Tác giả: Trác Mễ

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đường Hi và Diệp Kỳ An trộm nói chuyện mấy câu, sau đó phát hiện ra ngày càng có nhiều người lén lút nhìn về phía họ.

Cậu đỏ mặt không dám nói chuyện nữa, nghĩ là do thanh âm của mình quá to gây ảnh hưởng tới mọi người. Nói chuyện riêng trong lớp là không tốt nha. Càng nghĩ Đường Hi càng đỏ mặt, cố gắng nâng cao tinh thần nhìn về phía bảng đen.

Trên bục giảng, thầy Hoàng đang cầm phấn say sưa giảng về một tác phẩm văn cổ. Bởi vì đã có tuổi nên ông không thích sử dụng powerpoint để giảng bài. Trong lớp học được trang bị những đồ dùng mới tinh với giá thành đắt đỏ và nhiều kiểu dáng khác nhau nhưng ông cũng không sử dụng, ông thích việc vừa cầm sách giáo khoa vừa viết chú thích những gì trọng tâm lên bảng. Bảng đen nãy còn trống mà chẳng mấy chốc đã được lấp đầy bởi các con chữ.

Tuy rằng Đường Hi đã tự học qua kiến thức từ tiểu học đến cấp ba của con người, nhưng nơi này không phải trái đất, văn cổ nhìn thì giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt. Cậu nghe không hiểu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

Diệp Kỳ An ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy mắt cậu tròn xoe mê man không hiểu, ửng đỏ trên mặt vẫn còn chưa tan hết, cảm giác khi sờ vào có vẻ rất tốt. Không nhịn được mà vân vê đầu ngón tay, Diệp Kỳ An cúi đầu bắt đầu ghi chép.

Tuy rằng học sinh ghi chép bài là chuyện bình thường nhưng mà đây là lần đầu tiên Diệp Kỳ An chép văn cổ một cách nghiêm túc như vậy. Bởi vì từ nhỏ cậu ta đã rất thông minh, trí nhớ rất tốt nên việc học văn cổ dễ như trở bàn tay, đừng nói là ghi chép bài, ngay cả bài tập cậu ta cũng chỉ viết qua loa mà thôi.

Bản thân cậu ta bình thường cũng hay tham gia các cuộc thi toán học, điểm số và tiến độ học tập đều tốt nên thầy cô với kiểu học sinh như vậy thường sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nếu có ai không hài lòng về điều đó thì phải đủ năng lực để kéo vị trí thứ nhất của cậu ta xuống. Nhưng đáng tiếc là không ai làm được nên mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Đáng ra bản thân cậu ta không cần phải ghi chép gì nhưng nhìn Đường Hi vẫn đang choáng váng về đống kiến thức, nên cậu ta vẫn tiếp tục cặm cụi ghi chép.

Kết thúc một tiết học nghe không hiểu bao nhiêu, Đường Hi ôm đầu không vui. Không nghe không được, bất cứ lúc nào học sinh cuối cấp cũng có thể có bài kiểm tra đó, cậu không thể nộp giấy trắng được a. Cậu muốn nhờ hệ thống giảng bài cho nhưng 1551 lại đưa ra một cái giá khác.

Chưa có chút điểm nào đã mắc nợ chồng chất, mèo nhỏ Đường Hi chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này. Đúng lúc này Diệp Kỳ An đưa cho cậu những gì mà cậu ta đã ghi được trong tiết học hôm nay.

“Cậu có thể mượn vở của tớ để xem.”

“Thật ư?” Đường Hi lấy lại tinh thần trong nháy mắt, nhận lấy quyển vở trên đó viết từng hàng chữ chỉnh tề đẹp mắt, cảm động muốn khóc rồi.

Diệp Kỳ An nở nụ cười: “Thật nha. Nếu cậu không hiểu chỗ nào đều có thể hỏi tớ, còn có vở ghi của những môn khác, cậu có muốn mượn không?”

Vừa dứt lời thì ngay cả bản thân cậu ta cũng cảm thấy kinh ngạc. Đúng là bình thường nếu có vấn đề gì mọi người sẽ hỏi cậu ta, nếu người kia hỏi quá nhiều cậu ta còn uyển chuyển từ chối để họ đi hỏi thầy cô. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động muốn người ta đến hỏi mình, hình như là nếu bạn cùng bàn hỏi gì cậu ta cũng sẽ nhiệt tình trả lời.

Đường Hi gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ đến mức ánh mắt như phát sáng. Thấy cậu như vậy, Diệp Kỳ An không nói gì nữa, cảm giác cậu như động vật nhỏ đang làm nũng vậy.

Đường Hi không chú ý tới sự khác thường của cậu ta, đang điên cuồng khen ngợi cậu ta với 1551.

[1551 ngươi xem, đúng là con cưng của trời có khác, tính cách tốt ghê.]

1551 trả lời qua loa: [Ừ, ừ.] 

Đường Hi phát hiện nó không tập trung: [Ngươi đang làm gì vậy?]

Nhân vật phản diện không ở đây nên 1551 cực kỳ buông thả, thậm chí đang trong giờ làm còn muốn trốn việc.

1551 bị Đường Hi chọc cũng không có ý tứ hối cải, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: [Tôi đang đọc sách.]

[Sách gì?] Mèo nhỏ hiếu kỳ.

[“Làm sao để điểm tăng gấp đôi” và “Mẹo làm giàu thành công mà các hệ thống đều đang xem”] 1551 sảng khoái trả lời.

[Ồ.] Lần này đến lượt mèo nhỏ lạnh nhạt.

Đường Hi không tiếp tục cùng hệ thống tán gẫu nữa, vì ngày càng có nhiều bạn học đến gần cậu bắt chuyện.

Sau khi tan tiết hai sẽ có thời gian ra chơi khá dài. Học sinh lớp 10 và 11 đều phải xuống sân bóng để chạy, nhưng lớp 12 thì không, nên họ tụ tập lại để tám chuyện, hỏi cậu những vấn đề trên trời dưới đất.

Nếu chỉ là học sinh chuyển trường bình thường thì họ sẽ không tò mò như vậy đâu. Nhưng bạn học mới đến thật sự rất đáng yêu, thoạt nhìn còn vừa mềm mại vừa dễ bắt nạt, hơn nữa không ít người còn thấy bài đăng của Trần Vũ Tâm, nên mới đến để dự cuộc vui.

Tuy rằng bọn họ nhiệt tình quá mức làm cho Đường Hi hơi không chịu nổi, nhưng cậu có thế cảm nhận được ý tốt của mọi người nên dù ngượng ngùng cũng vẫn cố gắng đáp lại. Khi gặp vấn đề mà mình không trả lời được thì cậu sẽ mở to mắt, cực kỳ vô tội nhìn đối phương, nhìn đến mức họ cảm thấy dễ thương mà quên mất cái mình cần hỏi.

Cậu học được chiêu này khi cậu là mèo, gặp được người có ý tốt thì sẽ dùng ánh mắt tròn xoe mà nhìn người đó. Đứng trước một bé mèo đáng yêu lại còn ỷ lại, đối phương đều sẽ như mơ ngủ mà dẫn cậu vào cửa hàng tiện lợi mua xúc xích, không còn nhớ đến việc bản thân đi học muộn hay đi làm muộn nữa.

Diệp Kỳ An nhìn bạn cùng bàn mới của cậu ta bị vây kín đến mức nước chảy không lọt thì cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng gõ bàn học hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nói: “Còn năm phút nữa là vào tiết tiếng Anh, các cậu đã chuẩn bị bài xong hết chưa?”

Thầy giáo dạy tiếng Anh là người rất nghiêm khắc, trước khi vào bài mới sẽ gọi ngẫu nhiên hỏi về kiến thức bài mới. Nếu trả lời không được thì sẽ phải xuống cuối lớp đứng cả tiết đó, là ác mộng của học sinh lớp 12A7. Khi nghe thấy giáo thảo nói vậy, mọi người gấp muốn nhảy dựng lên, trong miệng lẩm bẩm “chết rồi, quên rồi, cho tớ mượn bài xem qua một chút” cứ như vậy mà giải tán ngay lập tức.

Một số người giỏi tiếng anh cũng sẽ nể mặt hotboy mà rời đi.

Chỉ còn lại uỷ viên thể dục vẫn chưa đi, mất tự nhiên nói với Đường Hi: “Tớ tên là Trần Duệ Lực, nếu cậu muốn đi tham quan trường có thể tìm tớ, tớ dẫn cậu đi.” Trên gương mặt hơi ngăm đen lại có thể thấy được mặt đỏ hồng.

Đường Hi gật đầu. Đương nhiên là cậu vẫn còn nhớ người bạn này lúc nãy đã nhiệt tình dẫn cậu đi tìm thầy giáo.

Nhận được hồi đáp, Trần Duệ Lực cực kỳ thỏa mãn mà trở về chỗ ngồi.

Xung quanh không còn ồn ào nữa, Đường Hi mới quay ra xin lỗi Diệp Kỳ An: “Xin lỗi nha. Nãy nhiều người như vậy có phải là ảnh hưởng đến cậu không. Các bạn ý cũng chỉ là tò mò bạn mới thôi, ra chơi tiết sau sẽ không như vậy đâu.”

Trong lòng cậu lại suy nghĩ, nếu tiết sau vẫn có người đến hỏi thăm thì cậu sẽ chủ động đi ra chỗ khác.Trực giác của động vật nhỏ bao giờ cũng nhạy cảm hơn, khi nãy trực giác đã nói cho cậu biết tâm trạng của Diệp Kỳ An không được tốt lắm.

Trên mặt Diệp Kỳ An vẫn mang theo ý cười.

“Không cần lo lắng, tớ không sao hết.” Cậu ta dừng lại một chút rồi nói: “Bạn học Trần là uỷ viên thể dục lớp chúng ta nên bình thường vẫn sẽ tương đối bận. Nếu cậu muốn đi dạo tham quan thì có thể bảo tớ.”

Đường Hi chưa được đi học bao giờ nên không biết uỷ viên thể dục cấp ba có bận thật hay không, nhưng mà Diệp Kỳ An đã nói như vậy nên chắc không sai đâu.

Quả nhiên bạn Diệp là người tốt nha. Cậu mà thật sự đi làm phiền uỷ viên thể dục thì khó xử ghê. Cái này người ta hay gọi là nói lời khách sáo đúng không? Con người thật khó hiểu nha. Cậu vẫn là không nên đi nhờ người ta vậy nếu không sẽ bị gọi là mèo ngốc, đến lời xã giao thôi mà cũng không phân biệt được mất.

Mèo con thở dài.jpg

Nhìn bé ngoan Đường Hi gật đầu, Diệp Kỳ An không nhịn được mà xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu. Tóc Đường Hi khi ở hình dạng con người đen như được nhuộm mực vậy, lại còn hơi xoăn xoăn, mềm mại xoã tung, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được độ mềm mại khi sờ vào.

Mà bạn cũng bàn cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không tò mò lý do vì sao mới ngày đầu gặp mặt đã bị sờ đầu. Diệp Kỳ An giống như bị điện giật mà rụt tay lại: “Xin lỗi.”

Đường Hi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn hào phóng mà bảo không sao. Dù sao đây cũng là người cho mình mượn vở ghi mà, sờ một cái cũng không mất sợi lông nào.

1551 chăm chú đọc sách ở trong không gian hệ thống nên không phát hiện ra không khí vi diệu giữa thụ chính và ký chủ của mình.

Hai tiết học tiếp theo cũng trôi qua một cách bình yên, chỉ có điều Diệp Kỳ An đều sẽ đưa vở ghi của mình cho bạn cùng bàn đang mơ mơ hồ hồ.

Đường Hi vui vẻ nhận lấy, nhưng trong đó cũng có chút khổ não. Mỗi lần cậu nói lời cảm ơn với Diệp Kỳ An thì hai bạn nữ ở bàn trên sẽ giả bộ lơ đãng nhìn qua. Ánh mắt này rất kỳ quái, giống như là ẩn chứa trong đó sự phấn khích không thể che giấu vậy.

Mèo con nghi hoặc.jpg

Trực giác nhạy bén cho thấy các bạn ý có ý tốt thôi, nên mặc dù không hiểu nhưng cậu cũng không thấy quá khó xử.

Tan học cậu liền ôm lấy sách mình mới nhận được rồi trở về nhà. Nếu không trở về kịp quản gia sẽ nghi ngờ mất.

Nhìn xung quanh thì cậu thấy bạn học khác để sách ở trong ngăn bàn chứ không mang về, thấy vậy cậu cũng bỏ toàn bộ sách vào trong ngăn bàn, không mang về nữa.

Buổi trưa có rất ít học sinh trở về nhà, đều ăn trưa rồi nghỉ trưa tại trường luôn.

Diệp Kỳ An vừa định hỏi cậu có muốn đi nhà ăn không thì phát hiện bạn cùng bàn đã xông ra cửa, chưa kịp gọi đã không thấy bóng dáng đâu nên dù tiếc nuối cũng chỉ có thể nhịn lại.

Đường Hi vừa mới lẻn đến sân bóng thì vô tình va phải một người. Mũi cậu đập vào lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo lập tức đỏ lên, giây sau đến viền mắt cũng đỏ ửng.

“Ai đấy, bị mù à, đang đi mà còn có thể va phải người lớn đùng như này, định diễn kịch thanh xuân...” Thẩm Thần Tư thiếu kiên nhẫn mà gắt lên, nhưng khi nhìn thấy viền mắt ửng đỏ của cậu thì nghẹn lại, sửng sốt vài giây mới nói tiếp: “vườn trường cẩu huyết à...”

Đây là con gái à? Thẩm Thần Tư không dám xác nhận. Bình thường anh ta hung dữ thật nhưng cũng không đến nỗi gây khó dễ bạn nữ đâu.

Đường Hi bị đụng đến phát đau, nước mắt sinh lý không nhịn được mà chảy ra, nhìn cực kỳ đáng thương. Nhưng cậu cũng biết là do bản thân sai nên nhẹ nhàng lùi về phía sau sai bước, nói: “Xin lỗi cậu.”

Tuy rằng âm thanh hơi ngộp do khóc nhưng thanh âm mang theo cảm giác của thiếu niên, không giống với chất giọng của con gái.

Thẩm Thần Tư cảm thấy bộ dạng sửng sốt của mình ban nãy quá ngốc nghếch nên lời nói ra hơi giận chó đánh mèo: “Tôi không chửi cậu, cậu khóc cái gì?” Làm như tôi đang bắt nạt cậu vậy.

Câu cuối cùng mặc dù không nói ra nhưng trên mặt anh ta đã thể hiện rõ ràng.

Đường Hi tốt tính giải thích: “Tớ không có khóc nha. Là bởi vì quá đau.”

Thầm Thần Tư không tin mà rút ngắn khoảng cách, nghiêng người về phía trước, nhìn kỹ đôi mắt đang ngậm nước của cậu: “Lừa người.” Rõ ràng lông mi dính đầy nước mắt. Anh ta hơi thất thần, không hiểu sao lông mi của một nam sinh lại có thể dài và cong vút như vậy, đến cả lông mi dưới cũng dài.

Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên gần như vậy doạ Đường Hi sợ hết hồn. Cậu hơi không vui nói: “Tớ mới không có khóc đâu.”

Nói xong câu này cậu xoay người muốn rời đi, nhưng tay đột nhiên bị nắm lấy. Mang theo vẻ nghi hoặc, cậu quay đầu về phía sau.

Thẩm Thần Tư cũng không hiểu bản thân bị trúng tà gì mà tự dưng giơ tay ra nắm lấy tay cậu, nhưng miệng thì vẫn vòng vo: “Tại sao cổ tay cậu nhỏ như tay con gái vậy?”

Đường Hi cảm thấy tôn nghiêm mèo đực của cậu đang bị khiêu khích một cách nghiêm trọng, tức giận muốn rút tay về lại không rút được, đành phải trừng anh ta: “Thả tay tớ ra.”

Bởi vì nãy khóc, mũi vẫn còn nghẹn nên lời này nói ra chỉ thấy mềm nhũn, chả có sức thuyết phục gì cả. Nhưng Thẩm Thần Tư vẫn nới lỏng tay theo bản năng.

Ánh mắt của cậu giống như động vật nhỏ đang tạc mao vậy, rõ ràng là tức giận nhưng vẫn đáng yêu xỉu, mà bản thân cậu lại nghĩ mình đang cực kỳ hung dữ.

Anh ta hiểu ra tại sao mình lại vô thức hành động như vậy rồi, là cảm giác muốn trêu đùa động vật nhỏ, ngứa tay đến mức không thể khống chế được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương