Trong văn phòng, tứ chi triền miên, Lương Thiên Dục mĩ danh là tới giúp Lâm Dật chỉnh đốn sổ sách, lại luôn đối Lâm Dật giở trò, từ bàn công tác kéo Lâm Dật quay cuồng lăn trên mặt đất.. Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Lương Thiên Dục cả người trần trụi tựa đầu bên cạnh Lâm Dật, như có như không đùa bỡn vành tai mềm mại của hắn.

“Uy, lão sư, ngươi hôm nay rất không chuyên tâm!” Lương Thiên Dục điểm một chút lên mũi Lâm Dật mới đem được cái người đang hoảng thần quay về hiện tại, “Suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì…” Lâm Dật đỏ mặt đẩy ra móng vuốt lại muốn tiến công của Lương Thiên Dục, ngồi dậy, áo thuận theo đường cong của lưng tụt xuống, “Chỉ là có chút lo lắng…”

Lương Thiên Dục nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.

“Hôm nay phó hiệu trưởng đưa ta tư liệu của một học sinh chuyển trường đến, nghe nói là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Long Đức vốn học ở trường nữ sinh tư nhân Na Hoa phụ cận. Phó hiệu trưởng muốn ta hảo hảo chiếu cố, ngàn vạn lần không thể làm trái lời nàng, bởi vì tính tình nàng rất tùy hứng nhưng chủ tịch tập đoàn Long Đức lại thập phần thương nàng, cho nên ngươi cũng biết… Ai~”. Tập đoàn Long Đức so với Hoa Dục thậm chí còn lớn mạnh hơn, sở hữu công ty sản xuất đồ dùng chữa bệnh và thuốc men hàng đầu y giới, còn có mấy bệnh viện tư nhân, trong đó có bệnh viện Long Đức nổi tiếng, thật sự không thể chọc vào.

Tuy rằng tính tình Lâm Dật rất tốt nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng đối phó qua với thiên kim đại tiểu thư… Lâm Dật càng nghĩ càng sợ mình có khả năng bị cách chức.

“Ngươi cả ngày liền đang lo lắng chuyện này? Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ giúp ngươi, ân?” Lương Thiên Dục nói, Lâm Dật đành phải chậm chạp gật đầu, “Được rồi, phiền não đã xong rồi, lần này phải thật chuyên tâm đấy!” Lương Thiên Dục nở nụ cười chói lọi, xoay người chặn lên người Lâm Dật.

“Ngô a −−”

Có người sau khai giảng hai tháng mới chuyển đến? Này thời điểm thật là kỳ quái. Lâm Dật cảm thấy nghi hoặc, bởi vì trường nũ sinh Na Hoa cùng trung học Hoa Dục đều là những trường học quý tộc nổi tiếng, hệ thống dạy học tương tự, giáo viên cũng đều là tốt nhất, hai trường học so sánh ra giống như hai chị em, cho nên càng không có lý do đột nhiên chuyển đến đây a!

Nhưng bất kể như thế nào, học sinh mới chuyển trường này dáng người cùng khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo giống như búp bê, cách ăn mặc cũng thập phần xinh đẹp, các nam sinh trong lớp học chỉ trong chốc lát liền bị cô gái vừa bước vào hoàn toàn mê hoặc.

Nếu Lương Thiên Dục chưa thấy qua người này, ít nhiều cũng có chút kinh diễm, nhưng thực không may, Lương Thiên Dục ở một mức độ nào đó có nhận thức nàng. Y và Ngô Dịch Khải quay ra nhìn nhau, hừ cười một tiếng.

Josi, 17 tuổi, cung Xử Nữ. Ông là chủ tịch tập đoàn Long Đức, bà là giáo viên thanh nhạc nổi tiếng.

Lương Thiên Dục đối với bối ảnh của người vừa nhìn thấy mặt trên báo cáo liền không có một chút hảo cảm, chẳng qua là ỷ vào mình có tiền liền muốn kẻ khác phải nịnh bợ mình. (Rõ ràng là chính anh cũng dựa vào danh hào của phụ thân để tác oai tác quái, cáp!)

“Như vậy Josi… Em sẽ ngồi ở…” Lâm Dật nhìn xung quanh xem còn chỗ nào trống.

“Hừ, chỗ của ta há có thể do người khác chỉ định,” Josi ngữ điệu không vui, giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy kiêu ngạo, “Ta quyết định rồi, ta sẽ ngồi bên phải Lương Thiên Dục.”

Nam sinh ngồi bên phải Lương Thiên Dục cũng chỉ là một tên háo sắc, Josi xinh đẹp muốn chỗ của hắn, hắn hai mắt ái mộ cảm tạ cũng không kịp nhanh chóng nhường lại.

“Sách.” Lương Thiên Dục chép miệng, bĩu môi, đem thân mình dịch sang bên cạnh một chút, tiếp tục gục xuống bàn ngủ.

“Tốt lắm, tốt lắm… Chúng ta bắt đầu học… Tiếp tục bài học ngày hôm trước, chúng ta lật đến…” Nữ hầu của Josi cùng nhóm bảo tiêu giống như pho tượng đứng đằng sau, trừng đến Lâm Dật khẩn trương đến tay chảy mồ hôi.

Thật là đáng sợ đi…

“Chờ một chút,” Josi đột nhiên nhấc tay, “Lão sư, ta không có sách giáo khoa.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh nàng nổi lên một trận xôn xao, nam sinh bên cạnh tranh nhau đưa sách cho nàng mượn.

“Ta muốn cùng bạn Lương Thiên Dục xem chung.” Josi chỉ sang bên cạnh ra lệnh, Lương Thiên Dục bị gọi tên không kiên nhẫn hé ra một con mắt, dừng hai giây, đôi môi chỉ phun ra hai chữ ngắn ngủn…

“Không muốn.”

Josi tức giận đến mắt hạnh trợn lên nhưng vừa nghĩ tới thân phận của mình đành phải nhịn xuống.

Thời gian ăn trưa, nguyên bản Lương Thiên Dục còn tính muốn vào phòng Lâm Dật đại chiến vài lần, cố tình Josi lại bám theo y đến chết không buông. Ai, quả thực cùng với mình khi theo đuôi lão sư giống nhau như đúc! Lương Thiên Dục bắt đầu cảm tạ lão sư chẳng những không chán ghét mình, còn cho mình cơ hội tiếp cận hắn…

“Ngươi theo ta làm cái gì?” Lương Thiên Dục cuối cùng nhịn không được hỏi.

“Ngươi không phải muốn ăn cơm sao? Chúng ta cùng đi a!” Josi vẻ đương nhiên nói.

Lương Thiên Dục xoay đầu vội vàng muốn tìm kẻ thế thân, cố tình Ngô Dịch Khải tiểu tử đó trốn so với mình còn nhanh hơn.

Một ngày như vậy coi như xong, nhưng một tuần lễ, một tháng còn như vậy… Cũng không chỉ đơn giản như thế.

Đi học, tan học, lại đi học, mỗi ngày theo, ngay cả Lương Thiên Hoa cũng thần tình bất định nghi ngờ hỏi y: “Lương Thiên Dục, cái người theo sau ngươi kia… là sao vậy?”

Có một cái âm hồn không tan bám theo sau làm ai cũng lông tóc dựng đứng. Nhưng y còn biết làm sao bây giờ? Cho dù y có muốn chạy trốn thì hai tên bảo tiêu kia cũng có thể chặn y lại!

“Uy, ra về rồi ngươi còn theo ta làm cái gì?” Lương Thiên Dục mặt tối sầm đút hai tay vào túi quần.

“Ân… Ta vừa mới chuyển tới còn chưa quen đường, ngươi dẫn ta đi loanh quanh xem thử?”

Hắn phi, tư thục Na Hoa cách đây có hai con đường, có thể không quen sao?

“Được rồi… Nhưng thật ra ta đã gọi bảo lái xe đừng đến đón ta, cho nên ít nhất ngươi phải đưa ta về nhà.” Josi đúng lý hợp tình nói.

Lương Thiên Dục nghe xong mệt mỏi thở dài.

Ai, đã nói là phải giúp lão sư… Nếu không đến sớm hắn sẽ nổi bão… Y chịu phận bất hạnh khởi động xe.

Josi trộm liếc mắt nhìn Lương Thiên Dục vẻ mặt bất đắc dĩ đưa nàng vè nhà, thỏa mãn nở nụ cười. A, nếu như là lời của hắn… hẳn là không thành vấn đề đi?

Lâm Dật luôn cho rằng Lương Thiên Dục bề ngoài anh tuấn nên thường xuyên có nhiều nữ sinh ngấp nghé, thư tình lễ vật hoặc tỏ tình chưa bao giờ thiếu, nhưng Josi không giống với những người trước, nàng cả ngày giống như keo da trâu dính bên người Lương Thiên Dục, ngay cả nửa điểm ruồi bọ con kiến cũng không cho tiếp cận.

“Cái gì chứ! Con nhỏ kia là ai? Bằng cái gì giống như bạn gái mỗi ngày bám bên cạnh Dục thiếu gia chứ?!” Nữ sinh đi qua bất mãn nói.

Chính là… Chính là… Lâm Dật nghe xong cũng không nhịn được đồng ý, vài ba học sinh đi qua đối hắn chào hỏi, hắn cứng nhắc cười cười đáp lại, kỳ thật đáy lòng phiền muộn muốn chết. Không có Lương Thiên Dục làm bạn, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải đi đâu.

“Ai… Các ngươi có hay không cảm giác thấy… Lương Thiên Dục thích nữ sinh kia không?” Nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói.

Phốc −− Lâm Dật không cẩn thận đem miệng đầy nước phun ra. Thích nàng? Lâm Dật nháy mắt mấy cái, lập tức bác bỏ ý nghĩ này.

Không có khả năng! Lương Thiên Dục rõ ràng thích nam nhân! Nói là thích nam sinh còn làm hắn dễ tin hơn.

Chính là… Một vấn đề hiện lên. Lương Thiên Dục bình thường vừa có nữ nhân tới gần liền lập tức cự tuyệt, tại sao lại tùy ý để Josi ôm tay y cũng không đẩy ra?

Nghĩ sâu hơn một chút, tươi cười trên môi Lâm Dật biến mất, tay dừng giữa không trung.

Từ từ… Lần gần nhất bọn hắn ân ái là lúc nào?

Một tuần lễ… hai tuần lễ?

Không xong! Bình thường bọn họ đều là một ngày hai lần!

Lần gần nhất Lương Thiên Dục nói thích mình là lúc nào nhỉ?

Cẩn thận ngẫm lại… Không ngờ là… một tháng trước sao?!

Lâm Dật ngẩn ra, tâm nhất thời trùng hẳn xuống.

Nói như thế… Lương Thiên Dục sẽ không phải là bắt đầu… chán ghét hắn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương