Kỳ Thù hít sâu một hơi rồi buông tay.
Lục Thừa Viễn gào lên khiến cậu cực mất hứng, nhưng cũng rất đúng lúc.
Trước mắt, yêu tà gây hại cho nhân gian kia còn chưa bắt được, sinh mạng của nhiều nữ tử cũng chưa biết ra sao, thậm chí cục diện này có thể nói là do lúc trước cậu trừ yêu bất thành.
Sư tôn còn hy sinh bản thân để dẫn yêu vật ra, Lục Thừa Viễn cũng đuổi theo yêu vật rất sát, còn cậu?
Cậu lại vô cớ gây rối với sư tôn.
Không thể như vậy được.
Cậu lui về sau nửa bước, khom người hành lễ với Cố Hàn Giang, lúc ngẩng lên, cả người đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm cẩn như trước: “Xin lỗi sư tôn, đệ tử thất thố, chờ đệ tử trừ được yêu vật này rồi sẽ bồi tội với sư tôn.”
Nói xong, cậu rút kiếm bên hông ra, nhưng vừa đi vài bước đã bị gọi lại.
Cố Hàn Giang bước đến trước mặt Kỳ Thù, lấy trong tay áo ra một khối ngọc trụy tinh xảo: “Thứ này có thể bảo vệ ngươi không bị ảo cảnh mê hoặc.”
Kỳ Thù không nhúc nhích.
Cậu thoáng nhìn ngọc trụy kia, sau đó lại nhìn sư tôn: “Thứ này cũng do sư tôn tự mình khắc sao?”
Cố Hàn Giang hơi dừng lại, rồi lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy con vẫn thích cái do sư tôn tự khắc hơn.” Kỳ Thù tháo ngọc trụy hình tiểu hồ ly vẫn luôn đeo bên hông xuống, trịnh trọng đặt vào tay Cố Hàn Giang.
Chạm vào đầu ngón tay mát lạnh của người kia, Cố Hàn Giang thậm chí còn hơi co rút ngón tay lại.
Kỳ Thù cảm nhận được, cậu khẽ cười rồi mới cầm lấy ngọc trụy trong tay Cố Hàn Giang: “Sư tôn cầm giúp đệ tử một lát, chờ đệ tử trừ yêu xong sẽ lấy lại.”
“Còn nữa…..” Cậu cầm ngọc trụy rồi ngẩng đầu cười như tiểu hồ ly, “Chờ yêu vật đền tội, con còn có lời muốn nói với sư tôn.”
Kỳ Thù có thể khẳng định, sư tôn không phải không có cảm giác gì với mình.
Chỉ là không ý thức được, hoặc không dám thừa nhận.
Nếu sư tôn không dám chủ động bước thêm một bước, vậy thì để cậu làm.
Theo đuổi người mà, không chủ động sao mà theo được?
Lại thêm một cơn cuồng phong nữa, bóng cây lay động, lá rụng bay tán loạn.
Tên áo đen nọ muốn nương theo cuồng phong mà bỏ chạy.
Lục Thừa Viễn vừa lãnh một đòn, nhất thời chống kiếm không đứng dậy nổi, chỉ có thể hét lên: "Đứng lại cho ta!"
Vừa dứt lời, một bóng người trực tiếp lướt qua hắn, mũi kiếm đang tiến đến áo bào của người áo đen.
Tạch ------
Người áo đen đột nhiên xoay người, hai tay hóa thành móng vuốt sắc bén, vững vàng bắt lấy kiếm của Kỳ Thù.
Những móng vuốt đó đầy vảy xanh, đầu ngón tay sắc bén có tia sáng lạnh.
Kỳ Thù nở nụ cười: "Quả nhiên là ngươi."

Cậu đã giao thủ với hắn ba ngày ba đêm, mỗi chiêu thức của hắn đều đã nhớ rõ.
“Lại là ngươi……”
Một giọng nói khàn khàn truyền ra dưới lớp áo choàng đen, Kỳ Thù cũng lười chào hỏi, hai người nhanh chóng lướt qua vài chiêu.
“Tuy ta rất tò mò làm sao ngươi có thể chạy thoát, nhưng trước mắt ta còn có chuyện quan trọng, không có thời gian dây dưa với ngươi.” Kỳ Thù từng bước ép sát, không cho đối phương thời gian thở dốc, “Vĩnh biệt.”
Theo giọng nói của cậu, kiếm quang tăng mạnh, kiếm khí xông thẳng vào mặt người áo đen, nháy mắt đã xé tung khăn che mặt dày nặng.
Một khuôn mặt nữ tử thanh tú nhưng trắng xám hiện ra.
Kỳ Thù đột ngột rút tay về, lưỡi kiếm gần như lướt qua mặt nữ tử nọ.
“Ngươi-------”
“Sao không tiếp tục?” Nữ tử tươi cười quỷ dị, “Khối thân thể này không giống kẻ lần trước ngươi gặp, nàng ta còn chưa chết.

Nếu ngươi giết ta, vậy sẽ không thể cứu người nữa.”
“Kỳ Thù, dừng tay!” Lục Thừa Viễn hô to, “Nữ tử này chỉ là bá tánh bình thường của thành Lăng Dương, đừng làm cô ấy bị thương.”
Kỳ Thù im lặng.
Một lúc sau, cậu hạ kiếm xuống: "Thảo nào thân thể của ngươi bị ta đánh nát mà vẫn còn sống.

Hóa ra là do chiếm hữu thân thể người khác mà hấp thu tinh khí."
Không những thế còn cố ý chọn những cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Kỳ Thù chán ghét nhíu mày: “Ngươi không ghê tởm à?”
“Sao lại ghê tởm được?” Nữ tử đột nhiên nghiêng người nói nhỏ vào tai Kỳ Thù, “Thì ra vị kia chính là sư tôn của ngươi, khó trách có thể khiến ngươi điên đảo như vậy.

Ngươi còn chưa thổ lộ với sư tôn phải không, có cần ta giúp ngươi không?”
Ánh mắt Kỳ Thù khẽ nhúc nhích.
Giao yêu này rất biết cách nhìn trộm nhân tâm, xem ảo cảnh nó tạo ra là biết.
Thấy cậu không nói lời nào, Giao yêu tưởng đã nắm thóp được cậu, cười càng càn rỡ: “Không dám? Sợ sư tôn ngươi ghê tởm ngươi sao? Quả vậy, lần đầu gặp ta cũng hoảng sợ.

Đường đường là đại đệ tử của Côn Luân kiếm phái, vẻ ngoài chính nghĩa lẫm nhiên, thế mà trong lòng lại ôm tâm tư xấu xa như vậy.”
Tay cầm kiếm của Kỳ Thù từ từ nắm chặt.
“Nhưng sư tôn ngươi không biết có lẽ cũng là chuyện tốt, lần trước hắn tiến vào ảo cảnh của ta, ta còn thấy ------"

“Nàng ta” còn chưa nói xong, sắc mặt bỗng biến đổi.
Một đạo chưởng phong đột nhiên đánh úp về phía Giao yêu, là Lục Thừa Viễn không biết đã vòng tới phía sau từ khi nào.

Một chưởng này không nghiêng không lệch đánh trúng ngực Giao yêu, “nàng ta” thổ huyết, ngã thẳng vào ngực Kỳ Thù.
Một làn khói đen thoát ra từ người nữ tử rồi nhanh chóng biến mất vào rừng cây.
Kỳ Thù: "..."
Lần thứ hai.
Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ cậu muốn đánh nhau với Lục Thừa Viễn như bây giờ.
“Ôi giời sao ngươi lại để cho hắn chạy thoát?” Lục Thừa Viễn hoàn toàn chưa phát giác ra, bước nhanh đi tới, lại còn than thở, “Ngươi không biết phối hợp với ta gì hết!”
Kỳ Thù hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Cậu đẩy nữ tử trong tay cho Lục Thừa Viễn, nói: "Hắn không chạy được, ta sẽ đuổi theo."
“Thế ta -------"
Lục Thừa Viễn còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Kỳ Thù ngắt lời: “Không được đi theo!”
Sau đó, thân hình cậu hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất trong rừng cây.
Kỳ Thù đuổi theo làn khói đen kia vào núi Vụ Ảnh.
Bóng cây rậm rạp, khói đen gần như hòa cùng với sương mù xung quanh.

Kỳ Thù ngự kiếm, dừng ở giữa rừng cây.
“Lăn ra đây.” Kỳ Thù lạnh lùng nói.
Đáp lại cậu là tiếng cười giễu cợt từ bốn phương tám hướng, có vẻ vô cùng quỷ dị trong rừng cây tối tăm: "Sao, muốn biết sư tôn của ngươi nghĩ gì? Đến cầu xin ta đi."
Sương mù dày đặc trước mặt đột nhiên tiêu tán một chút, trước mặt hiện ra một khoảng sân quen thuộc.
Lại chiêu này.
Kỳ Thù khẽ cười, không chút nghĩ ngợi bước nhanh vào.
Đi qua cánh cửa khép hờ, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, nhưng lần này, nó đã biến thành một hang động tối tăm.
Có lẽ là động phủ nơi Giao yêu kia tu luyện.
Ngọc trụy bên hông Kỳ Thù hơi phát sáng, cậu đưa tay vuốt nhẹ rồi mới bước về phía trước.

Trước mặt là một con đường thật dài.
Hai bên đường chất đầy tử thi, một số đã khô quắt hư thối, cũng có cả tử thi vừa chết không lâu.

Kỳ Thù nhìn lướt qua, cậu phát hiện giữa đám thi cốt này còn có cả nữ tử hôm qua gặp trên núi Vụ Ảnh.
Giờ nghĩ lại, có thể nữ tử lúc ấy đã chết vì bị Giao yêu hút khô tinh khí, sau đó hắn lại bám vào người cô để dụ Kỳ Thù tiến vào ảo cảnh.
Ánh mắt cậu trầm xuống, cũng không dừng lại lâu, đi thẳng vào sâu trong hang động.
Đi hết hành lang dài, phía trước có một hang động cao.

Dưới hang có một con suối chảy, trong hang nồng nặc mùi tanh khó chịu.
Kỳ Thù bước vào, một nữ tử ngơ ngác xuất hiện trước mặt cậu.
"Làm sao ngươi có thể..."
“Nàng ta” trông thấy ngọc trụy trên hông Kỳ Thù, vẻ mặt vặn vẹo: “Phá ảo cảnh, ngươi cho rằng làm vậy có thể đối phó với ta sao?”
“Đúng vậy.” Kỳ Thù nhún vai, “Lần trước ngươi đã tránh được một kiếp, lại bị trọng thương, nếu không cũng sẽ không liên tục bắt các nữ tử để thải âm bổ dương.

Giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, lợi thế duy nhất là ảo cảnh cũng đã bị phá, ngoan ngoãn nhận thua là được, hà tất cứ phải trì hoãn thời gian của ta.”
“Bổn tọa -------"
Giao yêu suýt nữa bị chọc giận, rồi lại bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, hắn cười lạnh: “Ngươi không thể giết ta, nếu giết ta, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết sư tôn mình nghĩ gì.

Ngươi đuổi theo ta, còn không phải muốn biết chuyện đó sao ------"
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Kỳ Thù đã lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo, lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt lên cổ Giao yêu.
Giọng nói của Kỳ Thù gần như ghé sát vào tai "nàng ta": "Xem ra ngươi không hiểu, ta đuổi theo, đương nhiên là vì vừa rồi ngươi vô lễ với sư tôn ta, là đồ đệ, ta nên thay sư tôn dạy bảo ngươi."
"Về phần suy nghĩ của sư tôn..."
Kỳ Thù cười nhẹ: "Trên đời này có rất nhiều cách để tìm ra chân tướng, tại sao ta lại cần ngươi phải nói cho ta biết, một tên súc sinh chỉ biết ẩn mình trong bóng tối để dò xét lòng người như ngươi?"
Cậu vừa nói, kiếm quang cũng tăng mạnh.

Giờ thần hồn của Giao yêu cực yếu ớt, không chịu nổi uy áp này, nó giãy dụa kịch liệt.
“Ngươi, ngươi dừng tay!” Giao yêu thét chói tai, “Nếu bây giờ giết ta, ngươi sẽ không bao giờ biết sư tôn của ngươi đang giấu ngươi chuyện gì, vậy ngươi có nhớ rõ ngày trước khi ngươi rời khỏi Côn Lôn ba năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Kỳ Thù giật mình.
Ngày trước khi rời Côn Luân...
Tất nhiên là cậu nhớ ngày hôm đó.
Hôm đó là sinh nhật cậu, cậu mang rượu tới Linh Hư động nơi sư tôn bế quan.


Sau đó bất tri bất giác uống say, lúc tỉnh lại, lại thấy mình đã ở trong phòng ngủ.
Về phần chuyện gì đã xảy ra ở giữa khoảng thời gian đó thì cậu hoàn toàn không có ký ức.
Kỳ Thù vốn dĩ không để tâm đến điều đó.
Tửu lượng cậu không tốt, không nhớ được chuyện khi say rượu là hết sức bình thường.

Còn tại sao mình lại ở trong phòng ngủ, cậu cũng chỉ cho là lúc say tự mình đi về.
Nhưng vì sao súc sinh này bỗng nhắc tới chuyện này?
Chẳng lẽ hôm đó…..đã xảy ra chuyện gì sao?
Kỳ Thù không nghĩ nữa, hừ lạnh một tiếng: “Chết đến nơi rồi còn hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ ta sẽ tin ngươi? Ngươi nhìn trộm suy nghĩ của người khác nhiều như vậy, xem hiểu chắc?”
“Đúng, ta không hiểu.” Giao yêu nói, “Nhưng thứ khiến ta không hiểu là vì sao hắn phải phong ấn trí nhớ của ngươi……”
Kỳ Thù nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ta không hiểu vì sao hắn phải phong ấn trí nhớ của ngươi.” Giao yêu không nhanh không chậm nói, “Cũng như ta không hiểu, vì sao cái gì hắn cũng đã biết mà vẫn làm bộ như hoàn toàn không biết gì, coi ngươi như con khỉ diễn xiếc.”
“…….Kỳ sư huynh, không bằng ngươi nói cho ta, đến cùng là tại sao?”
Đầu óc Kỳ Thù bỗng trống rỗng.
Trong lúc cậu ngây người, một làn khói đen yên lặng không tiếng động bay ra ngoài từ ống tay áo của nữ tử.

Khói đen đó bay tới cửa động đột nhiên bị kiếm quang bên ngoài đánh trúng.
Oanh một tiếng.
Khói đen tan sạch sẽ.
Nơi xa kia, Cố Hàn Giang xuất hiện giữa bóng kiếm.
Kỳ Thù còn đang ôm nữ tử đã mất ý thức kia, cậu ngơ ngẩn nhìn Cố Hàn Giang, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nói sao.
Sư tôn tới đây lúc nào vậy?
Người…..đã nghe hết những lời Giao yêu vừa nói sao?
Kỳ Thù ngập ngừng một chút, thấp giọng hỏi: “Sư tôn, hắn gạt con phải không?”
Cố Hàn Giang không đáp, chỉ nhìn đi chỗ khác.
Giọng Lục Thừa Viễn không biết truyền tới từ nơi nào của sơn động: “Tiên Tôn, đã tìm thấy người rồi, có mấy người còn sống!”
“Đưa người trở về.” Cố Hàn Giang thấp giọng dặn dò, “Còn những thi thể ở cửa động cũng khâm liệm rồi mang về cho cha mẹ của họ.”
Nói xong, hắn không nhìn Kỳ Thù nữa, xoay người rời khỏi sơn động.
Không hiểu vì sao, nhìn từ phía sau, Kỳ Thù bỗng cảm thấy như hắn đang vội vàng bỏ chạy.
Kỳ Thù: "..."
Lời tác giả: Sư tôn: chuồn thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương