Chap 54:

Mấy ai biết được tibu này là một thằng hèn nhát, và nhu nhược... phải không sunny... Hình như anh luôn biết thái độ của em như thế này là vì sao nhưng lại luôn phớt lờ làm như không biết và tỏ ra không hiểu một cách ngu ngốc.

Mẹ em nói rằng em đã quên hết mọi thứ, thế nên anh lại làm cố gắng làm thật nhiều chuyện để tìm, hiểu sự thật, nhưng liệu đó có phải là sự thật không em… Là do một phép màu nào đó, hay la do chính bản thân anh...

Những ngày tháng đen tối trong đời tibu, khi mà cuộc sống là thế giới đầy những ảo tưởng của khoái lạc, khi mà linh hồn tibu chìm đắm trong mê hoặc, khi mà tâm trí tibu đã thuộc về quỷ dữ, ai biết rằng tibu đã cự tuyệt sunny như thế nào, thời gian đó, ừ! Chính xác là 1478 cuộc gọi nhỡ trong 31 ngày. Con số chính xác đến mức tuyệt đối mà tibu không bao giờ quên được... những tiếng chuông điện thoại đổ dồn liên tục, từ cái tên sunny, người mà tibu yêu thương hơn cả bản thân mình, vậy mà tibu... vậy mà tibu lại xử xự như một thằng ngốc.

...

Ngày tháng qua, không cuộc gọi có người bắt máy, không có những lúc trò chuyện hàng giờ đồng hồ, chỉ là những tiếng tít tít từ điện thoại,một người mong và một người trốn, một người nhớ và một người chạy... nhưng dường như những cuộc gọi mà tibu không bắt máy đó lại chính là nguồn động lực vô tận giúp tibu đứng dậy sau tất cả..

Con người dù hoàn hảo đến đâu cũng có thể mắc sai lầm, cho dù cả cuộc đời luôn làm những chuyện đúng đắn, đưa ra những quyết định sáng suốt nhưng rồi cũng sẽ có lúc mắc phải những lỗi lầm đáng tiếc, dù lớn hay nhỏ, đôi khi thậm chí là những điều khủng khiếp.Và tibu đã làm một chuyện ngu ngốc nhất, một chuyện mà đến khi nhắm mắt, tibu cũng không ngừng hối hận và đau khổ đến hết quãng đời còn lại…

Im bặt một khoảng thời gian không gọi điện thoại cho tibu nữa, đêm nay sunny chỉ nhắn cho tibu một tin nhắn

- Em đang đứng trên đồi thông tin,nơi mang nhiều ý nghĩa và chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất với cả hai chúng ta. Anh nợ em một lời giải thích, anh làm em đau…Và em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Hãy tin em, nó còn quan trọng hơn cả cuộc sống của em.

Vài dòng ngắn ngủi, nhưng chứa đựng muôn vàn cảm xúc, có lẽ là nhớ nhung, có lẽ là mong đợi, thêm một chút trách móc và đau đớn.

Một buổi tối thứ ba, hôm đó sương mù dày đặc, thời tiết lạnh đến vô cùng, người ta có thể cảm nhận từng ngón tay mình tê dại đi vì lạnh, cái cảm giác đau buốt nó đến từ trong từng thớ thịt, từng khớp xương. Các giác quan cũng chẳng thể hoạt động được. Chưa bao giờ tibu tỉnh táo như ngày hôm đó, đã hơn một tuần kể từ lần cuối cùng tibu đụng vào ma tuý. Tibu tự nhìn vào trong gương và chẳng thể nhận ra gương mặt hốc hác như một cái xác sống trong gương lại chính là mình.

Tibu không hiểu mình đang nghĩ gì trong đầu, cho đến lúc này tibu vẫn chưa nói chuyện với sunny sau hàng ngàn cuộc gội nhỡ. Ừ, tibu vẫn yêu sunny, yêu hơn bất cứ lúc nào hết, cái thứ tình yêu đó nó vẫn chạy rần rần bên trong các mạch máu, đi khắp cơ thể tibu từng giây từng phút. Tâm trí tibu vốn dĩ chưa bao giờ thôi nghĩ về Sunny được cả, dù chỉ là một khoảnh khắc rất rất nhỏ.

Tibu lặng đi, kể từ khi sunny bỏ đi. Đây là cơ hội đầu tiên và có lẽ là duy nhất để tibu có thể gặp được sunny. Tibu sẽ chạy thật nhanh đến bên sunny như những lần trước, ôm cô ấy thật chặt và không bao giờ để cô ấy đi nữa chứ? Nói với sunny rằng những ngày đã qua, trái tim tibu đã đau đớn như thế nào…

Nhưng không, tibu nắm tay mình thật chặt, đập tan cái điện thoại. Trong ít phút ngắn ngủi, Tibu cảm thấy mình giận sunny đến vô cùng, tibu hận sunny đã bỏ đi, hận sunny đã gây ra tất cả cho tibu. Chính vì sunny, chính vì cô ấy mà tibu mới ra nông nổi này. Trở thành một con người nhu nhược và đầy yếu đuối, đánh mất đi chính bản thân mình.

Không thể phủ nhận rằng mọi cảm xúc của tibu dành cho sunny vẫn như thế, chỉ là…

Chỉ là trong lúc này đây, lòng tự trọng của tibu bỗng nhiên dâng cao như một ngọn núi lửa đã âm ỉ trong lòng đất từ rất lâu rồi, và bây giờ nó bùng nổ như một điều hiển nhiên, chưa bao giờ mạnh mẽ đến như thế.

Lòng tự trọng, sự hờn dổi của một đứa con nít. Tibu không chấp nhận sự thật, không chấp nhận rằng sau bao nhiêu chuyện, giờ sunny quay lại để gặp tibu. Nếu yêu tibu thì sunny đã không nhẫn tâm ra đi, tibu chưa tha thứ cho sunny vì đã rời bỏ tibu vì đã để lại một lỗ hổng quá lớn trong tim tibu mà đến bây giờ nó chưa thể lành lại, dù chỉ là một chút nhỏ bé.

Sương đêm vẫn cứ buông xuống trong màn đêm lạnh lẽo, đã hơn bốn tiếng trôi qua kể từ lúc sunny nhắn tin, khi mọi cảm xúc đã dầng lắng xuống thì giờ đây, những nỗi sợ hãi bắt đầu trổi dậy, cảm giác sợ mất đi một thứ rất quan trọng đối với cuộc sống của mình, tibu đã đánh mất tình yêu của mình một lần, và giờ tibu không muốn lập lại điều đó một lần nữa…

Đêm Đà Lạt, lạnh lẽo và quá yên tĩnh… Ngoài đường dường như không còn mấy ai đi lại, tibu lao trên đường chưa bao giờ nhanh đến như thế, giống như một cơn nắng hạn dai dẳng sau nhiều năm đang chờ đợi cơn mưa đầu tiên buông xuống, bao nổi nhớ nhung đang trổi dậy dày xé con tim tibu, nổi sợ hãi đang bao trùm lấy cả trái tim và tâm trí tibu..

Sunnyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy

……

…… Sunnyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy………………………………….

Tibu bắt đầu cảm nhận được cổ họng mình đang khàn dần, sau nhiều tiếng gọi không gian nơi đây vẫn im lặng một cách lạnh lẽo, dường như chỉ có tiếng gió rít đáp lại tiếng gọi vô vọng của tibu. Tay tibu run rẩy tìm kiếm điện thoại trong túi quần, nhưng làm gì còn điện thoại nào, nó đã tan tành từ mấy tiếng trước.

Nhịp tim tibu bắt đầu tăng dần tưởng chừng như muốn nổ tung, chạy thật nhanh khắp mọi ngóc ngách, tìm kiếm và không ngừng hy vọng. Nhưng… nhưng sunny đã đi thật rồi…

Sunny đã đi thật rồi…

Đồi thông tin vẩn yên tĩnh một cách lạ thường, sương mù dày đặc đến mức tibu chẳng thể nhìn thấy được gì ở không gian phía trước. Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu buông lấy tibu, lạnh đến đau buốt từng tế bào trong cơ thể tibu, những ngón tay không còn cử động được nữa. Tibu không còn cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt tạt vào khuôn mặt mình nữa, mà thay vào đó là sâu tận bên trong con tim, nỗi đau dường như đang xé nát lấy khối thịt nhỏ nhoi bên trong lồng ngực, bắt tibu phải trả giá với điều mình đã làm…

Những giọt nước bắt đầu lăn dài, tay tibu nắm thật chặt, chặt đến mức vỡ vụn đến từng khớp xương, chặt đến mức tưởng chừng như không có dòng máu nào có thể chạy qua đó được… Tibu khóc và gào thét tên sunny trong vô vọng…

“ Mình đã làm gì? Mình đã để sunny phải chờ đợi trong cái cảm giác vô vọng giống như mình trong lúc này đây, mình đã để cho sunny phải đau đớn mong mỏi gặp mặt mình trong cái không gian lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt… “

Tibu có thể cảm nhận được chỉ cách đây một lúc thôi, sương đêm đã buông xuống trắng xóa, làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của sunny, làm ướt mái tóc dài và đen mượt của sunny… Và có lẽ, sunny đã khóc nhiều lắm…

Tibu sẽ phải trả giá cho lỗi lầm ngu ngốc của mình, cắn rứt , hối hận đang níu lấy linh hồn tibu, xé nó ra từng mảnh nhỏ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương