Học Viện Vocaloid Phần 2 (new Version)
C31: Chap 27 (new Version)

A/N: Chap này có xuất hiện nội dung nhạy cảm không phù hợp với trẻ nhỏ, kèm theo một chút yếu tố SM. Hình tượng gì đó của nhân vật đều có thể bị sụp đổ, chính là sẽ hoàn toàn bị Yami dẫm bẹp dưới chân không nể tình, các chap về sau chỉ sợ cách nhìn nhân vật của mọi người sẽ không còn được như trước đây. Các bạn đọc xin hãy cân nhắc thật cẩn thận trước khi xem. Dự là chap sẽ rất dài, nên nếu đã đọc thì hãy kiên nhẫn. (Lời cảnh báo vô dụng nhất cùa Yami, hiuhiu :v)
Viết H là cả một nghệ thuật, và người viết H là một nghệ sĩ. Thế nhưng tiếc rằng Yami không phải là nghệ sĩ, có thể suy ra là H sẽ không được như mong muốn. Nếu có gì sai sót, mọi người có thể vào góp ý hoặc là thản nhiên bỏ qua. Huhu, thật sự là viết rất khó, là một đại thử thách đó (༎ຶོρ༎ຶོ) Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi những tiền bối chuyên nghiệp vì đã làm ô nhục nền văn học nước nhà.
Chapters tag: Nữ công nam thụ. Cao H. Nữ S nam M. Xin mạn phép được phá vỡ các nguyên tắc cơ bản trong việc nam nữ hoan ái, trở thành nữ nam hoan ái, cho nên hãy chuẩn bị tinh thần trước những điều kì dị sắp xảy đến. No problem, yeah?
Để cho các bạn có thể đưa ra quyết định đúng đắn, Yami sẽ ngăn cách A/N và chap này bằng một khoảng dài.





























































































































































*************

Chát!

Một tiếng động to lớn vang lên khắp phòng, rồi liên tục vọng lại mấy hồi nữa mới dứt.

Chiếc áo sơ mi trắng của chàng thiếu niên bị treo giữa không trung đã rách một đường dài, màu da trắng mịn lộ ra sau vết rách dần chuyển đỏ rồi lại sang màu xanh tím, đủ để chứng minh được uy lực của đòn roi vừa nãy.

Thiếu nữ tóc đen nắm trong tay sợi roi được làm từ hắc khí hợp thành. Sợi roi tựa như một làn khói có màu đen huyền bí, uyển chuyển di động trong không gian.

Mikuo hít thở sâu. Đòn đánh rồi không là cái gì cả. Cuộc chơi còn chưa có bắt đầu đâu. Ánh mắt ôn hoà của cậu trở nên kiên định, cứng cáp như ngọn cây nhỏ bé đứng vững trong phong ba bão táp cuồn cuộn vậy.

Miku khẽ liếm ướt môi, không khỏi cảm thấy có chút thú vị. Phản ứng của người này cũng không tệ như cô nghĩ. Nếu vậy, cô sẽ không nương tay nữa. Cô muốn căn phòng này phải tràn ngập mùi hương ngọt ngào của máu, mồ hôi và nước mắt.

Miku vung tay, quất roi hướng thẳng đến thân thể thoạt nhìn yếu ớt của Mikuo một cách mạnh mẽ. Những đòn roi tựa hắc long múa loạn, xem Mikuo như một tờ giấy trắng mà tự do tô vẽ lên.


- Arg...! Ha...aa...

Vài tiếng rên la truyền đến tai của Miku, kèm thêm một mùi máu tươi quyến rũ xộc vào mũi.

Trước mặt cô là một mĩ cảnh tuyệt đẹp, chàng thiếu niên đẹp tựa như thiên tiên hạ phàm, khoác lên chiếc áo sơ mi rách rưới thấm đẫm màu đỏ rượu của máu tuôn ra từ những vết thương dài hằn trên làn da từng vốn không chút tì vết. Khuôn mặt như tượng tạc bị che khuất bởi mái tóc màu ngọc mượt mà, chỉ có thể thấy cánh môi hồng run lẩy bẩy cùng với tiếng thở dốc nặng nề và lồng ngực phập phồng vội vàng hô hấp.

Miku tiến lại gần Mikuo, tay phải đưa lên chạm lấy một miệng vết thương trên ngực cậu. Cô quệt lấy máu rỉ ra ở nơi đó, rồi đưa lên trước môi. Đầu lưỡi nhỏ nhắn vươn ra liếm lấy giọt máu nương trên đầu ngón tay, đôi mắt màu đỏ rực ánh lên vẻ vui thích.

Máu của cậu chính là hàng cực phẩm, từ màu sắc, hương thơm cho đến mùi vị đều khiến cô thật hài lòng.

Mikuo cảm thấy khắp người đều đau rát cùng cực, tựa như đang ngập chìm trong đống lửa cháy, nóng hừng hực. Nhưng sau đó, nhiệt độ lạnh lẽo từ bàn tay của Miku chạm lên da khiến cậu giật bắn người. Nóng và lạnh cùng hoà quyện, cái đau rát đó ngược lại có vẻ như rất thoải mái.

Trong lòng cậu nhộn nhạo một hồi. Thật kì lạ, nhưng cậu muốn nữa, muốn trải qua cái cảm giác vừa rồi một lần nữa.

Miku ngẩng đầu nhìn gương mặt mĩ miều đang chau lại của Mikuo. Cô hơi ngẩn người. Đôi mắt đó nhìn cô thật sâu, thật thâm tình, óng ánh lệ sương, bờ môi mím chặt lại, là một bộ dạng đáng thương của cún con, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như là đang cầu xin ở cô điều gì đó.

Miku hơi nheo mắt lại tìm tòi một chút dấu hiệu bất thường khác của Mikuo. Đừng có nói là, cậu ta không chỉ không sợ, mà còn muốn cô chạm vào đấy nhê?

Vừa nghĩ trong đầu, tay cô vô thức đặt lên người Mikuo lần nữa, khẽ miết lên da thịt đỏ ửng của cậu.

Miku cảm nhận được một trận run rẩy truyền đến đầu ngón tay của cô. Miku lập tức quan sát vẻ mặt của Mikuo, lúc này cậu đã vội vã tránh né ánh nhìn từ cô, đôi môi tách ra thở hắt một hơi, hai bên gò má ửng hồng trông đến là đáng yêu.

Miku giống như là bị đắm chìm vào vẻ đẹp mị hoặc của Mikuo, thao tác tự nhiên lại thuần thục hơn rất nhiều, có vẻ là bản năng trong cô đã bị kích thích trỗi dậy.

Những sợi tơ trói lấy Mikuo bỗng tan biến. Cơ thể của cậu đổ sụp xuống nền đất lạnh, nhiệt độ rét lạnh tiếp xúc với làn da bỏng rát làm cho cậu ưỡn người lên, miệng kêu lên khe khẽ.

Mắt trông thấy cảnh tượng mê người như vậy, lớp phòng thủ của Miku cuối cùng cũng đã vỡ nát.

- Cởi ra.

Mikuo thất kinh. Cậu vừa nghe cái gì, không biết có phải là nhầm lẫn hay không.

Mikuo ngước mắt nhìn Miku, vẻ mặt ngơ ngác không rõ. Cho đến khi Miku uy áp lập lại mệnh lệnh lần thứ hai, cậu mới xác định được đó là sự thật.

Mikuo cảm giác dòng máu trong người mình nóng lên, một cỗ ngượng ngạo xông lên tới tận mặt, khiến sắc mặt cậu đỏ bừng.

Giống như là sinh ra đã có, cậu không thể phản kháng lại lời nói của người con gái này. Mệnh lệnh của cô chính là cả nguồn sống đối với cậu.

Mikuo thường ngày trông rất trưởng thành và thuần khiết, nhưng nào có ai biết cậu còn có một bộ mặt khác đáng xấu hổ như thế này. Mà chính cậu cũng chỉ mới phát hiện ra loại vui thích kì lạ này, sức hấp dẫn của nó không phải là chuyện đùa đâu, tựa hồ như một sinh linh lạc lối bị hương vị ngon ngọt của trái cấm dụ dỗ vậy.

Mikuo rụt rè dùng hai tay cởi cúc áo. Từ chiếc cúc ở cổ, xuống đến ngực, rồi bụng, hông, chiếc áo đã được cởi ra, để lộ phần thân trên mảnh mai mịn màng nhưng giờ đây lại chằng chịt vết thương tím đỏ.

Ánh mắt nóng rực của thiếu nữ như muốn xuyên thấu tâm gan cậu, không tiếng động mà ra lệnh cho cậu tiếp tục thoát bỏ phần vải dưới hông.

Vô cùng xấu hổ, đến nỗi hai mang tai cậu cũng đã đỏ lên một mảng, nhưng không vì thế mà hai tay cậu ngừng lại.

Tiếng lạch cạch của kim loại va chạm nhau, chiếc đai lưng quấn quanh lưng quần đã bị rút ra rồi đặt sang một bên. Chiếc khoá quần được kéo xuống, vang lên tiếng động ngắn nhưng vô cùng kích thích. Theo sau đó là tiếng sột soạt khẽ khàng, mang theo ma lực khó cưỡng khiến con tim của bất cứ ai cũng có thể loạn nhịp.

Chiếc quần âu đã biến mất khỏi người, khoe ra đôi chân cao gầy trắng trẻo nhưng vẫn không kém phần săn chắc khoẻ mạnh của các cơ đùi. Nơi giữa hai chân cậu được che chắn cẩn thận bởi chiếc quần boxer lại có một khoả tròn nổi lên làm phần vải bị căng ra. Cho đến khi cậu định chạm vào lớp vải cuối cùng còn vương lại trên người chuẩn bị kéo xuống, chất giọng ma mị bí hiểm của Miku bỗng cắt ngang:

- Được rồi, để như vậy đi.

Miku hài lòng cười, rồi cô nhìn quanh căn phòng, lẩm bẩm đánh giá:

- Nơi này hơi trống trải đấy nhỉ? Ta muốn thay đổi một chút.

Giọng nói run run trộn lẫn với tiếng thở dốc của Mikuo vang lên đáp lời:

- C...cứ tự...tự nhiên...

Miku cười khúc khích vui vẻ. Cậu ta đúng thật là khả ái mà, cô không thể khiến bản thân không thích cậu được.

Rồi Miku vung tay, ngay giữa phòng bỗng dưng xuất hiện một chiếc giường lớn có chăn êm, nệm ấm, gối bông đầy đủ.

- Nằm lên giường đi.

Mikuo ngoan ngoãn đứng dậy, lê từng bước chân lạnh run đến bên giường nằm xuống. Xúc cảm mềm mại của tấm nệm khiến lưng cậu dễ chịu hơn, nhưng mà, trong đầu cậu lúc này lại chồng chất những ý nghĩ lạ lùng kì quái mà chính bản thân cậu chưa bao giờ từng nghĩ tới trước đây, khiến nơi phía dưới của cậu hơi trướng lên cọ xát với chiếc boxer.

Miku cũng trèo lên giường, tay xách theo một chiếc hộp kim loại khá to. Cô cầm chiếc hộp rồi nhìn nó với vẻ trìu mến:

- Ngươi biết không, đây là chiếc hộp bảo vật của ta. Ta rất thích những thứ chứa ở trong này, nhưng chưa bao giờ có cơ hội sử dụng đến nó. Nhưng hôm nay, ta muốn đem nó thử với ngươi một chút. Ta cảm thấy nó rất hợp với ngươi.

Mikuo không nhịn được mà nhìn chiếc hộp, trong thâm tâm lại tiếp tục tưởng tượng thêm nhiều điều không đúng đắn. Cậu tò mò, cậu khao khát. Cậu muốn được thoải mái.

Miku mở hộp, cầm lên một lọ thuốc. Cô đổ một viên ra tay, nhỏ cỡ bằng hạt đậu. Miku xoay sang Mikuo, đem thuốc ấn lên môi cậu.

- Nuốt.

Mikuo tách hai hàm răng màu trắng sữa ra, để cho viên thuốc rơi vào cổ họng, nuốt xuống.

Không lâu sau đó, cậu bắt đầu thở dốc nhiều hơn, tứ chi căng thẳng bám víu lấy ga giường. Hai mắt ngọc lúc này mông lung ngập nước, cậu cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ trong họng.

Toàn thân đều trở nên ngứa ngáy, thậm chí còn nóng hơn lúc nãy gấp bội phần. Những giọt mồ hôi tuôn ra, đọng trên trán, trên cổ, trước ngực, đằng sau lưng, ở hai cánh tay, phía dưới chân cũng có. Nhưng ở cái nơi nằm trong quần lót vẫn là thứ trông có vẻ khó chịu nhất. Đũng quần bị giãn ra, tuy nhiên độ đàn hồi của nó vẫn chống chọi được với độ cứng cáp của vật thể nọ, dồn ép nó lại bên trong.


Mikuo nhăn mặt vì phần dưới thân sưng đau.

Miku thở dài một tiếng. A, thật đúng là xinh đẹp. Thật đẹp, thật dụ hoặc, thật mê người.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ. Cậu ta phải cần thêm một chút phụ kiện để trang trí mới được. Mà trước đó, cô phải cho cậu khởi động một chút đã.

Cô chống người lên trên đối diện với Mikuo. Cô cúi mặt xuống, miệng chụp lên hạt đậu nhỏ bên ngực trái của cậu.

- Hmpp!! Aa...!!!

Một tiếng rên to bật ra khỏi miệng của Mikuo. Cái gì đây? Cảm giác này là gì vậy?

Đầu lưỡi nhám nhám lại nóng ẩm khuấy đảo nhũ hoa nhỏ nhắn của cậu, có cảm giác nhột nhột nhưng mà cũng thật khác thường, nó khiến cho cậu muốn kêu lên. Hạ thân của cậu lại rục rịch muốn thoát khỏi cản trở của chiếc quần. Nó sưng đau, nhưng một phần nào đó cậu lại tận hưởng nó. Thật là biến thái mà!

Miku rời khỏi nhũ trái, lại chuyển qua ngậm mút lấy nhũ phải, làm cho Mikuo điên đảo không thể thấy rõ được hình ảnh trước mặt nữa.

- Aahh...~

- Hửm? Thoải mái sao?_Miku liếc mắt lên quan sát biểu cảm của Mikuo. Gương mặt của cậu, chết tiệt đúng là quá đẹp rồi!

- Thoải...mái... ha~ah!!!

Miku ghé môi lên tai cậu, há miệng gặm lên, rồi đảo lưỡi liếm xung quanh. Mikuo run rẩy từng đợt, hơi thở gấp gáp hỗn loạn và tiếng nỉ non yêu kiều đã cho thấy tai là một điểm yếu khác của cậu.

Miku thích thú ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ bị khoái cảm lấn át, tay cô cũng không an phận mà di chuyển xuống vân vê lấy nhũ hoa màu anh đào của cậu. Mikuo bị kích thích cùng lúc hai chỗ, đã muốn bật thốt lên nhưng lại cố nén vào trong, hai môi mím chặt lại trắng bệch.

Miku nửa không hài lòng, nửa vui vẻ, lên tiếng thủ thỉ vào tai cậu:

- Không được nén lại. Ta muốn nghe giọng của ngươi.

Mikuo lắc lắc đầu không chịu. Giọng của cậu vậy mà lại trở nên uỷ mị như thế, rất đáng xấu hổ!

- A? Còn dám chống cự sao? Ngươi không phải là muốn bị phạt đấy chứ?

Dứt lời, lực đạo từ ngón tay của cô tăng lên, nhéo mạnh nhũ hoa cậu. Đau đớn cùng khoái lạc đến đột ngột, Mikuo bật ra tiếng rên la vô cùng kích tình.

- Đau à? Hay là ngừng lại nhé?_Miku mở miệng, nghe thì có vẻ dịu dàng lo lắng, nhưng ý định thực chất lại là đe doạ dụ dỗ cậu. Thật không làm cô thất vọng, Mikuo lập tức đáp lại trong rên rỉ:

- Đừng...! Đừng dừng lại...!

- Muốn tiếp tục? Còn phải xem biểu hiện của ngươi.

- Xin người...! Xin người hãy tiếp tục...!

- Ngươi đang van xin ai đấy?

- Chủ nhân! Làm ơn, tôi cầu xin người...!

- Ahahaha, ngươi cũng thật thông minh. Nhưng mà, ta vẫn chưa thấy thú vị. Chỉ có thế thôi sao, đừng để ta cảm thấy ngươi là đồ nhàm chán!

Mikuo bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Nhưng mà, cậu biết cậu phải nghĩ ra cách nào đó để quyến rũ được cô.

Ấy vậy mà, sự thiếu thốn va chạm kích thích đã khiến cậu càng trở nên rạo rực cưỡng cầu. Mikuo đẫm lệ nhìn Miku, trong người lại nóng lên như lửa đốt.

Cậu bắt đầu tự dùng tay sờ lên nhũ hoa của mình, tay còn lại đưa xuống dưới hạ thân cương cứng, chỉ có thể xoa nắn ở bên ngoài mà không thể cởi quần lót ra vì chưa được cho phép.

Lửa dục tràn ngập đã muốn xâm chiếm cả tinh thần, cậu không còn muốn quan tâm thứ gì nữa, trong đầu chỉ còn có hình ảnh của Miku và cảm giác kích thích ngứa ngáy. Như có một tiếng nói vang vọng nhiều lần, kêu gọi cậu hãy trở nên thật quyến rũ, hãy sắc dụ thiếu nữ kia yêu cậu đi.

Cậu không ngừng ngọ nguậy, cậu xoay lưng lại, hai đầu gối chống lên giường, đẩy mông cậu lên cao, tay vẫn tự mân mê nhũ hoa và phía dưới thân. Nửa mặt cậu vùi xuống gối, miệng nỉ non cầu hoan:

- Chủ nhân! Chủ nhân~ Nóng quá...! Muốn...! Chủ nhân...!!

Miku cũng khá là ngạc nhiên. Cậu, thế nhưng lại tự thoả mãn để sắc dụ sao? Không thể phủ nhận, đây đích thực là một chiêu có hiệu quả.
Cô vươn tay nắm lấy phần thịt giữa hai chân cậu, rờ nhẹ lên.

- Muốn bỏ ra không?

- Uhm~! Chủ nhân...muốn...

Sau từng ấy thời gian dây dưa, Miku cuối cùng cũng đã cởi bỏ chiếc quần lót, mảnh vải cuối cùng che đi nơi quan trọng của Mikuo. Côn khúc dài tương đương một gang tay, khi cầm trong tay thì rất nóng bỏng và cứng rắn.

Miku trườn lên, áp sát người cô vào tấm lưng trần của cậu, từ đằng sau gáy để lại một nụ hôn. Cô nâng người cậu ngồi thẳng lên, rồi xoay đầu cậu hướng về mặt mình.

- Ngươi thật đáng yêu.

Cô mạnh mẽ chiếm lấy môi cậu, chiếc lưỡi ló ra tách mở hai hàm, lùa vào trong nghịch ngợm khoang miệng ẩm ướt của cậu.

Mikuo đắm chìm trong nụ hôn sâu cháy bỏng kích thích, cậu cảm thấy cái hôn này thật khác biệt so với nụ hôn phớt như cánh bướm, mang đến mùa xuân và nắng ấm tươi đẹp của lần trước. Nụ hôn này mãnh liệt như muốn tước lấy hơi thở, linh hồn cậu, khiến cậu si mê, sung sướng đến run rẩy. Đôi môi của cô mềm mại, ngọt ngào tựa như kẹo đường gây nghiện.

Cậu yêu cô, cậu yêu vẻ cao lãnh của cô, yêu những lúc cô đột ngột trở nên dễ thương, yêu cả mặt tối cuồng bạo tàn nhẫn thị huyết của cô.

Vì cậu yêu cô, nên ngay cả khi cô đang giày vò đùa giỡn với thân thể trong trắng này cậu vẫn có thể hưng phấn lên, cũng dâng lên ham muốn dục vọng cháy bỏng và không kém phần biến thái.

Miku là một thiếu nữ ưu tú quyền lực, và cũng chính vì vậy, cô chịu rất nhiều thị phi, có rất nhiều thế lực chống đối, tính mạng của cô liên tục bị đe doạ, có thể ở một thời điểm nào đó, cô sẽ không thể mở mắt ra được nữa.

Người ta xem cô như một con quỷ tàn độc, lãnh huyết vô tình nắm giữ sức mạnh có thể huỷ diệt cả thế giới. Bất cứ ai ở bên cô đều là những con quỷ hèn hạ.

Mikuo chỉ cười. Nếu như ở bên cô, yêu cô là một tội ác, vậy thì hãy để cậu gánh lấy tội lỗi đó đi là được.

Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, điên cuồng va chạm như chính chúng cũng đang muốn giao hoan. Nước bọt thường có mùi khó chịu, thế nhưng vì lí do gì mà khi nó được rót vào miệng cậu, cậu lại cảm thấy hương vị của nó thật thơm, thật ngọt như mật ong vậy?

Bất chợt, từ hai đầu nhũ cậu truyền đến một cơn đau nhói, khiến cậu bật thốt lên một tiếng kêu:

- Ahh!!? Đau...!

Hoá ra Miku đã dùng kẹp kẹp lên đầu nhũ của cậu. Đôi kẹp được nối với nhau bởi một sợi xích nhỏ.

Miku buông khỏi môi của Mikuo. Sợi chỉ bạc óng ánh như vẫn còn vương vấn mật ngọt vương trên lưỡi của cả hai, không nỡ chia cắt hai bờ môi đỏ mọng kiều diễm.

- Đừng lo, sẽ sớm trở nên ổn hơn thôi.


Cô dịu dàng trấn an, tay không quên vuốt ve côn khúc đang dựng thẳng của cậu.

Thực chất loại đau đớn này chỉ làm cho Mikuo có chút không thể thích ứng được ngay, nhưng đến một lát sau cậu lại có cảm giác chỉ với chừng này thì vẫn chưa đủ. Hạ thân được những ngón tay của cô vỗ về liên tục rạo rực, hình như còn tiếp tục biến lớn hơn. Từ trên đỉnh đầu xuất ra một dòng chất lỏng trong suốt, chảy dọc xuống, cũng tạo độ trơn ướt dễ đem lại khoái cảm hơn.

Cô chuyển dời tác động lên ngay đỉnh, xoay tròn xung quanh cái lỗ nhỏ đang tiết chất nhờn, hơi dùng đầu ngón tay cọ lên. Mikuo lập tức giật người, eo thon ưỡn cong ra đằng sau, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà trở nên có mị lực hơn trước.

- Hya~! Aa...ah~

- Ha, đã muốn ra rồi? Ahaha, e là còn phải chịu thêm một chút nữa.

Không thất hứa với lời nói của chính mình, Miku cầm một cái que kim loại nhỏ, rồi nhét nó vào bên trong niệu đạo của cậu.

- Aahhh!! Haahh...! Ha...aa...

Mikuo kinh hãi. Thật sự là đã có một cái que đi vào trong niệu đạo, bịt kín con đường xuất ra của cậu. Những chất lỏng bị nén ngay bên dưới bị nghẹt lối ra, đành phải chịu ứ đọng ở một chỗ, vô cùng khó chịu, mà cũng vô cùng đê mê.
Tinh dịch không thể ra ngoài, nhưng dịch nhờn trong suốt vẫn có thể trào ra một chút mỗi lần cậu hứng một cơn kích thích.

Miku nắm lấy sợi xích buông thõng trước ngực Mikuo, giật một cái. Hai đầu nhũ bị kéo theo, nỗi đau từ cả ở trên lẫn bên dưới ập đến choán hết tầm mắt của cậu. Những giọt lệ nóng rơi xuống, nhuộm ướt gò má đỏ hồng láng mịn. Miku vươn lưỡi liếm đi hàng nước mắt mang vị mằn mặn, rồi khẽ hôn lên khoé mắt óng ánh lệ châu đọng trên bờ mi dài. Ngay cả khi khóc cũng đẹp như vậy, thật đúng là cực phẩm.

- Xem ra ngươi rất thích bị đau, đúng không?

- Tôi...không biết-Aaahn~!

Chiếc que kim loại bị rút ra rồi lại đâm vào, liên tục ma sát với phần bên trong lỗ niệu đạo, khiến cho nước dịch chảy ra ồ ạt, nóng ấm. Côn khúc bị đâm vào không những không quá đau mà còn gây ra một loại tê tê nóng nóng, khiến cậu càng muốn xuất ra ngoài. Cảm thấy bản thân như đang quay cuồng, tâm trí không còn nghĩ được điều gì minh mẫn, chỉ có tiếng lòng đang kêu gào, dục vọng dâng trào tựa như muốn nuốt chửng cả linh hồn đầy tội lỗi này.

Miku nhìn người con trai đang run rẩy trong lòng cô, cặp mắt đỏ máu đã trở nên mềm nhẹ không ít, tựa như là đang nhìn thứ trân quý nhất đời.

Cô như vậy, tâm hồn của cô lệch lạc như vậy, cậu còn có thể yêu cô sao? Cứ 4 năm một lần, cái tôi tàn khốc kia của cô lại xuất hiện, gây ra biết bao đau thương cho người khác, giết hại rất nhiều mạng sống, xem máu thịt và sinh mạng của con người như một thứ tiêu khiển chỉ để thoả mãn con quỷ khát máu ngự trong tim cô mà thôi.

Nhưng cậu đã nắm tay cô, một giây cũng không rời bỏ. Một con người thanh thuần như thế, cô xứng sao? Nhất định là không. Nhất định là do cậu đã im lặng chịu đựng cô. Không, cô thà chết chứ không muốn làm tổn thương cậu.

A, là ai đã khiến cô tồn tại trên đời vậy? Thượng đế, có bao giờ ông cảm thấy việc cô đang sống ở đây là một sai lầm hay không?

- Chủ nhân...! Không chịu nổi nữa rồi!! Xin người hãy cho tôi ra đi mà!!! Sắp điên lên mất rồi...!!!

Đợi đến lúc Mikuo đã phải bất chấp mà la hét cầu xin được xuất ra, cô mới rút cái que ra khỏi niệu đạo. Một dòng chất lỏng trắng đục bắn thẳng ra ngoài. Mikuo xụi lơ xuống giường, thở hổn hển đầy gấp gáp.

Miku đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu, trong đầu vẫn luôn tự nhắc nhở không nên hành hạ cậu nữa. Thế nhưng trái tim thì lúc nào cũng muốn phản bội lại lí trí. Cô còn chưa có thoả mãn. Cô muốn nghe thêm thanh âm trong trẻo manh mị lực câu dẫn khi rên rỉ, muốn thấy mắt cậu phải giàn giụa nước mắt, hèn mọn vượt qua nỗi xấu hổ mà cầu xin cô yêu thương.

Mái tóc đen của cô lại có một vài lọn được chuyển về màu xanh tự nhiên. Màu xanh và màu đen đan xen, thuần tuý và ác ma trộn lẫn với nhau, nhưng dục vọng vẫn còn đó, cứ như là, chính cô lúc bình thường cũng có cùng suy nghĩ với cô của hiện tại vậy.

Mikuo mệt nhọc, nhưng vẫn không quên để ý đến tâm trạng của Miku. Màu tóc trở thành hai màu, có nghĩa là nửa kia của cô đã sắp trở lại? Cậu có thể nhìn ra nỗi dằn vặt đắn đo trong đôi mắt đỏ ngầu kia, con tim như bị siết lại. Cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt chực khóc đó của cô.

- Chủ nhân...Mikuo không sao...

Cậu vươn tay xoa lên gò má trắng tái của cô. Cô vẫn còn ở đây, vẫn tồn tại ở nơi này cơ mà.
Miku áp tay mình lên tay cậu, kéo ra trước môi khẽ hôn. Cô gỡ cặp kẹp nhũ ra, rồi lại tiếp tục cúi xuống ngậm lấy.

Đầu nhũ nãy giờ bị kẹp, bây giờ được tự do lại phi thường nóng lên và mẫn cảm. Cảm giác so với khi nãy là một trời một vực. Từng đợt sóng khoái lạc tái tê lại ập đến, phần dưới của cậu lại cương lên lần nữa.

- Nggh...!!?!

Cảm nhận được từng vị trí trên người cậu đều đã mẫn cảm hơn, Miku cũng nhộn nhạo trong lòng. Cô muốn cậu. Muốn cậu. Muốn tiến vào bên trong cậu.

- Ta muốn dùng lỗ hậu của ngươi._Cô rủ rỉ vào tai cậu, trong thanh âm đã có chút rạo rực kích tình.

- Chỉ cần...chủ nhân...thích...là được...

Thấy Mikuo không có dấu hiệu gì là phản đối, Miku quyết định chiều theo ý bản thân. Cô lấy một chút gel bôi trơn, bôi lên ngay cửa cúc của cậu. Chất dịch trơn lạnh xâm nhập làm Mikuo ngâm lên một tiếng.

Miku lúc này mới thoát y, cô gắn lên trước bụng dưới một vật thể dài, hình dáng giống với bộ phận chỗ hạ thân của cậu. Vật đó cũng đã được bôi trơn, đỉnh đầu bo tròn đặt vào cửa động, mơn trớn dẫn dụ đối phương chấp thuận sự có mặt của nó.

Mikuo thật sự rất nhạy cảm. Cậu không thể chịu được những tiếp xúc đầy dụ tình như vậy. Lửa hưng phấn trong cậu đã được đốt cháy mạnh mẽ. Cậu muốn được yêu.

- Chủ nhân...Đừng đùa nghịch nữa mà...

- Muốn sao? Nó đau lắm đấy.

- Không sợ đau! Muốn chủ nhân...tiến vào-Aaahh~~!

Hoa cúc đã bị một vật thể lạ xâm nhập vào, cửa huyệt giãn ra, ôm khít lấy cái của cô. Đúng là lần đầu tiên lúc nào cũng khó khăn như vậy.

- Ngoan, thả lỏng người ra một chút. Đúng rồi, giỏi lắm.

Miku hôn lên trán, rồi xuống cổ, cuối cùng là ngậm lấy cánh môi câu dẫn của cậu, lại tiếp tục chơi đùa với chiếc lưỡi của người kiều mị đang vòng chân quấn quanh hông cô, nuốt vào những thanh âm hấp dẫn bật ra từ cổ họng của cậu.

Thứ của cô tiến vào cúc huyệt, đâm thật sâu vào bên trong cậu. Mikuo cảm giác vật đó làm bụng cậu gợn lên, lúc đầu hơi không quen, nhưng sau vài nhịp ra vào nhẹ nhàng của cô, xúc cảm diệu kì đã xuất hiện cùng với độ cọ xát nóng hổi tê liệt cả một vùng.

Cảm giác này thật dễ chịu, thật thoải mái. Cậu muốn một sự mãnh liệt hơn, cậu muốn tất cả mọi thứ ở trong cậu phải bén lửa mà bùng cháy.

Miku thấy cậu đã quen sự tồn tại của nó, liền bắt đầu tăng tốc độ lên. Tiếng thở hổn hển đi theo nhịp lưu động, càng lúc càng kịch liệt hơn.

- Thế nào? Sướng không?

- Ưm...Sướng...! Nhanh hơn nữa...! Ha...ha...

- Thích ứng thật nhanh đó.

Cô dùng cánh tay kẹp khúc gấp sau đầu gối trên hai chân cậu đẩy lên phía trước, chiếc hông nhỏ thuận đà di động nhanh hơn, va đập liên tục vào mông cậu.

- Ngươi yêu ta sao?

- Y...yêu...!

- Không sợ hãi ta?

- Không...sợ...!

- Không ghét ta?

- Tuyệt đối không...!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương