Học Viện Ma Pháp
-
Chương 8: Vở nhạc kịch (3)
“Chào Alice, chào mừng cô gái bé nhỏ ngày nào, cũng với chiếc đầm màu xanh xinh xắn và những bước chân nhỏ nhắn. Cô bé con đã chạy nhảy vui chơi khám phá ở Xứ xở thần tiên này.
Chào cô bé, Alice bé bỏng của chúng ta, cuối cùng cô cũng đã trở về ngôi nhà cũ. Nơi mà cô đã quên lãng suốt những tháng năm dài, nơi lưu giữ những ký ức tuyệt đẹp.
Chào Alice, đến đây với chúng tôi nào, chúng tôi sẽ nhắc cho cô nhớ lại những gì cô đã quên. Sẽ chỉ cho cô thấy thế giới tràn ngập màu sắc này một lần nữa.
Đến đây nào, hãy can đảm như ngày xưa cô đã từng làm, tiến bước về phía chúng tôi!”
Cảm giác bồng bềnh khi lơ lửng tự do trong không trung khiến Alice thích thú, và tiếng hát thánh thót cứ vang vọng đâu đây. Lời bài hát cô nghe rất rõ, nhịp nhàng như dàn đồng ca mùa hạ, nhưng cũng tha thiết níu kéo tâm trí người nghe. Từng với lời hát, Alice nhớ lại tất cả mọi chuyện, về những gì cô đã cho rằng đó là giấc mơ đêm hè năm 8 tuổi.
Từng chút một, đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh hoàn hảo, đó hoàn toàn không phải là giấc mơ của cô, mà là sự thật. Những món đồ cô bắt gặp khi đang rơi xuống nào là một chú gấu bông với chiếc nơ ren cầu kỳ, vài cuốn sách mở ra với những hình ảnh chuyển động được, những phím đàn của chiếc đàn piano đánh lên giai điệu vui tươi ngọt ngào,... Dường như tất cả những gì một cô bé hay mơ mộng về một thế giới kỳ diệu đều có ở đây. Mọi thứ đều nhẹ nhàng, dịu ngọt và êm đềm!
Alice thích thú với những gì cô nhìn thấy, đôi khi cô sẽ đưa tay ra chạm nhẹ vào những đồ vật mình bắt gặp trên đường. Sự luyến tiếc ánh lên trong mắt cô gái trẻ, cùng với thời gian cô đã phải từ bỏ những thứ này. Bà quản gia đã nói, cô không còn là một đứa trẻ nữa, phải học cách biết từ bỏ một số thứ đã không còn phù hợp với độ tuổi của mình. Dù cô chưa từng làm trái ý bà, nhưng một góc nào đó sâu thẳm trong tim, cô vẫn luôn chống cự lại.
Cô vẫn không hiểu được, việc từ bỏ những sở thích của mình thì có liên quan gì đến sự trưởng thành. Cũng giống như cha cô đã không giữ lời hứa, ông luôn miệng nói cô đã lớn, đã khiến ông đủ tin tưởng. Nhưng không... ông ấy không hề tin cô, thế nên cha cô mới nghĩ rằng sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân thì có thể bảo vệ được cô ư? Không đâu, ông ấy nhầm rồi, thà bảo cô tự xoay sở giữa bầy cá mập còn hơn bắt cô sống hết đời với một người lạ.
Khi Alice miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô không hề nhận ra rằng mình đã sắp chạm xuống đáy của chiếc hang. Và cô cũng không hề nhìn thấy, có người người đã đứng bên dưới, dang rộng vòng tay để đón lấy cô.Cho đến khi: “Alice! Cô đang suy nghĩ điều gì vậy?” Lúc này Alice mới giật mình bừng tỉnh, trước mặt cô bây giờ là một chàng trai trẻ tuổi, mái tóc màu gỗ đào bừng sáng làm nổi bật chiếc mũ được thiết kế độc đáo: “Mad Hatter?!?” (Người làm mũ)
Nụ cười rở rộng trên khuôn mặt có phần kỳ quái của chàng trai trẻ: “Rất vui vì cô còn nhận ra tôi!” Mad Hatter châm chọc cô bé, nhưng anh vẫn không đặt cô xuống mặt đất như cô đã tưởng, mà tiếp tục bế cô trên tay. Alice cũng ngạc nhiên về sự có mặt của Mad Hatter ngay lúc này, và rồi cô nghĩ, “Đây là Xứ sở thần tiên mà, bất kỳ điều gì đều có thể xảy ra!” Sau khi nghĩ như vậy, Alice chợt nói với Mad Hatter: “Mad Hatter, anh có thể thả tôi xuống được rồi, không cần phải bế tôi suốt như vậy.”
Mad Hatter nghi ngờ nhướng hàng chân mày: “Cô muốn tôi thả cô xuống biển ư?” Lần này đến lượt Alice mở to mắt đầy nghi hoặc, “Biển?” và rồi khi cô quay đầu nhìn quang cảnh xung quanh, thì cô đã không thể giấu được vẻ sửng sốt. Mad Hatter đang đứng trên một chiếc nón rất cao, nhưng chỉ đủ chỗ cho một người đứng mà thôi. Còn xung quanh chiếc mũ lại là sóng nước mênh mông dập dềnh, trên bầu trời còn có cánh chim hải âu bay lượn.
Gió thổi đến làm rối tung mái tóc của cô, và còn mang đến mùi vị mặn mà của biển, Alice đưa tay giữ mái tóc của mình lại. Thật sự xung quanh cô toàn là biển, chiếc mũ trôi nổi trên mặt biển đóng vai trò như một con thuyền. Mặc cho những cơn sóng cứ muốn đánh úp nó, nhưng chiếc mũ vẫn lướt đi một cách vững vàng. “Nói là biển thì cũng không hẳn, Alice, nhưng mà nếu cô nghĩ nó là biển thì cũng chẳng sao, cứ gọi nó theo cách của cô là được.”
Alice khó hiểu nhìn Mad Hatter, đáp lại ánh mắt của cô chỉ là một nụ cười bí ẩn mà thôi. Có thể chiếc mũ mà họ đang đứng lên trên, được điều khiển bởi Mad Hatter, hoặc là tự động di chuyển, nhưng dù sao thì nó cũng không có dấu hiệu sẽ ngừng lại cho đến khi cập bến. Chẳng để Alice phải đợi lâu, những dải đất ẩn hiện sau màn mây đã dần dần lộ diên phía xa. Mad Hatter chỉ tay về phía bãi cát vàng trước mặt, “Mọi người đang đợi cô ở đó, Alice!”
Vở nhạc kịch của lớp 10A2 thật sự đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của các khán giả ngồi dưới ghế khách mời. Đây không chỉ là một lễ kỷ niệm thông thường, mà còn là nơi các học sinh biểu lộ tài năng của mình. Ví dụ như Shin, cậu ấy là một cây bút tài hoa với khả năng sáng tạo vô hạn, niềm đam mê với nghệ thuật đã khiến cậu có được tài năng ấy, vị trí biên kịch, đạo diễn là vô cùng thích hợp với Shin.
Trong buổi lễ kỷ niệm này không chỉ có sự góp mặt của ba trường trung học phổ thông lớn nhất thành phố. Mà còn có sự hiện diện của các đại diện cũa những trường đại học danh giá trong nước và nước ngoài. Các trường đại học này luôn tìm kiếm các học viên tài năng tương lai thuộc khắp mọi lĩnh vực đào tạo. Và ba trường trung học Tairano, Usakin, Namiko lại là ba trường duy nhất trong khu vực phía Nam có được mối liên kết trực thuộc với những trường đại học danh giá đó.
Vở nhạc kịch này sẽ phô này khả năng dàn dựng của Shin, và các học việc sân khấu, điện ảnh cũng đã bắt đầu chú ý đến tài năng này. Có thể nói, đối với những học sinh trung học như bọn họ, được người tuyển dụng để ý đến còn điều gì vinh dự bằng. Nói là lễ kỹ niệm, nhưng thật chất chính là nơi trình diễn những thiên phú của học sinh, và cũng là một con đường tắt chạm vào cánh cửa dẫn đến giấc mơ thành công sau này.
Mọi học viên ưu tú được chọn của ba trường đều ý thức rõ ràng về cơ hội hiếm có lần này, từng tiết mục biễu diễn, từng công đoạn chuẩn bị đều được làm hết sức để có thể mang về kết quả tốt nhất. Dù không muốn nhưng Lavender và Daniel vẫn phải cố gắng hết mình để hoàn thành vai diễn, ít nhất là để Shin không vụt mất cơ hội lần này.
Trong thời gian chuyển khung cảnh tiếp theo, Lavender tạm lui vào cánh gà chờ đợi, khi ánh mắt của cô liếc qua hàng ghế khán giả. Phía trên khán đài cao, có những khu vực riêng chỉ cho phép từ 3-5 người ngồi xem, một mái tóc màu vàng rực rỡ đập ngay vào tầm mắt của cô, cậu ta cũng đến... Trái tim cô chợt thắt lại, câu nói khi ấy lại vang lên trong đầu: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Lavender nhắm mắt lại như muốn loại bỏ câu nói ấy ra khỏi đầu mình. Daniel... Daniel... Daniel... Không biết cô đã gọi thầm tên cậu biết bao nhiêu lần... nhưng chỉ tràn ngập trong từng tiếng gọi chỉ có sự đau thương tột cùng.
***
“Tớ không nghĩ là cậu ấy sẽ chịu hóa trang thành một nhân vật khác ngoại trừ bản thân mình đấy.” Kayuki đặt chiếc kính xuống khẽ cau mày lại, vở nhạc kịch không làm cô bé quan tâm đến. Cô chỉ đến đây với mục đích muốn nhìn thấy Lavender mà thôi, không còn gì khác cả. “Mặc dù tớ không muốn thừa nhận, nhưng mà... có lẽ hắn đã tác động đến cô ấy khá nhiều.” Trong giọng nói của Arnold chứa đầy sự cay đắng, cô ấy đã thay đổi quá nhiều không còn là một con người mà bọn họ từng biết.
Isojin không nhìn hai người bạn bên cạnh cũng hoàn toàn có thể đoán ra cảm xúc hiện giờ của họ qua giọng nói. Cậu không phán xét hay tỏ ra khó chịu đối với sự thay đổi của Lavender, “Điều đó là chuyện dễ hiểu, 11 năm sống bên cạnh Daniel với ký ức bị phong ấn hoàn toàn, nếu các cậu là cô ấy, liệu các cậu có thay đổi hay không?” Cậu vẫn còn nhớ cô bạn thân của mình là người như thế nào, và cậu cũng tin chắc cô ấy chỉ quên mất bản thân mình mà thôi.
“Mười một năm đối với con người là rất dài nhưng với chúng ta chỉ là một cái chớp mắt, đừng để cảm xúc lấn áp lý trí. Nhiệm vụ của chúng ta sắp hoàn thành rồi, tớ không muốn phải dùng phép thuật đối với các cậu đâu.’’ Isojin cảnh cáo, chỉ còn một chút nữa thôi, thời khắc sức mạnh của Lavender sẽ trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc bọn họ phải đưa cô ấy trở về ngay thế giới mà đáng lẽ ra cô phải sống ở đó chứ không phải ở đây. Nếu sức mạnh bộc phát mà bọn họ không thể đưa cô ấy về trước lúc mặt trời mọc, thì hậu quả không ai có thể nói trước được.
Nhưng nếu cứ đưa Lavender đi mà không giải thích điều gì, sẽ dẫn đến một vụ lộn xộn không đáng có. Chính vì lý do đó mà họ phải sử dụng đến mật lệnh cuối cùng: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Để có thể đưa Lavender đi mà không gây ra bất cứ trở ngại nào. Sự tồn tại của cô ấy ở thế giới con người cũng cần phải kết thúc một cách hợp lý, đó là sự lựa chọn của bà ấy, người đã giao cho họ nhiệm vụ đi đón cô ấy về.
Kayuki hiểu rất rõ mức độ nghiêm trọng của việc không thể đưa Lavender về là gì, cô cố gắng kiềm nén bản thân mình lại. Nhưng rồi cô cảm nhận được một tầng linh khí quen thuộc bao quanh lấy con người mà Lavender đã coi như người thân suốt bao nhiêu năm qua. Lúc đầu cô cho đó là “Thần khí” của Lavender đã vương lại trên người cậu, nhưng hoàn toàn không phải thế,... Cô bé chợt đưa mắt về phía Arnold: “Arnold, tớ nghĩ cậu cũng nên điều tra người bên cạnh cô ấy một chút, cậu có nhìn thấy điều tớ đã thấy không? “Linh khí” vây quanh hắn rất giống với cậu.”
Arnold biết Kayuki đang lo lắng điều gì, ánh mắt của cậu dần se lại, sự cảnh giác và không cam lòng dấy lên trong đôi mắt của cậu. Nếu như... thật sự là như vậy thì ông ta đã làm gì thế này? Mẹ của cậu sẽ đau lòng biết bao nhiêu... Arnold căm hận. “Cậu không cần lo lắng, đối với tớ chỉ có một mình Argentina là em gái và là người em gái DUY NHẤT của tớ.” Cậu nhấn mạnh hai chữ duy nhất bằng giọng điệu tức giận. Phía dưới sân khấu, khung cảnh đã được thay xong và vở nhạc kịch lại bắt đầu.
Chào cô bé, Alice bé bỏng của chúng ta, cuối cùng cô cũng đã trở về ngôi nhà cũ. Nơi mà cô đã quên lãng suốt những tháng năm dài, nơi lưu giữ những ký ức tuyệt đẹp.
Chào Alice, đến đây với chúng tôi nào, chúng tôi sẽ nhắc cho cô nhớ lại những gì cô đã quên. Sẽ chỉ cho cô thấy thế giới tràn ngập màu sắc này một lần nữa.
Đến đây nào, hãy can đảm như ngày xưa cô đã từng làm, tiến bước về phía chúng tôi!”
Cảm giác bồng bềnh khi lơ lửng tự do trong không trung khiến Alice thích thú, và tiếng hát thánh thót cứ vang vọng đâu đây. Lời bài hát cô nghe rất rõ, nhịp nhàng như dàn đồng ca mùa hạ, nhưng cũng tha thiết níu kéo tâm trí người nghe. Từng với lời hát, Alice nhớ lại tất cả mọi chuyện, về những gì cô đã cho rằng đó là giấc mơ đêm hè năm 8 tuổi.
Từng chút một, đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh hoàn hảo, đó hoàn toàn không phải là giấc mơ của cô, mà là sự thật. Những món đồ cô bắt gặp khi đang rơi xuống nào là một chú gấu bông với chiếc nơ ren cầu kỳ, vài cuốn sách mở ra với những hình ảnh chuyển động được, những phím đàn của chiếc đàn piano đánh lên giai điệu vui tươi ngọt ngào,... Dường như tất cả những gì một cô bé hay mơ mộng về một thế giới kỳ diệu đều có ở đây. Mọi thứ đều nhẹ nhàng, dịu ngọt và êm đềm!
Alice thích thú với những gì cô nhìn thấy, đôi khi cô sẽ đưa tay ra chạm nhẹ vào những đồ vật mình bắt gặp trên đường. Sự luyến tiếc ánh lên trong mắt cô gái trẻ, cùng với thời gian cô đã phải từ bỏ những thứ này. Bà quản gia đã nói, cô không còn là một đứa trẻ nữa, phải học cách biết từ bỏ một số thứ đã không còn phù hợp với độ tuổi của mình. Dù cô chưa từng làm trái ý bà, nhưng một góc nào đó sâu thẳm trong tim, cô vẫn luôn chống cự lại.
Cô vẫn không hiểu được, việc từ bỏ những sở thích của mình thì có liên quan gì đến sự trưởng thành. Cũng giống như cha cô đã không giữ lời hứa, ông luôn miệng nói cô đã lớn, đã khiến ông đủ tin tưởng. Nhưng không... ông ấy không hề tin cô, thế nên cha cô mới nghĩ rằng sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân thì có thể bảo vệ được cô ư? Không đâu, ông ấy nhầm rồi, thà bảo cô tự xoay sở giữa bầy cá mập còn hơn bắt cô sống hết đời với một người lạ.
Khi Alice miên man chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô không hề nhận ra rằng mình đã sắp chạm xuống đáy của chiếc hang. Và cô cũng không hề nhìn thấy, có người người đã đứng bên dưới, dang rộng vòng tay để đón lấy cô.Cho đến khi: “Alice! Cô đang suy nghĩ điều gì vậy?” Lúc này Alice mới giật mình bừng tỉnh, trước mặt cô bây giờ là một chàng trai trẻ tuổi, mái tóc màu gỗ đào bừng sáng làm nổi bật chiếc mũ được thiết kế độc đáo: “Mad Hatter?!?” (Người làm mũ)
Nụ cười rở rộng trên khuôn mặt có phần kỳ quái của chàng trai trẻ: “Rất vui vì cô còn nhận ra tôi!” Mad Hatter châm chọc cô bé, nhưng anh vẫn không đặt cô xuống mặt đất như cô đã tưởng, mà tiếp tục bế cô trên tay. Alice cũng ngạc nhiên về sự có mặt của Mad Hatter ngay lúc này, và rồi cô nghĩ, “Đây là Xứ sở thần tiên mà, bất kỳ điều gì đều có thể xảy ra!” Sau khi nghĩ như vậy, Alice chợt nói với Mad Hatter: “Mad Hatter, anh có thể thả tôi xuống được rồi, không cần phải bế tôi suốt như vậy.”
Mad Hatter nghi ngờ nhướng hàng chân mày: “Cô muốn tôi thả cô xuống biển ư?” Lần này đến lượt Alice mở to mắt đầy nghi hoặc, “Biển?” và rồi khi cô quay đầu nhìn quang cảnh xung quanh, thì cô đã không thể giấu được vẻ sửng sốt. Mad Hatter đang đứng trên một chiếc nón rất cao, nhưng chỉ đủ chỗ cho một người đứng mà thôi. Còn xung quanh chiếc mũ lại là sóng nước mênh mông dập dềnh, trên bầu trời còn có cánh chim hải âu bay lượn.
Gió thổi đến làm rối tung mái tóc của cô, và còn mang đến mùi vị mặn mà của biển, Alice đưa tay giữ mái tóc của mình lại. Thật sự xung quanh cô toàn là biển, chiếc mũ trôi nổi trên mặt biển đóng vai trò như một con thuyền. Mặc cho những cơn sóng cứ muốn đánh úp nó, nhưng chiếc mũ vẫn lướt đi một cách vững vàng. “Nói là biển thì cũng không hẳn, Alice, nhưng mà nếu cô nghĩ nó là biển thì cũng chẳng sao, cứ gọi nó theo cách của cô là được.”
Alice khó hiểu nhìn Mad Hatter, đáp lại ánh mắt của cô chỉ là một nụ cười bí ẩn mà thôi. Có thể chiếc mũ mà họ đang đứng lên trên, được điều khiển bởi Mad Hatter, hoặc là tự động di chuyển, nhưng dù sao thì nó cũng không có dấu hiệu sẽ ngừng lại cho đến khi cập bến. Chẳng để Alice phải đợi lâu, những dải đất ẩn hiện sau màn mây đã dần dần lộ diên phía xa. Mad Hatter chỉ tay về phía bãi cát vàng trước mặt, “Mọi người đang đợi cô ở đó, Alice!”
Vở nhạc kịch của lớp 10A2 thật sự đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của các khán giả ngồi dưới ghế khách mời. Đây không chỉ là một lễ kỷ niệm thông thường, mà còn là nơi các học sinh biểu lộ tài năng của mình. Ví dụ như Shin, cậu ấy là một cây bút tài hoa với khả năng sáng tạo vô hạn, niềm đam mê với nghệ thuật đã khiến cậu có được tài năng ấy, vị trí biên kịch, đạo diễn là vô cùng thích hợp với Shin.
Trong buổi lễ kỷ niệm này không chỉ có sự góp mặt của ba trường trung học phổ thông lớn nhất thành phố. Mà còn có sự hiện diện của các đại diện cũa những trường đại học danh giá trong nước và nước ngoài. Các trường đại học này luôn tìm kiếm các học viên tài năng tương lai thuộc khắp mọi lĩnh vực đào tạo. Và ba trường trung học Tairano, Usakin, Namiko lại là ba trường duy nhất trong khu vực phía Nam có được mối liên kết trực thuộc với những trường đại học danh giá đó.
Vở nhạc kịch này sẽ phô này khả năng dàn dựng của Shin, và các học việc sân khấu, điện ảnh cũng đã bắt đầu chú ý đến tài năng này. Có thể nói, đối với những học sinh trung học như bọn họ, được người tuyển dụng để ý đến còn điều gì vinh dự bằng. Nói là lễ kỹ niệm, nhưng thật chất chính là nơi trình diễn những thiên phú của học sinh, và cũng là một con đường tắt chạm vào cánh cửa dẫn đến giấc mơ thành công sau này.
Mọi học viên ưu tú được chọn của ba trường đều ý thức rõ ràng về cơ hội hiếm có lần này, từng tiết mục biễu diễn, từng công đoạn chuẩn bị đều được làm hết sức để có thể mang về kết quả tốt nhất. Dù không muốn nhưng Lavender và Daniel vẫn phải cố gắng hết mình để hoàn thành vai diễn, ít nhất là để Shin không vụt mất cơ hội lần này.
Trong thời gian chuyển khung cảnh tiếp theo, Lavender tạm lui vào cánh gà chờ đợi, khi ánh mắt của cô liếc qua hàng ghế khán giả. Phía trên khán đài cao, có những khu vực riêng chỉ cho phép từ 3-5 người ngồi xem, một mái tóc màu vàng rực rỡ đập ngay vào tầm mắt của cô, cậu ta cũng đến... Trái tim cô chợt thắt lại, câu nói khi ấy lại vang lên trong đầu: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Lavender nhắm mắt lại như muốn loại bỏ câu nói ấy ra khỏi đầu mình. Daniel... Daniel... Daniel... Không biết cô đã gọi thầm tên cậu biết bao nhiêu lần... nhưng chỉ tràn ngập trong từng tiếng gọi chỉ có sự đau thương tột cùng.
***
“Tớ không nghĩ là cậu ấy sẽ chịu hóa trang thành một nhân vật khác ngoại trừ bản thân mình đấy.” Kayuki đặt chiếc kính xuống khẽ cau mày lại, vở nhạc kịch không làm cô bé quan tâm đến. Cô chỉ đến đây với mục đích muốn nhìn thấy Lavender mà thôi, không còn gì khác cả. “Mặc dù tớ không muốn thừa nhận, nhưng mà... có lẽ hắn đã tác động đến cô ấy khá nhiều.” Trong giọng nói của Arnold chứa đầy sự cay đắng, cô ấy đã thay đổi quá nhiều không còn là một con người mà bọn họ từng biết.
Isojin không nhìn hai người bạn bên cạnh cũng hoàn toàn có thể đoán ra cảm xúc hiện giờ của họ qua giọng nói. Cậu không phán xét hay tỏ ra khó chịu đối với sự thay đổi của Lavender, “Điều đó là chuyện dễ hiểu, 11 năm sống bên cạnh Daniel với ký ức bị phong ấn hoàn toàn, nếu các cậu là cô ấy, liệu các cậu có thay đổi hay không?” Cậu vẫn còn nhớ cô bạn thân của mình là người như thế nào, và cậu cũng tin chắc cô ấy chỉ quên mất bản thân mình mà thôi.
“Mười một năm đối với con người là rất dài nhưng với chúng ta chỉ là một cái chớp mắt, đừng để cảm xúc lấn áp lý trí. Nhiệm vụ của chúng ta sắp hoàn thành rồi, tớ không muốn phải dùng phép thuật đối với các cậu đâu.’’ Isojin cảnh cáo, chỉ còn một chút nữa thôi, thời khắc sức mạnh của Lavender sẽ trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc bọn họ phải đưa cô ấy trở về ngay thế giới mà đáng lẽ ra cô phải sống ở đó chứ không phải ở đây. Nếu sức mạnh bộc phát mà bọn họ không thể đưa cô ấy về trước lúc mặt trời mọc, thì hậu quả không ai có thể nói trước được.
Nhưng nếu cứ đưa Lavender đi mà không giải thích điều gì, sẽ dẫn đến một vụ lộn xộn không đáng có. Chính vì lý do đó mà họ phải sử dụng đến mật lệnh cuối cùng: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Để có thể đưa Lavender đi mà không gây ra bất cứ trở ngại nào. Sự tồn tại của cô ấy ở thế giới con người cũng cần phải kết thúc một cách hợp lý, đó là sự lựa chọn của bà ấy, người đã giao cho họ nhiệm vụ đi đón cô ấy về.
Kayuki hiểu rất rõ mức độ nghiêm trọng của việc không thể đưa Lavender về là gì, cô cố gắng kiềm nén bản thân mình lại. Nhưng rồi cô cảm nhận được một tầng linh khí quen thuộc bao quanh lấy con người mà Lavender đã coi như người thân suốt bao nhiêu năm qua. Lúc đầu cô cho đó là “Thần khí” của Lavender đã vương lại trên người cậu, nhưng hoàn toàn không phải thế,... Cô bé chợt đưa mắt về phía Arnold: “Arnold, tớ nghĩ cậu cũng nên điều tra người bên cạnh cô ấy một chút, cậu có nhìn thấy điều tớ đã thấy không? “Linh khí” vây quanh hắn rất giống với cậu.”
Arnold biết Kayuki đang lo lắng điều gì, ánh mắt của cậu dần se lại, sự cảnh giác và không cam lòng dấy lên trong đôi mắt của cậu. Nếu như... thật sự là như vậy thì ông ta đã làm gì thế này? Mẹ của cậu sẽ đau lòng biết bao nhiêu... Arnold căm hận. “Cậu không cần lo lắng, đối với tớ chỉ có một mình Argentina là em gái và là người em gái DUY NHẤT của tớ.” Cậu nhấn mạnh hai chữ duy nhất bằng giọng điệu tức giận. Phía dưới sân khấu, khung cảnh đã được thay xong và vở nhạc kịch lại bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook