[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em
-
Quyển 2 - Chương 209: Yến
Tôi chẳng biết đã ôm Yến được bao lâu nữa, chỉ biết rằng Yến đã khóc ướt đẫm cả vai áo tôi. Chẳng thể nào hiểu được tại sao Yến lại hành động như vậy, tại sao Yến lại đập vỡ bức ảnh kỷ niệm của tôi, để rồi sợ tôi ghét mà ôm lấy tôi khóc nức nở. Haizz thật sự tôi chẳng muốn thấy con gái khóc, vì những giọt nước mắt đó khiến cho tim tôi chùng xuống, không thể nào cứng rắn được.
Mất một hồi lâu tưởng chừng là vô tận, tôi thấy nhỏ xuôi dần, xuôi dần... rồi nhỏ ngã hẳn vào người tôi. Nhìn kỹ lại thì nhỏ ngủ mất tiêu luôn rồ[email protected]@ ơ cái đệch, ôm tôi khóc đã rồi ngủ khi nào chẳng mà tôi chẳng hay chẳng biết luôn thế này?
Choàng tay ẵm nhỏ lên, tôi lại kệ nệ mang nhỏ sang giường ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống. Nhỏ ngủ say dễ sợ, bị động từ nãy đến giờ nhưng đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền lại, đôi môi tựa hồ như đang mỉm cười.
Thế là tự dưng bị nhỏ chiếm mất cái giường ngủ yêu quý của mình luôn rồi, tôi bất lực đứng đó, nhìn nhỏ lắc đầu, lòng than thầm "trời ơi sao số con lại khổ thế này". Nhìn nhỏ thì mới thấy động lòng, nhỏ vốn khá là xinh xắn, lại đang ngủ nữa cơ chứ. Người ta nói con gái đẹp nhất là khi ngủ, quả đúng thật là không sai mà@@
Nhưng chỉ nhìn nhỏ chút thôi, chứ nhìn hoài kẻo tôi không kìm chế được bản thân thì khốn. Quay trở lại với đống đổ vỡ vừa nãy, tôi dọn đống đó đi luôn. Những mảnh kiếng bể tan tành được tôi gom lại, cái khung ảnh giờ đây cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, duy chỉ có tầm hình chụp kỉ niệm về một thời hạnh phúc của tôi và MThư là vẫn còn. Nhét tấm hình lại vào túi, tôi bỏ xuống dưới nhà, vừa để ném đi những cái mảnh vỡ kia, vừa để giải quyết luôn tấm hình còn sót lại này.
Nghỉ lại thì cũng cảm thấy buồn đôi chút, vì ít ra đây cũng là 1 kỉ niệm đẹp cho cả hai, tuy ngắn ngủi và đầy cách trở, nhưng vẫn còn động lại chút gì đó gọi là kí ức trong tim tôi, còn đối với MThư, chắc kỉ niệm của hai đứa sẽ chỉ là tấm hình mãi mãi không được xem lại.
Xuống bếp lục tủ ra được bao thuốc, tôi cầm lên sân thượng luôn. Trời lúc này cũng đã về chiều, ánh nắng mặt trời đã không còn gay gắt nữa, màu vàng tươi cũng dần chuyển sang màu cam đỏ, ánh tà dương cũng dần lui bóng về phiaq xa xa khuất tận chân trời.
Ngẫng người nhìn khung cảnh xung quanh, cũng đã rất lâu rồi tôi mới thấy được cái cảnh chiều tà này, đẹp lắm, nhưng lại tạo cho con người ta cái cảm giác buồn man mác, gợi nhớ về những kỉ niệm xa xưa.
Nhưng kỉ niệm sẽ mãi mãi chỉ là kỉ niệm, không thể nào vì những kỉ niệm được xếp vào quá khứ đó mà làn cho cuộc sống hiện tại bị xáo trộn được. Tôi ngồi xuống, rút lấy 1 điếu thuốc ra bật lửa mồi lên. Cũng khá lâu rồi tôi mới đụng đến điếu thuốc nhỉ?
Không phải nghiện, nhưng khi buồn ta lại tìm đến khói thuốc, và chỉ có khói thuốc mới làm cho ta cảm thấy thoải mái hơn, thư thả hơn.
Lấy tấm hình ra, tôi nhìn em lần cuối! Cũng ánh mắt, cũng nụ cười ấy, cũng là cái níu tay kéo tôi lại để rồi choàng tay sang bụng tôi mà ôm, cũng là cái tựa đầu vào vai đầy tình tứ, và cũng là chút hạnh phúc còn xót lại trong kí ức trong tôi, một người dưng sau bao lâu yêu nhau.
Tựa lưng vào ban công, tôi đưa mắt nhìn những áng mây nhiều màu sắc đang bay ngang tầm mắt tôi. Bất giác, lòng tôi chợt đanh lại, quyết tâm dường như trở nên cao độ hơn. Tay cầm lấy cái hột quẹt, tay kia thì cầm tấm ảnh, và tôi từ từ châm lửa vào cuối góc ảnh.
Tấm ảnh kỉ niệm từ từ biến mất dần theo sự lan truyền của lửa, từng mảng kí ức rời rạc đang tái hiện trong đầu tôi, cứ như đang dội lại chiếu vào ngọn lửa vàng bé nhỏ kia vậy. Nhưng cái gì cho đi thì tất nhiên không thể nào hối tiếc được, tôi chỉ mỉm cười nhìn chút kỉ niệm còn sót lại của mình giờ đây chỉ là đống tro tàn, chỉ 1 cơn gió thoáng qua đã thổi bay đi mất.
"Tạm biệt em, cô gái của quá khứ"
Mỉm cười an ủi, tôi lại đứng lên, nhìn ra ban công chờ đợi khoảnh khắc kết thúc một ngày thường nhật. Bất chợt, một vòng tay nhỏ nhắn len lỏi vòng qua bụng tôi kéo chặt tôi lại. Rồi một thân hình khá ư là quen thuộc, không cần đoán cũng biết là Yến, vì giờ trong ngôi nhà này chỉ có tôi và nhỏ mà thôi, không phải nhỏ thì còn ai vào đây được nữa.
_Quá khứ! Cứ để cơn gió cuốn bay đi! -Yến thì thầm.
Tôi im lặng, đắm chìm bản thân mình vào chút gió lạnh của buổi chiều tà, cảm nhận lấy cái ấm áp mà Yến mang lại từ cái ôm nhẹ nhàng, sâu lắng. Nhỏ áp mặt vào lưng tôi, rồi nhỏ lại lẩm nhẩm bài hát nào đó mà tôi không thể nào nghe được.
Trời sụp tối, tôi mới bất đầu có những cử động, lấy lại sức sống của một con người bình thường.
_Xuống dưới thôi -tôi nói khẽ, tay tôi nắm lấy tay nhỏ, kéo tay ra khỏi bụng tôi, rồi tôi quay người lại nhìn nhỏ.
Yến chỉ gật đầu, rồi nhìn tôi. Lúc này khoảng cách của hai đứa là khá gần, có thể nói là dường như không còn khoảng cách nữa. Bất giác, tôi cảm thấy như có điều gì đó sai khiến. Có lẽ là lí trí đang điều khiển con tim chăng, tôi chẳng hiểu sao lại vòng tay ra phía sau kéo ghì nhỏ lại gần mình hơn.
Mặt Yến đỏ ửng lên, nhưng lại không có chút gì đó gọi là phản kháng cả, nhỏ cứ mặc tôi đang dần dần kề sát vào mặt nhỏ. Có thể vì đôi môi của nhỏ quá kích thích tôi chăng? Cũng có thể, khi mà đôi môi đỏ mọng kia vẫn đang cong lên, khiêu khích.
Tôi cuối xuống, muốn đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn, nhưng người tính méo bằng trời tính =]] khoảng khắc hai đôi môi kề sát bên nhau, chỉ thiếu tí xíu nữa là chạm vào nhau, thì dt tôi lại vang lên, kéo cả hai trở về thực tại. Yến giật mình vội đẩy tôi ra, luống cuống nhìn về nơi khác, che đi khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình.
Tôi lắc đầu tiếc nuối, lấy dt ra xem ai gọi bất tử như thế này, phá hoại đi khoảnh khắc đẹp của tôi mất rồi.
_Alo ai vậy-tôi bắt máy mà chẳng thèm nhìn tên luôn.
_Anh với Yến đi đâu mất rồi hả -My nói như hét lên trong dt.
_Nhỏ nhỏ tiếng lại coi, gì mà la lớn dữ vậy -tôi nhăn mặt.
_Hai người đi đâu mất rồi hả?
_Thì... đi chơi -tôi lúng búng đáp.
_Mấy người ngon quá há -My hét lớn hơn nữa, tôi chỉ biết đưa dt ra xa khỏi lỗ tai để bảo vệ an toàn cho cái màng nhĩ của mình.
_Anh đưa dt đây em nói chuyện với My cho -Yến nói.
_Nè... -tôi đưa liền, ngu sao không đưa, để con gái nói chuyện với nhau cho dễ.
Ơ mà sao nay Yến xưng anh em với tôi luôn rồi nhỉ@@ nhớ thường ngày chỉ xưng tên thôi mà, sao nay lại... mà thôi kệ nó đi, dù sao tôi cũng quen với cách những người con gái khác gọi tôi bằng anh rồi. Cứ như luật bất thành văn vậy, bất kể tôi đi tới đâu, tiếp xúc với ai khác phái tôi luôn được ưu tiên xếp vai vế bề trên cả, tức là đều được gọi bằng anh ấy mà. Nên thôi kệ, kêu bằng anh giao tiếp cũng thân mật hơn.
Tôi đứng lại gần, nghe lởm cuộc nói chuyện qua dt của hai nhỏ này.
_À mình với N đang ở dưới BT đây.
_...
_Ở nhà của N.
_...
_Hì quê N ở đây mà, đừng ngạc nhiên, mình cũng ngạc nhiên khi biết điều này đấy.
_...
_Sao? My cũng muốn xuống đây à? Được đó, xuống đây chơi với mình đi!
_...
_Oke hẹn gặp lại My ngày mai.
_...
_Xuống đây đi rồi xử hắn sau -Yến chợt nhìn tôi cười nham hiểm, kiểu này tiêu rồ[email protected]@
Yến cúp máy, chìa cái dt lại cho tôi, miệng cười đểu.
_Mai anh ra đón My nhé!
_Hử? My xuống đây à! -tôi ngạc nhiên, nãy nghe loáng thoáng, cứ tưởng nhỏ đùa thôi chứ.
_Tất nhiên rồi! -Yến cười.
_Èo! -tôi thở dài, chỉ cô nàng này thôi là đủ khổ rồi, giờ lại thêm 1 cô nữa. Haizz vậy xác định ăn hành đi là vừa.
_Sao thế! Có My xuống chơi mà anh không vui à? -My lém lỉnh nhìn tôi
_Đâu ... có đâu -tôi lúng túng đáp, chối bay đi.
_Hì thôi anh đưa mình đi chơi đi, lần đầu tiên em mới xuống đây á -Yến hấp háy mắt nói.
_Ừa thôi xuống tắm rửa đi rồi đi -tôi nói.
_Ơ nhưng đồ đâu mà em thay?
_Cứ xuống đi là có hà -tôi đẩy nhỏ xuống.
Xuống lầu, tôi qua phòng cũ của MNgọc quơ đại mớ đồ sang cho Yến. May mà trí nhớ tôi vẫn còn tốt, còn nhớ được đống đồ mà MNgọc còn để lại trong căn phòng này. Haizz nhưng vào đây thì tôi lại chợt nhớ về MNgọc, cũng mấy bữa rồi tôi chưa gặp lại nhỏ, và cả Quyên. Dạo này bận rộn việc học, việc làm, lại thêm 3 cái chuyện vớ vẩn nữa, làm cho đầu óc tôi trở nên quá tải, lại chẳng có lấy chút thời gian rảnh rỗi nào ra trò để thư giãn cả.
Tối đó, tôi đưa Yến định đưa Yến đi chơi! Nhưng lỗi định mệnh khi tôi lại gặp con nhỏ em của tôi, báo hại tôi lại phải dẫn Yến về nhà chồng, à không nhà tôi =]]
Dẫn Yến ra chổ quán cafe của tôi, chủ yếu là uống cafe thôi, còn mục đích phụ là xem cái quán dạo này ra sao rồi mà thôi.
Chọn 1 bàn gần quầy pha chế, vừa có thể nhìn thẳng ra cổng, vừa có thể quan sát được nhân viên xem làm việc ra sao. Nhìn dàn phục vụ này toàn mới cả, chắc là nhỏ Thy mới tuyển sau này, vì chẳng có đứa nào biết tôi cả@@ như thế cũng tốt, khỏi khoe mẽ trước Yến.
_Quán này bày trí đẹp ghê hén! Chẳng thua gì quán của My cả -Yến trầm trồ khen ngợi.
_Xời! Còn phải nói! Anh mà ra tay thì tất nhiên phải đẹp thì mới được chứ -tôi phỗng mũi tự sướng.
_Anh nói gì? -Yến nhăn trán suy nghĩ.
_Ơ đâu gì đâu, ê mà thôi uống đi cô, để hồi tan nước đá ra lạt nhách bây giờ.
_Biết rồi mờ! -Yến phụng phịu đôi má.
Tôi nhìn quanh quẩn xung quanh, thấy cảnh vật vẫn như ngày nào, chẳng có thay đổi gì nhiều. Nhỏ Thy chỉ trang trí thêm cho quán trở nên ấm cúng, bắt mắt, thu hút những bạn trẻ đến chụp ảnh này nọ.
Đang mãi mê quan sát, tôi thấy nhỏ Thy từ ngoài bước vào, nhưng nhỏ lướt qua luôn chẳng để ý đến sự hiện diện của thằng a3 của nó =]] con mắm Thy nó đi thẳng vào trong quầy luôn.
Thấy vậy, tôi muốn trêu nó, nên quắc nhỏ phục vụ lại.
_Thưa quý khách cần gì ạ!
_Em vào kêu quản lý ra đây giúp anh nhé, anh muốn mua lại quán này! -tôi đập bàn cái bốp, đến mức Yến cũng phải tròn mắt nhìn tôi.
_Dạ... dạ anh chờ chút! -nhỏ phục vụ mặt ngờ nghệch nhìn tôi, rồi gật đầu lia lịa bỏ vào trong.
Yến nhìn tôi thắc mắc, còn tôi thì cười toe toét, tâm trạng đang vui ấy mà.
_Ai muốn mua lại quán này thế! Quán này không bán lại đâu! -nhỏ Thy ra, đứng sau lưng tôi lạnh lùng lên tiếng.
_Nhưng tôi muốn mua đó -tôi lên tiếng, lấy tay để ngang cổ đổi giọng, cố gắng nén cười nói.
_Không bán là không! -nó cương quyết.
_Không bán tôi cũng lấy -đến lúc này thì tôi bật cười, xoay người lại nhìn nhỏ.
_Ơ.... aaaa anh ba -thoáng chút sững sờ, Thy nhào tới ôm tôi, la toáng lên khiến cả quán ai cũng nhìn hai đứa.
_Bỏ ra coi, con gái con lứa gì mà như con choi choi thế kia! -tôi đẩy nó ra.
_Aaa anh ba về sao không nói em hả? Anh ba về hồi nào dạ? Anh ba sao không về nhà? -nó hỏi tôi dồn dập.
_Từ từ để anh thở đã, hỏi gì lắm thế -tôi nhăn mặt.
_Thôi về nhà ăn cơm đi anh ba, mẹ đang chờ á, may cho anh ngay giờ cơm luôn á -Thy kéo tay tôi.
_Rồi từ từ để anh đi -tôi nài nỉ con nhóc này, rồi quay sang Yến, chưa kịp nói thì Thy đã hỏi trước rồi.
_Ủa ai đây anh?
_Chị dâu mày! -tôi cười.
_Hả! -cả Thy và Yến đồng thanh hét lớn.
_Đùa thôi, đây là Yến, bạn anh -tôi cười xoa đầu Thy, Yến thì quay mặt đi để che đi đôi má đang ửng hồng kia.
_Em chào chị!
_Chào em! -Yền cười chào lại.
_Thôi đi -tôi ra lệnh.
Chở Yến chạy về nhà, nhỏ Thy thì líu lo bên tai, nghe muốn nhức đầu luôn vậy. Tới nhà, Thy ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.
_Có chị Ngọc ở trong nhà!
_Hả? -tôi ngạc nhiên, sao MNgọc lại ở đây cơ chứ@@ kì này thôi rồi lượm ơi luôn.
Lại gặp người quen, bắt đầu cho việc dẫn đến thế cục hai phe dần được hình thành...
Mất một hồi lâu tưởng chừng là vô tận, tôi thấy nhỏ xuôi dần, xuôi dần... rồi nhỏ ngã hẳn vào người tôi. Nhìn kỹ lại thì nhỏ ngủ mất tiêu luôn rồ[email protected]@ ơ cái đệch, ôm tôi khóc đã rồi ngủ khi nào chẳng mà tôi chẳng hay chẳng biết luôn thế này?
Choàng tay ẵm nhỏ lên, tôi lại kệ nệ mang nhỏ sang giường ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống. Nhỏ ngủ say dễ sợ, bị động từ nãy đến giờ nhưng đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền lại, đôi môi tựa hồ như đang mỉm cười.
Thế là tự dưng bị nhỏ chiếm mất cái giường ngủ yêu quý của mình luôn rồi, tôi bất lực đứng đó, nhìn nhỏ lắc đầu, lòng than thầm "trời ơi sao số con lại khổ thế này". Nhìn nhỏ thì mới thấy động lòng, nhỏ vốn khá là xinh xắn, lại đang ngủ nữa cơ chứ. Người ta nói con gái đẹp nhất là khi ngủ, quả đúng thật là không sai mà@@
Nhưng chỉ nhìn nhỏ chút thôi, chứ nhìn hoài kẻo tôi không kìm chế được bản thân thì khốn. Quay trở lại với đống đổ vỡ vừa nãy, tôi dọn đống đó đi luôn. Những mảnh kiếng bể tan tành được tôi gom lại, cái khung ảnh giờ đây cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, duy chỉ có tầm hình chụp kỉ niệm về một thời hạnh phúc của tôi và MThư là vẫn còn. Nhét tấm hình lại vào túi, tôi bỏ xuống dưới nhà, vừa để ném đi những cái mảnh vỡ kia, vừa để giải quyết luôn tấm hình còn sót lại này.
Nghỉ lại thì cũng cảm thấy buồn đôi chút, vì ít ra đây cũng là 1 kỉ niệm đẹp cho cả hai, tuy ngắn ngủi và đầy cách trở, nhưng vẫn còn động lại chút gì đó gọi là kí ức trong tim tôi, còn đối với MThư, chắc kỉ niệm của hai đứa sẽ chỉ là tấm hình mãi mãi không được xem lại.
Xuống bếp lục tủ ra được bao thuốc, tôi cầm lên sân thượng luôn. Trời lúc này cũng đã về chiều, ánh nắng mặt trời đã không còn gay gắt nữa, màu vàng tươi cũng dần chuyển sang màu cam đỏ, ánh tà dương cũng dần lui bóng về phiaq xa xa khuất tận chân trời.
Ngẫng người nhìn khung cảnh xung quanh, cũng đã rất lâu rồi tôi mới thấy được cái cảnh chiều tà này, đẹp lắm, nhưng lại tạo cho con người ta cái cảm giác buồn man mác, gợi nhớ về những kỉ niệm xa xưa.
Nhưng kỉ niệm sẽ mãi mãi chỉ là kỉ niệm, không thể nào vì những kỉ niệm được xếp vào quá khứ đó mà làn cho cuộc sống hiện tại bị xáo trộn được. Tôi ngồi xuống, rút lấy 1 điếu thuốc ra bật lửa mồi lên. Cũng khá lâu rồi tôi mới đụng đến điếu thuốc nhỉ?
Không phải nghiện, nhưng khi buồn ta lại tìm đến khói thuốc, và chỉ có khói thuốc mới làm cho ta cảm thấy thoải mái hơn, thư thả hơn.
Lấy tấm hình ra, tôi nhìn em lần cuối! Cũng ánh mắt, cũng nụ cười ấy, cũng là cái níu tay kéo tôi lại để rồi choàng tay sang bụng tôi mà ôm, cũng là cái tựa đầu vào vai đầy tình tứ, và cũng là chút hạnh phúc còn xót lại trong kí ức trong tôi, một người dưng sau bao lâu yêu nhau.
Tựa lưng vào ban công, tôi đưa mắt nhìn những áng mây nhiều màu sắc đang bay ngang tầm mắt tôi. Bất giác, lòng tôi chợt đanh lại, quyết tâm dường như trở nên cao độ hơn. Tay cầm lấy cái hột quẹt, tay kia thì cầm tấm ảnh, và tôi từ từ châm lửa vào cuối góc ảnh.
Tấm ảnh kỉ niệm từ từ biến mất dần theo sự lan truyền của lửa, từng mảng kí ức rời rạc đang tái hiện trong đầu tôi, cứ như đang dội lại chiếu vào ngọn lửa vàng bé nhỏ kia vậy. Nhưng cái gì cho đi thì tất nhiên không thể nào hối tiếc được, tôi chỉ mỉm cười nhìn chút kỉ niệm còn sót lại của mình giờ đây chỉ là đống tro tàn, chỉ 1 cơn gió thoáng qua đã thổi bay đi mất.
"Tạm biệt em, cô gái của quá khứ"
Mỉm cười an ủi, tôi lại đứng lên, nhìn ra ban công chờ đợi khoảnh khắc kết thúc một ngày thường nhật. Bất chợt, một vòng tay nhỏ nhắn len lỏi vòng qua bụng tôi kéo chặt tôi lại. Rồi một thân hình khá ư là quen thuộc, không cần đoán cũng biết là Yến, vì giờ trong ngôi nhà này chỉ có tôi và nhỏ mà thôi, không phải nhỏ thì còn ai vào đây được nữa.
_Quá khứ! Cứ để cơn gió cuốn bay đi! -Yến thì thầm.
Tôi im lặng, đắm chìm bản thân mình vào chút gió lạnh của buổi chiều tà, cảm nhận lấy cái ấm áp mà Yến mang lại từ cái ôm nhẹ nhàng, sâu lắng. Nhỏ áp mặt vào lưng tôi, rồi nhỏ lại lẩm nhẩm bài hát nào đó mà tôi không thể nào nghe được.
Trời sụp tối, tôi mới bất đầu có những cử động, lấy lại sức sống của một con người bình thường.
_Xuống dưới thôi -tôi nói khẽ, tay tôi nắm lấy tay nhỏ, kéo tay ra khỏi bụng tôi, rồi tôi quay người lại nhìn nhỏ.
Yến chỉ gật đầu, rồi nhìn tôi. Lúc này khoảng cách của hai đứa là khá gần, có thể nói là dường như không còn khoảng cách nữa. Bất giác, tôi cảm thấy như có điều gì đó sai khiến. Có lẽ là lí trí đang điều khiển con tim chăng, tôi chẳng hiểu sao lại vòng tay ra phía sau kéo ghì nhỏ lại gần mình hơn.
Mặt Yến đỏ ửng lên, nhưng lại không có chút gì đó gọi là phản kháng cả, nhỏ cứ mặc tôi đang dần dần kề sát vào mặt nhỏ. Có thể vì đôi môi của nhỏ quá kích thích tôi chăng? Cũng có thể, khi mà đôi môi đỏ mọng kia vẫn đang cong lên, khiêu khích.
Tôi cuối xuống, muốn đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn, nhưng người tính méo bằng trời tính =]] khoảng khắc hai đôi môi kề sát bên nhau, chỉ thiếu tí xíu nữa là chạm vào nhau, thì dt tôi lại vang lên, kéo cả hai trở về thực tại. Yến giật mình vội đẩy tôi ra, luống cuống nhìn về nơi khác, che đi khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình.
Tôi lắc đầu tiếc nuối, lấy dt ra xem ai gọi bất tử như thế này, phá hoại đi khoảnh khắc đẹp của tôi mất rồi.
_Alo ai vậy-tôi bắt máy mà chẳng thèm nhìn tên luôn.
_Anh với Yến đi đâu mất rồi hả -My nói như hét lên trong dt.
_Nhỏ nhỏ tiếng lại coi, gì mà la lớn dữ vậy -tôi nhăn mặt.
_Hai người đi đâu mất rồi hả?
_Thì... đi chơi -tôi lúng búng đáp.
_Mấy người ngon quá há -My hét lớn hơn nữa, tôi chỉ biết đưa dt ra xa khỏi lỗ tai để bảo vệ an toàn cho cái màng nhĩ của mình.
_Anh đưa dt đây em nói chuyện với My cho -Yến nói.
_Nè... -tôi đưa liền, ngu sao không đưa, để con gái nói chuyện với nhau cho dễ.
Ơ mà sao nay Yến xưng anh em với tôi luôn rồi nhỉ@@ nhớ thường ngày chỉ xưng tên thôi mà, sao nay lại... mà thôi kệ nó đi, dù sao tôi cũng quen với cách những người con gái khác gọi tôi bằng anh rồi. Cứ như luật bất thành văn vậy, bất kể tôi đi tới đâu, tiếp xúc với ai khác phái tôi luôn được ưu tiên xếp vai vế bề trên cả, tức là đều được gọi bằng anh ấy mà. Nên thôi kệ, kêu bằng anh giao tiếp cũng thân mật hơn.
Tôi đứng lại gần, nghe lởm cuộc nói chuyện qua dt của hai nhỏ này.
_À mình với N đang ở dưới BT đây.
_...
_Ở nhà của N.
_...
_Hì quê N ở đây mà, đừng ngạc nhiên, mình cũng ngạc nhiên khi biết điều này đấy.
_...
_Sao? My cũng muốn xuống đây à? Được đó, xuống đây chơi với mình đi!
_...
_Oke hẹn gặp lại My ngày mai.
_...
_Xuống đây đi rồi xử hắn sau -Yến chợt nhìn tôi cười nham hiểm, kiểu này tiêu rồ[email protected]@
Yến cúp máy, chìa cái dt lại cho tôi, miệng cười đểu.
_Mai anh ra đón My nhé!
_Hử? My xuống đây à! -tôi ngạc nhiên, nãy nghe loáng thoáng, cứ tưởng nhỏ đùa thôi chứ.
_Tất nhiên rồi! -Yến cười.
_Èo! -tôi thở dài, chỉ cô nàng này thôi là đủ khổ rồi, giờ lại thêm 1 cô nữa. Haizz vậy xác định ăn hành đi là vừa.
_Sao thế! Có My xuống chơi mà anh không vui à? -My lém lỉnh nhìn tôi
_Đâu ... có đâu -tôi lúng túng đáp, chối bay đi.
_Hì thôi anh đưa mình đi chơi đi, lần đầu tiên em mới xuống đây á -Yến hấp háy mắt nói.
_Ừa thôi xuống tắm rửa đi rồi đi -tôi nói.
_Ơ nhưng đồ đâu mà em thay?
_Cứ xuống đi là có hà -tôi đẩy nhỏ xuống.
Xuống lầu, tôi qua phòng cũ của MNgọc quơ đại mớ đồ sang cho Yến. May mà trí nhớ tôi vẫn còn tốt, còn nhớ được đống đồ mà MNgọc còn để lại trong căn phòng này. Haizz nhưng vào đây thì tôi lại chợt nhớ về MNgọc, cũng mấy bữa rồi tôi chưa gặp lại nhỏ, và cả Quyên. Dạo này bận rộn việc học, việc làm, lại thêm 3 cái chuyện vớ vẩn nữa, làm cho đầu óc tôi trở nên quá tải, lại chẳng có lấy chút thời gian rảnh rỗi nào ra trò để thư giãn cả.
Tối đó, tôi đưa Yến định đưa Yến đi chơi! Nhưng lỗi định mệnh khi tôi lại gặp con nhỏ em của tôi, báo hại tôi lại phải dẫn Yến về nhà chồng, à không nhà tôi =]]
Dẫn Yến ra chổ quán cafe của tôi, chủ yếu là uống cafe thôi, còn mục đích phụ là xem cái quán dạo này ra sao rồi mà thôi.
Chọn 1 bàn gần quầy pha chế, vừa có thể nhìn thẳng ra cổng, vừa có thể quan sát được nhân viên xem làm việc ra sao. Nhìn dàn phục vụ này toàn mới cả, chắc là nhỏ Thy mới tuyển sau này, vì chẳng có đứa nào biết tôi cả@@ như thế cũng tốt, khỏi khoe mẽ trước Yến.
_Quán này bày trí đẹp ghê hén! Chẳng thua gì quán của My cả -Yến trầm trồ khen ngợi.
_Xời! Còn phải nói! Anh mà ra tay thì tất nhiên phải đẹp thì mới được chứ -tôi phỗng mũi tự sướng.
_Anh nói gì? -Yến nhăn trán suy nghĩ.
_Ơ đâu gì đâu, ê mà thôi uống đi cô, để hồi tan nước đá ra lạt nhách bây giờ.
_Biết rồi mờ! -Yến phụng phịu đôi má.
Tôi nhìn quanh quẩn xung quanh, thấy cảnh vật vẫn như ngày nào, chẳng có thay đổi gì nhiều. Nhỏ Thy chỉ trang trí thêm cho quán trở nên ấm cúng, bắt mắt, thu hút những bạn trẻ đến chụp ảnh này nọ.
Đang mãi mê quan sát, tôi thấy nhỏ Thy từ ngoài bước vào, nhưng nhỏ lướt qua luôn chẳng để ý đến sự hiện diện của thằng a3 của nó =]] con mắm Thy nó đi thẳng vào trong quầy luôn.
Thấy vậy, tôi muốn trêu nó, nên quắc nhỏ phục vụ lại.
_Thưa quý khách cần gì ạ!
_Em vào kêu quản lý ra đây giúp anh nhé, anh muốn mua lại quán này! -tôi đập bàn cái bốp, đến mức Yến cũng phải tròn mắt nhìn tôi.
_Dạ... dạ anh chờ chút! -nhỏ phục vụ mặt ngờ nghệch nhìn tôi, rồi gật đầu lia lịa bỏ vào trong.
Yến nhìn tôi thắc mắc, còn tôi thì cười toe toét, tâm trạng đang vui ấy mà.
_Ai muốn mua lại quán này thế! Quán này không bán lại đâu! -nhỏ Thy ra, đứng sau lưng tôi lạnh lùng lên tiếng.
_Nhưng tôi muốn mua đó -tôi lên tiếng, lấy tay để ngang cổ đổi giọng, cố gắng nén cười nói.
_Không bán là không! -nó cương quyết.
_Không bán tôi cũng lấy -đến lúc này thì tôi bật cười, xoay người lại nhìn nhỏ.
_Ơ.... aaaa anh ba -thoáng chút sững sờ, Thy nhào tới ôm tôi, la toáng lên khiến cả quán ai cũng nhìn hai đứa.
_Bỏ ra coi, con gái con lứa gì mà như con choi choi thế kia! -tôi đẩy nó ra.
_Aaa anh ba về sao không nói em hả? Anh ba về hồi nào dạ? Anh ba sao không về nhà? -nó hỏi tôi dồn dập.
_Từ từ để anh thở đã, hỏi gì lắm thế -tôi nhăn mặt.
_Thôi về nhà ăn cơm đi anh ba, mẹ đang chờ á, may cho anh ngay giờ cơm luôn á -Thy kéo tay tôi.
_Rồi từ từ để anh đi -tôi nài nỉ con nhóc này, rồi quay sang Yến, chưa kịp nói thì Thy đã hỏi trước rồi.
_Ủa ai đây anh?
_Chị dâu mày! -tôi cười.
_Hả! -cả Thy và Yến đồng thanh hét lớn.
_Đùa thôi, đây là Yến, bạn anh -tôi cười xoa đầu Thy, Yến thì quay mặt đi để che đi đôi má đang ửng hồng kia.
_Em chào chị!
_Chào em! -Yền cười chào lại.
_Thôi đi -tôi ra lệnh.
Chở Yến chạy về nhà, nhỏ Thy thì líu lo bên tai, nghe muốn nhức đầu luôn vậy. Tới nhà, Thy ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.
_Có chị Ngọc ở trong nhà!
_Hả? -tôi ngạc nhiên, sao MNgọc lại ở đây cơ chứ@@ kì này thôi rồi lượm ơi luôn.
Lại gặp người quen, bắt đầu cho việc dẫn đến thế cục hai phe dần được hình thành...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook