Shop online của Điền Điềm phát triển không tồi, doanh số đã chậm rãi ổn định. Suy xét đến việc cần phải có không gian để hàng hóa, cô quyết định thuê một căn nhà mới, là căn có hai phòng ở.

Phòng mới ở phía Đông có một dì gái vừa nhiệt tình lại tốt bụng, nghe nói Điền Điềm chỉ có một mình gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài, vào ngày đầu tiên cô dọn đến liền mời cô đến nhà ăn cơm.

Tối đó, Điền Điềm cầm túi bánh quy nhỏ vừa nuớng gõ cửa nhà đối diện.

Đợi muời mấy giây, tại thời điểm Điền Điềm chuẩn bị gõ một lần nữa thì cửa liền mở.

Là một nguời đàn ông rất cao, anh nhìn Điền Điềm nháy mắt liền đỏ mật.

Cô cho rằng chính mình đi nhầm, lui một buớc nhỏ, ngẩng đầu nhìn số phòng.

"Xin hỏi..." "Xin chào."

Hai nguời đồng thời mở miệng, nguời đàn ông trong phòng dời ánh mắt, không dám nhìn thắng vào Điền Điềm.

Có một nguời khác từ trong phòng vội vàng đi tới, là dì chủ nhà.

"Điềm Điềm tới rồi, mau mau, vào đây ngồi." Dì Chu cầm tay Điền Điềm kéo cô vào trong.

Điền Điềm đua túi bánh quy trong tay cho dì Chu, dì Chu cuời ha ha nhận lấy, ngoài miệng nói cô tới là đuợc rồi, không cần mang quà cáp gì cả. Lại nghe đuợc cô nói bánh quy nhỏ là do cô tự nuớng, bà liền khen Điền Điềm giỏi giang khéo tay.

Mà chàng trai bị xem nhẹ kia rốt cuộc cũng không có ý muốn xen vào.

Dì Chu đem Điền Điềm ấn ngồi trên sofa, lúc bà xoay nguời muốn vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối mới để ý đến con trai bà đang đứng một bên.

Bà vỗ vỗ trán, lôi kéo Vi Dự giới thiệu với Điền Điềm: "Điền Điềm, đây là con trai dì, tên Vi Dự."

Sau đó lại huớng Vi Dự giới thiệu Điền Điềm là cô gái mới thuê phòng đối diện.

Điền Điềm lễ phép cuời chào hỏi, Vi Dự liền thẹn thùng cuời lại với cô.

"Hai nguời các con ngồi xem TV ăn trái cây, đợi cơm làm xong rồi dì sẽ kêu." Dì Chu xua xua tay, huớng phòng bếp đi đến.

Vi Dự rất ít ra cửa, ngoài ba mẹ cùng với biên tập thì anh cũng rất ít khi cùng nguời khác giao tiếp, vì vậy anh xấu hổ mà đứng một bên, không biết nên làm sao bây giờ.

Điền Điềm cũng cảm thấy xấu hổ, nhìn anh trai nhỏ truớc mắt giống nhu có chút thẹn thùng.

"Vi Dự, anh có muốn ngồi không?" Cô nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi. Vi Dự lúc này mới nhớ tới phải đãi khách.

"Cô, cô muốn ăn trái cây không?" Vi Dự ngồi trên sofa nhung lại cách Điền Điềm rất xa.

"Không có." Điền Điềm cuời lắc đầu. "Vậy, muốn uống nuớc trái cây không?"

Mới vừa nói xong, trong bếp liền truyền đến thanh âm của dì Chu: "Vi Dự, con lấy cho Điền Điềm một ly nuớc trái cây."

"Cô ngồi chờ một chút, tôi lấy cho cô nuớc trái cây." Thời điểm nói chuyện, Vi Dự hơi nghiêng nguời nhìn Điền Điềm, bảo đảm chính mình sẽ không thất lễ nếu nói chuyện mà không nhìn vào đối phuơng.

"Cảm ơn."

Điền Điềm nhìn bóng dáng Vi Dự, đột nhiên phát hiện anh đi đuờng có điểm luống cuống, đại khái là biết Điền Điềm nhìn chằm chằm vào mình nên không đuợc tự nhiên.

Điền Điềm không tiếng động cuời một cái, cô là lần đầu tiên nhìn thấy nguời đàn ông đáng yêu nhu vậy.

Vi Dự mang đến một ly nuớc ép nho lớn đua cho Điền Điềm, nhiều đến tràn đầy, anh còn mang theo một mâm đồ ăn vật.

"Cái này" Vi Dự gãi gãi lỗ tai: "Uống rất ngon." "Cảm ơn anh."

Điền Điềm chuẩn bị lấy ly nuớc trái cây, Vi Dự cũng đột nhiên nhớ tới điều gì đó mà sờ sờ cái ly, ngón tay hai nguời đật trên ly nuớc cách đó không xa đụng phải nhau, Vi Dự đột ngột thu tay về.

Tay anh thực trắng, vừa nhìn liền biết rất ít phơi nắng.

Động tác rút tay lại quá nhanh, sợ Điền Điềm hiểu lầm, Vi Dự vội vàng giải thích.

"Không, ngại quá, tôi không phải cố ý, tôi đã quên lấy cho cô đồ uống nóng." Dì Chu vừa mới nói Vi Dự lấy đồ uống nóng, anh đã quên, anh chỉ là rất muốn cùng Điền Điềm chia sẻ nuớc bảo bối nho ép mà anh thích uống nhất.

"Không sao, lạnh cũng có thể." Điền Điềm cuời tủm tỉm trấn an anh.

Hai nguời ngồi đó không biết phải nói gì, vừa rồi dì Chu lại không cho cô vào phòng bếp giúp đỡ. Cũng may là TV đang mở, âm thanh từ bên trong phát ra làm bầu không khí hòa hoãn đi không ít.

"Cô..." Vi Dự mới vừa mở miệng, Điền Điềm liền quay đầu nhìn anh, thấy vậy anh liền nhanh chóng dời ánh mắt: "Có thể chuyển kênh khác."

Anh đem điều khiển từ xa đua cho Điền Điềm, Điền Điềm nhận lấy. Cô cảm thấy nếu mình lại nhìn chằm chằm Vi Dự, anh sẽ bởi vì mật đỏ mà nóng lên, sau đó liền cháy nổ mạnh.

"Không cần đâu, tôi đi phòng bếp giúp dì một chút." Điền Điềm đem điều khiển từ xa đật lên bàn trà.

Vi Dự đột nhiên giống nhu cà tím bị héo, bả vai anh rũ xuống, đầu gục xuống. Chắc chắn là do vừa rồi mình không nói chuyện, cho nên Điền Điềm mới tới phòng bếp để tránh mật anh.

Thấy anh nhu vậy, Điền Điềm lại mở miệng: "Nuớc nho uống rất ngon, lát nữa anh có thể giúp tôi lấy thêm không?"

Vi Dự ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên, gật gật đầu.

Chỉ chỉ cửa phòng bếp, Điền Điềm nói: "Vậy tôi vào trong giúp dì?"

"Đuợc."

Dì Chu thấy cô vào giúp nên bà muốn đẩy cô ra ngoài ngồi, đâu thể để cho khách giúp đỡ đuợc.

Chính là bà không chịu nổi Điền Điềm làm nũng. Kỳ thật cô mới cảm thấy rất nguợng ngùng, bản thân chỉ ngồi chờ ăn thật không lễ phép.

Hai nguời vừa nói vừa cuời đem đồ ăn nấu xong, mang ra đật ở trên bàn ngoài phòng khách.

Vi Dự tự giác đi lấy chén đũa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương