Hơi Ấm Của Anh
-
Chương 83-84
Tuy thành phố Thanh Thành nhỏ, nhưng là vì thành phố xanh đặc trưng, vả lại phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu thích hợp, trải qua mấy năm phát triển nơi đây đã sớm trở thành một thành phố du lịch tuyệt vời khiến cho người ta cảm giác bình yên. Hơn nữa nó gần thành phố Lịch Xuyên cho nên giao thông giữa hai thành phố luôn luôn thuận tiện.
Mạc Tư Nguyên đã nói là làm, ngay trong hôm đó trở về căn hộ của mình sắp xếp chút hành lý đơn giản, sáng sớm hôm sau dẫn Tang Noãn vội vàng đến nhà ga.
Đã quyết định muốn nghỉ ngơi, bọn họ không chọn máy bay và tàu cao tốc mà chỉ chọn giường nằm của chuyến tàu tốc hành thông thường, cả đường men theo ngọn núi ngắm cảnh, đuổi đến thành phố nhỏ trong ký ức của bọn họ.
Mùa thu và tháng 9 là lúc mát mẻ thích hợp đi du lịch nhất.
Phong cảnh dọc đường đẹp như tranh, thanh sơn bích thuỷ, đặc biệt thấm vào lòng người.
Chuyến tàu cao tốc thông thường từ Lịch Xuyên đến thành phố Thanh Thành phải mất cả ngày, Tang Noãn vừa mới lên xe đã bắt đầu bô bô nói không ngừng nghỉ suốt dọc đường, không kiềm chế được sự phấn khởi.
Mạc Tư Nguyên vừa lẳng lặng nghe ở bên cạnh, vừa kiên nhẫn bóc nho cho cô.
“Trời ơi, lần này trở về chắc chắn ba mẹ em sẽ vui chết mất! Ha ha, anh nói xem em có nên gọi điện thoại cho bọn họ không? Hay là đột ngột xuất hiện cho bọn bất ngờ nhỉ?”
“Em muốn hẹn Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã! Hai đứa bạn xấu này, không biết lúc em không có mặt có nói xấu em gì không, em phải lừa bọn họ không chỉ một bữa cơm mà phải hai bữa mới hả dạ!”
“Mạc Tư Nguyên, chúng ta cứ đi như vậy thật sao? Anh là thái tử của D-King nên chắc chắn không sao, nhưng nói trước, anh nhất định không thể để người khác truy cứu trách nhiệm việc em trốn việc đấy nha!”
Từ khi Mạc Tư Nguyên lên xe, dường như tiếng chuông điện thoại của anh vẫn không dừng lại, Tang Noãn thấy vài lần, hầu như các cuộc gọi đều đến từ Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh rời khỏi bữa tiệc sinh nhật vào hôm qua, chỉ biết Mạc Tư Nguyên đều từ chối nhận tất cả các cuộc gọi đến, cuối cùng dứt khoát tắt máy, giao cho cô giữ.
Lần này Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên ở giường nằm trong một phòng bao, hai người một trên một dưới, vừa lên xe đương nhiên Tang Noãn sẽ tranh lấy cái giường dưới tiện nhất. Lúc này cô đang lười biếng nằm bò trên giường, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa ăn nho Mạc Tư Nguyên đút cho, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Em yên tâm.” Ngón tay thon dài trắng ngần lưu loát bóc vỏ quả nhỏ, Mạc Tư Nguyên đưa quả nho vào trong miệng cô, “Anh đã nói với Tống Đề và Tần Kiệt rồi, Tần Kiệt sẽ giúp anh xử lý xong những công việc quan trọng gần đây.”
“Vậy thì tốt!” Tang Noãn gật gật đầu, nhấm nháp hai miếng dư vị ngọt của quả nho, cảm thấy hạnh phúc.
“Về phần em,” Mạc Tư Nguyên lại nói, đôi mắt nhiễm ý cười, vẻ mặt ẩn chứa sự tinh nghịch mà Tang Noãn không nhìn thấu.
“Anh cũng đã nói chuyện xong với nhân sự rồi, không đến nỗi bị sa thải, đi mấy ngày thì trừ lương bấy nhiêu ngày thôi, còn có nghỉ phép năm nay và tiền thưởng của quý này, chắc cũng sẽ bị trừ cùng nhau.”
?!!
Trong miệng “răng rắc” cắn phải hạt nho, vẻ mặt Tang Noãn như thể bị sấm sét đánh trúng vậy, “Cái gì?!”
Giây tiếp theo, cô bật dậy khỏi giường muốn đánh anh, “Mạc Tư Nguyên anh lừa——”
Nhưng mà động tác có biên độ quá lớn, không ngờ vừa mới ngồi dậy, đầu đã đập mạnh một tiếng “cốp” vào giường trên, lập tức ôm đầu kêu đau.
“Hu hu hu, Mạc Tư Nguyên, anh là cái tên lừa đảo chết tiệt! Sao anh không nói sớm chứ! Sớm biết như thế, có đồ khốn mới đi với anh!”
“Đừng nói bản thân mình như vậy.” Mạc Tư Nguyên cười càng sâu hơn, nhanh chóng lau tay ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa đầu cho cô, “Có đau không?”
“Anh tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh!” Tang Noãn không muốn để ý đến anh, dùng sức đẩy tay anh ra.
Mạc Tư Nguyên lại cố chấp không buông, dùng sức kéo cô vào trong lòng, vừa xoa vừa dỗ, “Em bị trừ bao nhiêu anh sẽ bổ sung cho em bấy nhiêu, được chưa?”
Tang Noãn lập tức ngừng giãy giụa, vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm anh, “Anh nói thật chứ?”
“Ừ.” Mạc Tư Nguyên trực tiếp ôm cô vào lòng, vẻ mặt cưng chiều, “Giống như trước đây, tiền của anh đều thuộc về em, quyền hành tài chính cũng giao cho em, được không?”
Lúc này Tang Noãn mới vừa lòng, “Cái này còn tạm được.”
Đi được nửa đường, Tang Noãn chạy vào nhà vệ sinh.
Người ở cùng phòng bao với Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn suốt cả đoạn đường này là một cặp vợ chồng trung niên, là người địa phương Lịch Xuyên, đặc biệt chọn mùa này để đi du lịch thành phố Thanh Thành. Từ khi lên xe, người vợ dường như vô cùng thích hai người họ, cứ luôn nhìn hai người bọn họ rồi bật cười.
Nhìn thấy cô gái đi nhà vệ sinh, chàng trai đang tự mình giúp cô dọn giường và hạt nho mà cô tuỳ ý nhổ ra, người vợ trung niên nhịn không được cười hỏi: “Hai người là sinh viên sao?”
Mạc Tư Nguyên hơi giật mình, nhanh chóng lễ phép trả lời, “Không phải ạ, chúng cháu đã đi làm rồi.”
“Ra vậy.” Người vợ vui vẻ cười cười, gương mặt vô cùng thân thiết.
Dường như còn có chút ngưỡng mộ và hồi tưởng, bà ấy quay đầu nói với chồng mình: “Người trẻ tuổi bây giờ yêu đương thật tốt, đầy sức sống thanh xuân.”
“Đúng vậy.” Người chồng ôm lấy vai vợ, không khỏi mỉm cười, “Cởi mở hơn nhiều so với thời đại của chúng ta, vui chơi náo nhiệt thật là tốt.”
Đây là lần đầu tiên nhận được lời khen như vậy, Mạc Tư Nguyên có hơi không biết làm sao, chỉ có thể lễ phép mỉm cười.
Người vợ nhanh chóng nói tiếp: “Cô bạn gái của cậu cũng thật đáng yêu, tình cảm của hai người các cậu thật tốt.”
“Cảm ơn.” Mạc Tư Nguyên hơi mỉm cười gật đầu, gương mặt tuấn tú tự tin bình tĩnh.
Dừng một chút, anh lại mỉm cười nói: “Cũng cảm ơn bác đã khen vợ chưa cưới của cháu.”
Lúc xe lửa đến ga thành phố Thanh Thành thì đã là buổi tối.
Mạc Tư Nguyên kéo hai cái vali nhỏ hai bên trái phải, cánh tay bị Tang Noãn kéo, đi thẳng ra ga thành phố Thanh Thành.
Trên đường đi, Tang Noãn đã gọi điện thoại cho ba mẹ Tang, nói cho bọn họ biết hôm nay mình muốn về nhà và còn có Mạc Tư Nguyên nữa. Ba mẹ Tang ở đầu bên kia điện thoại tưởng bản thân mình nghe nhầm, xác nhận hết lần này đến lần khác rồi mới tin Tang Noãn không nói đùa.
Từ chối lời đề nghị đón người ở nhà ga của ba mẹ Tang, Tang Noãn chỉ nói bọn họ nhanh chóng chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho hai người bọn họ, để bù lại sức lực đã tiêu hao cả ngày mệt mỏi đi đường.
Hai người ra khỏi nhà ga, gọi xe taxi đi thẳng về nhà.
Ban đêm hàng ngàn ngọn đèn neon nhấp nháy, vạn nhà thắp đèn, ánh sáng xuyên qua kính xe tạo thành những dải ánh sáng chói lọi.
Dọc đường Mạc Tư Nguyên yên lặng nhìn phong cảnh ven đường, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Cuối cùng.
Cũng trở về rồi.
Trong lòng có một cảm giác rụt rè khiến lồng ngực anh căng lên. Hai tay để trên đầu gối hơi cuộn tròn, anh không ngừng điều chỉnh hô hấp, cố gắng khiến tâm trạng bình tĩnh.
“Cảm thấy thế nào?” Tang Noãn cười hì hì sát lại gần anh, vô cùng thân mật kéo cánh tay anh.
Anh trở tay giữ chặt tay cô, cười với cô, “Rời đi quá lâu, có một số thứ sắp không nhận ra rồi.”
“Hì hì.” Tang Noãn cười dịu dàng với anh, “Thực ra chỉ có đường mở rộng hơn mà thôi, không có thay đổi quá lớn.”
Tay cô bị anh nắm chặt, lòng bàn tay dán sát lên lòng bàn tay khiến cô đột nhiên cảm thấy có hơi khác thường, không nhịn được mà nhúc nhích, nhanh chóng nói: “Mạc Tư Nguyên, sao tay anh chảy nhiều mồ hôi vậy!”
“Có sao?” Anh hơi giật mình, vội vàng buông tay cô ra.
“Có đó!” Tang Noãn gật gật đầu, lật tay quệt lên tay anh, bỗng nhiên nhớ đến gì đó bèn vỗ tay cười, “Ha! Mạc Tư Nguyên, không phải vì anh sắp đến nhà mà cảm thấy căng thẳng đấy chứ? Có phải không? Có phải không!”
Trong nháy mắt Mạc Tư Nguyên có hơi xấu hổ, che miệng khụ khụ, dời ánh mắt đi chỗ khác, “Anh không có.”
Tang Noãn không tin, “Anh còn nói không có, anh xem Mạc Tư Nguyên anh đã đỏ mặt lên rồi kìa, anh nhìn đi nhìn đi!” Cô duỗi ngón tay chỉ chỉ lên mặt anh, hưng phấn cực kỳ.
Cô cứ hùng hổ sát lại gần khiến trong lòng anh càng thêm xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh gạt tay cô ra, buồn bã nói: “Tang Noãn, em ồn ào chết đi được. Có thể im lặng một chút được không?”
Nhưng Tang Noãn vẫn vui vẻ tinh nghịch, “Ha ha, Mạc Tư Nguyên, hoá ra anh cũng sẽ căng thẳng à! Ha ha vui chết em rồi, ha ha ha ha ha ha!”
Hiếm khi bị cô chỉ vào mũi cười nhạo, Mạc Tư Nguyên hít sâu một hơi, dứt khoát quay đầu không để ý đến cô nữa.
Một bàn tay đột nhiên duỗi về phía anh, đầu ngón tay xuyên qua khe hở tay anh, đan vào mười ngón tay anh.
Mạc Tư Nguyên hơi giật mình, ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Tang Noãn cười tủm tỉm ở bên cạnh, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy bàn tay to của anh, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong mắt, “Anh yên tâm, Mạc Tư Nguyên. Mặc dù em không nói với ba mẹ biết chúng ta ở bên nhau nhưng mà mấy năm nay ba mẹ em thật sự rất nhớ anh, bọn họ sẽ không trách anh, anh yên tâm.”
Trong lòng Mạc Tư Nguyên hơi rung động, vẫn luôn cảm thấy đôi bàn tay mềm mại đang ôm lấy mình như ôm lấy trái tim anh. Tất cả căng thẳng trong phút chốc đều tan biến, một góc trong trái tim cũng vô cùng dịu dàng.
Xe taxi dừng lại bên ngoài tiểu khu Nam Giao.
Xuống xe, hai người xách hành lý, cùng nhau chậm rãi xuôi theo con đường nhỏ trong trí nhớ.
Khác với những gì Mạc Tư Nguyên tưởng tưởng, tiểu khu tương đối nhỏ này dường như không còn hoang vắng như tám năm trước. Xung quanh mọc lên hơn mười cửa hàng nhỏ, người bán hàng với xe đẩy đồ ăn xếp thành hàng dài, dọc đường đi vang lên tiếng gọi mời kèm theo mùi hương.
Hòn non bộ bỏ hoang nơi cô thường trú ẩn mỗi khi trốn nhà trước kia đã thay vào đó là chỗ đất bằng phẳng xanh tươi xinh đẹp, khiến cho trong nháy mắt Mạc Tư Nguyên suýt nữa tưởng đi nhầm chỗ.
Đương nhiên Mạc Tư Nguyên không thể đoán trước, hơi bất ngờ nhìn xung quanh, có hơi ngạc nhiên, “Chỗ này lại có thể trở nên náo nhiệt như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Tang Noãn cười gật đầu, “Thành phố đang phát triển, tiểu khu cũng phải đi lên, hai năm nay ở đây đã mở rộng rất nhanh!”
Hai người đi vào cổng tiểu khu, đèn đường trên đường xa xôi yên tĩnh, kéo bóng thật dài trên mặt đất.
Đi dọc con đường lát đá, toà nhà hai tầng quen thuộc kia từ xa đã đập vào mắt.
Nhưng đi đến gần thêm chút nữa, bước chân của Mạc Tư Nguyên lại bất giác khựng lại, lẳng lặng ngắm nhìn từ xa.
Dưới lầu, ba mẹ Tang đang đứng cạnh nhau, trông chờ mòn mỏi về chỗ cổng tiểu khu. Nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, trái tim Mạc Tư Nguyên đập loạn một nhịp, hốc mắt bỗng chốc nóng lên.
–
Két.
Cổng nhà vừa mở, mùi thơm của thức ăn đã bay ra.
Tang Noãn hít một hơi thật sâu, không kìm được cảm thán: “Oa, thơm quá!”
“Tư Nguyên, lại đây! Mau lại đây!”
“Ngồi tàu cả ngày mệt muốn chết rồi phải không?”
“Mau vào đây! Đừng khách sáo, cứ giống như trước kia đi!”
Ba Tang và mẹ Tang vô cùng nhiệt tình, vừa giúp xách vali vừa đẩy Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn mau chóng vào nhà. Tang Noãn cởi giày đá bừa xuống rồi thay dép, chạy về phòng thay quần áo như thường lệ, nhanh đến mức dưới chân như giẫm phải bánh xe gió lửa.
“Ha! Tôi về đến nhà rồi –” Tiếng cuối cùng dần biến mất trên tầng hai.
“Đứa trẻ này.”
Mẹ Tang lắc đầu, cất giày của cô xong, bà ấy quay đầu cười tiếp đón Mạc Tư Nguyên: “Lại đây Tư Nguyên, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Cháu nói xem, hai đứa về cũng không nói trước, chú dì chưa chuẩn bị được cái gì, mau lại đây!”
Bà ấy quay lại gọi ba Tang đang xếp vali: “Ba con bé! Anh cũng mau vào ăn cơm đi!”
“Chú dì, để cháu làm được rồi, hai người không cần thế đâu ạ.” Mạc Tư Nguyên cười cười, đi đến bồn rửa tay một cách quen thuộc rồi cùng ba mẹ Tang ngồi xuống bàn ăn.
Bên này, Tang Noãn đã thay xong đồ ngủ và chạy nhanh xuống, cô tùy tiện xoa tay lên người, cười toe toét ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, cô hít một hơi thật sâu, vội vàng thúc giục: “Ai nha, mau ăn cơm, mau ăn cơm thôi, ngồi tàu cả ngày đói chết con rồi!”
Vừa nói vừa cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
Mẹ Tang nhanh chóng đánh vào tay cô, đặt một cái bát trống trước mặt cô: “Tư Nguyên còn chưa cầm đũa đâu, không có phép tắc, mau đi lấy cơm đi!”
Tang Noãn liếc mắt bĩu môi: “Hừ! Anh ấy về là ba mẹ lại quên con! Không công bằng!”
Cô cầm bát chậm rãi đi vào phòng bếp, sau đó trở lại với một bát cơm đầy, đặt mạnh trước mặt Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên cười nhẹ, chớp mắt nhìn cô.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, dùng khẩu hình nói với anh: Lát nữa sẽ tính sổ với anh sau!
Mạc Tư Nguyên cười gật đầu: Được.
Chẳng mấy chốc, ba mẹ Tang cũng ngồi xuống.
Ba Tang ngồi bên cạnh Mạc Tư Nguyên, tỉ mỉ quan sát anh một lượt, tươi cười hớn hở vỗ vai anh: “Mấy năm nay cháu ở đâu? Về lúc nào đấy?”
“Cháu ở Ý ạ.” Mạc Tư Nguyên cười đáp, “Cháu mới về, cũng được hơn hai tháng, cháu về thăm nhà hơi muộn, mong chú dì thứ lỗi.”
“Không muộn, không muộn, về là tốt rồi, về là tốt rồi!” Ba Tang cười, thở dài một hơi, giọng điệu rất bùi ngùi: “Trưởng thành, chín chắn.”
“Chú vẫn còn trẻ như trước.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười.
Ba Tang nghe vậy cười vui vẻ, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn: “Lớn rồi càng ngày càng biết ăn nói!”
Ông vẫn liên tục gắp thức ăn cho anh như ngày trước: “Nào, Tư Nguyên, mau nếm thử xem tay nghề của dì cháu mấy năm nay có tiến bộ không!”
“Cảm ơn chú.”
Bên kia, mẹ Tang vẫn đang mắng Tang Noãn, càm ràm xắn ống tay áo ngủ cho cô, nói lảm nhảm.
“Con xem con đi, đi làm rồi mà ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, tay áo chạm vào trong bát cũng không biết xắn lên.”
“Sao lại gầy đi rồi? Dạo này công việc bận rộn lắm à? Có ăn cơm đầy đủ không?”
“Con nói đi, gặp Tư Nguyên cũng không nói gì với ba mẹ hả? Về cũng không nói trước một tiếng, con bé này.”
“Ai da mẹ, con biết rồi!” Tang Noãn nghe tai trái ra tai phải, chỉ lo ăn ngấu nghiến, thuận miệng nói, “Lần sau nhất định con sẽ nói trước!”
Mẹ Tang đánh nhẹ vào đầu cô: “Còn có lần sau à! Tư Nguyên bận như thế, sao có thể nói về là về, không ai giống con đâu.”
“Anh ấy mới không bận!” Tang Noãn nghe vậy thì không vui, hất cằm liếc xéo Mạc Tư Nguyên một cái, “Lần này là anh ấy đòi về, người ta là thái tử, muốn làm gì thì làm, có phải không, phải không?”
Mạc Tư Nguyên ngồi đối diện nhìn cô cười, đáp lại một cách tẻ nhạt: “Ừ, phải.”
Tang Noãn đắc ý lắc lư cái đầu, cười hớn hở.
Mẹ Tang ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu: “Đã lớn từng ấy rồi sao con chỉ biết bắt nạt Tư Nguyên không thế?”
“Con không hề bắt nạt anh ấy!” Tang Noãn cau mày bĩu môi, “Anh ấy lợi hại như vậy sao đến lượt con bắt nạt. Anh ấy không bắt nạt con thì thôi chứ!”
Mẹ Tang im lặng, mặc kệ cô, đứng dậy gắp cánh gà cho Mạc Tư Nguyên: “Này, Tư Nguyên, ăn nhiều thịt một chút, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn dì.” Mạc Tư Nguyên cười lễ phép, lặng lẽ gắp một miếng to đặt vào bát của Tang Noãn, nhanh chóng liếc mắt với cô.
Tang Noãn vui vẻ, cầm cánh gà bắt đầu nhấm nháp.
“Nhưng mà,” Nói tới đây mẹ Tang lại bắt đầu tò mò, không nhịn được nên hỏi, “Tư Nguyên, cháu và A Noãn gặp lại nhau như thế nào?”
Bà và ba Tang không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Mặc dù lúc đó Tang Noãn không nói gì đã trốn đi Lịch Xuyên, ba mẹ Tang đều nghi ngờ có lẽ Tang Noãn đi vì Mạc Tư Nguyên, nhưng lại không ngờ hai đứa có thể gặp nhau thật, hôm nay hai đứa cùng về khiến họ rất bất ngờ.
Mạc Tư Nguyên cười, ngẩng đầu nhìn Tang Noãn.
Tang Noãn hơi ngại ngùng cúi xuống, vùi đầu ăn.
“Chuyện này nói ra rất dài.”
Anh nhanh chóng nhìn sang ba mẹ Tang, kể qua về những chuyện đã xảy ra gần đây, nhưng bỏ qua chuyện hai người ở bên nhau.
Ba Tang nghe vậy thì sửng sốt: “Nói cách khác, A Noãn đến công ty của nhà cháu à Tư Nguyên? Bây giờ đang làm việc dưới quyền của cháu?”
“Có thể nói như vậy.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, “Nhưng chúng cháu không làm cùng một văn phòng, không có cơ hội gặp nhau nhiều, cho nên quá trình gặp lại vẫn khá lằng nhằng.”
“À.” Ba mẹ Tang đã hiểu ra, đẩy nhẹ Tang Noãn một cái, thầm nói cô thật biết cách lừa người.
Tang Noãn buồn bực vuốt tóc: “Lúc con đến cũng không biết đó là công ty nhà anh ấy, sao lại trách con được?”
Mạc Tư Nguyên khẽ cười.
Mẹ Tang ngượng ngùng hỏi: “Tư Nguyên, A Noãn ở công ty có được việc không? Không gây phiền toái gì cho các cháu chứ?”
Mặc dù bà không biết nhiều về nhà họ Mạc, nhưng cũng biết nhà họ Mạc làm ăn lớn, lại nghĩ đến dáng vẻ động tay động chân thường ngày của Tang Noãn, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
“Mẹ!” Lúc này không đợi Mạc Tư Nguyên đáp lời, Tang Noãn đã nổi cáu, buồn bực nói, “Sao ba mẹ lại nghĩ con sẽ gây phiền phức, ba mẹ không tin con gì cả!”
“Ba mẹ tin con sẽ gây phiền phức mà.” Ba Tang ở một bên nhàn nhạt tiếp lời.
“Ba mẹ.” Tang Noãn vô cùng buồn bực, chỉ cảm thấy ăn bữa cơm này thật nhàm chán, buông đũa xuống tựa lưng vào ghế ngồi im.
Mạc Tư Nguyên không nhịn được cười, nhẹ nhàng nhấc chân ở dưới gầm bàn, lặng lẽ chạm khẽ vào bắp chân cô có ý dỗ dành, vẻ mặt tỉnh bơ nói, “Chú dì yên tâm, ở công ty A Noãn cư xử rất tốt, năng lực làm việc cũng không tệ, giám đốc của cô ấy đã từng khen cô ấy với cháu.”
“Đúng rồi, chú, dì.” Nói đến đây, dường như anh nhớ tới cái gì đó, bước sang một bên cầm lên hai cái túi, đưa cho ba mẹ Tang, “Lần này cháu về có quà cho chú dì, mong rằng hai người sẽ thích.”
Ba mẹ Tang nghe vậy thì sững sờ, nhìn nhau rồi từ chối ngay: “Ôi Tư Nguyên, cháu về thì về, mang quà về làm gì chứ! Cháu nói xem cháu đi lâu như vậy, dì và ba con bé cũng không chuẩn bị được cho cháu cái gì, còn để một người nhỏ tuổi hơn như cháu tốn kém, chú dì không nhận được, không nhận được.”
“Không tốn kém đâu ạ.” Mạc Tư Nguyên cười nói, “Chỉ là chút quà nhỏ, mong chú dì đừng chê, coi như tấm lòng của cháu.”
Anh lấy hộp đồ trang sức từ trong túi ra, mở ra, sau đó đặt trước mặt mẹ Tang.
Nhìn thấy món đồ trong hộp, Tang Noãn ngây người một lúc, bỗng chốc ngồi thẳng dậy: “Bụi gai thần tình yêu?”
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh mang theo nó khi nào vậy?”
Mạc Tư Nguyên chỉ nháy mắt với cô, nói không ra tiếng: Lát nữa anh sẽ giải thích.
“Đây là?” Mẹ Tang rõ ràng là ngây ngẩn cả người, mặc dù không biết, nhưng chỉ cần nhìn qua chất lượng cũng biết sự quý giá của đôi bông tai này, bà ngẩng đầu lên, không khỏi nghi hoặc.
“Bông tai này gọi là ‘Bụi gai thần tình yêu’.” Mạc Tư Nguyên giải thích, “Nó được làm theo bản thiết kế của A Noãn, từng được trưng bày trong cuộc triển lãm quốc tế. Đây là bản chế tác sơ qua, mong dì thích nó.”
Ba mẹ Tang càng khó tin thêm, hai người mở to hai mắt nhìn nhau, ngạc nhiên: “Bản thiết kế của A Noãn?”
“Vâng.” Mạc Tư Nguyên cười gật đầu.
Tang Noãn ở bên cạnh vừa nghe xong đột nhiên không khỏi tự hào, kiêu hãnh thẳng eo, ho nhẹ, nói: “Ba mẹ, hai người thấy không, con không lừa hai người chứ? Ba mẹ đừng xem thường con gái quý báu của mình, con rất lợi hại đấy!”
“Thật?” Ba Tang vẫn chưa tin lắm.
“Thật ạ.” Mạc Tư Nguyên nói một cách chắc chắn, “Chú dì, hai người yên tâm, A Noãn rất có tài thiết kế trang sức, hiện tại công ty dự định tập trung đào tạo cô ấy, chỉ cần cô ấy không bỏ cuộc thì chắc chắn sẽ trở thành nhà thiết kế xuất sắc trong tương lai.”
“Ồ ồ.”
Ba mẹ Tang nghe xong như lạc trong sương mù, mặc dù không biết nhiều về ngành nghề của bọn họ, nhưng nghe thôi cũng cảm nhận được anh đang tán thưởng năng lực của Tang Noãn, trong lòng không khỏi tự hào.
Ba Tang càng cười vui vẻ hơn, gắp một cái đùi gà khác đặt vào bát của Mạc Tư Nguyên, liên tục nói: “Này, Tư Nguyên, đừng chỉ nói chuyện, mau ăn đi, ăn hết cơm thì vẫn còn, cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn chú.”
Mạc Tư Nguyên cười, ngẩng đầu nhìn Tang Noãn với nụ cười thâm thúy.
Tang Noãn mím môi trộm cười, cô nhấc chân ở dưới bàn đặt thẳng lên đầu gối anh, cọ cọ một cách hài lòng.
Mạc Tư Nguyên đã nói là làm, ngay trong hôm đó trở về căn hộ của mình sắp xếp chút hành lý đơn giản, sáng sớm hôm sau dẫn Tang Noãn vội vàng đến nhà ga.
Đã quyết định muốn nghỉ ngơi, bọn họ không chọn máy bay và tàu cao tốc mà chỉ chọn giường nằm của chuyến tàu tốc hành thông thường, cả đường men theo ngọn núi ngắm cảnh, đuổi đến thành phố nhỏ trong ký ức của bọn họ.
Mùa thu và tháng 9 là lúc mát mẻ thích hợp đi du lịch nhất.
Phong cảnh dọc đường đẹp như tranh, thanh sơn bích thuỷ, đặc biệt thấm vào lòng người.
Chuyến tàu cao tốc thông thường từ Lịch Xuyên đến thành phố Thanh Thành phải mất cả ngày, Tang Noãn vừa mới lên xe đã bắt đầu bô bô nói không ngừng nghỉ suốt dọc đường, không kiềm chế được sự phấn khởi.
Mạc Tư Nguyên vừa lẳng lặng nghe ở bên cạnh, vừa kiên nhẫn bóc nho cho cô.
“Trời ơi, lần này trở về chắc chắn ba mẹ em sẽ vui chết mất! Ha ha, anh nói xem em có nên gọi điện thoại cho bọn họ không? Hay là đột ngột xuất hiện cho bọn bất ngờ nhỉ?”
“Em muốn hẹn Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã! Hai đứa bạn xấu này, không biết lúc em không có mặt có nói xấu em gì không, em phải lừa bọn họ không chỉ một bữa cơm mà phải hai bữa mới hả dạ!”
“Mạc Tư Nguyên, chúng ta cứ đi như vậy thật sao? Anh là thái tử của D-King nên chắc chắn không sao, nhưng nói trước, anh nhất định không thể để người khác truy cứu trách nhiệm việc em trốn việc đấy nha!”
Từ khi Mạc Tư Nguyên lên xe, dường như tiếng chuông điện thoại của anh vẫn không dừng lại, Tang Noãn thấy vài lần, hầu như các cuộc gọi đều đến từ Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh rời khỏi bữa tiệc sinh nhật vào hôm qua, chỉ biết Mạc Tư Nguyên đều từ chối nhận tất cả các cuộc gọi đến, cuối cùng dứt khoát tắt máy, giao cho cô giữ.
Lần này Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên ở giường nằm trong một phòng bao, hai người một trên một dưới, vừa lên xe đương nhiên Tang Noãn sẽ tranh lấy cái giường dưới tiện nhất. Lúc này cô đang lười biếng nằm bò trên giường, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa ăn nho Mạc Tư Nguyên đút cho, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Em yên tâm.” Ngón tay thon dài trắng ngần lưu loát bóc vỏ quả nhỏ, Mạc Tư Nguyên đưa quả nho vào trong miệng cô, “Anh đã nói với Tống Đề và Tần Kiệt rồi, Tần Kiệt sẽ giúp anh xử lý xong những công việc quan trọng gần đây.”
“Vậy thì tốt!” Tang Noãn gật gật đầu, nhấm nháp hai miếng dư vị ngọt của quả nho, cảm thấy hạnh phúc.
“Về phần em,” Mạc Tư Nguyên lại nói, đôi mắt nhiễm ý cười, vẻ mặt ẩn chứa sự tinh nghịch mà Tang Noãn không nhìn thấu.
“Anh cũng đã nói chuyện xong với nhân sự rồi, không đến nỗi bị sa thải, đi mấy ngày thì trừ lương bấy nhiêu ngày thôi, còn có nghỉ phép năm nay và tiền thưởng của quý này, chắc cũng sẽ bị trừ cùng nhau.”
?!!
Trong miệng “răng rắc” cắn phải hạt nho, vẻ mặt Tang Noãn như thể bị sấm sét đánh trúng vậy, “Cái gì?!”
Giây tiếp theo, cô bật dậy khỏi giường muốn đánh anh, “Mạc Tư Nguyên anh lừa——”
Nhưng mà động tác có biên độ quá lớn, không ngờ vừa mới ngồi dậy, đầu đã đập mạnh một tiếng “cốp” vào giường trên, lập tức ôm đầu kêu đau.
“Hu hu hu, Mạc Tư Nguyên, anh là cái tên lừa đảo chết tiệt! Sao anh không nói sớm chứ! Sớm biết như thế, có đồ khốn mới đi với anh!”
“Đừng nói bản thân mình như vậy.” Mạc Tư Nguyên cười càng sâu hơn, nhanh chóng lau tay ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa đầu cho cô, “Có đau không?”
“Anh tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh!” Tang Noãn không muốn để ý đến anh, dùng sức đẩy tay anh ra.
Mạc Tư Nguyên lại cố chấp không buông, dùng sức kéo cô vào trong lòng, vừa xoa vừa dỗ, “Em bị trừ bao nhiêu anh sẽ bổ sung cho em bấy nhiêu, được chưa?”
Tang Noãn lập tức ngừng giãy giụa, vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm anh, “Anh nói thật chứ?”
“Ừ.” Mạc Tư Nguyên trực tiếp ôm cô vào lòng, vẻ mặt cưng chiều, “Giống như trước đây, tiền của anh đều thuộc về em, quyền hành tài chính cũng giao cho em, được không?”
Lúc này Tang Noãn mới vừa lòng, “Cái này còn tạm được.”
Đi được nửa đường, Tang Noãn chạy vào nhà vệ sinh.
Người ở cùng phòng bao với Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn suốt cả đoạn đường này là một cặp vợ chồng trung niên, là người địa phương Lịch Xuyên, đặc biệt chọn mùa này để đi du lịch thành phố Thanh Thành. Từ khi lên xe, người vợ dường như vô cùng thích hai người họ, cứ luôn nhìn hai người bọn họ rồi bật cười.
Nhìn thấy cô gái đi nhà vệ sinh, chàng trai đang tự mình giúp cô dọn giường và hạt nho mà cô tuỳ ý nhổ ra, người vợ trung niên nhịn không được cười hỏi: “Hai người là sinh viên sao?”
Mạc Tư Nguyên hơi giật mình, nhanh chóng lễ phép trả lời, “Không phải ạ, chúng cháu đã đi làm rồi.”
“Ra vậy.” Người vợ vui vẻ cười cười, gương mặt vô cùng thân thiết.
Dường như còn có chút ngưỡng mộ và hồi tưởng, bà ấy quay đầu nói với chồng mình: “Người trẻ tuổi bây giờ yêu đương thật tốt, đầy sức sống thanh xuân.”
“Đúng vậy.” Người chồng ôm lấy vai vợ, không khỏi mỉm cười, “Cởi mở hơn nhiều so với thời đại của chúng ta, vui chơi náo nhiệt thật là tốt.”
Đây là lần đầu tiên nhận được lời khen như vậy, Mạc Tư Nguyên có hơi không biết làm sao, chỉ có thể lễ phép mỉm cười.
Người vợ nhanh chóng nói tiếp: “Cô bạn gái của cậu cũng thật đáng yêu, tình cảm của hai người các cậu thật tốt.”
“Cảm ơn.” Mạc Tư Nguyên hơi mỉm cười gật đầu, gương mặt tuấn tú tự tin bình tĩnh.
Dừng một chút, anh lại mỉm cười nói: “Cũng cảm ơn bác đã khen vợ chưa cưới của cháu.”
Lúc xe lửa đến ga thành phố Thanh Thành thì đã là buổi tối.
Mạc Tư Nguyên kéo hai cái vali nhỏ hai bên trái phải, cánh tay bị Tang Noãn kéo, đi thẳng ra ga thành phố Thanh Thành.
Trên đường đi, Tang Noãn đã gọi điện thoại cho ba mẹ Tang, nói cho bọn họ biết hôm nay mình muốn về nhà và còn có Mạc Tư Nguyên nữa. Ba mẹ Tang ở đầu bên kia điện thoại tưởng bản thân mình nghe nhầm, xác nhận hết lần này đến lần khác rồi mới tin Tang Noãn không nói đùa.
Từ chối lời đề nghị đón người ở nhà ga của ba mẹ Tang, Tang Noãn chỉ nói bọn họ nhanh chóng chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho hai người bọn họ, để bù lại sức lực đã tiêu hao cả ngày mệt mỏi đi đường.
Hai người ra khỏi nhà ga, gọi xe taxi đi thẳng về nhà.
Ban đêm hàng ngàn ngọn đèn neon nhấp nháy, vạn nhà thắp đèn, ánh sáng xuyên qua kính xe tạo thành những dải ánh sáng chói lọi.
Dọc đường Mạc Tư Nguyên yên lặng nhìn phong cảnh ven đường, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Cuối cùng.
Cũng trở về rồi.
Trong lòng có một cảm giác rụt rè khiến lồng ngực anh căng lên. Hai tay để trên đầu gối hơi cuộn tròn, anh không ngừng điều chỉnh hô hấp, cố gắng khiến tâm trạng bình tĩnh.
“Cảm thấy thế nào?” Tang Noãn cười hì hì sát lại gần anh, vô cùng thân mật kéo cánh tay anh.
Anh trở tay giữ chặt tay cô, cười với cô, “Rời đi quá lâu, có một số thứ sắp không nhận ra rồi.”
“Hì hì.” Tang Noãn cười dịu dàng với anh, “Thực ra chỉ có đường mở rộng hơn mà thôi, không có thay đổi quá lớn.”
Tay cô bị anh nắm chặt, lòng bàn tay dán sát lên lòng bàn tay khiến cô đột nhiên cảm thấy có hơi khác thường, không nhịn được mà nhúc nhích, nhanh chóng nói: “Mạc Tư Nguyên, sao tay anh chảy nhiều mồ hôi vậy!”
“Có sao?” Anh hơi giật mình, vội vàng buông tay cô ra.
“Có đó!” Tang Noãn gật gật đầu, lật tay quệt lên tay anh, bỗng nhiên nhớ đến gì đó bèn vỗ tay cười, “Ha! Mạc Tư Nguyên, không phải vì anh sắp đến nhà mà cảm thấy căng thẳng đấy chứ? Có phải không? Có phải không!”
Trong nháy mắt Mạc Tư Nguyên có hơi xấu hổ, che miệng khụ khụ, dời ánh mắt đi chỗ khác, “Anh không có.”
Tang Noãn không tin, “Anh còn nói không có, anh xem Mạc Tư Nguyên anh đã đỏ mặt lên rồi kìa, anh nhìn đi nhìn đi!” Cô duỗi ngón tay chỉ chỉ lên mặt anh, hưng phấn cực kỳ.
Cô cứ hùng hổ sát lại gần khiến trong lòng anh càng thêm xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh gạt tay cô ra, buồn bã nói: “Tang Noãn, em ồn ào chết đi được. Có thể im lặng một chút được không?”
Nhưng Tang Noãn vẫn vui vẻ tinh nghịch, “Ha ha, Mạc Tư Nguyên, hoá ra anh cũng sẽ căng thẳng à! Ha ha vui chết em rồi, ha ha ha ha ha ha!”
Hiếm khi bị cô chỉ vào mũi cười nhạo, Mạc Tư Nguyên hít sâu một hơi, dứt khoát quay đầu không để ý đến cô nữa.
Một bàn tay đột nhiên duỗi về phía anh, đầu ngón tay xuyên qua khe hở tay anh, đan vào mười ngón tay anh.
Mạc Tư Nguyên hơi giật mình, ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Tang Noãn cười tủm tỉm ở bên cạnh, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy bàn tay to của anh, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong mắt, “Anh yên tâm, Mạc Tư Nguyên. Mặc dù em không nói với ba mẹ biết chúng ta ở bên nhau nhưng mà mấy năm nay ba mẹ em thật sự rất nhớ anh, bọn họ sẽ không trách anh, anh yên tâm.”
Trong lòng Mạc Tư Nguyên hơi rung động, vẫn luôn cảm thấy đôi bàn tay mềm mại đang ôm lấy mình như ôm lấy trái tim anh. Tất cả căng thẳng trong phút chốc đều tan biến, một góc trong trái tim cũng vô cùng dịu dàng.
Xe taxi dừng lại bên ngoài tiểu khu Nam Giao.
Xuống xe, hai người xách hành lý, cùng nhau chậm rãi xuôi theo con đường nhỏ trong trí nhớ.
Khác với những gì Mạc Tư Nguyên tưởng tưởng, tiểu khu tương đối nhỏ này dường như không còn hoang vắng như tám năm trước. Xung quanh mọc lên hơn mười cửa hàng nhỏ, người bán hàng với xe đẩy đồ ăn xếp thành hàng dài, dọc đường đi vang lên tiếng gọi mời kèm theo mùi hương.
Hòn non bộ bỏ hoang nơi cô thường trú ẩn mỗi khi trốn nhà trước kia đã thay vào đó là chỗ đất bằng phẳng xanh tươi xinh đẹp, khiến cho trong nháy mắt Mạc Tư Nguyên suýt nữa tưởng đi nhầm chỗ.
Đương nhiên Mạc Tư Nguyên không thể đoán trước, hơi bất ngờ nhìn xung quanh, có hơi ngạc nhiên, “Chỗ này lại có thể trở nên náo nhiệt như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Tang Noãn cười gật đầu, “Thành phố đang phát triển, tiểu khu cũng phải đi lên, hai năm nay ở đây đã mở rộng rất nhanh!”
Hai người đi vào cổng tiểu khu, đèn đường trên đường xa xôi yên tĩnh, kéo bóng thật dài trên mặt đất.
Đi dọc con đường lát đá, toà nhà hai tầng quen thuộc kia từ xa đã đập vào mắt.
Nhưng đi đến gần thêm chút nữa, bước chân của Mạc Tư Nguyên lại bất giác khựng lại, lẳng lặng ngắm nhìn từ xa.
Dưới lầu, ba mẹ Tang đang đứng cạnh nhau, trông chờ mòn mỏi về chỗ cổng tiểu khu. Nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, trái tim Mạc Tư Nguyên đập loạn một nhịp, hốc mắt bỗng chốc nóng lên.
–
Két.
Cổng nhà vừa mở, mùi thơm của thức ăn đã bay ra.
Tang Noãn hít một hơi thật sâu, không kìm được cảm thán: “Oa, thơm quá!”
“Tư Nguyên, lại đây! Mau lại đây!”
“Ngồi tàu cả ngày mệt muốn chết rồi phải không?”
“Mau vào đây! Đừng khách sáo, cứ giống như trước kia đi!”
Ba Tang và mẹ Tang vô cùng nhiệt tình, vừa giúp xách vali vừa đẩy Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn mau chóng vào nhà. Tang Noãn cởi giày đá bừa xuống rồi thay dép, chạy về phòng thay quần áo như thường lệ, nhanh đến mức dưới chân như giẫm phải bánh xe gió lửa.
“Ha! Tôi về đến nhà rồi –” Tiếng cuối cùng dần biến mất trên tầng hai.
“Đứa trẻ này.”
Mẹ Tang lắc đầu, cất giày của cô xong, bà ấy quay đầu cười tiếp đón Mạc Tư Nguyên: “Lại đây Tư Nguyên, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Cháu nói xem, hai đứa về cũng không nói trước, chú dì chưa chuẩn bị được cái gì, mau lại đây!”
Bà ấy quay lại gọi ba Tang đang xếp vali: “Ba con bé! Anh cũng mau vào ăn cơm đi!”
“Chú dì, để cháu làm được rồi, hai người không cần thế đâu ạ.” Mạc Tư Nguyên cười cười, đi đến bồn rửa tay một cách quen thuộc rồi cùng ba mẹ Tang ngồi xuống bàn ăn.
Bên này, Tang Noãn đã thay xong đồ ngủ và chạy nhanh xuống, cô tùy tiện xoa tay lên người, cười toe toét ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, cô hít một hơi thật sâu, vội vàng thúc giục: “Ai nha, mau ăn cơm, mau ăn cơm thôi, ngồi tàu cả ngày đói chết con rồi!”
Vừa nói vừa cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
Mẹ Tang nhanh chóng đánh vào tay cô, đặt một cái bát trống trước mặt cô: “Tư Nguyên còn chưa cầm đũa đâu, không có phép tắc, mau đi lấy cơm đi!”
Tang Noãn liếc mắt bĩu môi: “Hừ! Anh ấy về là ba mẹ lại quên con! Không công bằng!”
Cô cầm bát chậm rãi đi vào phòng bếp, sau đó trở lại với một bát cơm đầy, đặt mạnh trước mặt Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên cười nhẹ, chớp mắt nhìn cô.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, dùng khẩu hình nói với anh: Lát nữa sẽ tính sổ với anh sau!
Mạc Tư Nguyên cười gật đầu: Được.
Chẳng mấy chốc, ba mẹ Tang cũng ngồi xuống.
Ba Tang ngồi bên cạnh Mạc Tư Nguyên, tỉ mỉ quan sát anh một lượt, tươi cười hớn hở vỗ vai anh: “Mấy năm nay cháu ở đâu? Về lúc nào đấy?”
“Cháu ở Ý ạ.” Mạc Tư Nguyên cười đáp, “Cháu mới về, cũng được hơn hai tháng, cháu về thăm nhà hơi muộn, mong chú dì thứ lỗi.”
“Không muộn, không muộn, về là tốt rồi, về là tốt rồi!” Ba Tang cười, thở dài một hơi, giọng điệu rất bùi ngùi: “Trưởng thành, chín chắn.”
“Chú vẫn còn trẻ như trước.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười.
Ba Tang nghe vậy cười vui vẻ, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn: “Lớn rồi càng ngày càng biết ăn nói!”
Ông vẫn liên tục gắp thức ăn cho anh như ngày trước: “Nào, Tư Nguyên, mau nếm thử xem tay nghề của dì cháu mấy năm nay có tiến bộ không!”
“Cảm ơn chú.”
Bên kia, mẹ Tang vẫn đang mắng Tang Noãn, càm ràm xắn ống tay áo ngủ cho cô, nói lảm nhảm.
“Con xem con đi, đi làm rồi mà ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, tay áo chạm vào trong bát cũng không biết xắn lên.”
“Sao lại gầy đi rồi? Dạo này công việc bận rộn lắm à? Có ăn cơm đầy đủ không?”
“Con nói đi, gặp Tư Nguyên cũng không nói gì với ba mẹ hả? Về cũng không nói trước một tiếng, con bé này.”
“Ai da mẹ, con biết rồi!” Tang Noãn nghe tai trái ra tai phải, chỉ lo ăn ngấu nghiến, thuận miệng nói, “Lần sau nhất định con sẽ nói trước!”
Mẹ Tang đánh nhẹ vào đầu cô: “Còn có lần sau à! Tư Nguyên bận như thế, sao có thể nói về là về, không ai giống con đâu.”
“Anh ấy mới không bận!” Tang Noãn nghe vậy thì không vui, hất cằm liếc xéo Mạc Tư Nguyên một cái, “Lần này là anh ấy đòi về, người ta là thái tử, muốn làm gì thì làm, có phải không, phải không?”
Mạc Tư Nguyên ngồi đối diện nhìn cô cười, đáp lại một cách tẻ nhạt: “Ừ, phải.”
Tang Noãn đắc ý lắc lư cái đầu, cười hớn hở.
Mẹ Tang ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu: “Đã lớn từng ấy rồi sao con chỉ biết bắt nạt Tư Nguyên không thế?”
“Con không hề bắt nạt anh ấy!” Tang Noãn cau mày bĩu môi, “Anh ấy lợi hại như vậy sao đến lượt con bắt nạt. Anh ấy không bắt nạt con thì thôi chứ!”
Mẹ Tang im lặng, mặc kệ cô, đứng dậy gắp cánh gà cho Mạc Tư Nguyên: “Này, Tư Nguyên, ăn nhiều thịt một chút, đừng khách sáo.”
“Cảm ơn dì.” Mạc Tư Nguyên cười lễ phép, lặng lẽ gắp một miếng to đặt vào bát của Tang Noãn, nhanh chóng liếc mắt với cô.
Tang Noãn vui vẻ, cầm cánh gà bắt đầu nhấm nháp.
“Nhưng mà,” Nói tới đây mẹ Tang lại bắt đầu tò mò, không nhịn được nên hỏi, “Tư Nguyên, cháu và A Noãn gặp lại nhau như thế nào?”
Bà và ba Tang không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Mặc dù lúc đó Tang Noãn không nói gì đã trốn đi Lịch Xuyên, ba mẹ Tang đều nghi ngờ có lẽ Tang Noãn đi vì Mạc Tư Nguyên, nhưng lại không ngờ hai đứa có thể gặp nhau thật, hôm nay hai đứa cùng về khiến họ rất bất ngờ.
Mạc Tư Nguyên cười, ngẩng đầu nhìn Tang Noãn.
Tang Noãn hơi ngại ngùng cúi xuống, vùi đầu ăn.
“Chuyện này nói ra rất dài.”
Anh nhanh chóng nhìn sang ba mẹ Tang, kể qua về những chuyện đã xảy ra gần đây, nhưng bỏ qua chuyện hai người ở bên nhau.
Ba Tang nghe vậy thì sửng sốt: “Nói cách khác, A Noãn đến công ty của nhà cháu à Tư Nguyên? Bây giờ đang làm việc dưới quyền của cháu?”
“Có thể nói như vậy.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, “Nhưng chúng cháu không làm cùng một văn phòng, không có cơ hội gặp nhau nhiều, cho nên quá trình gặp lại vẫn khá lằng nhằng.”
“À.” Ba mẹ Tang đã hiểu ra, đẩy nhẹ Tang Noãn một cái, thầm nói cô thật biết cách lừa người.
Tang Noãn buồn bực vuốt tóc: “Lúc con đến cũng không biết đó là công ty nhà anh ấy, sao lại trách con được?”
Mạc Tư Nguyên khẽ cười.
Mẹ Tang ngượng ngùng hỏi: “Tư Nguyên, A Noãn ở công ty có được việc không? Không gây phiền toái gì cho các cháu chứ?”
Mặc dù bà không biết nhiều về nhà họ Mạc, nhưng cũng biết nhà họ Mạc làm ăn lớn, lại nghĩ đến dáng vẻ động tay động chân thường ngày của Tang Noãn, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
“Mẹ!” Lúc này không đợi Mạc Tư Nguyên đáp lời, Tang Noãn đã nổi cáu, buồn bực nói, “Sao ba mẹ lại nghĩ con sẽ gây phiền phức, ba mẹ không tin con gì cả!”
“Ba mẹ tin con sẽ gây phiền phức mà.” Ba Tang ở một bên nhàn nhạt tiếp lời.
“Ba mẹ.” Tang Noãn vô cùng buồn bực, chỉ cảm thấy ăn bữa cơm này thật nhàm chán, buông đũa xuống tựa lưng vào ghế ngồi im.
Mạc Tư Nguyên không nhịn được cười, nhẹ nhàng nhấc chân ở dưới gầm bàn, lặng lẽ chạm khẽ vào bắp chân cô có ý dỗ dành, vẻ mặt tỉnh bơ nói, “Chú dì yên tâm, ở công ty A Noãn cư xử rất tốt, năng lực làm việc cũng không tệ, giám đốc của cô ấy đã từng khen cô ấy với cháu.”
“Đúng rồi, chú, dì.” Nói đến đây, dường như anh nhớ tới cái gì đó, bước sang một bên cầm lên hai cái túi, đưa cho ba mẹ Tang, “Lần này cháu về có quà cho chú dì, mong rằng hai người sẽ thích.”
Ba mẹ Tang nghe vậy thì sững sờ, nhìn nhau rồi từ chối ngay: “Ôi Tư Nguyên, cháu về thì về, mang quà về làm gì chứ! Cháu nói xem cháu đi lâu như vậy, dì và ba con bé cũng không chuẩn bị được cho cháu cái gì, còn để một người nhỏ tuổi hơn như cháu tốn kém, chú dì không nhận được, không nhận được.”
“Không tốn kém đâu ạ.” Mạc Tư Nguyên cười nói, “Chỉ là chút quà nhỏ, mong chú dì đừng chê, coi như tấm lòng của cháu.”
Anh lấy hộp đồ trang sức từ trong túi ra, mở ra, sau đó đặt trước mặt mẹ Tang.
Nhìn thấy món đồ trong hộp, Tang Noãn ngây người một lúc, bỗng chốc ngồi thẳng dậy: “Bụi gai thần tình yêu?”
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh mang theo nó khi nào vậy?”
Mạc Tư Nguyên chỉ nháy mắt với cô, nói không ra tiếng: Lát nữa anh sẽ giải thích.
“Đây là?” Mẹ Tang rõ ràng là ngây ngẩn cả người, mặc dù không biết, nhưng chỉ cần nhìn qua chất lượng cũng biết sự quý giá của đôi bông tai này, bà ngẩng đầu lên, không khỏi nghi hoặc.
“Bông tai này gọi là ‘Bụi gai thần tình yêu’.” Mạc Tư Nguyên giải thích, “Nó được làm theo bản thiết kế của A Noãn, từng được trưng bày trong cuộc triển lãm quốc tế. Đây là bản chế tác sơ qua, mong dì thích nó.”
Ba mẹ Tang càng khó tin thêm, hai người mở to hai mắt nhìn nhau, ngạc nhiên: “Bản thiết kế của A Noãn?”
“Vâng.” Mạc Tư Nguyên cười gật đầu.
Tang Noãn ở bên cạnh vừa nghe xong đột nhiên không khỏi tự hào, kiêu hãnh thẳng eo, ho nhẹ, nói: “Ba mẹ, hai người thấy không, con không lừa hai người chứ? Ba mẹ đừng xem thường con gái quý báu của mình, con rất lợi hại đấy!”
“Thật?” Ba Tang vẫn chưa tin lắm.
“Thật ạ.” Mạc Tư Nguyên nói một cách chắc chắn, “Chú dì, hai người yên tâm, A Noãn rất có tài thiết kế trang sức, hiện tại công ty dự định tập trung đào tạo cô ấy, chỉ cần cô ấy không bỏ cuộc thì chắc chắn sẽ trở thành nhà thiết kế xuất sắc trong tương lai.”
“Ồ ồ.”
Ba mẹ Tang nghe xong như lạc trong sương mù, mặc dù không biết nhiều về ngành nghề của bọn họ, nhưng nghe thôi cũng cảm nhận được anh đang tán thưởng năng lực của Tang Noãn, trong lòng không khỏi tự hào.
Ba Tang càng cười vui vẻ hơn, gắp một cái đùi gà khác đặt vào bát của Mạc Tư Nguyên, liên tục nói: “Này, Tư Nguyên, đừng chỉ nói chuyện, mau ăn đi, ăn hết cơm thì vẫn còn, cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn chú.”
Mạc Tư Nguyên cười, ngẩng đầu nhìn Tang Noãn với nụ cười thâm thúy.
Tang Noãn mím môi trộm cười, cô nhấc chân ở dưới bàn đặt thẳng lên đầu gối anh, cọ cọ một cách hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook