cô nhớ ban đêm ngủ ở bên ngoài sẽ có muỗi, nhưng tại sao đêm qua cô lại không thấy có con muỗi nào?
Đúng lúc này, cô quay lại và nhìn thấy bờ lưng của Cố Tây Trầm. Chỉ thấy tấm lưng trần trụi của anh chi chít vết muỗi đốt.
Bỗng Lâm Vãn hiểu ra tại sao đêm qua mấy con muỗi này không đến cắn cô. Chắc tất cả chúng nó đều bu ở chỗ Cố Tây Trầm để cắn anh.
“Cố Tây Trầm, dậy dậy dậy. Anh bị muỗi cắn đến mức này mà còn có thể ngủ được sao?”
Lâm Vãn lay vai anh.
Cố Tây Trầm mở mắt ra, “Vãn Vãn, đừng quấy anh, cho anh ngủ thêm lát nữa đi.”
Đã gần hai đêm anh không nghỉ ngơi, lúc này mệt lắm rồi.
Lâm Vãn đành phải ra ngoài.
Cô đến tìm tổ tiết mục, bảo Cố Tây Trầm bị muỗi đốt sưng hết người. May mắn thay, bên họ đã sớm chuẩn bị sẵn thuốc. Lâm Vãn cầm thuốc vội chạy về lều.
Lúc này Cố Tây Trầm vẫn đang ngủ trong lều, Lâm Vãn suýt bật khóc khi nhìn thấy tấm lưng của anh. Thế mà tên chó này vẫn còn ngủ được.
Cô nặn một ít thuốc ra tay, sau đó cẩn thận bôi lên lưng anh.
“Chó Cố kia, nhầm. Cố Tây Trầm, tối nay anh không được làm thế nữa.”
Lâm Vãn nhìn tấm lưng sưng tấy của Cố Tây Trầm, trái tim cô đau đớn dữ dội. Chính cô cũng không biết lí do vì sao, rõ ràng là Cố Tây Trầm bị thương, nhưng chính cô lại là người khó chịu, khó chịu trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook