Hội Chứng Peter Pan
Chương 23: Hành hung có báo trước (23)

“Sở dĩ lúc trước chúng ta gộp chung vụ án của Tô Định và những vụ án kia lại với nhau cũng không phải không có nguyên do. Vụ án này có tất cả những nhân tố đáng để tên nghi phạm xuống tay — gây bất lợi với Đình… gây bất lợi với Thẩm Đình Huyên, chuyện này được truyền thông đưa tin trên diện rộng nên tên nghi phạm có thể biết được tin này. Tiếp theo, về mặt thời gian cũng khớp với nhau, vụ án này và vụ án của Vương Khang xảy ra trong cùng một ngày, chỉ khác nhau ở chỗ rạng sáng và buổi sáng thôi. Hơn nữa, hai vụ án này đều là bị vật ở trên cao rơi xuống làm bị thương nên hoàn toàn phù hợp với ẩn dụ trên tấm bưu thiếp.”

Túc Hải viết mấy từ khóa lên bảng trên, sau đó ném bút đi, đứng sang bên cạnh nhìn kỹ: “Xét trên tất cả các phương diện khi đó thì vụ án này không phù hợp với quy luật gây án và thói quen của Võ Chiêu Văn, nên tôi đoán có lẽ đó chỉ là một lần trùng hợp thôi, — ất kể là trên phương diện thời gian hay là nhân vật trong vụ án. Nhưng mà bây giờ chúng ta xem lại thì trong một loạt các vụ án này, thật ra có hai chuyện trùng hợp tồn tại, lần lượt là Tô Định và Lăng Thản. Võ Chiêu Văn chưa từng xuống tay với bọn họ, người bị hại thật ra là Vương Khang và Điền Hãn Vân. Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

“Cũng không thể loại bỏ điểm trùng hợp này được….” Chu Sa sờ cằm, “Dẫu sao đến bây giờ chúng ta cũng chưa từng điều tra xem chùm đèn treo kia là đột ngột rơi xuống hay là do người làm, không phải sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa, trong vụ Lăng Thản rơi xuống lầu, chúng ta đã phân tích từng động cơ gây án, nhân viên có liên quan và cả hoàn cảnh lúc đó, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn thì không có lời giải thích nào hợp lý hơn cả.” Thẩm Đình Huyên châm chước nói.

“Chỉ có điều đúng là…. hai chuyện trùng hợp đều xảy ra trong cùng một vụ án…” Nói đến đây, Chu Sa lại thay đổi suy nghĩ.

“Tôi chỉ lo lắng cả hai vụ này đều không phải ngoài ý muốn.” Túc Hải dựa vào ghế, một tay xoa mũi, một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại nặng tựa nghìn vàng, ở trong không khí không điểm tựa nên cứ thế nặng nề rơi xuống đất.

“……”

“…… Không thể nào đâu nhỉ?” Thẩm Đình Huyên vô thức bóp chai nước khoáng trong tay đến biến dạng, phát ra tiếng vang giòn giã của nhựa. Đôi mắt cô trừng to, thoạt nhìn hơi đáng thương: “Vậy chuyện này vẫn chưa xong sao?”

“Đúng vậy đó, đội phó à, anh không thể hù dọa chúng tôi như vậy được.” Chu Sa cũng vội vàng nói.

Túc Hải không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn nội dung trên bảng trắng. Mấy người bị hại, tuyến thời gian, và những nội dung tuy không viết ra nhưng lại luân phiên hiện lên trong đầu anh.

“Các cậu đấy,” Tiếu Chính Thần vẫn luôn im lặng ngồi trong góc bỗng cười lên. Anh đứng lên, từ trong bóng tối đi đến bên cửa sổ, ánh mặt trời sáng sủa, dịu nhẹ giống như miếng đường mỏng màu lưu ly tô điểm lên người anh. Anh cầm lấy bút, tùy ý vẽ một dấu gạch chéo lên bảng trắng, “Có biết giải đề toán học không?”

“Dạ?” Mặt Chu Sa đần ra.

Trong đội hai của bọn họ, đội phó Túc Hải, người cũng như tên, lúc nào cũng nghiêm túc, khi làm việc thì quả quyết, tuy tính cách hơi nóng nảy nhưng anh chắc chắn là nhân vật có tiếng nói trong đội. Còn đội trưởng Tiếu Chính Thần, trông thì có vẻ là chính nhân quân tử, lịch sự tao nhã, nhưng thực tế anh ấy lại là kiểu người không thích đi theo lối mòn. Cách phá án của anh ấy luôn có phần không đáng tin cậy, khiến cho người ta không khỏi thấy khó tiếp nhận nhưng lần nào cũng bất ngờ trúng ngay hồng tâm. Theo lời của anh ấy thì là cứ to gan đặt giả thiết rồi cẩn thận chứng thực, chỉ có vậy mà thôi.

“Lúc đi học không phải đã học rồi sao. Nếu xuất hiện một nhân tố mà chúng ta không biết, không biết nó là ai, sắm vai nhân vật nào thì cứ đánh dấu X đã.” Anh dùng bút vẽ một dấu gạch chéo bên dưới rồi gật gật đầu, “Giả sử như trong vụ án này của chúng ta cũng có một dấu X thì hiển nhiên cái dấu X này phải đặt ở đây.” Anh vẽ một mũi tên chỉ vào Tô Định, rồi lại chỉ sang Lăng Thản, “Còn chỗ này nữa — đây là đang dựa trên cảm nhận của chúng ta rằng trong vụ án liên hoàn này lại lần lượt xuất hiện hai vụ, chúng gần như phù hợp với quy luật gây án của nghi phạm, nhưng nghi phạm lại không có điều kiện gây án. Mà có một điểm trùng hợp nhất chính là, trong tình huống mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông thì hai vụ án này đều đã xảy ra. Nếu lúc này lại xuất hiện một dấu X, mà dấu X này chính là một ngọn gió đông khác thì chắc là không có vấn đề gì nữa chứ?”

Trong văn phòng xuất hiện một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.

Tiếu Chính Thần cũng không để ý mà nói tiếp, “Vậy bản thân dấu X này có điều kiện gì? —- Không hề nghi ngờ, hẳn nó phải có mức độ trùng hợp rất cao với các điều kiện của nghi phạm, chẳng hạn như xuất phát điểm đều là muốn bảo vệ cô Thẩm và hiểu rõ chuyện của cô Thẩm như lòng bàn tay. Tiếp theo, nó còn sở hữu điều kiện mà nghi phạm không có: có thể ra vào nơi mà nghi phạm không thể ra vào được, có thể tiếp cận người mà nghi phạm không thể tiếp cận được. Xét từ phương diện này thì tuy vẫn tồn tại khả năng X đã dùng cách nào đó mà chúng ta không biết để đạt được mục đích, nhưng cá nhân tôi càng nghiêng về sự thuận lợi này bởi vì sự khác nhau về thân phận và địa vị xã hội của X và nghi phạm mang đến hơn.”

“……”

Đây không phải lần đầu tiên Chu Sa nghe thấy giả thiết to gan như vậy của đội trưởng, nhưng vẫn không khỏi có phần cạn lời: “… Em vậy mà lại cảm thấy anh nói có lý.”

Tiếu Chính Thần cười, tiếp nhận những lời xem như đang ca ngợi này, rồi lại mở miệng chuyển đề tài: “Tuy tôi không theo vụ án này nhưng nghe các cậu tổng kết thì có một điểm tôi rất chú ý tới. Mỗi lần Võ Chiêu Văn gây án đều không phải là ý định nhất thời mà hắn sẽ bỏ ra một khoảng thời gian đi theo dõi người bị hại, nắm vững thói quen hoạt động của họ, sau đó mới xuống tay. Xét từ điểm đó mà nói thì trong toàn bộ quá trình gây án, hiển nhiên hắn luôn duy trì trạng thái tương đối bình tĩnh, mặc cho trước đó người bị hại đã khiến hắn tức giận thế nào, hắn vẫn tuân theo cách thức gây án từ trước đến nay của mình. Đương nhiên, điều này có thể là do tính cách của hắn dẫn đến, dẫu sao bây giờ chúng ta cũng đã biết rằng cha hắn mất sớm, hầu như các thành viên trong gia đình đều là nữ, khiến cho hắn càng cẩn thận, kiềm chế, thủ đoạn cũng không tàn bạo như những nghi phạm nam khác… Dưới tiền đề này, sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đi tập kích đồng chí Túc Hải chứ?”

“Nhìn vào mặt thể trạng thì Võ Chiêu Văn cao 1m76, nặng 62.6kg, so với Túc Hải 1m87 và nặng 88kg mà nói thì hai người vốn không cùng một đẳng cấp. Lúc trước hắn dám ra mặt đánh Điền Hãn Vân là vì thể trạng của Điền Hãn Vân tương đương với hắn, thậm chí còn có phần không bằng hắn, chỉ vậy thôi mà hắn còn đi theo người ta hai ba ngày. Vì vậy, điều gì đã cho hắn dũng khí lớn đến mức khiến hắn thay đổi cách thức gây án trước giờ, đã thế còn cho rằng mình khiêu chiến vượt cấp và có thể thành công nữa chứ?”

“…… Cái này thì hình như em biết.” Chu Sa giơ tay lên, trộm nhìn Túc Hải đang mím môi ngồi bên kia, “Mới nãy khi thẩm vấn hắn, hắn nói biết đội phó bị thương nên mới thừa dịp sấn hư nhi nhập [*]…”

[*] Nghĩa là nhân lúc đối phương yếu kém mà xuống tay.

“Sấn hư nhi nhập……” Thẩm Đình Huyên hơi dở khóc dở cười đối với câu thành ngữ đột nhiên xuất hiện này.

Túc Hải bỗng nhiên đập bàn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Tiểu Hải……?” Thẩm Đình Huyên không rõ nguyên do, cũng vội vàng đứng lên theo.

“Túc Hải, quay lại đây.” Tiếu Chính Thần không để bụng, chỉ nhẹ nhàng gọi anh lại, đồng thời vẽ một dấu X lên đường kẻ giữa ‘Túc Hải bị tập kích’ và Võ Chiêu Văn, “X biết Túc Hải bị thương, hơn nữa còn nói tin này cho Võ Chiêu Văn biết, thậm chí còn xúi giục Võ Chiêu Văn nhân cơ hội này mà xuống tay với Túc Hải, bấy giờ mới dẫn đến việc nhất thời nôn nóng tập kích vào ngày 22 tháng 03.” Đồng thời, bàn tay còn lại của anh ấy gõ lên bàn, “Các đồng chí, tỉnh táo lại đi, ngay từ đầu vì sao chúng ta lại vẽ một dấu X? Chắc chắn là vì để cho cả quá trình trở nên hợp lý, lưu loát hơn. Và quả thật, sau khi vẽ dấu X này, gần như tất cả các vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng, bởi vì mỗi chỗ chúng ta nghĩ không thông, khi nó xuất hiện thì đã đả thông những tình tiết không được hợp lý, làm cho mọi chuyện trở nên thuận lý thành chương.”

“…… Vậy X kia là ai?” Chu Sa nhỏ giọng hỏi.

Tiếu Chính Thần ném bút sang một bên, chậm rãi trở về chỗ ngồi dưới những ánh mắt kia, sau khi ngồi xuống mới để lộ một nụ cười nhạt, “Tôi không biết.”

“Đội trưởng!”

“Nhưng chúng ta có thể đoán được hành động kế tiếp của hắn!” Ánh mắt Túc Hải rơi xuống đất, giống như ở đó có một miếng gạch bị dính keo khiến anh không dời mắt đi được.

“Không phải chứ, hắn còn ra tay nữa ư?” Mắt Chu Sa trợn to hơn bình thường ba phân, quả thật cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, “Người này vẫn chưa xong ạ?”

Tiếu Chính Thần thổi nước trà, làn hơi nước lượn lờ lập tức tiêu tán trong không khí, “Bình thường thôi mà, hãy ngẫm lại xuất phát điểm của hắn đi, chẳng lẽ cậu nghĩ hắn sẽ một vừa hai phải sao?”

“Ý anh là…” Chu Sa chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm Đình Huyên.

“Tin em kết thúc hợp đồng sẽ công bố vào lúc nào?” Túc Hải hỏi.

“3 giờ rưỡi.” Thẩm Đình Huyên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bây giờ đã sắp 4 giờ rồi.

“Vậy chúng ta phải nắm chắc.” Tiếu Chính Thần nói rồi xoay máy tính về phía bọn họ, “Tin tức này sẽ lên top rất nhanh, nói không chừng X đang trên đường đi gây án đấy.”

“Nhưng mà ngay cả người bị hại tiếp theo là ai chúng ta còn chưa biết mà?” Mặt Chu Sa mờ mịt, “Chuyện kết thúc hợp đồng này tính lên đầu ai đây? Ông chủ công ty hả?”

Túc Hải nhanh chóng lên mạng xem, từng tin tức lướt qua mắt anh như dòng nước chảy vào vực sâu của những dòng suy nghĩ đang dâng trào, nơi đó đang ấp ủ một cơn gió lốc mạnh mẽ và thủy triều không ngừng càn quét. Mấy giây sau, anh thả con chuột ra, trong lòng đã có đáp án.

“Đỗ An Na.”

***

“Đội phó, một tiếng trước Đỗ An Na đã rời khỏi công ty. Nhân viên lễ tân nói hình như chị ta quên thứ gì đó nên phải về nhà lấy.”

Quý Điềm và Trần Giai Kỳ vừa rời khỏi chỗ Vương Khang thì nhận được điện thoại. Hai người lập tức tới tới Giải trí Tận Hoan, ai ngờ lại được báo rằng Đỗ An Na đã đi rồi.

“Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay, hai người vất vả rồi.” Túc Hải cúp điện thoại, quay đầu xe ở giao lộ phía trước, “Nhà của Đỗ An Na ở đâu?”

“Lầu 1503, khu số 15, tiểu khu Thiên Hồng.” Thẩm Đình Huyên đáp nhanh.

May là hiện giờ đang là giờ đi làm nên xe trên đường không nhiều lắm. Túc Hải bật còi cảnh sát, cả quãng đường đều giành giật từng giây từng phút, chạy ra khỏi dòng xe cộ bình thường, cuối cùng cũng tới nơi. Anh giơ thẻ cảnh sát ra cho bảo vệ tiểu khu xem, nhìn lan can dần dâng lên trước mặt rồi lại dẫm chân ga lần nữa.

“Em chờ ở trong xe đi.” Anh không nhìn Thẩm Đình Huyên mà chỉ dặn dò.

“Dạ,” Thẩm Đình Huyên gật đầu, vào khoảnh khắc anh tháo dây an toàn mở cửa xuống xe, cô bỗng kéo anh lại, “Hắn biết anh bị thương,” Cô mím môi, thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại nuốt ngược trở về, chỉ để lại một nụ cười rạng rỡ, giống như bây giờ anh đã toàn thắng trở về vậy, “Cho nên anh đừng để có thêm vết thương mới nữa nhé.”

Thang máy ngừng tầng 30 mãi mà vẫn không có động tĩnh gì. Túc Hải nhíu mày, lập tức chạy về phía cầu thang.

Chu Sa theo sau anh khóc không ra nước mắt, “Chúng ta leo cầu thang thật ạ? Không chừa chút sức để lát PK chính diện với X sao anh?”

Túc Hải không để ý đến cậu ấy, cả người như một con báo nhạy bén, mười mấy bậc thang mà anh chỉ dùng hai ba bước để leo lên, mới chốc lát đã lên được vài tầng.

Mấy phút sau, anh đã xuất hiện trước cửa phòng 1503.

Tuy Chu Sa thầm oán giận nhưng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mười lăm tầng đối với một sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát như cậu mà nói thì chẳng khác nào mới vận động cả.

Túc Hải ra hiệu với cậu rồi tự mình bước lên trước chuẩn bị xem thử cửa thì đột nhiên nghe thấy bên trong liên tục truyền đến tiếng vật gì đó bị đánh đổ, kèm theo đó là tiếng kêu khóc khản cả giọng.

“Phá cửa đi.” Anh thấp giọng nói, nghiêng người sang bên cạnh nhường chỗ.

Chu Sa lui về sau hai bước, rồi đạp mạnh lên cửa một cái.

Sau một tiếng “Rầm” lớn vang lên, động tiếng bên trong chợt dừng lại, tiếp theo đó là những tiếng gào khóc dữ dội hơn.

“F*ck……” Chu Sa lắc đầu rồi lại lùi về.

Túc Hải cất súng vào, yên lặng đứng bên cạnh anh: “Tôi đếm đến ba.”

“Một.”

“Hai.”

“Ba.”

Tiếng nói còn chưa dứt, hai người lại nhào về phía cánh cửa. Lúc này đây, lực mạnh từ nơi bả vai truyền đến khiến cho tấm ván cửa không chịu nổi mà kẽo kẹt mở ra. Quán tính khiến hai người đột ngột vọt vào phòng, Túc Hải cũng không màng việc điều chỉnh lại tướng đi, anh mượn lực dưới chân, cả người tựa như một con báo đang vận sức chờ phát động, mang theo âm thanh xé gió lao vào hai bóng người đang dính lấy nhau và đánh một người trong đó. Chu Sa vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đỗ An Na dựa vào sofa ho đến tê tâm liệt phế, trên cổ còn quấn một chiếc khăn lụa dài. Bóng người cao lớn bên cạnh bị đá vào đầu gối, còn chưa kịp ngã xuống đất thì sau cổ đã bị kéo lại, cổ họng cũng bị kiềm giữ.

Người nọ đứng ngược sáng bị Túc Hải nắm tóc nên không thể không ngẩng mặt lên.

“Mẹ nó, sao lại là anh?!”

Chu Sa lập tức trợn to mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương