Hội Chứng Peter Pan
-
Chương 15: Hành hung có báo trước (15)
“Họ tên.”
“Điền Hãn Vân.”
“Tuổi tác.”
“29.”
“Nghề nghiệp.”
“Phóng viên… Khoan đã, tôi nói này đồng chí cảnh sát, tôi là nạn nhân mà, sao lại cảm thấy mấy người như đang thẩm vấn hung thủ vậy?” Điền Hãn Vân nằm trên giường bệnh với chiếc chân phải bó bột được treo cao, trên trán được quấn vải xô, mặt thì có vài vết thâm tím, nhìn qua hơi có vẻ thê thảm không nỡ nhìn.
Chu Sa nhìn anh ta một cái, hơi bực mình: “Anh nói cái gì thế, gì mà hung thủ, phải gọi là nghi phạm! Huống chi, anh có bị giết sao? Đây gọi là gặp nạn! Toàn nói toàn mấy lời xui xẻo thôi.”
“Vâng vâng vâng, là tôi dùng từ không thỏa đáng.” Điền Hãn Vân vội vàng gật đầu, động tác quá mạnh nên đụng phải vết thương trên mặt, kéo theo một cơn đau nhức.
“Anh hãy kể lại tình huống lúc vụ việc xảy ra, phải chân thực đáng tin chứ đừng tùy ý phát huy những suy nghĩ chủ quan.”
Nói đến đây, Điền Hãn Vân không thèm nghĩ ngợi đã lên tiếng: “Rạng sáng hôm đó, tôi tan làm về nhà, bởi vì đậu xe ở đại lộ Thanh Tùng nên tôi quyết định đi đường tắt qua con hẻm Đinh Dậu. Ai ngờ mới vào hẻm chừng hai, ba chục mét thì đột nhiên có một người ở phía sau đạp tôi ngã xuống đất. Lúc đó tôi rất tức giận, muốn nhìn xem là thằng chó nào… Khụ, là tên lưu manh nào đánh tôi, nào ngờ vừa quay đầu lại thì tên kia đã đấm cho tôi một quyền rồi, đánh đến nỗi tôi ngớ người luôn! Sau đó, hắn đánh tôi suốt mười mấy phút, đã vậy cổ áo còn bị giữ chặt nên tôi muốn chạy cũng không được!”
“5 phút 27 giây,” Chu Sa nhìn vào sổ ghi chép, “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có phóng đại.”
“Còn không phải là tại tôi sống một ngày bằng một năm sao đồng chí cảnh sát! Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy, bình thường tôi bị con muỗi chích một cái thôi cũng đau suốt ba ngày đó, huống chi lần này còn bị người ta đánh một trận như vậy thì làm sao tôi có thể không cảm thấy nó dài đằng đẵng được?!” Điền Hãn Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng thấy sắc mặt Chu Sa không vui thì mau chóng quay lại chủ đề chính, “Dù sao tên kia chính là một tên bệnh thần kinh, tôi hỏi hắn sao lại đánh tôi hắn cũng không nói tiếng nào, chỉ mải cắm đầu đánh thôi, chắc chắn là không bình thường mà!”
“Không phải anh nói trong quá trình hành hung, nghi phạm đã đe dọa anh sao? Sao lúc này lại nói hắn ta không nói tiếng nào? Vậy rốt cuộc hắn có nói chuyện không?”
“Hả?” Điền Hãn Vân hơi sửng sốt, giống như nhớ tới cái gì đó, đang định dùng cánh tay lành lặn vỗ đầu một cái, nhưng bị Chu Sa lanh tay lẹ mắt cản lại: “Được rồi, làm ơn biết thương cái đầu của anh đi, bộ nó còn chưa đủ thảm hả?”
“Tôi kích động nên quên mất…” Điền Hãn Vân cười lúng túng, “Tên nghi phạm có nói chuyện đó! Ban đầu tôi bị ngây người nên không nghe được, sau đó mới nghe thấy tên kia liên tục lẩm bẩm những câu như ‘Đừng có làm những chuyện không nên làm’, ‘Dạy dỗ một chút để mày nhớ’ vân vân, đồng chí cảnh sát à, hắn liên tục lầm bầm như vậy đó! Anh nói xem tên này có phải bị bệnh thần kinh không!”
Chu Sa vừa ghi chép vừa bất đắc dĩ nói: “Bệnh thần kinh là chỉ các đặc điểm bệnh lý của tổn thương dây thần kinh ngoại vi trong giải phẫu học. Đặc điểm chính là các dây thần kinh ngoại biên có tổn thương hữu cơ. Đây là một loại bệnh sinh lý. Anh nói đó là bệnh tâm thần, đừng có cái nồi gì cũng vứt cho bệnh thần kinh chứ, như vậy không tốt đâu.”
“Vâng vâng vâng…”
“Sau đó thì sao? Anh còn gì muốn bổ sung không?”
“Tên kia vừa đánh đầu tôi, đá tôi, tát tôi vừa lẩm bẩm! Cứ thế mà đánh suốt!” Anh ta dừng một chút rồi nhìn về phía Chu Sa, “…?”
“5 phút 27 giây.”
“Đúng đúng, 5 phút 27 giây!” Điền Hãn Vân mắng, “Con mẹ nó, đúng là vừa đánh vừa lẩm bẩm đó! Quả thực là đã đụng phải một tên bị… bệnh tâm thần rồi! Đúng là mẹ nó xui xẻo mà!”
“Anh có quen biết nghi phạm không?”
“Không quen.” Điền Hãn Vân lắc đầu một cái, “Nhưng tôi thấy mặt của hắn! Thấy rõ lắm! Thằng chó kia còn đeo khẩu trang, nhưng mà có ích gì đâu, chẳng phải cũng bị tôi kéo xuống sao!”
Chu Sa gật đầu: “Tôi biết rồi, lát nữa sẽ bảo người qua đây vẽ phác họa.”
“Được đó, tốt nhất là phát lệnh truy nã, không thể để hắn coi trời bằng vung được!” Điền Hãn Vân nói, rồi sau đó bỗng lộ ra một nụ cười thần bí: “Hơn nữa đồng chí cảnh sát à, có cần tôi chỉ hướng đi cho các người không? Tuy tôi không quen hắn ta nhưng lại biết hắn là ai đó.”
Đầu bút của Chu Sa hơi khựng lại, “Là ai?”
Điền Hãn Vân nhìn anh đầy đắc ý.
Chu Sa “ha” một tiếng: “Anh ra oai cái gì với cảnh sát nhân dân hả? Có muốn nhanh chóng bắt tên nghi phạm mất trí này để trở về với cuộc sống gia đình yên ổn lần nữa không? Nói mau lên!”
“Thì tôi chỉ muốn làm anh thấy hứng thú thôi mà.” Điền Hãn Vân nói, “Còn có thể là ai nữa, là ai fan của Thẩm Đình Huyên đó. Thấy tôi tung tin làm ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của cô ấy thì ghi hận trong lòng rồi chờ cơ hội trả thù, có phải tôi nói có lý không?”
“Chưa nói đến việc có lý hay không, những lời này của anh có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ thì không được nói bậy bạ. Trước hết, khoan thảo luận xem nghi phạm có phải một tên côn đồ hay là người mà anh đã đắc tội hay không, sao anh dám chắc rằng kẻ đó là fan hâm mộ của Thẩm Đình Huyên, mà không phải là của Lăng Thản?”
“Người có thể đánh được tôi thì chắc chắn phải là đàn ông rồi.” Điền Hãn Vân nói năng hùng hồn, “Thế nên, nếu là fan hâm mộ của Thẩm Đình Huyên thì vô cùng hợp lý!”
“Chỉ bởi vì hắn ta là nam thôi à?” Chu Sa hơi dở khóc dở cười, “Được rồi, anh không có bằng chứng thì đừng có nói bậy bạ.”
Điền Hãn Vân không phục: “Tôi không có chứng cứ nhưng dù gì tôi cũng đã hành nghề bảy năm rồi nên khứu giác nhạy vẫn có chứ! Người đắc tội với Thẩm Đình Huyên… chậc, hình như không thể nói vậy được, phải nói là chỉ cần là những người gây bất lợi cho Thẩm Đình Huyên, anh thử nhìn xem, có phải họ đều lần lượt gặp xui xẻo không? Ví dụ điển hình là Tô Định và Đường Miểu Miểu đó, chẳng qua bởi vì họ là minh tinh, quan hệ xã hội phức tạp hơn người bình thường nên mới mơ hồ trở thành tiêu điểm. Chứ nếu là người bình thường thì anh hãy nhìn xem ai… chậc, hình như cái này lại càng không có bằng chứng…” Anh ta dừng một chút, “Dù sao bây giờ cũng đến phiên tôi rồi.”
–
Túc Hải cúp điện thoại, cầm lấy máy tính bên cạnh đăng nhập vào hộp thư, đúng lúc nhận được email mà Chu Sa gửi đến.
“Điền Hãn Vân đã thấy mặt của kẻ tình nghi, căn cứ theo miêu tả của anh ta thì họa sĩ trong cục đã phác họa một bức chân dung của nghi phạm,” Anh nhìn Thẩm Đình Huyên một cái, sau đó ánh mắt lại quay về màn hình, ở đó đang load được 88%, rồi nhảy lên 96%, “Em sang xem thử cái này đi. Em suy nghĩ thử xem có từng gặp hắn ta chưa?”
Trên màn hình là bức chân dung của một người bình thường, khoảng 26, 27 tuổi, không hề có vẻ hung thần ác sát mà lại là kiểu khi đứng trong đám đông sẽ trở nên vô hình. Nếu như nhất định phải dùng một câu để tả vẻ ngoài của hắn thì có lẽ “ngũ quan đàng hoàng” là thích hợp nhất. Trong bức tranh, hắn đội mũ lưỡi trai, trên cổ áo sơ mi ca-rô có in một hình vẽ màu trắng mờ mờ.
“Em không có ấn tượng gì cả… Nhưng mà chỗ này,” Thẩm Đình Huyên cau mày, chỉ vào cổ áo của hắn, “Chỗ này có lẽ là hoa bồ công anh. Vào năm năm trước, khi bộ phim điện ảnh 《Trôi theo mùa gió》 đầu tiên của em công chiếu, hội tiếp ứng đã làm ra một huy hiệu có hoa văn bồ công anh để phát cho những fan hâm mộ tham gia buổi công chiếu đầu tiên. Mặt trái của huy hiệu có khuy cài nên rất tiện để đeo lên quần áo hoặc túi xách.” Cô vừa nói vừa thở dài, “Mặc dù luôn có suy luận như thế nhưng em vẫn nghĩ có khi nào đã nghĩ sai rồi không, thật ra thì không phải là fan của em… Bây giờ nhìn lại, có lẽ là không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Đầu tiên, hắn là một con người độc lập, là con trai của cha mẹ hắn, là chồng của vợ hắn, thậm chí là cha của con hắn, rồi sau đó mới là fan của em.” Túc Hải nhàn nhạt nói, “Nên em không cần phải chịu trách nhiệm thay hắn.”
“Đúng vậy.” Thẩm Đình Huyên nheo mắt lại, giống như bị ánh nắng ban mai hắt vào từ ngoài cửa sổ làm cho chói mắt vậy, cô thì thào: “Nhưng nếu hắn không thích em, không phải fan hâm mộ của em thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
Cô rũ mắt, im lặng lục tìm người này trong trí nhớ, khi cô quay lại chào tạm biệt fan ở sân bay, liệu người này có ở trong nhóm người đó không? Hoặc trong số những hoạt động không thể đếm xuể ngày trước, có phải hắn ta cũng cầm biểu ngữ, lớn tiếng gọi tên cô không? Hay trong những bức thư và quà mà cô nhận được trên khắp thế giới, có phải cũng có một bức do hắn nghiêm túc viết ra hay không?
Nhưng mà Thẩm Đình Huyên chẳng nhớ nổi gì cả.
Tại sân bay có nhiều fan đưa tiễn như vậy, cô chỉ có thể nhớ vài khuôn mặt thôi; mỗi lần ở hội trường hoạt động, cô chỉ nhìn thấy những tấm biểu ngữ và giỏ hoa mà fan chuẩn bị cho mình, cùng với màu cam ấm áp được tạo nên bởi những ánh đèn huỳnh quang, nhưng lại không nhớ được gương mặt của mỗi người ở sau ánh huỳnh quang kia; cô cũng không có cách nào phân biệt được những món quà đã nhận được, duy chỉ có một thứ làm trong lòng cô vang lên tiếng núi lở đất mòn.
— Ánh mắt cô lập tức chuyển qua.
Tấm bưu thiếp màu trắng vẫn lẳng lặng nằm trên bàn.
Cho đến khi Túc Hải khẽ đẩy, cô mới hoàn hồn.
“Em phải phát trực tiếp rồi.” Anh huơ đồng hồ đeo tay trước mặt Thẩm Đình Huyên.
“Vâng…”
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Thẩm Đình Huyên đã hỏi Trương Thụy Lân về việc làm sao để trấn an fans, tranh thủ áp ảnh hưởng của chuyện Lăng Thản bị thương xuống đến mức thấp nhất. Khi đó đối phương đã bảo cô chờ sắp xếp, nào ngờ tối hôm đó thì đã có nhân viên tới bàn công việc với cô.
Nội dung rất đơn giản, họ bảo cô tiến hành một buổi phát trực tiếp trong nửa tiếng đồng hồ. Dù sao thì hiện giờ cô là người nổi tiếng nhất trong bộ phim này, thế nên sau một chuỗi chuyện ngoài ý muốn đã khiến fans của cô cảm thấy hơi sợ hãi, ngày nào cũng cầu phúc cho thần tượng ở trên mạng, hôm nay là cẩm lý [*], ngày mai là Chung Quỳ [*], nhân viên phụ trách việc tuyên truyền trên mạng nhìn thấy cũng có phần dở khóc dở cười.
[*] Cẩm lý: là một loại cá chép nhỏ nhiều màu.
[*] Chung Quỳ: là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Thẩm Đình Huyên sắp xếp lại vật dụng cá nhân, sau đó đứng dậy đến phòng hóa trang làm vài công tác chuẩn bị. Mặc dù trong nhiều tình huống các minh tinh đều nói mình là mặt mộc nhưng không thể nào không có một ít phấn son được, chẳng qua chỉ trang điểm nhạt hơn một tí để không dễ bị phát hiện thôi.
Không ngờ cô vừa bước ra hành lang thì Túc Hải ở sau lưng đột nhiên giơ tay đẩy cửa ra, thấy cô kinh ngạc quay đầu nhìn mình thì hơi khó hiểu: “Sao em còn chưa đi nữa?”
“Tiểu Hải anh cũng đi hả?”
“Tất nhiên.” Túc Hải nói, hơi nhíu mày, “Em nghĩ tôi yên tâm để em đi làm loại chuyện này một mình sao?”
Câu này thật sự có thể so với làn gió xuân tháng ba. Trong nháy mắt, những đóa hoa trong lòng cô nở rộ suốt dọc đường, Thẩm Đình Huyên cười đến hai mi mắt cong lên, nhất thời có cảm giác mình như được BUFF, trong đầu giống như có vô số ánh sáng rực rỡ lóe lên. Sau đó cô đột nhiên nhón chân hôn một cái lên chóp mũi của anh rồi lập tức lui ra, không đợi anh lên tiếng đã chạy đi, chỉ để lại bóng lưng của con thỏ trắng nhỏ và mùi hương sữa tắm ngọt ngào, từ từ tản ra trong không khí.
Túc Hải đờ người mấy giây. Anh không kìm được sờ chóp mũi một cái, nơi đó vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, nhắc nhở anh rằng gần đây Thẩm Đình Huyên thật sự rất to gan, chỉ với một câu nói mà cô cũng dám táy máy tay chân, thật là không tưởng tượng nổi! Nhưng anh lập tức thu tay lại, ngay cả khóe môi không biết đã lén nhếch lên tự bao giờ cũng mạnh mẽ áp xuống, gương mặt khôi phục lại vẻ nghiêm túc như thường ngày, chỉ có tay phải buông bên người là siết chặt lại, giống như đã chộp được thứ gì đó mà không muốn buông ra.
Sau khi tạm ngừng quay, mấy thợ trang điểm và stylist hẹn nhau đi dạo xung quanh, chỉ chừa lại một cô gái thực tập ở lại đoàn phim để đề phòng bất cứ tình huống nào. Thẩm Đình Huyên ngồi trên ghế, nhìn cô ấy có vẻ hơi khẩn trương, bèn cười một tiếng: “Thầy của em là ai vậy?”
“Là thầy Thượng ạ.”
“Là tiểu Thượng à,” Thẩm Đình Huyên gật đầu, “Là học trò của tiểu Thượng thì chị yên tâm rồi, em cứ đến làm đi, làm đẹp thì tính cho em, còn nếu không đẹp thì… Ừm, làm không tốt thì chị vẫn đẹp, vẻ đẹp trời sinh rất khó để biến mất mà!”
Vốn dĩ cô gái vẫn còn hơi lo sợ nhưng vừa nghe cô nói vậy thì bật cười: “Em cũng cảm thấy chị rất đẹp, căn bản không cần phải thay đổi gì nhiều, chỉ có khí sắc hơi kém thôi, nhưng dặm ít phấn là được… Bộ chị không nghỉ ngơi tốt ạ?”
Thẩm Đình Huyên trừng mắt, làm khẩu hình miệng với cô ấy: “Kỳ kinh nguyệt.”
“… Vậy chị nhớ uống nhiều nước ấm nhé.” Cô gái kìm nén cả buổi trời mới lên tiếng.
“Điền Hãn Vân.”
“Tuổi tác.”
“29.”
“Nghề nghiệp.”
“Phóng viên… Khoan đã, tôi nói này đồng chí cảnh sát, tôi là nạn nhân mà, sao lại cảm thấy mấy người như đang thẩm vấn hung thủ vậy?” Điền Hãn Vân nằm trên giường bệnh với chiếc chân phải bó bột được treo cao, trên trán được quấn vải xô, mặt thì có vài vết thâm tím, nhìn qua hơi có vẻ thê thảm không nỡ nhìn.
Chu Sa nhìn anh ta một cái, hơi bực mình: “Anh nói cái gì thế, gì mà hung thủ, phải gọi là nghi phạm! Huống chi, anh có bị giết sao? Đây gọi là gặp nạn! Toàn nói toàn mấy lời xui xẻo thôi.”
“Vâng vâng vâng, là tôi dùng từ không thỏa đáng.” Điền Hãn Vân vội vàng gật đầu, động tác quá mạnh nên đụng phải vết thương trên mặt, kéo theo một cơn đau nhức.
“Anh hãy kể lại tình huống lúc vụ việc xảy ra, phải chân thực đáng tin chứ đừng tùy ý phát huy những suy nghĩ chủ quan.”
Nói đến đây, Điền Hãn Vân không thèm nghĩ ngợi đã lên tiếng: “Rạng sáng hôm đó, tôi tan làm về nhà, bởi vì đậu xe ở đại lộ Thanh Tùng nên tôi quyết định đi đường tắt qua con hẻm Đinh Dậu. Ai ngờ mới vào hẻm chừng hai, ba chục mét thì đột nhiên có một người ở phía sau đạp tôi ngã xuống đất. Lúc đó tôi rất tức giận, muốn nhìn xem là thằng chó nào… Khụ, là tên lưu manh nào đánh tôi, nào ngờ vừa quay đầu lại thì tên kia đã đấm cho tôi một quyền rồi, đánh đến nỗi tôi ngớ người luôn! Sau đó, hắn đánh tôi suốt mười mấy phút, đã vậy cổ áo còn bị giữ chặt nên tôi muốn chạy cũng không được!”
“5 phút 27 giây,” Chu Sa nhìn vào sổ ghi chép, “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có phóng đại.”
“Còn không phải là tại tôi sống một ngày bằng một năm sao đồng chí cảnh sát! Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy, bình thường tôi bị con muỗi chích một cái thôi cũng đau suốt ba ngày đó, huống chi lần này còn bị người ta đánh một trận như vậy thì làm sao tôi có thể không cảm thấy nó dài đằng đẵng được?!” Điền Hãn Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng thấy sắc mặt Chu Sa không vui thì mau chóng quay lại chủ đề chính, “Dù sao tên kia chính là một tên bệnh thần kinh, tôi hỏi hắn sao lại đánh tôi hắn cũng không nói tiếng nào, chỉ mải cắm đầu đánh thôi, chắc chắn là không bình thường mà!”
“Không phải anh nói trong quá trình hành hung, nghi phạm đã đe dọa anh sao? Sao lúc này lại nói hắn ta không nói tiếng nào? Vậy rốt cuộc hắn có nói chuyện không?”
“Hả?” Điền Hãn Vân hơi sửng sốt, giống như nhớ tới cái gì đó, đang định dùng cánh tay lành lặn vỗ đầu một cái, nhưng bị Chu Sa lanh tay lẹ mắt cản lại: “Được rồi, làm ơn biết thương cái đầu của anh đi, bộ nó còn chưa đủ thảm hả?”
“Tôi kích động nên quên mất…” Điền Hãn Vân cười lúng túng, “Tên nghi phạm có nói chuyện đó! Ban đầu tôi bị ngây người nên không nghe được, sau đó mới nghe thấy tên kia liên tục lẩm bẩm những câu như ‘Đừng có làm những chuyện không nên làm’, ‘Dạy dỗ một chút để mày nhớ’ vân vân, đồng chí cảnh sát à, hắn liên tục lầm bầm như vậy đó! Anh nói xem tên này có phải bị bệnh thần kinh không!”
Chu Sa vừa ghi chép vừa bất đắc dĩ nói: “Bệnh thần kinh là chỉ các đặc điểm bệnh lý của tổn thương dây thần kinh ngoại vi trong giải phẫu học. Đặc điểm chính là các dây thần kinh ngoại biên có tổn thương hữu cơ. Đây là một loại bệnh sinh lý. Anh nói đó là bệnh tâm thần, đừng có cái nồi gì cũng vứt cho bệnh thần kinh chứ, như vậy không tốt đâu.”
“Vâng vâng vâng…”
“Sau đó thì sao? Anh còn gì muốn bổ sung không?”
“Tên kia vừa đánh đầu tôi, đá tôi, tát tôi vừa lẩm bẩm! Cứ thế mà đánh suốt!” Anh ta dừng một chút rồi nhìn về phía Chu Sa, “…?”
“5 phút 27 giây.”
“Đúng đúng, 5 phút 27 giây!” Điền Hãn Vân mắng, “Con mẹ nó, đúng là vừa đánh vừa lẩm bẩm đó! Quả thực là đã đụng phải một tên bị… bệnh tâm thần rồi! Đúng là mẹ nó xui xẻo mà!”
“Anh có quen biết nghi phạm không?”
“Không quen.” Điền Hãn Vân lắc đầu một cái, “Nhưng tôi thấy mặt của hắn! Thấy rõ lắm! Thằng chó kia còn đeo khẩu trang, nhưng mà có ích gì đâu, chẳng phải cũng bị tôi kéo xuống sao!”
Chu Sa gật đầu: “Tôi biết rồi, lát nữa sẽ bảo người qua đây vẽ phác họa.”
“Được đó, tốt nhất là phát lệnh truy nã, không thể để hắn coi trời bằng vung được!” Điền Hãn Vân nói, rồi sau đó bỗng lộ ra một nụ cười thần bí: “Hơn nữa đồng chí cảnh sát à, có cần tôi chỉ hướng đi cho các người không? Tuy tôi không quen hắn ta nhưng lại biết hắn là ai đó.”
Đầu bút của Chu Sa hơi khựng lại, “Là ai?”
Điền Hãn Vân nhìn anh đầy đắc ý.
Chu Sa “ha” một tiếng: “Anh ra oai cái gì với cảnh sát nhân dân hả? Có muốn nhanh chóng bắt tên nghi phạm mất trí này để trở về với cuộc sống gia đình yên ổn lần nữa không? Nói mau lên!”
“Thì tôi chỉ muốn làm anh thấy hứng thú thôi mà.” Điền Hãn Vân nói, “Còn có thể là ai nữa, là ai fan của Thẩm Đình Huyên đó. Thấy tôi tung tin làm ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của cô ấy thì ghi hận trong lòng rồi chờ cơ hội trả thù, có phải tôi nói có lý không?”
“Chưa nói đến việc có lý hay không, những lời này của anh có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ thì không được nói bậy bạ. Trước hết, khoan thảo luận xem nghi phạm có phải một tên côn đồ hay là người mà anh đã đắc tội hay không, sao anh dám chắc rằng kẻ đó là fan hâm mộ của Thẩm Đình Huyên, mà không phải là của Lăng Thản?”
“Người có thể đánh được tôi thì chắc chắn phải là đàn ông rồi.” Điền Hãn Vân nói năng hùng hồn, “Thế nên, nếu là fan hâm mộ của Thẩm Đình Huyên thì vô cùng hợp lý!”
“Chỉ bởi vì hắn ta là nam thôi à?” Chu Sa hơi dở khóc dở cười, “Được rồi, anh không có bằng chứng thì đừng có nói bậy bạ.”
Điền Hãn Vân không phục: “Tôi không có chứng cứ nhưng dù gì tôi cũng đã hành nghề bảy năm rồi nên khứu giác nhạy vẫn có chứ! Người đắc tội với Thẩm Đình Huyên… chậc, hình như không thể nói vậy được, phải nói là chỉ cần là những người gây bất lợi cho Thẩm Đình Huyên, anh thử nhìn xem, có phải họ đều lần lượt gặp xui xẻo không? Ví dụ điển hình là Tô Định và Đường Miểu Miểu đó, chẳng qua bởi vì họ là minh tinh, quan hệ xã hội phức tạp hơn người bình thường nên mới mơ hồ trở thành tiêu điểm. Chứ nếu là người bình thường thì anh hãy nhìn xem ai… chậc, hình như cái này lại càng không có bằng chứng…” Anh ta dừng một chút, “Dù sao bây giờ cũng đến phiên tôi rồi.”
–
Túc Hải cúp điện thoại, cầm lấy máy tính bên cạnh đăng nhập vào hộp thư, đúng lúc nhận được email mà Chu Sa gửi đến.
“Điền Hãn Vân đã thấy mặt của kẻ tình nghi, căn cứ theo miêu tả của anh ta thì họa sĩ trong cục đã phác họa một bức chân dung của nghi phạm,” Anh nhìn Thẩm Đình Huyên một cái, sau đó ánh mắt lại quay về màn hình, ở đó đang load được 88%, rồi nhảy lên 96%, “Em sang xem thử cái này đi. Em suy nghĩ thử xem có từng gặp hắn ta chưa?”
Trên màn hình là bức chân dung của một người bình thường, khoảng 26, 27 tuổi, không hề có vẻ hung thần ác sát mà lại là kiểu khi đứng trong đám đông sẽ trở nên vô hình. Nếu như nhất định phải dùng một câu để tả vẻ ngoài của hắn thì có lẽ “ngũ quan đàng hoàng” là thích hợp nhất. Trong bức tranh, hắn đội mũ lưỡi trai, trên cổ áo sơ mi ca-rô có in một hình vẽ màu trắng mờ mờ.
“Em không có ấn tượng gì cả… Nhưng mà chỗ này,” Thẩm Đình Huyên cau mày, chỉ vào cổ áo của hắn, “Chỗ này có lẽ là hoa bồ công anh. Vào năm năm trước, khi bộ phim điện ảnh 《Trôi theo mùa gió》 đầu tiên của em công chiếu, hội tiếp ứng đã làm ra một huy hiệu có hoa văn bồ công anh để phát cho những fan hâm mộ tham gia buổi công chiếu đầu tiên. Mặt trái của huy hiệu có khuy cài nên rất tiện để đeo lên quần áo hoặc túi xách.” Cô vừa nói vừa thở dài, “Mặc dù luôn có suy luận như thế nhưng em vẫn nghĩ có khi nào đã nghĩ sai rồi không, thật ra thì không phải là fan của em… Bây giờ nhìn lại, có lẽ là không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Đầu tiên, hắn là một con người độc lập, là con trai của cha mẹ hắn, là chồng của vợ hắn, thậm chí là cha của con hắn, rồi sau đó mới là fan của em.” Túc Hải nhàn nhạt nói, “Nên em không cần phải chịu trách nhiệm thay hắn.”
“Đúng vậy.” Thẩm Đình Huyên nheo mắt lại, giống như bị ánh nắng ban mai hắt vào từ ngoài cửa sổ làm cho chói mắt vậy, cô thì thào: “Nhưng nếu hắn không thích em, không phải fan hâm mộ của em thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
Cô rũ mắt, im lặng lục tìm người này trong trí nhớ, khi cô quay lại chào tạm biệt fan ở sân bay, liệu người này có ở trong nhóm người đó không? Hoặc trong số những hoạt động không thể đếm xuể ngày trước, có phải hắn ta cũng cầm biểu ngữ, lớn tiếng gọi tên cô không? Hay trong những bức thư và quà mà cô nhận được trên khắp thế giới, có phải cũng có một bức do hắn nghiêm túc viết ra hay không?
Nhưng mà Thẩm Đình Huyên chẳng nhớ nổi gì cả.
Tại sân bay có nhiều fan đưa tiễn như vậy, cô chỉ có thể nhớ vài khuôn mặt thôi; mỗi lần ở hội trường hoạt động, cô chỉ nhìn thấy những tấm biểu ngữ và giỏ hoa mà fan chuẩn bị cho mình, cùng với màu cam ấm áp được tạo nên bởi những ánh đèn huỳnh quang, nhưng lại không nhớ được gương mặt của mỗi người ở sau ánh huỳnh quang kia; cô cũng không có cách nào phân biệt được những món quà đã nhận được, duy chỉ có một thứ làm trong lòng cô vang lên tiếng núi lở đất mòn.
— Ánh mắt cô lập tức chuyển qua.
Tấm bưu thiếp màu trắng vẫn lẳng lặng nằm trên bàn.
Cho đến khi Túc Hải khẽ đẩy, cô mới hoàn hồn.
“Em phải phát trực tiếp rồi.” Anh huơ đồng hồ đeo tay trước mặt Thẩm Đình Huyên.
“Vâng…”
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Thẩm Đình Huyên đã hỏi Trương Thụy Lân về việc làm sao để trấn an fans, tranh thủ áp ảnh hưởng của chuyện Lăng Thản bị thương xuống đến mức thấp nhất. Khi đó đối phương đã bảo cô chờ sắp xếp, nào ngờ tối hôm đó thì đã có nhân viên tới bàn công việc với cô.
Nội dung rất đơn giản, họ bảo cô tiến hành một buổi phát trực tiếp trong nửa tiếng đồng hồ. Dù sao thì hiện giờ cô là người nổi tiếng nhất trong bộ phim này, thế nên sau một chuỗi chuyện ngoài ý muốn đã khiến fans của cô cảm thấy hơi sợ hãi, ngày nào cũng cầu phúc cho thần tượng ở trên mạng, hôm nay là cẩm lý [*], ngày mai là Chung Quỳ [*], nhân viên phụ trách việc tuyên truyền trên mạng nhìn thấy cũng có phần dở khóc dở cười.
[*] Cẩm lý: là một loại cá chép nhỏ nhiều màu.
[*] Chung Quỳ: là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Thẩm Đình Huyên sắp xếp lại vật dụng cá nhân, sau đó đứng dậy đến phòng hóa trang làm vài công tác chuẩn bị. Mặc dù trong nhiều tình huống các minh tinh đều nói mình là mặt mộc nhưng không thể nào không có một ít phấn son được, chẳng qua chỉ trang điểm nhạt hơn một tí để không dễ bị phát hiện thôi.
Không ngờ cô vừa bước ra hành lang thì Túc Hải ở sau lưng đột nhiên giơ tay đẩy cửa ra, thấy cô kinh ngạc quay đầu nhìn mình thì hơi khó hiểu: “Sao em còn chưa đi nữa?”
“Tiểu Hải anh cũng đi hả?”
“Tất nhiên.” Túc Hải nói, hơi nhíu mày, “Em nghĩ tôi yên tâm để em đi làm loại chuyện này một mình sao?”
Câu này thật sự có thể so với làn gió xuân tháng ba. Trong nháy mắt, những đóa hoa trong lòng cô nở rộ suốt dọc đường, Thẩm Đình Huyên cười đến hai mi mắt cong lên, nhất thời có cảm giác mình như được BUFF, trong đầu giống như có vô số ánh sáng rực rỡ lóe lên. Sau đó cô đột nhiên nhón chân hôn một cái lên chóp mũi của anh rồi lập tức lui ra, không đợi anh lên tiếng đã chạy đi, chỉ để lại bóng lưng của con thỏ trắng nhỏ và mùi hương sữa tắm ngọt ngào, từ từ tản ra trong không khí.
Túc Hải đờ người mấy giây. Anh không kìm được sờ chóp mũi một cái, nơi đó vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, nhắc nhở anh rằng gần đây Thẩm Đình Huyên thật sự rất to gan, chỉ với một câu nói mà cô cũng dám táy máy tay chân, thật là không tưởng tượng nổi! Nhưng anh lập tức thu tay lại, ngay cả khóe môi không biết đã lén nhếch lên tự bao giờ cũng mạnh mẽ áp xuống, gương mặt khôi phục lại vẻ nghiêm túc như thường ngày, chỉ có tay phải buông bên người là siết chặt lại, giống như đã chộp được thứ gì đó mà không muốn buông ra.
Sau khi tạm ngừng quay, mấy thợ trang điểm và stylist hẹn nhau đi dạo xung quanh, chỉ chừa lại một cô gái thực tập ở lại đoàn phim để đề phòng bất cứ tình huống nào. Thẩm Đình Huyên ngồi trên ghế, nhìn cô ấy có vẻ hơi khẩn trương, bèn cười một tiếng: “Thầy của em là ai vậy?”
“Là thầy Thượng ạ.”
“Là tiểu Thượng à,” Thẩm Đình Huyên gật đầu, “Là học trò của tiểu Thượng thì chị yên tâm rồi, em cứ đến làm đi, làm đẹp thì tính cho em, còn nếu không đẹp thì… Ừm, làm không tốt thì chị vẫn đẹp, vẻ đẹp trời sinh rất khó để biến mất mà!”
Vốn dĩ cô gái vẫn còn hơi lo sợ nhưng vừa nghe cô nói vậy thì bật cười: “Em cũng cảm thấy chị rất đẹp, căn bản không cần phải thay đổi gì nhiều, chỉ có khí sắc hơi kém thôi, nhưng dặm ít phấn là được… Bộ chị không nghỉ ngơi tốt ạ?”
Thẩm Đình Huyên trừng mắt, làm khẩu hình miệng với cô ấy: “Kỳ kinh nguyệt.”
“… Vậy chị nhớ uống nhiều nước ấm nhé.” Cô gái kìm nén cả buổi trời mới lên tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook