Nam Thiệu mặc dù tức giận, nhưng cũng không giận đến bỏ mặc Từ Miểu một mình: "Thay vì ở chỗ này trêu chọc tôi, cô nên về nhà sớm một chút đi, đại tiểu thư không mệt sao?"
Từ Miểu đang muốn trả lời, giọng Al ngốc nghếch lại vang lên [Phát hiện nhiệm vụ sai lệch, cảnh báo lần 1.

]
……
Từ Miểu đang định nói gì lại nuốt vào.

Theo logic trước đây của Al ngu ngốc, chỉ cần cô không ngồi cùng xe về chung với nam nữ chính thì coi như là nhiệm vụ hoàn thành.

Nhưng hiện tại…… Al thiểu năng bỗng thông minh đột xuất.

Từ Miểu chuyển chủ đề: “Tôi không thích chiếc xe này.”
Cô lùi lại mấy bước, cố ý nói: “Tôi muốn ngồi xe bí ngô, chiếc xe này không xứng với khí chất của tôi.”
Nam Thiệu: “……”
Nam Thiệu dùng ánh mắt “ cô ngáo truyện cổ tích à? “ nhìn Từ Miểu “ Cô không đi thì cứ đứng ở đấy đi.

Chúng tôi đi trước.”
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Thiển Thiển, nhấc chân đi hướng xe.


Anh không tin đại tiểu thư lại sẵn sàng đứng yên chờ đợi.

Trong đầu Từ Miểu vang lên tiếng Al ngốc:[Nhiệm vụ đã hoàn ——]
Khi nói đến chữ thứ tư thì đột ngột bị ngắt, Ôn Thiển Thiển kéo Hứa Miểu tay, muốn dẫn cô vào trong xe ngựa: “Miểu Miểu, muộn thế này rồi, cậu cố chịu một chút, ngày mai chúng ta đi xe bí ngô, được không?"
Tiếng máy móc vang lên lạnh lùng [Phát hiện nhiệm vụ sai lệch, đếm ngược mạt sát.
mười ——]
Hệ thống đáng lẽ phải cảnh cáo đến lần thứ mới trừng phạt chứ??
Thân thể trở nên cứng đờ, trong đầu mơ hồ hiện lên một tia điện quang màu xanh lam, giống như mãng xà mãnh liệt quằn quại, chờ đợi một kích trí mạng chém chết Từ Miểu.
Từ Miểu hất tay Ôn Thiển Thiển ra, liên tục lùi ra sau dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ấy.

“Chín ——”
Ôn Thiển Thiển nhìn Hứa Miểu bi thương, nói: “Miểu Miểu, cậu ghét tớ đến vậy sao?”
Đến mức bị đụng tới cũng thấy ghê tởm, không chịu nổi 1 giây.

Trái tim của Từ Miểu đau từng cơn âm ỉ, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, dường như tia sét dần dần dày đặc.

Một cảm giác đe dọa to lớn sinh ra, linh hồn cô bắt đầu trở nên run sợ.
Cô ý thức được, nếu như bị bổ trúng cô thật sự sẽ chết.

Hơn nữa còn bị đốt thành tro bụi, từ thân thể đến linh hồn không thứ nào trốn thoát được.

Chết hoàn toàn theo đúng nghĩa.

“Tám ——”
Bóng đen chết choc từng bước một tới gần, Ôn Thiển Thiển vẫn còn đau lòng, đợi Từ Miểu cho nàng đáp án, Thanh Ngư nghe được động tĩnh nhảy xuống xe, đi đến cạnh nhìn Từ Miểu bất an.

Nam Thiệu khoanh tay dựa vào xe, không vui: “Từ Miểu, vừa vừa phải phải th____ Cô đi đâu đấy?”
Từ Miểu xoay người lên xe bay, Thanh Ngư vội vàng theo vào trong.

Từ Miểu không nhìn cô bé, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Về nhà.”
Là thiếu phu nhân tương lai của Nam thị, giọng nói của cô đã được lưu trong cơ sở dữ liệu của Nam thị, xe nổi nghe lệnh lao vụt đi, biến mất trong bóng đêm.Đèn hậu loé lên như ngôi sao băng sáng nhất trong đêm tối.

Nam Thiệu không kịp nói hết câu: “……”
Đội trưởng ho nhẹ 1 tiếng, tất cả nhân viên đồng loạt cúi mặt giả vờ không biết gì.


Từ Miểu ngồi ở trên xe bay, mí mắt hơi khép, thần sắc hờ hững, Thanh Ngư ôm gấu bông lặng lẽ dựa vào tay cô, thầm nghĩ mình chọn đúng người rồi, vị tiểu thư này đến cả người thừa kế Nam thị cũng không để vào mắt, đi theo cô ấy, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đâu ai biết được, trái tim của Từ Miểu đang sắp nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe tiếng đếm ngược.

Đây là một phép thử táo bạo, cô nghĩ.

Mặc dù Nam Thiệu bị bỏ lại, anh ta cũng sẽ không ngốc đến mức đứng tại chỗ giương mắt nhìn.

Anh ta hẳn sẽ nhanh chóng lên xe ngựa cùng Ôn Thiển Thiển về nhà.

Trên thực tế, ngay khi Nam thiệu chuẩn bị lên xe, lời nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành đã vang lên.

Khi Ôn Thiển Thiển muốn muốn kéo nàng lên xe ngựa, lại kích hoạt đếm ngược giết người.

Vì vậy, cô đoán rằng chìa khóa để hoàn thành nhiệm vụ là Nam Thiệu cùng Ôn Thiển Thiển cùng nhau ngồi xe ngựa về nhà.

Cô không thể ngồi chiếc xe ngựa đó.
Hy vọng rằng việc đếm ngược sẽ dừng lại.

Tất cả những gì có thể làm bây giờ là cầu nguyện.

Vừa nãy, cô không muốn lãng phí thời gian cãi cọ với Ôn Thiển Thiển.


Vài giây ngắn ngủi đủ cho cô nói được bao nhiêu từ chứ? Chờ đến lúc thuyết phục được Ôn Thiển Thiển lên xe, có khi tia sét kia đã thiêu rụi cô rồi.

Nam Thiệu khó tin mà nhìn chiếc xe đang xa dần, nhìn xung quanh một vòng, không một ai dám ngẩng đầu: “ Cô ta có đem vị hôn phu này để vào mắt không thế? “
Ôn Thiển Thiển bị hai chữ “hôn phu” làm cho đau nhói, cô nắm chặt bàn tay bị Từ Miểu hất ra, đè nén nỗi chua xót trong lòng, cẩn thận an ủi: “Miêu Miểu hôm nay đã chịu nhiều thiệt thòi, anh đừng trách cô ấy nữa.

"
Nghĩ lại bàn tay nhuốm máu của Từ Miểu, Nam Thiệu hết giận một ít.

Không phải là không thể đi xe bay trên đảo, chỉ là đó là việc nhà giàu mới nổi mới làm.

Gia đình có truyền thống lâu đời sẽ dùng phương tiện giao thông có gia huy của gia tộc mình.

Chẳng lẽ ngồi chung xe với anh khiến cô khó chịu đến vậy? Đến mức thể diện mà cô coi trọng nhất cũng vứt bỏ được.

Nếu đã vậy sao không huỷ hôn đi?
Anh cười lạnh, gọi Ôn Thiển Thiển rồi quay người lên xe.

Cùng thời khắc đó, đồng hồ đếm ngược trong đầu Từ Miểu cũng vừa đếm đến “Một”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương