Cậu đóng cửa phòng lại, Quý Khinh Ngôn nhìn thoáng qua cửa sổ, cửa không bị mở ra, cho nên Hôi Hôi khẳng định còn ở trong phòng.
“Hôi Hôi?” Quý Khinh Ngôn vừa gọi tên, vừa tìm kiếm mọi ngách trong phòng.
Nhóc rồng con trên giường nghe được động tĩnh, trở mình mở to mắt, mắt rồng Xán kim còn hơi mê mang vì bị đánh thức.
Dưới giường truyền đến âm thanh tích tích tác tác, vô cùng nhỏ, nhưng hên là Quý Khinh Ngôn tai thính, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh kia.
Cậu dựa vào mép giường hạ người xuống, cúi đầu nhìn gầm giường, quả nhiên thấy một nắm đen thui nằm dưới đó, mở to đôi mắt nâu nhạt nhìn cậu.
Sói con nho nhỏ đứng hình, trong mắt còn mang theo chút bất an, bộ dáng vô cùng đáng thương làm Quý Khinh Ngôn căng thẳng.
“Hôi Hôi, mau ra đây.” Cậu vươn tay, nắm đen thui rục rịch, từ gầm giường dịch vài bước, bị Quý Khinh Ngôn ôm ra ngoài.
Hôi Hôi tựa hồ ở dưới giường đãi có trong chốc lát, trên người tiểu lông mềm dính điểm hôi, Quý Khinh Ngôn lại hoàn toàn không màng mà đem nàng ôm vào trong ngực.
“Như thế nào lại trốn dưới giường vậy?” Quý Khinh Ngôn hôn lên lông xù xù trên trán, “Mơ thấy ác mộng sao?”
Hôi Hôi ngửa đầu nhìn cậu, một hồi lâu mới thấp thấp ngô một tiếng, xích lại gần Quý Khinh Ngôn một xíu, đôi mắt bất an dần dần tan đi.
Đúng là bé thấy ác mộng, bé mơ thấy Quý Khinh Ngôn rời đi, bé lại trở thành một đứa trẻ không ai quan tâm đến, khi bé giãy giụa thoát khỏi ác mộng, liền không thấy Quý Khinh Ngôn đâu.
Bé cho rằng mình lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Tuy rằng Hôi Hôi không nói, nhưng Quý Khinh Ngôn đại khái có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Một giấc ngủ dậy không thấy cậu bên cạnh, Hôi Hôi sẽ sinh ra cảm giác ‘ bản thân lại bị bỏ rơi’ từng trải qua.
Xét đến cùng, là Hôi Hôi không có cảm giác an toàn.
“Là Quý ca ca sai, do anh không nói trước với Hôi Hôi một tiếng.” Quý Khinh Ngôn nhỏ giọng nói, “Hôi Hôi yên tâm được rồi, Quý ca ca sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Quý Khinh Ngôn suy nghĩ, từ nhẫn lấy ra ba cái khuyên tai, lấy một cái màu vàng nhẹ kẹp trên lỗ tai Hôi Hôi, “Về sau Quý ca ca không ở bên Hôi Hôi, Hôi Hôi nhớ đến Quý ca ca, liền ấn lên đá quý nhỏ này.”
Quý Khinh Ngôn kéo lông xù Hôi Hôi, chạm vào khuyên tai của Hôi Hôi, viên đá quý màu xanh Quý Khinh Ngôn lấp lóe sáng, “Anh mang theo viên đá màu xanh lục này, em nhấn một cái là anh có thể biết Hôi Hôi nhớ anh, anh có thể lập tức đến cạnh em!”
Hôi Hôi tò mò mà lay khuyên tai, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi tai đã bị Quý Khinh Ngôn đeo khuyên lên, thấy khuyên tai lóe sáng màu xanh lục, đôi mắt nâu nhạt của sói con sáng lên.
Sau khi trấn an Hôi Hôi xong, Quý Khinh Ngôn lấy thêm một khuyên tai, nhìn về phía rồng con.
Hoa tai này do cậu tạo ra, mặt trên cậu bày ra mặt trận, có thể dễ dàng cảm ứng.
Trước kia những nhóc con còn nhỏ, cậu liền sẽ đeo khuyên tai, sau đó bọn nhóc trưởng thành còn cần sử dụng tới, nên cậu trữ trong nhẫn tới giờ.
Không nghĩ tới hiện tại còn có thể sử dụng tới.

Long Thời Mặc còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đêm qua trước khi ngủ, Quý Khinh Ngôn cho hắn uống thuốc ngừa vết thương nhiễm trùng, bên trong bỏ thêm linh thảo yên giấc, Long Thời Mặc ngủ ngon cả đêm.

Thẳng đến khi có vật nào đó chạm vô đuôi mình, Long Thời Mặc mới chớp chớp mắt, ôm lấy hoảng loạn.
Khuyên tai như viên đá màu sắc kim.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Liễu Vũ Tịch Nhan
2.

Chiều Hư
3.

Cầu Vồng Của Ai
4.

Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
=====================================
Long Thời Mặc: “?”
Cái gì như đồ con gái vậy?!
Hơn nữa sao đeo khuyên tai lên đuôi của hắn??
Rồng con duỗi móng lay khuyên tai lay rớt xuống, lại nghe đến Quý Khinh Ngôn nói: “Mang theo cái này, Long Long sẽ tìm thấy anh!”

Ai muốn tìm ngươi chứ!
Long Thời Mặc nói thầm trong lòng, cuối cùng cũng không tháo xuống.
Quý Khinh Ngôn sờ sờ hai bên vây đầu rồng nhỏ, tiếc nuối thở dài: “Vốn dĩ định giúp em đeo lên đâu, đáng tiếc em hiện tại không với tới.”
Long Thời Mặc: “……”
Không với tới thì sao?
Đệt.
-
Chăm sóc trẻ nhỏ cần sự tận tâm tận lực, đặc biệt là đối với người thiếu kinh nghiêm càng mệt mỏi.

Vu Văn Văn một giấc ngủ tới rồi 7 giờ rưỡi mới tỉnh, khi tỉnh lại, Heine bay vòng quanh mép giường, cánh bướm xanh biếc phẩy phẩy tuyệt đẹp.
Vu Văn Văn nháy mắt tỉnh táo lại, cùng Heine đã dậy từ sớm, cầm lấy máy tính bên cạnh.
Máy lúc sáng lúc tối, hiển nhiên có người gửi tin tức cho cô.
Là Mạc Ni.
Vu Văn Văn kinh ngạc, cô và Mạc Ni làm chủ bá cùng chung công ty, lúc phỏng vấn có gặp nhau, nhưng quan hệ cũng không thân là mấy.
Đặc biệt là ở tiến vào công ty sau không bao lâu, Mạc Ni không biết sao lại có quan hệ với con trai của một cấp cap công ty, từ đó về sau, cô và Mạc Ni không cong tiếp xúc nữa, tuy hai người livestream lĩnh vực giống nhau, cũng cơ hồ chưa từng có giao lưu bình thường.
Nhưng cô thật sự không nghĩ tới, Mạc Ni thế nhưng sẽ đột nhiên chủ động tìm cô, hơn nữa còn liên tiếp gửi đống tin tức.
Vu Văn Văn click mở tin tức nhìn thoáng qua, biểu tình dần dần trở nên cổ quái.
Thế nhưng lại liên quan đến Quý Khinh Ngôn.
Ý thức được cái gì đó không đúng, Heine hạ người xuống vai Vu Văn Văn, cánh nhỏ thong thả phe phẩy.
Thời gian bắt đầu livestream còn không đến nửa giờ, Vu Văn Văn đơn giản rửa mặt, liền mang theo Heine đi vào phòng bếp, liếc mắt Quý Khinh Ngôn đứng trước nồi nấu ăn.
“Chào Quý ca!” Vu Văn Văn tiến đến Quý Khinh Ngôn bên người, triều ở hắn đầu vai an tường nằm bò hai chỉ ấu tể cũng chào hỏi, “Quý ca, cho anh xem vật này.”
Quý Khinh Ngôn đang ở nấu cháo, nghe vậy quay đầu: “Thứ gì?”
Vu Văn Văn đem đầu cuối đưa cho hắn: “Có người đã gửi chút tin tức cho tôi, tôi cảm thấy hẳn nên cho anh xem.”

Quý Khinh Ngôn tò mò mà xem xét hai mắt, Vu Văn Văn thấy thần sắc cậu bất biến, kinh ngạc hỏi: “Sao anh không có phản ứng gì quá vậy?”
“Tôi nên có phản ứng gì?” Quý Khinh Ngôn hỏi lại.
Vu Văn Văn cho anh xem chính tin tức do Mạc Ni gửi tới, đại khái ý là, Quý Khinh Ngôn cướp đi vị trí vốn thuộc về cô ta, chủ bá cuối cùng của《 Thiên sứ 》là của cô ta.
Mạc Ni còn nói Quý Khinh Ngôn là một kẻ lừa đảo không hơn không kém, cũng ám chỉ Vu Văn Văn, nếu cô có thể giúp cô ta hại Quý Khinh Ngôn, cô ta có thể cấp Vu Văn Văn chỗ tốt blah blah.
Vu Văn Văn nhíu mày: “Cô ta muốn đối phó anh đó, anh không lo lắng sao?”
Quý Khinh Ngôn: “Lo lắng cái gì? Lo lắng thân phận ‘ kẻ lừa đảo ’ mà cô nói à?”
“Tôi không cảm thấy anh là kẻ lừa đảo.” Vu Văn Văn nói thật lòng, “Nếu cảm thấy anh thật sự là kẻ lừa đảo, tôi sẽ không cho anh xem tin tức này đâu.”
“Không phải kẻ lừa đảo, vậy thì còn gì để lo lắng?”
“Điều này cũng đúng.” Nhưng Vu Văn Văn như cũ có chút lo lắng sốt ruột, “Nhưng đằng sau Mạc Ni có người, nếu cô ta đặt điều nói xấu anh thì……”
Quý Khinh Ngôn cười nói: “phải có người tin chứ.”
"Vấn đề không phải tin hay không tin.” Vu Văn Văn hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Quý Khinh Ngôn, tuy cảm thấy cậu ấy rất có khả năng là linh dược sư vô cùng lợi hại, nhưng đối với thủ đoạn dơ bẩn trên mạng vẫn không hiểu.
Mạc Ni nếu thật muốn đối phó Quý Khinh Ngôn, đến lúc đó cô ta mua hot search cùng đợt với một nhóm thuỷ quân, phía sau lại tìm thêm mấy đại V nổi tiếng, trong sạch đến đâu đều có thể thành đen.
Mắt thấy Quý Khinh Ngôn dường như không quan tâm đến việc đó, Vu Văn Văn gấp đến độ dậm chân.
Thật là Hoàng Thượng không vội thái giám vội*!
*Hoàng đế bấp cấp thái giám cấp – 皇帝不急太监急 – huángdì bùjí tàijiān jí (tục ngữ: hoàng đế không vội thái giám vội, ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng).
Phi phi phi!!
Cô mới không phải thái giám!!!
Gấp gáp bù đầu, trong phòng bếp có người đi vào, “Tiểu Quý làm cơm sáng xong chưa? Có bao nhiêu vậy, cho tôi ké một chén.”
Là giọng đàn ông trung niên, Vu Văn Văn nghe tiếng nhìn lại, biểu tình mờ mịt.
Không phải Hoa Tùng cũng không phải Phương Thực, thoạt nhìn cũng không giống viện trưởng viện dưỡng dục Gar, bất quá Vu Văn Văn nhìn thế nào cũng thấy người này quen quen sao ấy.
Viện dưỡng dục có người như vậy mà sao?
“Có bao nhiêu.” Quý Khinh Ngôn gật đầu với người đàn ông, “Đợi lát nữa còn chiên thêm mấy cái bánh trứng, ngài muốn ăn không?”
“Muốn muốn.” Người đàn ông sờ bụng mình, “Tôi vừa xuống tinh thuyền liền trực tiếp chạy đến viện dưỡng dục, cái gì cũng không ăn, đói bụng nãy giờ!”
Quý Khinh Ngôn nhìn thời gian: “Được rồi, đợi lát nữa tôi làm xong ngài nhờ Hạ Lị đưa tới phòng ngài.”
Vu Văn Văn tò mò mà nhìn người đàn ông một hồi lâu, chờ người đó rời khỏi phòng bếp, cô nhỏ giọng hỏi Quý Khinh Ngôn: “Đó là ai vậy? Nhìn không giống người của viện dưỡng dục.”
Nào có hộ công nào ăn mặc như vậy đi chăm sóc các trẻ nhỏ?
“Ông ấy tên Hass, khả năng là cô nghe qua danh tiếng ông ấy rồi.” Quý Khinh Ngôn nói, “ Ông ấy đến tìm tôi, vừa lúc tôi có một số việc cần giúp đỡ, cho nên để ông ấy ở đây vài ngày.”
“Hass?” Vu Văn Văn sửng sốt, trong đầu tức khắc hiện ra hình tượng người tên Hass.

Quấn áo Hass bất đồng, kiểu tóc cũng không giống nhau, nhưng……mặt lại giống nhau.

“!!!”Vu Văn Văn kinh ngạc hốt, “Đó là Hass đại sư? Linh dược đại sư Hass?!”
Quý Khinh Ngôn: “Là ông ấy.”
Vu Văn Văn há miệng thở dốc, sau một lúc lâu không nói gì.
Khó trách Quý Khinh Ngôn một chút cùng không lo lắng về Mạc Ni, cô nghĩ thầm.
Số sánh với Hass đại nhân với đùi bự của Mạc Ni ai hơn ai? Cả cục đất cũng không bằng! Căn bản không phải cùng một đẳng cấp!
Mạc Ni thật sự muốn đối phó Quý Khinh Ngôn, cuối cùng chỉ hại chính mình thôi.

Có Hass đại sư ở đây, tương đương với hơn phân nửa hiệp hội Linh dược sư đều ở phe Quý Khinh Ngôn, nói không chừng còn có nửa Hiệp hội Pháp sư nữa.
Cái lực lượng này mà nói, chỉ sợ cả loài người cũng run rẩy ấy chứ.
Vu Văn Văn vẽ chữ thập trước ngực.
Vì Mạc Ni thương cảm ba giây đồng hồ.
Thật đáng thương.
Chậc.

8 giờ, Quý Khinh Ngôn đúng giờ mở máy quay phát livestream.
Nhân số trong phòng lên trăm người, còn hơn số người ít ỏi ngày hôm qua, quả thực khác nhau một trời một vực.
【 Nguyệt Lượng Viên Viên: Ngôn Ngôn buổi sáng tốt lành! Hôi Hôi với Long Long buổi sáng tốt lành!!! 】
【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Buổi sáng cùng nhau ngồi chờ coi livestream! Một đêm không coi nhưng xa cách ba mùa thu!! [ thân thân.gif]】
【 Tùng Tiểu Thử: Thơm quá đi, Ngôn Ngôn đang chiên gì thế? 】
Quý Khinh Ngôn: “Chào mọi người, hôm nay buổi sáng ăn bánh trứng cùng cháo.”
Quý Khinh Ngôn chỉ chỉ trong nồi bị hắn chiên đến kim hoàng mỏng mềm bánh trứng, “mùi vị thơm lại mềm, mọi người có thể qua bằng thị giác của Hôi Hôi hoặc Long Long nha!”
Máy quay xoay nhắm ngay vào bếp.
Rồng đen nhỏ ngồi cạnh nồi, đôi mắt Xán kim không chóp mắt mà nhìn chằm chằm bánh trứng trên chảo, cái đuôi mập mạp điên cuồng lắc qua lắc lại, hiển nhiên đã thèm lắm rồi.
【 Ô lạp: Thèm chảy nước miếng [ ha ha ha.jpg]】.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương