Học Viện AT
-
Chương 6: Không cho phép ai bắt nạt em
Khang theo địa chỉ Yến gửi qua, đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh thấy Băng đang ở trong đó liền chạy vô kéo tay Băng ra ngoài, Băng bất chợt không biết chuyện gì đang xảy ra, không phản xạ kịp và bị Khang lôi ra ngoài. Đứng trước cửa tiệm, Băng ngạc nhiên hỏi
-sao bạn lại tới đây?
Khang cũng chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, sao mình lại tới đây nhỉ?
-không có gì? Tới để ăn thôi
Băng lườm cậu ta rồi định đi vô nhưng bị cậu ta níu tay lại
-khoan đã, định đi đâu?
Băng đang định nói gì đó thì ông chú Xuân cũng chính là chủ quán ra chen ngang vào họ
-Băng sao cháu không vô làm việc đi?
Chú Xuân lướt nhìn Khang và chợt ngạc nhiên hình như là Khang và chú Xuân có quen biết thì phải
-ôi trời! Con ở đâu tới vậy Khang, con quen Băng hả?
Khang có chút ngạc nhiên
-À là chú Xuân sao? Lâu rồi không gặp, chú mở tiệm này lúc nào thế?
Băng ngạc nhiên khi hai người quen biết nhau nhưng nó không quan tâm lắm, nhân lúc Khang không để ý nó liền vội vào trong nhưng một lần nữa nó lại bị Khang níu tay lại
-hai đứa quen biết nhau sao? chú Xuân ngạc nhiên
-dạ đúng rồi thưa bác, bạn ấy là bạn gái của cháu. Khang nói như đúng rồi ^^
-Ồ vậy sao
-không phải đâu ạ, thật ra là…… Băng đang định giải thích thì Khang bịt miệng Băng lại
Băng cắn tay Khang một nhát thật đau khiến Khang la lên “AA”. Chú Xuân cười mỉm như đã hiểu mọi chuyện
-ÔI vậy chú hiểu vì sao hôm bữa Tiểu Thanh tới đây gây chuyện rồi.
Khang ngạc nhiên
-Mạc Thanh đã tới đây sao? Để làm gì?
Chú Xuân định nói gì đó nhưng Băng nhìn chú như ra hiệu nên chú Xuân thôi
-thôi sao con hỏi nhiều quá vậy? Để con Băng làm việc rồi xíu nữa chú cho hai đứa tâm sự nhé!
-đã nói không phải rồi mà
Băng nheo mắt, rồi liếc Khang một cái sau đó vô làm việc tiếp.
Tan tầm, Khang lại kéo Băng ra ngoài và lúc này Băng phản kháng lại, rút tay ra khỏi Khang:
-bạn làm gì mà cứ kéo tôi đi hoài vậy?
Khang nét mặt có hơi khó chịu nhìn Băng một lúc rồi lên tiếng
-tôi đã biết vì sao bạn cứ tránh xa mình rồi, tôi đã nghe chú Xuân nói hết rồi
Băng vẫn bình thản
-nói chuyện gì?
Khang nhìn thẳng vào mắt Băng, lần này cậu dám nhìn thẳng vào đôi mắt nó, cậu mặc kệ việc mình bị cuốn sâu vào nó, cậu khẽ nói
-xin lỗi, Mạc Thanh có lẽ đã nói những điều không tốt với bạn.
Băng chết lặng vì câu nói này hơn nữa nó lại được nói từ miệng của một người vô tâm lạnh lùng như Khang, nhưng điều này đối với nó chẳng có ý nghĩa gì cả
-không liên quan đến bạn, tôi về đây.
Băng nói xong thì quay người đi luôn.
Khang để Băng đi, cậu không biết mình đang làm gì nữa, cảm xúc bây giờ là như thế nào đây? Khang chỉ biết người con gái kia chỉ cần nhìn vào đôi mắt người con gái đó thì cậu như người điên không hiểu nỗi cảm xúc của mình, đôi mắt thực sự có ma lực gì sao?
Băng đi được vài bước thì bị Khang lôi tay lại, rồi bất chợt một nụ hôn thật nhẹ lướt qua bờ môi mềm kia. Băng mở to mắt nhìn Khang, cái quái gì đang xảy ra vậy? Cậu ta đang làm gì mình vậy? Băng như có dòng điện chạy qua người, đứng yên tại chỗ căng mắt ra nhìn Khang.
Khang cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa, tự nhiên cậu ta đỏ mặt rồi quay mặt về hướng khác.
Cậu ta đang đỏ mặt sao? Nhưng Băng mới là người bị kiss cơ mà. Cậu ta quay lưng về hướng khác rồi ngượng ngùng nói
-tôi….tôi…..về đây
Nụ hôn đầu tiên của Băng lại là cậu ta sao? Mà trông cậu ta còn có vẻ phủi trách nhiệm nữa.
Băng ừ lạnh một tiếng rồi cũng bước đi, hai người hai hướng đi thẳng về nhà.
Hôm sau đi học, như thường lệ Yến vẫn chờ Băng ở cổng trường
-này bạn thân, hôm qua Khang có tìm bạn không?
-À, thì ra là bạn, bạn cho Khang địa chỉ mình làm phải không?
-Ahihi, ai bảo Khang thật lòng quá không biết moi đâu ra số điện thoại của mình. Mà hôm qua Khang nói gì với bạn vậy?
Băng thoáng đỏ mặt rồi ngập ngừng nói
-chẳng….nói…gì cả
Yến bật cười nham nhở
-thôi bạn đừng có giấu, khuôn mặt bạn đã bán đứng bạn rồi, nói mau
Mặt Băng càng ngày càng đỏ và chạy một mạch vào lớp
Ở trên sân thượng,
-bạn gọi mình ra đây làm gì vậy, Khang? Mạc Thanh hỏi
Khang nhìn Mạc Thanh và khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy
-hôm trước, bạn đã nói gì với Băng?
Thanh ngạc nhiên nhưng nó vẫn giả bộ nai tơ
-mình chẳng nói gì cả, có chuyện gì sao?
Khuôn mặt điển trai lạnh lùng đến kì lạ khẽ dò xét trên nét mặt Mạc Thanh
-mình cảnh cáo bạn không được động vào Băng nữa, nếu không thì đừng trách mình.
Ánh mắt Khang trở nên tức giận, Mạc Thanh sửng sờ bởi vì chưa bao giờ Khang nhìn nó bằng ánh mắt đó, chưa bao giờ Khang tức giận với nó như vậy
Nước mắt nó như sắp rơi chỉ cần nó nhướng mi thôi là nước mắt sẽ rớt xuống
-tại sao chứ? Vì nó mà bạn đối xử với mình như vậy sao? Mình thua nó cái gì chứ?
Khang không nói gì, quay mặt rồi đi như một cách dửng dưng.
Mạc Thanh tức giận vội gạt đi nước mắt và nói:
-bạn sẽ phải hối hận vì hành động của bạn ngày hôm nay
Khang không quan tâm vẫn tiếp tục bước đi mà không thèm quay mặt lại nhìn cô ta một lần
Mạc Thanh không thể để yên một cách dễ dàng như vậy được, nếu nó không có được thì không ai được phép có. Nếu như bame Khang biết được Khang đang quen một cô gái thân phận thấp hèn thì sẽ như thế nào nhỉ, Mạc Thanh cười thầm rồi vội chỉnh trang lại khuôn mặt đang nhòe đi vì nước mắt rồi trở về lớp như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nó sẽ phải khiến Khang hối hận vì những lời nói ngày hôm nay.
Chuông reo vào lớp, hôm nay Lâm cũng đi học chắc hẳn là vết thương đã đỡ hơn rồi. Lúc Băng tía tai đỏ mặt chạy một mạch vào lớp vì không để ý nên đã va phải Lâm vì va chạm bất ngờ nên Lâm không phản ứng kịp ngã người vào cạnh bàn và vùng bụng nơi vết thương cũ chính là nơi bị va nặng nhất thế là máu từ bụng chảy ra liên tục, chảy nhiều tới mức làm ướt cả áo trắng đồng phục.
Băng sửng sờ, nó không nghĩ là Lâm lại dễ chảy máu như vậy, nó lại gần Lâm nhẹ nhàng chạm vào nơi đang chảy máu kia nhưng bị Lâm hất tay ra:
-đừng có chạm vào, đây không phải việc của cô, mau đi đi..
“mau đi đi, cô chỉ làm vướng chân tôi thôi” Băng nghe rõ từng lời từng chữ từ miệng Lâm nói ra, rõ ràng là giọng nói này có gì đó rất quen thuộc, đúng rồi giọng nói này giống y chang người đã cứu nó hôm đó. Nó chợt nhớ ra người cứu nó cũng bị một vết thương ngay bụng thế này, chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp vậy sao?
Lâm cố đứng thẳng dậy, bước từng bước rất nhẹ nhàng mặc dù là đang rất đau. Bây giờ, Băng mới nhìn kĩ dáng vẻ đó thật sự là lúc đó tối quá nên nó không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó được nhưng mà khi nhìn kĩ Lâm thế này nó lại có cảm giác người hôm đó chính là Lâm. Nhưng ý nghĩ đó được vội gạt ra khỏi đầu, nó không tin và không có lý do gì để Lâm làm như vậy.
Mạc Thanh lúc đó cũng chứng kiến mọi việc, cô ta cũng nghĩ bị va chạm như vậy sao có thể dễ dàng chảy máu nhiều vậy được,nếu chảy máu thì chỉ có thể là nơi đó có một vết thương. Mạc Thanh nhớ lại lời hai tên côn đồ mà nó thuê hôm đó hình như bọn chúng có nói thế này: “hình như người cứu con nhỏ đó là học sinh thì phải, tại vì nếu tôi nhớ không lầm thì nó mặc đồng phục trường AT thì phải”.
bởi vì lúc đó Mạc Thanh quá tức giận vì hai tên đó chút việc cũng làm không xong nên nó không để ý lời hai tên đó nói, nhưng không sao giờ nó đã có căn cứ chỉ cần bây giờ nó đưa hình của Lâm cho hai tên đó xem thì sẽ biết ngay thôi. Chắc hẳn hai tên đó vẫn còn nhớ mặt của Lâm mặc dù là trời tối nhưng phải có phần nào loáng thoáng được khuôn mặt của Lâm
-sao bạn lại tới đây?
Khang cũng chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, sao mình lại tới đây nhỉ?
-không có gì? Tới để ăn thôi
Băng lườm cậu ta rồi định đi vô nhưng bị cậu ta níu tay lại
-khoan đã, định đi đâu?
Băng đang định nói gì đó thì ông chú Xuân cũng chính là chủ quán ra chen ngang vào họ
-Băng sao cháu không vô làm việc đi?
Chú Xuân lướt nhìn Khang và chợt ngạc nhiên hình như là Khang và chú Xuân có quen biết thì phải
-ôi trời! Con ở đâu tới vậy Khang, con quen Băng hả?
Khang có chút ngạc nhiên
-À là chú Xuân sao? Lâu rồi không gặp, chú mở tiệm này lúc nào thế?
Băng ngạc nhiên khi hai người quen biết nhau nhưng nó không quan tâm lắm, nhân lúc Khang không để ý nó liền vội vào trong nhưng một lần nữa nó lại bị Khang níu tay lại
-hai đứa quen biết nhau sao? chú Xuân ngạc nhiên
-dạ đúng rồi thưa bác, bạn ấy là bạn gái của cháu. Khang nói như đúng rồi ^^
-Ồ vậy sao
-không phải đâu ạ, thật ra là…… Băng đang định giải thích thì Khang bịt miệng Băng lại
Băng cắn tay Khang một nhát thật đau khiến Khang la lên “AA”. Chú Xuân cười mỉm như đã hiểu mọi chuyện
-ÔI vậy chú hiểu vì sao hôm bữa Tiểu Thanh tới đây gây chuyện rồi.
Khang ngạc nhiên
-Mạc Thanh đã tới đây sao? Để làm gì?
Chú Xuân định nói gì đó nhưng Băng nhìn chú như ra hiệu nên chú Xuân thôi
-thôi sao con hỏi nhiều quá vậy? Để con Băng làm việc rồi xíu nữa chú cho hai đứa tâm sự nhé!
-đã nói không phải rồi mà
Băng nheo mắt, rồi liếc Khang một cái sau đó vô làm việc tiếp.
Tan tầm, Khang lại kéo Băng ra ngoài và lúc này Băng phản kháng lại, rút tay ra khỏi Khang:
-bạn làm gì mà cứ kéo tôi đi hoài vậy?
Khang nét mặt có hơi khó chịu nhìn Băng một lúc rồi lên tiếng
-tôi đã biết vì sao bạn cứ tránh xa mình rồi, tôi đã nghe chú Xuân nói hết rồi
Băng vẫn bình thản
-nói chuyện gì?
Khang nhìn thẳng vào mắt Băng, lần này cậu dám nhìn thẳng vào đôi mắt nó, cậu mặc kệ việc mình bị cuốn sâu vào nó, cậu khẽ nói
-xin lỗi, Mạc Thanh có lẽ đã nói những điều không tốt với bạn.
Băng chết lặng vì câu nói này hơn nữa nó lại được nói từ miệng của một người vô tâm lạnh lùng như Khang, nhưng điều này đối với nó chẳng có ý nghĩa gì cả
-không liên quan đến bạn, tôi về đây.
Băng nói xong thì quay người đi luôn.
Khang để Băng đi, cậu không biết mình đang làm gì nữa, cảm xúc bây giờ là như thế nào đây? Khang chỉ biết người con gái kia chỉ cần nhìn vào đôi mắt người con gái đó thì cậu như người điên không hiểu nỗi cảm xúc của mình, đôi mắt thực sự có ma lực gì sao?
Băng đi được vài bước thì bị Khang lôi tay lại, rồi bất chợt một nụ hôn thật nhẹ lướt qua bờ môi mềm kia. Băng mở to mắt nhìn Khang, cái quái gì đang xảy ra vậy? Cậu ta đang làm gì mình vậy? Băng như có dòng điện chạy qua người, đứng yên tại chỗ căng mắt ra nhìn Khang.
Khang cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa, tự nhiên cậu ta đỏ mặt rồi quay mặt về hướng khác.
Cậu ta đang đỏ mặt sao? Nhưng Băng mới là người bị kiss cơ mà. Cậu ta quay lưng về hướng khác rồi ngượng ngùng nói
-tôi….tôi…..về đây
Nụ hôn đầu tiên của Băng lại là cậu ta sao? Mà trông cậu ta còn có vẻ phủi trách nhiệm nữa.
Băng ừ lạnh một tiếng rồi cũng bước đi, hai người hai hướng đi thẳng về nhà.
Hôm sau đi học, như thường lệ Yến vẫn chờ Băng ở cổng trường
-này bạn thân, hôm qua Khang có tìm bạn không?
-À, thì ra là bạn, bạn cho Khang địa chỉ mình làm phải không?
-Ahihi, ai bảo Khang thật lòng quá không biết moi đâu ra số điện thoại của mình. Mà hôm qua Khang nói gì với bạn vậy?
Băng thoáng đỏ mặt rồi ngập ngừng nói
-chẳng….nói…gì cả
Yến bật cười nham nhở
-thôi bạn đừng có giấu, khuôn mặt bạn đã bán đứng bạn rồi, nói mau
Mặt Băng càng ngày càng đỏ và chạy một mạch vào lớp
Ở trên sân thượng,
-bạn gọi mình ra đây làm gì vậy, Khang? Mạc Thanh hỏi
Khang nhìn Mạc Thanh và khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy
-hôm trước, bạn đã nói gì với Băng?
Thanh ngạc nhiên nhưng nó vẫn giả bộ nai tơ
-mình chẳng nói gì cả, có chuyện gì sao?
Khuôn mặt điển trai lạnh lùng đến kì lạ khẽ dò xét trên nét mặt Mạc Thanh
-mình cảnh cáo bạn không được động vào Băng nữa, nếu không thì đừng trách mình.
Ánh mắt Khang trở nên tức giận, Mạc Thanh sửng sờ bởi vì chưa bao giờ Khang nhìn nó bằng ánh mắt đó, chưa bao giờ Khang tức giận với nó như vậy
Nước mắt nó như sắp rơi chỉ cần nó nhướng mi thôi là nước mắt sẽ rớt xuống
-tại sao chứ? Vì nó mà bạn đối xử với mình như vậy sao? Mình thua nó cái gì chứ?
Khang không nói gì, quay mặt rồi đi như một cách dửng dưng.
Mạc Thanh tức giận vội gạt đi nước mắt và nói:
-bạn sẽ phải hối hận vì hành động của bạn ngày hôm nay
Khang không quan tâm vẫn tiếp tục bước đi mà không thèm quay mặt lại nhìn cô ta một lần
Mạc Thanh không thể để yên một cách dễ dàng như vậy được, nếu nó không có được thì không ai được phép có. Nếu như bame Khang biết được Khang đang quen một cô gái thân phận thấp hèn thì sẽ như thế nào nhỉ, Mạc Thanh cười thầm rồi vội chỉnh trang lại khuôn mặt đang nhòe đi vì nước mắt rồi trở về lớp như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nó sẽ phải khiến Khang hối hận vì những lời nói ngày hôm nay.
Chuông reo vào lớp, hôm nay Lâm cũng đi học chắc hẳn là vết thương đã đỡ hơn rồi. Lúc Băng tía tai đỏ mặt chạy một mạch vào lớp vì không để ý nên đã va phải Lâm vì va chạm bất ngờ nên Lâm không phản ứng kịp ngã người vào cạnh bàn và vùng bụng nơi vết thương cũ chính là nơi bị va nặng nhất thế là máu từ bụng chảy ra liên tục, chảy nhiều tới mức làm ướt cả áo trắng đồng phục.
Băng sửng sờ, nó không nghĩ là Lâm lại dễ chảy máu như vậy, nó lại gần Lâm nhẹ nhàng chạm vào nơi đang chảy máu kia nhưng bị Lâm hất tay ra:
-đừng có chạm vào, đây không phải việc của cô, mau đi đi..
“mau đi đi, cô chỉ làm vướng chân tôi thôi” Băng nghe rõ từng lời từng chữ từ miệng Lâm nói ra, rõ ràng là giọng nói này có gì đó rất quen thuộc, đúng rồi giọng nói này giống y chang người đã cứu nó hôm đó. Nó chợt nhớ ra người cứu nó cũng bị một vết thương ngay bụng thế này, chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp vậy sao?
Lâm cố đứng thẳng dậy, bước từng bước rất nhẹ nhàng mặc dù là đang rất đau. Bây giờ, Băng mới nhìn kĩ dáng vẻ đó thật sự là lúc đó tối quá nên nó không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó được nhưng mà khi nhìn kĩ Lâm thế này nó lại có cảm giác người hôm đó chính là Lâm. Nhưng ý nghĩ đó được vội gạt ra khỏi đầu, nó không tin và không có lý do gì để Lâm làm như vậy.
Mạc Thanh lúc đó cũng chứng kiến mọi việc, cô ta cũng nghĩ bị va chạm như vậy sao có thể dễ dàng chảy máu nhiều vậy được,nếu chảy máu thì chỉ có thể là nơi đó có một vết thương. Mạc Thanh nhớ lại lời hai tên côn đồ mà nó thuê hôm đó hình như bọn chúng có nói thế này: “hình như người cứu con nhỏ đó là học sinh thì phải, tại vì nếu tôi nhớ không lầm thì nó mặc đồng phục trường AT thì phải”.
bởi vì lúc đó Mạc Thanh quá tức giận vì hai tên đó chút việc cũng làm không xong nên nó không để ý lời hai tên đó nói, nhưng không sao giờ nó đã có căn cứ chỉ cần bây giờ nó đưa hình của Lâm cho hai tên đó xem thì sẽ biết ngay thôi. Chắc hẳn hai tên đó vẫn còn nhớ mặt của Lâm mặc dù là trời tối nhưng phải có phần nào loáng thoáng được khuôn mặt của Lâm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook