Hôm Nay Long Ngạo Thiên Không Vui
-
Chương 17
Thành Thiên Cơ là trung tâm sầm uất nhất Nam đại lục, dẫu đã khuya nhưng vẫn xa hoa nhộn nhịp.
Tuy nơi các thí sinh trọ ở ngay tại bìa rừng hẻo lánh, nhưng mới đến Thiên Cơ nên ai ai cũng háo hức, hiện giờ chẳng mấy người chịu lên giường nghỉ ngơi. Có kẻ hí hửng tìm người quen tán phét, có kẻ gọi vài đĩa đồ nhắm và rượu, mời bạn cùng khóa nhậu nhẹt dưới tầng một.
Thế nên lúc có tiếng động điếc tai nổ ra ở căn phòng góc tây nam trên tầng hai, tất cả mọi người trong quán đều bàng hoàng.
Có người mở cửa sổ, phóng tầm nhìn ra xa.
Chỉ thấy dưới bầu trời đêm, đột nhiên có hai luồng linh lực kình khí lao ra từ tầng hai của tiểu lâu.
Một luồng lạnh như tuyết đông, luồng kia chói như nắng hạ. Hai sắc xanh vàng đan xen xông thẳng lên trời, cuồn cuộn trong tầng mây, liên tục bắn ra các chùm sáng lóa mắt.
“Shhh!”
Có người xuýt xoa lẩm bẩm: “Là ai vậy? Mạnh quá!”
Người đứng bên cạnh nghiêm mặt đáp: “Không biết, có điều linh lực vàng kim này... Lẽ nào là hạng nhất khu vực Tây Bắc?”
“Ai đánh nhau với hắn thế?”
“... Chịu luôn.”
“Aizz, quả nhiên vòng hai toàn anh tài giấu mình. Nếu gặp phải mấy người này, không biết ta có chịu được ba chiêu của họ không.”
Dứt lời, người nọ chán nản lắc đầu, nhấc ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn.
Ngay lúc này, một bóng người thoăn thoắt lách qua đám đông.
Thí sinh uống rượu thấy trước mắt tối sầm lại, lúc nhìn lên đã có một thiếu niên ngồi đối diện.
Vóc dáng thiếu niên ấy cao ráo, gầy yếu. Gương mặt áng chừng bằng bàn tay, cằm rất nhọn như góc bàn. Đôi mắt hẹp dài hơi híp nhưng cực kỳ sắc sảo, màu mắt nâu nhạt hệt như chứa cả hũ mật.
Thiếu niên dùng tay chống má phải, mỉm cười thì thầm với thí sinh uống rượu: “Tại hạ là Hứa Ngọc, xin chào hai vị đại ca.”
Tay trái thiếu niên lục lọi trong ngực, chẳng mấy chốc lấy ra một quyển sổ to bằng bàn tay.
Gã phủi phủi bìa sách, vuốt phẳng mép giấy quăn queo rồi mới đặt nó lên bàn.
Gã chỉ duỗi một ngón tay mảnh khảnh trắng nhợt, nhẹ nhàng đẩy quyển sổ về phía đối diện, đồng thời hạ giọng bảo: “Vừa nãy tiểu đệ đi ngang qua, tình cờ nghe thấy đại ca đang lo lắng về chuyện thi cử.”
“Vừa khéo tiểu đệ có danh sách các thí sinh lần này, còn ghi chú cả các giám khảo chuyên môn của Tinh Hà Tông...”
Thí sinh uống rượu ngẩn ra mấy giây, hai mắt chợt sáng bừng.
Người nọ cuống quýt đặt ly rượu xuống, cầm lấy quyển sổ mỏng, tiện tay lật vài trang, ánh mắt mừng rỡ như điên.
“Tuyệt quá!”
Người nọ cầm sách, mặt tươi như hoa: “Có nó thì ta sẽ biết nên chọn đối thủ nào! Vị tiểu huynh đệ này, cảm ơn nhé…”
Chưa kịp nói hết câu, âm thanh lật sách sột soạt bỗng dưng nhỏ dần.
Một cánh tay khẳng khiu đè chặt mấy trang bên trong, người nọ ngạc nhiên ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt tươi cười gian xảo.
Thiếu niên tự xưng Hứa Ngọc nhìn người nọ bằng đôi mắt sáng, ngửa bàn tay trắng ngần, tủm tỉm nói: “Tiền trao cháo múc, một trăm lượng nhé.”
...
Đằng kia của quán trọ, có người nhận ra chủ nhân thực sự của nguồn linh lực.
Nhìn thấy linh lực vàng trên không trung, thanh niên khuất trong góc hơi cúi đầu, mái tóc lòa xòa che đôi mắt cực kỳ hiếu chiến. Bàn tay dưới mặt bàn siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh.
“Nhân vật chính...”
Thanh niên dùng khẩu hình bật ra ba từ rồi nở nụ cười lạnh, mắt sắc như dao.
Bạn đồng hành ngồi đối diện thanh niên thấy bất thường, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Từ Dương, huynh vừa gọi ai đó?”
“Không, huynh nghe nhầm rồi.” Từ Dương đáp.
Tay phải Từ Dương cầm đũa gắp miếng măng trong đĩa đưa vào miệng.
Măng đầu xuân vừa mới đội đất nhú lên, thơm ngon tươi rói. Đặc biệt hơn, Tinh Hà Tông dùng linh thủy để tưới khiến cho những búp măng càng ngọt ngào hơn, giúp người ăn có thể tẩy tinh phạt tủy, tôi luyện linh lực.
“Rồm rộp.”
Từ Dương nheo mắt, nghiến răng nghiền nát miếng măng.
Từ Dương ăn xong bèn buông đũa, nhấc tay áo lau miệng, đanh giọng nói: “Chẳng qua ta đang nghĩ, khó lắm mới được xuất hiện trên cõi đời này, sao có thể sống một cách tẻ nhạt, phí hoài tuổi xuân.”
Bạn đồng hành cầm hai xiên thịt nướng bóng nhẫy, đang ăn ngon lành, nghe Từ Dương nói thế cũng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ gật đầu lấy lệ.
Từ Dương quắc đôi mắt sáng như chim ưng, gằn từng chữ: “Vậy nên không thể vuột mất bất cứ cơ hội nào. Muốn tu thành đại đạo, ta ắt phải... cạnh tranh.”
Nhân vật chính à, từ giờ trở đi, toàn bộ cơ duyên của ngươi đều thuộc về Từ Dương ta!
Ta sẽ thay ngươi viết nên huyền thoại, bước lên đỉnh thế giới, hưởng thụ thịnh thế huy hoàng!
Thanh niên nói rất nhỏ nhưng giọng điệu nham hiểm, lạnh lùng tột đỉnh, giống như giấu cả bồ dao găm.
Từ Dương vừa dứt lời, bạn đồng hành đã xơi xong hai xiên thịt, tiện tay vứt que trúc vào đĩa, thèm thuồng liếm bờ môi bóng loáng vì mỡ, ợ một hơi dài.
Thấy bạn không ho he gì, Từ Dương nín thinh giây lát, không nhịn được nữa bèn nói: “... Huynh thì sao? Huynh thấy thế nào?”
Dưới cái nhìn đăm đăm đầy ngạo nghễ xen lẫn chờ mong của thanh niên, người bạn đồng hành chất phác nhướng mày, nhồm nhoàm nhai mấy miếng rồi vặn người hô to: “Tiểu nhị, thêm ba đĩa thịt nướng nữa!”
Từ Dương: “...”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn!”
Từ Dương không nén nổi cơn giận, cầm đũa gõ vào miệng bát vang lên tiếng lanh canh, hơi gầm lên: “Trần Thú, huynh là lợn à?”
...
Mâu thuẫn giữa Hàng Tiểu Thời và Mạnh Thanh Hà không hề gay gắt.
Nói thẳng ra là dù muốn gay gắt, họ cũng không biết nên gay từ đâu.
Hiển nhiên Tinh Hà Tông đã cực lực thu xếp cho quán trọ. Khi lửa nóng của Hàng Tiểu Thời và nước lạnh của Mạnh Thanh Hà vừa mới đụng độ, bốn góc phòng phụt ra ánh sáng chói mắt, ngay lập tức, trận pháp in hình cá bơi lội lóe lên. Linh lực hai người phóng ra như cá cắn câu, bị sợi tơ vô hình hất văng ra ngoài cửa sổ, bắn lên không trung.
Sau đó nổ thành chùm pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Hàng Tiểu Thời: “...”
Hắn bối rối nhếch môi.
Vừa quay đầu đã thấy Mạnh Thanh Hà u ám đứng đó, mặt mày xám xịt.
Hàng Tiểu Thời ha ha gượng cười, tiếng cười sượng trân văng vẳng trong căn phòng trống trải. Sau đó hắn cúi đầu, khẽ nói: “Mạnh đại ca, đệ xin lỗi.”
Thật sự không hề cố ý, mình chỉ tò mò giơ tay sờ có xíu.
Mạnh Thanh Hà hùng hổ trừng hắn.
Sau đó thanh niên phất tay áo lách người qua, rảo bước nhanh như gió, thoắt cái đã biến mất tăm khỏi tầm mắt Hàng Tiểu Thời.
Bóng dáng vội vã cứ như chạy trối chết.
Hàng Tiểu Thời cúi đầu nhìn vết mực lem trên tay, hiếm khi cảm thấy áy náy khôn nguôi.
Hắn hơi do dự hỏi hệ thống: “Ngài 025 ơi, ngài có biết thứ gì để làm lông mày giả không?”
“Không.” 025 ngạc nhiên đáp: “Hay là lông lừa?”
Nó vốn buột miệng nói, nào ngờ Hàng Tiểu Thời nghiêm túc suy ngẫm thật lâu, rốt cuộc ưu tư gật đầu. Không hiểu sao tim 025 đập rộn lên.
Ký chủ nhà mình... định làm lông mày giả cho Mạnh Thanh Hà thật à?
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua mấy ngày.
Trong dòng thời gian của nguyên tác, đây là kỳ nghỉ vui vẻ tự do nhất của Hàng Tiểu Thời.
Mấy hôm nay hắn sung sướng quá mức. Hàng ngày tìm Ninh Hồng chém gió tào lao, không thì chè chén no nê ở đại sảnh quán trọ, hoặc là xí xớn với hội bà tám cùng khóa, hóng hớt mấy tin đồn giật gân.
Tinh Hà Tông quả là giàu nứt đố đổ vách, thực đơn mỗi bữa đều là nem công chả phượng, chẳng những vừa miệng mà còn bổi bổ thể chất. Mấy ngày sau, Hàng Tiểu Thời tưởng chừng mình béo lên mấy cân, eo thon sắp phình thành eo bánh mì.
Cùng lúc này, thí sinh từ khắp mọi miền tề tựu tại chốn thành thị phồn hoa, ngày nào cũng ngựa xe như nước, tấp nập người đeo tay nải vào thành.
Quán trọ dần dần đầy ắp khách, Tinh Hà Tông đành sai người dọn dẹp sơn trang để có thêm phòng ở.
Tận đến khi ba sơn trang đều kín phòng thì tất cả thí sinh dự thi vòng hai mới đến đông đủ. Sau đó, vào một buổi sáng mùa xuân trong lành, Tinh Hà Tông phái người báo tin quan trọng đến toàn bộ thí sinh.
“Mọi người chú ý, vòng hai được tổ chức vào hôm sau, tại núi Luân Hàn vùng ngoại ô thành Thiên Cơ!”
Tuy nơi các thí sinh trọ ở ngay tại bìa rừng hẻo lánh, nhưng mới đến Thiên Cơ nên ai ai cũng háo hức, hiện giờ chẳng mấy người chịu lên giường nghỉ ngơi. Có kẻ hí hửng tìm người quen tán phét, có kẻ gọi vài đĩa đồ nhắm và rượu, mời bạn cùng khóa nhậu nhẹt dưới tầng một.
Thế nên lúc có tiếng động điếc tai nổ ra ở căn phòng góc tây nam trên tầng hai, tất cả mọi người trong quán đều bàng hoàng.
Có người mở cửa sổ, phóng tầm nhìn ra xa.
Chỉ thấy dưới bầu trời đêm, đột nhiên có hai luồng linh lực kình khí lao ra từ tầng hai của tiểu lâu.
Một luồng lạnh như tuyết đông, luồng kia chói như nắng hạ. Hai sắc xanh vàng đan xen xông thẳng lên trời, cuồn cuộn trong tầng mây, liên tục bắn ra các chùm sáng lóa mắt.
“Shhh!”
Có người xuýt xoa lẩm bẩm: “Là ai vậy? Mạnh quá!”
Người đứng bên cạnh nghiêm mặt đáp: “Không biết, có điều linh lực vàng kim này... Lẽ nào là hạng nhất khu vực Tây Bắc?”
“Ai đánh nhau với hắn thế?”
“... Chịu luôn.”
“Aizz, quả nhiên vòng hai toàn anh tài giấu mình. Nếu gặp phải mấy người này, không biết ta có chịu được ba chiêu của họ không.”
Dứt lời, người nọ chán nản lắc đầu, nhấc ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn.
Ngay lúc này, một bóng người thoăn thoắt lách qua đám đông.
Thí sinh uống rượu thấy trước mắt tối sầm lại, lúc nhìn lên đã có một thiếu niên ngồi đối diện.
Vóc dáng thiếu niên ấy cao ráo, gầy yếu. Gương mặt áng chừng bằng bàn tay, cằm rất nhọn như góc bàn. Đôi mắt hẹp dài hơi híp nhưng cực kỳ sắc sảo, màu mắt nâu nhạt hệt như chứa cả hũ mật.
Thiếu niên dùng tay chống má phải, mỉm cười thì thầm với thí sinh uống rượu: “Tại hạ là Hứa Ngọc, xin chào hai vị đại ca.”
Tay trái thiếu niên lục lọi trong ngực, chẳng mấy chốc lấy ra một quyển sổ to bằng bàn tay.
Gã phủi phủi bìa sách, vuốt phẳng mép giấy quăn queo rồi mới đặt nó lên bàn.
Gã chỉ duỗi một ngón tay mảnh khảnh trắng nhợt, nhẹ nhàng đẩy quyển sổ về phía đối diện, đồng thời hạ giọng bảo: “Vừa nãy tiểu đệ đi ngang qua, tình cờ nghe thấy đại ca đang lo lắng về chuyện thi cử.”
“Vừa khéo tiểu đệ có danh sách các thí sinh lần này, còn ghi chú cả các giám khảo chuyên môn của Tinh Hà Tông...”
Thí sinh uống rượu ngẩn ra mấy giây, hai mắt chợt sáng bừng.
Người nọ cuống quýt đặt ly rượu xuống, cầm lấy quyển sổ mỏng, tiện tay lật vài trang, ánh mắt mừng rỡ như điên.
“Tuyệt quá!”
Người nọ cầm sách, mặt tươi như hoa: “Có nó thì ta sẽ biết nên chọn đối thủ nào! Vị tiểu huynh đệ này, cảm ơn nhé…”
Chưa kịp nói hết câu, âm thanh lật sách sột soạt bỗng dưng nhỏ dần.
Một cánh tay khẳng khiu đè chặt mấy trang bên trong, người nọ ngạc nhiên ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt tươi cười gian xảo.
Thiếu niên tự xưng Hứa Ngọc nhìn người nọ bằng đôi mắt sáng, ngửa bàn tay trắng ngần, tủm tỉm nói: “Tiền trao cháo múc, một trăm lượng nhé.”
...
Đằng kia của quán trọ, có người nhận ra chủ nhân thực sự của nguồn linh lực.
Nhìn thấy linh lực vàng trên không trung, thanh niên khuất trong góc hơi cúi đầu, mái tóc lòa xòa che đôi mắt cực kỳ hiếu chiến. Bàn tay dưới mặt bàn siết chặt thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh.
“Nhân vật chính...”
Thanh niên dùng khẩu hình bật ra ba từ rồi nở nụ cười lạnh, mắt sắc như dao.
Bạn đồng hành ngồi đối diện thanh niên thấy bất thường, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Từ Dương, huynh vừa gọi ai đó?”
“Không, huynh nghe nhầm rồi.” Từ Dương đáp.
Tay phải Từ Dương cầm đũa gắp miếng măng trong đĩa đưa vào miệng.
Măng đầu xuân vừa mới đội đất nhú lên, thơm ngon tươi rói. Đặc biệt hơn, Tinh Hà Tông dùng linh thủy để tưới khiến cho những búp măng càng ngọt ngào hơn, giúp người ăn có thể tẩy tinh phạt tủy, tôi luyện linh lực.
“Rồm rộp.”
Từ Dương nheo mắt, nghiến răng nghiền nát miếng măng.
Từ Dương ăn xong bèn buông đũa, nhấc tay áo lau miệng, đanh giọng nói: “Chẳng qua ta đang nghĩ, khó lắm mới được xuất hiện trên cõi đời này, sao có thể sống một cách tẻ nhạt, phí hoài tuổi xuân.”
Bạn đồng hành cầm hai xiên thịt nướng bóng nhẫy, đang ăn ngon lành, nghe Từ Dương nói thế cũng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ gật đầu lấy lệ.
Từ Dương quắc đôi mắt sáng như chim ưng, gằn từng chữ: “Vậy nên không thể vuột mất bất cứ cơ hội nào. Muốn tu thành đại đạo, ta ắt phải... cạnh tranh.”
Nhân vật chính à, từ giờ trở đi, toàn bộ cơ duyên của ngươi đều thuộc về Từ Dương ta!
Ta sẽ thay ngươi viết nên huyền thoại, bước lên đỉnh thế giới, hưởng thụ thịnh thế huy hoàng!
Thanh niên nói rất nhỏ nhưng giọng điệu nham hiểm, lạnh lùng tột đỉnh, giống như giấu cả bồ dao găm.
Từ Dương vừa dứt lời, bạn đồng hành đã xơi xong hai xiên thịt, tiện tay vứt que trúc vào đĩa, thèm thuồng liếm bờ môi bóng loáng vì mỡ, ợ một hơi dài.
Thấy bạn không ho he gì, Từ Dương nín thinh giây lát, không nhịn được nữa bèn nói: “... Huynh thì sao? Huynh thấy thế nào?”
Dưới cái nhìn đăm đăm đầy ngạo nghễ xen lẫn chờ mong của thanh niên, người bạn đồng hành chất phác nhướng mày, nhồm nhoàm nhai mấy miếng rồi vặn người hô to: “Tiểu nhị, thêm ba đĩa thịt nướng nữa!”
Từ Dương: “...”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn!”
Từ Dương không nén nổi cơn giận, cầm đũa gõ vào miệng bát vang lên tiếng lanh canh, hơi gầm lên: “Trần Thú, huynh là lợn à?”
...
Mâu thuẫn giữa Hàng Tiểu Thời và Mạnh Thanh Hà không hề gay gắt.
Nói thẳng ra là dù muốn gay gắt, họ cũng không biết nên gay từ đâu.
Hiển nhiên Tinh Hà Tông đã cực lực thu xếp cho quán trọ. Khi lửa nóng của Hàng Tiểu Thời và nước lạnh của Mạnh Thanh Hà vừa mới đụng độ, bốn góc phòng phụt ra ánh sáng chói mắt, ngay lập tức, trận pháp in hình cá bơi lội lóe lên. Linh lực hai người phóng ra như cá cắn câu, bị sợi tơ vô hình hất văng ra ngoài cửa sổ, bắn lên không trung.
Sau đó nổ thành chùm pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Hàng Tiểu Thời: “...”
Hắn bối rối nhếch môi.
Vừa quay đầu đã thấy Mạnh Thanh Hà u ám đứng đó, mặt mày xám xịt.
Hàng Tiểu Thời ha ha gượng cười, tiếng cười sượng trân văng vẳng trong căn phòng trống trải. Sau đó hắn cúi đầu, khẽ nói: “Mạnh đại ca, đệ xin lỗi.”
Thật sự không hề cố ý, mình chỉ tò mò giơ tay sờ có xíu.
Mạnh Thanh Hà hùng hổ trừng hắn.
Sau đó thanh niên phất tay áo lách người qua, rảo bước nhanh như gió, thoắt cái đã biến mất tăm khỏi tầm mắt Hàng Tiểu Thời.
Bóng dáng vội vã cứ như chạy trối chết.
Hàng Tiểu Thời cúi đầu nhìn vết mực lem trên tay, hiếm khi cảm thấy áy náy khôn nguôi.
Hắn hơi do dự hỏi hệ thống: “Ngài 025 ơi, ngài có biết thứ gì để làm lông mày giả không?”
“Không.” 025 ngạc nhiên đáp: “Hay là lông lừa?”
Nó vốn buột miệng nói, nào ngờ Hàng Tiểu Thời nghiêm túc suy ngẫm thật lâu, rốt cuộc ưu tư gật đầu. Không hiểu sao tim 025 đập rộn lên.
Ký chủ nhà mình... định làm lông mày giả cho Mạnh Thanh Hà thật à?
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua mấy ngày.
Trong dòng thời gian của nguyên tác, đây là kỳ nghỉ vui vẻ tự do nhất của Hàng Tiểu Thời.
Mấy hôm nay hắn sung sướng quá mức. Hàng ngày tìm Ninh Hồng chém gió tào lao, không thì chè chén no nê ở đại sảnh quán trọ, hoặc là xí xớn với hội bà tám cùng khóa, hóng hớt mấy tin đồn giật gân.
Tinh Hà Tông quả là giàu nứt đố đổ vách, thực đơn mỗi bữa đều là nem công chả phượng, chẳng những vừa miệng mà còn bổi bổ thể chất. Mấy ngày sau, Hàng Tiểu Thời tưởng chừng mình béo lên mấy cân, eo thon sắp phình thành eo bánh mì.
Cùng lúc này, thí sinh từ khắp mọi miền tề tựu tại chốn thành thị phồn hoa, ngày nào cũng ngựa xe như nước, tấp nập người đeo tay nải vào thành.
Quán trọ dần dần đầy ắp khách, Tinh Hà Tông đành sai người dọn dẹp sơn trang để có thêm phòng ở.
Tận đến khi ba sơn trang đều kín phòng thì tất cả thí sinh dự thi vòng hai mới đến đông đủ. Sau đó, vào một buổi sáng mùa xuân trong lành, Tinh Hà Tông phái người báo tin quan trọng đến toàn bộ thí sinh.
“Mọi người chú ý, vòng hai được tổ chức vào hôm sau, tại núi Luân Hàn vùng ngoại ô thành Thiên Cơ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook