Quán bar cũng không phải là nơi thích hợp để suy tư, đám đông náo loạn, có người nói sẽ gọi cảnh sát, trong khi người khác nói rằng cảnh sát internet đang trên đường đến.
Từ Miểu yên lặng đặt ly rượu vỡ xuống, biến mất trong bóng đêm.

Cô Offline.

Vừa rồi cũng được tính là phòng vệ chính đáng đúng không? Cô chột dạ nghĩ.
***
Đằng sau quầy bar, bartender lấy ra cây lau nhà và xô, dọn dẹp ly rượu vỡ và máu loãng trên sàn, tạm ứng tiền bồi thường cho ly rượu bị đập vỡ đồng thời xoa dịu những thực khách đang hoảng sợ.

Cảnh sát mạng vừa đến, điều tra hình ảnh theo dõi của sự cố vừa xảy ra, tỏ vẻ sẽ truy tìm nghi phạm.

Kẻ phạm tội trên mạng cũng cần phải trả giá, tên hung đồ sẽ phải đối mặt với hình phạt từ 3 đến 5 năm.

Tiền đề là anh ta là một thường dân.
Nếu là con cháu của các tập đoàn tài chính, vậy thì thật đáng tiếc, hắn chỉ cần trả 1 ít tiền bồi thường.

Dù có người vì thế mà trở thành kẻ ngốc, vấn đề cũng chỉ là tiền bồi thường phải nộp nhiều hơn chút mà thôi.

Khách dần rời khỏi quầy bar, bartender dựa vào mép quầy bar cúi đầu lau rượu, dj đóng cửa lại, đi tới trước mặt anh thở dài: “ Suýt nữa chúng ta đã có thể nói chuyện với cô ấy.

Đây là nguyên nhân Từ Kiến Long lựa chọn cô ấy sao? Ý thức não của cô ta thật đáng kinh ngạc.”
“Sẽ có cơ hội.”
Bartender cất ly thuỷ tinh đã được lau sáng bóng vào tủ kính, con ngươi đen nhánh phản xạ ánh thuỷ tinh phản quang, giống như vượt qua thời không, cùng ánh sáng của mảnh pha lê mà Từ Miểu vẽ ra giao hoà vào nhạu.

“Đúng vậy, dù sao, ở trong hiện thực cậu cũng…….” dj lầu bầu, giọng nhỏ đi.

Không biết rằng hai người đang thảo luận sau lưng mình, Từ Miểu [tắt não điện tử] và chuyển về chế độ thủ công.

Cô bấm vào để tìm kiếm xem liệu người bình thường có thể đạt được năng lực trong thế giới ảo vượt qua năng lực thế giới hiện thực hay không, và câu trả lời là không.


Ý thức não bộ và cơ thể vật lý là tương ứng, trừ khi được đào tạo đặc biệt.

Dù vậy cũng không thể vượt ra ngoài cơ thể vật lý quá nhiều, nếu não hoạt động quá nhanh, cơ thể không theo kịp thì hệ thống thần kinh sẽ rối loạn, một khi ý thức não bộ vượt quá khả năng gánh vác của cơ thể vật lý thì sự tổn thương hệ thần kinh sẽ không thể chữa khỏi.

Từ Miểu nhanh chóng bò ra khỏi giường, cử động thân thể, hết thảy đều bình thường, không có dấu hiệu liệt nửa người.
Cô thở phào nhẹ nhõm, chui lại vào ổ chăn.

Có lẽ đó là do sự khác biệt gây ra bởi du hành thời gian? Hay là do hệ thống trong đầu cô ấy đã tăng cường ý thức não bộ của cô?
Từ Miểu ghi nhớ những khả năng này.

Cho đến nay, nhứnguy nghĩ này của cô đều ghi nhớ trong đầu, không đẻ lại bất kỳ dấu vết nào trong điện thoại.

Cô vẫn cần phải hiểu biết thêm thông tin về Từ gia, cô cần phải thiết lập những hiểu biết cơ bản về gia đình của chính mình, nếu không có khả năng ngay ngày mai sẽ bị keiko hoặc người khác phát hiện dấu vết.
Tập đoàn Từ thị là một doanh nghiệp có quy mô siêu lớn, chỉ kém năm tập đoàn lớn và chắc chắn là 1 trong số những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Chủ yếu tham gia vào các ngành liên quan đến thông tin điện tử, hầu hết các sản phẩm trí tuệ nhân tạo trên thị trường đều đến từ tập đoàn Từ thị.

Hệ thống điều khiển thông minh và não điện tử mà Từ Miểu tiếp xúc chính là sản phẩm của Từ thị.

Người thừa kế đời tiếp theo của Từ thị theo thứ tự là Từ Gia Kỳ, Từ Gia Ân, Từ Gia Doanh, Từ Gia Khải, Từ Miểu.

Trừ Từ Gia Ân, 4 người còn lại đều là con của người vợ cả.

Từ Gia Ân là con của người vợ thứ hai của Từ Kiến Long.

Từ tuổi có thể thấy sự sinh ra của anh ta cũng không mấy vẻ vang.

Người vợ thứ hai sinh Từ Gia Ân ra đã đợi 16 năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày vợ cả chết để bước vào Từ gia.


Cùng năm, đại ca Từ Gia Kỳ cùng tứ ca Từ Gia Khải qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Nguyên nhân vụ tai nạn rất phức tạp, suy đoán được lan truyền rộng rãi nhất trên mạng là hệ thống lái thông minh phán đoán sai lầm, phanh hỏng và thao tác thủ công không thành công.
Cốt truyện rất quen thuộc.

Cùng sự kiện đêm nay sao ma tương tự.
Tất cả mọi người hẳn sẽ sinh ra một ít liên tưởng.
Ngón tay Từ Miểu ngừng ở quan hệ giữa các thành viên trong gia tộc.
Từ Gia Doanh nói với Từ Miểu rằng cô đã bỏ trốn cùng “Mẫu thân”, nhưng mẹ ruột của bốn anh chị em họ đã qua đời từ lâu.

Người được gọi là “Mẫu thân” này chỉ có thể là vợ thứ hai của Từ Kiến Long, mẹ ruột của Từ Gia Ân.

Cô ấy trốn đi cùng “Mẫu thân”hay bắt “Mẫu thân” làm con tin?
Hai phòng tranh chấp, ngươi chết ta sống.
Từ Miểu bắt đầu hồi ức lại cuộc trò chuyện với Từ Gia Doanh, biểu hiện của cô liệu có sơ hở nào không?
Cũng may lúc đó cô ngây người đến không kịp nói lời nào, nếu không nếu cô hỏi “Mẫu thân có khỏe không”......., cô không dám tưởng tượng biểu cảm của Từ Gia Doanh sẽ như thế nào.
Thân phận của cô vốn đã có vấn đề.

Cô cũng là hậu duệ của nhà họ Từ nhưng tên của cô khác với các anh chị em khác.

Tất cả họ đều có tên đệm là Gia, chỉ có tên cô có duy nhất 1 chữ Miểu.

Miểu, Ý nghĩa nhỏ bé.
……
Từ Miểu quá mệt, cô khó có thể suy nghĩ sâu xa thêm nữa, nhìn thời gian, cô cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đầy đủ cũng rất quan trọng.

Cô nhắm mắt lại và gần như ngủ thiếp đi ngay
Đêm đầu tiên sau khi xuyên qua, cô ngủ rất sâu.


Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi một giọng nam âm trầm.
“ Đám hầu vô lễ, ta chỉ muốn gặp muội muội, hiện tại tốt nhất các ngươi tránh ra một bên, nếu không ta chỉ lo sẽ xảy ra chuyện khiến tất cả mọi người phải hối hận đấy.”giọng nam tối tăm hỗn tạp mấy câu thuyết phục của người hầu, người hầu tuy rằng không dám làm gì vị khách tôn quý này nhưng cũng không dám để anh ta vào quấy rầy Từ Miểu.
“Xin lỗi Gia Ân thiếu gia, thiếu phu nhân còn đang nghỉ ngơi……”
Từ Miểu xoa giữa mày,thức cả đêm, đầu óc choáng váng, thể trạng không tốt, trong lòng ngực tim đập thình thịch.

Những vết sẹo dữ tợn nhạt màu trên tay dần dần cho cô cảm giác chân thực rằng mình đã xuyên sách rồi, giờ cô không phải Từ Miểu, một sinh viên đại học tương lai, mà là một nhân vật nữ phụ phản diện vừa suýt chết.

Tiếng cãi cọ ở cửa càng lúc càng kịch liệt, Từ Miểu vén chăn xuống giường, dùng chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại, mái tóc dày như rong biển xõa trên vai, rơi xuống chiếc váy ngủ bằng lụa màu sâm panh.

Người đàn ông tự xưng là anh trai cô hẳn là Từ Gia Ân, Từ Miểu nhớ lại thông tin về anh ta mà tìm thấy tối qua, ngáp một cái, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cô không quên thân phận của Từ Gia Ân, anh và cô hẳn là hai phe đối lập.

Nếu những người hầu Nam gia có thể ngăn cản anh ta thì cô không cần phải vội vàng xuất hiện.

Thà đứng yên còn hơn động, quan sát nhiều hơn bao giờ cũng tốt.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của mình trong gương, cầm lược chải lại mái tóc dài xõa sau lưng, Từ Gia Ân không gạt được đám người ra, trực tiếp lớn giọng gọi Từ Miểu.

“Từ Gia Doanh giết chết phụ thân, bắt cóc mẫu thân, quyền dục đã ăn mòn nội tâm cô ta, Chúng ta phải đoàn kết lại, nếu không chúng ta sẽ là người tiếp theo phải chết.

Miểu Miểu, anh biết em đã tỉnh.

Hãy nói cho anh biết, Từ Gia Doanh ở đâu.

Tối qua cô ta liên lạc với em, em đừng quên Từ thị kinh doanh thứ gì, chúng ta tra ra được hết.”
Tra được lịch sử cuộc gọi nhưng không biết nội dung cụ thể? Từ Miểu như suy tư gì buông lược, bước lên thảm, lặng lẽ đi đến cửa.

Có vẻ như Từ Gia Doanh cũng nắm 1 con át chủ bài trong tay.

Không hổ là gia tộc kinh doanh công nghệ thông tin, đây là một cuộc chiến công nghệ.

Từ Miểu nhớ đến cô bé Thanh Ngư cô dẫn về hôm qua, trong lòng sinh ra một cảm giác vội vàng khẩn cấp.


Cô muốn mời cô bé ấy làm việc cho mình.

Cô không muốn tranh giành gia sản, nhưng cô cần năng lực tự bảo vệ mình.

“Gia Ân thiếu gia, nơi này là Nam gia, xin đừng la hét như thế nữa, như vậy là quá thô lỗ."
Giọng của Keiko vang lên qua cửa, "Xin hãy giữ lại chút thể diện cho tiểu thư.”
Tiếp theo là tiếng Thanh Ngư kêu lên: "Chị Keiko!"
"Crack!”
Từ Gia Ân lạnh lùng nói: “ Kẻ ti tiện như ngươi không có quyền được lên tiếng ở đây.”
Bang!
Lại có tiếng cơ thể va vào tấm ván cửa, Keiko bị ném lên cửa, cô ấy hít mạnh, cố nén đau đớn, giọng nói vẫn cung kính nhưng kiên quyết: “ Tôi là hầu gái của tiểu thư, tôi sẽ dùng sinh mệnh này bảo vệ niềm kiêu hãnh của cô ấy.”
"Ta là anh trai của em ấy!" Từ Gia Ân kích động hét lên, trong giọng điệu nhiều vài phần thương tâm, “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ huynh muội chúng ta không thể tin tưởng nhau sao? Miểu Miểu, em nên đứng ra, em không thể trốn trong phòng mãi mãi."
Không tiếp tục nghe nữa, Từ Miểu xoay người trở lại mép giường, cầm lấy gậy stws mnag về tối qua, đặt ở sau lưng và vặn mở cánh cửa.

Đối diện với cô là một người đàn ông cao gầy, mặc áo gió dài, ngũ quan có chút giống Từ Miểu nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, lông mày và ánh mắt đều mang theo cảm xúc u ám, đôi mắt đỏ ngầu.
Đằng sau anh ta, một số vệ sĩ mặc đồ đen đang dây dưa với những người hầu của Nam gia, Keiko đứng trước cửa, kiên cường đối mặt với anh ta, cơ thể nhỏ nhắn của cô khẽ run lên.

Thanh Ngư rúc vào bên cạnh cô ấy, ôm chặt con gấu bông trong tay như một thứ vũ khí.

Nhìn thấy những vết tát trên mặt Keiko, trong lòng Từ Miểu không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh tự hỏi, trong hiện thực cô không có sức mạnh hay được huấn luyện kỹ năng đặc biệt nào, cô chỉ có thể xuất kính khi người khác sơ hở.

Các khớp ngón tay của cô trắng bệch, cô siết chặt chiếc gậy sắt sau lưng.

Cô không thể là một kẻ hèn nhát.

Keiko là hầu gái của cô, nếu cô không đứng ra bảo vệ Keiko thì sau này ai còn dám làm việc cho cô nữa?
Cô nhìn "anh trai", đôi gò má nhợt nhạt ẩn trong mái tóc đen dày, trông cô như một con thú non đang sợ hãi.

Không ai tin tưởng cô có dũng khí phản kháng.

Từ Miểu yên lặng chờ anh ta tới gần, nhân cơ hội giơ lên gậy, kẹp cổ anh ta và đẩy anh ta vào tường!
“Xin lỗi.” Từ Miểu nói, “Hãy xin lỗi người của tôi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương