Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên
-
Chương 1
Edit: Kidoisme
"Thằng nhãi ranh kia chạy đi đâu rồi?"
"Tao thấy nó chạy bên này, sao lại không có?"
"Con bà nó nó chạy nhanh thật..."
Chân trời dần chuyển sang màu đỏ, bình minh bắt đầu ló rạng.
Gió nhẹ mang theo hương cỏ cây tươi mát, bên tai hắn chỉ còn tiếng suối nước róc rách, tiếng chim hót yên bình, mọi thứ đều căng tràn sức sống.
Khi Kỷ Lan mở mắt thì bắt trọn được bức tranh ấy, hắn ngẩn ra hai giây im lặng đánh giá một vòng xung quanh.
Hắn nhớ hoàn cảnh trước khi mình ngủ say hoàn toàn không thân thiện như vậy, cho nên đây là nơi nào? Tại sao hắn lại ở đây?
Đúng rồi, giống như có người đang nói chuyện chỉ là đứng quá xa hoàn toàn không nghe rõ...!Suy nghĩ tới đây, trong đầu vang lên giọng nói run run suy yếu mang theo chút gì đó lấy lòng: "Tiền, tiền bối?"
Ngôn ngữ thật xa lạ nhưng Kỷ Lan hoàn toàn có thể nghe hiểu.
Hắn thu ánh mắt đang hướng ra bên ngoài nhìn quần áo lố lăng, vết máu trên người cùng ngón tay rõ ràng không phải của hắn, nháy mắt phân biệt được tình hình — đây không phải là thân thể quen thuộc mà do hồn phách đã bị túm lại, trước mắt có vẻ đang dùng chung vẻ bề ngoài với nguyên chủ.
Hắn quét mắt nhìn trận pháp trên đất, cúi đầu đánh giá qua loa.
Giờ phút này Kỷ Lan đang đứng trong nơi niệm chú, bên chân là mảnh ngọc bội dính đầy máu.
Hắn nhặt nó lên, đi khỏi trận pháp rồi trả lời giọng nói trong đầu thật dịu dàng: "Ơi?"
Nguyên chủ thử hỏi: "Không biết, không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào cho phải..."
Kỷ Lan phảng phất như mình vừa tự học thành tài thêm một ngôn ngữ mới: "Chuyện xưng hô ném sang bên, bây giờ cậu nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra trước đã."
"Vâng ạ." Nguyên chủ vội vàng đáp: "Tôi là học viên của học viên Tu Tiên, năm tư...à, chỗ bọn tôi học sáu năm mới tốt nghiệp.
Năm nay khoa bắt tôi phải lưu ban nhưng tôi không muốn, tôi còn có người em trai cùng cha khác mẹ..."
Chả biết có phải do quá khẩn trương hay không, nửa ngày nguyên chủ vẫn chưa nói được vào ý chính.
Cũng may Kỷ Lan đã ngủ đủ lâu để không ngủ gật, càng không nổi nóng với nguyên chủ mà chỉ yên lặng lắng nghe, ý đồ muốn chải chuốt rõ ràng manh mối còn sót lại.
Tuy nhiên sau đó hắn phát hiện ký ức trong đầu có thể tùy tiện rút ra, Kỷ Lan nhanh chóng nghe nhìn cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.
Linh khí toàn cầu sống lại, sinh linh khắp thiên hạ một lần nữa có thể tiếp tục tu luyện thành tiên.
Nước Hoa có bốn học viện Tu tiên lớn, nguyên chủ theo học ở đó.
Cả khối có tổng cộng năm lớp phân theo tư chất, nguyên chủ được xếp vào lớp thứ năm, gần hai năm nay thành tích tất cả các môn đều đứng hạng bét.
Học viện mới đặt ra chế độ lưu ban, nguyên chủ vì muốn trụ lại thế nên nửa năm nay đã dùng không ít cách.
Tuy nhiên tư chất cậu không cao chỉ có thể nhờ tới sự giúp sức của bên ngoài, đáng tiếc đập một đống tiền mua pháp khí nhưng lại bị người ta lừa, vẫn đứng hạng bét như cũ.
Gần đây vô tình biết được một loại cấm thuật, nghe đồn chỉ cần sử dụng đồ cổ liên quan tới cô hồn là có thể triệu hồi chủ nhân của nó phục vụ.
Đúng lúc trong tay người bán có đồ cổ nhưng lại không chắc sẽ thành công, nguyên chủ sợ bị lừa, cò kè mặc cả mãi cuối cùng quyết định đặt cọc nửa số tiền nếu được thì thanh toán nốt không thì thôi.
Vận may của nguyên chủ không tốt, không thành công.
Đang trong lúc hết hy vọng chấp nhận lưu ban thì lại nghe nói một bí cảnh lớn vừa mở ra, cậu quyết định đặt cược lần cuối tới chợ đen kiếm người che chở, cùng bọn họ tham gia mong tìm được cơ duyên tốt.
Rồi chả hiểu may mắn hay xui rủi, cậu vừa vào đã nhặt được pháp khí cơ mà lại bị theo dõi, chật vật mãi mới chạy được tới đây.
Bước vào đường cùng không kịp suy nghĩ nhiều, nguyên chủ nhớ tới cấm thuật không thành công khi trước, lấy ngay cái pháp khí vừa nhặt được ra thử thêm một lần.
Lần này nguyên chủ triệu hồi được hồn phách Kỷ Lan.
"...Chắc chắn tiền bối là người lợi hại!" Nguyên chủ nói nhiều, khẩn trương giảm đi bớt: "Giờ tôi không cần lo bị đuổi giết nữa rồi, bọn này quả thật là đám vô nhân tính..."
Trong lúc cậu dong dài Kỷ Lan đã xem xong trận pháp, đột nhiên hỏi: "Người nhà họ Kỷ?"
Nguyên chủ dừng lại, ngay sau đó khen tặng: "Đúng vậy, tôi họ Kỷ tên Kỷ Lan (*), tiền bối thật lợi hại!"
Kỷ Lan nhướng mày thử hỏi: "Lan nào?"
"Lan trong Sóng lớn vĩ đại, ông nội tôi đặt."
(*) Kỷ Lan – 纪澜: trong đó 澜 có nghĩa là sóng lớn, sóng cả.
Cậu lấy lòng hỏi: "Tiền bối, bí cảnh này quá nguy hiểm, hay tôi đưa ngài ra ngoài nhé? Chúng ta đi ăn uống no nê, vừa ăn vừa nói..."
Kỷ Lan hỏi xong liền tìm được trong trí nhớ nguyên chủ, trùng hợp làm sao lại trùng tên trùng họ với mình.
Tuy vậy ý nghĩ đó lóe lên rất nhanh, hắn thuận tiện thấy luôn cả gia đình người nọ, hỏi thêm một câu chẳng ra hơi: "Người nhà họ Kỷ...không chết hết à?"
Sự tiếc nuối quá thật lòng, nguyên ngủ ngay lập tức ngậm miệng.
Kỷ Lan tiếc hận lẩm bẩm: "Diệt khẩu cũng chả sạch sẽ, đồ ngu, đồ ăn hại!"
"...Khoan đã tiền bối." Nguyên chủ chả rõ hắn chửi ai, cũng không có can đảm hỏi mà chỉ cố gắng chữa cháy: "Họ Kỷ ở Nước Hoa nhiều lắm, chắc Kỷ mà ngài quen đã chết cả rồi."
Kỷ Lan niệm vài câu thần chú rửa sạch sẽ máu me trên miếng ngọc bội, sau đó từ trong ký ức lấy điện thoại, mở khóa rồi chụp lại trận pháp trên mặt đất– Hắn rũ mắt xem xét, tuy đã hiểu tác dụng của thứ này nhưng khi tận mắt nhìn thấy thành phẩm, Kỷ Lan vẫn cảm thấy thần kỳ.
Vì thế hắn vui vẻ chỉ xuống trận pháp, thành thục liên lạc với người trong đầu: "Trận pháp có câu thần chú nhỏ, khi đám con cháu trong nhà gặp nạn thường xuyên dùng cái này, lấy tín vật triệu hồn tiền bối có quan hệ máu mủ đến giúp đỡ."
Đề tài chuyển từ diệt môn đến dạy học quá ảo diệu, nguyên chủ mơ hồ thốt lên: "Có, có ý gì?"
Kỷ Lan lắc lắc miếng ngọc bội mang hình dạng pháp khí: "Trước kia nó là đồ của tôi."
Nguyên chủ càng ngốc hơn: "Ớ?"
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu lập tức gửi thấy mùi không đúng.
Miếng ngọc triệu hồi được Kỷ Lan, căn cứ vào logic ban nãy thì chả lẽ...!
"Ngài, ngài là tổ tông của tôi sao?"
Kỷ Lan sửa lại cho đúng: "Là người có quan hệ huyết thống với tổ tông nhà cậu."
Hắn cất ngọc bội vào túi, tiếc nuối thêm lần nữa: "Năm đó tôi không chú ý nên mới để đám tổ tông ngu xuẩn nhà cậu còn sống."
Nguyên chủ: "..."
Dạ hiểu, lần này cậu hiểu thật rồi.
Chỉnh sửa lại câu chuyện ý là ông nội trước mặt căn bản không nhận sai nhà họ Kỷ mà chỉ tiếc hận sao nhà cậu chưa chết hết đi.
"Thì...thì, chúng ta vốn cùng chung gốc gác, hơn nữa ân oán cá nhân giữa ngài và tổ tông nào có liên quan gì tới đám trẻ ranh như tôi đâu!" Nguyên chủ sợ ông nội này không vui sẽ xách dao tới chém cả họ nhà mình, vội vàng khuyên bảo: "Ngài xem tổ tông tôi chết lâu rồi, ngài cũng đã qua đời nhiều năm so đo làm gì cho mệt người ra."
Kỷ Lan đang nghiên cứu điện thoại trong tay, nghe vậy bật cười: "Câu thần chú của cậu chỉ dùng để mời người sống."
Lời nguyên chủ mắc kẹt trong họng: "...Dạ?"
Kỷ Lan thông qua màn hình điện thoại đánh giá gương mặt nguyên chủ, mới khoảng hơn hai mươi tuổi, thanh tú đơn thuần.
Có lẽ là do thiếu ngủ, hai quầng mắt đen sì khác hẳn với gương mặt hắn trước kia.
Hắn rời mắt khỏi màn hình, dịu dàng giảng đạo lý: "Tôi vốn đang ngủ ngon giấc, dùng từ chỗ các cậu gọi là...ngủ tới khi nào tự tỉnh, kết quả bị câu thần chú túm về đây, giờ còn phải lo được lo mất tìm kiếm thân thể."
Nguyên chủ: "...Đù má."
Thầy giáo đã từng dạy, thời mà linh khí cạn kiệt cách bây giờ đã khoảng ba nghìn năm.
Trong lúc vô số tu sĩ đang sống sờ sờ ngã xuống thì người có thể sống sót quả thực chẳng khác nào lông phượng sừng lân.
Hoặc là gặp được cơ duyên tốt, hoặc là...!cực kỳ tài giỏi.
(*) 凤毛麟角 – ý chỉ những thứ quý hiếm.
Nhà họ Kỷ bọn họ ấy thế mà có một nhân vật như vậy!
Cậu kích động đến mức linh hồn run rẩy, lấy ra giọng điệu cung kính xưa nay chưa từng có: "Lão tổ, nồi của tôi, tôi giúp ngài tìm!"
Lão tổ chả để ý tới nguyên chủ, chụp thêm vài tấm ảnh trận pháp rồi đeo balo bị quăng quật bên cạnh lên.
Nguyên chủ vội vàng hỏi: "Lão tổ, để tôi đưa ngài ra ngoài nhé?"
Kỷ Lan nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Tiếng cười không nghe ra vui buồn, càng không có chút gì gọi là châm chọc nhưng chả hiểu sao nguyên chủ lại cảm thấy có thâm ý ẩn sâu bên trong.
Trực giác cậu kêu gào không ổn mỗi tội chưa kịp hỏi, lão tổ đã dùng giọng nói dịu dàng lên tiếng trước: "Từ lúc hắn mời tôi đi ăn cơm, có lẽ đã muốn tôi đưa lại thân thể cho cậu rồi mà nhỉ?"
Lòng nguyên chủ run lên, vội vàng chối: "Không không không, tôi nào dám..."
"Bên ngoài trận pháp có thần chú đoạt xác." Kỷ Lan mắt điếc tai ngơ vạch trần sự thật: "Không phải là tôi không trả lại cho cậu mà là cậu vốn không thể trở về."
Nguyên chủ hít ngược hơi khí lạnh: "–Cái gì cơ?"
Kỷ Lan hỏi: "Có phải cậu không cảm nhận được cơ thể mình nữa hay không?"
Nguyên chủ buồn sắp khóc: "Đúng vậy."
Một tay Kỷ Lan xách balo, một tay tiêu hủy trận pháp: "Theo lý thuyết khi tôi vừa đến cậu sẽ hồn phi phách tán.
Tuy nhiên chắc tại cậu học hành không giỏi, đánh bậy đánh bạ níu lại được một chút tàn hồn."
Hắn dùng thái độ quan tâm chăm sóc như người trưởng bối an ủi đứa cháu ngu đần: "Đừng sợ, chắc còn chống đỡ được thêm tí nữa."
Nguyên chủ: "..."
Kỷ Lan ném quả bom ra xong chẳng quan tâm tới cảm nhận của cậu nữa, xoay người đi ra ngoài.
Bọn họ đang đứng ở giữa sườn núi, dòng suối nhỏ trải dài từ đỉnh xuống, hai bên bờ cỏ non tươi tốt lại nhiều cây cối, nguyên chủ chui vào miễn cưỡng có thể lẩn trốn.
Xung quanh nhỏ hẹp chẳng có đường ra, muốn về một là chui qua bụi cỏ không thì phải nhảy xuống bơi dọc theo con suối.
Kỷ Lan không cho là đúng, hắn bước thẳng xuống dòng suối nhỏ vững vàng như đang đi trên bờ rồi vòng qua rất nhiều bụi cỏ dại, không nhanh không chậm ra được đường lớn.
Trong lúc đó nguyên chủ điên cuồng cố gắng cảm nhận cơ thể, phát hiện mọi thứ vô dụng cậu nhất thời tan vỡ vừa khóc lóc chửi đổng hệt như mấy bà hàng xóm chanh chua, từ ngữ thô tục tuôn ra cứ phải gọi là không trùng một chữ.
Đối thượng thân thương được nhắc tới trải dài khắp nơi từ thằng bán đồ cổ đến mấy tay đuổi giết, từ ông tổ được triệu hồi tới đối thủ không đội trời chung ở học viện...!
Kỷ Lan là người cực kỳ tốt tính, coi đại hội móc mỉa thành buổi hòa nhạc thân thương, thẳng tới khi chiều hướng câu chuyện càng ngày càng khó nghe mới bình tĩnh phê bình thầm kín: "Người nhà họ Kỷ chẳng có ma nào tốt."
Nguyên chủ khóc lóc kể lể: "Ông mẹ nó cũng họ Kỷ mà!"
Kỷ Lan cười: "Thì tôi có bảo tôi là người tốt đâu?"
Nguyên chủ tiếp tục nghẹn, thầm nghĩ người năm đó có thể suýt chút nữa diệt hết cả tộc nhà mình thì tốt chó gì, càng khóc to hơn.
Kỷ Lan mặc kệ cậu khóc cho đã, tính toán tìm chỗ nào đó sửa sang lại ký ức.
Đúng lúc này tiếng bước chân từ xa tới gần, hắn quay đầu lại thấy ba người đang đứng ở bờ bên kia.
Hai phía nhìn nhau.
Rất nhanh ba người dữ dằn mắng to cách cả con suối nhỏ: "Nhãi ranh, để bố mày xem mày chạy được đi đâu!"
Kỷ Lan nhấc mắt.
Cả ba chỉ cảm thấy dòng tinh thần lực mạnh mẽ từ phía đối diện đánh úp xuống.
Không có công kích, không mang ác ý, thậm chí đối phương chỉ đơn giản liếc một cái vậy mà cứ như tảng đá nặng trịch.
Bọn họ đồng thời bị đóng đinh tại chỗ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Hết chương 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook