Trên bầu trời vùng ngoại ô tối tăm và vắng vẻ, vài chiếc máy bay không người lái cứu viện khẩn cấp xẹt qua.
Những chiếc máy bay không người lái cứu hộ này đã cứu vô số mạng người trong các thảm họa tự nhiên hoặc nhân tạo như hỏa hoạn, động đất, dịch chuột, bệnh dịch côn trùng và vụ nổ hạt nhân.
Nhưng lần này, mọi người đều biết rằng chúng không ở đây để cứu người.
Cảm biến hồng ngoại gắn trên thân máy bay quét qua thảm cỏ nhựa trên mặt đất, đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy giống như đôi mắt đỏ tươi trong đêm đang chớp mắt theo dõi con mồi.
Sau khi bay vòng một lúc lâu mà không tìm thấy bất kỳ nguồn nhiệt nào từ loài người, chiếc máy bay không người lái phát ra âm thanh ù ù, cánh quạt tăng tốc rồi bay vút theo hướng khác.Rất hiển nhiên, chúng là lính trinh sát của cuộc bạo động loạn máy móc này.
Trong tầng hầm, đám đông nhìn chằm chằm lên trần nhà thở phào nhẹ nhõm, không khí dường như bị đông cứng khi nãy bắt đầu lưu thông lại.
Một tiếng nức nở kìm nén vang lên, những khuôn mặt tái nhợt đầy hoang mang và khó hiểu.
Không ai biết tại sao thành phố lại trở nên như thế này.
Nhóm người Từ Miểu ngồi trong góc, cô gái lúc nãy đưa họ vào tầng hầm đã chui vào phòng bên cạnh, còn khoá cửa lại.
Đúng là một cô gái tốt bụng, can đảm, thông minh lại cẩn thận.
Mọi người suy đoán căn phòng này hẳn là có người lớn ở, hầu như không có khả năng một cô bé mười hai mười ba tuổi lại sống một mình ở ngoại thành.
Trong cái thời đại tràn ngập hạt nhân này, vùng ngoại ô ý nghĩa là nguy hiểm ùn ùn không dứt.
Cho dù là sinh vật sống biến dị có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hay là đất đai cằn cỗi không thể canh tác thì đèu đe doạ tới sự sống của loài người.
Không biết cha mẹ cô bé đã đi đâu.
Cầu cho thần máy móc bảo vệ họ.
Từ Miểu nghe những tiếng lải nhải cầu nguyện xung quanh, để gậy ở sau eo, dựa vào tường mệt mỏi nhắm mắt lại.
Từ lúc xuyên qua đến giờ chưa đầy 2 tiếng nhưng cô đã phải trải qua quá nhiều thứ.Đêm kinh hoàng này cuối cùng cũng có một khoảnh khắc yên bình.
Nam Thiệu ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi khẽ: “ cô có khoẻ không? “ Từ Miểu ậm ừ không muốn nói chuyện, cô mở mắt ra, khuỷu tay chống trên đầu gối, băng vải quấn lấy bàn tay rủ xuống.
Nam Thiệu liếc nhìn lòng bàn tay loang lổ máu của cô, do dự không nói.
Từ Miểu chú ý đến ánh mắt của anh, mở lòng bàn tay nhìn thoáng qua "băng gạc" tạm thời trên tay, sau đó liếc nhìn chiếc áo sơ mi đã biến thành trang phục hở rốn của Nam Thiệu, hiểu ý nói: “ khi nào về tôi sẽ đền.
“
Lúc này Nam Thiệu mới cảm thấy rốn hơi lạnh,, cúi đầu nhìn nhìn chính mình: “……”
Bảo sao cứ thấy băng vải trên tay Từ Miểu quen quen.
Anh bỗng cảm thấy xấu hổ, vô thức hóp bụng lại, thầm may mắn mình vẫn chăm chỉ tập thể dục, sáu múi cơ bụng chỉnh chỉnh tề tề.
Anh nói: “ Ý tôi không phải như vậy.” Anh chưa keo kiệt đến mức tiếc rẻ 1 cái áo.
Dù sao Từ Miểu cũng bị thương nặng như vậy.
Ôn Thiển Thiển ôm đầu gối nhìn hai người trò chuyện với nhau, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cô lắc đầu, thoát khỏi những suy nghĩ không đúng lúc, cất tiếng giữa khoảng lặng của 2 người: "Làm sao bây giờ, ở đây chờ cứu viện sao?"
Nam Thiệu hạ giọng: “ Để tôi liên hệ với phòng an ninh của công ty chi nhánh gần đây.”
“ Thiết bị của anh ở chỗ em.” Ôn Thiển Thiển vội vàng lấy chiếc “Đồng hồ” ra.
Nam Thiệu tiếp nhận, mở khoá bằng tròng mắt, xung quanh có rất nhiều người nên anh chọn thao tác thủ công thay vì điều khiển bằng giọng nói.
Từ Miểu yên lặng nhìn cảnh này.
Trật tự của thế giới này được thiết lập bởi các tập đoàn tài chính lớn nhỏ, gia tộc Nam thị của nam chính tất nhiên là 1 trong số những tập đoàn đứng đầu.
Trên thực tế, Tập đoàn Nam thị, Tập đoàn La Phi, Tập đoàn Phú Hòa Tập đoàn Bale và Tập đoàn Rothschild là 5 tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới và nằm trên đỉnh của kim tự tháp.
Lực lượng an ninh của tập đoàn Nam thị hiển nhiên là lực lượng vũ trang đứng đầu thế giới này.
Gặp phải nguy cơ, Nam Thiệu tất nhiên là điều động lực lượng bảo an của mình thay vì cầu cứu các cơ quan chính phủ như là sở cảnh sát.
Xuất thân bình dân như Ôn Thiển Thiển cũng không thấy có gì bất thường.
Có thể thấy rằng tập đoàn đứng trên chính phủ, đó đã là lẽ thường tình trên thế giới này.
Không được, không được nói trước.
Nói trước bước không qua.
Vừa mới nghĩ đến điều này, cô lập tức cảnh giác ngồi thẳng người.
Cùng lúc đó, trong đầu vang lên giọng nói thông báo nhiệm vụ.
Cô giật thót mình, còn tưởng quên trộm vía nên gặp hậu quả, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
Không biết có phải là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn gặp quá nhiều chuyện đáng sợ hay không, thế giới quan bị phá vỡ mấy lần, Từ Miểu không hiểu sao mất cả khả năng biểu cảm, dù trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Ngay cả Nam Thiệu ngồi bên cạnh cũng không phát hiện khác thường, chỉ thấy cô chống người lên thay đổi tư thế ngồi, còn tưởng rằng cô ngồi không thoải mái.
Nam Thiệu theo bản năng muốn cởi áo khoác lót cho vị đại tiểu thư này ngồi, cúi đầu nhìn thấy mình chỉ còn một bộ "quần áo hở rốn" mới xấu hổ dừng lại.
Từ Miểu hoàn toàn không chú ý đến hành động của anh, cô đang mải lắng nghe âm thanh máy móc điện tử phát nhiệm vụ: 【 nam chính cứu cô và nữ chính, cô nhìn thấy nam chính đang quan tâm nữ chính mà chẳng để ý đến mình thì trong lòng vô cùng ghen tị, cô quyết định dùng hôn ước để uy hiếp nam chính, khiến anh ta bỏ nữ chính quay về với mình, nữ chính buông tay, nam chính rất đau khổ.
]
……
Quản lý nhiệm vụ rõ ràng là một Al thiểu năng ngốc nghếch.
Nữ chính bị xước chút da cổ cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ, ba người trốn thoát khỏi nhà kho bỏ hoang cúng tính là nam chính nghĩ cách cứu hộ thành công, nam chính nói 2 câu với nữ chính thì coi như là quan tâm săn sóc.
Từ Miểu hiểu đại khái logic và cách vận hành của nó, thầm nghĩ hẳn là cô sẽ rất nhiều khoảng trống để lách luật.
Cô liếc nhìn Nam Thiệu, anh chú ý đến ánh mắt của cô lại cho rằng cô chờ đợi sắp mất kiên nhẫn, vội vàng an ủi: “Nam thị đã điều động 3.000 lục quân, họ đang kiểm soát các tuyến đường chính ở ngoại ô rồi.
Kỹ thuật viên của Từ thị cũng đang kiểm tra ato, tôi tin rằng virus sẽ sớm bị tiêu diệt thôi.
Đừng lo lắng.
Chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi."
Từ Miểu đang định làm nhiệm vụ nghe thế bỗng sửng sốt,một thuật ngữ mới xuất hiện, ato có nghĩa là gì?
“ato là cái gì?” Cảm tạ tính tò mò của Ôn Thiển Thiển, không thì cô cũng không thể chủ động đặt câu hỏi.
Nam Thiệu đã nói là nhân viên kỹ thuật của Từ thị, với tư cách là đại tiểu thư của Từ thị, cô mà bảo là không biết ato thì đúng là hết thuốc chữa.
“ato là thành tựu nghiên cứu mới nhất của Từ thị, hệ thống lái xe hoàn toàn tự động AI thông minh."
Nam Thiệu ngó Từ Miểu, giới thiệu công ty của gia đình cô với Ôn Thiển Thiển.
Anh cứ cảm thấy quái quái, nhưng Từ Miểu chưa nói cái gì, anh cũng chỉ đành cố mà nói hết.
"Ato rất thông minh, có thể điều phối giao thông của toàn bộ ngoại thành, chuyển hướng dòng hành xe kịp thời và tránh tắc nghẽn nhiều nhất có thể.
Nó đã hoạt động rất tốt trong khoảng thời gian này.
Tình trạng tắc nghẽn ở các con đường chính trong thành phố đã giảm đi rất nhiều."
Ôn Thiển Thiển nửa hiểu nửa không, ngẫm nghĩ 1 lúc mới hỏi: “ Vậy là do ato gặp bug nên những chiếc xe đó mới trở nên mất kiểm soát ư? “
Nam Thiệu nói: “ Kết quả điều tra sơ bộ là có người đã cấy virus vào ato."
Ôn Thiển Thiển nghiến răng nghiến lợi: “Ai lại độc ác như vậy chứ?”
Nam Thiệu an ủi cô:” Nam thị sẽ bắt được kẻ đó nhanh thôi.”
Từ Miểu vẫn luôn không nói, là một học sinh giỏi trong nhiều năm cô đã quen với việc lắng nghe nhiều hơn và nghĩ nhiều hơn.
Cô không quen thuộc thế giới này, còn cần rất nhiều thông tin để hiểu về nó.
Nhưng Al thiểu năng hiển nhiên là không hiểu điều đó.
Nó tiếp tục nhắc nhở: [ Cô ghen tị đến mức chịu không nổi, quyết định dùng hôn ước uy hiếp nam chính, khiến anh ta lập tức rời xa nữ chính.
]
Không biết có phải là cảm thấy Từ Miểu lười biếng làm ảnh hưởng công việc hay không, cách dùng từ của nó trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Từ Miểu nghĩ nghĩ, dùng giọng “Ghen ghét dữ dội” nói: “Nam Thiệu, đi giúp tôi lấy ít nước uống, nếu không dù có chết khát tôi cũng sẽ nói hết cho mọi người chuyện anh ở mẫu giáo mặc váy đóng vai cô dâu trong trò chơi gia đình.”
Nam Thiệu: “????”
Cô đã nói ra rồi đấy!
Ôn Thiển Thiển mở to hai mắt, tò mò nhìn Từ Miểu: “Thật sao?”
Từ Miểu cười không nói, cô chỉ biết đại khái cốt truyện, cũng không biết chi tiết cụ thể.
Trên thực tế, tình tiết này chủ yếu là để độc giả độc giả thưởng thức tình yêu ngọt ngào của nhân vật chính, Ôn Thiển Thiển biết Nam Thiệu từng mặc váy, mỗi lần họ đi dạo phố cô ấy đều trêu đùa Nam Thiệu mặc thử.
Sau đó, …..
Nam Thiệu xấu hổ giận dữ kéo cô ấy chơi trò phòng thay đồ play.jpg
Ánh mắt Từ Miểu nhìn về phía Nam Thiệu trở nên vi diệu lên.
Anh vội lao ra ngoài, khoảng cách với Ôn Thiến Thiến càng ngày càng xa.
Al thiểu năng đúng lúc nhảy ra nhắc nhở: [ nhiệm vụ uy hiếp đã hoàn thành, mong ký chủ không ngừng cố gắng.
].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook