Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Trác Mễ

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cẩn thận từng li từng tí cài miếng chanh cuối cùng ở trên miệng cốc, Đường Hi đem đồ uống do bản thân vừa làm xong bưng ra cho khách, kèm theo một nụ cười thật khôn khéo.

Sau lưng là một ánh mắt cực nóng di chuyển theo người, nhưng cậu cũng coi như tập mãi thành quen. Từ khi cậu tới nơi này làm việc, cả ngày chủ quán đều ngồi trong cửa hàng, chả làm gì cả chỉ nhìn cậu chằm chằm. Đây là phần công việc đầu tiên mà cậu làm sau khi bản thân 18 tuổi. Mặc dù chỉ là công việc thời vụ, chủ quán cũng rất nghiêm khắc, nhưng Đường Hi vẫn vô cùng quý trọng nó, mỗi một cử động đều cẩn thận từng tí một.

Chủ quán đang ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía đồng hồ, ngồi nhìn nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng đủ dũng khí để gọi tên của cậu: “Đường Hi, hôm nay sau khi tan làm có việc gì không?”

“Tôi, tôi có hẹn với người khác rồi.” Đường Hi có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng cậu cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với người bình thường, chỉ có thể tùy tiện tìm cái cớ qua loa lấy lệ.

Nhân viên dễ thương dùng đôi mắt màu đen cực kỳ long lanh nhìn bạn, với vẻ không yên lòng mà nói chuyện với bạn, cho dù là nói lời từ chối nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy không vui. Chủ quán chỉ có thể lộ ra vẻ mặt tiếc nuối mà gật đầu, thậm chí còn đặc biệt đồng ý cho cậu tan tầm sớm.

Khách mới biết đến quán vì nhan sắc của bé nhân viên, mở miệng trêu chọc: “Ông chủ, ngài đúng là nắm được mật mã của sự giàu có nha.”

Vì sự xuất hiện của anh nhân viên đẹp trai này mà mặc dù cửa hàng nằm ở góc khuất, nhưng số lượng khách đến gần đây ngày càng tăng lên.

Chủ quan cười khổ lắc đầu, không nói gì mà chỉ âm thầm huỷ chỗ ở nhà hàng tư nhân đã hẹn trước từ lâu.

Sau khi tan làm, Đường Hi cũng không có đi gặp người khác như đã nói, mà rẽ ngang rẽ dọc đi đến một góc không người, linh hoạt đi vào con hẻm cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy ai và thoát khỏi tầm nhìn của camera giám sát, thoắt cái biến thành một bé mèo.

Kiên trì nấp ở sâu bên trong ngõ hẻm chờ đợi, nhìn chằm chằm về phía nơi mà cô gái xuất hiện mấy ngày trước. Mấy ngày trước, cậu cố ý gặp cô gái, lại còn ở trước mặt cô bán manh, rồi sau đó, cậu tiến vào bên trong ngõ hẻm này rồi biến mất. Cô quả nhiên là bị lừa rồi, mỗi ngày đều nhìn về phía bên trong ngõ còn mang theo đồ ăn, muốn gặp lại bé mèo nhỏ một lần nữa.

Bàn về việc lừa ăn gạt uống, tôi quá là chuyên nghiệp rồi. Đường Hi đắc ý liếm liếm móng vuốt nhỏ.

“Meo~”

Không lâu sau, một tiếng mèo con ngọt ngào vang lên trong hẻm.

“Chúng ta lại gặp mặt rồi, bé mèo nhỏ. Mày thật là đáng yêu quá đi à.” Bị hấp dẫn bởi tiếng kêu, cô gái che miệng gào thét trong im lặng và nhìn bé mèo Golden nho nhỏ trước mắt.

Nàng xé thịt lợn khô trong tay thành khối nhỏ để trên giấy, rón rén đưa tới, sợ động tác của mình quá mạnh sẽ doạ cục lông màu vàng này chạy mất.

Cục lông nhỏ Đường Hi che hết móng vuốt, nằm đến là ngoan trên mặt đất, còn meo meo hai tiếng tỏ vẻ cảm ơn, sau đó mới bắt đầu ăn bữa ăn ngon miệng. Vốn dĩ cô gái còn lo lắng cậu quá nhỏ không cắn nổi thịt bò khô, nhìn thấy cậu không vất vả chút nào ăn hết cơm khô mới thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra chụp lại.

Hàm răng của Đường Hi chỉ nhỏ như hạt gạo nhưng lại cực kỳ có lực, dù sao thì cậu cũng không phải là mèo con nữa. Tuy là hình dáng thân thể cậu vẫn là hình dáng mèo con, nhưng cậu đã qua 18 tuổi từ một tháng trước, nếu tính theo tuổi của con người thì cậu cũng đã đến tuổi thành niên.

Mặc dù đã qua 18 tuổi mà lại dùng bộ dáng mèo con đi lừa ăn cũng không phải là hành vi chính nhân quân tử cho lắm, nhưng Đường Hi vẫn kiên trì cho rằng mình là một bé mèo ngoan.

Trên thực tế thì khi cậu 16 tuổi đã có thể kiếm đủ tiền thức ăn cho mèo bằng những công việc lặt vặt. Chỉ là tiền thuê nhà, tiền điện nước của con người thực sự quá đắt, cậu cũng không có hộ khẩu hợp pháp, tiền kiếm được cũng không nhiều, lại còn bị chủ nhà có lòng dạ thâm độc bóc lột, số tiền nho nhỏ còn lại chỉ đủ để mua ba bữa thức ăn hàng ngày cho mèo.

Đường Hi ăn uống no say xong cảm thấy cực kỳ thỏa mãn dùng móng vuốt nhỏ rửa mặt, kiên nhẫn đứng im để cho cô gái vuốt ve.

Đây là cái giá để trao đổi. Hai miếng thịt lợn khô thì được sờ năm phút.

Đường Hi cảm thấy mình là một bé mèo rất có tính tự giác, vừa đến năm phút liền đứng dậy.

“Meo meo meo meo.” Thời gian vuốt ve của ngài đã kết thúc, tạm biệt.

Cô gái vốn muốn lừa bế cậu về đề nuôi, nhưng chỉ có thể tiếc nuối nhìn bé mèo nhỏ để lại cho cô bóng lưng không chút lưu luyến.

Đường Hi nhanh nhẹn chạy từ trong ngõ hẻm ra tiến vào dòng người, dọc theo con đường quen thuộc không chút nguy hiểm về đến nhà trọ mà cậu thuê.

Phòng cho thuê rất cũ. Trong căn nhà này ngoại trừ mấy người già thì cũng không có hộ gia đình nào khác. Cậu ở tầng sáu nên cũng không sợ bị người khác bắt gặp lại càng không có camera giám sát quay lại. Mèo con dùng bốn chân ngắn thở hổn hển mà bò lên tầng sáu, mệt đến mức vừa đến cửa liền trực tiếp biến thân.

Hình dáng người rất thuận tiện. Vì để tránh bị nghi ngờ, cậu nhanh chóng lấy chìa khoá ở dưới chậu cây rồi mở cửa.

Vừa mới đóng cửa cậu liền cởi bỏ đồng phục ở quán trà sữa, chỉ tuỳ tiện khoác lên chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi. Đầu ngón chân phấn nộn chạm phải mặt đất lạnh lẽo không nhịn được co rụt lại, mu bàn chân cực kỳ trắng, mơ hồ có thế thấy mạch máu màu tím nhạt.

Đường Hi run lên một cái, trên khuôn mặt tinh xảo hơi ửng đỏ. Để tránh bị cảm, cậu phi thẳng đến chiếc giường nhỏ nhưng cực kỳ mềm mại ở trong phòng, biến thành một bé mèo ở trên giường lăn qua lăn lại.

Móng vuốt nhỏ bông xù móc quả bóng ở bên cạnh vào trong lòng. Quả bóng đó là món đồ chơi mà cậu yêu thích nhất. Từ trên cao nhìn xuống giống như hai quả bóng bằng bông một vàng một trắng đang chơi đùa, lăn qua lộn lại ở trên giường.

Lăn qua lăn lại cuối cùng cũng mệt mỏi, Đường Hi chẹp chẹp miệng thả lỏng nhắm hai mắt lại, từ từ tiến vào giấc mộng. Thân thể nho nhỏ nằm bên cạnh quả bóng bằng lông, lên xuống nhẹ nhàng theo hô hấp nhỏ bé.

[Tỉnh dậy đi. Ê!]

Mí mắt cậu nặng đến nỗi không muốn mở ra, bên tai vẫn luôn là tiếng đồ vật gì đó cực kỳ ồn ào. Tai nhỏ của Đường Hi run lên, mắt nhắm nhưng móng vuốt lại cực kỳ chuẩn xác cào về phía đồ vật phát ra tiếng.

Rốt cục cũng yên tĩnh trở lại.

Đáng tiếc là âm thanh đáng ghét càng trở nên ồn ào hơn sau một phút im lặng làm cho cậu càng đau đầu. Đường Hi không thể không mở mắt ra, còn chưa kịp nổi nóng liền bị choáng tại chỗ.

Một chùm sáng nhỏ màu bạc bay lơ lửng trước mặt cậu: [Tỉnh rồi à mèo ngốc?]

Mặc dù Đường Hi không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở không gian trắng tinh này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Đường Hi bày ra tư thế đi săn đối với chùm sáng màu bạc kia.

Chùm sáng không hề biết bộ dạng này của mình khiến cho móng mèo cảm thấy ngứa ngáy, còn bay tới bay lui làm nhiệm vụ giảng giải: [Đầu tiên, cậu được chọn là người làm nhiệm vụ số 17707.] 

[Cậu là bug, khi xuất hiện đã đi ngược lại với quy luật của thế giới này, nên bây giờ bị cưỡng chế đi làm nhiệm vụ cùng với tôi…]

Chùm sáng bạc vừa mới nói được phân nửa liền bị đẩy ngã nhào trên mặt đất. Móng vuốt nhỏ bao phủ hoàn toàn chùm sáng đang líu ra líu ríu.

Mắt Đường Hi mở to, cả người đều tràn ngập sự hưng phấn. Mèo con cực kỳ cực kỳ hung dữ đó.

Đây là lần đầu tiên cậu thành công bắt được đồ vật nhỏ phát sáng như này. Bất kể là bút laser đùa mèo hay là dùng các đốm nhỏ do gương phản chiếu, cậu chỉ có thể bắt được không khí nên việc bắt được mấy đốm sáng như này trở thành mơ ước của cậu. Móng vuốt nhỏ cực kỳ mạnh bạo vần tới vần lui chùm sáng, mèo nhỏ càng chơi càng hăng.

[Dừng! Dừng tay! Móng vuốt dừng lại! Cậu là ma quỷ à!?]

Đường Hi chơi đến đã nghiền mới thoả mã ngoe nguẩy cái đuôi dừng động tác lại, nhưng vẫn cực bá đạo mà đè chùm sáng ở phía dưới móng vuốt không chịu buông.

Chùm sáng bạc thực sự không có biện pháp với con mèo nhỏ này, cố gắng bỏ qua áp lực trên người mà nói tiếp: [Tôi là hệ thống số 1551, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn.]

“Meo meo meo?” Ta cần phải làm nhiệm vụ gì?

Đường Hi nheo nheo đôi mắt xanh như phỉ thuý mà chậm rì rì hỏi, không hề có bất kỳ phản ứng ngạc nhiên với chuyện kỳ lạ này, có lẽ là do việc cậu tồn tại trên thế giới này cũng đã đủ khiến người ta thán phục.

1551 phá giải ngôn ngữ mèo: [Cậu có thể trực tiếp đối thoại với tôi trong đầu. Còn về vấn đề làm nhiệm vụ gì, cậu có thể xem thông tin tôi đã gửi cho cậu. Đây đều là những kinh nghiệm mà các tiền bối để lại.”

Đường Hi liếc mắt nhìn quyển sách đột nhiên xuất hiện, có lẽ dày bằng một nửa cuốn từ điển Tân Hoa. Cậu chỉ mở ra đọc phần bắt buộc phải đọc ở trang thứ nhất rồi đóng sách lại, cảm thấy tẻ nhạt mà liếm liếm móng vuốt nhỏ.

[Vậy là ta phải cùng với ngươi đi các thế giới để cứu vớt nhân vật phản diện sao?]

1551 không thể không chen mồm vào: [Đây là cưỡng chế, cho dù cậu có đồng ý hay không thì tí nữa tôi cũng sẽ thuyền tống cậu đi. Cậu cũng nên biết là trái đất không nên tồn tại loại yêu quái như cậu.]

Đường Hi cũng không phản bác. Từ khi cậu còn là mèo con đã không từ bỏ việc tìm kiếm đồng loại nhưng cũng không thu hoạch được gì. Khoa học kỹ thuật phát triển, khoa học cao hơn tất cả mọi thứ, cậu cũng bắt đầu hoài nghi về sự tồn tại của mình, chỉ muốn làm một em mèo cá mắm.

Mèo con thì có thể nghĩ ra ý xấu gì, chỉ muốn sống một cách thoải mái thôi. Vì vậy cậu hỏi qua một vấn đề khác.

[Đi làm nhiệm vụ như vậy thì ta có lợi lộc gì?]

1551 cực kỳ đắc ý: “Cậu có thể tích điểm để đổi lấy tất cả những gì cậu muốn. Điều cậu muốn càng to lớn thì cần càng nhiều điểm.]

Đường Hi: [Kể cả việc trở về nơi này và sống ở đây?]

[Đúng vậy.]

[Được, vậy đi thôi.]

1551: [Chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm nhiệm vụ…Hả?!]

Hệ thống - đang chuẩn bị một cãi võng lớn để bắt cóc mèo con – bị cậu làm cho ngây ngẩn cả người.

Đường Hi tiến vào trạng thái còn nhanh hơn cả hệ thống, cực kỳ mong đợi mà nháy mắt: [Nhiệm vụ đầu tiên chúng ta đi thế giới nào vậy?”

1551 ho khan hai tiếng, nói một cách nghiêm túc: [Bởi vì đây là lần đầu của cậu, nên chúng ta sẽ bắt đầu bằng một thế giới có bối cảnh khá giống với trái đất. Số 909, bắt đầu truyền tống…]

Thời gian truyền tống rất ngắn. Đường Hi nhắm mắt mê man một lúc, mới mở ra đã thấy đến một nơi khác hoàn toàn. Nhưng cậu không thể ngờ tới, mới lần thứ nhất truyền tống mà đã đến một nơi kích thích như vậy.

Một chiếc xe Bentley lao thẳng về phía hàng rào bảo vệ ở khúc quanh, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Khói đen ngùn ngụt không ngừng bốc lên trong chiếc xe ô tô đen ngàm phía trước, còn có cả ánh lửa bập bùng.

Chỉ là một bé mèo nhỏ trói gà không chặt, phản ứng đầu tiên của Đường Hi chính là xù lông muốn chạy khỏi hiện trường tai nạn xe cộ. Sau đó cậu bị 1551 gọi lại.

[Xem trước kịch bản đã.]

Chưa đến 2s, kịch bản được truyền đến, Đường Hi cũng nắm được hướng đi cơ bản của nội dung vở kịch, cũng rõ ràng hiện tại đang ở trong xe cũng không phải người khác, mà chính là đối tượng cần cậu cứu vớt, khi vẫn chưa bị hắc hoá.

Ở thế giới này nhân vật phản diện tên là Hạ Vọng, là một nhân vật mà nghe tên thôi đã khiến người khác sợ mất mật của giới kinh doanh, tính cách nóng nảy bất thường lại còn rất ngang ngược. Bởi vì hắn ở hiện trường tai nạn xe cộ này không tỉnh lại kịp thời, kéo dài tới lúc đến bệnh viện thì không thể không cắt cụt tay chân, điều này càng làm cho tính cách của hắn về sau càng thêm cố chấp, vặn vẹo.

Sau khi biết trong xe chính là đối tượng nhiệm vụ của mình, Đường Hi càng không thể rời đi, chỉ có thể kiên trì bò mà đến chỗ chiếc xe. Chiếc xe này đối với một bé mèo có kích thước chỉ bằng bàn tay mà nói chỉ chả khác gì một quái vật khổng lồ.

[Chiếc xe này sẽ không đột nhiên phát nổ đâu đúng không?]

1551 ung dung nói: [Yên tâm đi, không đâu.]

Bởi vì không rõ ở đây có camera giám sát hay không nên cậu cũng không dám biến thành hình người, chỉ có thể dùng hình dáng mèo con khổ sở bò đến chỗ ghế lái.

Thời điểm cậu nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, phản ứng đầu tiên của cậu chính là: Nhân vật phản diện bây giờ đều đẹp trai vậy sao?! Nam nhân ngồi ở ghế lái, mặc dù trán bị chảy máu, đôi mắt lại nhắm chặt nhưng mị lực không hề giảm sút, hormone nam tính cùng với khí tràng áp bức mãnh liệt như có như không phả thẳng vào mặt, dù là ngất đi nhưng khiến người ta không khỏi run sợ từ cái nhìn đầu tiên.

Bé mèo Đường Hi chỉ cảm thán một chút rồi dùng móng vuốt nhỏ ba ba cào một phát lên khuôn mặt vừa được khen đẹp trai kia. Đẹp trai thì có tác dụng gì? Bây giờ mà không tỉnh tại thì đến chân cũng không còn!

“Meo meo meo.”

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương