Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?
-
Chương 45
Thành Vương chướng mắt Vũ Vương, mà Vũ Vương cũng không ưa ông ta chút nào. Hai người này khinh bỉ lẫn nhau.
Vũ Vương là mỹ nhiêm công* có tiếng, Thành Vương mắng ông ta là cái gối thêu hoa tiểu bạch kiểm, Thành Vương là tướng quân uy dũng, lại bị Vũ Vương cho là đồ quê mùa.
(*Mỹ nhiêm công là ông chú râu đẹp =)))
Hơn nữa đối với Diêu phu nhân mẹ đẻ Hi Trì —— tình cảm của Vũ Vương và Thành Vương dành cho nàng cũng không giống nhau.
Trong mắt Vũ Vương, Diêu phu nhân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đã cưới về nhà đương nhiên phải ra sức hầu hạ chiếu cố. Danh hoa cần đặt vào nhà ấm tỉ mỉ chăm sóc, cho nên sau khi thành hôn Vũ Vương đối với nàng cẩn thận chu đáo vạn phần.
Còn trong mắt Thành Vương, Diêu phu nhân tất nhiên là xinh đẹp nhưng quá kiều quý ủy mị. Ông ta luôn không rõ lý do vì sao nàng cứ động một chút là tức giận, cho dù mình không gây ra lỗi gì, đối phương vẫn cứ bất thình lình lạnh mặt. Ngày trước Diêu phu nhân đưa thư hòa ly muốn bỏ Thành Vương, tuy ông ta đã đáp ứng nhưng mãi mãi không thể hiểu nổi.1
Thành Vương tuyệt đối không cho phép Hi Trì gọi Vũ Vương là "cha", cũng không muốn y qua lại với Vũ Vương. Nếu một ngày nào đó Hi Trì chạy theo Vũ Vương về Tây Nam, nhất định Thành Vương sẽ uống một lu giấm bự.
Trước mắt con trai nhà mình đi đâu không thấy, Thành Vương phải sang phủ Vũ Vương một chuyến.
Sau khi Hi Trì về nhà định bụng phải nghỉ ngơi cả ngày, vừa thuận miệng hỏi Thành Vương đi đâu, Tiểu Cảnh đứng một bên đã lau mồ hôi một trận: "Công tử, cuối cùng ngài cũng về rồi, Thành Vương điện hạ cho rằng ngài đi sang phủ Vũ Vương chơi, vừa chạy sang đó."
Hi Trì híp mắt: "Cái gì?" Y căn bản không kịp nghỉ ngơi đã phải ra lệnh: "Chuẩn bị kiệu."
Vũ Vương và Thành Vương tính tình đều nóng nảy, Hi Trì lo lắng bọn họ nói hai câu không hợp sẽ lao vào đánh nhau.
Vũ Vương không cần lên triều, so sánh với trọng thần triều đình như Thành Vương, công việc của ông ta không nhiều lắm. Thế nhưng mỗi ngày vẫn phải có giờ làm việc và nghỉ ngơi cố định, lúc này Vũ Vương đang xử lý đống công văn từ Tây Nam ra roi thúc ngựa đưa tới Kinh thành.
Buổi sáng giải quyết công việc xong, buổi chiều có thể mời vài người bạn đến nhà ngâm thơ đối chữ.
Nhưng mà thời gian thanh nhàn tự tại ngày hôm nay đã bị Thành Vương phá vỡ.
Thời điểm bọn hạ nhân vào thông báo ông ta còn không tin lắm: "Thành Vương? Hi Vĩnh?"
Hạ nhân gật đầu: "Đúng là hắn."
Vũ Vương không muốn gặp chút nào: "Không tiếp, nói bổn vương không có trong phủ."
Khoảng nửa khắc sau Thành Vương đã trực tiếp xông vào: "Con trai ta có ở chỗ ngươi không? Từ hôm qua đến giờ không thấy đâu nữa."
Vũ Vương nói: "Không thấy A Trì? Ngươi làm cha cái kiểu gì thế? Tối hôm qua không thấy hôm nay mới đi tìm?"
Hi Trì tiến vào cửa đúng lúc hai người đang cãi cọ hăng nhất, thấy không phải thời cơ tốt, Hi Trì quyết định đứng ngoài cửa chờ, muốn tìm thời điểm thích hợp hơn rồi vào trong.
Thành Vương nói năng hùng hồn: "Chúng ta cùng họ Hi, nó là con trai ruột của ta, ta là người thân nhất."
Vũ Vương nhịn không được cười nhạo: "Thời gian ngươi ở chung với A Trì hình như chưa được bao lâu? Nghiêm túc tính lên còn không dài bằng thời gian ta ở cùng nó. Ngày còn nhỏ là ta dạy nó võ công, ngươi dạy cho nó được cái gì? Thân làm phụ vương ngươi làm được cái gì rồi? Chỉ sinh mà không dưỡng, thế cũng đòi làm nam tử hán đại trượng phu."
Thành Vương nghẹn tức đến đỏ bừng mặt: "Lão tử không chăm sóc được là vì Diêu gia không chịu thả người, lão tử bị Diêu gia che mắt nhiều năm như vậy, không biết đến sự tồn tại của nó."
"Nếu ngươi là bậc phụ thân đáng tin cậy, chẳng lẽ phu nhân lại tiếc rẻ giao A Trì cho ngươi sao? Vì sao phu nhân hòa ly với ngươi? Còn không phải do ngươi quá hoang đường sao," Vũ Vương châm chọc, "Cho dù có giao A Trì ra, có khi ngươi còn nuôi không nổi đấy nhỉ?"
"Nói hươu nói vượn, ngươi nhìn Hi Tu Viễn con ta xem, do Hi gia nuôi lớn, nhân phẩm chính trực chiến công hiển hách. Nếu A Trì lớn lên ở Hi gia nhất định cũng giống như Tu Viễn."
Vũ Vương cười lạnh: "Đúng rồi, ta còn quên mất ngươi có một đứa thứ trưởng tử chèn ép A Trì, cho nên người trong Kinh thành chỉ biết Hi gia có Hi Tu Viễn, mà không biết đến đích tử là Hi Trì. Lần trước đám người Sâm Vương thế tử ức hiếp A Trì chẳng lẽ không phải do lỗi của phụ vương ngươi sao? Mượn một trăm lá gan bọn họ có dám bắt nạt Hi Tu Viễn như thế không? Cuối cùng vẫn là Hoàng thượng đứng ra thu thập cục diện, ngươi làm phụ thân lúc đó đang làm gì?"
Thành Vương bị Vũ Vương nói cho mặt đỏ tía tai, dù biết đúng là bản thân mình không đúng, nhưng ông ta cũng sẽ không thừa nhận: "A Trì và ca ca nó huynh đệ tình thâm, nó còn chưa ngại, ngươi cần gì phải ở đây châm ngòi ly gián?"
"Thế thì sao?" Vũ Vương vuốt chòm râu, nhìn Thành Vương đầy mỉa mai, "Vì A Trì rộng lượng, chỉ nhớ ân tình không ghi tội nợ mà ngươi có thể xem nhẹ? Để ta đoán xem, sau này chắc A Trì sẽ không ở lại Kinh thành đâu nhỉ? Vì sao nó không cần cái ghế thế tử nhà ngươi, ngươi đã từng suy nghĩ bao giờ chưa?"
Thành Vương cả giận: "Ngươi nói xem."
"Bởi vì nó chưa bao giờ xem Hi phủ là nhà. Từ nhỏ Hi Tu Viễn hầu hạ bên cạnh ngươi, A Trì sau mười tám tuổi mới hồi kinh, lấy nhân phẩm của nó, nó sẽ đi tranh đoạt vị trí thế tử với Hi Tu Viễn sao?" Vũ Vương nói, "Tốt nhất là nó sẽ rời đi. Nhưng mà, Hi gia không phải nhà, nó cũng không mang họ Diêu hay họ Thiết, sau này nó có thể đi đâu? Chỉ có thể bôn ba khắp chốn bốn bể là nhà."
Thành Vương trầm mặc: "Hi gia sẽ giữ nó lại, nó là con ruột ta, Tu Viễn không tranh giành với nó, ngươi không biết chuyện trong nhà chúng ta."
Vũ Vương nói: "Ta không rõ lắm quan hệ giữa ngươi và Hi Tu Viễn, nhưng ta biết rõ tính A Trì. Từ nhỏ nó đã ăn không ít khổ, nếu ngươi thật sự muốn đền bù, từ nay về sau phải cẩn thận đối đãi, nếu cứ không quan tâm, không chú ý đến cảm nhận của nó, sớm muộn gì nó cũng giống phu nhân chạy khỏi Kinh thành, rời bỏ ngươi."5
Nguyên nhân nhiều năm như vậy Thành Vương không cưới vương phi kỳ thật không ít, nhưng có lẽ ông ta sẽ không thừa nhận mình thật lòng yêu Diêu phu nhân. Nàng là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, tài hoa và dung mạo đều nhất đẳng, đáng tiếc Thành Vương không có phúc phận này, tính tình cẩu thả nhưng không tự biết, dẫn tới kết cục đường ai nấy đi.
Hi Trì lấy quạt gõ gõ cửa: "Con vào được không."
Thành Vương tức khắc nổi giận: "Quả nhiên ngươi giấu A Trì ở chỗ này! Vừa rồi còn dám nói dối là không có!"
Vũ Vương vô cùng kinh ngạc: "A Trì, con vừa đi đâu?"
Hi Trì đẩy cửa tiến vào: "Đêm qua con cùng một huynh đệ ra ngoài uống rượu, bởi vì quá say nên phải ngủ lại nhà hắn, hôm nay trở về nghe nói phụ vương sang chỗ nghĩa phụ nên qua xem sao."
Sắc mặt Thành Vương sắp không nhịn được: "Khụ, ta cho rằng con đang ở chỗ hắn."
Hi Trì cười nhìn Vũ Vương: "Nghĩa phụ, tùy tiện quấy rầy, cha không giận chứ? Ngày hôm qua con sang nhà bằng hữu lấy được hai vò rượu ngon, trở về sẽ đưa cha bồi tội."
Vũ Vương hừ lạnh một tiếng: "Con đoán xem?"
Hi Trì nói tiếp: "Lúc trước tìm được một đôi vòng đồi mồi nạm vàng khảm ngọc, vẫn luôn giữ ở Lật Nam. Ngày sinh nhật mẫu thân để con phái người đưa sang Tây Nam Vũ Vương phủ, nói là do nghĩa phụ chuẩn bị, phân ưu cho nghĩa phụ mỗi năm đều không biết phải tặng gì cho mẫu thân."
"Thế này còn tạm." Vũ Vương ghét bỏ liếc nhìn Thành Vương, "Người nào đó đến phủ bổn vương náo loạn ầm ĩ, thật không thanh tịnh nổi, tiễn khách."
Cơn giận trong lòng Thành Vương không có chỗ xả, dù sao đây cũng là phủ Vũ Vương không tiện ồn ào, ông ta bèn kéo tay Hi Trì: "Con trai, chúng ta đi."
Hi Trì quay đầu lại nhìn Vũ Vương đầy tạ lỗi.
Vũ Vương gật đầu.
Sau khi ra cửa Thành Vương mới nói: "Hôm nay lão tử bị hắn dạy đời một trận, trong lòng đúng là không phục."
Hi Trì bất đắc dĩ cười: "Phụ vương, lần này là do cha chủ động tới cửa khiêu khích, cha đừng tức giận hại thân."
Chuyện làm Thành Vương tức giận chính là, lời của Vũ Vương hình như cũng có vài phần đúng. Cẩn thận nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình thật không phải một người cha xứng chức.
Làm khó cho Hi Trì tính tình tốt nên chưa bao giờ oán trách mình. Cho dù mười mấy năm không gặp vẫn xem ông ta là cha ruột đối đãi tôn kính, với Hi Tu Viễn cũng vui vẻ ở chung, cực kỳ bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Nhưng đổi lại là người khác —— kiểu gì cũng phải có khúc mắc đúng không?
Phụ vương thân là quyền thần, mười mấy năm trời không mang mình về nhà nhận tổ quy tông, đến ngày trở lại trong nhà lại có một ca ca xa lạ, vị đại ca này còn ưu tú hoàn mỹ, ai ai cũng chỉ biết đến hắn chứ không nhận ra mình.
Thành Vương nói: "Phụ vương và đại ca con...... Chúng ta chưa từng chăm sóc tốt cho con. A Trì, Hi gia là nhà con, con luôn có nhà để về, Hi gia tính ra còn thân thiết hơn Diêu gia hay Thiết gia, con muốn gì phụ vương đều có thể cho con."
"Con muốn gì phụ vương cũng đáp ứng sao?" Hi Trì cười nói, "Sao con cứ có cảm giác cha đang dỗ con như dỗ con nít thế."
"Phụ vương nói nghiêm túc." Thành Vương thề thốt bảo đảm, "Tuyệt đối nghiêm túc."
Hi Trì ngẫm nghĩ: "Con không muốn nối dõi tông đường."
"Nói cái rắm gì đấy!" Thành Vương nói, "Vì sao lại có ý nghĩ hoang đường như vậy?"1
Hi Trì liếc ông ta một cái: "Vừa rồi cha còn nói con muốn cái gì sẽ cho cái đó mà."
Thành Vương nói: "Chuyện này đương nhiên không được, hầy, hôn sự của con luôn là vấn đề, có phải Hoàng thượng đã quên luôn chuyện này rồi không? Nay mai cha phải tiếp tục nhắc nhở, có lẽ hắn già rồi không nhớ nổi chuyện gì nữa."
Hi Trì ho khan một tiếng: "Hoàng Thượng còn chưa đến ba mươi đâu."1
Thành Vương khổ sở trong lòng: "Phụ vương cảm thấy Hoàng thượng cứ như lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, cặp mắt hắn đảo qua một vòng không có đại thần nào thoải mái nổi. Con xem hắn tại vị mấy năm nay, bình một lần đại nạn binh hoả, tước quyền hai vị hoàng thúc công cao chấn chủ, bây giờ còn thi hành tân chính. Thủ đoạn lôi đình kiểu này có chỗ nào giống một Hoàng đế trẻ tuổi."
"Phụ vương cảm thấy Hoàng thượng được không? Nếu có đứa con trai như Hoàng thượng thì thế nào?"1
"Con đừng nói lung tung." Thành Vương hung hăng vỗ lên vai Hi Trì một cái, "Ta làm sao dám. Hai anh em các con có một nửa lòng dạ của Hoàng thượng ta lập tức đốt hương bái Bồ Tát rồi."
Hi Trì nói: "Tối nay con sang nhà đại ca dùng bữa, không về nhà đâu."
Thành Vương bị Vũ Vương mắng đến cả ngày không có tinh thần, ủ rũ cụp đuôi trở về, trước khi rời đi còn nói với Hi Trì: "Nếu con thật sự không muốn nối dõi tông đường, phụ vương cũng không trách con. Chỉ là, nếu thân thể không thoải mái thì phải đi xem đại phu, phụ vương sẽ chỉ vài cách hay cho."
Hi Trì trầm mặc: "Con không có bệnh kín gì cả."
Thành Vương không tin lời Hi Trì.
Công tử thế gia ai cũng có nha hoàn thông phòng, trước khi kết hôn nhất định đã từng trải qua tình sự. Có vài cậu ấm dùng người trong nhà không đủ, còn đi cả thanh lâu phong lưu.
Người đứng đắn như Hi Tu Viễn, tuy giữ mình trong sạch không dạo thanh lâu, nhưng vẫn giống những người khác từng có nha hoàn chiếu cố.
Hi Trì thì sao? Bên người chỉ có một mình Tiểu Cảnh, thậm chí Tiểu Cảnh còn biết chơi hơn y, tới vương phủ không bao lâu đã kịp thông đồng với đầu bếp nữ xinh đẹp. Thanh lâu gì đó y càng không đi, cả ngày chỉ lui tới với một đám thư sinh.
Thành Vương nhìn thân thể mảnh mai của Hi Trì, nghĩ không chừng đúng là y có bệnh khó nói. Bằng không có nam tử trẻ tuổi nào lại thanh tâm quả dục như thế?
Kẻ thanh tâm quả dục giống Hi Trì chỉ sợ còn mỗi cái vị không nạp phi lập hậu trong cung kia mà thôi.
Sau khi bị Thành Vương hiểu lầm Hi Trì cũng không đi giải thích, nếu nói rõ ra không chừng Thành Vương nửa đêm sẽ đuổi y ra khỏi nhà.
Hi Trì định thương nghị chuyện này với Hi Tu Viễn trước một phen.
Tuy những người khác đều cho rằng Hi Trì và Hi Tu Viễn hẳn phải có chỗ ngăn cách, nhắc đến lợi ích trên cơ bản sẽ tranh chấp nhau, nhưng thực tế cả hai người đều tự lùi một bước, không phải huynh đệ ruột thịt mà lại hòa hợp dễ ở chung hơn nhiều cặp huynh đệ bình thường.
Đêm thu yên tĩnh, trong gió dường như mang theo hương hoa quế thơm, Hi Trì và Hi Tu Viễn ngồi đối diện nhau trong hoa viên uống rượu ngắm trăng.
Hi Trì thuật lại đơn giản chuyện hôm nay cho Hi Tu Viễn nghe, cũng hỏi đối phương những chuyện đã trải qua bên ngoài.
Hi Tu Viễn cười nói: "Coi như cửu tử nhất sinh, một buổi tối ba lần gặp thích khách. Cũng may cuối cùng bình an trở về, không cô phụ kỳ vọng Hoàng thượng dành cho ta."
Hi Trì hỏi: "Đại ca, huynh cảm thấy Hoàng Thượng thế nào?"
"Hoàng Thượng anh minh thần võ, ta rất kính ngưỡng." Hi Tu Viễn không che giấu lòng trung thành đối với Đế vương, "Làm thủ hạ một Hoàng đế như vậy ta mới có thể gây dựng một phen sự nghiệp, ngựa tốt cũng phải có Bá Nhạc mới được."
Hi Trì uống một ngụm rượu nho thanh ngọt, vành tai chậm rãi đỏ lên: "Ý ta không phải như vậy, ta chỉ muốn hỏi nếu kết làm bạn lữ với Hoàng thượng sẽ như thế nào."
"Đáng tiếc chúng ta không có muội muội." Hi Tu Viễn lắc đầu, "Mà cho dù có thì chỉ sợ Hoàng thượng cũng không cần, hắn căn bản không gần tửu sắc."
Hi Tu Viễn cố tình đè thấp giọng, ghé sát vào tai Hi Trì nói nhỏ: "Rất nhiều đại thần cho rằng Hoàng Thượng có bệnh khó nói, không lên được."
Hi Trì vừa uống ngụm rượu vào đã ho khan một tiếng.1
Hi Tu Viễn vội lấy khăn cho y: "Làm sao? Kinh ngạc đến thế à?"
Đã tự mình trải nghiệm, Hi Trì chỉ muốn nói Hoàng thượng không có bệnh kín gì cả, hơn nữa còn lên rất khí thế. Mỗi lần nửa canh giờ, một đêm ba bốn lần không thành vấn đề.
Cho tới bây giờ, nơi nào đó trong thân thể Hi Trì vẫn có cảm giác không thích ứng rất mãnh liệt.
Hi Trì nói: "Đại ca, ta có một chuyện muốn nói với huynh."
Hi Tu Viễn uống một ngụm rượu: "Giữa chúng ta có gì mà không thể nói. Đệ gặp phiền toái gì sao? Để đại ca giúp đệ."
Hi Trì nói: "Đêm hôm qua Hoàng thượng nói, hắn muốn thành thân với ta, muốn ta trở thành Hoàng hậu."
Lần này đổi thành Hi Tu Viễn phun rượu ra ngoài.
"Khụ khụ...... Khụ khụ...... Đệ đang nói linh tinh gì thế?" Hi Tu Viễn nhìn Hi Trì như nhìn đồ mất trí, "Đừng đùa giỡn kiểu này với đại ca, không được lấy Hoàng thượng ra đùa đâu."
Hi Trì nói: "Ta không đùa giỡn."
Hi Tu Viễn lại rót một chén rượu, một hơi cạn sạch.
Một lát sau hắn mới hỏi: "Phụ vương biết chuyện này chưa?"
Hi Trì lắc đầu.
Hi Tu Viễn lại hỏi: "Đệ nghĩ thế nào?"
"Ta rất thích Hoàng Thượng, kính ngưỡng của ta đối với hắn còn sâu sắc hơn huynh." Hi Trì nói, "Ta muốn ở lại bên hắn."
Hi Tu Viễn gật đầu: "Phụ vương chắc sẽ đồng ý thôi, chúng ta sẽ từ từ nói, để đại ca giúp đệ."
Vũ Vương là mỹ nhiêm công* có tiếng, Thành Vương mắng ông ta là cái gối thêu hoa tiểu bạch kiểm, Thành Vương là tướng quân uy dũng, lại bị Vũ Vương cho là đồ quê mùa.
(*Mỹ nhiêm công là ông chú râu đẹp =)))
Hơn nữa đối với Diêu phu nhân mẹ đẻ Hi Trì —— tình cảm của Vũ Vương và Thành Vương dành cho nàng cũng không giống nhau.
Trong mắt Vũ Vương, Diêu phu nhân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đã cưới về nhà đương nhiên phải ra sức hầu hạ chiếu cố. Danh hoa cần đặt vào nhà ấm tỉ mỉ chăm sóc, cho nên sau khi thành hôn Vũ Vương đối với nàng cẩn thận chu đáo vạn phần.
Còn trong mắt Thành Vương, Diêu phu nhân tất nhiên là xinh đẹp nhưng quá kiều quý ủy mị. Ông ta luôn không rõ lý do vì sao nàng cứ động một chút là tức giận, cho dù mình không gây ra lỗi gì, đối phương vẫn cứ bất thình lình lạnh mặt. Ngày trước Diêu phu nhân đưa thư hòa ly muốn bỏ Thành Vương, tuy ông ta đã đáp ứng nhưng mãi mãi không thể hiểu nổi.1
Thành Vương tuyệt đối không cho phép Hi Trì gọi Vũ Vương là "cha", cũng không muốn y qua lại với Vũ Vương. Nếu một ngày nào đó Hi Trì chạy theo Vũ Vương về Tây Nam, nhất định Thành Vương sẽ uống một lu giấm bự.
Trước mắt con trai nhà mình đi đâu không thấy, Thành Vương phải sang phủ Vũ Vương một chuyến.
Sau khi Hi Trì về nhà định bụng phải nghỉ ngơi cả ngày, vừa thuận miệng hỏi Thành Vương đi đâu, Tiểu Cảnh đứng một bên đã lau mồ hôi một trận: "Công tử, cuối cùng ngài cũng về rồi, Thành Vương điện hạ cho rằng ngài đi sang phủ Vũ Vương chơi, vừa chạy sang đó."
Hi Trì híp mắt: "Cái gì?" Y căn bản không kịp nghỉ ngơi đã phải ra lệnh: "Chuẩn bị kiệu."
Vũ Vương và Thành Vương tính tình đều nóng nảy, Hi Trì lo lắng bọn họ nói hai câu không hợp sẽ lao vào đánh nhau.
Vũ Vương không cần lên triều, so sánh với trọng thần triều đình như Thành Vương, công việc của ông ta không nhiều lắm. Thế nhưng mỗi ngày vẫn phải có giờ làm việc và nghỉ ngơi cố định, lúc này Vũ Vương đang xử lý đống công văn từ Tây Nam ra roi thúc ngựa đưa tới Kinh thành.
Buổi sáng giải quyết công việc xong, buổi chiều có thể mời vài người bạn đến nhà ngâm thơ đối chữ.
Nhưng mà thời gian thanh nhàn tự tại ngày hôm nay đã bị Thành Vương phá vỡ.
Thời điểm bọn hạ nhân vào thông báo ông ta còn không tin lắm: "Thành Vương? Hi Vĩnh?"
Hạ nhân gật đầu: "Đúng là hắn."
Vũ Vương không muốn gặp chút nào: "Không tiếp, nói bổn vương không có trong phủ."
Khoảng nửa khắc sau Thành Vương đã trực tiếp xông vào: "Con trai ta có ở chỗ ngươi không? Từ hôm qua đến giờ không thấy đâu nữa."
Vũ Vương nói: "Không thấy A Trì? Ngươi làm cha cái kiểu gì thế? Tối hôm qua không thấy hôm nay mới đi tìm?"
Hi Trì tiến vào cửa đúng lúc hai người đang cãi cọ hăng nhất, thấy không phải thời cơ tốt, Hi Trì quyết định đứng ngoài cửa chờ, muốn tìm thời điểm thích hợp hơn rồi vào trong.
Thành Vương nói năng hùng hồn: "Chúng ta cùng họ Hi, nó là con trai ruột của ta, ta là người thân nhất."
Vũ Vương nhịn không được cười nhạo: "Thời gian ngươi ở chung với A Trì hình như chưa được bao lâu? Nghiêm túc tính lên còn không dài bằng thời gian ta ở cùng nó. Ngày còn nhỏ là ta dạy nó võ công, ngươi dạy cho nó được cái gì? Thân làm phụ vương ngươi làm được cái gì rồi? Chỉ sinh mà không dưỡng, thế cũng đòi làm nam tử hán đại trượng phu."
Thành Vương nghẹn tức đến đỏ bừng mặt: "Lão tử không chăm sóc được là vì Diêu gia không chịu thả người, lão tử bị Diêu gia che mắt nhiều năm như vậy, không biết đến sự tồn tại của nó."
"Nếu ngươi là bậc phụ thân đáng tin cậy, chẳng lẽ phu nhân lại tiếc rẻ giao A Trì cho ngươi sao? Vì sao phu nhân hòa ly với ngươi? Còn không phải do ngươi quá hoang đường sao," Vũ Vương châm chọc, "Cho dù có giao A Trì ra, có khi ngươi còn nuôi không nổi đấy nhỉ?"
"Nói hươu nói vượn, ngươi nhìn Hi Tu Viễn con ta xem, do Hi gia nuôi lớn, nhân phẩm chính trực chiến công hiển hách. Nếu A Trì lớn lên ở Hi gia nhất định cũng giống như Tu Viễn."
Vũ Vương cười lạnh: "Đúng rồi, ta còn quên mất ngươi có một đứa thứ trưởng tử chèn ép A Trì, cho nên người trong Kinh thành chỉ biết Hi gia có Hi Tu Viễn, mà không biết đến đích tử là Hi Trì. Lần trước đám người Sâm Vương thế tử ức hiếp A Trì chẳng lẽ không phải do lỗi của phụ vương ngươi sao? Mượn một trăm lá gan bọn họ có dám bắt nạt Hi Tu Viễn như thế không? Cuối cùng vẫn là Hoàng thượng đứng ra thu thập cục diện, ngươi làm phụ thân lúc đó đang làm gì?"
Thành Vương bị Vũ Vương nói cho mặt đỏ tía tai, dù biết đúng là bản thân mình không đúng, nhưng ông ta cũng sẽ không thừa nhận: "A Trì và ca ca nó huynh đệ tình thâm, nó còn chưa ngại, ngươi cần gì phải ở đây châm ngòi ly gián?"
"Thế thì sao?" Vũ Vương vuốt chòm râu, nhìn Thành Vương đầy mỉa mai, "Vì A Trì rộng lượng, chỉ nhớ ân tình không ghi tội nợ mà ngươi có thể xem nhẹ? Để ta đoán xem, sau này chắc A Trì sẽ không ở lại Kinh thành đâu nhỉ? Vì sao nó không cần cái ghế thế tử nhà ngươi, ngươi đã từng suy nghĩ bao giờ chưa?"
Thành Vương cả giận: "Ngươi nói xem."
"Bởi vì nó chưa bao giờ xem Hi phủ là nhà. Từ nhỏ Hi Tu Viễn hầu hạ bên cạnh ngươi, A Trì sau mười tám tuổi mới hồi kinh, lấy nhân phẩm của nó, nó sẽ đi tranh đoạt vị trí thế tử với Hi Tu Viễn sao?" Vũ Vương nói, "Tốt nhất là nó sẽ rời đi. Nhưng mà, Hi gia không phải nhà, nó cũng không mang họ Diêu hay họ Thiết, sau này nó có thể đi đâu? Chỉ có thể bôn ba khắp chốn bốn bể là nhà."
Thành Vương trầm mặc: "Hi gia sẽ giữ nó lại, nó là con ruột ta, Tu Viễn không tranh giành với nó, ngươi không biết chuyện trong nhà chúng ta."
Vũ Vương nói: "Ta không rõ lắm quan hệ giữa ngươi và Hi Tu Viễn, nhưng ta biết rõ tính A Trì. Từ nhỏ nó đã ăn không ít khổ, nếu ngươi thật sự muốn đền bù, từ nay về sau phải cẩn thận đối đãi, nếu cứ không quan tâm, không chú ý đến cảm nhận của nó, sớm muộn gì nó cũng giống phu nhân chạy khỏi Kinh thành, rời bỏ ngươi."5
Nguyên nhân nhiều năm như vậy Thành Vương không cưới vương phi kỳ thật không ít, nhưng có lẽ ông ta sẽ không thừa nhận mình thật lòng yêu Diêu phu nhân. Nàng là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, tài hoa và dung mạo đều nhất đẳng, đáng tiếc Thành Vương không có phúc phận này, tính tình cẩu thả nhưng không tự biết, dẫn tới kết cục đường ai nấy đi.
Hi Trì lấy quạt gõ gõ cửa: "Con vào được không."
Thành Vương tức khắc nổi giận: "Quả nhiên ngươi giấu A Trì ở chỗ này! Vừa rồi còn dám nói dối là không có!"
Vũ Vương vô cùng kinh ngạc: "A Trì, con vừa đi đâu?"
Hi Trì đẩy cửa tiến vào: "Đêm qua con cùng một huynh đệ ra ngoài uống rượu, bởi vì quá say nên phải ngủ lại nhà hắn, hôm nay trở về nghe nói phụ vương sang chỗ nghĩa phụ nên qua xem sao."
Sắc mặt Thành Vương sắp không nhịn được: "Khụ, ta cho rằng con đang ở chỗ hắn."
Hi Trì cười nhìn Vũ Vương: "Nghĩa phụ, tùy tiện quấy rầy, cha không giận chứ? Ngày hôm qua con sang nhà bằng hữu lấy được hai vò rượu ngon, trở về sẽ đưa cha bồi tội."
Vũ Vương hừ lạnh một tiếng: "Con đoán xem?"
Hi Trì nói tiếp: "Lúc trước tìm được một đôi vòng đồi mồi nạm vàng khảm ngọc, vẫn luôn giữ ở Lật Nam. Ngày sinh nhật mẫu thân để con phái người đưa sang Tây Nam Vũ Vương phủ, nói là do nghĩa phụ chuẩn bị, phân ưu cho nghĩa phụ mỗi năm đều không biết phải tặng gì cho mẫu thân."
"Thế này còn tạm." Vũ Vương ghét bỏ liếc nhìn Thành Vương, "Người nào đó đến phủ bổn vương náo loạn ầm ĩ, thật không thanh tịnh nổi, tiễn khách."
Cơn giận trong lòng Thành Vương không có chỗ xả, dù sao đây cũng là phủ Vũ Vương không tiện ồn ào, ông ta bèn kéo tay Hi Trì: "Con trai, chúng ta đi."
Hi Trì quay đầu lại nhìn Vũ Vương đầy tạ lỗi.
Vũ Vương gật đầu.
Sau khi ra cửa Thành Vương mới nói: "Hôm nay lão tử bị hắn dạy đời một trận, trong lòng đúng là không phục."
Hi Trì bất đắc dĩ cười: "Phụ vương, lần này là do cha chủ động tới cửa khiêu khích, cha đừng tức giận hại thân."
Chuyện làm Thành Vương tức giận chính là, lời của Vũ Vương hình như cũng có vài phần đúng. Cẩn thận nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình thật không phải một người cha xứng chức.
Làm khó cho Hi Trì tính tình tốt nên chưa bao giờ oán trách mình. Cho dù mười mấy năm không gặp vẫn xem ông ta là cha ruột đối đãi tôn kính, với Hi Tu Viễn cũng vui vẻ ở chung, cực kỳ bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Nhưng đổi lại là người khác —— kiểu gì cũng phải có khúc mắc đúng không?
Phụ vương thân là quyền thần, mười mấy năm trời không mang mình về nhà nhận tổ quy tông, đến ngày trở lại trong nhà lại có một ca ca xa lạ, vị đại ca này còn ưu tú hoàn mỹ, ai ai cũng chỉ biết đến hắn chứ không nhận ra mình.
Thành Vương nói: "Phụ vương và đại ca con...... Chúng ta chưa từng chăm sóc tốt cho con. A Trì, Hi gia là nhà con, con luôn có nhà để về, Hi gia tính ra còn thân thiết hơn Diêu gia hay Thiết gia, con muốn gì phụ vương đều có thể cho con."
"Con muốn gì phụ vương cũng đáp ứng sao?" Hi Trì cười nói, "Sao con cứ có cảm giác cha đang dỗ con như dỗ con nít thế."
"Phụ vương nói nghiêm túc." Thành Vương thề thốt bảo đảm, "Tuyệt đối nghiêm túc."
Hi Trì ngẫm nghĩ: "Con không muốn nối dõi tông đường."
"Nói cái rắm gì đấy!" Thành Vương nói, "Vì sao lại có ý nghĩ hoang đường như vậy?"1
Hi Trì liếc ông ta một cái: "Vừa rồi cha còn nói con muốn cái gì sẽ cho cái đó mà."
Thành Vương nói: "Chuyện này đương nhiên không được, hầy, hôn sự của con luôn là vấn đề, có phải Hoàng thượng đã quên luôn chuyện này rồi không? Nay mai cha phải tiếp tục nhắc nhở, có lẽ hắn già rồi không nhớ nổi chuyện gì nữa."
Hi Trì ho khan một tiếng: "Hoàng Thượng còn chưa đến ba mươi đâu."1
Thành Vương khổ sở trong lòng: "Phụ vương cảm thấy Hoàng thượng cứ như lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, cặp mắt hắn đảo qua một vòng không có đại thần nào thoải mái nổi. Con xem hắn tại vị mấy năm nay, bình một lần đại nạn binh hoả, tước quyền hai vị hoàng thúc công cao chấn chủ, bây giờ còn thi hành tân chính. Thủ đoạn lôi đình kiểu này có chỗ nào giống một Hoàng đế trẻ tuổi."
"Phụ vương cảm thấy Hoàng thượng được không? Nếu có đứa con trai như Hoàng thượng thì thế nào?"1
"Con đừng nói lung tung." Thành Vương hung hăng vỗ lên vai Hi Trì một cái, "Ta làm sao dám. Hai anh em các con có một nửa lòng dạ của Hoàng thượng ta lập tức đốt hương bái Bồ Tát rồi."
Hi Trì nói: "Tối nay con sang nhà đại ca dùng bữa, không về nhà đâu."
Thành Vương bị Vũ Vương mắng đến cả ngày không có tinh thần, ủ rũ cụp đuôi trở về, trước khi rời đi còn nói với Hi Trì: "Nếu con thật sự không muốn nối dõi tông đường, phụ vương cũng không trách con. Chỉ là, nếu thân thể không thoải mái thì phải đi xem đại phu, phụ vương sẽ chỉ vài cách hay cho."
Hi Trì trầm mặc: "Con không có bệnh kín gì cả."
Thành Vương không tin lời Hi Trì.
Công tử thế gia ai cũng có nha hoàn thông phòng, trước khi kết hôn nhất định đã từng trải qua tình sự. Có vài cậu ấm dùng người trong nhà không đủ, còn đi cả thanh lâu phong lưu.
Người đứng đắn như Hi Tu Viễn, tuy giữ mình trong sạch không dạo thanh lâu, nhưng vẫn giống những người khác từng có nha hoàn chiếu cố.
Hi Trì thì sao? Bên người chỉ có một mình Tiểu Cảnh, thậm chí Tiểu Cảnh còn biết chơi hơn y, tới vương phủ không bao lâu đã kịp thông đồng với đầu bếp nữ xinh đẹp. Thanh lâu gì đó y càng không đi, cả ngày chỉ lui tới với một đám thư sinh.
Thành Vương nhìn thân thể mảnh mai của Hi Trì, nghĩ không chừng đúng là y có bệnh khó nói. Bằng không có nam tử trẻ tuổi nào lại thanh tâm quả dục như thế?
Kẻ thanh tâm quả dục giống Hi Trì chỉ sợ còn mỗi cái vị không nạp phi lập hậu trong cung kia mà thôi.
Sau khi bị Thành Vương hiểu lầm Hi Trì cũng không đi giải thích, nếu nói rõ ra không chừng Thành Vương nửa đêm sẽ đuổi y ra khỏi nhà.
Hi Trì định thương nghị chuyện này với Hi Tu Viễn trước một phen.
Tuy những người khác đều cho rằng Hi Trì và Hi Tu Viễn hẳn phải có chỗ ngăn cách, nhắc đến lợi ích trên cơ bản sẽ tranh chấp nhau, nhưng thực tế cả hai người đều tự lùi một bước, không phải huynh đệ ruột thịt mà lại hòa hợp dễ ở chung hơn nhiều cặp huynh đệ bình thường.
Đêm thu yên tĩnh, trong gió dường như mang theo hương hoa quế thơm, Hi Trì và Hi Tu Viễn ngồi đối diện nhau trong hoa viên uống rượu ngắm trăng.
Hi Trì thuật lại đơn giản chuyện hôm nay cho Hi Tu Viễn nghe, cũng hỏi đối phương những chuyện đã trải qua bên ngoài.
Hi Tu Viễn cười nói: "Coi như cửu tử nhất sinh, một buổi tối ba lần gặp thích khách. Cũng may cuối cùng bình an trở về, không cô phụ kỳ vọng Hoàng thượng dành cho ta."
Hi Trì hỏi: "Đại ca, huynh cảm thấy Hoàng Thượng thế nào?"
"Hoàng Thượng anh minh thần võ, ta rất kính ngưỡng." Hi Tu Viễn không che giấu lòng trung thành đối với Đế vương, "Làm thủ hạ một Hoàng đế như vậy ta mới có thể gây dựng một phen sự nghiệp, ngựa tốt cũng phải có Bá Nhạc mới được."
Hi Trì uống một ngụm rượu nho thanh ngọt, vành tai chậm rãi đỏ lên: "Ý ta không phải như vậy, ta chỉ muốn hỏi nếu kết làm bạn lữ với Hoàng thượng sẽ như thế nào."
"Đáng tiếc chúng ta không có muội muội." Hi Tu Viễn lắc đầu, "Mà cho dù có thì chỉ sợ Hoàng thượng cũng không cần, hắn căn bản không gần tửu sắc."
Hi Tu Viễn cố tình đè thấp giọng, ghé sát vào tai Hi Trì nói nhỏ: "Rất nhiều đại thần cho rằng Hoàng Thượng có bệnh khó nói, không lên được."
Hi Trì vừa uống ngụm rượu vào đã ho khan một tiếng.1
Hi Tu Viễn vội lấy khăn cho y: "Làm sao? Kinh ngạc đến thế à?"
Đã tự mình trải nghiệm, Hi Trì chỉ muốn nói Hoàng thượng không có bệnh kín gì cả, hơn nữa còn lên rất khí thế. Mỗi lần nửa canh giờ, một đêm ba bốn lần không thành vấn đề.
Cho tới bây giờ, nơi nào đó trong thân thể Hi Trì vẫn có cảm giác không thích ứng rất mãnh liệt.
Hi Trì nói: "Đại ca, ta có một chuyện muốn nói với huynh."
Hi Tu Viễn uống một ngụm rượu: "Giữa chúng ta có gì mà không thể nói. Đệ gặp phiền toái gì sao? Để đại ca giúp đệ."
Hi Trì nói: "Đêm hôm qua Hoàng thượng nói, hắn muốn thành thân với ta, muốn ta trở thành Hoàng hậu."
Lần này đổi thành Hi Tu Viễn phun rượu ra ngoài.
"Khụ khụ...... Khụ khụ...... Đệ đang nói linh tinh gì thế?" Hi Tu Viễn nhìn Hi Trì như nhìn đồ mất trí, "Đừng đùa giỡn kiểu này với đại ca, không được lấy Hoàng thượng ra đùa đâu."
Hi Trì nói: "Ta không đùa giỡn."
Hi Tu Viễn lại rót một chén rượu, một hơi cạn sạch.
Một lát sau hắn mới hỏi: "Phụ vương biết chuyện này chưa?"
Hi Trì lắc đầu.
Hi Tu Viễn lại hỏi: "Đệ nghĩ thế nào?"
"Ta rất thích Hoàng Thượng, kính ngưỡng của ta đối với hắn còn sâu sắc hơn huynh." Hi Trì nói, "Ta muốn ở lại bên hắn."
Hi Tu Viễn gật đầu: "Phụ vương chắc sẽ đồng ý thôi, chúng ta sẽ từ từ nói, để đại ca giúp đệ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook