Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa
-
Chương 15: Hoàn
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
“… Là em xứng đáng bị vậy.”
Tống Uẩn nhìn bờ vai hơi nhúc nhích của cô, do dự: “Nghe có vẻ em rất vui…”
Chu Chanh cúi đầu, dùng sức lắc đầu: “Không, không đâu! Em rất xấu hổ mà.”
Nghe rất đáng ngờ.
Tống Uẩn lùi lại nửa bước, dùng hai ngón tay véo lấy hai má cô, cúi xuống đối diện với khóe miệng cong lên của cô: “…”
Thấy cậu cau mày rồi quay người định đi, Chu Chanh kêu lên một tiếng, cố gắng nắm tay cậu nhưng lại bị cậu hất ra. Vì thế cô chạy lấy đã vài bước rồi nhảy lên, vòng tay qua cổ cậu.
Bị một sinh vật lớn như vậy đột ngột ôm lấy, Tống Uẩn vội vàng quay lại, khóa chặt lấy đầu gối cô rồi liên tục lùi bước. Cuối cùng phải dựa vào tường mới miễn cưỡng giữ được tư thế ngửa đầu ra sau thăng bằng: “Em…”
Chu Chanh vỗ một cái vào mặt cậu, nhìn cậu từ trên cao, mái tóc dài rối tung xõa hai bên tạo thành một không gian riêng tư.
Đôi mắt cô sáng rực chưa từng có: “Tống Uẩn! Có phải anh siêu thích em không!”
“…”
Chu Chanh không đợi câu trả lời của Tống Uẩn, cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu: “Em nghĩ là em siêu thích anh!” Nói xong, cô suy nghĩ hai giây rồi an ủi: “Vậy nên anh chỉ đi nhanh hơn hai bước trên con đường thích em thôi, không có gì đáng xấu hổ cả.”
Tống Uẩn vẫn cúi đầu, không nói gì.
Chu Chanh lắc lắc mặt anh: “Nói đi mà, anh muốn đùa thì cứ đùa, nhưng nếu chưa xác nhận quan hệ thì em không thể đá anh lần thứ hai, đúng không?”
Trong không gian tĩnh lặng, Tống Uẩn mặt tái nhợt, phát ra một tiếng rên nhẹ. Cậu nhẫn nhịn nhìn cô: “Đừng lắc, hình như anh bị trẹo lưng rồi…”
Chu Chanh giật mình, vội vàng buông mặt cậu ra. Sau đó cô đẩy cậu rồi nhảy xuống đất, hai tay giơ lên hai bên: “Em chắc chắn không nặng 50 cân đâu!”
“…”
*
Với cái giá phải trả là trẹo lưng cấp tính, Chu Chanh và Tống Uẩn đã tạo ra một định nghĩa hoàn toàn mới cho mối quan hệ giữa hai giới.
Tiểu A không hiểu: “Mỗi ngày các cậu gặp nhau, cùng đến thư viện, ăn cùng nhau, mỗi tháng ít nhất có một ngày đi hẹn hò… thế mà, các cậu không phải là người yêu à?”
Vẻ mặt Chu Chanh rất thản nhiên: “À, tớ vẫn đang theo đuổi anh ấy.”
Tiểu B bưng cốc nước uể oải bước qua: “Đừng tin, tớ mới vừa gặp bọn họ hôn nhau dưới lầu đấy.”
Chu Chanh hắng giọng, cố gắng biện bạch: “Hiểu biết hạn hẹp quá đấy, hôn nhau có nghĩa là yêu nhau sao? Bằng à?”
Ba người trong ký túc xá cùng lúc rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Sáng hôm sau, Chu Chanh dậy sớm trang điểm, lúc xuống lầu thì thấy Tống Uẩn đang ngồi trên ghế dài chờ. Cậu mặc áo hoodie xám kết hợp cùng áo khoác bông dài màu đen, đang đeo tai nghe học từ vựng.
Gần như ngay khi cô xuất hiện ở cửa, Tống Uẩn đã nhận ra. Khi cậu ngắt âm thanh rồi định tháo tai nghe, thì lại nghe thấy cô vừa bước xuống cầu thang vừa tự nói với mình: “Xì, bạn trai tương lai của mình đẹp trai quá thể đáng.”
Đôi tai Tống Uẩn chợt nóng bừng, song cậu vẫn giữ tư thế đó chứ không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Chu Chanh nhảy xuống cầu thang, rồi vỗ vai thì Tống Uẩn mới tháo tai nghe ra, khuôn mặt không nhìn ra bất kỳ manh mối bào: “Sao hôm nay lại muộn thế?”
“Trang điểm mà, hôm nay lạnh quá, tay run, kẻ mắt những ba lần.”
Tống Uẩn nhìn lớp trang điểm trong suốt của cô vài giây, cậu thật sự không thấy đường kẻ mắt đâu: “Đi thư viện làm gì mà kẻ mắt?”
“Vui người vui mình.” Chu Chanh chắp tay sau lưng đi phía trước: “Lúc ôn bài anh có thể ngẩng đầu lên nhìn em, thế thì khi ấy anh không cảm thấy dễ chịu, đầy động lực học tập à?”
“… Không hề.”
Ngược lại, khi ở bên cô, hiệu quả học tập của cậu luôn bị giảm sút.
Hai người mua bánh bao ở cổng trường, vừa ăn vừa đi về thư viện.
Kỳ thi cao học sắp đến, Chu Chanh kết thúc sớm kỳ thực tập ngoài trường để quay về chuẩn bị cho kỳ thi.
Tống Uẩn dự định tiếp tục học chuyên sâu thêm chuyên ngành của mình. Vốn dĩ Chu Chanh đã bị giảng viên hướng dẫn thuyết phục để chuyển sang học ngành Quan hệ Quốc tế, nhưng sau vài ngày tìm hiểu, cô quyết định từ bỏ và kiên trì với chuyên ngành Phiên dịch tiếng Pháp ban đầu. Mặc dù trong khi dốc toàn lực ôn thi, cô cũng khá lo lắng về lượng tóc trong tương lai của mình.
Cô nhìn mái tóc dày của Tống Uẩn, bắt đầu ghen tị giúp chính mình của tương lai: “Tống Tống.”
“?”
“Sau này ít dùng gel xịt tóc đi, sẽ rụng tóc đấy.”
“…”
Chu Chanh thở dài: “Trong nhà này không thể có hai người hói đâu.”
“…” Cô thật sự rất kỳ quái, còn nữa: “Tống Tống là cái tên gọi thân mật tuỳ tiện gì thế?”
Kể từ khi sự nhầm lẫn về cái tên “Đa Đa” bị phát hiện, Tống Uẩn đã ra lệnh cấm mọi hình thức gọi biệt danh hay tên yêu. Chu Chanh thì lại cực kỳ bồn chồn, bình thường thì cô gọi tên cậu rất nghiêm túc, đôi khi khi không kịp suy nghĩ thì bật ra một số cái tên kỳ lạ.
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước lên cầu thang vào thư viện. Đôi bên đang nhỏ giọng tranh luận về vấn đề gọi tên, thì một chàng trai mặc đồ dày cộm đi trước quay đầu xuống nhìn, hơn nữa còn là người quen.
Chu Chanh nhìn thấy cậu ta trước, ngẩng đầu chào: “Lớp trưởng, chào buổi sáng.”
Lớp trưởng gật đầu với cả hai, đôi mắt mệt mỏi muốn nhắm lại không được. Nhìn thấy hai người gọn gàng sáng sủa, rồi lại nhìn mình tiều tụy như xác sống, một năm ngắn ngủi mà lại thay đổi lớn đến thế, có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc bản thân từ bỏ tình cảm để chuyên tâm vào học hành.
Cậu ta im lặng một lát, sau đó khàn giọng nói: “Đến thư viện sớm thế này để yêu đương à?”
Chu Chanh lập tức xông lên tiền tuyến xa nhất để bác bỏ: “Không không, chúng tôi không yêu nhau đâu!”
Lớp trưởng nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái: “Nếu các cậu muốn yêu đương bí mật thì nên làm lén lút chút chứ, hôn nhau ở bờ hồ Nam có phải hơi trắng trợn rồi không?”
Chu Chanh: “…”
Mấy người sao lại nói thế? Cứ như chúng tôi hôn nhau mọi lúc mọi nơi vậy! Chỉ có hai lần thôi! Chỉ hai lần thôi!
Lớp trưởng nghĩ một chút rồi bổ sung: “À, tôi cũng đã bắt gặp ở sân thể dục rồi.”
Chu Chanh: “…” Cậu đỉnh quá đi mất.
“Yêu đương lâu vậy, chúc các cậu sống qua được kỳ tốt nghiệp nhé.” Nói xong, cậu ta như hết sức lực, tiếp tục bước đi cứng ngắc lên cầu thang.
Tống Uẩn ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được, khẽ cười thành tiếng.
Chu Chanh vội vàng đeo khẩu trang, kéo mũ lên che kín mắt.
Tống Uẩn lột chiếc mũ vừa dày vừa nặng của cô ra: “Không phải cô giáo Chu từng dõng dạc nói sẽ không bị người khác phát hiện à?”
Chu Chanh bất mãn: “Anh nói vậy như thể lúc nào em cũng chủ động ấy.”
Tống Uẩn liếc cô không nói gì, Chu Chanh lại chột dạ cúi đầu. Thôi được, mấy lần này có vẻ đúng là cô không giữ được bình tĩnh. Nhưng cũng đâu thể trách cô, Tống Uẩn quá tâm cơ, sau khi thăm dò được đam mê nhỏ của cô thì cứ động tý là lại đeo kính rồi đến dụ dỗ cô.
Một người đàn ông nhã nhặn cấm dục đeo kính nửa gọng, cụp mắt xuống gọi cô là cô giáo Chu, thế làm sao có thể chịu nổi đây? Đã là con gái thì chẳng ai chịu nổi đâu!
À, nói đến chuyện này, sao cô không thể gọi Tống Uẩn bằng biệt danh, còn cậu lại có thể gọi cô là cô Chu chứ? Sắp phát triển thành tên gọi tình thú rồi kìa.
Chu Chanh quay đầu định chất vấn cậu, nhưng Tống Uẩn hơi nghiêng người, lấy thẻ sinh viên trong ba lô cô ra quẹt qua cổng quay: “Vào rồi.”
“Ồ.” Chu Chanh nghiêm mặt, học hành là quan trọng.
*
Cuộc sống ôn thi nhàm chán đã bất ngờ thay đổi vào gần tháng 11.
Chạng vạng hôm đó, Chu Chanh nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói nhà cô bị cháy, ông bà ngoại đã được đưa đến bệnh viện. Cuộc gọi nói rất mơ hồ, vội vàng báo số phòng bệnh rồi cúp máy luôn.
Chu Chanh hoảng sợ, mặt cắt không ra máu, suýt nữa làm rơi cả điện thoại xuống bồn rửa bát.
Tống Uẩn nhanh tay đỡ điện thoại, nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”
Chu Chanh hoang mang lo sợ: “Ông bà ngoại em… em phải tới bệnh viện một chuyến.”
Cả đoạn đường cô lo lắng bất an, bị sự tưởng tượng của chính bản thân tự dọa đến mức không nói thành lời. Tống Uẩn không biết làm sao để an ủi, nên chỉ yên lặng nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô.
Đến bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, hai chân Chu Chanh mềm nhũn suýt ngã mấy lần.
Cho đến khi đến gần phòng bệnh, bên trong vang lên giọng nói đầy sức sống của bà ngoại: “Năm nay tôi phạm Thái Tuế, tôi biết có kiếp này từ sớm rồi.”
Chu Chanh lập tức ngừng khóc, đẩy cửa phòng bệnh thò đầu vào.
Bà lão tóc bạc đầy đầu ngồi khoanh trên bên giường, mặt mày hớn hở kể cho mấy bạn bệnh nằm giường đối diện nghe những chuyện kỳ lạ hoang đường. Ông lão tính tình tốt ngồi sau lưng bà đang gọt táo, ánh mắt nhìn về cửa rồi cười: “Bé Chanh đến rồi à.”
Lòng bàn tay Chu Chanh ướt đẫm mồ hôi, cô lau vội lên quần áo, rồi mới đẩy cửa vào: “Bà, ông.”
“Bệnh viện nói nhà bị cháy, doạ cháu sợ chết khiếp.”
Bà lão vẫy tay: “Không phải nhà chúng ta đâu, là nhà bên cạnh cháy, khói bay vào nhà. Thế là hai ông bà hoảng hốt ngã ra đất, mà vừa hay xe cứu thương đến.”
Chu Chanh thở phào nhẹ nhõm, đi tới nhìn cái chân đang băng bó của bà: “Thật sự không sao chứ ạ?”
“Không sao.”
Bà ngoại cười tít mắt vỗ nhẹ đầu cô. Sau đó bà thấy một chàng trai cao gầy đi theo cô vào, đứng hơi ngượng ngập trước mặt. Tống Uẩn vừa định mở miệng thì Chu Chanh đã phản ứng ngay, cô giới thiệu với hai ông bà: “Bà, ông, đây là Tống Uẩn.”
Một người trung niên ở giường đối diện cười ha ha nói chen vào: “Đúng lúc nhỉ, dẫn bạn trai về ra mắt gia đình luôn.”
Tống Uẩn đỏ mặt tía tai, đang định giới thiệu thì Chu Chanh lại chen vào, mặt nghiêm túc: “Không phải đâu ạ, cháu đang theo đuổi anh ấy, chưa phải bạn trai đâu ạ.”
Tống Uẩn: “…” Lại thiếu suy nghĩ rồi.
Bà ngoại trông rất minh mẫn, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, sau đó cười tươi hỏi Tống Uẩn: “Tiểu Tống năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tống Uẩn nghiêm túc trả lời: “Mới tròn hai mốt ạ.”
“Ôi, là tuổi Mão, tốt thật. Sinh tháng mấy?”
Câu hỏi này nghe có vẻ kỳ lạ. Song Tống Uẩn không nghĩ nhiều, cậu trả lời: “Sinh tháng Mười ạ.”
Ánh mắt bà ngoại sáng lên, hai tay chắp lại: “Cung Thiên Bình, tuổi Mão! Thiên Bình tốt! Hợp với cung Bạch Dương nhà bà lắm!”
Tống Uẩn: “…” Gia đình Chu Chanh có ít nền tảng về thần học thật à?
Chu Chanh cũng nhớ lại những gì mình từng nói, cô ngượng ngùng cúi gần cậu: “Đừng coi là thật, bà em chỉ là gà mờ thôi, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.”
Bà ngoại tuy tuổi đã lớn nhưng thính lực rất tốt, bà cau mày nói: “Nói gì thế, bà tính toán có sai bao giờ đâu? Cái người mà cháu yêu qua mạng mấy năm trước cũng là Thiên Bình đúng không? Sinh ngày 18, cậu ta không hợp với cháu đâu! Như nước với lửa, mấy tháng là chia tay luôn đúng không?”
“…” Tống Uẩn bày ra vẻ mặt không biết phải làm thế nào.
Chu Chanh che mặt: “Bà ơi, người đó cũng là anh ấy.”
Biểu cảm trên mặt bà lão khựng lại, sau đó lập tức chuyển sang dáng vẻ uyên thâm: “Bà biết, lúc đó chưa đúng thời điểm nên mới không hợp. Cháu biết không, trong thần số học có nói, sai một ly đi một dặm, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một yếu tố là không thể…”
Chưa kịp nói hết, một người phụ nữ nở nang đã xông vào, theo sau là hương thơm thoang thoảng.
Bà nhìn thấy bà lão trên giường thì giẫm giày cao gót tiến lại gần: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Làm ầm lên thế làm gì.” Bà lão bất mãn liếc mẹ Chu, rồi giải thích lại lời nói vừa rồi.
Mẹ Chu nghe xong thở phào: “Sợ chết khiếp, sợ chết khiếp.”
Sau khi bình tĩnh lại, bà mới chú ý đến Chu Chanh bên cạnh. Vừa định nói gì đó thì lại thấy Tống Uẩn đẹp trai xuất chúng, thế là bà khẽ gật đầu hỏi Chu Chanh: “Cậu này là ai thế?”
“À, anh ấy không phải…”
Lần này Tống Uẩn không để cho Chu Chanh có cơ hội vờ vịt, cậu che miệng cô, rồi gật đầu với mấy người bề trên, sau đó tự giới thiệu: “Cháu chào cô, cháu là bạn trai của Chu Chanh.”
Chu Chanh ngẩng đầu nhìn cậu, nháy mắt: “Hmm hmm hmm hmm hmm? Theo đuổi khi nào thế?”
Tống Uẩn mặt không biểu cảm xoay mặt cô lại.
*
Mơ mơ hồ hồ gặp phụ huynh xong, cuối cùng mối quan hệ không thuần khiết của hai người cũng trở nên thuần tuý rõ ràng thật rồi.
Kết quả kỳ thi cao học được công bố vào tháng Hai, Chu Chanh và Tống Uẩn cùng đỗ, trường học ở cùng một thành phố, chỉ cách nhau sáu trạm tàu điện ngầm. Cùng lúc đó, công việc của ba người tiểu A cũng cơ bản ổn định.
Ngày tốt nghiệp lặng lẽ đến gần.
Ký túc xá mấy người Chu Chanh chọn một ngày để đi ăn tiệc chia tay, trong bữa tiệc uống có vài ly rượu, khi kết thúc vẫn còn phê tận óc. Cả đám ôm nhau khóc nức nở rồi hét lên “Tình bạn muôn năm”.
Chu Chanh khóc ghê nhất, cô đấm ngực dậm chân: “Tớ thất trách! Bốn năm rồi! Thế mà vẫn không giới thiệu được cậu! Thảm quá! BB của chúng ta quá thảm rồi!”
Tiểu B – bởi ngồi ở vị trí ngoài trời, hơn nữa còn bị người đi bộ cả nửa con phố nhìn chằm chằm: “…Cái đồ mất mặt này.”
Chu Chanh vẫn chưa ngừng, cô nắm tay cô bạn: “Cậu có muốn kế thừa danh sách liên lạc của tớ không? Bé Chanh xuất phẩm, chất lượng đảm bảo tuyệt đối!”
“Cậu nhanh lên đi…” Tiểu B vừa định ôm cô lên, ánh mắt vô tình nhìn về phía cuối đường. Đột nhiên cả người cô ban thoải mái hẳn ra, cũng không vội kéo cô đi nữa, mà thong thả ngồi lại: “Thật à? Vậy cực phẩm nhất là ai?”
Chu Chanh nheo mắt, mở danh sách liên lạc. Lướt qua mười mấy cái mà vẫn chưa tới cuối, cô khó chịu ném điện thoại đi, rồi đếm luôn bằng đầu ngón tay: “Chắc chắn là đàn anh tài chính tốt nghiệp năm ngoái, đẹp trai kiểu nhãn nhặn bại hoại xấu tính. Gu của cậu đó.”
Khi cô đang vất vả lật lại danh sách liên lạc thì Tống Uẩn đã đến từ lúc nào. Cậu lặng lẽ kéo ghế ngồi, im lìm nhìn danh bạ đầy bạn bè của cô.
Tiểu C ngoài người ghé vào vai tiểu A để hóng hớt, cười tít mắt tiếp lời: “Còn ai nữa?”
“Chú cún con cũng khá đó, cậu thích mấy anh cơ bắp trong câu lạc bộ bóng rổ không? Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, gọi chị cũng ngọt sớt.” Chu Chanh hoàn toàn không nhận thức được, cô không giấu giếm gì mà đưa hết danh sách liên lạc của mình ra, sau đó ấn tay tiểu B: “Chọn đi! Cậu xứng đáng với điều tốt nhất!”
Tiểu B nhìn chàng trai mặt lạnh tay đằng sau Chu Chanh, cười cười nói: “Thật à? Vậy còn Tống Uẩn thì sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Chanh mơ màng, sau đó cô mở to mắt: “Cậu ngấp nghé Tống Uẩn à?”
Đùa thì đùa thế thôi nhưng tiểu B không dám trả lời thật, định lấp liếm cho qua chuyện, nhưng Chu Chanh đã vỗ bàn: “Không được, Tống Uẩn tuyệt đối không được!”
Sau lưng vang lên giọng bình tĩnh của chàng trai: “Tại sao không được?”
Chu Chanh ngồi trên ghế, người lắc lư, lắc đầu: “Vì không được. Không được.”
Thấy ý thức cô bắt đầu mơ màng, nói chuyện không rõ ràng, mấy người tiểu A bắt đầu xách túi, tính tiền rồi chuẩn bị rời đi. Con ma men Chu Chanh đương nhiên phải giao cho Tống Uẩn.
Chỉ là Chu Chanh không ngoan, đi một bước lại dừng hai bước, Tống Uẩn không thúc giục, cậu đứng một bên chờ cô tiếp tục bước đi.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đi xa dần.
Chu Chanh đứng trên vỉa hè ngây ngốc nhìn một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Uẩn, ngờ vực nghiêng đầu: “Tống Tống?”
“Ừm.” Cô không tỉnh táo, cậu đáp lại rất thẳng thắn.
“Sao anh lại ở đây?”
“Có một con ma men gọi video cho anh.”
“À…” Chu Chanh như hiểu như không, rồi đột nhiên cô lùi lại hai bước, nói nhỏ: “Em vừa nhìn thấy sao băng.”
Tống Uẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, chẳng thấy sao nào, nhưng cậu vẫn phối hợp với cô: “Em ước nguyện chưa?”
Chu Chanh lắc đầu: “Không phải hôm nay.”
Buổi tối đầu năm ba, cô chạy xe trong đêm gió mát, một ngôi sao băng vạch ngang bầu trời, cô giơ tay ra bắt lấy ánh sáng lấp lánh.
Cô giữ những mảnh sao ấy trong bảo tàng sao băng của riêng mình.
Nhưng ánh sáng sao băng rực rỡ mà huyền ảo, càng ngày càng thu hút ánh nhìn của cô.
Chu Chanh đứng thẳng người đối diện với Tống Uẩn, hai tay mở rộng trong gió ngược. Đôi mắt cô được ánh đèn đường điểm xuyết, rực rỡ mà long lanh.
Cô nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Em muốn ôm sao băng vào lòng mình.”
Tống Uẩn đứng cách cô ba mét, nhìn cô thật sâu. Khi hai tay cô bắt đầu mỏi không còn giữ vững, cậu tiến lên ôm cô vào lòng.
“Sao băng nghe thấy ước nguyện của em rồi.”
***
Lời của tác giả:
Đoạn kịch nhỏ ngoài lề không có trách nhiệm:
Tiểu C đi được một đoạn bỗng nhận ra: “Không đúng, sinh nhật năm ngoái Chu Chanh uống một mình hai chai rượu trắng mà, hôm nay sao thế? Sao lại bị bia đánh gục?”
Sau đó tiểu B cũng ngẫm nghĩ: “Tống Uẩn là ai mời đến đấy?”
Tiểu A nhìn thấu tất cả, cười nhạo: “‘Long Vương’ chếnh choáng ba phần. Diễn cho anh khóc, ướt ngần khoé mi.”
– HẾT TRUYỆN-
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook