Hôm Nay Mật Đường Có Chút Ngọt
-
Chương 37
☆ Chút ngọt thứ ba mươi bảy
Editor: Selene Lee
Tất nhiên là Điềm Mật hoàn toàn không dám đi lên tầng hai mươi tám để tìm Cửu gia, vì vậy cô cũng chỉ còn cách là thấp thỏm bất an hết mấy ngày liên tiếp, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng ngày " định mệnh " đó đã đến.
So với khuôn mặt ủ ê của người nào đó, bạn Tạ Cửu hoàn toàn gọi là " tinh thần xán lạn ".
Mất hết một ngày ở nhà riêng của Tạ Lục để nghe " tư vấn ", sau khi đổi qua hơn chục bộ quần áo, Tạ Cửu quyết định đi ra cửa với một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây và áo khoác len sợi.
Đương nhiên, anh còn không quên chọn chiếc xe thể thao oách nhất trong gara riêng của mình để " tuyên thệ " về khối tài sản kết sù và gia thế hiển hách của dòng họ.
Nói tóm lại, Tạ Cửu mang theo trên dưới không quá mười loại " sính lễ " để mang đến gia đình nhà vợ tương lai.
....
Lúc này đây, không khí bên trong xe hơi lại im lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Tạ Cửu không khỏi nghi hoặc, khẽ nhìn sang " cô nhóc nào đó " đang ngồi bên cạnh rồi nhíu mày.
Mọi chuyện có ổn hay không đây? Ngày thường cô nhóc này không phải đỏ mặt thì chính là ríu rít nói chuyện với anh, hôm nay sao lại im ắng thế này? Ngược lại có chút cảm giác được phong thái của một vị tiểu thư khuê các à!
Vì thế lúc xe dừng đèn đỏ, Cửu gia vẫn là không nhịn được mà quay sang nhéo má Điềm Mật một cái.
Thật là, cũng đã nửa tiếng rồi, sao một câu cũng không mở ra vậy? Đáng lo ngại!
Chỉ thấy Điềm Mật lắc lắc đầu: " Cửu gia...Anh, anh không sợ à? "
Tạ Cửu nhíu mày: " Vì sao lại phải sợ? "
Không phải chỉ là gặp người trong nhà thôi sao? Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Hiển nhiên là bạn Tạ Cửu không biết rằng, mấy ông bố vợ thường có xu hướng " thù địch hóa " các chàng trai dám lăm le cướp con gái mình đi.
Lúc này anh hoàn toàn không có chút lo lắng nào, bởi vì anh thật sự rất sung sướng vì bản thân sắp được gặp bố mẹ vợ.
Điềm Mật ngửa đầu nhìn lên nắp xe: " Anh bảo em làm sao mà không lo được? Năm đó ba em từng kể, lúc ông đến ra mắt nhà ông ngoại em, thiếu chút nữa là đã bị đánh đến tàn phế luôn rồi, còn có khả năng không thể đánh cờ được nữa luôn. "
Tạ Cửu nghe một hồi, cuối cùng cũng chỉ bắt được hai chữ trong chuỗi hội thoại: " Đánh cờ? "
Đèn xanh vừa chuyển, anh xoay ray lái rồi hỏi tiếp: " Ba em thích chơi cờ sao? "
Cũng là vì một phần của chuyện kia, mà anh ngược lại đã biết khá rõ ràng về mẹ của cô, nhưng mà cha cô thì dường như anh chưa từng để ý nhiều lắm.
Điềm Mật nghe anh nhắc đến ba mình thì hai mắt sáng rực rỡ, bộ dáng kia hệt như " mèo mù vớ được cá rán " vậy!
Cô nhóc nói với vẻ đắc ý: " Ba em cũng được gọi là danh nhân đó! "
Danh nhân?
Tạ Cửu sững sốt...Là người trong giới Showbiz sao?
Anh bèn hỏi: " Là người trong giới giải trí? "
Điềm Mật lắc đầu, bấy nhiêu đó thì có là gì? So với cha cô chỉ là tép riu trong tép riu thôi!
Tạ Cửu nghe xong lại tiếp tục suy nghĩ...Không lẽ là vận động viên thể thao sao?
Anh vừa định mở miệng hỏi thì đã nghe cô nói ra bốn chữ vô cùng rõ ràng, không khỏi khiến anh ngạc nhiên.
" Takeuchi? "
Điềm Mật híp mắt cười giải thích: " Ba của em là người Nhật Bản. "
Nhật Bản...
Tạ Cửu giật mình nhìn cô nhóc đang đắc ý, bởi vì cuối cùng anh cũng nhớ ra đó là vị danh nhân nào rồi...
Thật không ngờ ba cô lại là Namaru Takeuchi, kiện tướng cờ vây thế giới....
Bạn Điềm Mật vẫn còn đang mải mê đắc ý, thậm chí định nói thêm điều gì đó thì lại thấy Cửu gia ngừng xe lại.
Cô bèn khó hiểu thò đầu ra khỏi cửa kính, sau đó đập vào mắt cô là căn nhà mà bản thân đã sống hai mươi năm trời, dường như nó đang cười vào mặt cô, ý định khiêu chiến rõ rệt.
Có chết cô cũng không ra khỏi cửa đâu!
Điềm Mật vừa nghĩ vừa rúc vào trong ghế xe, mặc cho Cửu gia đã đi xuống mở cửa chờ sẵn.
" Ngoan, chúng ta đến nơi rồi! " - Tạ Cửu dỗ dành.
Trẻ nít run lên, sau đó vẫn đành phải bước xuống xe với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, đau khổ nhìn Cửu gia ôm vào một đống " lễ vật ".
Ngoài cửa vắng vẻ, không khỏi làm cho bầu không khí càng nặng nề hơn.
Điềm Mật len lén thò đầu vào nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy hai vợ chồng nào đó đang ngồi trong phòng khách, cô liền cảm thấy sợ hãi hơn....Thường thì khi có khách đến nhà, mẹ cô sẽ đứng chờ trước ở cửa, điều đó chứng tỏ ngày hôm nay thật sự " có vấn đề ".
" A, đây không phải là Điềm Mật sao? Vị này là? "
Người vừa lên tiếng là dì Đường, hàng xóm ở cách vách nhà. Dì ấy thường xuyên qua nhà cô uống trà, hoặc là đi dạo mua sắm với mẹ cô.
Điềm Mật vừa nhìn thấy người thì hai mắt sáng rỡ, bèn chạy vào ghé sát bên tai bà mà hỏi: " Dì Đường, dạo này dì có thấy mẹ con có biểu hiện khác lạ nào không ạ? "
Dì Đường sửng sốt, sau đó lại tinh tế nhìn sang người đàn ông trẻ ôn thuận như ngọc đang đứng bên cạnh mình, bèn cười nói: " Vậy ra hôm nay bạn trai con về ra mắt à? "
Điềm Mật khẽ gật đầu, lại không khỏi cảm thấy chột dạ.
Mặc dù đúng là hai người có ý định kết hôn, nhưng chẳng qua là cô và anh còn chưa kịp báo cho người nhà thì đã bị chó săn truyền tin đi khắp nước rồi.
" Con cứ yên tâm đi, sáng nay mẹ con và dì vẫn đi chạy bộ sớm như mọi ngày, mẹ con còn mua rất nhiều thức ăn mà con thích nữa đấy! "
Điềm Mật nghe xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm được một chút.
Ít ra còn mua đồ ăn mình thích, chắc cũng không giận lắm đâu nhỉ?
Điềm Mật nghĩ xong thì chào tạm biệt dì Đường, lẽo đẽo đi sau nhìn Cửu gia ấn chuông cửa.
Hai người nhanh chóng được dì giúp việc theo giờ dẫn vào.
Bầu không khí cười cười nói nói trong phòng khách ngay lập tức trầm xuống.
Namaru cất xong quân cờ cuối cùng, đoạn mới nhìn về phía Tạ Cửu, sau đó lại rất nhanh chóng dời tầm mắt, cười với Điềm Mật một cách đầy " thân thiện ": " Đã về rồi à? "
Điềm Mật chột dạ ừ một tiếng, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt người cha của mình.
Thật ra thì ở trong cái nhà này, nhân vật kinh khủng nhất không phải là mẹ cô mà chính là cái người cuồng cờ vây đến phát khùng này nè!
Trong mắt ông ấy, trừ cơ vây ra cũng chỉ có mẹ cô thôi, ông rất ít khi về nhà, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì đến quan hệ của ba và cô. Ba chưa bao giờ đánh hay mắng cô cả, chỉ là ông ấy sẽ im lặng nhìn cô, mãi cho đến khi cô nhận sai mới thôi.
Mà đôi mắt kia, thật dễ khiến người ta hoảng loạn.
" Tạ Cửu đúng không? Anh, đi cùng cậu ấy lên lầu đi. Mật Mật ở lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con. " - Điềm Tinh vừa quan sát Cửu gia vừa liếc nhìn Điềm Mật, không biểu hiện rõ là mình cao hứng hay mất hứng.
Tạ Cửu lễ phép cúi đầu chào Điềm Tinh, đoạn mới đi theo Namaru lên lầu, vào trong phòng đọc sách.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Điềm Tinh và Điềm Mật.
Editor: Selene Lee
Tất nhiên là Điềm Mật hoàn toàn không dám đi lên tầng hai mươi tám để tìm Cửu gia, vì vậy cô cũng chỉ còn cách là thấp thỏm bất an hết mấy ngày liên tiếp, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng ngày " định mệnh " đó đã đến.
So với khuôn mặt ủ ê của người nào đó, bạn Tạ Cửu hoàn toàn gọi là " tinh thần xán lạn ".
Mất hết một ngày ở nhà riêng của Tạ Lục để nghe " tư vấn ", sau khi đổi qua hơn chục bộ quần áo, Tạ Cửu quyết định đi ra cửa với một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây và áo khoác len sợi.
Đương nhiên, anh còn không quên chọn chiếc xe thể thao oách nhất trong gara riêng của mình để " tuyên thệ " về khối tài sản kết sù và gia thế hiển hách của dòng họ.
Nói tóm lại, Tạ Cửu mang theo trên dưới không quá mười loại " sính lễ " để mang đến gia đình nhà vợ tương lai.
....
Lúc này đây, không khí bên trong xe hơi lại im lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Tạ Cửu không khỏi nghi hoặc, khẽ nhìn sang " cô nhóc nào đó " đang ngồi bên cạnh rồi nhíu mày.
Mọi chuyện có ổn hay không đây? Ngày thường cô nhóc này không phải đỏ mặt thì chính là ríu rít nói chuyện với anh, hôm nay sao lại im ắng thế này? Ngược lại có chút cảm giác được phong thái của một vị tiểu thư khuê các à!
Vì thế lúc xe dừng đèn đỏ, Cửu gia vẫn là không nhịn được mà quay sang nhéo má Điềm Mật một cái.
Thật là, cũng đã nửa tiếng rồi, sao một câu cũng không mở ra vậy? Đáng lo ngại!
Chỉ thấy Điềm Mật lắc lắc đầu: " Cửu gia...Anh, anh không sợ à? "
Tạ Cửu nhíu mày: " Vì sao lại phải sợ? "
Không phải chỉ là gặp người trong nhà thôi sao? Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Hiển nhiên là bạn Tạ Cửu không biết rằng, mấy ông bố vợ thường có xu hướng " thù địch hóa " các chàng trai dám lăm le cướp con gái mình đi.
Lúc này anh hoàn toàn không có chút lo lắng nào, bởi vì anh thật sự rất sung sướng vì bản thân sắp được gặp bố mẹ vợ.
Điềm Mật ngửa đầu nhìn lên nắp xe: " Anh bảo em làm sao mà không lo được? Năm đó ba em từng kể, lúc ông đến ra mắt nhà ông ngoại em, thiếu chút nữa là đã bị đánh đến tàn phế luôn rồi, còn có khả năng không thể đánh cờ được nữa luôn. "
Tạ Cửu nghe một hồi, cuối cùng cũng chỉ bắt được hai chữ trong chuỗi hội thoại: " Đánh cờ? "
Đèn xanh vừa chuyển, anh xoay ray lái rồi hỏi tiếp: " Ba em thích chơi cờ sao? "
Cũng là vì một phần của chuyện kia, mà anh ngược lại đã biết khá rõ ràng về mẹ của cô, nhưng mà cha cô thì dường như anh chưa từng để ý nhiều lắm.
Điềm Mật nghe anh nhắc đến ba mình thì hai mắt sáng rực rỡ, bộ dáng kia hệt như " mèo mù vớ được cá rán " vậy!
Cô nhóc nói với vẻ đắc ý: " Ba em cũng được gọi là danh nhân đó! "
Danh nhân?
Tạ Cửu sững sốt...Là người trong giới Showbiz sao?
Anh bèn hỏi: " Là người trong giới giải trí? "
Điềm Mật lắc đầu, bấy nhiêu đó thì có là gì? So với cha cô chỉ là tép riu trong tép riu thôi!
Tạ Cửu nghe xong lại tiếp tục suy nghĩ...Không lẽ là vận động viên thể thao sao?
Anh vừa định mở miệng hỏi thì đã nghe cô nói ra bốn chữ vô cùng rõ ràng, không khỏi khiến anh ngạc nhiên.
" Takeuchi? "
Điềm Mật híp mắt cười giải thích: " Ba của em là người Nhật Bản. "
Nhật Bản...
Tạ Cửu giật mình nhìn cô nhóc đang đắc ý, bởi vì cuối cùng anh cũng nhớ ra đó là vị danh nhân nào rồi...
Thật không ngờ ba cô lại là Namaru Takeuchi, kiện tướng cờ vây thế giới....
Bạn Điềm Mật vẫn còn đang mải mê đắc ý, thậm chí định nói thêm điều gì đó thì lại thấy Cửu gia ngừng xe lại.
Cô bèn khó hiểu thò đầu ra khỏi cửa kính, sau đó đập vào mắt cô là căn nhà mà bản thân đã sống hai mươi năm trời, dường như nó đang cười vào mặt cô, ý định khiêu chiến rõ rệt.
Có chết cô cũng không ra khỏi cửa đâu!
Điềm Mật vừa nghĩ vừa rúc vào trong ghế xe, mặc cho Cửu gia đã đi xuống mở cửa chờ sẵn.
" Ngoan, chúng ta đến nơi rồi! " - Tạ Cửu dỗ dành.
Trẻ nít run lên, sau đó vẫn đành phải bước xuống xe với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, đau khổ nhìn Cửu gia ôm vào một đống " lễ vật ".
Ngoài cửa vắng vẻ, không khỏi làm cho bầu không khí càng nặng nề hơn.
Điềm Mật len lén thò đầu vào nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy hai vợ chồng nào đó đang ngồi trong phòng khách, cô liền cảm thấy sợ hãi hơn....Thường thì khi có khách đến nhà, mẹ cô sẽ đứng chờ trước ở cửa, điều đó chứng tỏ ngày hôm nay thật sự " có vấn đề ".
" A, đây không phải là Điềm Mật sao? Vị này là? "
Người vừa lên tiếng là dì Đường, hàng xóm ở cách vách nhà. Dì ấy thường xuyên qua nhà cô uống trà, hoặc là đi dạo mua sắm với mẹ cô.
Điềm Mật vừa nhìn thấy người thì hai mắt sáng rỡ, bèn chạy vào ghé sát bên tai bà mà hỏi: " Dì Đường, dạo này dì có thấy mẹ con có biểu hiện khác lạ nào không ạ? "
Dì Đường sửng sốt, sau đó lại tinh tế nhìn sang người đàn ông trẻ ôn thuận như ngọc đang đứng bên cạnh mình, bèn cười nói: " Vậy ra hôm nay bạn trai con về ra mắt à? "
Điềm Mật khẽ gật đầu, lại không khỏi cảm thấy chột dạ.
Mặc dù đúng là hai người có ý định kết hôn, nhưng chẳng qua là cô và anh còn chưa kịp báo cho người nhà thì đã bị chó săn truyền tin đi khắp nước rồi.
" Con cứ yên tâm đi, sáng nay mẹ con và dì vẫn đi chạy bộ sớm như mọi ngày, mẹ con còn mua rất nhiều thức ăn mà con thích nữa đấy! "
Điềm Mật nghe xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm được một chút.
Ít ra còn mua đồ ăn mình thích, chắc cũng không giận lắm đâu nhỉ?
Điềm Mật nghĩ xong thì chào tạm biệt dì Đường, lẽo đẽo đi sau nhìn Cửu gia ấn chuông cửa.
Hai người nhanh chóng được dì giúp việc theo giờ dẫn vào.
Bầu không khí cười cười nói nói trong phòng khách ngay lập tức trầm xuống.
Namaru cất xong quân cờ cuối cùng, đoạn mới nhìn về phía Tạ Cửu, sau đó lại rất nhanh chóng dời tầm mắt, cười với Điềm Mật một cách đầy " thân thiện ": " Đã về rồi à? "
Điềm Mật chột dạ ừ một tiếng, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt người cha của mình.
Thật ra thì ở trong cái nhà này, nhân vật kinh khủng nhất không phải là mẹ cô mà chính là cái người cuồng cờ vây đến phát khùng này nè!
Trong mắt ông ấy, trừ cơ vây ra cũng chỉ có mẹ cô thôi, ông rất ít khi về nhà, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì đến quan hệ của ba và cô. Ba chưa bao giờ đánh hay mắng cô cả, chỉ là ông ấy sẽ im lặng nhìn cô, mãi cho đến khi cô nhận sai mới thôi.
Mà đôi mắt kia, thật dễ khiến người ta hoảng loạn.
" Tạ Cửu đúng không? Anh, đi cùng cậu ấy lên lầu đi. Mật Mật ở lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con. " - Điềm Tinh vừa quan sát Cửu gia vừa liếc nhìn Điềm Mật, không biểu hiện rõ là mình cao hứng hay mất hứng.
Tạ Cửu lễ phép cúi đầu chào Điềm Tinh, đoạn mới đi theo Namaru lên lầu, vào trong phòng đọc sách.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Điềm Tinh và Điềm Mật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook